Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1801: Người ở bờ biển!(1)

Tam Dương Trư Trư

05/05/2018

Thời gian này chỉ có Đường Hiểu Uyển một mình ở trong biệt thự ở quảng trường Hải Tinh, đôi khi Đường Hiểu Uyển còn về nhà mình ở, Vu Đình Đình vừa về tới biệt thự, lập tức để hành lý xuống, thu dọn căn phòng của mình. Bây giờ Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển không còn ở chung phòng như trước nữa, dù sao hai người đều có cuộc sống riêng của mình, hai người bọn họ cũng phải có không gian riêng tư. lúc Đường Hiểu Uyển đi vào trong phòng của Vu Đình Đình, đã thấy Vu Đình Đình đang dọn dẹp lại phòng mình, cô ngồi ở trên giường của Vu Đình Đình, cười nói:

- Đình Đình, chị không có thời gian quét dọn, chỉ hai ba ngày dọn phòng một chút, phòng của em thì chắc chỉ tuần hai lần, em sẽ không trách chị chứ?

Vu Đình Đình vuốt mái tóc trên trán sang một bên, ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Hiểu Uyển, nói:

- Chị Hiểu Uyển, tất nhiên là em không trách chị rồi, em còn phải cảm ơn chị Hiểu Uyển dọn phòng giúp em nữa, ai da, chị Hiểu Uyển, em quên mất, em mua quà cho chị rồi đấy!

Vu Đình Đình nói xong liền bỏ cái chổi trong tay ra, cô còn chưa thu dọn xong hành lỳ, cô đi đến trước một cái túi du lịch để trên bàn, Vu Đình Đình mở miệng túi, lấy ra một chú thỏ bông, cười nói:

- Chị Hiểu Uyển, lần trước chị nói là chị thích thỏ bông, lúc về nhà, vừa hay em gặp được chú thỏ bông này liền mua ngay, không biết chị có thích nó không?

- Ai da, là thò lưu manh đáng yêu, lần trước chị tìm mãi mà không được, Đình Đình, em thật tốt quá!

Đường Hiểu Uyển tay ôm con thỏ, nói với Vu Đình Đình một tiếng cảm ơn, Vu Đình Đình cười nói:

- Chị Hiểu Uyển, không có gì đâu, em cũng chỉ vô tình tìm được nó thôi!

- Để chị đưa cho Diệp đại ca xem một chút, thật là môt chú thỏ lưu manh đáng yêu!

Đường Hiểu Uyển tươi cười ngọt ngào, tay cầm chú thỏ lưu manh, còn thơm lên má Vu Đình Đình một cái, Vu Đình Đình nhỏ tuổi hơn so với Đường Hiểu Uyển, nhưng Đường Hiểu Uyển lúc nào cùng đáng yêu ngọt ngào như vậy, đôi khi khiến cho người ta cảm thấy Đường Hiểu Uyển mới là người nhỏ tuổi hơn. Đường Hiểu Uyển cầm thỏ lưu manh xuống tần dưới, Diệp Lăng Phi đang nói chuyện điện thoại, Diệp Lăng Phi đã đặt vé máy bay cho Suzu Yamakawa và Minako định sáng mai sẽ quay trở về Nhật Bản, đồng thời, hắn đang trò chuyện với Minako, nếu Diệp Lăng Phi cứ để Suzu Yamakawa và Minako về Nhật Bản như vậy, đây chính là đẩy Suzu Yamakawa và Minako nhảy vào đống lửa đẩy. Nếu Suzu Yamakawa và Minako cứ như vậy mà đi thì vừa về tới Nhật Bản, lập tức sẽ bị những kẻ có ý đồ với gia tộc Yamakawa hoặc với Suzu Yamakawa giết chết, cho nên, hắn muốn hỗ trợ Minako một chút, nói thí dụ như là ngoài tài chính ra, hắn còn trợ giúp Minako liên hệ với tất cả các tòa soạn báo lớn của Nhật Bản, tạo thế cho Suzu Yamakawa quay trở lại Nhật Bản, nếu Suzu Yamakawa quang minh chánh đại về Nhật Bản thì không cần phải lo lắng sẽ bị người ta ám toán. Dù sao chuyện đã đến nước này, chỉ còn nước làm to chuyện lên, như vậy thì mới giúp cho Suzu Yamakawa được an toàn. Suy nghĩ của Diệp Lăng Phi và Minako có thể nói là không mưu mà hợp, Minako cũng có ý như vậy. Lúc Đường Hiểu Uyển đi xuống, Diệp Lăng Phi vừa mới nói chuyện với Minako xong, tiếng bước chân của Đường Hiểu Uyển khiến cho Diệp Lăng Phi quay đầu lại, khi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang ôm một món đồ chơi bằng bông, Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, hắn nhìn món đồ chơi trong tay Đường Hiểu Uyển, hỏi:

- Là Đình Đình mua cho em đấy à?



- Đúng vậy!

Đường Hiểu Uyển vốn lo lắng sẽ quấy rầy Diệp Lăng Phi, bây giờ thấy Diệp Lăng Phi đã nói chuyện điện thoại xong rồi, cô ôm thỏ lưu manh đi tới, giống như là một cô bé vừa được cho đồ chơi rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, hai tay cô ôm thỏ lưu manh, lại để Diệp Lăng Phi ôm lấy cô.

- Diệp đại ca, anh thấy con thỏ này có đáng yêu không?

Đường Hiểu Uyển hỏi.

- Tất nhiên đáng yêu, phi thường đáng yêu!

Diệp Lăng Phi tóm lấy lỗ tai con thỏ, cười nói:

- Tai của con thỏ này rất thú vị, nhìn rất đáng yêu, anh thích tóm tai nó nhất!- Không được tóm như vậy nữa, Diệp đại ca, anh làm hỏng tai chú thỏ mất!

Đường Hiểu Uyển yêu thương thỏ lưu manh của cô, không chịu để cho Diệp Lăng Phi túm tai con thỏ như vậy nữa, Diệp Lăng Phi chỉ còn nước thu tay lại, hắn ghé môi tới hôn nhẹ lên má Đường Hiểu Uyển một cái, sau đó Diệp Lăng Phi mới buông tay ra, nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, em ở lại đây nhé, anh lên gác xem Đình Đình thế nào!

Đường Hiểu Uyển chỉ lo cho chú thỏ lưu manh vừa bị kéo tai một cái, Diệp Lăng Phi đứng dậy đi lêm tầng hai, còn chưa tới trước cửa phòng Vu Đình Đình, đã nhìn thấy cửa phòng mở ra, Vu Đình Đình tay cầm cây chổi, tay kia cầm một cái túi rác đi ra, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa, Vu Đình Đình tỏ vẻ bất ngờ, hỏi:

- Diệp đại ca, sao anh lại đứng ở đây?

Diệp Lăng Phi cười nói:



- Chẳng phải là để thăm em sao?

Vu Đình Đình quơ quơ túi rác với Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp đại ca, để em ném cái này vào thùng rác đã rồi sẽ quay về ngay!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, đi vào trong phòng ngủ. Trong phòng tràn ngập mùi hương ngan ngát, cửa sổ mở, sàn nhà được quét dọn sạch sẽ, hành lý của Vu Đình Đình còn chưa được sắp xếp, Diệp Lăng Phi ngồi bên giường chờ Vu Đình Đình quay về. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một cái hộp ở đầu giường, Diệp Lăng Phi thuận tay mở cái hộp ra, chỉ thấy bên trong là một loại kẹo để cai thuốc lá, Diệp Lăng Phi cảm thấy sửng sốt, nghĩ thầm: "Đình Đình định dùng nó cho ai nhỉ?". Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng suy nghĩ một lát, không phải là dành cho mình chứ, vừa lúc đó, Vu Đình Đình quay lại, thấy Diệp Lăng Phi đang cầm cái hộp kia, Vu Đình Đình vội vàng giải thích:

- Trên đường về em nhìn thấy cái này, em cảm thấy Diệp đại ca hút nhiều thuốc quá, lo cho sức khỏe của anh, cho nên em mua lại nói định đưa cho Diệp đại ca!

Diệp Lăng Phi cầm lấy cái hộp đó, vỗ vỗ chiếc giường ý bảo Vu Đình Đình ngồi xuống, tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên vai Vu Đình Đình, nhẹ nhàng ôm Vu Đình Đình vào lòng, Vu Đình Đình đã lâu lắm rồi chưa được gặp Diệp Lăng Phi, từ sau khi được nghỉ cô liền về nhà, cho dù muốn gặp Diệp Lăng Phi cũng không gặp được, ngửi thấy hơi thở quen thuộc đó, cảm nhận sự ấm áo quen thuộc đó, trong lòng Vu Đình Đình cảm thấy một hồi run rẩy. Tình cảm của cô và Diệp Lăng Phi ở rất đặc thù, lúc Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi cô không hề nghĩ đến chuyện ân ái, rất nhiều tiểu thuyết khi miêu tả người phụ nữ, luôn cho rằng người phụ nữ luôn đam mê chuyện giường chiếu như thế nào, sau khi gặp được người đàn ông sẽ vì thân thể cường tráng của anh ta mà mê muội, chỉ muốn bị người đàn ông chiếm hữu, những tiểu thuyết này chủ yếu là nói dối, căn bản không biết tâm lý của phụ nữ thế nào. Ít nhất là Vu Đình Đình cho rằng lúc ở cùng với Diệp Lăng Phi không phải vì cô muốn hưởng thụ chuyện ân ái với Diệp Lăng Phi, khi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, chỉ cần được Diệp Lăng Phi ôm thôi cũng đã đủ rồi, cô yêu Diệp Lăng Phi thật lòng, cho dù là một tháng, hai tháng không tiếp xúc thân mật với Diệp Lăng Phi, cũng sẽ không vì những khát khao đó mà có hành vi khác thường. Vu Đình Đình chỉ cần được Diệp Lăng Phi ôm dịu dàng như vậy là đủ rồi, điều đó đã đủ để Vu Đình Đình cảm thấy rất vui sướng, trên mặt của cô hiện lên một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt xinh đpẹ càng trở nên sáng bóng mỹ lệ, Diệp Lăng Phi quay sang vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi không nhịn được ghé môi tới, Vu Đình Đình nhắm mắt lại, như một người phụ nữ dịu hiền, Vu Đình Đình càng như thế, càng khiến cho Diệp Lăng Phi không rời môi được. Một lúc lâu sau, môi của Diệp Lăng Phi chiếm cứ đôi môi kiều diễm của Vu Đình Đình mới chịu rời ra, trên mặt hắn nở một nụ cười hài lòng cố ý liếm liếm môi, động tác này Vu Đình Đình nhìn thấy càng làm mặt cô đỏ bừng hơn. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Đình Đình, lâu rồi chưa gặp nhau, em có hấy nhớ anh không?

- Dạ!

Vu Đình Đình cúi đầu xuống, không hề lảng tránh tình cảm của cô đối với Diệp Lăng Phi, trong mắt cô toát ra ánh nhìn thắm thiết, ánh nhín này là của người phụ nữ khi nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu mến, ánh mắt đó của cô khiến cho Diệp Lăng Phi không nhịn được sinh ra một cảm giác thương tiếc, hắn ghé môi tới, Vu Đình Đình nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn của Diệp Lăng Phi. Trong lúc hai người đang hôn nhau thắm thiết, Đường Hiểu Uyển tay ôm thỏ bông mở cửa phòng đi vào, Đường Hiểu Uyển vừa đi vào đã nhìn thấy Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi hai người đang ôm hôn nhau, Đường Hiểu Uyển chu miệng ra, oán trách:

- Diệp đại ca, chẳng trách là anh không ở dưới nhà với em, hóa ra là anh ở chỗ này!

Diệp Lăng Phi rời môi khỏi môi Vu Đình Đình, tay phải nắm lấy bàn tay của Đường Hiểu Uyển, kéo Đường Hiểu Uyển tới, hắn hôn lên môi Đường Hiểu Uyển một cái, nói:

- Ai nói anh không thương Hiểu Uyển chứ, nào, đến đây để anh thương em nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook