Chương 2011: Người thắng trò chơi!(2)
Tam Dương Trư Trư
24/10/2018
- Ta không có biến thái như ngươi, ta nghe ngươi nói những lời đó không có chút hưng phấn nào cả!
Đới Vinh Cẩm cười nói,
- Trái lại ta cảm thấy hơi sợ hãi, Diệp Lăng Phi, ngươi nói như khiến cho ta cảm thấy khó xử, vốn là ta muốn gặp ngươi để nói chuyện, nhưng ngươi thì ngược lại, năm lần bảy lượt nói những lời như vậy, bây giờ ta hơi sợ, không muốn gặp ngươi nữa, được rồi, không chơi cái trò chơi này nữa, chẳng thú vị gì cả!
- Đới Vinh Cẩm, đó không giống tính cách của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự cứ như vậy buông tha cho ta sao?
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn đẩy cửa xe rea, xuống xe, nói:
- Ta đã xuống xe rồi, nói thật nhé, ta cảm thấy rất không hài lòng với chỗ mà ngươi chọn, ở bờ biển có cái gì hay chứ, hơn nửa đêm rồi, gió biển càng lúc càng mạnh, thật chẳng hay ho gì cả!
- Cái đó thì có gì chứ, Diệp Lăng Phi, đừng yêu cầu cao quá, chúng ta sắp chơi trò chơi rồi, ta tin rằng lát nữa ngươi sẽ cảm thấy rất hưng phấn, sẽ không còn cảm giác lạnh nữa đâu!
- Ngươi thật sự cho rằng trò chơi mà ngươi nói có thể khiến ta cảm thấy hưng phấn sao, ta thấy chưa chắc!
Điếu thuốc trong tay Diệp Lăng Phi đã hút được hơn một nữa, hắn một tay cầm điện thoại, cất bước đi về phía địa điểm nhảy cầu, cách đó không xa, Đới Vinh Cẩm cũng đã lộ diện, Đới Vinh Cẩm không có cử động gì, tay cầm điện thoại, đứng ở bên cạnh bờ, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc trong tay xuống đất, nếu như đã nhìn thấy Đới Vinh Cẩm, Diệp Lăng Phi cũng không cần phải cầm điện thoại trên tay làm gì cả, hắn cất điện thoại di động đi, hai tay xoa xoa vào nhau, mở miệng oán trách:
- Đới Vinh Cẩm, ngươi chọn cái nơi quỷ quái gì vậy, lạnh chết mất, bây giờ đã là nửa đêm rồi, ngươi không biết tìm một chỗ nào tốt hơn sao?
Đới Vinh Cẩm nghe Diệp Lăng Phi phàn nàn như vậy thì cười bảo:
- Diệp Lăng Phi, vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, ta đảm bảo lúc trò chơi bắt đầu, ngươi nhất định sẽ cảm thấy hưng phấn đấy, sẽ không để ngươi cảm thấy lạnh đâu, hai chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau, ta luôn rất nhớ đến ngươi đấy!
- Ta cũng rất nhớ ngươi, trong đầu ta luôn nghĩ, phải thế nào mới có thể chơi chết ngươi, nhưng ngươi một mực không cho ta cơ hội, khiến ta nhiều phen cực kỳ thất vọng!
Diệp Lăng Phi đi đến cách Đới Vinh Cẩm khoảng chừng 5-6 mét thì dừng lài, Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm giống như là ngầm hiểu với nhau đều đứng lại ở đó, không ai muốn đến gần thêm một bước, không ai muốn vượt qua khoảng cách an toàn đó cả. Đới Vinh Cẩm tuy ngoài mặt thì tỏ ra nắm chắc phần thắng, nhưng trong lòng Đới Vinh vẫn rất lo lắng Diệp Lăng Phi lại đột nhiên nổi giận, con người là một loại động vật rất kỳ lạ, không thể hy vọng hoàn toàn nhìn thấu được nhân loại, Đới Vinh Cẩm cũng không muốn ép Diệp Lăng Phi quá đáng, tuy Đới Vinh Cẩm rất có lòng tin với bản thân mình, hắn tin rằng sức phán đoán của mình không có vấn đề. Về phần Diệp Lăng Phi, vẫn luôn như thế, hắn không muốn quá thân cận với địch của mình, địch nhân là địch nhân, không thể hy vọng địch nhân của mình sẽ đối đãi với mình như bè bạn, địch nhân và bè bạn khác nhau ở chỗ địch nhân thì muốn giết chết anh, bạn bè thì sẽ giúp đỡ anh.
Hiển nhiên Đới Vinh Cẩm và Diệp Lăng Phi là địch chứ không phải là bạn, ngoài mình Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm đều nói giống nhau, đều không để đối phương vào trong mắt, nhưng trong lòng cả hai hiểu rõ đó chỉ là làm bộ cho đối phương thấy thôi, khiến cho đối phương tưởng rằng mình không sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng lại không nghĩ như vậy, dù sao mạng sống rất yếu ớt, chẳng ai muốn cầm tính mạng ra để đùa cả, cho dù Đới Vinh Cẩm nghĩ rằng hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, khi chưa nhìn thấy thi thể của Diệp Lăng Phi, Đới Vinh Cẩm cũng không dám tùy tiện nói rằng hắn đã thắng. Diệp Lăng Phi lại lấy ra một điếu thuốc,châm lửa hút ngay trước mặt Đới Vinh Cẩm, Đới Vinh Cẩm vốn cũng cầm một điếu thuốc lá, hắn quay đầu lại, ở chỗ nhảy cầu đã có người ở đó rồi, Đới Vinh Cẩm đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Bạch Tình Đình thế nào rồi?
- Vợ của ta hả? Ừm, rất tốt!
Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, cười nói:
- Vợ của ta càng ngày càng xinh đẹp, tối hôm nào ta cũng giao lưu kết hợp với cô ấy, gần đây Tình Đình còn mang thai đứa con của ta nữa, bây giờ ta đang hạnh phúc muốn chết, Đới Vinh Cẩm, cảm ơn ngươi đã quan tâm bà xã của ta!
Đới Vinh Cẩm lắc đầu, nói:
- Ta rất không muốn nói một đóa hoa nhài lại cắm trên bãi phân trâu, nhưng ta không nói câu này thì không thể tìm được câu nào khác hợp lý hơn để nói ngươi. Ta thường nghĩ, nếu Bạch Tình Đình không gả cho ngươi mà gả cho ta, ta sẽ khiến cho Bạch Tình Đình trở nên cao quý nhường nào, nhưng ở bên cạnh ngươi, Bạch Tình Đình chỉ trở nên bình thường, chẳng lẽ đó là điều mà ngươi muốn sao, có phải là ngươi đã quá tự tư rồi không?
- Tự tư hay không hình như không phải do ngươi quyết định, đó là chuyện riêng của ta!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,
- Đừng quên, Bạch Tình Đình là vợ của ta, chẳng lẽ ngươi nói với ta về vợ của ta, không phải là đang nhúng mũi vào chuyện riêng nhà người ta sao?
- Nói cũng đúng, Bạch Tình Đình là thê tử của ngươi, quả thực ta không có quyền gì để lo lắng cho cô ấy!
Đới Vinh Cẩm giống như là vừa mới hiểu ra chuyện này, khẽ thở dài, nói:
- Diệp Lăng Phi, chúng ta ôn chuyện đến đây thôi, ta nghĩ hai người bạn gái đó của ngươi đã không thể đợi thêm được nữa rồi, chúng ta nên bắt đầu trò chơi của chúng ta thì hơn!
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc lá xuống đất, liếc nhìn về chỗ nhảy cầu, sau đó lại nhìn về phía Đới Vinh Cẩm, hỏi:
- Ngươi định chơi thế nào đây?
- Rất đơn giản, ngươi có một cơ hội để lựa chọn, đó là lựa chọn cô gái nào!
Đới Vinh Cẩm đảo mắt nhìn về chỗ nhảy cầu, cười nói:
- Hai người bạn gái của ngươi đang ở chỗ đó, trên người bọn họ đều buộc một quả bom, ngươi đi đến đó có thể lựa chọn xem ai sống sót, quả bom trên người của cô gái còn lại sẽ phát nổ, Diệp Lăng Phi, ngươi thấy trò chơi này như thế nào?
- Nói thật thì nó không hay lắm, chẳng lẽ ngươi không có cách nào hay hơn ư, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà ngươi cũng có thể làm được!
Diệp Lăng Phi trong miệng hừ lạnh nói,
- Dùng phụ nữ để làm con cờ của ngươi, đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra!
- Đó là sở thích của ta, xin lỗi nhứ, ta biết là đã khiến ngươi thất vọng!
Đới Vinh Cẩm cười lạnh nói,
- Chỉ có điều ta cảm thấy thú vị là được rồi, bây giờ ngươi lập tức lên chỗ đó đi, ta sẽ hỏi ý kiến của ngươi, sau khi ngươi lựa chọn xong xuôi thì nói lại cho ta biết!
Đới Vinh Cẩm nói xong liền lùi về phía sau hai bước, cố ý muốn Diệp Lăng Phi đi về phía chỗ nhảy cầu, Diệp Lăng Phi khẽ nhíu mày, trong Diệp Lăng Phi đang tính toán xem nên làm thế nào mới có thể giải quyết êm xuôi chuyện này. Hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ một cô gái nào bị thương, nhưng đúng như lời Đới Vinh Cẩm đã nói lúc trước, đây là một trò chơi, quy tắc trò chơi do Đới Vinh Cẩm đặt ra, nếu Diệp Lăng Phi không tuân thủ quy tắc của trò chơi, Đới Vinh Cẩm sẽ thực sự giết người, mà đó cũng là điều mà Diệp Lăng Phi không muốn thấy nhất, hắn không muốn khiến Vu Đình Đình và Tần Dao bất kỳ cô gái nào bị thương.
Diệp Lăng Phi bắt đầu đi về phía chỗ, bây giờ đã đêm muộn, không có ai đến chỗ này. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ nhảy cầu, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lại khẽ thở dài, lúc này Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, hắn cũng không nắm chắc, không thể khẳng định mình có thể cứu được Vu Đình Đình và Tần Dao hay không. Đâm lao thì phải theo lao, Diệp Lăng Phi chậm rãi đi lên chỗ nhảy cầu, đã trễ như thế này, không ai lại chú ý tơi nơi này, Đới Vinh Cẩm đã sớm bố trí tốt xung quanh địa điểm này rồi, chuẩn bị cùng Diệp Lăng Phi chơi trò chơi mà hắn đã chờ mong rất lâu rồi.
Ánh mắt Đới Vinh Cẩm một mực tập trung vào Diệp Lăng Phi, tay phải của hắn nắm lại thành nắm đấm, nội tâm hơi căng thẳng, từ trước tới giờ, Đới Vinh Cẩm không thể tiêu diệt được Diệp Lăng Phi, lần nào hắn cũng thất bại, Đới Vinh Cẩm mặc dù không thể giết chết được Diệp Lăng Phi, nhưng lần này, cảm giác có thể khống chế vận mệnh của Diệp Lăng Phi đã quay trở lại, nhất là khi thấy Diệp Lăng Phi mặc cho hắn bài bố, Đới Vinh Cẩm cảm thấy cực kỳ thoải mái, hắn biết rõ, thứ hắn muốn chính là cảm giác như vậy, thứ hắn muốn chính là cảm giác có thể điều khiến vận mệnh của Diệp Lăng Phi, lần này, hắn nhất định sẽ khiến Diệp Lăng Phi phải chết, chỉ là trước khi chết, phải chơi một trò chơi thú vị với Diệp Lăng Phi, hủy diệt ý chí của Diệp Lăng Phi. Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, người thắng cuối cùng trong trò chơi này sẽ chỉ là hắn, Đới Vinh Cẩm!
Đới Vinh Cẩm cười nói,
- Trái lại ta cảm thấy hơi sợ hãi, Diệp Lăng Phi, ngươi nói như khiến cho ta cảm thấy khó xử, vốn là ta muốn gặp ngươi để nói chuyện, nhưng ngươi thì ngược lại, năm lần bảy lượt nói những lời như vậy, bây giờ ta hơi sợ, không muốn gặp ngươi nữa, được rồi, không chơi cái trò chơi này nữa, chẳng thú vị gì cả!
- Đới Vinh Cẩm, đó không giống tính cách của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự cứ như vậy buông tha cho ta sao?
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn đẩy cửa xe rea, xuống xe, nói:
- Ta đã xuống xe rồi, nói thật nhé, ta cảm thấy rất không hài lòng với chỗ mà ngươi chọn, ở bờ biển có cái gì hay chứ, hơn nửa đêm rồi, gió biển càng lúc càng mạnh, thật chẳng hay ho gì cả!
- Cái đó thì có gì chứ, Diệp Lăng Phi, đừng yêu cầu cao quá, chúng ta sắp chơi trò chơi rồi, ta tin rằng lát nữa ngươi sẽ cảm thấy rất hưng phấn, sẽ không còn cảm giác lạnh nữa đâu!
- Ngươi thật sự cho rằng trò chơi mà ngươi nói có thể khiến ta cảm thấy hưng phấn sao, ta thấy chưa chắc!
Điếu thuốc trong tay Diệp Lăng Phi đã hút được hơn một nữa, hắn một tay cầm điện thoại, cất bước đi về phía địa điểm nhảy cầu, cách đó không xa, Đới Vinh Cẩm cũng đã lộ diện, Đới Vinh Cẩm không có cử động gì, tay cầm điện thoại, đứng ở bên cạnh bờ, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc trong tay xuống đất, nếu như đã nhìn thấy Đới Vinh Cẩm, Diệp Lăng Phi cũng không cần phải cầm điện thoại trên tay làm gì cả, hắn cất điện thoại di động đi, hai tay xoa xoa vào nhau, mở miệng oán trách:
- Đới Vinh Cẩm, ngươi chọn cái nơi quỷ quái gì vậy, lạnh chết mất, bây giờ đã là nửa đêm rồi, ngươi không biết tìm một chỗ nào tốt hơn sao?
Đới Vinh Cẩm nghe Diệp Lăng Phi phàn nàn như vậy thì cười bảo:
- Diệp Lăng Phi, vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, ta đảm bảo lúc trò chơi bắt đầu, ngươi nhất định sẽ cảm thấy hưng phấn đấy, sẽ không để ngươi cảm thấy lạnh đâu, hai chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau, ta luôn rất nhớ đến ngươi đấy!
- Ta cũng rất nhớ ngươi, trong đầu ta luôn nghĩ, phải thế nào mới có thể chơi chết ngươi, nhưng ngươi một mực không cho ta cơ hội, khiến ta nhiều phen cực kỳ thất vọng!
Diệp Lăng Phi đi đến cách Đới Vinh Cẩm khoảng chừng 5-6 mét thì dừng lài, Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm giống như là ngầm hiểu với nhau đều đứng lại ở đó, không ai muốn đến gần thêm một bước, không ai muốn vượt qua khoảng cách an toàn đó cả. Đới Vinh Cẩm tuy ngoài mặt thì tỏ ra nắm chắc phần thắng, nhưng trong lòng Đới Vinh vẫn rất lo lắng Diệp Lăng Phi lại đột nhiên nổi giận, con người là một loại động vật rất kỳ lạ, không thể hy vọng hoàn toàn nhìn thấu được nhân loại, Đới Vinh Cẩm cũng không muốn ép Diệp Lăng Phi quá đáng, tuy Đới Vinh Cẩm rất có lòng tin với bản thân mình, hắn tin rằng sức phán đoán của mình không có vấn đề. Về phần Diệp Lăng Phi, vẫn luôn như thế, hắn không muốn quá thân cận với địch của mình, địch nhân là địch nhân, không thể hy vọng địch nhân của mình sẽ đối đãi với mình như bè bạn, địch nhân và bè bạn khác nhau ở chỗ địch nhân thì muốn giết chết anh, bạn bè thì sẽ giúp đỡ anh.
Hiển nhiên Đới Vinh Cẩm và Diệp Lăng Phi là địch chứ không phải là bạn, ngoài mình Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm đều nói giống nhau, đều không để đối phương vào trong mắt, nhưng trong lòng cả hai hiểu rõ đó chỉ là làm bộ cho đối phương thấy thôi, khiến cho đối phương tưởng rằng mình không sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng lại không nghĩ như vậy, dù sao mạng sống rất yếu ớt, chẳng ai muốn cầm tính mạng ra để đùa cả, cho dù Đới Vinh Cẩm nghĩ rằng hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, khi chưa nhìn thấy thi thể của Diệp Lăng Phi, Đới Vinh Cẩm cũng không dám tùy tiện nói rằng hắn đã thắng. Diệp Lăng Phi lại lấy ra một điếu thuốc,châm lửa hút ngay trước mặt Đới Vinh Cẩm, Đới Vinh Cẩm vốn cũng cầm một điếu thuốc lá, hắn quay đầu lại, ở chỗ nhảy cầu đã có người ở đó rồi, Đới Vinh Cẩm đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Bạch Tình Đình thế nào rồi?
- Vợ của ta hả? Ừm, rất tốt!
Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, cười nói:
- Vợ của ta càng ngày càng xinh đẹp, tối hôm nào ta cũng giao lưu kết hợp với cô ấy, gần đây Tình Đình còn mang thai đứa con của ta nữa, bây giờ ta đang hạnh phúc muốn chết, Đới Vinh Cẩm, cảm ơn ngươi đã quan tâm bà xã của ta!
Đới Vinh Cẩm lắc đầu, nói:
- Ta rất không muốn nói một đóa hoa nhài lại cắm trên bãi phân trâu, nhưng ta không nói câu này thì không thể tìm được câu nào khác hợp lý hơn để nói ngươi. Ta thường nghĩ, nếu Bạch Tình Đình không gả cho ngươi mà gả cho ta, ta sẽ khiến cho Bạch Tình Đình trở nên cao quý nhường nào, nhưng ở bên cạnh ngươi, Bạch Tình Đình chỉ trở nên bình thường, chẳng lẽ đó là điều mà ngươi muốn sao, có phải là ngươi đã quá tự tư rồi không?
- Tự tư hay không hình như không phải do ngươi quyết định, đó là chuyện riêng của ta!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,
- Đừng quên, Bạch Tình Đình là vợ của ta, chẳng lẽ ngươi nói với ta về vợ của ta, không phải là đang nhúng mũi vào chuyện riêng nhà người ta sao?
- Nói cũng đúng, Bạch Tình Đình là thê tử của ngươi, quả thực ta không có quyền gì để lo lắng cho cô ấy!
Đới Vinh Cẩm giống như là vừa mới hiểu ra chuyện này, khẽ thở dài, nói:
- Diệp Lăng Phi, chúng ta ôn chuyện đến đây thôi, ta nghĩ hai người bạn gái đó của ngươi đã không thể đợi thêm được nữa rồi, chúng ta nên bắt đầu trò chơi của chúng ta thì hơn!
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc lá xuống đất, liếc nhìn về chỗ nhảy cầu, sau đó lại nhìn về phía Đới Vinh Cẩm, hỏi:
- Ngươi định chơi thế nào đây?
- Rất đơn giản, ngươi có một cơ hội để lựa chọn, đó là lựa chọn cô gái nào!
Đới Vinh Cẩm đảo mắt nhìn về chỗ nhảy cầu, cười nói:
- Hai người bạn gái của ngươi đang ở chỗ đó, trên người bọn họ đều buộc một quả bom, ngươi đi đến đó có thể lựa chọn xem ai sống sót, quả bom trên người của cô gái còn lại sẽ phát nổ, Diệp Lăng Phi, ngươi thấy trò chơi này như thế nào?
- Nói thật thì nó không hay lắm, chẳng lẽ ngươi không có cách nào hay hơn ư, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà ngươi cũng có thể làm được!
Diệp Lăng Phi trong miệng hừ lạnh nói,
- Dùng phụ nữ để làm con cờ của ngươi, đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra!
- Đó là sở thích của ta, xin lỗi nhứ, ta biết là đã khiến ngươi thất vọng!
Đới Vinh Cẩm cười lạnh nói,
- Chỉ có điều ta cảm thấy thú vị là được rồi, bây giờ ngươi lập tức lên chỗ đó đi, ta sẽ hỏi ý kiến của ngươi, sau khi ngươi lựa chọn xong xuôi thì nói lại cho ta biết!
Đới Vinh Cẩm nói xong liền lùi về phía sau hai bước, cố ý muốn Diệp Lăng Phi đi về phía chỗ nhảy cầu, Diệp Lăng Phi khẽ nhíu mày, trong Diệp Lăng Phi đang tính toán xem nên làm thế nào mới có thể giải quyết êm xuôi chuyện này. Hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ một cô gái nào bị thương, nhưng đúng như lời Đới Vinh Cẩm đã nói lúc trước, đây là một trò chơi, quy tắc trò chơi do Đới Vinh Cẩm đặt ra, nếu Diệp Lăng Phi không tuân thủ quy tắc của trò chơi, Đới Vinh Cẩm sẽ thực sự giết người, mà đó cũng là điều mà Diệp Lăng Phi không muốn thấy nhất, hắn không muốn khiến Vu Đình Đình và Tần Dao bất kỳ cô gái nào bị thương.
Diệp Lăng Phi bắt đầu đi về phía chỗ, bây giờ đã đêm muộn, không có ai đến chỗ này. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ nhảy cầu, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lại khẽ thở dài, lúc này Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, hắn cũng không nắm chắc, không thể khẳng định mình có thể cứu được Vu Đình Đình và Tần Dao hay không. Đâm lao thì phải theo lao, Diệp Lăng Phi chậm rãi đi lên chỗ nhảy cầu, đã trễ như thế này, không ai lại chú ý tơi nơi này, Đới Vinh Cẩm đã sớm bố trí tốt xung quanh địa điểm này rồi, chuẩn bị cùng Diệp Lăng Phi chơi trò chơi mà hắn đã chờ mong rất lâu rồi.
Ánh mắt Đới Vinh Cẩm một mực tập trung vào Diệp Lăng Phi, tay phải của hắn nắm lại thành nắm đấm, nội tâm hơi căng thẳng, từ trước tới giờ, Đới Vinh Cẩm không thể tiêu diệt được Diệp Lăng Phi, lần nào hắn cũng thất bại, Đới Vinh Cẩm mặc dù không thể giết chết được Diệp Lăng Phi, nhưng lần này, cảm giác có thể khống chế vận mệnh của Diệp Lăng Phi đã quay trở lại, nhất là khi thấy Diệp Lăng Phi mặc cho hắn bài bố, Đới Vinh Cẩm cảm thấy cực kỳ thoải mái, hắn biết rõ, thứ hắn muốn chính là cảm giác như vậy, thứ hắn muốn chính là cảm giác có thể điều khiến vận mệnh của Diệp Lăng Phi, lần này, hắn nhất định sẽ khiến Diệp Lăng Phi phải chết, chỉ là trước khi chết, phải chơi một trò chơi thú vị với Diệp Lăng Phi, hủy diệt ý chí của Diệp Lăng Phi. Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, người thắng cuối cùng trong trò chơi này sẽ chỉ là hắn, Đới Vinh Cẩm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.