Chương 117: Ngươi trốn không thoát đâu
Tam Dương Trư Trư
10/03/2013
Suu Kyi tưởng rằng chỉ cần một phát súng là có thể kết liễu được tính mạng của Auner, kết quả lại ngoài dự định, một cảnh sát Trung Quốc lại đứng lên cản trở phát súng này.
Đến khi Suu Kyi định bắn thêm phát súng thứ hai thì các cảnh sát Trung Quốc đã nhanh chóng đứng lên bảo vệ Auner, đồng thời, các đặc công hình sự cũng vây quanh Suu Kyi.
Suu Kyi cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng định rời khỏi thì đã bảy tám người đặc công kia đã chĩa súng nhắm vào nàng. Khóe miệng Suu Kyi nở ra một nụ cười lạnh, đưa tay khống chế một cô gái ở bên cạnh, nhắm vào huyệt thái dương của cô gái, nghiêm nghị quát:
- Lùi ra.
Cô gái bị Suu Kyi kìm chế này chính là Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lúc Suu Kyi chưa nổ súng đã định đi tới bãi đỗ xe lấy xe, vừa nghe thấy tiến súng, nàng đã vô cùng sững sờ. Sau đó nàng bị một cô gái xa lạ kìm chế.
Bạch Tình Đình chưa có kinh nghiệm đối mặt với những chuyện như vậy cho nên sắc mặt trở nên trắng bệch, hô hấp cũng thêm dồn dập. Bạch Cảnh Sùng thấy con gái mình bị khống chế thì sắc mặt biến đổi, vội vàng cao giọng kêu lên:
- Đừng đụng tới con gái của tôi.
Chu Hồng Sâm cùng với Bạch Cảnh Sùng quan hệ với nhau không phải là bình thường. Bạch Tình Đình từ nhỏ đã cùng với ái nữ Hân Mính của hắn chơi đùa với nhau, cho nên Chu Hồng Minh đối với Bạch Tình Đình cũng vô cùng yêu thích. Chu Hồng Sâm cũng lo lắng tới tính mạng của Bạch Tình Đình, sợ rằng trong lúc cấp bách không chừng sát thủ kia sẽ nổ súng làm tổn thương nàng cũng nên.
- Lui ra đi.
Chu Hồng Sâm phát ra mệnh lệnh, những người vây quanh Suu Kyi đều lui ra để lại một con đường.
Suu Kyi dùng súng chĩa vào huyệt thái dương của Bạch Tình Đình, bức bách Bạch Tình Đình lùi từng bước về phía sau. Nàng vừa lùi đến ven đường thì đột nhiên một chiếc xe sang trọng màu đen giống như tia chớp từ phía nam lao tới cửa cao ốc. Chiếc xe này dừng lại bên cạnh Suu Kyi rồi mở cửa ra, Ne Win cao giọng kêu:
- Suu Kyi , lên xe đi.
Suu Kyi lên xe trước, sau đó kéo Bạch Tình Đình vào bên trong.
- Các ngươi dám đuổi theo, ta sẽ xử lý nàng ta.
Suu Kyi hướng về phía mọi người nói, sau đó cửa xe ầm một tiếng được đóng lại.
Cảnh sát đành phải trơ mắt nhìn chiếc xe này chạy đi. Khuôn mặt Bạch Cảnh Sùng trở nên tái nhợt run rẩy nắm lấy cánh tay của Chu Hồng Sâm nói:
- Chu phó thị trưởng, ông nhất định phải giúp tôi cứu Tình Đình.
Chu Hồng Sâm liền gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ toàn lực giải cứu Tình Đình.
Lời nói này chưa dứt ông đã thấy Chu Hân Mính bước tới chiếc xe cảnh sát ở ven đường. Nàng mở cửa xe ra leo lên trên đó.
- Hân Mính.
Chu Hồng Sâm nhịn không được gọi theo.
Thế nhưng Chu Hân Mính đã đạp ga, chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi đuổi theo. Lần này sắc mặt Chu Hồng Sâm trở nên trắng bệch không còn một chút máu. Tuy Chu Hân Mính là một cảnh sát nhưng Chu Hồng Sâm rất lo lắng tới sự an toàn của nàng.
Phải biết rằng sát thủ kia là một người liều mạng, con gái mình mà đuổi theo rất dễ sẽ gặp chuyện không may. Chu Hồng Sâm liền hạ lệnh đuổi theo chiếc xe cảnh sát. Đột nhiên, một nam nhân lao tới bên đường, leo lên một chiếc xe máy của cảnh sát, còn thuận tay lấy khẩu súng lục của người bên cạnh.
- Cướp súng!
Cảnh sát cơ động kia cũng không ngờ có người lớn gan như vậy, dám ở chỗ này công khai đoạt súng.
Một số cảnh sát nghe được thanh âm này liền quay đầu lại, chĩa súng về phía người đó. Bạch Cảnh Sùng thấy vậy liền hô lớn:
- Không được làm cậu ấy bị thương, đó là bằng hữu của con gái ta.
Người này chính là Diệp Lăng Phi. Động tác của Diệp Lăng Phi nhanh nhẹn, vội vàng nổ động cơ xe máy lên.
- Tôi mượn tạm khẩu súng của anh, anh yên tâm, sau này tôi sẽ trả lại.
Diệp Lăng Phi nói xong liền nhấn ga, chiếc xe máy liền lao vụt ra ngoài, thẳng về phía chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen phía trước. Giờ phút này, nàng đã vì bi thương mà mất đi lý trí. Mã Cương, đội trưởng của nàng hiện đang nằm trong vũng máu khiến cho trong lòng nàng vô cùng bi phẫn. Lúc này nàng không hề quan tâm đến an nguy của mình, cầm chắc khẩu súng trong tay để truy bắt người đã làm tổn thương lão thủ trưởng của mình.
Trong xe cảnh sát truyền đến những thanh âm kêu gọi. Thì ra cục công an đã phát động lệnh bắt toàn thành phố đối với chiếc xe màu đen. Toàn bộ cảnh sát đều được huy động một cách khẩn cấp, phong tỏa mọi con đường bộ, đường thủy, sân bay, đồng thời phát động toàn bộ các xe tuần tra, có tin tức gì phải lập tức báo lại với tổng đài.
Trên đường phố khắp nơi là xe. Chu Hân Mính vượt qua chiếc xe bên cạnh. Những chiếc xe này thấy tài xế như vậy thì không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
- Ngu ngốc, cô mau dừng lại, đừng đuổi theo chiếc xe đó.
Diệp Lăng Phi đuổi theo chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính. Chiếc xe máy của hắn tựa hồ như dán vào chiếc xe đó, hắn lớn tiếng gọi về phía Chu Hân Mính.
- Ta phải bắt được cô ấy, tuyệt đối không để cho hung thủ trốn mất.
Chu Hân Mính không để ý tới Diệp Lăng Phi. Bàn tay nàng đặt trên tay lái, nhìn chằm về chiếc xe màu đen sang trọng phía trước, nghiến răng nói.
- Đó là một sát thủ chuyên nghiệp, một cảnh sát nhỏ nhoi như cô thì làm được cái rắm gì.
Diệp Lăng Phi không còn bộ dáng cợt nhả như thường ngày nữa. Hắn lạnh như băng, dán người vào trên thân xe rồi nhấn ga. Bộ đồ tây trên người Diệp Lăng Phi đã sớm bị hắn ném đi, trên người lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Gió lạnh gào thét bên tai hắn.
- Đây là chức trách của tôi, tôi phải bắt lấy hung thủ. Còn anh, anh là một người dân bình thường, người cần phải rời đi chính là anh.
Chu Hân Mính nói.
Diệp Lăng Phi cười lạnh đáp:
- Tôi làm sao có thể rời đi, lão bà của tôi vẫn còn đang ở trên xe.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi. Diệp Lăng Phi nghiêng người một cái, vượt qua chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính rồi lách qua.
Nghe thấy câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi, trong lòng Chu Hân Mính đột nhiên có một sự đố kỵ. Thử hỏi nếu như có một người nam nhân vì nữ nhân của mình mà liều mạng thì cho dù cô gái kia lòng dạ có sắt đá cũng phải cảm động. Nhưng ngay sau đó, sự đố kỵ trong lòng của Chu Hân Mính liền được thay bởi sự tức giận. Bây giờ không phải là lúc để nàng có tâm tình đố kỵ, việc nàng cần làm bây giờ chính là truy bắt hung thủ đã làm lão đội trưởng của mình bị thương.
- Ngươi trốn không thoát đâu, ta nhất định sẽ bắt được ngươi.
Chu Hân Mính thầm nói trong lòng.
Thế nhưng lúc này nàng không biết rằng, lão đội trưởng của nàng đã được đưa vào trong bệnh viện cấp cứu khẩn cấp. Suu Kyi đã bắt trúng đạn vào tim của ông, Mã Cương đang ở trên bờ vực sinh tử, có lẽ cho dù được cấp cứu ở trong bệnh viện thì cơ hội sống sót cũng là vô cùng xa vời.
Đến khi Suu Kyi định bắn thêm phát súng thứ hai thì các cảnh sát Trung Quốc đã nhanh chóng đứng lên bảo vệ Auner, đồng thời, các đặc công hình sự cũng vây quanh Suu Kyi.
Suu Kyi cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng định rời khỏi thì đã bảy tám người đặc công kia đã chĩa súng nhắm vào nàng. Khóe miệng Suu Kyi nở ra một nụ cười lạnh, đưa tay khống chế một cô gái ở bên cạnh, nhắm vào huyệt thái dương của cô gái, nghiêm nghị quát:
- Lùi ra.
Cô gái bị Suu Kyi kìm chế này chính là Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lúc Suu Kyi chưa nổ súng đã định đi tới bãi đỗ xe lấy xe, vừa nghe thấy tiến súng, nàng đã vô cùng sững sờ. Sau đó nàng bị một cô gái xa lạ kìm chế.
Bạch Tình Đình chưa có kinh nghiệm đối mặt với những chuyện như vậy cho nên sắc mặt trở nên trắng bệch, hô hấp cũng thêm dồn dập. Bạch Cảnh Sùng thấy con gái mình bị khống chế thì sắc mặt biến đổi, vội vàng cao giọng kêu lên:
- Đừng đụng tới con gái của tôi.
Chu Hồng Sâm cùng với Bạch Cảnh Sùng quan hệ với nhau không phải là bình thường. Bạch Tình Đình từ nhỏ đã cùng với ái nữ Hân Mính của hắn chơi đùa với nhau, cho nên Chu Hồng Minh đối với Bạch Tình Đình cũng vô cùng yêu thích. Chu Hồng Sâm cũng lo lắng tới tính mạng của Bạch Tình Đình, sợ rằng trong lúc cấp bách không chừng sát thủ kia sẽ nổ súng làm tổn thương nàng cũng nên.
- Lui ra đi.
Chu Hồng Sâm phát ra mệnh lệnh, những người vây quanh Suu Kyi đều lui ra để lại một con đường.
Suu Kyi dùng súng chĩa vào huyệt thái dương của Bạch Tình Đình, bức bách Bạch Tình Đình lùi từng bước về phía sau. Nàng vừa lùi đến ven đường thì đột nhiên một chiếc xe sang trọng màu đen giống như tia chớp từ phía nam lao tới cửa cao ốc. Chiếc xe này dừng lại bên cạnh Suu Kyi rồi mở cửa ra, Ne Win cao giọng kêu:
- Suu Kyi , lên xe đi.
Suu Kyi lên xe trước, sau đó kéo Bạch Tình Đình vào bên trong.
- Các ngươi dám đuổi theo, ta sẽ xử lý nàng ta.
Suu Kyi hướng về phía mọi người nói, sau đó cửa xe ầm một tiếng được đóng lại.
Cảnh sát đành phải trơ mắt nhìn chiếc xe này chạy đi. Khuôn mặt Bạch Cảnh Sùng trở nên tái nhợt run rẩy nắm lấy cánh tay của Chu Hồng Sâm nói:
- Chu phó thị trưởng, ông nhất định phải giúp tôi cứu Tình Đình.
Chu Hồng Sâm liền gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ toàn lực giải cứu Tình Đình.
Lời nói này chưa dứt ông đã thấy Chu Hân Mính bước tới chiếc xe cảnh sát ở ven đường. Nàng mở cửa xe ra leo lên trên đó.
- Hân Mính.
Chu Hồng Sâm nhịn không được gọi theo.
Thế nhưng Chu Hân Mính đã đạp ga, chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi đuổi theo. Lần này sắc mặt Chu Hồng Sâm trở nên trắng bệch không còn một chút máu. Tuy Chu Hân Mính là một cảnh sát nhưng Chu Hồng Sâm rất lo lắng tới sự an toàn của nàng.
Phải biết rằng sát thủ kia là một người liều mạng, con gái mình mà đuổi theo rất dễ sẽ gặp chuyện không may. Chu Hồng Sâm liền hạ lệnh đuổi theo chiếc xe cảnh sát. Đột nhiên, một nam nhân lao tới bên đường, leo lên một chiếc xe máy của cảnh sát, còn thuận tay lấy khẩu súng lục của người bên cạnh.
- Cướp súng!
Cảnh sát cơ động kia cũng không ngờ có người lớn gan như vậy, dám ở chỗ này công khai đoạt súng.
Một số cảnh sát nghe được thanh âm này liền quay đầu lại, chĩa súng về phía người đó. Bạch Cảnh Sùng thấy vậy liền hô lớn:
- Không được làm cậu ấy bị thương, đó là bằng hữu của con gái ta.
Người này chính là Diệp Lăng Phi. Động tác của Diệp Lăng Phi nhanh nhẹn, vội vàng nổ động cơ xe máy lên.
- Tôi mượn tạm khẩu súng của anh, anh yên tâm, sau này tôi sẽ trả lại.
Diệp Lăng Phi nói xong liền nhấn ga, chiếc xe máy liền lao vụt ra ngoài, thẳng về phía chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen phía trước. Giờ phút này, nàng đã vì bi thương mà mất đi lý trí. Mã Cương, đội trưởng của nàng hiện đang nằm trong vũng máu khiến cho trong lòng nàng vô cùng bi phẫn. Lúc này nàng không hề quan tâm đến an nguy của mình, cầm chắc khẩu súng trong tay để truy bắt người đã làm tổn thương lão thủ trưởng của mình.
Trong xe cảnh sát truyền đến những thanh âm kêu gọi. Thì ra cục công an đã phát động lệnh bắt toàn thành phố đối với chiếc xe màu đen. Toàn bộ cảnh sát đều được huy động một cách khẩn cấp, phong tỏa mọi con đường bộ, đường thủy, sân bay, đồng thời phát động toàn bộ các xe tuần tra, có tin tức gì phải lập tức báo lại với tổng đài.
Trên đường phố khắp nơi là xe. Chu Hân Mính vượt qua chiếc xe bên cạnh. Những chiếc xe này thấy tài xế như vậy thì không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
- Ngu ngốc, cô mau dừng lại, đừng đuổi theo chiếc xe đó.
Diệp Lăng Phi đuổi theo chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính. Chiếc xe máy của hắn tựa hồ như dán vào chiếc xe đó, hắn lớn tiếng gọi về phía Chu Hân Mính.
- Ta phải bắt được cô ấy, tuyệt đối không để cho hung thủ trốn mất.
Chu Hân Mính không để ý tới Diệp Lăng Phi. Bàn tay nàng đặt trên tay lái, nhìn chằm về chiếc xe màu đen sang trọng phía trước, nghiến răng nói.
- Đó là một sát thủ chuyên nghiệp, một cảnh sát nhỏ nhoi như cô thì làm được cái rắm gì.
Diệp Lăng Phi không còn bộ dáng cợt nhả như thường ngày nữa. Hắn lạnh như băng, dán người vào trên thân xe rồi nhấn ga. Bộ đồ tây trên người Diệp Lăng Phi đã sớm bị hắn ném đi, trên người lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Gió lạnh gào thét bên tai hắn.
- Đây là chức trách của tôi, tôi phải bắt lấy hung thủ. Còn anh, anh là một người dân bình thường, người cần phải rời đi chính là anh.
Chu Hân Mính nói.
Diệp Lăng Phi cười lạnh đáp:
- Tôi làm sao có thể rời đi, lão bà của tôi vẫn còn đang ở trên xe.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi. Diệp Lăng Phi nghiêng người một cái, vượt qua chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính rồi lách qua.
Nghe thấy câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi, trong lòng Chu Hân Mính đột nhiên có một sự đố kỵ. Thử hỏi nếu như có một người nam nhân vì nữ nhân của mình mà liều mạng thì cho dù cô gái kia lòng dạ có sắt đá cũng phải cảm động. Nhưng ngay sau đó, sự đố kỵ trong lòng của Chu Hân Mính liền được thay bởi sự tức giận. Bây giờ không phải là lúc để nàng có tâm tình đố kỵ, việc nàng cần làm bây giờ chính là truy bắt hung thủ đã làm lão đội trưởng của mình bị thương.
- Ngươi trốn không thoát đâu, ta nhất định sẽ bắt được ngươi.
Chu Hân Mính thầm nói trong lòng.
Thế nhưng lúc này nàng không biết rằng, lão đội trưởng của nàng đã được đưa vào trong bệnh viện cấp cứu khẩn cấp. Suu Kyi đã bắt trúng đạn vào tim của ông, Mã Cương đang ở trên bờ vực sinh tử, có lẽ cho dù được cấp cứu ở trong bệnh viện thì cơ hội sống sót cũng là vô cùng xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.