Đô Thị Tàng Kiều

Chương 891: Nhận một người mẹ nuôi

Tam Dương Trư Trư

25/07/2013

Trên mặt đất tuyết đóng rất dày, vừa đạp chân xuống đã không thấy sụt chân nữa. Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, miệng không ngừng nhắc nhở:

- Hân Mính, cẩn thận một chút, chú ý dưới chân đó!

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi nói như vậy thực sự cảm thấy không chịu được nữa. Chu Hân Mính vốn rất nhớ nhung Diệp Lăng Phi, vừa gặp mặt, cô nói chuyện với giọng điệu cực kì dịu dàng, nhưng lúc này thì cô lại bộc lộ ra cá tính đích thực của mình, gắt giọng:

- Anh làm cái gì vậy, em cũng không phải là trẻ con nữa rồi, sao lại không biết cách chăm sóc bản thân chứ!

Angel nghe Chu Hân Mính oán trách Diệp Lăng Phi, lập tức cười nói:

- Satan, em cũng cảm thấy anh đúng là rất giống các bà các mẹ, anh còn chưa già lắm mà, sao mà lại dài dòng như vậy chứ, chờ đến khi anh già rồi, chẳng phải là sẽ nói dài nói dai đến chết người sao!

Diệp Lăng Phi trợn mắt nhìn Angel, nói:

- Đây là anh lo lắng cho con của mình, người mẹ nuôi như em lại không lo lắng cho con trai nuôi của mình sao?

- Mẹ nuôi?

Angel sửng sốt, lập tức nói:

- Em đã đồng ý đâu nhỉ, hơn nữa, làm sao anh có thể đảm bảo đó nhất định là con trai, vạn nhất đó là một bé gái thì sao?

- Sinh con gái thì cũng là con gái nuôi của em, cái chức mẹ nuôi của em đã được đinh đoạt rồi, Angel, mau mau chuẩn bị tiền mừng đi nhé. À, chờ khi nào con của anh sinh ra, em cần phải chuẩn bị cho con của anh xe nôi với những thứ đồ khác nữa!

Diệp Lăng Phi quả là vô liêm sỉ tới cực điểm rồi, hắn vừa nói ra câu này, ngay cả Chu Hân Mính cũng cảm thấy thực sự không thể nghe nổi nữa, cô đưa tay véo một cái thật nặng ở bên hông Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vội vàng quay lại, cười nói:

- Hân Mính, anh không nói nữa, chúng ta mau chóng lên xe thôi!

Angel oán hận nói:

- Satan, anh quá đáng lắm rồi đó, chút tiền ấy mà anh cũng không chịu bỏ ra, còn để cho em trả tiền. Anh bảo anh giữ số tiền đó làm gì, đúng là một con quỷ keo kiệt!

Diệp Lăng Phi cũng không để ý Angel, đi tới trước xe, hắn mở của xe ra, để Chu Hân Mính ngồi ở ghế phụ lái, hắn thì tự mình lái xe. Lúc tới Chu Hân Mính đã lái xe rồi, lúc quay về đương nhiên Diệp Lăng Phi sẽ không chịu để Chu Hân Mính lái xe thêm lần nữa, sau khi lên xe, hắn vẫn còn trách cứ Bạch Tình Đình không nên để Chu Hân Mính tới đón mình, cùng lắm gọi điện thoại cho mình, để mình bắt taxi về nhà, chứ nếu như trên đường xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ. Diệp Lăng Phi lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của Chu Hân Mính, trông dáng vẻ như ước gì Chu Hân Mính cả ngày nằm trên giường thì mới tốt đó! Angel ngồi ở ghế phía sau, để hành lý của mình sang bên cạnh, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Alice, nói với Alice cô đã về thành phố Vọng Hải rồi.

Tuyết trên đường còn chưa được dọn dẹp hết, bị xe cộ đi lại trên đường ép xuống, có vẻ đặc biệt trơn trượt. Bộ phận quản lí giao thông điều động xe rải muối rải muối lên trên đường nhằm tăng tính chống trơn trượt của mặt đường. Dù vậy, việc phòng ngừa vẫn không thể giảm nguy cơ tai nạn giao thông vì bánh xe bị trượt trên mặt đường. Lúc Diệp Lăng Phi lái xe qua một con dốc nhỏ thì thấy một chiếc xe hơi đang trượt dừng lại ngay trước mũi một chiếc xe tải, lúc này, phanh xe đã rất khó dùng, chỉ cần hơi vô ý sẽ dễ dàng xảy ra tai nạn.

Trên đường đi Diệp Lăng Phi cũng không dám nói gì, hắn lo lắng nếu mình phân tâm thì sẽ gây ra tai nạn. Cũng may lượng xe lưu thông trên đường không nhiều lắm, nếu như số lượng xe nhiều hơn một chút nhất định cả con đường sẽ đông như mắc cửi. Dù ít xe nhưng giao thông trên đường vẫn có vẻ hỗn loạn, thường xuyên nhìn thấy có chiếc xe nào đó dừng ở ngay giữa đường.

Vất vả mãi mới lái xe về đến cửa khu biệt thự Nam Sơn. Diệp Lăng Phi mới thở dài một hơi, vừa nãy khi đi trên đường trong lòng hắn luôn rất lo lắng, điều Diệp Lăng Phi lo lắng nhất là một khi xảy ra tai nạn sẽ dễ làm cho Chu Hân Mính bị thương. Thấy xe đi đến trước cửa biệt thự của mình. Angel đẩy cửa xe ra, mang hành lý xuống xe trước.



- Tiểu nha đầu, đi đứng cẩn thận một chút, đường trơn lắm đấy!

Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xe xuống, nhắc nhở Angel. Angel khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh yên tâm đi, em không có việc gì đâu!

Diệp Lăng Phi nâng cửa kính xe lên, quay người lại cười nói với Chu Hân Mính ngồi ở ghế phụ lái:

- Tiểu nha đầu đúng là tiểu nha đầu, luôn luôn cho rằng mình rất có bản lĩnh, khụ, anh đang suy nghĩ cái gì ấy nhỉ!

- Anh lo lắng cho cô ấy!

Chu Hân Mính thản nhiên nói.

- Trong lòng anh rất lo lắng cho cô ấy, chỉ là anh không muốn biểu hiện ra bên ngoài mà thôi!

- Được rồi, được rồi, không nói những chuyện này nữa!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bóp còi xe, cửa tự động của biệt thự mở cánh bên phải ra. Diệp Lăng Phi trực tiếp lái xe tới trước gara, thấy bên trong ga ra đã có hai chiếc xe đang đỗ, một chiếc là xe của Diệp Lăng Phi, từ ngày Diệp Lăng Phi rời khỏi thành phố Vọng Hải, chiếc xe này vẫn để ở trong ga ra. Bạch Tình Đình có xe của mình, không cần phải lái xe của Diệp Lăng Phi, còn Chu Hân Mính thì từ khi mang thai, tần suất lái xe của cô cũng ít hẳn đi, bây giờ Chu Hân Mính đã là phó cục trưởng, tất nhiên là có xe đưa xe đón, vì thế nên bây giờ cô cũng ít khi lái xe.

Lần này hoàn toàn bởi vì muốn đi đón Diệp Lăng Phi mà Chu Hân Mính mới đích thân lái xe. Diệp Lăng Phi thấy chiếc xe của Bạch Tình Đình đã đỗ ngay bên cạnh con Mercedes của mình liền nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, xem ra Tình Đình đã về trước chúng ta rồi, lúc nãy anh còn lo trên đường về cô ấy có gặp phải chuyện gì không, trời tuyết lớn như thế này lái xe luôn luôn là một việc khiến người ta phải lo lắng!

Chu Hân Mính còn chưa nói gì, bỗng thấy Bạch Tình Đình trên người mặc một chiếc áo khoác bằng len Caghmere từ trong biệt thự đi ra. Hiển nhiên Bạch Tình Đình rất nóng lòng muốn gặp Diệp Lăng Phi, sau khi thấy xe của Chu Hân Mính trở về, cô không đợi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính trở lại biệt thự, vội vội vàng vàng đi ra đón.

- Tình Đình tới kìa!

Chu Hân Mính tháo dây an toàn ra, đẩy cửa ra, xuống xe. Bởi vì bên trong ga ra đã không còn chỗ nào nữa, Diệp Lăng Phi chỉ có thể đỗ xe bên cạnh gara, sau đó tháo dây an toàn, xuống xe. Chân hắn vừa mới chạm đất, còn chưa kịp đóng cửa xe lại. Bạch Tình Đình đã nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vội vàng ghé đôi môi đỏ mọng kiều diễm của mình tới, mang theo hơi thở đầy khát vọng, môi của Bạch Tình Đình kề sát bên môi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy eo của Bạch Tình Đình, môi hai người ghé sát với nhau, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, hai người hôn nhau say đắm mãi cho đến khi Bạch Tình Đình hầu như thở không ra hơi nữa, môi hai người mới chịu tách ra. Hai chân của cô ở trên không, trên đôi giày nhỏ bằng da trâu dính không ít bông tuyết trắng, sau khi được Diệp Lăng Phi ôm lấy, hai chân cô tự nhiên cong lên, gắng sức dán chặt thân thể mình lên người Diệp Lăng Phi.

- Ông xã, em rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh, đêm qua em ngủ không yên, chỉ mong trời mau sáng để được nhìn thấy ông xã!

Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi ôm lấy, môi của cô chỉ cách môi của Diệp Lăng Phi cùng lắm là một đầu ngón tay thôi, hai người đều có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương. Câu nói của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng ấm áp, sự bực tức vì trước đó Bạch Tình Đình không ra sân bay đón mình cũng đã tan thành mây khói hết cả rồi. Diệp Lăng Phi lại hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, sau đó đặt Bạch Tình Đình xuống đất, nhẹ nhàng nói:

- Bà xã, anh cũng nhớ em, anh nhớ em đến chết mất, tối hôm nay anh phải ôm bà xã mà ngủ một giấc thật ngon mới được!

Bạch Tình Đình vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi câu này, cô "ai da" một tiếng, nói:

- Ông xã, suýt nửa thì em quên khuấy chuyện này, em vừa đi đón ba người thân của cha em, bọn họ đều là người bên Thông Dương cả, nguyên quán cha em là ở Thông Dương, khi còn bé em đã từng đến Thông Dương một lần rồi, từ đó về sau em không đến đó lần nào nữa. Lần này, có ba người họ hàng từ quê của cha em đến, em cũng không quá quen với bọn họ, chỉ là cha em lại rất quan tâm đến ba người họ hàng này nên mới để em đi đón bọn họ!

Bạch Tình Đình đây là muốn giải thích với Diệp Lăng Phi, thật ra thì cũng không thể trách vì sao Bạch Tình Đình lại không nhận ra ba người bà con này, năm đó Bạch Cảnh Sùng vì tham gia quân ngũ mà rời khỏi quê cũ Thông Dương, sau này lại định cư tại thành phố Vọng Hải, Bạch Cảnh Sùng có một người anh cả đã sớm qua đời, còn lại một cô em gái cũng theo Bạch Cảnh Sùng đến thành phố Vọng Hải, sau đó cũng định cư ở nơi này. Những năm gần đây cô đều sống tại thành phố Vọng Hải, số lần về thăm quê cũng rất ít, có một số thân thích tại Bạch gia được Bạch Cảnh Sùng chiếu cố, cũng dọn đến định cư tại thành phố Vọng Hải, nhưng ở nơi cố hương vẫn có một số người bà con còn ở đó.



Từ nhỏ Bạch Tình Đình trở về thăm quê có mỗi một lần, sau đó không có quay về nữa, lúc cô về quê thì tuổi vẫn còn nhỏ, tuy lúc đó Bạch Cảnh Sùng đã dẫn Bạch Tình Đình đi bái kiến các trưởng bối ở quê, nhưng những năm gần đây, cô đã sớm đã không còn ấn tượng gì với họ nữa. Những năm gần đây, Bạch Cảnh Sùng đã chiếu cố không ít người thân ở quê. Lần này, bởi vì Bạch Cảnh Sùng còn đang ở tại nước Mỹ xa xôi, không thế trở về đúng lúc được nên mới để Bạch Tình Đình đi đón người thân, về phần câu chuyện cụ thể như thế nào. Bạch Cảnh Sùng còn chưa nói, chỉ nói với Bạch Tình Đình, ông sẽ mau chóng trở về, ý tứ là để Bạch Tình Đình trước hết thu xếp cho ba người bà con này.

Sau khi Bạch Tình Đình kể lại chuyện này một lượt cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Em không hỏi bọn họ vì sao lại muốn tới thành phố Vọng Hải sao?

Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:

- Em còn chưa kịp hỏi, em cũng chỉ vừa mới về đến nhà. Ông xã, đường hôm nay thật quá nhiều chướng ngại, chỗ nào cũng có sự cố giao thông, vốn là em cho rằng chỉ cần nửa giờ là có thể về đến nhà, nhưng không ngờ rằng thời gian thực tế lại là hơn hai giờ!

Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, tay kia đóng cửa xe lại. Lúc này, Chu Hân Mính đã đi vào bên trong biệt thự. Vừa nãy Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đang hôn nhau thắm thiết, cô không hé răng nửa lời, len lén quay về biệt thự.

- À, bà xã, anh thấy chuyện này không đơn giản, bằng không cha em cũng sẽ không sốt ruột quay về thành phố Vọng Hải như vậy!

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, đi về phía biệt thự, vừa đi vừa nói chuyện:

- Lát nữa em trò chuyện với mấy người bà con đó, hỏi xem họ có chuyện gì, nếu như chúng ta ở chỗ này có thể hỗ trợ giải quyết được thì không cần nhạc phụ lão nhân gia phải khổ cực vội vã trở về nữa!

Bạch Tình Đình "vâng" một tiếng, nói:

- Ông xã, em biết rồi, để cho em đi hỏi bọn họ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bạch Tình Đình nói đến đây, bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc khác liền bảo:

- Ông xã, em có chuyện muốn hỏi ý kiến của anh một chút!

- Em nói đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ông xã, em nghĩ để cho bọn họ ở lại nhà của chúng ta!

Bạch Tình Đình nói.

- Bởi vì em đột nhiên biết được tin này, còn chưa kịp đặt khách sạn cho bọn họ ở, em nghĩ để cho bọn họ ở lại nhà chúng ta một đêm có được không?

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Bà xã đại nhân này, cái này thì sao mà không thể chứ, cứ để bọn họ ở lại nhà chúng ta cũng được. Nhưng mà anh phải nói trước một chuyện, không được ở lại quá lâu, đừng có ở lại đây luôn cả năm đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook