Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1893: Nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt!(2)

Tam Dương Trư Trư

05/05/2018

Đó là tất nhiên, chẳng lẽ anh không biết tôi rất am hiểu trù nghệ (kỹ thuật làm bếp) sao?

Tưởng Á Đông cầm gói vịt nướng đi vào trong phòng, ánh mắt quét một vòng xung quanh gian phòng, không nhìn thấy cái gì để đựng đồ ăn, Tưởng Á Đông đi đến chỗ điện thoại trong phòng, gọi cho nhân viên lễ, rất nhanh, một nhân viên phục vụ đẩy xe lên phòng, không chỉ mang đĩa tới mà còn có cả dao. Cái đó chính là thứ mà Tưởng Á Đông gọi là am hiểu trù nghệ, đó là nhờ nhân viên phục vụ thái thịt vịt. Diệp Lăng Phi đi lấy hai ly rượu, đặt lên mặt bàn, nhìn Tưởng Á Đông cầm đĩa tới, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tưởng thị trưởng, lần này anh đã để tôi được kiến thức cái gì gọi là lãnh đạo, nếu như lãnh đạo mà có biện pháp tốt đó là nhờ người khác làm giúp, gọi tắt là chỉ biết nói mà không làm!

Tưởng Á Đông nghe Diệp Lăng Phi trêu chọc như vậy, anh ta vẫn tươi cười như không có gì, đáp lễ:

- Diệp tiên sinh, những lời này của anh tôi sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, chờ khi nào quay trở lại thành phố, tôi sẽ đem câu nói này của Diệp tiên sinh ra để làm khẩu hiệu tuyên truyền, nói rõ với tất cả những người lãnh đạo rằng, chúng ta ngàn vạn không thể chỉ biết nói mà không biết làm!

- Đừng, đừng, Tưởng thị trưởng à, anh không thể làm như vậy được, anh đây là đang chế giễu tôi đấy à, tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, tôi làm gì có bản sự mà dám bảo những người lãnh đạo như các anh phải làm cái gì chứ!

Diệp Lăng Phi ngồi xuống, lấy chai rượu vang, trước tiên cầm lấy ly rượu của Tưởng Á Đông, vừa rót rượu, vừa nói:

- Tưởng thị trưởng, anh thật sự không cần mỹ nữ ở cạnh sao, tôi nói nhỏ với anh nhé, ở đây có rất nhiều người đẹp đấy, vừa rồi tôi cũng nhìn thấy một người đẹp ở chỗ này đó!

Tưởng Á Đông cười nói:

- Diệp tiên sinh, nơi đây đã có nhiều mỹ nữ như vậy, thế tại sao tôi lại không thấy Diệp tiên sinh đi tìm mỹ nữ nhỉ, chẳng lẽ Diệp tiên sinh không có hứng thú với những mỹ nữ ở đây, hay là vì những mỹ nữ bên người anh đã quá nhiều rồi, khiến anh phải băn khoăn e ngại?

Lúc Tưởng Á Đông nói những lời này, ánh mắt anh ta cũng hàm chứa tiếu ý nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đặt ly rượu ra trước mặt Tưởng Á Đông, hắn cười nói:

- Tưởng thị trưởng, trong lòng tôi hiểu thật ra anh muốn nói với tôi điều gì, nếu tôi nói là tôi luôn thủ thân như ngọc thì anh có tin không?

- Ừm... nếu người khác nói như vậy thì có lẽ tôi sẽ không tin, nhưng nếu là Diệp tiên sinh nói câu này thì tôi tuyệt đối không tin!

Tưởng Á Đông cũng rất thú vị, anh ta vừa nói câu này xong làm cho Diệp Lăng Phi cũng phải nở nụ cười, Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Tưởng thị trưởng, không ngờ là anh cũng hài hước như vậy, lại còn đùa giỡn với tôi như vậy nữa! Được rồi, tôi thừa nhận, không phải tôi không muốn tìm mỹ nữ, mà là vì ở đây thật sự không có mỹ nữ nào cả, Tưởng thị trưởng, bây giờ anh đã hài lòng chưa?

Tưởng Á Đông cầm lấy ly rượu, anh ta cười nói:



- Anh hỏi tôi có tin anh hay không à, tôi uống rượu đã rồi nói sau. Tôi cho anh biết một bí mật, ngàn vạn lần anh đừng để cho người khác biết nhé, thật ra tôi là một con sâu rượu, nhất là khi nhìn thấy những chai rượu ngon, tôi không thể chờ đợi được muốn uống rượu ngay, nào, chúng ta tạm thời không nói chuyện vội, để tôi thưởng thức xem hương vị của loại rượu này thế nào!

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn cũng nâng ly lên, đưa lên miệng uống một ngụm. Tưởng Á Đông cũng uống một ngụm, sau đó gật đầu, nói:

- Ừm, rượu này không tệ, Diệp tiên sinh, bây giờ tôi có thể trả lời anh, kỳ thật, từ trước tới giờ tôi không tin anh, bởi vì những gì anh nói cho tới lúc này đều không phải sự thật!

Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Á Đông nói như vậy liền cười bảo:

- Tưởng thị trưởng, anh không cảm thấy anh nói như vậy quá trực tiếp sao, tôi nhớ là những người làm quan như các anh, lúc nói chuyện đều thích quanh co lòng vòng cơ mà, sao hôm nay Tưởng thị trưởng lại nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy, tôi sắp không chống đỡ được rồi!

- Bởi vì hôm nay ở đây chỉ có hai người chúng ta, tôi không cần lo lắng gì cả, trong lòng tôi nghĩ gì thì sẽ nói như vậy!

Tưởng Á Đông nói đến đây lại bổ sung thêm một câu,

- Tôi nói trước để anh rõ, sau khi ra khỏi gian phòng này, tôi sẽ không thừa nhận những gì mình đã nói đâu!

- Hiểu rồi hiểu rồi!

Diệp Lăng Phi cầm lấy một cái chân vịt, đưa lên miệng giật mạnh một cái, hoàn toàn không để ý tới hình tượng. Tưởng Á Đông trông bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi, anh ta cũng cầm lấy một cái chân vịt, cũng giống như Diệp Lăng Phi, đưa lên miệng xé một cái. Bộ dạng của Tưởng Á Đông lúc ăn giống hệt như Diệp Lăng Phi, đều cực kỳ khó coi. Nếu để cho người ngoài nhìn thấy bộ dạng này của Tưởng Á Đông thì nhất định sẽ chấn động, Tưởng Á Đông dù gì cũng là thị trưởng, sao có thể không để ý đến hình tượng như vậy được chứ. Nhưng mà đúng như những gì Tưởng Á Đông mói nói lúc nãy, ở đây chỉ có anh ta và Diệp Lăng Phi, sau khi ra khỏi gian phòng này, Tưởng Á Đông sẽ không thừa nhận những chuyện này, Tưởng Á Đông không cần phải lo lắng gì cả. Diệp Lăng Phi trông thấy bộ dạng ăn uống phàm phu tục tử của Tưởng Á Đông, gật đầu, nói:

- Tưởng thị trưởng, tôi rất thích tính cách của anh, nếu ạm không phải người của Tưởng gia, nói không chừng chúng ta thật sự có thể trở thành bạn đấy, chỉ đáng tiếc là đến cuối cùng chúng ta không thể nào trở thành bạn được!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung thêm:

- Nhưng mà lúc này chúng ta có thể làm bạn!

Tưởng Á Đông cầm lấy ly rượu vang uống một ngụm, anh ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

Diệp Lăng Phi, tôi hỏi anh một việc, anh có thể lựa chọn trả lời hoặc không trả lời!

- Hỏi đi!



Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Tưởng Á Đông, ý bảo Tưởng Á Đông không cần e dè, có chuyện gì thì cứ hỏi. Tưởng Á Đông nói:

- Tôi rất muốn biết rốt cuộc anh và Hiểu Lộ có quan hệ như thế nào, sao tôi cứ có cảm giác giữa anh và Hiểu Lộ có quan hệ nào đó không thể nói ra, là cái kiểu... cái kiểu…, tóm lại, là loại nào đó mà tôi cũng không diễn đạt được!

Tưởng Á Đông nói xong, Diệp Lăng Phi trái lại còn bật cười, Diệp Lăng Phi nhìn Tưởng Á Đông, nói:

- Tôi hiểu ý anh, có phải là anh muốn hỏi quan hệ giữa tôi và Hiểu Lộ thân thiết đến mức độ nào rồi không? Tưởng Á Đông, anh không cần nghĩ nữa, giữa anh và Hiểu Lộ sẽ không có tiến triển gì đâu, cho dù cô ấy không phải là người phụ nữ của tôi, anh cũng không cơ hội, huống chi, tôi căn bản là không chuẩn bị buông tay mà!

Tưởng Á Đông cười cười, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh quả là rất tham lam đó nhỉ, anh đã có vợ rồi, vậy mà vẫn muốn duy trì quan hệ với Hiểu Lộ. Nhưng mà tôi lại rất khâm phục anh, bởi vì anh có thể vô liêm sỉ một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy, tôi thì không được, tôi suốt ngày phải biểu hiện những điều mà tôi không thích, cả ngày dạy dỗ người khác cũng rất mệt đấy, nếu có thể tôi thật sự hi vọng hai chúng ta có thể đổi chỗ cho nhau!

- Anh nói thật chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Á Đông nói như vậy, hắn nheo mắt lại, cười bảo:

- Không ngờ là một người như tôi còn có người hâm mộ mình, hơn nữa còn là một đại nhân vật như Tưởng thị trưởng, ừm, không tệ, không tệ. Nhưng mà cũng phải nói trước, cho dù anh có hâm mộ thế nào, tôi cũng không thể đổi cho anh được, một cô gái xinh đẹp như Hiểu Lộ muốn tìm cũng khó lắm, tôi sẽ không buông tay đâu. Tưởng Á Đông, anh hãy đi tìm những cô gái khác đi, chỉ có điều, tôi tin là những người như anh không lo tìm không được cô gái tốt, mấu chốt là phải xem anh định tìm cái gì, không biết tôi nói có đúng không?

Tưởng Á Đông lắc đầu cười nói:

- Nếu tôi nói với anh là vợ tôi là ai không phải do tôi quyết định thì anh có tin không?

- Tất nhiên là tôi tin rồi, vì sao tôi lại không tin chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Á Đông nói như vậy, hắn gật đầu, đáp:

- Bởi vì tôi nghe rất nhiều người đều nói với tôi những điều này, nhưng mà tới tận bây giờ tôi không để những lời đó vào trong lòng, tôi cho rằng đó chỉ là những lời nói láo, nếu anh thật sự gặp được cô gái mà anh yêu, vậy thì nhất định phải theo đuổi cô ấy đến cùng rồi, không cần chờ tương lai để anh hối hận, như vậy thì được gì chứ? Tưởng Á Đông, tôi hỏi anh, anh nói anh có thể làm đến vị trí gì, đến trung ương, hay là nguyên thủ quốc gia, tôi lại hỏi anh một câu, cho dù anh làm được như thế thì làm sao chứ, chẳng lẽ anh không còn là Tưởng Á Đông nữa sao?

Tưởng Á Đông uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, anh ta cầm lấy chai vang, rót thêm cho mình một chén, Tưởng Á Đông lắc đầu, nói:

- Chúng ta có thể không nói đến những chuyện này được không, những đó đều là những chuyện phiền phức cả, hôm nay tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh, nhưng chúng ta sẽ không trò chuyện về ba cái chuyện chính trị đó, chỉ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook