Chương 1005: Phải nhanh chóng đuổi đi!
Tam Dương Trư Trư
26/07/2013
Diệp Lăng Phi và Alice từ trên gác đi xuống, đã thấy Laura và Ann đứng
dậy khỏi ghế salon. Alice khoát khoát tay với hai cô vệ sĩ, nói:
- Các cô không cần đi ra ngoài với tôi đâu!
Laura và Ann tiễn Alice ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra để Alice lên xe, hắn thì đi vòng ra mở cửa lên ghế lái. Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi khu biệt thự Nam Sơn. Trên đường đến sân bay, Alice luôn luôn chú ý đến trang phục của mình, muốn biết trang phục của mình có đẹp hay không, từ điểm đó Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra được, trong lòng Alice rất quan tâm đến việc cha mình đánh giá mình như thế nào. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, Alice đã vì mình mà trả giá rất nhiều. Vì mình, Alice đã vứt bỏ vinh quang và địa vị của bản thân, cái loại cảm giác được mọi người ngưỡng vọng cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng buông tha được, nhưng Alice vì Diệp Lăng Phi, lại buông bỏ rất nhẹ nhàng. Diệp Lăng Phi một tay giữ vô-lăng, tay kia khẽ vuốt mái tóc dài của Alice. Alice sửng sốt, quay mặt sang nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Satan, anh làm gì vậy?
- Không có gì, chỉ là muốn vuốt tóc em một chút thôi!
Diệp Lăng Phi thu tay về đặt lên vô-lăng, nhìn về phía trước, cười nói:
- Alice, em còn nhớ chuyện của hai chúng ta ở Pa-ri không?
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Pa-ri, trên khuôn mặt Alice hiện lên một nụ cười hạnh phúc, nói:
- Satan, nơi đó đã để lại cho em một kỷ niệm thật đẹp, sao em có thể quên nơi đó được chứ!
- Anh cũng vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ anh lại nghĩ, năm đó anh quyết định như vậy có phải là quá võ đoán không, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ, đã bỏ qua em, bây giờ nhìn lại, thật ra thì cũng không phải anh quay lại thành phố Vọng Hải là có thể sống cuộc sống của người bình thường, từ lúc anh trở về đã phát sinh rất nhiều chuyện. Alice, trong lòng em có hận anh không?
- Hận anh ư?
Alice sững sờ, lập tức cười nói:
- Cho tới tận bây giờ em chưa từng hận anh. Satan, anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người duy nhất em yêu, em có thể hiểu được tình cảnh của anh. Giống như bây giờ, em biết là trong lòng anh có em, nhưng gia đình của anh lại khiến cho anh không dám có ý gì với em!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Có thể là anh đã thay đổi rất nhiều, anh không còn là cái tên Satan như trong quá khứ nữa, cái tên Satan kia có thể không cố kỵ bất cứ điều gì, thậm chí còn có thể khư khư cố chấp thực hiện chuyện anh muốn làm. Thế nhưng bây giờ đã không giống như trước nữa, anh đã có vợ rồi, hơn nữa còn sắp được làm cha. Alice, có lẽ đây là sự thay đổi của anh, sống trong cái xã hội này này, nó đã mài mòn đi sự gai góc của anh, để anh bắt đầu lo lắng chuyện được mất, anh không muốn mất đi gia đình của mình, đương nhiên, trước mắt bản thân gia đình anh đang khiêu chiến với quy tắc của xã hội này, người xung quanh đều đã quen với chế độ một chồng một vợ, nhưng bây giờ trong nhà anh lại có hai cô vợ chính thức, nói như thế nào nhỉ, bà xã của anh đã bao dung với anh hơn nhiều rồi, anh không biết sự nhẫn nhịn của Tình Đình là bao nhiêu nữa, một khi cô ấy biết anh ở bên ngoài còn có người phụ nữ khác không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì. Alice. Sở dĩ bây giờ anh chỉ có thể đối xử với em như vậy, tuy anh biết làm như vậy là không công bằng với em, nhưng mà....!
Diệp Lăng Phi còn chưa kịp nói xong. Alice đã vội vàng ngắt lời:
- Satan, anh đừng nói như vậy. Bây giờ em sống rất vui vẻ, có thể gặp được anh là em đã thấy thỏa mãn rồi, hơn nữa em đang là nghiên cứu sinh ở đại học Vọng Hải, em cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn về văn hóa phương Đông. À, nếu như anh có thời gian thì anh có thể đến gặp em, như vậy thì em sẽ vui hơn đó!
- Anh sẽ đến!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ dành thời gian đến gặp em nhiều hơn!
Diệp Lăng Phi và Alice đi tới sân bay, xuống xe. Alice khoác tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi đi vào sân bay. Chuyến bay mà Tiger tính từ lúc Diệp Lăng Phi và Alice đến sân bay thì rốt cục sau đó nửa tiếng đã đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Vọng Hải. Tiger còn chưa đi ra khỏi sân bay, Alice đã giơ lên tay lên gọi cha của mình. Nét mặt Tiger nhuốm vẻ mỏi mệt. ông ta mặc một bộ vest màu lam đắt tiền, ở đằng sau ông ta, hai tay vệ sĩ cũng mặc âu phục theo sát Tiger.
- Cha!
Alice thấy Tiger đi ra ngoài, vội vàng nhào tới, đã lâu lắm rồi Alice chưa được gặp cha của mình. Sau khi nhìn thấy Alice, vẻ mệt mỏi trên mặt Tiger lập tức bị quét sạch, ông ta ôm lấy Alice, vỗ nhẹ vào sau lưng Alice một cái. Diệp Lăng Phi đi tới, Tiger chuyển ánh mắt sang người Diệp Lăng Phi, vươn tay phải ra bắt tay với Diệp Lăng Phi.
- Tiger tiên sinh, chúng ta đến khách sạn trước đã!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiger gật đầu, nói:
- Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tôi rất muốn tâm sự với cậu một phen!
- Hoan nghênh, rất hoan nghênh!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Con người của tôi không ham thích gì, chỉ thích nói chuyện phiếm thôi!
Alice khoác cánh tay cha mình, rúc vào người Tiger. Tiger gọi một tên vệ sĩ ở phía sau. Sau khi nói mấy câu, tên vệ sĩ kia lấy điện thoại di dộng ra gọi cho ai đó. Tiger cười cười với Diệp Lăng Phi, nói:
- Lần này tôi đến thành phố Vọng Hải là để tham gia một hoạt động, cậu đã nghe qua về tập đoàn IPA chưa?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn không ngờ được Tiger tới nơi này hóa ra là có liên quan đến tập đoàn IPA. Tiger cười cười, không giải thích gì thêm, nói:
- Đi thôi, có thời gian chúng ta trò chuyện một chút!
Đi ra sân bay, một người vệ sĩ gọi một chiếc xe taxi. Alice và Tiger đều lên xe taxi, Diệp Lăng Phi thì lái xe đi theo. Nơi mà Tiger vào ở chính là khách sạn quốc tế Vọng Hải, phòng nghỉ cũng đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, là phòng tổng thống trong khách sạn quốc tế. Diệp Lăng Phi không đi lên đó, hắn ngồi ở khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn tầng một của khách sạn. Tiger và Alice lên lầu, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau. Tiger và Alice từ trên lầu đi xuống.
- Diệp tiên sinh, cậu quyết định chúng ta đến đâu dùng cơm đi!
Tiger nói.
- Tôi cũng không quen thuộc nơi này lắm, vốn tất cả mọi vấn đề đều là do tập đoàn IPA phụ trách, nhưng tạm thời tôi thông báo cho bọn họ chưa cần tiếp đãi!
- Nếu như vậy tôi đây sẽ dẫn ông đến dùng cơm bên bờ biển đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thuận tiện để ông xem cảnh biển ở nơi đây thế nào!
Tiger nở một nụ cười, nói:
- Ở đây cậu là chủ, tôi nghe lời cậu!
Diệp Lăng Phi đi tìm một quán ăn nằm gần quảng trường Hải Tinh, quán cơm này nằm trong công viên Hải Tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thấy biển lớn xanh thẳm. Hôm nay đã là 29 tháng chạp âm lịch, ngày mai đã là ba mươi Tết rồi, cái quán cơm này đã được đặt sẵn cho các bữa cơm tất niên rồi, nếu như buổi tối mới tới nơi này ăn thì có lẽ không còn chỗ nữa. Cũng may Tiger đến thành phố Vọng Hải vào buổi chiều, lúc bọn họ đến quán ăn trong công viên Hải Tinh này thì đồng hồ mới chỉ ba rưỡi chiều mà thôi. Tiger không gọi món ăn, Diệp Lăng Phi cũng không gọi món ăn, chuyện gọi món hoàn toàn do Alice phụ trách. Alice hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cô biết rõ cha mình rất ít khi ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng không biết được cha mình thích món Trung Quốc nào, vốn cô muốn hỏi ý kiến của Tiger, nhưng thấy Tiger đang cùng Diệp Lăng Phi tán gẫu, cô không thể làm gì khác được đành phải bỏ ý nghĩ này đi. Trước tiên cô gọi món khoái khẩu của Diệp Lăng Phi, sau đó lại gọi thêm một món Trung Quốc mà mình thích ăn, cuối cùng gọi thêm một món cá hấp nữa, sau đó giao menu lại cho nhân viên phục vụ. Tiger trên mặt vẫn đượm vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của ông ta thì vẫn lấp lánh hữu thần.
- Diệp tiên sinh, tôi vốn định tới thành phố Vọng Hải sớm một chút, nhưng cuối cùng cũng không có thời gian, tôi vẫn đang phải tham gia các hoạt động châu báu ở Châu Âu, thực sự là không có thời gian để đến thành phố Vọng Hải!
Tiger nói với Diệp Lăng Phi.
- Lần này là tôi đồng ý với lời mời của tổng giám đốc tập đoàn IPA, tới thành phố Vọng Hải này để tham dự buối đấu giá từ thiện, nếu không thì có lẽ tôi chẳng có lúc nào để đến thành phố Vọng Hải được, như vậy thì tôi cũng không thể gặp được con gái Alice của tôi rồi!
Lúc Tiger nói, ánh mắt ông ta vẫn nhìn về phía gương mặt của Alice, trong ánh mắt của ông ta khi nhìn Alice bao hàm tình thương sâu nặng của một người cha. Diệp Lăng Phi cầm lấy chén trà, hắn ta nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt chén trà xuống, nhìn Tiger, cười nói:
- Tiger tiên sinh, tôi nhớ chúng ta hẳn là đã hai năm không gặp rồi nhỉ?
- Là hơn ba năm rồi chưa gặp!
Tiger nhẹ nhàng cười nói.
- Lần trước lúc tôi gặp cậu, cậu còn đang ở Anh quốc. So với khi đó, con người vậu hiện giờ lại hơn vài phần nội liễm, phải nói là bây giờ cậu còn đáng sợ hơn xưa!
- Tiger tiên sinh, ông suy nghĩ quá nhiều rồi đó!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Bây giờ tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, cái tên Satan trong quá khứ đã chết rồi!
- Diệp tiên sinh, không phải cậu nói Satan đã chết thì có thể chết được!
Tiger nói.
- Tôi tin rằng không chỉ có nước Anh, nước Mỹ một số quốc gia có những người hận cậu thấu xương mà còn có một số tổ chức hay thậm chí là các cá nhân cũng rất hận căm thù cậu, trong lúc cậu làm công việc buôn bán vũ khí đạn dược, cậu đã gián tiếp tạo thành bao nhiêu cái chết của bao nhiêu người trong chiến tranh trên toàn bộ thế giới? Tôi tin rằng, chỉ cần có thời cơ thích hợp, cậu và kể cả tổ chức của cậu cũng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!
Diệp Lăng Phi nhìn Tiger, cười nói:
- Tiger tiên sinh, ông đây là đang cảnh cáo tôi sao, nếu như đây là sự cảnh cáo của ông với tôi, tôi đây xin nhận. Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện có người muốn mạng của tôi rồi, chẳng qua là, phàm những kẻ muốn lấy mạng tôi, tôi đều đã giết chết bọn chúng rồi, đương nhiên, tôi cũng tin rằng còn có thể có nhiều người nữa muốn lấy mạng tôi, tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng!
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tôi rồi!
Tiger lắc đầu, nói:
- Đó không phải là cảnh cáo, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu mà thôi. Tôi cũng nhìn ra, con gái của tôi rất mê luyến cậu, nó sẽ không rời bỏ cậu đâu. Chỉ là nó ở lại bên cạnh cậu có nghĩa là nó sẽ gặp phải nguy hiểm, tôi không muốn nhìn thấy con gái của tôi gặp nguy hiểm, vì thế tôi cũng hy vọng cậu cũng sẽ bình an vô sự!
- Ừm, cái lý luận này nghe có vẻ thú vị đấy!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi hẳn là phải cảm tạ ông, những lời này là lời thật lòng của tôi đó!
- Cảm ơn thì không cần đâu, câu chỉ cần chiếu cố tốt cho con gái tôi thôi, dù cho tương lai một ngày nào đó tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ yên lòng!
Tiger nói đến đây, trong ánh mắt hiện lên một sự cô đơn khó mà phát hiện được, dường như trong lòng Tiger cất giấu rất nhiều chuyện, nhưng ông ta cũng không thể nói ra. Tiger nhìn Alice, nói:
- Alice, cha hy vọng con có thể sống một cuộc sống thật hạnh phúc!
- Cha, con không hiểu ý cha là gì!
Alice hơi ngẩn người, nói:
- Cha nói cha xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là ý gì vậy?
- Cha chỉ nói giả thiết như vậy mà thôi!
Tiger nói.
- Alice, cha hy vọng con biết, trên thế giới này, con là thứ duy nhất của cha!
Tiger nói đến đây, lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc thật tốt cho Alice. Nếu như Alice có bất kì một yêu cầu gì, anh hãy cố hết sức để thỏa mãn nó, về về chuyện tiền bạc thì đơn giản, tôi sẽ lấy…!
Tiger còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tiger tiên sinh à, tôi không thiếu tiền mà!
Tiger cười cười, nói:
- Cậu xem tôi đó, lại quên mất cả chuyện này, đúng đúng, Diệp tiên sinh cũng không thiếu tiền!
- Tiger tiên sinh, tôi có thể hỏi ông thêm một câu không, vì sao ông muốn tới tham gia buổi đấu giá từ thiện của tập đoàn IPA, lẽ nào chuyện này còn có bí mật gì khác sao?
- Chỉ là giao thiệp làm ăn với nhau mà thôi!
Tiger cười nói.
- Diệp tiên sinh, tôi là một thương nhân, tất nhiên sẽ giữ liên lạc với khách hàng của mình, tham gia một số hoạt động thế này cũng là bình thường mà!
Diệp Lăng Phi thấy Tiger không định nói cho mình biết, hắn cũng không tiếp tục gạn hỏi nữa mà cười nói:
- Tiger tiên sinh, tôi đã nhiều chuyện rồi!
Diệp Lăng Phi và Tiger, Alice ăn cơm ở đây, sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng Phi cũng không có ý muốn ở lại lâu hơn. Tiger rất muốn tâm sự nhiều hơn với con gái Alice của mình. Diệp Lăng Phi cũng không muốn quấy rầy cuộc trò chuyện của hai cha con Tiger và Alice, hắn rất biết điều rời đi. Chỉ là khi Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi chỗ Tiger thì lại nổi lòng nghi ngờ, tuy Tiger chỉ là thương nhân, nhưng căn cứ theo sự hiểu biết của Diệp Lăng Phi, tên Tiger này không phải là một gã thương nhân đơn giản, ít nhất thì Diệp Lăng Phi cũng thấy, những người mà Tiger hợp tác làm ăn đều là những kẻ rất có thế lực. Tập đoàn IPA sao lại có liên hệ với Tiger, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác cực kì khó lý giải.
Diệp Lăng Phi không đi thẳng về nhà mà lái xe đi tới quán bar của Lý Khả Hân. Hắn dừng xe lại, thấy trước cửa quán bar của Lý Khả Hân có treo một tấm bảng thông báo tối nay tạm dừng kinh doanh. Diệp Lăng Phi sửng sốt, trong dịp Tết nguyên đán, việc làm ăn buôn bán của quán bar hẳn là không tệ. Lý Khả Hân sao lại có việc mà không làm, còn muốn tạm dừng kinh doanh nữa! Diệp Lăng Phi lấy di động ra gọi vào số của Lý Khả Hân, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng “tút, tút”, cuối cùng thì cũng nghe thấy giọng nói của Lý Khả Hân.
- Khả Hân, quán bar của em sao lại tạm dừng kinh doanh vậy?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh còn định đến quán bar của em uống chút rượu nữa chứ!
- Em cho nhân viên nghỉ rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Hôm nay dù sao cũng là 29 Tết rồi, lẽ nào nhân viên của em không chuẩn bị gì trong dịp Tết hay sao. Hôm nay em cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai 30 lại tiếp tục kinh doanh!
- Khả Hân, đây là lý luận gì vậy, có tiền kiếm mà còn không kiếm!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Anh thấy em cái tiểu phú bà này đã kiếm đủ tiền rồi, không muốn kiếm thêm tiền nữa!
- Nói lung tung, ai bảo như vậy chứ, em cũng muốn kiếm thêm tiền đây!
Lý Khả Hân nói.
- Tham vọng của em rất lớn, em còn muốn thu mua cả tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ nữa, sao em lại không muốn kiếm tiền chứ!
- Em mua lại tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ ư?
Diệp Lăng Phi đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nói:
- Anh thấy cho dù em muốn mua lại cũng không có cửa đâu, anh tin Tình Đình sẽ không bán cổ phần trong công ty đâu. Khả Hân, anh thấy em đừng có mơ tưởng nữa, cứ ngoan ngoãn quản lý cho tốt chuỗi quán bar và cà phê của em đi!
- Ha ha, em chỉ đùa với anh một chút thôi, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ!
Lý Khả Hân nói.
- Làm sao vậy, anh tìm em có chuyện gì à?
- Không có việc gì đâu, chỉ là đã lâu không gặp em nên muốn nhìn thấy em thôi!
Diệp Lăng Phi nói
- Sợ rằng không có thời gian!
Lý Khả Hân nói.
- Em không ở thành phố Vọng Hải mà!
- Em không ở thành phố Vọng Hải sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vâng, em về quê rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Anh làm sao thế, còn không cho em về quê nữa sao, lẽ nào để em ngây ngô ở thành phố Vọng Hải chờ anh đến sủng ái à. Em thấy hay là thôi đi, ai biết được chính cung nương nương của anh có thể buộc chặt anh lại được hay không, thế nên em về quê ăn Tết rồi!
- Anh thực sự sợ em rồi đó, còn nói cái gì mà sủng ái, em nghĩ rằng anh là tên hoàng đế có tam cung lục viện thất thập nhị phi sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dù anh có lòng như vậy thì cũng không có sức mà làm!
- Được rồi, ở trước mặt em anh chớ nói như vậy, người khác không biết lòng anh, em mà còn không hiểu sao!
Lý Khả Hân nói.
- Nếu như cho anh thêm một thời gian nữa, anh thật sự có thể có tam cung lục viện thất thập nhị phi đó!
Lý Khả Hân bỗng nhiên dừng lại, dường như đang trò chuyện với ai đó, sau đó Lý Khả Hân nói:
- Em không nói chuyện với anh nữa, mẹ em gọi em rồi. Khục khục, chuyện này có lẽ phiền toái đây, lần này về quê, những người bạn bè thân thích đều tới gặp nhà em rồi, còn hỏi em đã kết hôn hay chưa, phiền chết mất!
- Ừ, em đi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Khả Hân, nhớ khi nào quay lại thành phố Vọng Hải thì gọi điện thoại cho anh biết nhé!
- Em biết rồi!
Lý Khả Hân nói.
Diệp Lăng Phi dập máy, trong lòng thầm tính toán, quên đi, mình nên về nhà đi thôi. Tối hôm nay còn phải ngủ một giấc thật ngon, tối mai còn phải đi ăn cơm tất niên nữa chứ, về chuyện của tập đoàn IPA và Tiger. Diệp Lăng Phi cũng tính để qua một bên, sắp sang năm mới rồi, nghĩ đến việc này cũng cảm thấy phiền toái. Diệp Lăng Phi vừa định lái xe về nhà, điện thoại của hắn chợt đổ chuông, điện thoại là của Trương Lộ Tuyết gọi tới. Diệp Lăng Phi bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Lộ Tuyết:
- Đại thánh nhân à, dạo này anh bận cái gì vậy, sao từ lúc trở về từ thành phố Đông Hải lại không thấy bóng dáng đâu nữa!
- Anh bận mà, có một đống việc đang chờ anh giải quyết đây này, anh có thể không bận sao!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Lộ Tuyết, lẽ nào em nhớ anh rồi à?
- Em nhổ vào, anh cứ nằm mơ đi!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Em không có tâm tình thanh thản để nhớ tới anh, em nói với anh chuyện này, vốn hôm trước em đã đến nhà anh để tìm anh, là muốn nói chuyện này với anh, nhưng mà em nghe Tình Đình nói anh vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài làm việc rồi, cũng không gọi điện thoại cho anh nữa!
- Ừ, hai ngày trước anh ra bên ngoài làm việc, còn vừa mới trở về đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh vừa mới định gọi điện thoại cho em, kết quả em đã lại gọi điện tới, em báo chúng ta trong lòng có cái gọi là tâm ý tương thông không!
- Anh đừng nói mấy lời ngon tiếng ngọt đó nữa!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Anh còn muốn gọi điện thoại ư, em thấy anh chỉ nói mồm như thế mà thôi, đã lâu như vậy rồi, sao anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi. Thôi quên đi, em không cần phải nói việc này với anh, hai chúng ta nói vào việc chính đi!
- Em nói đi, anh vẫn đang nghe đây!
Diệp Lăng Phi dừng xe ở lề đường, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa. Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xuống, phà khói ra bên ngoài xe, nói:
- Không phải là em định nói cho anh biết, em nhớ anh, muốn dọn đến nhà anh ở đó chứ?
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em đến nhà anh ở ư, có muốn em tối nào cũng ngủ cùng anh không?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Không cần đâu, trong nhà anh đã có rồi!
Diệp Lăng Phi cố ý khiêu khích Trương Lộ Tuyết, cười nói:
- Mỗi buổi tối em làm ấm chăn đệm cho anh là được, còn những cái khác thì không cần đâu!
- Anh nằm mơ đi nhé!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Anh nghĩ hay nhỉ, để em đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn sưởi ấm chăn đệm cho anh, đúng là chỉ có anh mới nghĩ ra. Ai da, cái anh này, vừa nói thêm với anh hai câu lại quên mất chuyện chính rồi. Diệp Lăng Phi, anh nghe em nói này, ba ngày trước người của công ty con trong lãnh thổ Trung Quốc của tập đoàn IPA đã đến tập đoàn Tân Á rồi, bọn họ muốn gia nhập tập đoàn Tân Á, nói muốn khống chế cổ phần tập đoàn Tân Á!
- Tập đoàn IPA ư, Đới Vinh Cẩm cái tên khốn nạn đó rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi mắng.
- Thực là đáng giận, chẳng lẽ hắn còn muốn tán tỉnh một bà vợ khác của ta sao?
- Này. Diệp Lăng Phi à, anh nói cái gì vậy, cái gì mà bà xã khác chứ?
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi mắng, cô hừ lạnh một tiếng ở đầu dây bên kia, nói.
- Em đoán tám chín mươi phần trăm anh đang không ở nhà, bằng không anh tuyệt đối không dám nói như vậy, nếu như để cho Tình Đình nghe được còn có thể tha cho anh sao!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, xem em kìa, bây giờ Tình Đình cũng mặc kệ anh rồi!
- Cũng đúng thôi, bây giờ Tình Đình đã bị anh chiếm đoạt rồi, anh cũng không quan tâm đến cậu ấy nữa!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Em thấy không phải là Tình Đình mặc kệ anh, chỉ là Tình Đình không quản được an thôi, bây giờ anh to gan quá nhỉ!
- Em nói linh tinh gì đó, anh và Tình Đình vẫn chung sống hòa thuận với nhau mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Chỉ là Tình Đình dạo gần đây có chuyện gì đó, không có thời gian quản anh mà thôi, anh cũng chỉ dám nói thôi, còn những chuyện khác, anh cũng vậy, có ý muốn trộm, nhưng không có gan đi trộm!
- Anh ba hoa với em vừa thôi!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Bây giờ em không có thời gian mà nói đùa với anh đâu, lát nữa em và cha em còn phải đi ra ngoài, nói tóm lại, chuyện tập đoàn IPA muốn mua lại tập đoàn Tân Á em thấy cũng không đơn giản. Em thì không sợ công ty chúng ta bị bọn họ thu mua, dù sao thì em và anh cũng khống chế hầu như toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Tân Á, chỉ là em muốn nói lại chuyện này với anh, căn cứ vào tin tức của em, bây giờ tập đoàn IPA đã liên tục ra tay, không chỉ tiếp xúc với các tập đoàn lớn ở thành phố Vọng Hải mà còn tiếp xúc với các ban ngành trong chính quyền nữa. Bên ngoài người ta đồn đại tập đoàn IPA đang thương thảo với chính phủ về hạng mục cung cấp nước sạch, có thể trong tương lai nước người dân thành phố Vọng Hải sử dụng đều là tùy công ty cổ phần IPA khống chế. Anh bảo rốt cuộc tập đoàn IPA muốn làm gì, sao lại làm lớn như vậy chứ!
- Anh làm sao mà biết được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện này em nói với anh cũng bằng không nói gì cả, anh vừa không để ý gì đến công ty, cũng không phải nhà kinh tế học gì gì cả, đương nhiên là không biết việc này rồi!
- Thôi, em không thèm nói với anh nữa!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Anh biết chuyện tập đoàn IPA muốn mua lại tập đoàn Tân Á là được. À, em nhớ một chuyện, tập đoàn IPA còn tổ chức một buổi đấu giá từ thiện vào mùng 2 Tết, ai biết được là cái chuyện gì, nói chung là em cũng nhận được thiệp mời, nhưng mà hôm đó em không có thời gian nên không đi!
- Ừ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lộ Tuyết, anh thật sự rất muốn được gặp em, chờ khi nào có thời gian gặp nhau, hai chúng ta ít nhất cũng phải ăn tối dưới ánh nến nhé!
- Chờ anh có thời gian rồi nói sau đi, bây giờ em dập máy đây!
Trương Lộ Tuyết nói.
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn hắn lại lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút. Hiện giờ Diệp Lăng Phi có chút không hiểu Đới Vinh Cẩm, không biết rõ Đới Vinh Cẩm làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ là muốn thông qua những phương thức này để tạo lập con đường buôn lậu vũ khí sao? Diệp Lăng Phi cảm thấy không giống như vậy, nói chung là Đới Vinh Cẩm khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác tên có văn hóa này rất phức tạp, trong lòng nghĩ những chuyện mà người bình thường khó có thể đoán được. Diệp Lăng Phi hút thuốc xong, ném tàn thuốc xuống đất rồi lấy chân di di, ngay sau đó hắn lên xe. Diệp Lăng Phi vừa mới lái xe về trước cửa biệt thự ở Nam Sơn thì thấy có một chiếc xe hơi đang đỗ ở trước cửa nhà mình, một người đàn ông mặc một bô âu phục màu lam đang đứng ngoài cửa biệt thự. Trương Vân từ bên trong đi ra nói với người đàn ông kia:
- Xin lỗi, thiệp mời này ngài cứ cầm lại đi!
- Tôi muốn đến đưa một cái thiệp mời mà, hy vọng tổng giám đốc Bạch có thể tới tham dự buổi đấu giá từ thiện của chúng tôi!
Diệp Lăng Phi đỗ xe ngay bên cạnh cái xe kia, khi hắn nhìn thấy người đàn ông đó là Đới Vinh Cẩm. Diệp Lăng Phi lập tức đẩy cửa xuống xe.
- Đới tiên sinh, anh đây là có ý gì vậy?
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Đới Vinh Cẩm, lạnh lùng nhìn Đới Vinh Cẩm, nói:
- Anh lại còn chạy tới nhà tôi, anh không phải à hơi khinh người quá đáng đấy chứ!
Đới Vinh Cẩm cầm tấm thiệp mời, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm. Lần này là tôi đến để đưa thiệp mời cho tổng giám đốc Bạch mà!
- Thiệp mời ư?
Diệp Lăng Phi thò tay giật lấy cái thiệp mời kia, hắn xem vài lần rồi lập tức cười lạnh, nói:
- Tôi còn tưởng là thiệp mời cho cái gì quan trọng lắm, không phải chỉ là một buổi đấu giá từ thiện thôi sao, nói trắng ra là để mọi người lấy tiền ra chơi. Tổng giám đốc Đới, lẽ nào thứ này cũng cần anh tự thân mang tới sao, anh làm như vậy không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Đới Vinh Cẩm nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu ý anh muốn nói gì, không biết anh nói vậy để làm gì, vốn là tôi đã định phái người đưa thiệp mời đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ rồi, nhưng tôi nhớ là tôi đang sống ở đây, vì thế mới mang tới chỗ này, lẽ nào điều này có gì sai sao?
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, lập tức xách cổ áo Đới Vinh Cẩm lên, đẩy Đới Vinh Cẩm lùi ra phía xa vài bước, người của Đới Vinh Cẩm tựa vào chính chiếc xe của hắn. Diệp Lăng Phi nắm cổ áo của Đới Vinh Cẩm, hừ lạnh nói:
- Tên họ Đới kia, mày đừng tưởng rằng tao không biết mày muốn làm gì, nói trắng ra là mày muốn theo đuổi bà xã của tao, tao nói cho mày biết, mày không có cửa đâu. Mày đừng tưởng rằng mày có là tổng giám đốc của cái tập đoàn IPA kia là tao không dám động đến mày. Tao yêu cầu mày từ nay về sau cách Tình Đình xa một chút, tốt nhất là đừng để tao nhìn thấy mày thêm lần nữa, nếu không thì không có gì tốt lành chờ mày đâu!
Diệp Lăng Phi nói xong, thả tay ra, trừng mắt nhìn Đới Vinh Cẩm nói:
- Bây giờ mày có thể xéo!
Đới Vinh Cẩm có vẻ hơi xấu hổ, khi Diệp Lăng Phi buông tay ra, Đới Vinh Cẩm chỉnh trang lại y phục của mình một chút, mở cửa xe ra, không nói không rằng lái xe đi khỏi. Diệp Lăng Phi thấy Đới Vinh Cẩm đã lái xe đi, hắn mới lên xe lái vào trong sân biệt thự. Lúc Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đang ngồi trong phòng khách xem TV. Hai cô xem TV còn không ngừng cười, có vẻ đang hết sức vui vẻ.
- Ông xã, anh về rồi à!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi trở về, cô nhường chỗ ngồi lại cho hắn, nói:
- Ông xã, anh mau đến đây ngồi đi, cái phim này thực đúng là hài hước quá, em và Tiêu Tiếu xem mà cười đến đau cả bụng rồi!
Vu Tiêu Tiếu cũng nói:
- Đúng vậy. Diệp đại ca, thực sự là rất hay đó!
Diệp Lăng Phi lãnh đạm nói:
- Các em xem đi, anh không muốn xem!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, liếc nhìn Vu Tiêu Tiếu, cô tựa người ỉ ôi trong lòng Diệp Lăng Phi, dịu dàng hói:
- Ông xã, anh sao vậy, em thấy tâm tình của anh không tốt lắm à!
- Anh thấy hơi phiền lòng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Phiền lòng ư, chẳng lẽ là hôm nay anh và cha của Alice đã cãi nhau sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Cái đó thật sự không có, hôm nay anh và Tiger đã chuyện trò rất vui!
Bạch Tình Đình kỳ quái nói:
- Ông xã, vậy thì lạ nhỉ, sao anh lại thấy phiền muộn thế?
- Khi trở về anh thấy tên Đới Vinh Cẩm khốn kiếp kia, không biết vì sao anh lại bắt đầu thấy phiền não!
Diệp Lăng Phi vươn tay trái ra ôm eo Bạch Tình Đình, khẽ thở dài:
- Anh vẫn luôn cảm thấy cái tên Đới Vinh Cẩm kia đang giờ trò quỷ!
- À. ông xã, không phải là anh định nói đến chuyện Đới Vinh Cẩm đưa thiếp mời đến đây đó chứ!
Bạch Tình Đình hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Ông xã, em cũng không thèm xem gì cả, trực tiếp bảo Trương Vân trả về rồi. A, em nhớ ra rồi, hình như hai ngày trước, người của cái tập đoàn IPA gì gì đó đã đưa thiệp mời đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ rồi, em đã bảo thư kí ném cái thiệp mời ấy đi rồi, nói cái gì mà muốn mời tham dự buổi đấu giá từ thiện, chẳng hay ho gì cả. Cái loại hoạt động kiểu này em không tham gia đâu, có thời gian như vậy còn không bằng ở nhà với ông xã đó!
- Tình Đình, em cho rằng cái tên Đới Vinh Cẩm kia thành lập công ty con của tập đoàn IPA ở thành phố Vọng Hải là vẻ muốn theo đuổi em sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, em đây cũng không biết nữa!
Bạch Tình Đình nói.
- Em không quen biết cái tên đó, dù cho hắn muốn theo đuổi em, em cần phải để ý đến hắn sao?
Diệp Lăng Phi quay mặt nhìn Bạch Tình Đình, trước tiên hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, sau đó nói thêm:
- Bây giờ anh cảm thấy Đới Vinh Cẩm hình như còn muốn làm chuyện gì đó ở thành phố Vọng Hải, nếu như việc này không liên quan gì đến anh thì thôi, nhưng hiện giờ Đới Vinh Cẩm nhiều lần đến gặp gỡ các ban ngành trong chính quyền thành phố, anh hoài nghi tương lai hắn có thể sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta!
- Ông xã, anh nói vậy là có ý gì?
Bạch Tình Đình nói.
- Lẽ nào anh cho rằng Đới Vinh Cẩm muốn thông qua các ban ngành trong chính quyền để gây khó dễ chúng ta sao?
- Cái đó thì không phải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh lo lắng thành phố Vọng Hải sẽ bị Đới Vinh Cẩm làm cho rất loạn, tương lai thậm chí còn có khả năng trở thành đại bản doanh của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ nữa. Anh cũng không biết vì sao mình lại có những suy nghĩ này, anh luôn cảm thấy Đới Vinh Cẩm làm việc gióng trống khua chiêng ở thành phố Vọng Hải như vậy, tuyệt đối không phải là ý của một mình hắn, nói không chừng phía sau còn có sự ủng hộ của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ nữa. Bà xã, nếu sự thật là như vậy, e rằng chúng ta phải rời khỏi thành phố Vọng Hải rồi!
- Ông xã, không nghiêm trọng như vậy chứ!
Bạch Tình Đình nói.
- Đây cũng chỉ là một già thiết của anh thôi, bởi vì anh luôn luôn cảm thấy câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ vẫn đang uy hiếp anh, hiện giờ loại cảm giác này càng thêm cường liệt!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên đứng dậy, bảo Bạch Tình Đình:
- Bà xã, anh đi gọi một cuộc điện thoại, em và Tiêu Tiếu cứ ở đây từ từ xem TV đi!
Diệp Lăng Phi đi lên gác, lấy di động ra gọi cho Phi Hổ. Từ lần trước sau khi gọi điện thoại cho Phi Hổ từ thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi đã có một thời gian không liên hệ với Phi Hổ rồi, hắn cũng không rõ lắm tình hình của tổng bộ bên Anh quốc ra làm sao ròi. Diệp Lăng Phi vừa gọi điện thoại đến, Phi Hổ đã kể với Diệp Lăng Phi về việc gần đây hắn ta xử lí chuyện nội bộ của Lang Nha, trước tiên là đã tìm ra được hai gã gián điệp trong nội bộ tổ chức Lang Nha. Phi Hổ cố ý tạo ra một cái bẫy, muốn để cho những tên gian tế ẩn mình trong tổ chức Lang Nha biết được, hai gã gian tế thực sự đã báo ra bên ngoài. Từ trong miệng hai gã đó, Phi Hổ biết bọn họ liên lạc với một gã tên là McKeithen, bọn họ đem những tin tức thu được từ Lang Nha báo cho McKeithen biết.
- McKeithen ư?
Diệp Lăng Phi chưa từng nghe qua cái tên này, cũng không biết người đó đang làm gì.
- Em đã điều tra rồi. McKeithen vốn là đặc vụ tình báo của chính phủ liên bang Mỹ, tuy bên cục tình báo trung ương Mỹ CIA nói là McKeithen nửa năm trước rời khỏi CIA rồi, nhưng mà theo một số tin tình báo. McKeithen chính là người của CIA!
Diệp Lăng Phi nghe xong, cau mày, nói:
- Phi Hổ, đây không phải là chuyện tốt, nói như vậy là CIA đang lừa gạt cậu!
- Satan, vẫn còn chưa hết!
Phi Hổ nói.
- McKeithen đã từng gặp gỡ Altus. Altus đúng là đã tới Anh, mà lúc đó McKeithen đã ở Anh quốc rồi. Nhưng sau đó Altus rời khỏi Anh quay trở lại nước Mỹ, mà McKeithen cũng biến mất. Satan, em hoài nghi rất có khả năng McKeithen đã nhận sự ủng hộ của cả CIA lẫn câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, mục đích không cần nói cũng biết, rất có thể là tổ chức Lang Nha của chúng ta!
- Phi Hổ, tạm thời không nên vội vàng kết luận!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ cậu phải mau chóng tìm được tên McKeithen này, chỉ có tìm được hắn mới có thể làm rõ chuyện này!
- Vâng, em đã phái người đi thăm dò hành tung của người này rồi!
Phi Hổ nói.
- Nhưng mà em còn một tin xấu nữa muốn nói cho anh, đó chính là đặc công của nước Anh đã từng xuất hiện gần trụ sở của chúng ta, đồng thời phía nước Mỹ cũng đã giảm thiểu đơn đặt hàng với chúng ta, đây không phải là chuyện tốt!
- Phi Hổ, xem ra câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã chiếm được sự ủng hộ của nước Mỹ rồi, lúc này, điều chúng ta có thể làm không phải là tranh giành đơn đặt hàng với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ mà là cố gắng hết sức để duy trì cục diện hiện thời, không nên có hành động gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đã điều tra về tập đoàn IPA chưa?
- Đã tra xét rồi, phía sau lưng tập đoàn IPA có sự ủng hộ của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, hơn nữa, các nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn lớn này không nằm ở châu Âu, mà là tại châu Á. Căn cứ theo cái tư liệu mà em thu được, tập đoàn IPA lấy Châu Á làm trung tâm, hướng việc phát triển sang các lục địa khác, với các khoản đầu tư vào các quốc gia thì đại đa số là các ngành kinh tế trụ cột của quốc gia đó!
- Anh đã đoán là cái tập đoàn lớn này có bối cảnh, nhưng thật không ngờ bối cảnh của tập đoàn này lại sâu như vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Xem ra lần này thành phố Vọng Hải sẽ có chuyện náo nhiệt rồi!
- Satan, anh muốn ám chỉ cái gì vậy?
Phi Hổ hỏi.
- Mục đích của tập đoàn IPA!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.
- Nếu để cái chuyện tập đoàn IPA này phát triển càng lúc càng mạnh, cậu suy nghĩ một chút, nếu như tập đoàn IPA đã khống chế huyết mạch kinh tế của một quốc gia, hậu quả sau đó sẽ là cái gì?
Phi Hổ hít vào một luồng hơi lạnh Jiầĩi bỗng nhiên hiểu ra vì sao nước Mỹ lại ủng hộ câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ. Phi Hổ hỏi:
- Satan, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Còn có thể làm gì được nữa. Nếu như cậu muốn để Lang Nha quật khởi thêm lần nữa, chuyện cậu cần làm không phải là giành mối làm ăn với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ trên thị trường vũ khí mà đoạt mối làm ăn với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ trên thương trường!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Phi Hổ, cậu để tổ chức Lang Nha lập kế hoạch đầu tư vào huyết mạch kinh tế của một số quốc gia. Nếu như tập đoàn IPA đã giành trước một bước thì cậu có thể áp dụng các phương pháp khác, anh tin rằng có một số quốc gia rất dễ xảy ra nội chiến, thậm chí còn phát sinh chinh biến, tổ chức Lang Nha chúng ta là một tổ chức chú ý đến lợi nhuận. Nếu như có thể thông qua thủ đoạn chính biến để đạt được điều chúng ta muốn, vậy thì không cần tiếc giá nào!
Phi Hổ gật đầu, nói:
- Em hiểu rồi!
- Ừ. Phi Hổ, anh hy vọng cậu hiểu, nếu như cậu muốn để Lang Nha tiếp tục phát triển, đừng lo quá vào sự ủng hộ của nước Mỹ, tổ chức chúng ta không nhất định phải dựa vào nước Mỹ mới tồn tại!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đừng quên chúng ta còn có một chỗ dựa cường đại khác, từ thế cục bây giờ, Lang Nha không còn sự lựa chọn nào khác rồi!
- À. Satan, thiếu chút nữa thì quên, khoảng nửa tháng nữa em sẽ đến Bắc Kinh!
Phi Hổ nói.
- Chúng ta đưa hai nhóm hàng tới rồi, lần này em đi Bắc Kinh chính là muốn bàn bạc thật kỹ phương pháp vận chuyển của lô hàng thứ ba, bây giờ vận tải biển không an toàn cho lắm, xem có phương thức vận chuyển nào an toàn hơn không, có có thể tránh phải đi vòng qua quốc gia khác!
- Cậu muốn tới Bắc Kinh ư?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ không đến Bắc Kinh đâu, chuyện bên đó cậu cứ xử lý đi, anh bây giờ không thích hợp để xuất đầu lộ diện, cứ lén lút ẩn mình thì tốt hơn!
- Satan, anh không đến sao được!
Phi Hổ nói.
- Không có anh em cảm thấy không có người tin cậy, em chung quy vẫn không bằng anh, mạng lưới quan hệ của Lang Nha có lẽ đều là do anh xây dựng. Satan, anh cứ đến Bắc Kinh đi!
- Để anh suy nghĩ thêm đã, chờ khi nào cậu tới thì nói sau!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại của Phi Hổ, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho lão già. Lão già đã đi nghỉ rồi, điện thoại là do người giúp việc của ông ta nhận, chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy giọng nói của lão già vang lên trong điện thoại:
- Tiểu Diệp, tôi đã đi ngủ rồi mà cậu vẫn muốn gọi điện thoại cho tôi à?
- Không có cách nào khác, hai chúng ta thân nhau mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Mấy cãi vị lãnh đạo lần trước mà ông giới thiệu với tôi, tôi chẳng nhớ được một ai cả. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gọi điện cho ông là tốt nhất!
- Gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì, nói đi!
Lão già nói.
- Tôi chỉ có năm phút đồng hồ thôi, dù cho cậu không dập máy thì tôi cũng phải dập máy, bây giờ tôi đang bị người ta quản mà, không có cách nào, ai bảo sức khỏe của cái lão già này không tốt chứ!
- Tôi chỉ nói mấy câu thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tổ chức Lang Nha cần một sự ủng hộ thật mạnh mẽ!
- Sự ủng hộ mạnh mẽ ư?
Lão già nghe xong, cười nói:
- Tiểu Diệp, cái này không cần tôi nói rõ ra chứ, tôi nghĩ thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi mà!
- Ừm, chuyện thứ hai, tôi cần phải có người mang lại sự ủng hộ mạnh mẽ cho tôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không chỉ muốn từ phía quân đội, tôi còn muốn cả chính trị nữa!
Lão già cười nói:
- Chuyện này tôi nghĩ không cần tôi phải trả lời, trong lòng cậu hiểu rõ mà!
- Một việc cuối cùng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Sang năm tôi sẽ tới Bắc Kinh!
Lão già cười nói:
- Đến đây đi, tôi đã sớm mong được gặp cậu rồi!
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình phải có được sự ủng hộ thật mạnh mẽ, mau chóng xử lý Đới Vinh Cẩm, hắn không muốn để cho Đới Vinh Cẩm tiếp tục gây chuyện ở thành phố Vọng Hải này nữa, phải nhanh chóng đuổi tập đoàn IPA ra khỏi chỗ này.
- Các cô không cần đi ra ngoài với tôi đâu!
Laura và Ann tiễn Alice ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra để Alice lên xe, hắn thì đi vòng ra mở cửa lên ghế lái. Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi khu biệt thự Nam Sơn. Trên đường đến sân bay, Alice luôn luôn chú ý đến trang phục của mình, muốn biết trang phục của mình có đẹp hay không, từ điểm đó Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra được, trong lòng Alice rất quan tâm đến việc cha mình đánh giá mình như thế nào. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, Alice đã vì mình mà trả giá rất nhiều. Vì mình, Alice đã vứt bỏ vinh quang và địa vị của bản thân, cái loại cảm giác được mọi người ngưỡng vọng cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng buông tha được, nhưng Alice vì Diệp Lăng Phi, lại buông bỏ rất nhẹ nhàng. Diệp Lăng Phi một tay giữ vô-lăng, tay kia khẽ vuốt mái tóc dài của Alice. Alice sửng sốt, quay mặt sang nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Satan, anh làm gì vậy?
- Không có gì, chỉ là muốn vuốt tóc em một chút thôi!
Diệp Lăng Phi thu tay về đặt lên vô-lăng, nhìn về phía trước, cười nói:
- Alice, em còn nhớ chuyện của hai chúng ta ở Pa-ri không?
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Pa-ri, trên khuôn mặt Alice hiện lên một nụ cười hạnh phúc, nói:
- Satan, nơi đó đã để lại cho em một kỷ niệm thật đẹp, sao em có thể quên nơi đó được chứ!
- Anh cũng vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ anh lại nghĩ, năm đó anh quyết định như vậy có phải là quá võ đoán không, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ, đã bỏ qua em, bây giờ nhìn lại, thật ra thì cũng không phải anh quay lại thành phố Vọng Hải là có thể sống cuộc sống của người bình thường, từ lúc anh trở về đã phát sinh rất nhiều chuyện. Alice, trong lòng em có hận anh không?
- Hận anh ư?
Alice sững sờ, lập tức cười nói:
- Cho tới tận bây giờ em chưa từng hận anh. Satan, anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người duy nhất em yêu, em có thể hiểu được tình cảnh của anh. Giống như bây giờ, em biết là trong lòng anh có em, nhưng gia đình của anh lại khiến cho anh không dám có ý gì với em!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Có thể là anh đã thay đổi rất nhiều, anh không còn là cái tên Satan như trong quá khứ nữa, cái tên Satan kia có thể không cố kỵ bất cứ điều gì, thậm chí còn có thể khư khư cố chấp thực hiện chuyện anh muốn làm. Thế nhưng bây giờ đã không giống như trước nữa, anh đã có vợ rồi, hơn nữa còn sắp được làm cha. Alice, có lẽ đây là sự thay đổi của anh, sống trong cái xã hội này này, nó đã mài mòn đi sự gai góc của anh, để anh bắt đầu lo lắng chuyện được mất, anh không muốn mất đi gia đình của mình, đương nhiên, trước mắt bản thân gia đình anh đang khiêu chiến với quy tắc của xã hội này, người xung quanh đều đã quen với chế độ một chồng một vợ, nhưng bây giờ trong nhà anh lại có hai cô vợ chính thức, nói như thế nào nhỉ, bà xã của anh đã bao dung với anh hơn nhiều rồi, anh không biết sự nhẫn nhịn của Tình Đình là bao nhiêu nữa, một khi cô ấy biết anh ở bên ngoài còn có người phụ nữ khác không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì. Alice. Sở dĩ bây giờ anh chỉ có thể đối xử với em như vậy, tuy anh biết làm như vậy là không công bằng với em, nhưng mà....!
Diệp Lăng Phi còn chưa kịp nói xong. Alice đã vội vàng ngắt lời:
- Satan, anh đừng nói như vậy. Bây giờ em sống rất vui vẻ, có thể gặp được anh là em đã thấy thỏa mãn rồi, hơn nữa em đang là nghiên cứu sinh ở đại học Vọng Hải, em cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn về văn hóa phương Đông. À, nếu như anh có thời gian thì anh có thể đến gặp em, như vậy thì em sẽ vui hơn đó!
- Anh sẽ đến!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ dành thời gian đến gặp em nhiều hơn!
Diệp Lăng Phi và Alice đi tới sân bay, xuống xe. Alice khoác tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi đi vào sân bay. Chuyến bay mà Tiger tính từ lúc Diệp Lăng Phi và Alice đến sân bay thì rốt cục sau đó nửa tiếng đã đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Vọng Hải. Tiger còn chưa đi ra khỏi sân bay, Alice đã giơ lên tay lên gọi cha của mình. Nét mặt Tiger nhuốm vẻ mỏi mệt. ông ta mặc một bộ vest màu lam đắt tiền, ở đằng sau ông ta, hai tay vệ sĩ cũng mặc âu phục theo sát Tiger.
- Cha!
Alice thấy Tiger đi ra ngoài, vội vàng nhào tới, đã lâu lắm rồi Alice chưa được gặp cha của mình. Sau khi nhìn thấy Alice, vẻ mệt mỏi trên mặt Tiger lập tức bị quét sạch, ông ta ôm lấy Alice, vỗ nhẹ vào sau lưng Alice một cái. Diệp Lăng Phi đi tới, Tiger chuyển ánh mắt sang người Diệp Lăng Phi, vươn tay phải ra bắt tay với Diệp Lăng Phi.
- Tiger tiên sinh, chúng ta đến khách sạn trước đã!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiger gật đầu, nói:
- Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tôi rất muốn tâm sự với cậu một phen!
- Hoan nghênh, rất hoan nghênh!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Con người của tôi không ham thích gì, chỉ thích nói chuyện phiếm thôi!
Alice khoác cánh tay cha mình, rúc vào người Tiger. Tiger gọi một tên vệ sĩ ở phía sau. Sau khi nói mấy câu, tên vệ sĩ kia lấy điện thoại di dộng ra gọi cho ai đó. Tiger cười cười với Diệp Lăng Phi, nói:
- Lần này tôi đến thành phố Vọng Hải là để tham gia một hoạt động, cậu đã nghe qua về tập đoàn IPA chưa?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn không ngờ được Tiger tới nơi này hóa ra là có liên quan đến tập đoàn IPA. Tiger cười cười, không giải thích gì thêm, nói:
- Đi thôi, có thời gian chúng ta trò chuyện một chút!
Đi ra sân bay, một người vệ sĩ gọi một chiếc xe taxi. Alice và Tiger đều lên xe taxi, Diệp Lăng Phi thì lái xe đi theo. Nơi mà Tiger vào ở chính là khách sạn quốc tế Vọng Hải, phòng nghỉ cũng đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, là phòng tổng thống trong khách sạn quốc tế. Diệp Lăng Phi không đi lên đó, hắn ngồi ở khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn tầng một của khách sạn. Tiger và Alice lên lầu, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau. Tiger và Alice từ trên lầu đi xuống.
- Diệp tiên sinh, cậu quyết định chúng ta đến đâu dùng cơm đi!
Tiger nói.
- Tôi cũng không quen thuộc nơi này lắm, vốn tất cả mọi vấn đề đều là do tập đoàn IPA phụ trách, nhưng tạm thời tôi thông báo cho bọn họ chưa cần tiếp đãi!
- Nếu như vậy tôi đây sẽ dẫn ông đến dùng cơm bên bờ biển đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thuận tiện để ông xem cảnh biển ở nơi đây thế nào!
Tiger nở một nụ cười, nói:
- Ở đây cậu là chủ, tôi nghe lời cậu!
Diệp Lăng Phi đi tìm một quán ăn nằm gần quảng trường Hải Tinh, quán cơm này nằm trong công viên Hải Tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thấy biển lớn xanh thẳm. Hôm nay đã là 29 tháng chạp âm lịch, ngày mai đã là ba mươi Tết rồi, cái quán cơm này đã được đặt sẵn cho các bữa cơm tất niên rồi, nếu như buổi tối mới tới nơi này ăn thì có lẽ không còn chỗ nữa. Cũng may Tiger đến thành phố Vọng Hải vào buổi chiều, lúc bọn họ đến quán ăn trong công viên Hải Tinh này thì đồng hồ mới chỉ ba rưỡi chiều mà thôi. Tiger không gọi món ăn, Diệp Lăng Phi cũng không gọi món ăn, chuyện gọi món hoàn toàn do Alice phụ trách. Alice hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cô biết rõ cha mình rất ít khi ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng không biết được cha mình thích món Trung Quốc nào, vốn cô muốn hỏi ý kiến của Tiger, nhưng thấy Tiger đang cùng Diệp Lăng Phi tán gẫu, cô không thể làm gì khác được đành phải bỏ ý nghĩ này đi. Trước tiên cô gọi món khoái khẩu của Diệp Lăng Phi, sau đó lại gọi thêm một món Trung Quốc mà mình thích ăn, cuối cùng gọi thêm một món cá hấp nữa, sau đó giao menu lại cho nhân viên phục vụ. Tiger trên mặt vẫn đượm vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của ông ta thì vẫn lấp lánh hữu thần.
- Diệp tiên sinh, tôi vốn định tới thành phố Vọng Hải sớm một chút, nhưng cuối cùng cũng không có thời gian, tôi vẫn đang phải tham gia các hoạt động châu báu ở Châu Âu, thực sự là không có thời gian để đến thành phố Vọng Hải!
Tiger nói với Diệp Lăng Phi.
- Lần này là tôi đồng ý với lời mời của tổng giám đốc tập đoàn IPA, tới thành phố Vọng Hải này để tham dự buối đấu giá từ thiện, nếu không thì có lẽ tôi chẳng có lúc nào để đến thành phố Vọng Hải được, như vậy thì tôi cũng không thể gặp được con gái Alice của tôi rồi!
Lúc Tiger nói, ánh mắt ông ta vẫn nhìn về phía gương mặt của Alice, trong ánh mắt của ông ta khi nhìn Alice bao hàm tình thương sâu nặng của một người cha. Diệp Lăng Phi cầm lấy chén trà, hắn ta nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt chén trà xuống, nhìn Tiger, cười nói:
- Tiger tiên sinh, tôi nhớ chúng ta hẳn là đã hai năm không gặp rồi nhỉ?
- Là hơn ba năm rồi chưa gặp!
Tiger nhẹ nhàng cười nói.
- Lần trước lúc tôi gặp cậu, cậu còn đang ở Anh quốc. So với khi đó, con người vậu hiện giờ lại hơn vài phần nội liễm, phải nói là bây giờ cậu còn đáng sợ hơn xưa!
- Tiger tiên sinh, ông suy nghĩ quá nhiều rồi đó!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Bây giờ tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, cái tên Satan trong quá khứ đã chết rồi!
- Diệp tiên sinh, không phải cậu nói Satan đã chết thì có thể chết được!
Tiger nói.
- Tôi tin rằng không chỉ có nước Anh, nước Mỹ một số quốc gia có những người hận cậu thấu xương mà còn có một số tổ chức hay thậm chí là các cá nhân cũng rất hận căm thù cậu, trong lúc cậu làm công việc buôn bán vũ khí đạn dược, cậu đã gián tiếp tạo thành bao nhiêu cái chết của bao nhiêu người trong chiến tranh trên toàn bộ thế giới? Tôi tin rằng, chỉ cần có thời cơ thích hợp, cậu và kể cả tổ chức của cậu cũng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!
Diệp Lăng Phi nhìn Tiger, cười nói:
- Tiger tiên sinh, ông đây là đang cảnh cáo tôi sao, nếu như đây là sự cảnh cáo của ông với tôi, tôi đây xin nhận. Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện có người muốn mạng của tôi rồi, chẳng qua là, phàm những kẻ muốn lấy mạng tôi, tôi đều đã giết chết bọn chúng rồi, đương nhiên, tôi cũng tin rằng còn có thể có nhiều người nữa muốn lấy mạng tôi, tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng!
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tôi rồi!
Tiger lắc đầu, nói:
- Đó không phải là cảnh cáo, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu mà thôi. Tôi cũng nhìn ra, con gái của tôi rất mê luyến cậu, nó sẽ không rời bỏ cậu đâu. Chỉ là nó ở lại bên cạnh cậu có nghĩa là nó sẽ gặp phải nguy hiểm, tôi không muốn nhìn thấy con gái của tôi gặp nguy hiểm, vì thế tôi cũng hy vọng cậu cũng sẽ bình an vô sự!
- Ừm, cái lý luận này nghe có vẻ thú vị đấy!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi hẳn là phải cảm tạ ông, những lời này là lời thật lòng của tôi đó!
- Cảm ơn thì không cần đâu, câu chỉ cần chiếu cố tốt cho con gái tôi thôi, dù cho tương lai một ngày nào đó tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ yên lòng!
Tiger nói đến đây, trong ánh mắt hiện lên một sự cô đơn khó mà phát hiện được, dường như trong lòng Tiger cất giấu rất nhiều chuyện, nhưng ông ta cũng không thể nói ra. Tiger nhìn Alice, nói:
- Alice, cha hy vọng con có thể sống một cuộc sống thật hạnh phúc!
- Cha, con không hiểu ý cha là gì!
Alice hơi ngẩn người, nói:
- Cha nói cha xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là ý gì vậy?
- Cha chỉ nói giả thiết như vậy mà thôi!
Tiger nói.
- Alice, cha hy vọng con biết, trên thế giới này, con là thứ duy nhất của cha!
Tiger nói đến đây, lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc thật tốt cho Alice. Nếu như Alice có bất kì một yêu cầu gì, anh hãy cố hết sức để thỏa mãn nó, về về chuyện tiền bạc thì đơn giản, tôi sẽ lấy…!
Tiger còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tiger tiên sinh à, tôi không thiếu tiền mà!
Tiger cười cười, nói:
- Cậu xem tôi đó, lại quên mất cả chuyện này, đúng đúng, Diệp tiên sinh cũng không thiếu tiền!
- Tiger tiên sinh, tôi có thể hỏi ông thêm một câu không, vì sao ông muốn tới tham gia buổi đấu giá từ thiện của tập đoàn IPA, lẽ nào chuyện này còn có bí mật gì khác sao?
- Chỉ là giao thiệp làm ăn với nhau mà thôi!
Tiger cười nói.
- Diệp tiên sinh, tôi là một thương nhân, tất nhiên sẽ giữ liên lạc với khách hàng của mình, tham gia một số hoạt động thế này cũng là bình thường mà!
Diệp Lăng Phi thấy Tiger không định nói cho mình biết, hắn cũng không tiếp tục gạn hỏi nữa mà cười nói:
- Tiger tiên sinh, tôi đã nhiều chuyện rồi!
Diệp Lăng Phi và Tiger, Alice ăn cơm ở đây, sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng Phi cũng không có ý muốn ở lại lâu hơn. Tiger rất muốn tâm sự nhiều hơn với con gái Alice của mình. Diệp Lăng Phi cũng không muốn quấy rầy cuộc trò chuyện của hai cha con Tiger và Alice, hắn rất biết điều rời đi. Chỉ là khi Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi chỗ Tiger thì lại nổi lòng nghi ngờ, tuy Tiger chỉ là thương nhân, nhưng căn cứ theo sự hiểu biết của Diệp Lăng Phi, tên Tiger này không phải là một gã thương nhân đơn giản, ít nhất thì Diệp Lăng Phi cũng thấy, những người mà Tiger hợp tác làm ăn đều là những kẻ rất có thế lực. Tập đoàn IPA sao lại có liên hệ với Tiger, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác cực kì khó lý giải.
Diệp Lăng Phi không đi thẳng về nhà mà lái xe đi tới quán bar của Lý Khả Hân. Hắn dừng xe lại, thấy trước cửa quán bar của Lý Khả Hân có treo một tấm bảng thông báo tối nay tạm dừng kinh doanh. Diệp Lăng Phi sửng sốt, trong dịp Tết nguyên đán, việc làm ăn buôn bán của quán bar hẳn là không tệ. Lý Khả Hân sao lại có việc mà không làm, còn muốn tạm dừng kinh doanh nữa! Diệp Lăng Phi lấy di động ra gọi vào số của Lý Khả Hân, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng “tút, tút”, cuối cùng thì cũng nghe thấy giọng nói của Lý Khả Hân.
- Khả Hân, quán bar của em sao lại tạm dừng kinh doanh vậy?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh còn định đến quán bar của em uống chút rượu nữa chứ!
- Em cho nhân viên nghỉ rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Hôm nay dù sao cũng là 29 Tết rồi, lẽ nào nhân viên của em không chuẩn bị gì trong dịp Tết hay sao. Hôm nay em cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai 30 lại tiếp tục kinh doanh!
- Khả Hân, đây là lý luận gì vậy, có tiền kiếm mà còn không kiếm!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Anh thấy em cái tiểu phú bà này đã kiếm đủ tiền rồi, không muốn kiếm thêm tiền nữa!
- Nói lung tung, ai bảo như vậy chứ, em cũng muốn kiếm thêm tiền đây!
Lý Khả Hân nói.
- Tham vọng của em rất lớn, em còn muốn thu mua cả tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ nữa, sao em lại không muốn kiếm tiền chứ!
- Em mua lại tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ ư?
Diệp Lăng Phi đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nói:
- Anh thấy cho dù em muốn mua lại cũng không có cửa đâu, anh tin Tình Đình sẽ không bán cổ phần trong công ty đâu. Khả Hân, anh thấy em đừng có mơ tưởng nữa, cứ ngoan ngoãn quản lý cho tốt chuỗi quán bar và cà phê của em đi!
- Ha ha, em chỉ đùa với anh một chút thôi, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ!
Lý Khả Hân nói.
- Làm sao vậy, anh tìm em có chuyện gì à?
- Không có việc gì đâu, chỉ là đã lâu không gặp em nên muốn nhìn thấy em thôi!
Diệp Lăng Phi nói
- Sợ rằng không có thời gian!
Lý Khả Hân nói.
- Em không ở thành phố Vọng Hải mà!
- Em không ở thành phố Vọng Hải sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vâng, em về quê rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Anh làm sao thế, còn không cho em về quê nữa sao, lẽ nào để em ngây ngô ở thành phố Vọng Hải chờ anh đến sủng ái à. Em thấy hay là thôi đi, ai biết được chính cung nương nương của anh có thể buộc chặt anh lại được hay không, thế nên em về quê ăn Tết rồi!
- Anh thực sự sợ em rồi đó, còn nói cái gì mà sủng ái, em nghĩ rằng anh là tên hoàng đế có tam cung lục viện thất thập nhị phi sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dù anh có lòng như vậy thì cũng không có sức mà làm!
- Được rồi, ở trước mặt em anh chớ nói như vậy, người khác không biết lòng anh, em mà còn không hiểu sao!
Lý Khả Hân nói.
- Nếu như cho anh thêm một thời gian nữa, anh thật sự có thể có tam cung lục viện thất thập nhị phi đó!
Lý Khả Hân bỗng nhiên dừng lại, dường như đang trò chuyện với ai đó, sau đó Lý Khả Hân nói:
- Em không nói chuyện với anh nữa, mẹ em gọi em rồi. Khục khục, chuyện này có lẽ phiền toái đây, lần này về quê, những người bạn bè thân thích đều tới gặp nhà em rồi, còn hỏi em đã kết hôn hay chưa, phiền chết mất!
- Ừ, em đi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Khả Hân, nhớ khi nào quay lại thành phố Vọng Hải thì gọi điện thoại cho anh biết nhé!
- Em biết rồi!
Lý Khả Hân nói.
Diệp Lăng Phi dập máy, trong lòng thầm tính toán, quên đi, mình nên về nhà đi thôi. Tối hôm nay còn phải ngủ một giấc thật ngon, tối mai còn phải đi ăn cơm tất niên nữa chứ, về chuyện của tập đoàn IPA và Tiger. Diệp Lăng Phi cũng tính để qua một bên, sắp sang năm mới rồi, nghĩ đến việc này cũng cảm thấy phiền toái. Diệp Lăng Phi vừa định lái xe về nhà, điện thoại của hắn chợt đổ chuông, điện thoại là của Trương Lộ Tuyết gọi tới. Diệp Lăng Phi bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Lộ Tuyết:
- Đại thánh nhân à, dạo này anh bận cái gì vậy, sao từ lúc trở về từ thành phố Đông Hải lại không thấy bóng dáng đâu nữa!
- Anh bận mà, có một đống việc đang chờ anh giải quyết đây này, anh có thể không bận sao!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Lộ Tuyết, lẽ nào em nhớ anh rồi à?
- Em nhổ vào, anh cứ nằm mơ đi!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Em không có tâm tình thanh thản để nhớ tới anh, em nói với anh chuyện này, vốn hôm trước em đã đến nhà anh để tìm anh, là muốn nói chuyện này với anh, nhưng mà em nghe Tình Đình nói anh vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài làm việc rồi, cũng không gọi điện thoại cho anh nữa!
- Ừ, hai ngày trước anh ra bên ngoài làm việc, còn vừa mới trở về đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh vừa mới định gọi điện thoại cho em, kết quả em đã lại gọi điện tới, em báo chúng ta trong lòng có cái gọi là tâm ý tương thông không!
- Anh đừng nói mấy lời ngon tiếng ngọt đó nữa!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Anh còn muốn gọi điện thoại ư, em thấy anh chỉ nói mồm như thế mà thôi, đã lâu như vậy rồi, sao anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi. Thôi quên đi, em không cần phải nói việc này với anh, hai chúng ta nói vào việc chính đi!
- Em nói đi, anh vẫn đang nghe đây!
Diệp Lăng Phi dừng xe ở lề đường, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa. Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xuống, phà khói ra bên ngoài xe, nói:
- Không phải là em định nói cho anh biết, em nhớ anh, muốn dọn đến nhà anh ở đó chứ?
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em đến nhà anh ở ư, có muốn em tối nào cũng ngủ cùng anh không?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Không cần đâu, trong nhà anh đã có rồi!
Diệp Lăng Phi cố ý khiêu khích Trương Lộ Tuyết, cười nói:
- Mỗi buổi tối em làm ấm chăn đệm cho anh là được, còn những cái khác thì không cần đâu!
- Anh nằm mơ đi nhé!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Anh nghĩ hay nhỉ, để em đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn sưởi ấm chăn đệm cho anh, đúng là chỉ có anh mới nghĩ ra. Ai da, cái anh này, vừa nói thêm với anh hai câu lại quên mất chuyện chính rồi. Diệp Lăng Phi, anh nghe em nói này, ba ngày trước người của công ty con trong lãnh thổ Trung Quốc của tập đoàn IPA đã đến tập đoàn Tân Á rồi, bọn họ muốn gia nhập tập đoàn Tân Á, nói muốn khống chế cổ phần tập đoàn Tân Á!
- Tập đoàn IPA ư, Đới Vinh Cẩm cái tên khốn nạn đó rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi mắng.
- Thực là đáng giận, chẳng lẽ hắn còn muốn tán tỉnh một bà vợ khác của ta sao?
- Này. Diệp Lăng Phi à, anh nói cái gì vậy, cái gì mà bà xã khác chứ?
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi mắng, cô hừ lạnh một tiếng ở đầu dây bên kia, nói.
- Em đoán tám chín mươi phần trăm anh đang không ở nhà, bằng không anh tuyệt đối không dám nói như vậy, nếu như để cho Tình Đình nghe được còn có thể tha cho anh sao!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, xem em kìa, bây giờ Tình Đình cũng mặc kệ anh rồi!
- Cũng đúng thôi, bây giờ Tình Đình đã bị anh chiếm đoạt rồi, anh cũng không quan tâm đến cậu ấy nữa!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Em thấy không phải là Tình Đình mặc kệ anh, chỉ là Tình Đình không quản được an thôi, bây giờ anh to gan quá nhỉ!
- Em nói linh tinh gì đó, anh và Tình Đình vẫn chung sống hòa thuận với nhau mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Chỉ là Tình Đình dạo gần đây có chuyện gì đó, không có thời gian quản anh mà thôi, anh cũng chỉ dám nói thôi, còn những chuyện khác, anh cũng vậy, có ý muốn trộm, nhưng không có gan đi trộm!
- Anh ba hoa với em vừa thôi!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Bây giờ em không có thời gian mà nói đùa với anh đâu, lát nữa em và cha em còn phải đi ra ngoài, nói tóm lại, chuyện tập đoàn IPA muốn mua lại tập đoàn Tân Á em thấy cũng không đơn giản. Em thì không sợ công ty chúng ta bị bọn họ thu mua, dù sao thì em và anh cũng khống chế hầu như toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Tân Á, chỉ là em muốn nói lại chuyện này với anh, căn cứ vào tin tức của em, bây giờ tập đoàn IPA đã liên tục ra tay, không chỉ tiếp xúc với các tập đoàn lớn ở thành phố Vọng Hải mà còn tiếp xúc với các ban ngành trong chính quyền nữa. Bên ngoài người ta đồn đại tập đoàn IPA đang thương thảo với chính phủ về hạng mục cung cấp nước sạch, có thể trong tương lai nước người dân thành phố Vọng Hải sử dụng đều là tùy công ty cổ phần IPA khống chế. Anh bảo rốt cuộc tập đoàn IPA muốn làm gì, sao lại làm lớn như vậy chứ!
- Anh làm sao mà biết được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện này em nói với anh cũng bằng không nói gì cả, anh vừa không để ý gì đến công ty, cũng không phải nhà kinh tế học gì gì cả, đương nhiên là không biết việc này rồi!
- Thôi, em không thèm nói với anh nữa!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Anh biết chuyện tập đoàn IPA muốn mua lại tập đoàn Tân Á là được. À, em nhớ một chuyện, tập đoàn IPA còn tổ chức một buổi đấu giá từ thiện vào mùng 2 Tết, ai biết được là cái chuyện gì, nói chung là em cũng nhận được thiệp mời, nhưng mà hôm đó em không có thời gian nên không đi!
- Ừ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lộ Tuyết, anh thật sự rất muốn được gặp em, chờ khi nào có thời gian gặp nhau, hai chúng ta ít nhất cũng phải ăn tối dưới ánh nến nhé!
- Chờ anh có thời gian rồi nói sau đi, bây giờ em dập máy đây!
Trương Lộ Tuyết nói.
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn hắn lại lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút. Hiện giờ Diệp Lăng Phi có chút không hiểu Đới Vinh Cẩm, không biết rõ Đới Vinh Cẩm làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ là muốn thông qua những phương thức này để tạo lập con đường buôn lậu vũ khí sao? Diệp Lăng Phi cảm thấy không giống như vậy, nói chung là Đới Vinh Cẩm khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác tên có văn hóa này rất phức tạp, trong lòng nghĩ những chuyện mà người bình thường khó có thể đoán được. Diệp Lăng Phi hút thuốc xong, ném tàn thuốc xuống đất rồi lấy chân di di, ngay sau đó hắn lên xe. Diệp Lăng Phi vừa mới lái xe về trước cửa biệt thự ở Nam Sơn thì thấy có một chiếc xe hơi đang đỗ ở trước cửa nhà mình, một người đàn ông mặc một bô âu phục màu lam đang đứng ngoài cửa biệt thự. Trương Vân từ bên trong đi ra nói với người đàn ông kia:
- Xin lỗi, thiệp mời này ngài cứ cầm lại đi!
- Tôi muốn đến đưa một cái thiệp mời mà, hy vọng tổng giám đốc Bạch có thể tới tham dự buổi đấu giá từ thiện của chúng tôi!
Diệp Lăng Phi đỗ xe ngay bên cạnh cái xe kia, khi hắn nhìn thấy người đàn ông đó là Đới Vinh Cẩm. Diệp Lăng Phi lập tức đẩy cửa xuống xe.
- Đới tiên sinh, anh đây là có ý gì vậy?
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Đới Vinh Cẩm, lạnh lùng nhìn Đới Vinh Cẩm, nói:
- Anh lại còn chạy tới nhà tôi, anh không phải à hơi khinh người quá đáng đấy chứ!
Đới Vinh Cẩm cầm tấm thiệp mời, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm. Lần này là tôi đến để đưa thiệp mời cho tổng giám đốc Bạch mà!
- Thiệp mời ư?
Diệp Lăng Phi thò tay giật lấy cái thiệp mời kia, hắn xem vài lần rồi lập tức cười lạnh, nói:
- Tôi còn tưởng là thiệp mời cho cái gì quan trọng lắm, không phải chỉ là một buổi đấu giá từ thiện thôi sao, nói trắng ra là để mọi người lấy tiền ra chơi. Tổng giám đốc Đới, lẽ nào thứ này cũng cần anh tự thân mang tới sao, anh làm như vậy không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Đới Vinh Cẩm nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu ý anh muốn nói gì, không biết anh nói vậy để làm gì, vốn là tôi đã định phái người đưa thiệp mời đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ rồi, nhưng tôi nhớ là tôi đang sống ở đây, vì thế mới mang tới chỗ này, lẽ nào điều này có gì sai sao?
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, lập tức xách cổ áo Đới Vinh Cẩm lên, đẩy Đới Vinh Cẩm lùi ra phía xa vài bước, người của Đới Vinh Cẩm tựa vào chính chiếc xe của hắn. Diệp Lăng Phi nắm cổ áo của Đới Vinh Cẩm, hừ lạnh nói:
- Tên họ Đới kia, mày đừng tưởng rằng tao không biết mày muốn làm gì, nói trắng ra là mày muốn theo đuổi bà xã của tao, tao nói cho mày biết, mày không có cửa đâu. Mày đừng tưởng rằng mày có là tổng giám đốc của cái tập đoàn IPA kia là tao không dám động đến mày. Tao yêu cầu mày từ nay về sau cách Tình Đình xa một chút, tốt nhất là đừng để tao nhìn thấy mày thêm lần nữa, nếu không thì không có gì tốt lành chờ mày đâu!
Diệp Lăng Phi nói xong, thả tay ra, trừng mắt nhìn Đới Vinh Cẩm nói:
- Bây giờ mày có thể xéo!
Đới Vinh Cẩm có vẻ hơi xấu hổ, khi Diệp Lăng Phi buông tay ra, Đới Vinh Cẩm chỉnh trang lại y phục của mình một chút, mở cửa xe ra, không nói không rằng lái xe đi khỏi. Diệp Lăng Phi thấy Đới Vinh Cẩm đã lái xe đi, hắn mới lên xe lái vào trong sân biệt thự. Lúc Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đang ngồi trong phòng khách xem TV. Hai cô xem TV còn không ngừng cười, có vẻ đang hết sức vui vẻ.
- Ông xã, anh về rồi à!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi trở về, cô nhường chỗ ngồi lại cho hắn, nói:
- Ông xã, anh mau đến đây ngồi đi, cái phim này thực đúng là hài hước quá, em và Tiêu Tiếu xem mà cười đến đau cả bụng rồi!
Vu Tiêu Tiếu cũng nói:
- Đúng vậy. Diệp đại ca, thực sự là rất hay đó!
Diệp Lăng Phi lãnh đạm nói:
- Các em xem đi, anh không muốn xem!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, liếc nhìn Vu Tiêu Tiếu, cô tựa người ỉ ôi trong lòng Diệp Lăng Phi, dịu dàng hói:
- Ông xã, anh sao vậy, em thấy tâm tình của anh không tốt lắm à!
- Anh thấy hơi phiền lòng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Phiền lòng ư, chẳng lẽ là hôm nay anh và cha của Alice đã cãi nhau sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Cái đó thật sự không có, hôm nay anh và Tiger đã chuyện trò rất vui!
Bạch Tình Đình kỳ quái nói:
- Ông xã, vậy thì lạ nhỉ, sao anh lại thấy phiền muộn thế?
- Khi trở về anh thấy tên Đới Vinh Cẩm khốn kiếp kia, không biết vì sao anh lại bắt đầu thấy phiền não!
Diệp Lăng Phi vươn tay trái ra ôm eo Bạch Tình Đình, khẽ thở dài:
- Anh vẫn luôn cảm thấy cái tên Đới Vinh Cẩm kia đang giờ trò quỷ!
- À. ông xã, không phải là anh định nói đến chuyện Đới Vinh Cẩm đưa thiếp mời đến đây đó chứ!
Bạch Tình Đình hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Ông xã, em cũng không thèm xem gì cả, trực tiếp bảo Trương Vân trả về rồi. A, em nhớ ra rồi, hình như hai ngày trước, người của cái tập đoàn IPA gì gì đó đã đưa thiệp mời đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ rồi, em đã bảo thư kí ném cái thiệp mời ấy đi rồi, nói cái gì mà muốn mời tham dự buổi đấu giá từ thiện, chẳng hay ho gì cả. Cái loại hoạt động kiểu này em không tham gia đâu, có thời gian như vậy còn không bằng ở nhà với ông xã đó!
- Tình Đình, em cho rằng cái tên Đới Vinh Cẩm kia thành lập công ty con của tập đoàn IPA ở thành phố Vọng Hải là vẻ muốn theo đuổi em sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, em đây cũng không biết nữa!
Bạch Tình Đình nói.
- Em không quen biết cái tên đó, dù cho hắn muốn theo đuổi em, em cần phải để ý đến hắn sao?
Diệp Lăng Phi quay mặt nhìn Bạch Tình Đình, trước tiên hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, sau đó nói thêm:
- Bây giờ anh cảm thấy Đới Vinh Cẩm hình như còn muốn làm chuyện gì đó ở thành phố Vọng Hải, nếu như việc này không liên quan gì đến anh thì thôi, nhưng hiện giờ Đới Vinh Cẩm nhiều lần đến gặp gỡ các ban ngành trong chính quyền thành phố, anh hoài nghi tương lai hắn có thể sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta!
- Ông xã, anh nói vậy là có ý gì?
Bạch Tình Đình nói.
- Lẽ nào anh cho rằng Đới Vinh Cẩm muốn thông qua các ban ngành trong chính quyền để gây khó dễ chúng ta sao?
- Cái đó thì không phải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh lo lắng thành phố Vọng Hải sẽ bị Đới Vinh Cẩm làm cho rất loạn, tương lai thậm chí còn có khả năng trở thành đại bản doanh của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ nữa. Anh cũng không biết vì sao mình lại có những suy nghĩ này, anh luôn cảm thấy Đới Vinh Cẩm làm việc gióng trống khua chiêng ở thành phố Vọng Hải như vậy, tuyệt đối không phải là ý của một mình hắn, nói không chừng phía sau còn có sự ủng hộ của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ nữa. Bà xã, nếu sự thật là như vậy, e rằng chúng ta phải rời khỏi thành phố Vọng Hải rồi!
- Ông xã, không nghiêm trọng như vậy chứ!
Bạch Tình Đình nói.
- Đây cũng chỉ là một già thiết của anh thôi, bởi vì anh luôn luôn cảm thấy câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ vẫn đang uy hiếp anh, hiện giờ loại cảm giác này càng thêm cường liệt!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên đứng dậy, bảo Bạch Tình Đình:
- Bà xã, anh đi gọi một cuộc điện thoại, em và Tiêu Tiếu cứ ở đây từ từ xem TV đi!
Diệp Lăng Phi đi lên gác, lấy di động ra gọi cho Phi Hổ. Từ lần trước sau khi gọi điện thoại cho Phi Hổ từ thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi đã có một thời gian không liên hệ với Phi Hổ rồi, hắn cũng không rõ lắm tình hình của tổng bộ bên Anh quốc ra làm sao ròi. Diệp Lăng Phi vừa gọi điện thoại đến, Phi Hổ đã kể với Diệp Lăng Phi về việc gần đây hắn ta xử lí chuyện nội bộ của Lang Nha, trước tiên là đã tìm ra được hai gã gián điệp trong nội bộ tổ chức Lang Nha. Phi Hổ cố ý tạo ra một cái bẫy, muốn để cho những tên gian tế ẩn mình trong tổ chức Lang Nha biết được, hai gã gian tế thực sự đã báo ra bên ngoài. Từ trong miệng hai gã đó, Phi Hổ biết bọn họ liên lạc với một gã tên là McKeithen, bọn họ đem những tin tức thu được từ Lang Nha báo cho McKeithen biết.
- McKeithen ư?
Diệp Lăng Phi chưa từng nghe qua cái tên này, cũng không biết người đó đang làm gì.
- Em đã điều tra rồi. McKeithen vốn là đặc vụ tình báo của chính phủ liên bang Mỹ, tuy bên cục tình báo trung ương Mỹ CIA nói là McKeithen nửa năm trước rời khỏi CIA rồi, nhưng mà theo một số tin tình báo. McKeithen chính là người của CIA!
Diệp Lăng Phi nghe xong, cau mày, nói:
- Phi Hổ, đây không phải là chuyện tốt, nói như vậy là CIA đang lừa gạt cậu!
- Satan, vẫn còn chưa hết!
Phi Hổ nói.
- McKeithen đã từng gặp gỡ Altus. Altus đúng là đã tới Anh, mà lúc đó McKeithen đã ở Anh quốc rồi. Nhưng sau đó Altus rời khỏi Anh quay trở lại nước Mỹ, mà McKeithen cũng biến mất. Satan, em hoài nghi rất có khả năng McKeithen đã nhận sự ủng hộ của cả CIA lẫn câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, mục đích không cần nói cũng biết, rất có thể là tổ chức Lang Nha của chúng ta!
- Phi Hổ, tạm thời không nên vội vàng kết luận!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ cậu phải mau chóng tìm được tên McKeithen này, chỉ có tìm được hắn mới có thể làm rõ chuyện này!
- Vâng, em đã phái người đi thăm dò hành tung của người này rồi!
Phi Hổ nói.
- Nhưng mà em còn một tin xấu nữa muốn nói cho anh, đó chính là đặc công của nước Anh đã từng xuất hiện gần trụ sở của chúng ta, đồng thời phía nước Mỹ cũng đã giảm thiểu đơn đặt hàng với chúng ta, đây không phải là chuyện tốt!
- Phi Hổ, xem ra câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã chiếm được sự ủng hộ của nước Mỹ rồi, lúc này, điều chúng ta có thể làm không phải là tranh giành đơn đặt hàng với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ mà là cố gắng hết sức để duy trì cục diện hiện thời, không nên có hành động gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đã điều tra về tập đoàn IPA chưa?
- Đã tra xét rồi, phía sau lưng tập đoàn IPA có sự ủng hộ của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, hơn nữa, các nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn lớn này không nằm ở châu Âu, mà là tại châu Á. Căn cứ theo cái tư liệu mà em thu được, tập đoàn IPA lấy Châu Á làm trung tâm, hướng việc phát triển sang các lục địa khác, với các khoản đầu tư vào các quốc gia thì đại đa số là các ngành kinh tế trụ cột của quốc gia đó!
- Anh đã đoán là cái tập đoàn lớn này có bối cảnh, nhưng thật không ngờ bối cảnh của tập đoàn này lại sâu như vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Xem ra lần này thành phố Vọng Hải sẽ có chuyện náo nhiệt rồi!
- Satan, anh muốn ám chỉ cái gì vậy?
Phi Hổ hỏi.
- Mục đích của tập đoàn IPA!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.
- Nếu để cái chuyện tập đoàn IPA này phát triển càng lúc càng mạnh, cậu suy nghĩ một chút, nếu như tập đoàn IPA đã khống chế huyết mạch kinh tế của một quốc gia, hậu quả sau đó sẽ là cái gì?
Phi Hổ hít vào một luồng hơi lạnh Jiầĩi bỗng nhiên hiểu ra vì sao nước Mỹ lại ủng hộ câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ. Phi Hổ hỏi:
- Satan, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Còn có thể làm gì được nữa. Nếu như cậu muốn để Lang Nha quật khởi thêm lần nữa, chuyện cậu cần làm không phải là giành mối làm ăn với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ trên thị trường vũ khí mà đoạt mối làm ăn với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ trên thương trường!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Phi Hổ, cậu để tổ chức Lang Nha lập kế hoạch đầu tư vào huyết mạch kinh tế của một số quốc gia. Nếu như tập đoàn IPA đã giành trước một bước thì cậu có thể áp dụng các phương pháp khác, anh tin rằng có một số quốc gia rất dễ xảy ra nội chiến, thậm chí còn phát sinh chinh biến, tổ chức Lang Nha chúng ta là một tổ chức chú ý đến lợi nhuận. Nếu như có thể thông qua thủ đoạn chính biến để đạt được điều chúng ta muốn, vậy thì không cần tiếc giá nào!
Phi Hổ gật đầu, nói:
- Em hiểu rồi!
- Ừ. Phi Hổ, anh hy vọng cậu hiểu, nếu như cậu muốn để Lang Nha tiếp tục phát triển, đừng lo quá vào sự ủng hộ của nước Mỹ, tổ chức chúng ta không nhất định phải dựa vào nước Mỹ mới tồn tại!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đừng quên chúng ta còn có một chỗ dựa cường đại khác, từ thế cục bây giờ, Lang Nha không còn sự lựa chọn nào khác rồi!
- À. Satan, thiếu chút nữa thì quên, khoảng nửa tháng nữa em sẽ đến Bắc Kinh!
Phi Hổ nói.
- Chúng ta đưa hai nhóm hàng tới rồi, lần này em đi Bắc Kinh chính là muốn bàn bạc thật kỹ phương pháp vận chuyển của lô hàng thứ ba, bây giờ vận tải biển không an toàn cho lắm, xem có phương thức vận chuyển nào an toàn hơn không, có có thể tránh phải đi vòng qua quốc gia khác!
- Cậu muốn tới Bắc Kinh ư?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ không đến Bắc Kinh đâu, chuyện bên đó cậu cứ xử lý đi, anh bây giờ không thích hợp để xuất đầu lộ diện, cứ lén lút ẩn mình thì tốt hơn!
- Satan, anh không đến sao được!
Phi Hổ nói.
- Không có anh em cảm thấy không có người tin cậy, em chung quy vẫn không bằng anh, mạng lưới quan hệ của Lang Nha có lẽ đều là do anh xây dựng. Satan, anh cứ đến Bắc Kinh đi!
- Để anh suy nghĩ thêm đã, chờ khi nào cậu tới thì nói sau!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại của Phi Hổ, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho lão già. Lão già đã đi nghỉ rồi, điện thoại là do người giúp việc của ông ta nhận, chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy giọng nói của lão già vang lên trong điện thoại:
- Tiểu Diệp, tôi đã đi ngủ rồi mà cậu vẫn muốn gọi điện thoại cho tôi à?
- Không có cách nào khác, hai chúng ta thân nhau mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Mấy cãi vị lãnh đạo lần trước mà ông giới thiệu với tôi, tôi chẳng nhớ được một ai cả. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gọi điện cho ông là tốt nhất!
- Gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì, nói đi!
Lão già nói.
- Tôi chỉ có năm phút đồng hồ thôi, dù cho cậu không dập máy thì tôi cũng phải dập máy, bây giờ tôi đang bị người ta quản mà, không có cách nào, ai bảo sức khỏe của cái lão già này không tốt chứ!
- Tôi chỉ nói mấy câu thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tổ chức Lang Nha cần một sự ủng hộ thật mạnh mẽ!
- Sự ủng hộ mạnh mẽ ư?
Lão già nghe xong, cười nói:
- Tiểu Diệp, cái này không cần tôi nói rõ ra chứ, tôi nghĩ thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi mà!
- Ừm, chuyện thứ hai, tôi cần phải có người mang lại sự ủng hộ mạnh mẽ cho tôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không chỉ muốn từ phía quân đội, tôi còn muốn cả chính trị nữa!
Lão già cười nói:
- Chuyện này tôi nghĩ không cần tôi phải trả lời, trong lòng cậu hiểu rõ mà!
- Một việc cuối cùng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Sang năm tôi sẽ tới Bắc Kinh!
Lão già cười nói:
- Đến đây đi, tôi đã sớm mong được gặp cậu rồi!
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình phải có được sự ủng hộ thật mạnh mẽ, mau chóng xử lý Đới Vinh Cẩm, hắn không muốn để cho Đới Vinh Cẩm tiếp tục gây chuyện ở thành phố Vọng Hải này nữa, phải nhanh chóng đuổi tập đoàn IPA ra khỏi chỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.