Chương 1670: Rạn nứt!(2)
Tam Dương Trư Trư
04/05/2018
Trước lúc lâm chung, mẹ của Chu Tiểu Linh mới nói cho Chu Tiểu Linh biết cha của cô chính là Chu Hồng Sâm. Chu Tiểu Linh không hận cha mẹ đẻ của mình, cô luôn là một cô gái nhu thuận, đối với những chuyện này trong lòng cô đều rõ cả. Chu Tiểu Linh không thích cuộc sống ở trong thành thị, cô thích cuộc sống ở nông thôn hơn, Chu Tiểu Linh đã từng nghĩ tới việc định cư ở quê nhà, nhưng cuối cùng cô cũng không thực hiện được. Bây giờ, Chu Tiểu Linh lại nhắc đến cuộc sống ở nông thôn.
- Tiểu Linh, em thật sự cho rằng nếu em sống ở nông thôn thì có thể rời xa được cuộc sống xô bồ sao?
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Tiểu Linh, lắc đầu, nói:
- Theo quan điểm của anh thì chưa chắc đã là như vậy, cho dù em sống ở chỗ nào thì luôn có chuyện xảy ra, những chuyện đó không phải em muốn tránh là có thể tránh được, em chỉ có thể dũng cảm đối mặt với chúng. Chỉ có điều, Tiểu Linh à, anh tin tưởng em có thể làm được, cho tới bây giờ, em luôn khiến anh phải giật mình!
- Giật mình?
Chu Tiểu Linh sửng sốt, cô nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, dường như là không dám tin những gì Diệp Lăng Phi vừa nói. Diệp Lăng Phi đặt tay lên vai Chu Tiểu Linh, nói:
- Anh nói thật nhé, em thật sự khiến anh phải giật mình, em đã sớm biết mình là con gái của Chu Hồng Sâm, nhưng em vẫn không biểu hiện ra ngoài, điều này khiến anh cảm thấy em không đơn giản. Chu Tiểu Linh, chẳng lẽ trong lòng em thật sự không có suy nghĩ muốn đường đường chính chính đứng ra nói em là con gái của Chu Hồng Sâm sao?
Chu Tiểu Linh lắc đầu, nói:
- Trước khi mất mẹ đã nói với em, không để cha em phải phiền não, nếu như vậy thì có thể sẽ vĩnh viễn mất cha. Bây giờ em đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, chị em đối xử với em không tệ, không phải sao?
- Ừ, đúng vậy!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Tiểu Linh, em nói không sai, tình hình của em bây giờ rất tốt rồi. À, có phải là em chưa học xong không, em có muốn đi học không?
- Thành tích của em không được tốt!
Chu Tiểu Linh lắc đầu, nói:
- Hơn nữa em chỉ có một mình, em không thích đến trường học, có lẽ là những gì em đã trải qua khiến người khác khinh thường em. Tóm lại, năm đó lúc còn đi học cũng như bây giờ thôi, bây giờ rất tốt, tại sao phải đến trường học chứ?
Từ trong giọng nói của Chu Tiểu Linh Diệp Lăng Phi nghe ra được, chắc hẳn trước kia khi đi học Chu Tiểu Linh đã bị không ít người bắt nạt, hoặc có thể bởi vì thân phận của cô khiến cho một số bạn học bàn tán nọ kia, cho nên, Chu Tiểu Linh mới không muốn đến trường, nhưng từ những gì Chu Tiểu Linh, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy, Chu Tiểu Linh không hề chán ghét trường học đến mực cực đoan, chỉ là trong lòng cô vẫn bị ám ảnh, lo lắng khi đến trường học sẽ bị người ta nói vào nói ra. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tiểu Linh, chuyện này thì em không cần phải lo lắng, em đã lớn như vậy rồi, có ai rỗi hơi đi điều tra thân phận của em nữa. Cho dù thực sự có người hỏi, em cứ ghi hẳn tên Chu Hồng Sâm vào là được rồi, có sao đâu chứ!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, liền hỏi:
- Tiểu Linh, có em có định học ở thành phố Vọng Hải không?
- Đi học ở đây ấy ạ?
Chu Tiểu Linh dường như không hề nghĩ đến chuyện đi học ở thành phố Vọng Hải, khi cô nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Chu Tiểu Linh ngập ngừng một lát, rồi cô khẽ lắc đầu, nói:
- Không phải là em không muốn đi học ở đây, mà vì em nghĩ mình không thể đi học ở đây được. Bây giờ những gì của em đều là do bác Chu chiếu cố, em sinh hoạt thế nào đều dùng tiền của ông ấy. Nếu muốn đi học ở đây thì em phải hỏi ý kiến bác Chu xem thế nào!
- Chuyện này có cần thiết không vậy?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Em là em gái của Hân Mính, mà Hân Mính lại là vợ anh, bây giờ em đã hiểu rốt cuộc quan hệ giữa hai chúng ta là thế nào rồi chứ?
Từ góc độ nào đó, Chu Tiểu Linh là em vợ Diệp Lăng Phi, chỉ là chuyện này chưa được công khai mà thôi, ngay cả Chu Hân Mính cũng không biết mình còn một người em gái như thế này. Tới tận bây giờ, Chu Hân Mính luôn coi Chu Tiểu Linh như em gái của mình, nhưng chắc cô không ngờ Chu Tiểu Linh vốn chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô. Chu Tiểu Linh nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em cũng không rõ lắm, không có người nào đề cập đến quan hệ của chúng ta cả, em nghĩ... em nghĩ có lẽ nên gọi anh là Diệp đại ca thì phù hợp hơn!
Giọng điệu của Chu Tiểu Linh khi nói chuyện không hề giống như của một tiểu cô nương 17, 18 bình thường, ánh mắt phiêu hốt bất định của cô đã chứng minh suy đoán của Diệp Lăng Phi, Chu Tiểu Linh đã biết cả rồi. Cô đã sớm biết được quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi, nếu không thì cô cũng sẽ không tỏ ra đặc biệt thân thiết với Diệp Lăng Phi lộ như vậy. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tiểu Linh, nói chuyện với người ngoài em xưng hô thế nào anh không nói, anh không thể quản em được, nhưng ở trước mặt anh, em không cần phải quan trọng hóa vấn đề, muốn gọi anh là gì cũng được, anh không để ý đâu. Chỉ là, tạm thời vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, có lẽ em cũng biết Hân Mính sắp sinh rồi, thời gian này, điều tối kỵ là khiến tâm tình cô ấy bị kích động. Tiểu Linh, anh định chờ sau này khi có cơ hội thích hợp, anh sẽ nói với Hân Mính!
Chu Tiểu Linh vẫn có vẻ do dự, nói:
- Em chỉ sợ một khi chị ấy biết rõ thân phận của em thì không chịu nhận em là em gái, như thế thì cũng không hay!
- Tiểu Linh, em có gì mà phải lo lắng chứ?
Diệp Lăng Phi nói,
- Vừa này em vừa nói là muốn về quê ở, điều đó có nghĩ là em muốn rời bỏ chốn thành thị, rời xa những người thân của em, sao bây giờ em lại trở nên đắn đo do dự vậy, chẳng lẽ trong lòng em không nghĩ như vậy sao?
- Không phải thế, không phải thế!
Chu Tiểu Linh vội vàng lắc đầu, nói:
- Chỉ là em sợ…!
Chưa nói xong Diệp Lăng Phi ngắt lời Chu Tiểu Linh:
- Tiểu Linh, em không cần phải sợ gì cả, chỉ là, nếu muốn em đi học ở thành phố Vọng Hải thì còn phải được sự đồng ý của nhạc mẫu đại nhân đã, nếu không thì người khác lại hiểu lầm là anh lừa bán thiếu nữ. Tiểu Linh, anh nhớ ra một chuyện, thật ra thì anh có thể giới thiệu một người bạn để em làm quen, hình như cậu ta cũng trạc tuổi em đấy!
Diệp Lăng Phi nghĩ tới con trai của Trần Ngọc Đình, ở trong trí nhớ của Diệp Lăng Phi con trai của Trần Ngọc Đình hình như cũng trạc tuổi Chu Tiểu Linh. Nếu Chu Tiểu Linh được sự chiếu cố của Tiêu Hồng Vũ con trai Trần Ngọc Đình, chắc hẳn Chu Tiểu Linh sẽ nhanh chóng thích nghi được với cuộc sống ở thành phố Vọng Hải. Có thể là vi Diệp Lăng Phi nghĩ đến việc Chu Tiểu Linh là em vợ của mình, cho nên muốn chiếu cô cho Chu Tiểu Linh nhiều hơn. Nhất là những lời mà Chu Hồng Sâm nói với Diệp Lăng Phi lúc ở ngoài cửa bệnh viện, càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không thể nói lý lẽ vpứo Chu Hồng Sâm bây giờ nữa, Chu Hồng Sâm giống như là một tên cờ bạc, lần này đánh bạc sự nghiệp chính trị của ông ta. Cũng bởi vì lo lắng lý lịch không sạch sẽ, sau khi biết mình có một cô con gái, ông ta vẫn không chịu nhận con, luôn luôn giấu diếm người ngoài, khiến cho Chu Tiểu Linh luôn phải sống trong phận của một đứa con ngoài giá thú, chuyện này đối với Chu Tiểu Linh mà nói quả thực không công bằng. Bây giờ, Chu Hồng Sâm lại lo nếu mình có quan hệ với Diệp Lăng Phi thì sẽ khiến cho lý lịch của ông ta có tỳ vết, cho nên mới muốn phân rõ giới hạn với hắn. Trong lòng Diệp Lăng Phi đang rất mâu thuẫn, một mặt Chu Hồng Sâm là bố vợ của hắn, hắn không thể đối đãi với Chu Hồng Sâm như những người khác được, nhưng mặt khác, tác phong làm việc của Chu Hồng Sâm bây giờ lại khiến cho Diệp Lăng Phi thấy rất khó ưa, thậm chí còn cảm thấy đáng ghét. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Ngọc Đình, đã lâu lắm rồi hắn chưa gọi điện thoại cho cô, hắn vừa mới gọi, gần như ngay lập tức có người nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Ngọc Đình:
- Cậu em, không thể tưởng tưởng tượng được cậu lại gọi điện thoại cho chị đấy, đây đúng là chuyện mặt trời mọc ở đằng tây mà!
Diệp Lăng Phi cười ha ha, nói:
- Chị à, chị lại mỉa mai em rồi, sao em không muốn gọi điện thoại cho chị chứ, chỉ là gần đây tương đối nhiều việc, em biết tập đoàn vừa xảy ra chuyện, cho nên không muốn quấy rầy chị!
Trần Ngọc Đình nói:
- À, cậu nói đến chuyện hôm qua đó hả, hôm nay tập đoàn còn tổ chức cuộc họp tập trung thảo luận về chuyện đó. Nói thế nào cậu cũng là ông chủ lớn của tập đoàn, có lẽ bây giờ đã đến lúc cậu ra mặt rồi đấy!
- Chuyện này không liên gì đến em, bọn chị có thể giải quyết được rồi. Chị, chị có thời gian không, em muốn gặp chị!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, còn bổ sung thêm:
- Em định giới thiệu cho con trai chị một cô bé không tệ!
- Ý cậu là định giới thiệu con dâu tương lai với chị sao?
Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình nói vậy xong thì bật cười.
- Tiểu Linh, em thật sự cho rằng nếu em sống ở nông thôn thì có thể rời xa được cuộc sống xô bồ sao?
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Tiểu Linh, lắc đầu, nói:
- Theo quan điểm của anh thì chưa chắc đã là như vậy, cho dù em sống ở chỗ nào thì luôn có chuyện xảy ra, những chuyện đó không phải em muốn tránh là có thể tránh được, em chỉ có thể dũng cảm đối mặt với chúng. Chỉ có điều, Tiểu Linh à, anh tin tưởng em có thể làm được, cho tới bây giờ, em luôn khiến anh phải giật mình!
- Giật mình?
Chu Tiểu Linh sửng sốt, cô nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, dường như là không dám tin những gì Diệp Lăng Phi vừa nói. Diệp Lăng Phi đặt tay lên vai Chu Tiểu Linh, nói:
- Anh nói thật nhé, em thật sự khiến anh phải giật mình, em đã sớm biết mình là con gái của Chu Hồng Sâm, nhưng em vẫn không biểu hiện ra ngoài, điều này khiến anh cảm thấy em không đơn giản. Chu Tiểu Linh, chẳng lẽ trong lòng em thật sự không có suy nghĩ muốn đường đường chính chính đứng ra nói em là con gái của Chu Hồng Sâm sao?
Chu Tiểu Linh lắc đầu, nói:
- Trước khi mất mẹ đã nói với em, không để cha em phải phiền não, nếu như vậy thì có thể sẽ vĩnh viễn mất cha. Bây giờ em đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, chị em đối xử với em không tệ, không phải sao?
- Ừ, đúng vậy!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Tiểu Linh, em nói không sai, tình hình của em bây giờ rất tốt rồi. À, có phải là em chưa học xong không, em có muốn đi học không?
- Thành tích của em không được tốt!
Chu Tiểu Linh lắc đầu, nói:
- Hơn nữa em chỉ có một mình, em không thích đến trường học, có lẽ là những gì em đã trải qua khiến người khác khinh thường em. Tóm lại, năm đó lúc còn đi học cũng như bây giờ thôi, bây giờ rất tốt, tại sao phải đến trường học chứ?
Từ trong giọng nói của Chu Tiểu Linh Diệp Lăng Phi nghe ra được, chắc hẳn trước kia khi đi học Chu Tiểu Linh đã bị không ít người bắt nạt, hoặc có thể bởi vì thân phận của cô khiến cho một số bạn học bàn tán nọ kia, cho nên, Chu Tiểu Linh mới không muốn đến trường, nhưng từ những gì Chu Tiểu Linh, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy, Chu Tiểu Linh không hề chán ghét trường học đến mực cực đoan, chỉ là trong lòng cô vẫn bị ám ảnh, lo lắng khi đến trường học sẽ bị người ta nói vào nói ra. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tiểu Linh, chuyện này thì em không cần phải lo lắng, em đã lớn như vậy rồi, có ai rỗi hơi đi điều tra thân phận của em nữa. Cho dù thực sự có người hỏi, em cứ ghi hẳn tên Chu Hồng Sâm vào là được rồi, có sao đâu chứ!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, liền hỏi:
- Tiểu Linh, có em có định học ở thành phố Vọng Hải không?
- Đi học ở đây ấy ạ?
Chu Tiểu Linh dường như không hề nghĩ đến chuyện đi học ở thành phố Vọng Hải, khi cô nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Chu Tiểu Linh ngập ngừng một lát, rồi cô khẽ lắc đầu, nói:
- Không phải là em không muốn đi học ở đây, mà vì em nghĩ mình không thể đi học ở đây được. Bây giờ những gì của em đều là do bác Chu chiếu cố, em sinh hoạt thế nào đều dùng tiền của ông ấy. Nếu muốn đi học ở đây thì em phải hỏi ý kiến bác Chu xem thế nào!
- Chuyện này có cần thiết không vậy?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Em là em gái của Hân Mính, mà Hân Mính lại là vợ anh, bây giờ em đã hiểu rốt cuộc quan hệ giữa hai chúng ta là thế nào rồi chứ?
Từ góc độ nào đó, Chu Tiểu Linh là em vợ Diệp Lăng Phi, chỉ là chuyện này chưa được công khai mà thôi, ngay cả Chu Hân Mính cũng không biết mình còn một người em gái như thế này. Tới tận bây giờ, Chu Hân Mính luôn coi Chu Tiểu Linh như em gái của mình, nhưng chắc cô không ngờ Chu Tiểu Linh vốn chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô. Chu Tiểu Linh nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em cũng không rõ lắm, không có người nào đề cập đến quan hệ của chúng ta cả, em nghĩ... em nghĩ có lẽ nên gọi anh là Diệp đại ca thì phù hợp hơn!
Giọng điệu của Chu Tiểu Linh khi nói chuyện không hề giống như của một tiểu cô nương 17, 18 bình thường, ánh mắt phiêu hốt bất định của cô đã chứng minh suy đoán của Diệp Lăng Phi, Chu Tiểu Linh đã biết cả rồi. Cô đã sớm biết được quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi, nếu không thì cô cũng sẽ không tỏ ra đặc biệt thân thiết với Diệp Lăng Phi lộ như vậy. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tiểu Linh, nói chuyện với người ngoài em xưng hô thế nào anh không nói, anh không thể quản em được, nhưng ở trước mặt anh, em không cần phải quan trọng hóa vấn đề, muốn gọi anh là gì cũng được, anh không để ý đâu. Chỉ là, tạm thời vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, có lẽ em cũng biết Hân Mính sắp sinh rồi, thời gian này, điều tối kỵ là khiến tâm tình cô ấy bị kích động. Tiểu Linh, anh định chờ sau này khi có cơ hội thích hợp, anh sẽ nói với Hân Mính!
Chu Tiểu Linh vẫn có vẻ do dự, nói:
- Em chỉ sợ một khi chị ấy biết rõ thân phận của em thì không chịu nhận em là em gái, như thế thì cũng không hay!
- Tiểu Linh, em có gì mà phải lo lắng chứ?
Diệp Lăng Phi nói,
- Vừa này em vừa nói là muốn về quê ở, điều đó có nghĩ là em muốn rời bỏ chốn thành thị, rời xa những người thân của em, sao bây giờ em lại trở nên đắn đo do dự vậy, chẳng lẽ trong lòng em không nghĩ như vậy sao?
- Không phải thế, không phải thế!
Chu Tiểu Linh vội vàng lắc đầu, nói:
- Chỉ là em sợ…!
Chưa nói xong Diệp Lăng Phi ngắt lời Chu Tiểu Linh:
- Tiểu Linh, em không cần phải sợ gì cả, chỉ là, nếu muốn em đi học ở thành phố Vọng Hải thì còn phải được sự đồng ý của nhạc mẫu đại nhân đã, nếu không thì người khác lại hiểu lầm là anh lừa bán thiếu nữ. Tiểu Linh, anh nhớ ra một chuyện, thật ra thì anh có thể giới thiệu một người bạn để em làm quen, hình như cậu ta cũng trạc tuổi em đấy!
Diệp Lăng Phi nghĩ tới con trai của Trần Ngọc Đình, ở trong trí nhớ của Diệp Lăng Phi con trai của Trần Ngọc Đình hình như cũng trạc tuổi Chu Tiểu Linh. Nếu Chu Tiểu Linh được sự chiếu cố của Tiêu Hồng Vũ con trai Trần Ngọc Đình, chắc hẳn Chu Tiểu Linh sẽ nhanh chóng thích nghi được với cuộc sống ở thành phố Vọng Hải. Có thể là vi Diệp Lăng Phi nghĩ đến việc Chu Tiểu Linh là em vợ của mình, cho nên muốn chiếu cô cho Chu Tiểu Linh nhiều hơn. Nhất là những lời mà Chu Hồng Sâm nói với Diệp Lăng Phi lúc ở ngoài cửa bệnh viện, càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không thể nói lý lẽ vpứo Chu Hồng Sâm bây giờ nữa, Chu Hồng Sâm giống như là một tên cờ bạc, lần này đánh bạc sự nghiệp chính trị của ông ta. Cũng bởi vì lo lắng lý lịch không sạch sẽ, sau khi biết mình có một cô con gái, ông ta vẫn không chịu nhận con, luôn luôn giấu diếm người ngoài, khiến cho Chu Tiểu Linh luôn phải sống trong phận của một đứa con ngoài giá thú, chuyện này đối với Chu Tiểu Linh mà nói quả thực không công bằng. Bây giờ, Chu Hồng Sâm lại lo nếu mình có quan hệ với Diệp Lăng Phi thì sẽ khiến cho lý lịch của ông ta có tỳ vết, cho nên mới muốn phân rõ giới hạn với hắn. Trong lòng Diệp Lăng Phi đang rất mâu thuẫn, một mặt Chu Hồng Sâm là bố vợ của hắn, hắn không thể đối đãi với Chu Hồng Sâm như những người khác được, nhưng mặt khác, tác phong làm việc của Chu Hồng Sâm bây giờ lại khiến cho Diệp Lăng Phi thấy rất khó ưa, thậm chí còn cảm thấy đáng ghét. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Ngọc Đình, đã lâu lắm rồi hắn chưa gọi điện thoại cho cô, hắn vừa mới gọi, gần như ngay lập tức có người nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Ngọc Đình:
- Cậu em, không thể tưởng tưởng tượng được cậu lại gọi điện thoại cho chị đấy, đây đúng là chuyện mặt trời mọc ở đằng tây mà!
Diệp Lăng Phi cười ha ha, nói:
- Chị à, chị lại mỉa mai em rồi, sao em không muốn gọi điện thoại cho chị chứ, chỉ là gần đây tương đối nhiều việc, em biết tập đoàn vừa xảy ra chuyện, cho nên không muốn quấy rầy chị!
Trần Ngọc Đình nói:
- À, cậu nói đến chuyện hôm qua đó hả, hôm nay tập đoàn còn tổ chức cuộc họp tập trung thảo luận về chuyện đó. Nói thế nào cậu cũng là ông chủ lớn của tập đoàn, có lẽ bây giờ đã đến lúc cậu ra mặt rồi đấy!
- Chuyện này không liên gì đến em, bọn chị có thể giải quyết được rồi. Chị, chị có thời gian không, em muốn gặp chị!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, còn bổ sung thêm:
- Em định giới thiệu cho con trai chị một cô bé không tệ!
- Ý cậu là định giới thiệu con dâu tương lai với chị sao?
Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình nói vậy xong thì bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.