Chương 707: Sức hấp dẫn của mỹ nữ
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Lần trước Diệp Lăng Phi đã nghe Bạch Cảnh Sùng kể về một số chuyện trong quá khử, nhưng khi đó Diệp Lăng Phi không biết nhân vật nữ chính trong
lời kể của Bạch Cảnh Sùng lại là vú Ngô. Bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi mơ hồ cảm giác được chuyện Bạch Cảnh Sùng và vú
Ngô còn có ẩn tình khác. Chỉ là Diệp Lăng Phi chưa nghe chính miệng Bạch Cảnh Sùng nói nên cũng không dám kết luận lung tung. Diệp Lăng Phi nhận lời Bạch Tình Đình đi hỏi cho rõ ràng về chuyện này. Sau khi an ủi Bạch Tình Đình một lát, Diệp Láng Phi mới rời phòng. Gian phòng của Bạch
Cảnh Sùng nằm đối diện với gian phòng của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi
gõ gõ cửa, rất nhanh chóng Bạch Cảnh Sùng đã đi ra.
- Nhạc phụ, con có thể tâm sự với cha một lát được không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Cảnh Sùng nhìn gian phòng đối diện, không nói gì thêm, quay người vào ừong phòng, Diệp Lăng Phi cũng đi theo. Hấn khóa cửa lại rồi đi vào, tùy tiện chọn một chiếc ghế ngồi xuống. Trong phòng tràn ngập khói thuốc là, chiếc gạt tàn đầu giường đầy tàn thuốc. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Cảnh Sùng đang ngồi bên cạnh, có thể thấy rõ ông đã già nua đi rất nhiều. Bạch Cảnh Sùng với tay lấy bao thuốc trên bàn, quay sang hỏi Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, hút thuốc không?
- Nhạc phụ, đừng hút nữa!
Diệp Lăng Phi luôn mang thuốc lá bên mình, nhưng hắn thấy Bạch Cảnh Sùng đã hút rất nhiều nên khuyên:
- Nhạc phụ, bình thường cha cũng không hút thuốc mà. Con thấy cha không nên hút triền miên như vậy. Hút thuốc cũng không thể giải quyết vấn đề gì, con nghĩ bây giờ cha nên nghĩ cách giải thích với Tình Đình mới phải.
Bạch Cảnh Sùng thở dài, nói:
- Cha biết giãi thích thế nào đây. Tối qua cha chỉ muốn tâm sự với Tình Đình một lát. Cha cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, Vốn định nhân dịp đi Bắc Kinh tìm cơ hội nói với Tình Đình. Cha không muốn lừa dối Tình Đình nhưng không ngờ cha vừa kể ra, Tình Đình lập tức nồi cáu, điều này chắc con cũng đã thấy. Bây giờ Tình Đình thế này, quả thực cha không có biện pháp nói rõ với nó.
- Nhạc phụ, con nhớ cha từng kể với con mấy chuyện như thế này. Chỉ là con thật không ngờ cha lại có một đứa con ngoài giá thú, cái này rất bất công với Tình Đình. Con nghĩ cha cũng hiểu được tại sao Tĩnh Đình lại có thái độ như vậy!
- Đương nhiên cha hiểu! Cha biết giờ phút này trong lòng Tình Đình rất căm hận cha, cha thực sự rất xin lỗi Tình Đình, càng thêm xấu hổ với mẹ của con bé. Cha đã thất bại trong cương vị một người chồng, một người cha. Nhưng mà, Tiểu Diệp, con cũng là đàn ông, con chắc cũng hiểu tình cảnh của cha. Lúc đó quả thực cha rất đau đớn, cực kì đau đớn. Cha vô cùng yêu quỷ vợ mình, khi cha biết cô ấy mắc bệnh nan y vô phương cứu chữa, cha cảm thấy lòng đau như dao cắt. Thế nhưng, cha lại muốn cố gắng để mình vui vẻ. Buổi tối hôm đó cha vừa mệt mõi vừa phiền muộn, kết quả là cha đã quá chén, sau đó cùng vú Ngô...!
Bạch Cảnh Sùng nói đến đây lại thở dài, liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói tiếp:
- Những năm gần đây, để không cho Tình Đình biết quan hệ giữa cha và vú Ngô nên cha chỉ coi vú Ngô là người giúp việc thôi chứ không bao giờ nghĩ tói chuyện cưới bà ấy làm vợ. Cha biết cha đã làm chuyện có lỗi với vợ mình, vài năm nay cha vẫn luôn tự trách bản thân. Tiểu Diệp, con có biết cha đau khổ đến chừng nào không, cha hận chính mình, vì thế cha đã tìm mọi cách để bồi thường cho Tình Đình!
- Nhạc phụ, con hiểu, nhưng mà cha cũng không nên gạt Tình Đình chuyện mình có một đứa con riêng!
- Chuyện này cha cũng mới biết thôi! Con còn nhớ người phụ nữ mà Tình Đình gọi là dì Lan không?
- A, có phải là người mà lần trước con đã gập ở nhà hàng không?
Diệp Lăng Phi lục lọi trí nhở hồi lâu rồi mới nhớ ra.
Bạch Cảnh Sùng gật đầu đáp:
- Ừ, chính là cô ấy. Trước đây cô ấy là bác sĩ của nhà ta. Từ cô ấy cha mới biết chuyện vú Ngô sinh cho cha một đứa con.
Nói xong, Bạch Cảnh Sùng cúi đầu thở dài một hơi, tiếp tục kể:
- Cha đã bắt vú Ngô phải nói ra sự thật. Trước đây cha cũng không ngờ lần đó với vú Ngô sẽ khiến bà ấy có con. Vú Ngô đã len lén sinh con rồi đưa cho người khác nuôi. Tiêu Diệp, con không hiểu tâm trạng của cha bây giờ đâu. Là một người cha, cha mong muốn cốt nhục của mình có một cuộc sống thật tốt, đồng thời là một người đàn ông, cha cũng muốn có một người con ưai kế thừa sự nghiệp của mình, quả thực bây giờ cha cảm thấy rất mâu thuẫn!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói vậy liền hỏi:
- Nhạc phụ, cha có thể nói cho con biết người con rơi của cha tên là gì không?
- Bây giờ tên nó là Thái Hạo! Cha đã từng đề vú Ngô lén lén đi gặp nó nhưng nó vẫn chưa biết cha chính cha ruột của nó.
- Nhạc phụ, cha định làm thế nào?
- Thực sự cha cũng không biết làm sao, cha muốn tiếp nhận Thái Hạo nhưng cha lại lo lắng chuyện Tình Đình, giờ cha đã giao tập đoàn cho nó rồi... cha sợ Tình Đình sẽ cả nghĩ!
- Nhạc phụ, thực ra trong lòng cha vẫn muốn để con trai thừa kế tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, mà bây giờ cha lại chuyển giao hết cổ phần cho Tình Đình rồi. Điều cha lo lắng không phải chuyện Tình Đình có chấp nhận Thái Hạo không mà là làm thế nào để con trai của cha kế thừa sản nghiệp.
Nhừng lời này của Diệp Lăng Phi rất trực tiếp. Bạch Cảnh Sùng cũng vô lực phản bác. Ông ngầng đầu, nói với giọng già nua:
- Ừm. Tiều Diệp, con là đàn ông, hằn có thể hiểu được đàn ông mong mỏi có con trai thế nào!
- Con là đàn ông, nhưng con không nhất định sẽ giao sản nghiệp cho con trai!
Diệp Lăng Phi hơi cao giọng:
- Nhạc phụ, giờ thì con hiểu rõ rồi. Nói vậy tối hôm đó cha và Tình Đình không chỉ nói về chuyện con riêng, e rằng còn cả chuyện muốn để con riêng của cha tiến vào Bạch gia. Được rồi, chuyện cha muốn chuyển 30% cổ phần cho Thái Hạo, số cổ phần đó hẳn là của cha. Nhưng không cần nói đến chuyện cha đã chuyển gia số cổ phần này cho Tình Đình, dù cha có lấy 30% cồ phần để con trai cha kế thừa tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì con, với tư cách cô đông lớn nhất tập đoàn cũng không đồng ý. Nói cách khác, chỉ cần con còn ở đây thêm một ngày thì con trai của cha đừng mơ tưởng có thể trô thành tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Trong lòng con, Tình Đình là sự lựa chọn duy nhất.
Những lời của Diệp Lăng Phi khiến cho Bạch Cảnh Sùng không biết nói gì được nữa. Lúc này Diệp Lăng Phi không chỉ đang che chở cho vợ mình mà quan trọng hơn, Diệp Lăng Phi rất không thích tên này, không hy vọng hắn gia nhập Bạch gia. Tuy Thái Hạo là con riêng của Bạch Cảnh Sùng, nhưng theo con mắt nhìn người của Diệp Lăng Phi, Thái Hạo tuyệt đối là tên tiều nhân nịnh bợ, nếu như cho Thái Hạo cơ hội, đảm bảo hắn ở Bạch gia và tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế một tay che trời. Diệp Lăng Phi không thể quản được Bạch Cảnh Sùng, cũng không thể ngăn Bạch Cảnh Sùng và Thái Hạo nhận nhau, nhưng Diệp Lăng Phi có khà năng ngăn cản Thái Hạo tiến vào tập đoàn Thế Kỹ Quốc Tế.
Bạch Cảnh Sùng quả thật không thể tưởng tượng Diệp Lăng Phi lại phàn ứng dữ dội như
Vậy. Bạch Cảnh Sùng không biết ân oán giữa Diệp Lăng Phi và Thái Hạo, thấy thái độ của Diệp Lăng Phi như vậy, Bạch Cảnh Sùng thở dài nói:
- Tiểu Diệp, tuy cha rất muốn nhận Thái Hạo làm con nhưng Tình Đình như vậy khiến cha không biết làm thế nào cho phải. Cha không muốn khi có một người con trai lại mất đi một người con gái. Cha quan tám Tình Đình hơn Thái Hạo rất nhiều, cha không muốn thương tổn đến Tình Đình!
- Nhạc phụ, con đề nghị chuyện này cha cứ từ từ, về phần Tình Đình con chỉ có thể tìm cách khuyên cô ấy không trách cha vì mấy chuyện cũ nữa nhưng con không dám đảm bảo có thê thuyết phục Tình Đình nhận người em trai kia!
- Điều này cha hiểu! Cha cũng mong Tình Đình không trách cha, chuyện của Thái Hạo để lúc khác hãy nói!
Diệp Lăng Phi đứng dậy đi về phòng của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình chưa đi ngủ mà nằm trên giường xem TV, vẻ mặt hơi bất an. Diệp Lăng Phi đi tói bên giường. Vừa rồi trò chuyện với Bạch Cảnh Sùng, ừong lòng hắn vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Dựa vào cái gì mà Bạch Cảnh Sùng lại coi trọng một người con ngoài giá thú đã 20 nậm không gặp như vậy, chằng lẽ chỉ bời vì đứa con riêng này là con trai sao? Theo quan điểm của Diệp Lăng Phi, trong xã hội nam nữ đều bình đẳng. Người thừa kế sản nghiệp của Bạch gia không nhất định phải là con trai, có khi con gái còn là sự lựa chọn tốt hơn. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ đùi của Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, vừa rồi em không ngũ sao?
- Em không ngủ được nên ra đây xem TV!
Bạch Tình Đình vẫn nhìn màn hình, lo lắng hỏi:
- Cha em, ông ấy... ông ấy nói thế nào?
Thấy bộ dáng của Bạch Tĩnh Đình như vậy Diệp Lăng Phi biết ngay nội tâm Bạch Tình Đình cũng không cứng rắn như ngoài miệng, nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Bạch Cảnh Sùng, chỉ là do cô không có chuẩn bị gì bỗng dưng nghe được một tin tức như vậy nên trong giây phút không kiềm chế được mới thốt ra câu đó. Diệp Lăng Phi đáp:
- Nhạc phụ nói khi đó ông nhất thời hồ đồ, uống quá nhiều nên mới phát sinh quan hệ với vú Ngô. Sau đó, nhạc phụ đã rất hối hận, nhừng năm gần đây ông luôn thấy rất hổ thẹn. Tình Đình, thật ra cha em cũng rất khổ sờ, em nghĩ lại xem, từ đó đến giờ ông ấy không tái hôn, toàn bộ yêu thương của ông đều dành cho em, có thể tưởng tượng nhạc phụ hối hận đến mức nào!
Bạch Tình Đình trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:
- Ông xã, em không cách nào chấp nhận một người em trai em chưa bao giờ gặp mặt xuất hiện trong nhà mình, em cũng không để người em trai trên trời rơi xuống này gọi em là chị, tóm lại là em không tiếp nhận vị đệ đệ này, ông xã, em nghĩ mình nên đem trả lại toàn bộ cổ phần ở tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cho cha, ông ấy muốn cho người em kia thì tùy ông ấy, em cũng không cần. Bây giờ em chỉ muốn làm một người vợ hiền, chung sống với ông xã suốt đời.
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Bà xã, em cần gì phải tức giận với bản thân như vậy. Nếu em trả cổ phần của mình lại cho cha thì không chừng cha em sẽ thực sự hồ đồ chuyển giao số cổ phần đó cho người em trai kia. Chưa cần nói người này có thực sự là em ruột của em không, cứ tạm coi là vậy đi. Tên Thái Hạo này vốn là nhân viên của tập đoàn Tân Á, anh còn ở đó thì hắn cũng là phó giám đốc bộ Tổ chức của anh. Người này quả thực không còn gì để nói. Anh cho rằng nếu như giao tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cho hắn thì chẳng chóng thì chầy tập đoàn sẽ phá sản. Là cổ đông lớn nhất tập đoàn, đương nhiên anh không thể chuyện này xảy ra được. Vừa rồi anh đã nói rõ với cha em rồi, nếu cha em thật sự muốn làm như vậy thì anh sẽ mạnh mẽ phủ quyết. Nếu như bị bức đến tình huống bất đắc dĩ, anh sẽ khiến cho tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế hoàn toàn diệt vong!
- Anh ãn nói kiều gì vậy, dù thế nào thì nó cũng là tâm huyết của cha em đấy!
Bạch Tình Đình nghe vậy lập tức nóng nảy.
Diệp Lăng Phi thấy vậy, nỡ nụ cười, thản nhiên nói:
- Bà xã, nếu em đã quan tâm đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế như vậy thì quản lỷ nó thật tốt là được rồi!
Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em biết ngay anh sẽ nói như vậy mà!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, chuyện này em không được nhượng bộ. À, biểu hiện của em bây giờ rất tốt, anh cho rằng em nên gây áp lực lên cha em, chỉ có như vậy mới có thể đề cha em thấy được tầm quan trọng của em. Bà xã, em phải kiên trì tiếp tục đó, anh ủng hộ em!
- Được rồi, được rồi, ông xã, em cũng biết anh bày trò như vậy không có lòng tốt gì. Có phải là anh muốn chia rẽ hai cha con em, đến lúc đó em chỉ còn anh là người thân duy nhất, sau này dù anh có suốt ngày đi la cà bù khú em cũng chỉ có thế nuốt nước mắt chịu đựng, đúng không? Anh là đồ vô lại!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình làm nũng với mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn ôm Bạch Tình Đình, hung hăng hôn lên môi cô một cái, sau đó cười nói:
- Bà xã, chúng ta không nói chuyện này nừa. Bây giờ anh muốn đi tắm, em cũng chưa tắm đúng không? Hay là bọn mình tắm cùng đi!
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em không tắm với anh đâu, đừng nằm mơ!
Bạch Tình Đình nhảy từ trên giường xuống, cô chạy đến chỗ cánh cửa phòng ngủ rồi quay đầu lại nói:
- Em vừa tắm qua rồi, anh đi tắm một mình đi!
Bạch Tình Đình nói xong chạy ngay vào tong phòng ngủ, sau đó vang lên tiếng đóng cửa nặng nề. Diệp Lăng Phi cười cười, hắn vốn cũng không có ý tắm cùng Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi vào ừong phòng tắm thoải mái tắm rửa thư giãn một hồi. Diệp Lăng Phi không mặc quần áo, đi ra phòng ngủ, đúng lùc đó Bạch Tình Đình bỗng nhiên mỡ cửa ra. Thấy Diệp Lăng Phi đang mặc trang phục của Adam, gương mặt Bạch Tình Đình đỏ ửng lên lên. Cô nhắm mắt lại, liên tục nói:
- Ông xã, anh làm gì cái gì đấy, khó coi chết đi được!
- Bà xã, tắm xong anh phải như vậy mới ngủ ngon được!
Diệp Lăng Phi không hề ngại ngùng, hắn lõa thề đi tới trước mặt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vừa muốn đóng cửa thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Bạch Tình Đình gắng sức đến mấy cũng không đóng cửa lại được, cô đành nhắm mắt lại, nũng nịu:
- Anh muốn làm gì, em phải đi ngũ rồi!
- Anh không làm gì cả, chỉ muốn cho em nhìn rõ hĩnh dạng ông xã của mình thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không nhìn, em không nhìn đâu!
Bạch Tình Đình luôn mồm kêu. Cô cố sức đóng cửa phòng lại, không ngờ Diệp Lăng Phi không hề ngăn cản, cửa phòng cứ như vậy bị đóng lại. Diệp Lăng Phi lên giường nằm. Người nằm trên giường, đầu thì nghĩ đến cảm giác bó chặt của ngón tay khi nó tiến vào hạ thân của Bạch Tình Đình. Nghĩ đến đây. Diệp Lăng Phi cảm giác hạ thân có phản ứng rất rõ ràng. Diệp Lăng Phi liên tục thầm nhủ không nên suy nghĩ bậy bạ, vừa nghĩ sẽ nhanh chóng yên giấc, không ngờ ngay lúc đó, Bạch Tình Đình bỗng dung mở cửa phòng mình Bạch Tình Đình chậm rãi đi vào trong phòng lớn, tắt hết đèn đi, trong phòng chỉ còn lại một mảnh tối đen.
- Ông xã, em nằm trong phòng thấy không thoải mái, muốn ra đây ngủ!
Bạch Tình Đình thì thầm.
- Anh vào phòng trong cũng ngủ rất ngon!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, nhưng không ngờ được Bạch Tình Đình đã nhanh
Chóng ngôi lên giường. Thân thê thơm tho mêm mại của cô rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Ông xã, em biết vừa rồi anh rất khó chịu. Khi đó em cũng muốn dâng hiến cho anh, thế nhưng em lại không làm được, ông xã, em...!
Bạch Tình Đình không nói tiếp câu sau. Cô bỗng nhiên hướng về phía hạ thân của Diệp Lăng Phi, ngay khi đang hết sức sửng sốt, Diệp Lăng Phi cảm giác hạ thân truyền đến một đợt lửa nóng. Loại cảm giác thư sướng này thiếu chút nừa khiến Diệp Lăng Phi phái rên lên. Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Bạch Tĩnh Đình có thể làm như vậy, vừa nghĩ đến một tuyệt sắc mỹ nữ dùng miệng giúp mình, hạ thân của hắn lập tức phản ứng cang thêm cường liệt. Diệp Lăng Phi không nhịn được, dùng tay giừ chặt đầu của Bạch Tình Đình, cố sức đè ép xuống dưới......
Khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại thì Bạch Tình Đình vẫn đang ngủ say. Diệp Lăng Phi không tưởng tượng được tư thế ngũ của Bạch Tình Đình lại bất nhã như thế, cả bộ mông của cô hướng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lặng lẽ xuống giường, nhưng chỉ một động tác nhò như vậy cũng làm cho Bạch Tình Đình tỉnh giấc. Cô duỗi lung mệt môi, dụi dụi mắt hỏi:
- Ông xã, mấy giờ rồi?
- À, tám giờ sáng!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Hả, tám giờ rồi sao? Chết rồi, hôm nay em phải đi tham gia phòng triển lãm bất động sản đó!
Bạch Tình Đình nhảy khỏi giường, vội vàng chạy ào vào trong phòng tắm. Cô nói với Diệp Lăng Phi qua cánh cửa phòng tắm:
- Ông xã, lấy trong túi hành lý cho em một chiếc quần lót chừ T trong suốt với cả cái áo ngực màu đen nữa. Nhanh lên nhé ông xã!
Diệp Lăng Phi nghe vậy đành phái đến chỗ hành lỹ của Bạch Tình Đình, lấy ra một cái quần lót chữ T trong suốt. Kiểu quần này rất thích họp cho phụ nữ mặc loại quần dài hơi mòng, nếu như mặc quần lót tam giác bình thường rất đễ bị người khác nhìn ra đường viền của quần con. Dựa theo chỉ đạo của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đem chiếc quần lót trong suốt hình chừ T và chiếc áo lót màu đen cho cô. Bạch Tình Đình nhanh chóng đưa nội y mình thay ra qua cửa phòng tắm cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh để mấy cái này ở bên cặnh vali hành lỷ cho em, khi nào em tham dự buổi triên lãm về sẽ tự mình giặt chúng!
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Bạch Tình Đình mới từ phòng tắm đi ra. Cô nhanh nhẹn mặc quần áo chỉnh tề, nói:
- Ông xã, hôm nay anh có đi cùng em đến phòng triển làm không?
- Dù sao anh Lăng Phi không có việc gì, đi cùng cũng được!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Anh mau chuẩn bị một chút rồi chúng mình cùng đi!
Bạch Tình Đình thúc giục.
Dương Tử đi tới tầng hầm phía dưới biệt thự, đi theo sau còn có Tần Dao. Dương Tử đẩy cánh cửa tầng hầm, nói với Tần Dao:
- Tần tiểu thư, xin mời vào!
Tần Dao cất bước đi vào, Dương Tử cũng vào cùng, ở bên trong. Lâm Tuyết bị tra tấn dã man, cả người trần truồng co róc ở góc tường. Tần Dao vừa nhìn thấy thảm trạng của Lâm Tuyết, không nhịn được hét lên một tiếng. Tiếng kêu của Tần Dao làm Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, Tần Dao có thể nhìn thấy rõ dấu tay đã tát lên mặt Lâm Tuyết.
- Tần Dao, mày chỉ là thứ hàng hóa mạt hạng, tao muốn giết mày!
Lâm Tuyết vừa nhìn thấy Tần Dao, ả lập tức nổi cơn điên, không để ý đến thân thể lõa lồ của mình, nhào tói định đánh Tần Dao, bị một gã đàn ông đứng cạnh Dương Tử vươn tay tóm lấy. Dương Tử cười cười, nói với Tần Dao:
- Tần tiểu thư, mau ngồi đi!
Tần Dao không đành lòng thấy Lâm Tuyết như vậy. Cô nhìn Lâm Tuyết rồi quay sang Dương Tử, mở miệng cầu xin:
- Anh có thế thả chỉ ây ra không?
- Tần Dao, mày không cần tiếp già bộ từ bi thế nữa, tao hận chính mình là tại sao không sớm giết quách mày đi cho rồi!
Lâm Tuyết quát to. Cô ta tiếp tục chửi ầm lên:
- Đáng ra tao phải biết mày chính là một con sói hiểm ác sớm hơn, tao muốn giết mày!
- Lâm Tuyết, cô nên chừa chút khí lực để mà sống tiếp!
Dương Tử châm một điếu thuốc, khinh bỉ nhìn Lâm Tuyết, ánh mắt không hề có một chút thương hại nào.
- Lâm Tuyết, cô đã nghĩ kỹ chưa. Nếu cô đồng ý sớm chút nào thì cô sẽ được giãi thoát nhanh chừng ấy. Nhiều nhất tôi có thể đáp ứng giữ lại cho cô mấy triệu làm tiền dưỡng lão, thế nhưng cô phải thể từ nay về sau không được xuất hiện ở thành phố Vọng Hải nữa. Thế nào, điều kiện này đã đủ rồi chứ?
Mấy ngày nay Lâm Tuyết bị hành hạ đến mức thành người tàn phế, cô ta đã chịu đựng cảnh sống dỡ chết dờ này đủ lắm rồi. Thế nhưng dù Lâm Tuyết có muốn chết cũng không có biện pháp thực hiện được, những người đó không để cho Lâm Tuyết có bất cứ một cơ hội nào đế tự sát. Bây giờ Lâm Tuyết đã cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Thân thể của cô ta bị tra tấn thương tổn một cách nghiêm trọng, dưới tình huống như vậy, ý chí của Lâm Tuyết cũng không còn lại chút gì.
Lúc này Lâm Tuyết nghe Dương Tử nói như vậy, cô ta cắn chặt đôi môi khô khốc, rít lên vài chữ qua kẽ răng:
- Tôi đồng ỷ với anh!
- Sớm đồng ý không phải nhanh chóng sao, hà tất phải khiến tôi tốn nhiều công phu như vậy!
Dương Tử nghe Lâm Tuyết nói như vậy, lập tức cười khùng khục:
- Tôi rất thích nghe cô nói như vậy. Được rồi, cô mau nói đi để chúng tôi có thể nhanh chóng thả cô ra!
- Anh thả cho tôi đi, lẽ nào anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?
Lâm Tuyết ngạc nhiên hỏi lại.
- Có cái gì mà phải sợ, nếu như chúng tôi không nắm chắc trăm phần trăm thì liệu chúng tôi có xuống tay với cô không?
Dương Tử cười lạnh nói.
- Ừm, sau khi cô khai ra mọi thứ, tôi sẽ cho người theo dõi cô trong quá trình rời khỏi thành phố Vọng Hải. Còn nếu cô muốn quay về để tìm chúng tôi thì chúng tôi đã sớm rời đi rồi. Cảnh sát căn bản là không có chửng cứ gì trong tay, quan trọng hơn là bây giờ cảnh sát đang truy tìm cô. Tôi không ngại nói thật cho cô biết, tên thủ hạ của cô đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Tôi tin rằng hắn đã khai hết về cô. Lâm Tuyết, nếu như bây giờ cô cứ kháng khăng ở lại thành phố Vọng Hài, không nghi ngờ gì chính là đang tự đâm đầu vào chỗ chết. Dù bọn tôi không giết cô đi chăng nữa thì cảnh sát cũng sẽ cho cô vào tù thôi. Vì vậy tôị mới nói kế sách tốt nhất cho cô chính là rời khỏi đây. Tôi sẽ cho cô vài triệu, cô cầm số tiền đó cao chạy xa bay, an hưởng phần đời còn lại. Tôi mong chúng ta không gặp lại nhau thêm lần nào nữa!
Lâm Tuyết nghe Dương Tử nói xong liền gật đầu. Đến lúc này Lâm Tuyết đã không có bất cứ biện pháp gì, cô ta chỉ hy vọng mau chóng rời khỏi nơi địa ngục ma quỷ này. Lâm Tuyết dựa theo sự sắp xếp của Dương Tử, giao ra tất cả mật mã tài khoản ngân hàng, số ũy thác, giấy chứng nhận cổ phần, theo lời Dương Tử, chuyển nhượng bách hóa An Thịnh cho Tần Dao. Sau khi làm xong chuyện này, Dương Tử cười với Tần Dao, nói:
- Tần Dao, cô có thề đi được rồi. Dựa theo lời dặn của tôi mà đi làm đi!
- Còn Lâm Tuyết thì sao?
Tần Dao hỏi.
- Tôi sẽ phái người đưa cô đi, chuyện này cô không cần hỏi đến!
Dương Tử đáp.
Tần Dao không làm gì được, đành rời khỏi tầng hầm. Tần Dao vừa đi ra, Dương Tử gọi một gã thủ hạ đến, ra dấu giết người, sau đó cũng rời khỏi nơi này.
- Nhạc phụ, con có thể tâm sự với cha một lát được không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Cảnh Sùng nhìn gian phòng đối diện, không nói gì thêm, quay người vào ừong phòng, Diệp Lăng Phi cũng đi theo. Hấn khóa cửa lại rồi đi vào, tùy tiện chọn một chiếc ghế ngồi xuống. Trong phòng tràn ngập khói thuốc là, chiếc gạt tàn đầu giường đầy tàn thuốc. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Cảnh Sùng đang ngồi bên cạnh, có thể thấy rõ ông đã già nua đi rất nhiều. Bạch Cảnh Sùng với tay lấy bao thuốc trên bàn, quay sang hỏi Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, hút thuốc không?
- Nhạc phụ, đừng hút nữa!
Diệp Lăng Phi luôn mang thuốc lá bên mình, nhưng hắn thấy Bạch Cảnh Sùng đã hút rất nhiều nên khuyên:
- Nhạc phụ, bình thường cha cũng không hút thuốc mà. Con thấy cha không nên hút triền miên như vậy. Hút thuốc cũng không thể giải quyết vấn đề gì, con nghĩ bây giờ cha nên nghĩ cách giải thích với Tình Đình mới phải.
Bạch Cảnh Sùng thở dài, nói:
- Cha biết giãi thích thế nào đây. Tối qua cha chỉ muốn tâm sự với Tình Đình một lát. Cha cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, Vốn định nhân dịp đi Bắc Kinh tìm cơ hội nói với Tình Đình. Cha không muốn lừa dối Tình Đình nhưng không ngờ cha vừa kể ra, Tình Đình lập tức nồi cáu, điều này chắc con cũng đã thấy. Bây giờ Tình Đình thế này, quả thực cha không có biện pháp nói rõ với nó.
- Nhạc phụ, con nhớ cha từng kể với con mấy chuyện như thế này. Chỉ là con thật không ngờ cha lại có một đứa con ngoài giá thú, cái này rất bất công với Tình Đình. Con nghĩ cha cũng hiểu được tại sao Tĩnh Đình lại có thái độ như vậy!
- Đương nhiên cha hiểu! Cha biết giờ phút này trong lòng Tình Đình rất căm hận cha, cha thực sự rất xin lỗi Tình Đình, càng thêm xấu hổ với mẹ của con bé. Cha đã thất bại trong cương vị một người chồng, một người cha. Nhưng mà, Tiểu Diệp, con cũng là đàn ông, con chắc cũng hiểu tình cảnh của cha. Lúc đó quả thực cha rất đau đớn, cực kì đau đớn. Cha vô cùng yêu quỷ vợ mình, khi cha biết cô ấy mắc bệnh nan y vô phương cứu chữa, cha cảm thấy lòng đau như dao cắt. Thế nhưng, cha lại muốn cố gắng để mình vui vẻ. Buổi tối hôm đó cha vừa mệt mõi vừa phiền muộn, kết quả là cha đã quá chén, sau đó cùng vú Ngô...!
Bạch Cảnh Sùng nói đến đây lại thở dài, liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói tiếp:
- Những năm gần đây, để không cho Tình Đình biết quan hệ giữa cha và vú Ngô nên cha chỉ coi vú Ngô là người giúp việc thôi chứ không bao giờ nghĩ tói chuyện cưới bà ấy làm vợ. Cha biết cha đã làm chuyện có lỗi với vợ mình, vài năm nay cha vẫn luôn tự trách bản thân. Tiểu Diệp, con có biết cha đau khổ đến chừng nào không, cha hận chính mình, vì thế cha đã tìm mọi cách để bồi thường cho Tình Đình!
- Nhạc phụ, con hiểu, nhưng mà cha cũng không nên gạt Tình Đình chuyện mình có một đứa con riêng!
- Chuyện này cha cũng mới biết thôi! Con còn nhớ người phụ nữ mà Tình Đình gọi là dì Lan không?
- A, có phải là người mà lần trước con đã gập ở nhà hàng không?
Diệp Lăng Phi lục lọi trí nhở hồi lâu rồi mới nhớ ra.
Bạch Cảnh Sùng gật đầu đáp:
- Ừ, chính là cô ấy. Trước đây cô ấy là bác sĩ của nhà ta. Từ cô ấy cha mới biết chuyện vú Ngô sinh cho cha một đứa con.
Nói xong, Bạch Cảnh Sùng cúi đầu thở dài một hơi, tiếp tục kể:
- Cha đã bắt vú Ngô phải nói ra sự thật. Trước đây cha cũng không ngờ lần đó với vú Ngô sẽ khiến bà ấy có con. Vú Ngô đã len lén sinh con rồi đưa cho người khác nuôi. Tiêu Diệp, con không hiểu tâm trạng của cha bây giờ đâu. Là một người cha, cha mong muốn cốt nhục của mình có một cuộc sống thật tốt, đồng thời là một người đàn ông, cha cũng muốn có một người con ưai kế thừa sự nghiệp của mình, quả thực bây giờ cha cảm thấy rất mâu thuẫn!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói vậy liền hỏi:
- Nhạc phụ, cha có thể nói cho con biết người con rơi của cha tên là gì không?
- Bây giờ tên nó là Thái Hạo! Cha đã từng đề vú Ngô lén lén đi gặp nó nhưng nó vẫn chưa biết cha chính cha ruột của nó.
- Nhạc phụ, cha định làm thế nào?
- Thực sự cha cũng không biết làm sao, cha muốn tiếp nhận Thái Hạo nhưng cha lại lo lắng chuyện Tình Đình, giờ cha đã giao tập đoàn cho nó rồi... cha sợ Tình Đình sẽ cả nghĩ!
- Nhạc phụ, thực ra trong lòng cha vẫn muốn để con trai thừa kế tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, mà bây giờ cha lại chuyển giao hết cổ phần cho Tình Đình rồi. Điều cha lo lắng không phải chuyện Tình Đình có chấp nhận Thái Hạo không mà là làm thế nào để con trai của cha kế thừa sản nghiệp.
Nhừng lời này của Diệp Lăng Phi rất trực tiếp. Bạch Cảnh Sùng cũng vô lực phản bác. Ông ngầng đầu, nói với giọng già nua:
- Ừm. Tiều Diệp, con là đàn ông, hằn có thể hiểu được đàn ông mong mỏi có con trai thế nào!
- Con là đàn ông, nhưng con không nhất định sẽ giao sản nghiệp cho con trai!
Diệp Lăng Phi hơi cao giọng:
- Nhạc phụ, giờ thì con hiểu rõ rồi. Nói vậy tối hôm đó cha và Tình Đình không chỉ nói về chuyện con riêng, e rằng còn cả chuyện muốn để con riêng của cha tiến vào Bạch gia. Được rồi, chuyện cha muốn chuyển 30% cổ phần cho Thái Hạo, số cổ phần đó hẳn là của cha. Nhưng không cần nói đến chuyện cha đã chuyển gia số cổ phần này cho Tình Đình, dù cha có lấy 30% cồ phần để con trai cha kế thừa tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì con, với tư cách cô đông lớn nhất tập đoàn cũng không đồng ý. Nói cách khác, chỉ cần con còn ở đây thêm một ngày thì con trai của cha đừng mơ tưởng có thể trô thành tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Trong lòng con, Tình Đình là sự lựa chọn duy nhất.
Những lời của Diệp Lăng Phi khiến cho Bạch Cảnh Sùng không biết nói gì được nữa. Lúc này Diệp Lăng Phi không chỉ đang che chở cho vợ mình mà quan trọng hơn, Diệp Lăng Phi rất không thích tên này, không hy vọng hắn gia nhập Bạch gia. Tuy Thái Hạo là con riêng của Bạch Cảnh Sùng, nhưng theo con mắt nhìn người của Diệp Lăng Phi, Thái Hạo tuyệt đối là tên tiều nhân nịnh bợ, nếu như cho Thái Hạo cơ hội, đảm bảo hắn ở Bạch gia và tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế một tay che trời. Diệp Lăng Phi không thể quản được Bạch Cảnh Sùng, cũng không thể ngăn Bạch Cảnh Sùng và Thái Hạo nhận nhau, nhưng Diệp Lăng Phi có khà năng ngăn cản Thái Hạo tiến vào tập đoàn Thế Kỹ Quốc Tế.
Bạch Cảnh Sùng quả thật không thể tưởng tượng Diệp Lăng Phi lại phàn ứng dữ dội như
Vậy. Bạch Cảnh Sùng không biết ân oán giữa Diệp Lăng Phi và Thái Hạo, thấy thái độ của Diệp Lăng Phi như vậy, Bạch Cảnh Sùng thở dài nói:
- Tiểu Diệp, tuy cha rất muốn nhận Thái Hạo làm con nhưng Tình Đình như vậy khiến cha không biết làm thế nào cho phải. Cha không muốn khi có một người con trai lại mất đi một người con gái. Cha quan tám Tình Đình hơn Thái Hạo rất nhiều, cha không muốn thương tổn đến Tình Đình!
- Nhạc phụ, con đề nghị chuyện này cha cứ từ từ, về phần Tình Đình con chỉ có thể tìm cách khuyên cô ấy không trách cha vì mấy chuyện cũ nữa nhưng con không dám đảm bảo có thê thuyết phục Tình Đình nhận người em trai kia!
- Điều này cha hiểu! Cha cũng mong Tình Đình không trách cha, chuyện của Thái Hạo để lúc khác hãy nói!
Diệp Lăng Phi đứng dậy đi về phòng của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình chưa đi ngủ mà nằm trên giường xem TV, vẻ mặt hơi bất an. Diệp Lăng Phi đi tói bên giường. Vừa rồi trò chuyện với Bạch Cảnh Sùng, ừong lòng hắn vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Dựa vào cái gì mà Bạch Cảnh Sùng lại coi trọng một người con ngoài giá thú đã 20 nậm không gặp như vậy, chằng lẽ chỉ bời vì đứa con riêng này là con trai sao? Theo quan điểm của Diệp Lăng Phi, trong xã hội nam nữ đều bình đẳng. Người thừa kế sản nghiệp của Bạch gia không nhất định phải là con trai, có khi con gái còn là sự lựa chọn tốt hơn. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ đùi của Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, vừa rồi em không ngũ sao?
- Em không ngủ được nên ra đây xem TV!
Bạch Tình Đình vẫn nhìn màn hình, lo lắng hỏi:
- Cha em, ông ấy... ông ấy nói thế nào?
Thấy bộ dáng của Bạch Tĩnh Đình như vậy Diệp Lăng Phi biết ngay nội tâm Bạch Tình Đình cũng không cứng rắn như ngoài miệng, nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Bạch Cảnh Sùng, chỉ là do cô không có chuẩn bị gì bỗng dưng nghe được một tin tức như vậy nên trong giây phút không kiềm chế được mới thốt ra câu đó. Diệp Lăng Phi đáp:
- Nhạc phụ nói khi đó ông nhất thời hồ đồ, uống quá nhiều nên mới phát sinh quan hệ với vú Ngô. Sau đó, nhạc phụ đã rất hối hận, nhừng năm gần đây ông luôn thấy rất hổ thẹn. Tình Đình, thật ra cha em cũng rất khổ sờ, em nghĩ lại xem, từ đó đến giờ ông ấy không tái hôn, toàn bộ yêu thương của ông đều dành cho em, có thể tưởng tượng nhạc phụ hối hận đến mức nào!
Bạch Tình Đình trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:
- Ông xã, em không cách nào chấp nhận một người em trai em chưa bao giờ gặp mặt xuất hiện trong nhà mình, em cũng không để người em trai trên trời rơi xuống này gọi em là chị, tóm lại là em không tiếp nhận vị đệ đệ này, ông xã, em nghĩ mình nên đem trả lại toàn bộ cổ phần ở tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cho cha, ông ấy muốn cho người em kia thì tùy ông ấy, em cũng không cần. Bây giờ em chỉ muốn làm một người vợ hiền, chung sống với ông xã suốt đời.
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Bà xã, em cần gì phải tức giận với bản thân như vậy. Nếu em trả cổ phần của mình lại cho cha thì không chừng cha em sẽ thực sự hồ đồ chuyển giao số cổ phần đó cho người em trai kia. Chưa cần nói người này có thực sự là em ruột của em không, cứ tạm coi là vậy đi. Tên Thái Hạo này vốn là nhân viên của tập đoàn Tân Á, anh còn ở đó thì hắn cũng là phó giám đốc bộ Tổ chức của anh. Người này quả thực không còn gì để nói. Anh cho rằng nếu như giao tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cho hắn thì chẳng chóng thì chầy tập đoàn sẽ phá sản. Là cổ đông lớn nhất tập đoàn, đương nhiên anh không thể chuyện này xảy ra được. Vừa rồi anh đã nói rõ với cha em rồi, nếu cha em thật sự muốn làm như vậy thì anh sẽ mạnh mẽ phủ quyết. Nếu như bị bức đến tình huống bất đắc dĩ, anh sẽ khiến cho tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế hoàn toàn diệt vong!
- Anh ãn nói kiều gì vậy, dù thế nào thì nó cũng là tâm huyết của cha em đấy!
Bạch Tình Đình nghe vậy lập tức nóng nảy.
Diệp Lăng Phi thấy vậy, nỡ nụ cười, thản nhiên nói:
- Bà xã, nếu em đã quan tâm đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế như vậy thì quản lỷ nó thật tốt là được rồi!
Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em biết ngay anh sẽ nói như vậy mà!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, chuyện này em không được nhượng bộ. À, biểu hiện của em bây giờ rất tốt, anh cho rằng em nên gây áp lực lên cha em, chỉ có như vậy mới có thể đề cha em thấy được tầm quan trọng của em. Bà xã, em phải kiên trì tiếp tục đó, anh ủng hộ em!
- Được rồi, được rồi, ông xã, em cũng biết anh bày trò như vậy không có lòng tốt gì. Có phải là anh muốn chia rẽ hai cha con em, đến lúc đó em chỉ còn anh là người thân duy nhất, sau này dù anh có suốt ngày đi la cà bù khú em cũng chỉ có thế nuốt nước mắt chịu đựng, đúng không? Anh là đồ vô lại!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình làm nũng với mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn ôm Bạch Tình Đình, hung hăng hôn lên môi cô một cái, sau đó cười nói:
- Bà xã, chúng ta không nói chuyện này nừa. Bây giờ anh muốn đi tắm, em cũng chưa tắm đúng không? Hay là bọn mình tắm cùng đi!
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em không tắm với anh đâu, đừng nằm mơ!
Bạch Tình Đình nhảy từ trên giường xuống, cô chạy đến chỗ cánh cửa phòng ngủ rồi quay đầu lại nói:
- Em vừa tắm qua rồi, anh đi tắm một mình đi!
Bạch Tình Đình nói xong chạy ngay vào tong phòng ngủ, sau đó vang lên tiếng đóng cửa nặng nề. Diệp Lăng Phi cười cười, hắn vốn cũng không có ý tắm cùng Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi vào ừong phòng tắm thoải mái tắm rửa thư giãn một hồi. Diệp Lăng Phi không mặc quần áo, đi ra phòng ngủ, đúng lùc đó Bạch Tình Đình bỗng nhiên mỡ cửa ra. Thấy Diệp Lăng Phi đang mặc trang phục của Adam, gương mặt Bạch Tình Đình đỏ ửng lên lên. Cô nhắm mắt lại, liên tục nói:
- Ông xã, anh làm gì cái gì đấy, khó coi chết đi được!
- Bà xã, tắm xong anh phải như vậy mới ngủ ngon được!
Diệp Lăng Phi không hề ngại ngùng, hắn lõa thề đi tới trước mặt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vừa muốn đóng cửa thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Bạch Tình Đình gắng sức đến mấy cũng không đóng cửa lại được, cô đành nhắm mắt lại, nũng nịu:
- Anh muốn làm gì, em phải đi ngũ rồi!
- Anh không làm gì cả, chỉ muốn cho em nhìn rõ hĩnh dạng ông xã của mình thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không nhìn, em không nhìn đâu!
Bạch Tình Đình luôn mồm kêu. Cô cố sức đóng cửa phòng lại, không ngờ Diệp Lăng Phi không hề ngăn cản, cửa phòng cứ như vậy bị đóng lại. Diệp Lăng Phi lên giường nằm. Người nằm trên giường, đầu thì nghĩ đến cảm giác bó chặt của ngón tay khi nó tiến vào hạ thân của Bạch Tình Đình. Nghĩ đến đây. Diệp Lăng Phi cảm giác hạ thân có phản ứng rất rõ ràng. Diệp Lăng Phi liên tục thầm nhủ không nên suy nghĩ bậy bạ, vừa nghĩ sẽ nhanh chóng yên giấc, không ngờ ngay lúc đó, Bạch Tình Đình bỗng dung mở cửa phòng mình Bạch Tình Đình chậm rãi đi vào trong phòng lớn, tắt hết đèn đi, trong phòng chỉ còn lại một mảnh tối đen.
- Ông xã, em nằm trong phòng thấy không thoải mái, muốn ra đây ngủ!
Bạch Tình Đình thì thầm.
- Anh vào phòng trong cũng ngủ rất ngon!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, nhưng không ngờ được Bạch Tình Đình đã nhanh
Chóng ngôi lên giường. Thân thê thơm tho mêm mại của cô rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Ông xã, em biết vừa rồi anh rất khó chịu. Khi đó em cũng muốn dâng hiến cho anh, thế nhưng em lại không làm được, ông xã, em...!
Bạch Tình Đình không nói tiếp câu sau. Cô bỗng nhiên hướng về phía hạ thân của Diệp Lăng Phi, ngay khi đang hết sức sửng sốt, Diệp Lăng Phi cảm giác hạ thân truyền đến một đợt lửa nóng. Loại cảm giác thư sướng này thiếu chút nừa khiến Diệp Lăng Phi phái rên lên. Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Bạch Tĩnh Đình có thể làm như vậy, vừa nghĩ đến một tuyệt sắc mỹ nữ dùng miệng giúp mình, hạ thân của hắn lập tức phản ứng cang thêm cường liệt. Diệp Lăng Phi không nhịn được, dùng tay giừ chặt đầu của Bạch Tình Đình, cố sức đè ép xuống dưới......
Khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại thì Bạch Tình Đình vẫn đang ngủ say. Diệp Lăng Phi không tưởng tượng được tư thế ngũ của Bạch Tình Đình lại bất nhã như thế, cả bộ mông của cô hướng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lặng lẽ xuống giường, nhưng chỉ một động tác nhò như vậy cũng làm cho Bạch Tình Đình tỉnh giấc. Cô duỗi lung mệt môi, dụi dụi mắt hỏi:
- Ông xã, mấy giờ rồi?
- À, tám giờ sáng!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Hả, tám giờ rồi sao? Chết rồi, hôm nay em phải đi tham gia phòng triển lãm bất động sản đó!
Bạch Tình Đình nhảy khỏi giường, vội vàng chạy ào vào trong phòng tắm. Cô nói với Diệp Lăng Phi qua cánh cửa phòng tắm:
- Ông xã, lấy trong túi hành lý cho em một chiếc quần lót chừ T trong suốt với cả cái áo ngực màu đen nữa. Nhanh lên nhé ông xã!
Diệp Lăng Phi nghe vậy đành phái đến chỗ hành lỹ của Bạch Tình Đình, lấy ra một cái quần lót chữ T trong suốt. Kiểu quần này rất thích họp cho phụ nữ mặc loại quần dài hơi mòng, nếu như mặc quần lót tam giác bình thường rất đễ bị người khác nhìn ra đường viền của quần con. Dựa theo chỉ đạo của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đem chiếc quần lót trong suốt hình chừ T và chiếc áo lót màu đen cho cô. Bạch Tình Đình nhanh chóng đưa nội y mình thay ra qua cửa phòng tắm cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh để mấy cái này ở bên cặnh vali hành lỷ cho em, khi nào em tham dự buổi triên lãm về sẽ tự mình giặt chúng!
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Bạch Tình Đình mới từ phòng tắm đi ra. Cô nhanh nhẹn mặc quần áo chỉnh tề, nói:
- Ông xã, hôm nay anh có đi cùng em đến phòng triển làm không?
- Dù sao anh Lăng Phi không có việc gì, đi cùng cũng được!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Anh mau chuẩn bị một chút rồi chúng mình cùng đi!
Bạch Tình Đình thúc giục.
Dương Tử đi tới tầng hầm phía dưới biệt thự, đi theo sau còn có Tần Dao. Dương Tử đẩy cánh cửa tầng hầm, nói với Tần Dao:
- Tần tiểu thư, xin mời vào!
Tần Dao cất bước đi vào, Dương Tử cũng vào cùng, ở bên trong. Lâm Tuyết bị tra tấn dã man, cả người trần truồng co róc ở góc tường. Tần Dao vừa nhìn thấy thảm trạng của Lâm Tuyết, không nhịn được hét lên một tiếng. Tiếng kêu của Tần Dao làm Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, Tần Dao có thể nhìn thấy rõ dấu tay đã tát lên mặt Lâm Tuyết.
- Tần Dao, mày chỉ là thứ hàng hóa mạt hạng, tao muốn giết mày!
Lâm Tuyết vừa nhìn thấy Tần Dao, ả lập tức nổi cơn điên, không để ý đến thân thể lõa lồ của mình, nhào tói định đánh Tần Dao, bị một gã đàn ông đứng cạnh Dương Tử vươn tay tóm lấy. Dương Tử cười cười, nói với Tần Dao:
- Tần tiểu thư, mau ngồi đi!
Tần Dao không đành lòng thấy Lâm Tuyết như vậy. Cô nhìn Lâm Tuyết rồi quay sang Dương Tử, mở miệng cầu xin:
- Anh có thế thả chỉ ây ra không?
- Tần Dao, mày không cần tiếp già bộ từ bi thế nữa, tao hận chính mình là tại sao không sớm giết quách mày đi cho rồi!
Lâm Tuyết quát to. Cô ta tiếp tục chửi ầm lên:
- Đáng ra tao phải biết mày chính là một con sói hiểm ác sớm hơn, tao muốn giết mày!
- Lâm Tuyết, cô nên chừa chút khí lực để mà sống tiếp!
Dương Tử châm một điếu thuốc, khinh bỉ nhìn Lâm Tuyết, ánh mắt không hề có một chút thương hại nào.
- Lâm Tuyết, cô đã nghĩ kỹ chưa. Nếu cô đồng ý sớm chút nào thì cô sẽ được giãi thoát nhanh chừng ấy. Nhiều nhất tôi có thể đáp ứng giữ lại cho cô mấy triệu làm tiền dưỡng lão, thế nhưng cô phải thể từ nay về sau không được xuất hiện ở thành phố Vọng Hải nữa. Thế nào, điều kiện này đã đủ rồi chứ?
Mấy ngày nay Lâm Tuyết bị hành hạ đến mức thành người tàn phế, cô ta đã chịu đựng cảnh sống dỡ chết dờ này đủ lắm rồi. Thế nhưng dù Lâm Tuyết có muốn chết cũng không có biện pháp thực hiện được, những người đó không để cho Lâm Tuyết có bất cứ một cơ hội nào đế tự sát. Bây giờ Lâm Tuyết đã cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Thân thể của cô ta bị tra tấn thương tổn một cách nghiêm trọng, dưới tình huống như vậy, ý chí của Lâm Tuyết cũng không còn lại chút gì.
Lúc này Lâm Tuyết nghe Dương Tử nói như vậy, cô ta cắn chặt đôi môi khô khốc, rít lên vài chữ qua kẽ răng:
- Tôi đồng ỷ với anh!
- Sớm đồng ý không phải nhanh chóng sao, hà tất phải khiến tôi tốn nhiều công phu như vậy!
Dương Tử nghe Lâm Tuyết nói như vậy, lập tức cười khùng khục:
- Tôi rất thích nghe cô nói như vậy. Được rồi, cô mau nói đi để chúng tôi có thể nhanh chóng thả cô ra!
- Anh thả cho tôi đi, lẽ nào anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?
Lâm Tuyết ngạc nhiên hỏi lại.
- Có cái gì mà phải sợ, nếu như chúng tôi không nắm chắc trăm phần trăm thì liệu chúng tôi có xuống tay với cô không?
Dương Tử cười lạnh nói.
- Ừm, sau khi cô khai ra mọi thứ, tôi sẽ cho người theo dõi cô trong quá trình rời khỏi thành phố Vọng Hải. Còn nếu cô muốn quay về để tìm chúng tôi thì chúng tôi đã sớm rời đi rồi. Cảnh sát căn bản là không có chửng cứ gì trong tay, quan trọng hơn là bây giờ cảnh sát đang truy tìm cô. Tôi không ngại nói thật cho cô biết, tên thủ hạ của cô đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Tôi tin rằng hắn đã khai hết về cô. Lâm Tuyết, nếu như bây giờ cô cứ kháng khăng ở lại thành phố Vọng Hài, không nghi ngờ gì chính là đang tự đâm đầu vào chỗ chết. Dù bọn tôi không giết cô đi chăng nữa thì cảnh sát cũng sẽ cho cô vào tù thôi. Vì vậy tôị mới nói kế sách tốt nhất cho cô chính là rời khỏi đây. Tôi sẽ cho cô vài triệu, cô cầm số tiền đó cao chạy xa bay, an hưởng phần đời còn lại. Tôi mong chúng ta không gặp lại nhau thêm lần nào nữa!
Lâm Tuyết nghe Dương Tử nói xong liền gật đầu. Đến lúc này Lâm Tuyết đã không có bất cứ biện pháp gì, cô ta chỉ hy vọng mau chóng rời khỏi nơi địa ngục ma quỷ này. Lâm Tuyết dựa theo sự sắp xếp của Dương Tử, giao ra tất cả mật mã tài khoản ngân hàng, số ũy thác, giấy chứng nhận cổ phần, theo lời Dương Tử, chuyển nhượng bách hóa An Thịnh cho Tần Dao. Sau khi làm xong chuyện này, Dương Tử cười với Tần Dao, nói:
- Tần Dao, cô có thề đi được rồi. Dựa theo lời dặn của tôi mà đi làm đi!
- Còn Lâm Tuyết thì sao?
Tần Dao hỏi.
- Tôi sẽ phái người đưa cô đi, chuyện này cô không cần hỏi đến!
Dương Tử đáp.
Tần Dao không làm gì được, đành rời khỏi tầng hầm. Tần Dao vừa đi ra, Dương Tử gọi một gã thủ hạ đến, ra dấu giết người, sau đó cũng rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.