Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1915: Tắc đường!(2)

Tam Dương Trư Trư

05/05/2018

Diệp Lăng Phi vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy phía sau Diệp Mính Đình bỗng nhiên cất tiếng khóc, Chu Hân Mính vội vàng dỗ dành Diệp Mính Đình, tiểu Mính Đình bất kể thế được dỗ thế nào cũng không chịu nín, Diệp Lăng Phi muốn buồn ngủ cũng không ngủ được nữa, hắn quay đầu lại, nhìn con gái của mình, cười nói:

- Tiểu nha đầu này, có phải là không muốn để cha ngủ không?

Diệp Mính Đình thấy Diệp Lăng Phi quay đầu lại, cô bé chớp chớp mắt, tỏ ra đáng yêum khiến Diệp Lăng Phi muốn vươn tay ra bế con gái, nhưng Diệp Mính Đình lại khóc rống lên, Diệp Lăng Phi đành phải quay sang chỗ khác, cười cười, nói:

- Xem ra con gái cũng biết gây huyên náo, con không ngủ được hay không buồn ngủ!

Chu Hân Mính dỗ dành tiểu Mính Đình, nhưng tiểu Mính Đình vẫn tiếp tục khóc lến, mãi cho đến khi cô khóc mệt quá, mới từ từ mà thiếp đi, lúc này Diệp Lăng Phi đã sớm không cảm thấy buồn ngủ nữa, phía trước là một khu phục vụ trên đường cao tốc, chiếc xe rẽ vào khu phục vụ đó. Diệp Lăng Phi nhân dịp xuống xe liền lấy thuốc ra hút. Vương Vĩnh cũng cầm một điếu thuốc đi tới, anh ta đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi thấy làm cha cũng không dễ nhỉ!

Vương Vĩnh vừa nói xong, chợt nghe Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đó là tất nhiên rồi, chờ khi nào làm cha thì anh sẽ hiểu!

Diệp Lăng Phi rít mạnh một hơi, nói:

- Ví dụ như chuyện hút thuốc này chẳng hạn, nếu không phải vì có con thì có lẽ anh đã hút thuốc ở trong xe, khục, không khác được, tất cả đều vì đứa trẻ!



Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền vỗ vỗ vai Vương Vĩnh, nói:

- Vương Vĩnh, mau kết hôn đi, sau đó sẽ biết làm cha khổ như thế nào… ài!

Trong lúc mấy người Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh đang trên đường đến tỉnh thành thì Dã Lang và Dã Thú hai người đang hiệp trợ cảnh sát địa phương vây bắt đám lính đánh thuê do Nagy cầm đầu, đúng như những gì Diệp Lăng Phi dự liệu, những tên lính đánh thuê này rất khó ẩn nấp ở thành phố Vọng Hải, bọn chúng đều là người nước ngoài, mà thành phố Vọng Hải lại không phải là thành phố có nhiều người nước ngoài, muốn tìm được đám người Nagy cũng không phải là chuyện khó khăn. Hiện giờ thành phố Vọng Hải đã bị phong tỏa, nếu bọn chúng muốn rời khỏi thành phố Vọng Hải thì chỉ có thể mạnh mẽ xông ra ngoài, nhưng như vậy thì chỉ càng bại lộ nhanh hơn.

Nhiệm vụ của Nagy vẫn chưa hoàn thành, Nagy vốn không muốn rời đi, hắn vẫn muốn ở lại thành phố Vọng Hải tiếp tục thi hành nhiệm vụ, bất kể giá nào cũng phải lấy mạng Diệp Lăng Phi, nhưng cục diện trước mặt lại nhắc nhở rằng hắn không thể ở lại chỗ này, nếu cứ ở lại thì kết cục cuối cùng có lẽ là sẽ bị cảnh sát địa phương bắt. Sau khi cân nhắc, Nagy lựa chọn rời khỏi thành phố Vọng Hải, bọn họ đi thuyền đến bến cảng để vào thành phố Vọng Hải, hiện giờ bọn chúng cũng định dùng thuyền để rời khỏi thành phố Vọng Hải, chỉ có điều, lúc bọn họ đến bến tàu, mới phát hiện ra bến tàu sớm đã bị cảnh sát phong tỏa, có rất nhiều cảnh sát ở đó, muốn đi vào bến tàu lời thì chỉ có thể vượt qua được vòng kiểm tra của cảnh sát.

Nhưng nói như vậy mà dễ làm sao, những cảnh sát đó cả đám đều như lâm đại địch, lúc nào cũng chú ý đến hoàn cảnh chung quanh, còn có những cảnh sát vũ trang đầy đủ hỗ trợ, muốn xông vào sẽ chỉ tự lao đầu vào khốn cảnh. Nagy là một tên tội phạm nguy hiểm chứ không phải thằng ngốc, trong lòng hắn hiểu rằng nếu theo như xông vào bến tàu chỉ khiến bọn chúng bị vây khốn chết ở thành phố Vọng Hải. Giờ phút này Nagy mới cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình, trước kia bởi vì đã quen với cuộc sống ở các thành thị nước ngoài, không hề ý thức được các thành thị ở Trung Quốc khác rất nhiều so với thành thị ở nước ngoài, bọn họ ở nước ngoài đã quen thuộc với hoàn cảnh ở bên đó, lại có thể tìm được nhiều chỗ núp, nhưng ở thành phố Vọng Hải, bọn họ chỉ có một chỗ ẩn nấp là hội sở giải trí Đại Phú Quý, càng không có không ngờ là tên quản lý của hội sở đó lại phản bội chống lại mệnh lệnh, điều đó hoàn toàn khác so với những gì mà bọn họ đã được đảm bảo trước khi đến thành phố Vọng Hải, lúc đó, Chu Ngọc Địch đã cam đoan với bọn họ là phía thành phố Vọng Hải sẽ dành cho bọn họ tất cả những gì bọn họ cần, sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của bọn họ, hơn nữa chỗ đó sẽ là một nơi rất an toàn, bọn họ không cần bận tâm về vấn đề an toàn, chỉ cần thi hành nhiệm vụ là được, chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tất nhiên sẽ có người đưa bọn họ đi. Nhưng trên thực tế lại không giống như những gì mà Chu Ngọc Địch đã hứa hẹn với bọn họ trước kia, ở thành phố Vọng Hải này không có chỗ nào an toàn cả, lúc này bọn họ muốn tìm Chu Ngọc Địch cũng không còn tác dụng gì nữa, chỉ có thể lựa chọn rời khỏi thành phố Vọng Hải bằng đường bộ, chỉ có điều bọn họ vốn không quen thuộc với giao thông ở thành phố Vọng Hải này, lại đừng nói đến chuyện lái xe rời khỏi thành phố Vọng Hải.

Bọn chúng lái xe vòng quanh thành phố Vọng Hải một vòng, cuối cùng cũng biết được con đường rời khỏi thành phố Vọng Hải, nhưng thật không ngờ con đường đó cũng đã bị cảnh sát phong tỏa, cảnh sát đã lập chốt chặn. Nagy trong lòng bốc hỏa, ai gặp được chuyện như vậy đều không thể làm cách nào cả, ngoại trừ tìm nơi để tiếp tục ẩn náu ở thành phố Vọng Hải thì chỉ có các mạnh mẽ xông ra ngoài, nhưng từ tình hình bây giờ nếu xông vào thì chỉ thu hút thêm nhiều cảnh sát đến thôi, ngược lại có thể tìm một chỗ vắng vẻ để ẩn náu, Nagy không tin những viên cảnh sát đó có thể tiếp tục phong tỏa như vậy, sớm muộn gì những viên cảnh sát đó sẽ rời đi. Những tên lính đánh thuê đó gặp phải cảnh này không phải ngày một ngày hai, trước kia tất nhiên là bọn chúng đã gặp rất nhiều tình cảnh như vậy, bọn họ biết phải xử lý như thế nào.

Cách đơn giản nhất là tìm một hộ gia đình đơn lẻ, sau đó uy hiếp hoặc là trực tiếp hạ sát thủ, như vậy thì sẽ không có người nào phát hiện hành tung của bọn chúng, bọn chúng có thể trốn lại chỗ đó, chờ cho sau khi phong thanh qua đi thì sau đó lại nghĩ biện pháp khác. Trước kia bọn chúng đã nhiều lần gặp chuyện như thế này, đám người Nagy đã tính toán xong, chuẩn bị quay đầu xe đi tìm một gia đình đơn lẻ để trốn tạm ở đó, đúng lúc đó, từ phía sau một chiếc xe máy lao lên, chiếc xe máy đó định chạy băng qua chô này, tuy trên đường phố không cho phép chạy như vậy vì quá nguy hiểm, nhưng không đừng quên nơi này là thành phố Vọng Hải, ở chỗ này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đám người Nagy đang chuẩn bị quay đầu, không ngờ đúng lúc đó, chiếc xe máy đó lao lên, đam thẳng vào chiếc xe, mũ xe máy và cả chiếc xe bay lên rồi ngã xuống đất.

Lần này xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ hiện trường đều hỗn loạn, những viên cảnh sát đang phong tỏa con đường cũng chạy về phía này, đám người Nagy không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, hết lần này tới lần khác đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch A của bọn chúng là quay đầu tìm một chỗ để trốn, nhưng hiện giờ xe không thể lái được, đám người Nagy muốn lái xe đi cũng không được nữa, bọn chúng chỉ có thể lập tức xuống xe, bắt cóc con tin, tìm cơ hội để chạy trốn khỏi nơi này. Mọi chuyện diễn ra quả thật ngoài ý muốn của mọi người, không ai ngờ được rằng đám lính đánh thuê đó lại tự mình đưa tới cửa, cảnh sát chạy đến lập tức nhận ra tội phạm mà mình đang tìm. Chắc hẳn đám người Nagy không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, với cái nghề lính đánh thuê của bọn họ, đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà chưa có lần nào như lần này. Chuyện ngoài ý muốn này quả thật khiến cho người ta không thể chấp nhận nổi, một người vi phạm luật lệ giao thông lại trở thành người mấu chốt làm bại lộ thân phận của đám lính đánh thuê đó. Chuyện này đa xảy ra, điều mà đám người Nagy có thể làm là tìm cách chạy trốn, đồng thời, bọn họ cũng tự nói với mình rằng, từ nay về sau nói thế nào cũng nhất quyết không đến nơi này chấp hành nhiệm vụ nào nữa, đây quả thực là tra tấn thần kinh người ta mà.

- Không được nhúc nhích!

Sáu người Nagy bắt cóc hai chiếc xe cá nhân, bọn chúng chủ động kéo chủ xe ra, nhét vào hàng ghế phía sau. Hai chiếc xe này quay đầu, đi thẳng về phía trước. Đám người Nagy không phải không muốn vượt lên, nhưng phía trước trên đường có quá nhiều xe, căn bản là không thể vượt qua được, bọn hắn chỉ có thể quay đầu xe, quay trở lại nội thành, như vậy thì có thể tìm cơ hội để rời đi. Về phần hai con tin bị bắt cóc, giờ phút này nhất quyết không thể bỏ qua được, có con tin trong tay, bọn chúng sẽ không sợ cảnh sát bắt nữa. Khi Dã Lang và Dã Thú nhận được tin tức đã phát hiện ra tung tích của đám lính đánh thuê đó, hai người bọn họ bật cười, tin tức này đối với bọn họ mà nói quả thật là quá tốt, muốn chạy nhanh trong thành phố Vọng Hải thành này chẳng phải là muốn chết sao. Chỉ có những người sống ở trong thành phố này mới hiểu được rằng, vào cái giờ này, thủ đoạn chạy trốn tốt nhất chính là đi bộ, phải biết rằng lúc này phần lớn các con đường trong thành phố đang bị tắc đường nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook