Chương 788: Thử đột phá
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Lão già đột nhiên xuất hiện tại tỉnh thành làm Diệp Lăng Phi ý thức được lần này lão già đến đây chắc chắn là để tìm mình, hơn nữa còn là chuyện rất khó giải quyết, bằng không lão già sẽ không tự thân đến tận nơi này tìm mình. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy lão già thực sự là có cái số phải làm lụng vất vả, đã đến tuổi về hưu lâu rồi mà sao cứ tiếp tục công tác không ngừng vậy, sao không yên ổn mà về dưỡng lão đi!
Lúc đó Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Trương Dược, bên trong điện thoại Trương Dược thông báo cho Diệp Lăng Phi biết, trưa nay lão thủ trưởng Bành Nguyên sẽ đến tỉnh thành, ông ấy muốn gặp Diệp Lăng Phi, ý tứ của Trương Dược là muốn để Diệp Lăng Phi cùng mình đi đón tiếp Bành Nguyên.
Diệp Lăng Phi đưa đẩy nói là mình còn có chuyện, hắn nói sáng hôm nay còn phải đi gặp bí thư Trương đế giải quyết vụ việc của Chu Hồng Sâm. Trương Dược nghe hắn nói vậy cũng không nài ép, chỉ cười nói:
- Tiểu Diệp, thật ra chuyện này vô cùng dễ giải quyết, khi lão thủ trưởng đến đây, cậu để bí thư Trương đi gặp lão thủ trưởng luôn. Lẽ nào cậu cho rằng bí thư Trương dám có điều bất kính với lão thủ trưởng sao? Lão thủ trưởng muốn ông ta làm gì đó, liệu bí thư Trương dám không tận tâm tận sức đi làm sao?
- Trương gia gia, chuyện này dù sao cũng không phải cái gì quá lớn. tôi không muốn làm phiền đến lão già, để tôi tự mình xử lý chuyện này thì tốt hơn, huống chi, bí thư Trương đối đãi với tôi coi như cũng không tệ lắm!
Trương Dược cười ha ha nói:
- Tốt lắm. tôi phải đi đón tiếp lão thủ trưởng đây, mà tôi báo trước cho cậu biết, lần này lão thủ trưởng đến đây không chỉ đơn giàn tớithị sát công tác ở tỉnh thành này như bên ngoài đâu. hắn là ông ấy đặc biệt tới tìm cậu đấy, hơn nữa … Hmm, được rồi, không nói nữa, không nói nữa. tôi phải đi chuẩn bị một chút đã!
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong, hắn trở về phòng mình, thấy Bạch Tình Đình nằm nghiêng mình ở trên giường, đang ngủ rất thoải mái. Bạch Tình Đình còn chưa thay quần áo ngủ, Diệp Lăng Phi đã sớm đoán được Bạch Tình Đình nhất định sẽ rất mệt mỏi, buổi chiều hôm qua cô mới quyết định đến tỉnh thành, đến rạng sáng hôm nay mới hơn ba giờ đã rời giường, cùng mình đi đến mấy nơi liền, Bạch Tình Đình không cảm thấy rã rời mới là lạ đó!
Diệp Lăng Phi không đành lòng quấy rầy Bạch Tình Đình, rời khỏi phòng của mình, vốn định đi sang phòng của Chu Hân Mính, nhung nghĩ lại thì hắn cũng bỏ ý định này đi, mấy ngày nay Chu Hân Mính vì chuyện của cha mình mà đã quá vất vả rồi, mình nên đế Chu Hân Mính một mình trong phòng nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Diệp Lăng Phi đi về phía thang máy, định xuống đại sảnh tầng một ngồi chơi một lát. không chững bí thư Trương sẽ rất nhanh chóng gọi lại cho mình. Diệp Lăng Phi đi đến phía trước thang máy, chờ cửa thang máy mở ra thì thấy Vu Tiêu Tiếu từ trong thang máy bước ra. Vu Tiêu Tiếu hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi đang đứng ở ngay ngoài cửa thang máy, vừa thấy Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu tỏ vẻ sửng sốt. Lập tức hỏi:
- Sư phụ. sao anh lại đứng ở chỗ này thế?
- Chúng ta xuống dưới kia ngồi một lát đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cất bước đi vào trong thang máy.
Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi đi vào thang máy, cô không đi ra ngoài nữa, nhích người lại gần Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi đi xuống tầng dưới.
Hai người đến một quán cả phê nằm ở phía bắc của khách sạn, gọi hai ly cả phê. Lúc này Vu Tiêu Tiếu mới đem nghi ngờ trong lòng ra hỏi Diệp Lăng Phi.
- Sư phụ, sao chúng ta lại tới nơi này, không thể đến phòng của anh được sao? Đừng nói với em là anh muốn đi uống cả phê đấy nhé!
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
Diệp Lăng Phi cầm ly cả phê lên. nhấp một ngụm nhỏ sau đó từ tốn trả lời:
- Em thực sự đoán đúng rồi đó, chỉ là anh muốn tới nơi này uống một ly cả phê thôi!
Vu Tiêu Tiếu nghe xong liền bĩu môi nói:
- Hứ, em không tin đâu. em không cho là sư phụ có lòng dạ thảnh thơi mà đến đây uống cả phê đâu, nhất định là còn có chuyện khác nữa!
- Nếu như em thật sự muốn hói có chuyện gì xảy ra thì anh chỉ có thể nói là Tình Đình đã tới đây. Cô ấy ngủ trong phòng anh. anh không muốn quấy rầy cô ấy nên muốn đi ra ngoài uống cả phê. Thế nào, câu trả lời này có làm em thoà măn không?
Diêp Lăng Phi cười nói.
- A. tỷ tỷ của em tới đây a?
Vu Tiêu Tiếu nghe đến đó lập tức cả kinh, cô cảm thấy rất bất ngờ. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng giật mình của Vu Tiêu Tiểu, khẽ cười nói:
- Tiểu nha đầu. em ăn phải cái gì hay sao mà lại hoảng sợ vậy, bà xã của anh đến gặp anh thì có gì không đúng sao?
- Không phải thế, không phải thế, em chỉ thấy kỳ lạ là chị của em đến tỉnh thành khi nào vậy, em nhớ rõ hôm qua lúc em đi thì chị ấy còn chưa đến đây mà. sao sáng sớm hôm nay chị ấy đã tới rồi. chẳng lẽ là chị ấy tới lúc nửa đêm?
Diệp Lăng Phi gật đầu, đáp:
- Đúng là đêm qua Tình Đình mới tới đây!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, điện thoại của hắn bỗng nhiên đổ chuông. Diệp Lăng Phi không nói chuyện tiếp với Vu Tiêu Tiếu nữa. Cầm lấy điện thoại nhận cuộc gọi.
- A lô, bí thư Trương đó hả, ông tìm tôi sao!
Diệp Lăng Phi tay phải cầm điện thoại di động, tay trái thì cầm ly cả phê. Thỉnh thoảng lại nhâm nhi một chút, hắn có vé rất nhàn nhã thoải mái. Vu Tiêu Tiếu vừa nghe được Diệp Lăng Phi nhắc tới ba chữ "bí thư Trương", cô có vẻ hơi khẩn trương. Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi dáng vẻ cực kì bình thản, trong lòng thầm cảm thấy sư phụ Diệp Lăng Phi của mình đúng là thuộc loại quá hổ báo rồi, ngay cả bí thư Trương anh ta cũng không để vào trong mắt.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di dộng, nói:
- ừ, tôi biết, chuyện này tôi cũng rất muốn đi hỗ trợ bí thư Trương một tay, nhưng mà hôm nay tôi còn phải đi gặp một người, bí thư Trương, tôi cũng chỉ vừa mới biết được tin này thôi.
Diệp Lăng Phi nói đến đây cố ý dừng lại trong chốc lát, hắn đoán bí thư Trương nhất định rất muốn biết rốt cuộc mình muốn đi gặp người nào mà còn quan trọng hơn cuộc gặp với bí thư Trương. Cho tới bây giờ, bí thư Trương luôn cho rằng Diệp Lăng Phi nỗ lực nhiều như vậy là muốn để Chu Hồng Sâm được thả ra, bây giờ mình đã cho Diệp Lăng Phi một cơ hội thuận lợi như vậy, có thể khiến cho Chu Hồng Sâm được thả tự do, nhung không ngờ Diệp Lăng Phi lại buông bỏ nó một cách dễ dàng như vậy, mà cũng chỉ vẻn vẹn là việc đi gặp một người thôi, có thể hình dung được tầm quan trọng của người này như thế nào. Bí thư Trương cũng rất muốn biết rốt cuộc là dạng người gì mà có thể khiến cho Diệp Lăng Phi trọng thị như vậy.
Tuy vậy, thân phận của bí thư Trương khiến ông ta không thể nào mở miệng hỏi trực tiếp nghi vấn ở trong lòng mình được, ông ta chỉ thuận miệng nói:
- À. như vậy ư. Diệp tiên sinh, tôi còn hy vọng anh có thể giúp tôi giải đáp những nghi vấn trong chuyện này nữa đấy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Trương, tôi cũng vừa nói qua rồi. thực ra tôi rất muốn giải thích những chuyện này với ông. nhưng mà tôi thực sự phải đi gặp một người, à. không phải vậy, phải nói là người đó muốn gặp tôi mới đúng. Tôi cũng chỉ vừa mới biết được tin tức này thôi, chính là tư lệnh Trương Dược thông báo cho tôi đấy. Tôi chỉ là một tên dân đen bình thưởng, không có thế lực gì cả. tôi không dám đắc tội với Bành lão gia tử đâu. ngộ nhỡ đắc tội ông ấy không phải là muốn chết sao?
- Bành lão gia tử à?
Bí thư Trương hơi ngẩn người, trong lòng thầm tính toán. Trương Dược là tư lệnh quân khu, mà đến cả tư lệnh quân khu như Trương Dược cũng gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, có thể hình dung được bối cảnh của Diệp Lăng Phi rất khônh đơn giản, mà bí thư Trương càng thấy khó hiểu hơn nữa là, dường như người gọi là Bành lão gia tử kia còn khủng bố hơn cả Trương Dược nữa, bí thư Trương nghĩ đến đây, trong lòng thầm hô một tiếng, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ là ông ta ư?”
Diệp Lăng Phi nghe giọng nói nghi hoặc của bí thư Trương, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý. Diệp Lăng Phi chính là đang muốn để bí thư Trương hỏi mình như vậy, hắn rất chậm rãi trả lời:
- Không có gì. chính là Bành Nguyên đó, tôi thích xưng hô với ông ấy là lão già!
Bí thư Trương lập tức nghĩ ra Bành Nguyên là ai. trong lòng cảm thấy hơi hỗn loạn, bây giờ bí thư Trương mới ý thức được bối cảnh của Diệp Lăng Phi sâu như thế nào. Diệp Lăng Phi thấy bí thư Trương lặng yên không nói gì. hắn khẽ cười cười, đây chính là kết quả mà Diệp Lăng Phi, hắn nói tiếp:
- Bí thư Trương, thực ra tôi có một biện pháp, đối với chuyện này con gái của Chu Hồng Sâm là Chu Hân Mính tường tận đến tận chân tơ kẽ tóc, hơn nữa cô ấy là đại đội trưởng cành sát hình sự thành phố Vọng Hải, cho tới bây giờ chúng tôi đang điều tra Hồng Phấn Đế Quốc. Tôi biết cô ấy là con gái của Chu Hồng Sâm. vì vậy có một số chỗ bất tiện, nhung quả thực là bây giờ tôi không thể ra mặt được, chỉ có thể để Chu Hân Mính đến đó, có lẽ Chu Hân Mính còn đắc dụng hơn cả tôi nữa đó. Bí thư Trương, ông nên suy nghĩ một chút về đề nghị này.
Bí thư Trương ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát. cuối cùng ông ta lên tiếng:
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi nghe bí thư Trương nói câu này xong lập tức nở nụ cười. Kết quả này vừa vặn đúng với mong muốn của Diệp Lăng Phi, nếu như Chu Hân Mính có thể tham gia vào chuyện này thì mọi thứ sẽ trở nên rất đơn giản.
Diệp Lăng Phi nói chuyện với bí thư Trương xong liền dập máy, sau đó cầm lấy cốc cả phê đã nguội lạnh của mình uống một ngụm cạn sạch, sau đó Diệp Lăng Phi nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, chúng ta quay về thôi!
- Nhanh như vậy đã đi rồi sao, sư phụ, không phải là anh đã nói muốn đến uống cả phê sao?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Còn uống cả phê cái gì nữa. anh đang có chuyện phải làm đây!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu lại vào thang máy lên tầng trên. Diệp Lăng Phi không trở lại phòng của mình mà cùng Vu Tiêu Tiếu đi vào phòng cũa Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi vốn nghĩ rằng Chu Hân Mính đang ngủ, nhưng trên thực tế Chu Hân Mính lại đang xem TV. Vành mắt của Chu Hân Mính hơi đỏ, đó là vì đêm qua cô ngủ không ngon giấc, nhưng mà bây giờ Chu Hân Mính lại không hề tỏ ra buồn ngủ chút nào cả, cô đang rất lo lắng cho cha mình, nhung lại không thể làm chuyện gì để giúp ông được.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đi vào, Chu Hân Mính bấm nút điều khiển từ xa tắt TV đi.
- Có tin tức gì rồi sao?
Chu Hân Mính vội vàng hỏi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đúng là có tin tức mới. nhưng anh cũng không biết tin này có phải là tin tức tốt hay không nữa?
- Rốt cuộc là tin tức gì vậy, anh mau nói cho em nghe đi!
Chu Hân Mính nói.
- Thật ra cũng không phải tin tức gì. chỉ là bí thư Trương gọi điện thoại đến. ông ta hy vọng anh có thể qua bên đó hỗ trợ họ. Hân Mính, em cũng biết đấy, bọn họ cũng không hiểu rõ về việc này lắm. chỉ có chúng ta là rõ ràng thôi, dù chúng ta đã giao tên sát thủ kia và một vài chứng cứ có thể chứng minh Chu thị trưởng trong sạch rồi thì vẫn cần một người đến giải thích với bọn họ.
Chu Hân Mính nghe vậy, vội vàng nói:
- Đó là chuyện tốt a. ít ra nó cũng chứng tỏ chúng ta vẫn có cơ hội, Diệp Lăng Phi, anh mau đi đi. em ở đây chờ tin tức của anh.
- Anh không đi đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ngồi xuống bên giường, hắn cố ý nói với Chu Hân Mính rằng:
- Hôm nay anh có việc rồi!
- Anh không đi thật sao?
Chu Hân Mính thoáng cái ngây người ra. cô nhìn Diệp Lăng Phi với ánh mất rất khó hiểu. Vu Tiêu Tiếu thấy bộ dạng của Chu Hân Mính như vậy, thực sự không thể xem tiếp được nữa. cô đi tới trước mặt Chu Hân Mính, nói:
- Chị Hân Mính, sư phụ em muốn để chị đi đó!
- Thật là. anh còn muốn nhìn vẻ mật thất vọng của Hân Mính xem nó thế nào mà, Tiêu Tiếu, sao em lại tiết lộ sớm như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu đã nói toạc ra. mưu đồ muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Chu Hân Mính cũng đã thất bại rồi, chỉ có thể nói:
- Hân Mính, anh đã bàn bạc qua với bí thư Trương rồi, lần này để em đến đó, em biết rõ những chuyện đã xảy ra. Sở dĩ anh muốn để em đi là bởi vì từ góc nhìn của đặc thù nghề nghiệp của một cảnh sát. em có thể có những đề xuất tốt cho mấy người bí thư Trương. Mặt khác, Chu thị trưởng là cha của em. em cũng có thể đứng từ góc độ của Chu thị trưởng, chứng minh Chu thị trưởng vô tội. Chỉ cần em có thể chứng minh sự trong sạch của Chu thị trưởng, anh tin rằng Chu thị trưởng hẳn là có thể được tự do. Còn một chuyện nữa. hôm nay anh muốn đi gặp một người, chính là ông già Bành Nguyên mà anh đã từng đề cập qua với em. Trưa nay ông ấy sẽ đến tỉnh thành, hình như là muốn gặp anh. anh cho rằng lão già tìm anh không phải chuyện tốt gì. nhung dù sao anh vẫn phải đi gặp ông ấy, vì thế lần này chỉ có một mình em đi mà thôi!
- Nhưng mà...
Chu Hân Mính vừa mới nói được hai chữ đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời,
- Hân Mính, không nhưng mà gì cả. giờ phút này em không được phép thối lui dù chỉ là một bước. Anh để Tiêu Tiếu dẫn em đến đó, Tiêu Tiếu rất quen thuộc với những người ở đó, hơn nữa đây còn là địa bàn của Tiêu Tiếu nữa. Tiêu Tiếu à, không có vấn đề gì chứ!
- Đương nhiên là không vấn đề rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Ị
- Sư phụ. anh cứ yên tâm đi!
- ừ, như vậy là tốt nhất. Hân Mính, em mau đi chuẩn bị một chút đi, phải nhanh chóng đến đó. về phần mẹ của em, anh sẽ để Tình Đình ở cùng bà ấy là được rồi. dù sao thì hôm nay Tình Đình cũng không bận chuyện gì cả.
Chu Hân Mính không có cơ hội nói. Diệp Lăng Phi đã sắp xếp hết cho cô rồi. Chu Hân Mính cảm thấy đây đúng là một cơ hội. nếu như có thể tự mình chứng minh là cha vô tội. điều đó không phải rất tốt sao?
Mọi chuyện quyết định như vậy, trước khi đi. Chu Hân Mính dặn dò mẹ mình một chút, sau đó mới cùng Vu Tiêu Tiếu rời khỏi khách sạn. Diệp Lăng Phi cũng trở lại phòng mình, thấy Bạch Tình Đình vẫn còn đang ngủ. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, bây giờ cũng sắp chín rưỡi rồi, có thể Bành Nguyên đã đến nơi. Tuy rằng ngoài miệng Diệp Lăng Phi luôn nói không đi gặp Bành Nguyên, nhưng cũng không phải là Diệp Lăng Phi không muốn để Bành Nguyên tự mình đi tìm hắn.
- Tình Đình, mau dậy đi, mặt trởi đã chiếu đến mông em rồi đấy!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, dùng tay vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi vỗ như vậy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói:
- ông xã, em buồn ngủ lắm. em muốn ngủ thêm lát nữa!
- Vậy cũng được, bà xã, em cứ ngủ tiếp đi, buổi trưa đừng quên cùng mẹ của Chu Hân Mính xuống tầng dưới ăn trưa đấy. Một lát nữa anh phải ra ngoài, không thể dùng cơm trưa với em được!
- Ông xã. anh muốn đi ra ngoài à?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, thoáng cái đã tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt. hỏi:
- ông xã, anh muốn đi đâu vậy?
- Đi gặp Bành Nguyên, lão già đó đến tỉnh thành rồi, ông ấy muốn gặp anh.
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Anh gặp ông ấy xong sẽ lập tức trở về. À. Hân Mính cũng phải ra ngoài đấy, hôm nay cô ấy còn có việc phải làm. em và mẹ của Hân Mính cứ ngồi ở khách sạn mà chờ, không nên đi ra ngoài.
- Bành gia gia đến tỉnh thành rồi à?
Bạch Tình Đình cảm thấy rất ngạc nhiên, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã. anh nói xem Bành gia gia tới tìm anh có chuyện gì vậy?
- Dù là chuyện gì đi nữa thì chắc chắn sẽ không là chuyện tốt đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Nếu lão già đó mà có chuyện tốt thì ông ấy sẽ không tự mình tới nơi này tìm anh đâu. Được rồi. bà xã đại nhân, anh đi trước đây, tránh để lão già đó chặn anh lại trong khách sạn này.
Diệp Lăng Phi vừa nói hôn lên gương mặt Bạch Tình Đình một cái.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đứng lên, cô cố gắng mở to mất cho đỡ buồn ngủ, dịu dàng nói:
- Ông xã. em biết rồi, em sẽ ngoan ngoăn chờ anh trở về!
Diệp Lăng Phi bật cười, nói:
- ừ, em nhất định phải ngoan ngoăn chờ anh đấy, tối nay chúng ta sẽ thử đột phá thêm một tầng (quan hệ) mới nhé!
Lúc đó Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Trương Dược, bên trong điện thoại Trương Dược thông báo cho Diệp Lăng Phi biết, trưa nay lão thủ trưởng Bành Nguyên sẽ đến tỉnh thành, ông ấy muốn gặp Diệp Lăng Phi, ý tứ của Trương Dược là muốn để Diệp Lăng Phi cùng mình đi đón tiếp Bành Nguyên.
Diệp Lăng Phi đưa đẩy nói là mình còn có chuyện, hắn nói sáng hôm nay còn phải đi gặp bí thư Trương đế giải quyết vụ việc của Chu Hồng Sâm. Trương Dược nghe hắn nói vậy cũng không nài ép, chỉ cười nói:
- Tiểu Diệp, thật ra chuyện này vô cùng dễ giải quyết, khi lão thủ trưởng đến đây, cậu để bí thư Trương đi gặp lão thủ trưởng luôn. Lẽ nào cậu cho rằng bí thư Trương dám có điều bất kính với lão thủ trưởng sao? Lão thủ trưởng muốn ông ta làm gì đó, liệu bí thư Trương dám không tận tâm tận sức đi làm sao?
- Trương gia gia, chuyện này dù sao cũng không phải cái gì quá lớn. tôi không muốn làm phiền đến lão già, để tôi tự mình xử lý chuyện này thì tốt hơn, huống chi, bí thư Trương đối đãi với tôi coi như cũng không tệ lắm!
Trương Dược cười ha ha nói:
- Tốt lắm. tôi phải đi đón tiếp lão thủ trưởng đây, mà tôi báo trước cho cậu biết, lần này lão thủ trưởng đến đây không chỉ đơn giàn tớithị sát công tác ở tỉnh thành này như bên ngoài đâu. hắn là ông ấy đặc biệt tới tìm cậu đấy, hơn nữa … Hmm, được rồi, không nói nữa, không nói nữa. tôi phải đi chuẩn bị một chút đã!
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong, hắn trở về phòng mình, thấy Bạch Tình Đình nằm nghiêng mình ở trên giường, đang ngủ rất thoải mái. Bạch Tình Đình còn chưa thay quần áo ngủ, Diệp Lăng Phi đã sớm đoán được Bạch Tình Đình nhất định sẽ rất mệt mỏi, buổi chiều hôm qua cô mới quyết định đến tỉnh thành, đến rạng sáng hôm nay mới hơn ba giờ đã rời giường, cùng mình đi đến mấy nơi liền, Bạch Tình Đình không cảm thấy rã rời mới là lạ đó!
Diệp Lăng Phi không đành lòng quấy rầy Bạch Tình Đình, rời khỏi phòng của mình, vốn định đi sang phòng của Chu Hân Mính, nhung nghĩ lại thì hắn cũng bỏ ý định này đi, mấy ngày nay Chu Hân Mính vì chuyện của cha mình mà đã quá vất vả rồi, mình nên đế Chu Hân Mính một mình trong phòng nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Diệp Lăng Phi đi về phía thang máy, định xuống đại sảnh tầng một ngồi chơi một lát. không chững bí thư Trương sẽ rất nhanh chóng gọi lại cho mình. Diệp Lăng Phi đi đến phía trước thang máy, chờ cửa thang máy mở ra thì thấy Vu Tiêu Tiếu từ trong thang máy bước ra. Vu Tiêu Tiếu hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi đang đứng ở ngay ngoài cửa thang máy, vừa thấy Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu tỏ vẻ sửng sốt. Lập tức hỏi:
- Sư phụ. sao anh lại đứng ở chỗ này thế?
- Chúng ta xuống dưới kia ngồi một lát đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cất bước đi vào trong thang máy.
Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi đi vào thang máy, cô không đi ra ngoài nữa, nhích người lại gần Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi đi xuống tầng dưới.
Hai người đến một quán cả phê nằm ở phía bắc của khách sạn, gọi hai ly cả phê. Lúc này Vu Tiêu Tiếu mới đem nghi ngờ trong lòng ra hỏi Diệp Lăng Phi.
- Sư phụ, sao chúng ta lại tới nơi này, không thể đến phòng của anh được sao? Đừng nói với em là anh muốn đi uống cả phê đấy nhé!
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
Diệp Lăng Phi cầm ly cả phê lên. nhấp một ngụm nhỏ sau đó từ tốn trả lời:
- Em thực sự đoán đúng rồi đó, chỉ là anh muốn tới nơi này uống một ly cả phê thôi!
Vu Tiêu Tiếu nghe xong liền bĩu môi nói:
- Hứ, em không tin đâu. em không cho là sư phụ có lòng dạ thảnh thơi mà đến đây uống cả phê đâu, nhất định là còn có chuyện khác nữa!
- Nếu như em thật sự muốn hói có chuyện gì xảy ra thì anh chỉ có thể nói là Tình Đình đã tới đây. Cô ấy ngủ trong phòng anh. anh không muốn quấy rầy cô ấy nên muốn đi ra ngoài uống cả phê. Thế nào, câu trả lời này có làm em thoà măn không?
Diêp Lăng Phi cười nói.
- A. tỷ tỷ của em tới đây a?
Vu Tiêu Tiếu nghe đến đó lập tức cả kinh, cô cảm thấy rất bất ngờ. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng giật mình của Vu Tiêu Tiểu, khẽ cười nói:
- Tiểu nha đầu. em ăn phải cái gì hay sao mà lại hoảng sợ vậy, bà xã của anh đến gặp anh thì có gì không đúng sao?
- Không phải thế, không phải thế, em chỉ thấy kỳ lạ là chị của em đến tỉnh thành khi nào vậy, em nhớ rõ hôm qua lúc em đi thì chị ấy còn chưa đến đây mà. sao sáng sớm hôm nay chị ấy đã tới rồi. chẳng lẽ là chị ấy tới lúc nửa đêm?
Diệp Lăng Phi gật đầu, đáp:
- Đúng là đêm qua Tình Đình mới tới đây!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, điện thoại của hắn bỗng nhiên đổ chuông. Diệp Lăng Phi không nói chuyện tiếp với Vu Tiêu Tiếu nữa. Cầm lấy điện thoại nhận cuộc gọi.
- A lô, bí thư Trương đó hả, ông tìm tôi sao!
Diệp Lăng Phi tay phải cầm điện thoại di động, tay trái thì cầm ly cả phê. Thỉnh thoảng lại nhâm nhi một chút, hắn có vé rất nhàn nhã thoải mái. Vu Tiêu Tiếu vừa nghe được Diệp Lăng Phi nhắc tới ba chữ "bí thư Trương", cô có vẻ hơi khẩn trương. Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi dáng vẻ cực kì bình thản, trong lòng thầm cảm thấy sư phụ Diệp Lăng Phi của mình đúng là thuộc loại quá hổ báo rồi, ngay cả bí thư Trương anh ta cũng không để vào trong mắt.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di dộng, nói:
- ừ, tôi biết, chuyện này tôi cũng rất muốn đi hỗ trợ bí thư Trương một tay, nhưng mà hôm nay tôi còn phải đi gặp một người, bí thư Trương, tôi cũng chỉ vừa mới biết được tin này thôi.
Diệp Lăng Phi nói đến đây cố ý dừng lại trong chốc lát, hắn đoán bí thư Trương nhất định rất muốn biết rốt cuộc mình muốn đi gặp người nào mà còn quan trọng hơn cuộc gặp với bí thư Trương. Cho tới bây giờ, bí thư Trương luôn cho rằng Diệp Lăng Phi nỗ lực nhiều như vậy là muốn để Chu Hồng Sâm được thả ra, bây giờ mình đã cho Diệp Lăng Phi một cơ hội thuận lợi như vậy, có thể khiến cho Chu Hồng Sâm được thả tự do, nhung không ngờ Diệp Lăng Phi lại buông bỏ nó một cách dễ dàng như vậy, mà cũng chỉ vẻn vẹn là việc đi gặp một người thôi, có thể hình dung được tầm quan trọng của người này như thế nào. Bí thư Trương cũng rất muốn biết rốt cuộc là dạng người gì mà có thể khiến cho Diệp Lăng Phi trọng thị như vậy.
Tuy vậy, thân phận của bí thư Trương khiến ông ta không thể nào mở miệng hỏi trực tiếp nghi vấn ở trong lòng mình được, ông ta chỉ thuận miệng nói:
- À. như vậy ư. Diệp tiên sinh, tôi còn hy vọng anh có thể giúp tôi giải đáp những nghi vấn trong chuyện này nữa đấy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Trương, tôi cũng vừa nói qua rồi. thực ra tôi rất muốn giải thích những chuyện này với ông. nhưng mà tôi thực sự phải đi gặp một người, à. không phải vậy, phải nói là người đó muốn gặp tôi mới đúng. Tôi cũng chỉ vừa mới biết được tin tức này thôi, chính là tư lệnh Trương Dược thông báo cho tôi đấy. Tôi chỉ là một tên dân đen bình thưởng, không có thế lực gì cả. tôi không dám đắc tội với Bành lão gia tử đâu. ngộ nhỡ đắc tội ông ấy không phải là muốn chết sao?
- Bành lão gia tử à?
Bí thư Trương hơi ngẩn người, trong lòng thầm tính toán. Trương Dược là tư lệnh quân khu, mà đến cả tư lệnh quân khu như Trương Dược cũng gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, có thể hình dung được bối cảnh của Diệp Lăng Phi rất khônh đơn giản, mà bí thư Trương càng thấy khó hiểu hơn nữa là, dường như người gọi là Bành lão gia tử kia còn khủng bố hơn cả Trương Dược nữa, bí thư Trương nghĩ đến đây, trong lòng thầm hô một tiếng, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ là ông ta ư?”
Diệp Lăng Phi nghe giọng nói nghi hoặc của bí thư Trương, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý. Diệp Lăng Phi chính là đang muốn để bí thư Trương hỏi mình như vậy, hắn rất chậm rãi trả lời:
- Không có gì. chính là Bành Nguyên đó, tôi thích xưng hô với ông ấy là lão già!
Bí thư Trương lập tức nghĩ ra Bành Nguyên là ai. trong lòng cảm thấy hơi hỗn loạn, bây giờ bí thư Trương mới ý thức được bối cảnh của Diệp Lăng Phi sâu như thế nào. Diệp Lăng Phi thấy bí thư Trương lặng yên không nói gì. hắn khẽ cười cười, đây chính là kết quả mà Diệp Lăng Phi, hắn nói tiếp:
- Bí thư Trương, thực ra tôi có một biện pháp, đối với chuyện này con gái của Chu Hồng Sâm là Chu Hân Mính tường tận đến tận chân tơ kẽ tóc, hơn nữa cô ấy là đại đội trưởng cành sát hình sự thành phố Vọng Hải, cho tới bây giờ chúng tôi đang điều tra Hồng Phấn Đế Quốc. Tôi biết cô ấy là con gái của Chu Hồng Sâm. vì vậy có một số chỗ bất tiện, nhung quả thực là bây giờ tôi không thể ra mặt được, chỉ có thể để Chu Hân Mính đến đó, có lẽ Chu Hân Mính còn đắc dụng hơn cả tôi nữa đó. Bí thư Trương, ông nên suy nghĩ một chút về đề nghị này.
Bí thư Trương ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát. cuối cùng ông ta lên tiếng:
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi nghe bí thư Trương nói câu này xong lập tức nở nụ cười. Kết quả này vừa vặn đúng với mong muốn của Diệp Lăng Phi, nếu như Chu Hân Mính có thể tham gia vào chuyện này thì mọi thứ sẽ trở nên rất đơn giản.
Diệp Lăng Phi nói chuyện với bí thư Trương xong liền dập máy, sau đó cầm lấy cốc cả phê đã nguội lạnh của mình uống một ngụm cạn sạch, sau đó Diệp Lăng Phi nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, chúng ta quay về thôi!
- Nhanh như vậy đã đi rồi sao, sư phụ, không phải là anh đã nói muốn đến uống cả phê sao?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Còn uống cả phê cái gì nữa. anh đang có chuyện phải làm đây!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu lại vào thang máy lên tầng trên. Diệp Lăng Phi không trở lại phòng của mình mà cùng Vu Tiêu Tiếu đi vào phòng cũa Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi vốn nghĩ rằng Chu Hân Mính đang ngủ, nhưng trên thực tế Chu Hân Mính lại đang xem TV. Vành mắt của Chu Hân Mính hơi đỏ, đó là vì đêm qua cô ngủ không ngon giấc, nhưng mà bây giờ Chu Hân Mính lại không hề tỏ ra buồn ngủ chút nào cả, cô đang rất lo lắng cho cha mình, nhung lại không thể làm chuyện gì để giúp ông được.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đi vào, Chu Hân Mính bấm nút điều khiển từ xa tắt TV đi.
- Có tin tức gì rồi sao?
Chu Hân Mính vội vàng hỏi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đúng là có tin tức mới. nhưng anh cũng không biết tin này có phải là tin tức tốt hay không nữa?
- Rốt cuộc là tin tức gì vậy, anh mau nói cho em nghe đi!
Chu Hân Mính nói.
- Thật ra cũng không phải tin tức gì. chỉ là bí thư Trương gọi điện thoại đến. ông ta hy vọng anh có thể qua bên đó hỗ trợ họ. Hân Mính, em cũng biết đấy, bọn họ cũng không hiểu rõ về việc này lắm. chỉ có chúng ta là rõ ràng thôi, dù chúng ta đã giao tên sát thủ kia và một vài chứng cứ có thể chứng minh Chu thị trưởng trong sạch rồi thì vẫn cần một người đến giải thích với bọn họ.
Chu Hân Mính nghe vậy, vội vàng nói:
- Đó là chuyện tốt a. ít ra nó cũng chứng tỏ chúng ta vẫn có cơ hội, Diệp Lăng Phi, anh mau đi đi. em ở đây chờ tin tức của anh.
- Anh không đi đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ngồi xuống bên giường, hắn cố ý nói với Chu Hân Mính rằng:
- Hôm nay anh có việc rồi!
- Anh không đi thật sao?
Chu Hân Mính thoáng cái ngây người ra. cô nhìn Diệp Lăng Phi với ánh mất rất khó hiểu. Vu Tiêu Tiếu thấy bộ dạng của Chu Hân Mính như vậy, thực sự không thể xem tiếp được nữa. cô đi tới trước mặt Chu Hân Mính, nói:
- Chị Hân Mính, sư phụ em muốn để chị đi đó!
- Thật là. anh còn muốn nhìn vẻ mật thất vọng của Hân Mính xem nó thế nào mà, Tiêu Tiếu, sao em lại tiết lộ sớm như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu đã nói toạc ra. mưu đồ muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Chu Hân Mính cũng đã thất bại rồi, chỉ có thể nói:
- Hân Mính, anh đã bàn bạc qua với bí thư Trương rồi, lần này để em đến đó, em biết rõ những chuyện đã xảy ra. Sở dĩ anh muốn để em đi là bởi vì từ góc nhìn của đặc thù nghề nghiệp của một cảnh sát. em có thể có những đề xuất tốt cho mấy người bí thư Trương. Mặt khác, Chu thị trưởng là cha của em. em cũng có thể đứng từ góc độ của Chu thị trưởng, chứng minh Chu thị trưởng vô tội. Chỉ cần em có thể chứng minh sự trong sạch của Chu thị trưởng, anh tin rằng Chu thị trưởng hẳn là có thể được tự do. Còn một chuyện nữa. hôm nay anh muốn đi gặp một người, chính là ông già Bành Nguyên mà anh đã từng đề cập qua với em. Trưa nay ông ấy sẽ đến tỉnh thành, hình như là muốn gặp anh. anh cho rằng lão già tìm anh không phải chuyện tốt gì. nhung dù sao anh vẫn phải đi gặp ông ấy, vì thế lần này chỉ có một mình em đi mà thôi!
- Nhưng mà...
Chu Hân Mính vừa mới nói được hai chữ đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời,
- Hân Mính, không nhưng mà gì cả. giờ phút này em không được phép thối lui dù chỉ là một bước. Anh để Tiêu Tiếu dẫn em đến đó, Tiêu Tiếu rất quen thuộc với những người ở đó, hơn nữa đây còn là địa bàn của Tiêu Tiếu nữa. Tiêu Tiếu à, không có vấn đề gì chứ!
- Đương nhiên là không vấn đề rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Ị
- Sư phụ. anh cứ yên tâm đi!
- ừ, như vậy là tốt nhất. Hân Mính, em mau đi chuẩn bị một chút đi, phải nhanh chóng đến đó. về phần mẹ của em, anh sẽ để Tình Đình ở cùng bà ấy là được rồi. dù sao thì hôm nay Tình Đình cũng không bận chuyện gì cả.
Chu Hân Mính không có cơ hội nói. Diệp Lăng Phi đã sắp xếp hết cho cô rồi. Chu Hân Mính cảm thấy đây đúng là một cơ hội. nếu như có thể tự mình chứng minh là cha vô tội. điều đó không phải rất tốt sao?
Mọi chuyện quyết định như vậy, trước khi đi. Chu Hân Mính dặn dò mẹ mình một chút, sau đó mới cùng Vu Tiêu Tiếu rời khỏi khách sạn. Diệp Lăng Phi cũng trở lại phòng mình, thấy Bạch Tình Đình vẫn còn đang ngủ. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, bây giờ cũng sắp chín rưỡi rồi, có thể Bành Nguyên đã đến nơi. Tuy rằng ngoài miệng Diệp Lăng Phi luôn nói không đi gặp Bành Nguyên, nhưng cũng không phải là Diệp Lăng Phi không muốn để Bành Nguyên tự mình đi tìm hắn.
- Tình Đình, mau dậy đi, mặt trởi đã chiếu đến mông em rồi đấy!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, dùng tay vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi vỗ như vậy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói:
- ông xã, em buồn ngủ lắm. em muốn ngủ thêm lát nữa!
- Vậy cũng được, bà xã, em cứ ngủ tiếp đi, buổi trưa đừng quên cùng mẹ của Chu Hân Mính xuống tầng dưới ăn trưa đấy. Một lát nữa anh phải ra ngoài, không thể dùng cơm trưa với em được!
- Ông xã. anh muốn đi ra ngoài à?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, thoáng cái đã tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt. hỏi:
- ông xã, anh muốn đi đâu vậy?
- Đi gặp Bành Nguyên, lão già đó đến tỉnh thành rồi, ông ấy muốn gặp anh.
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Anh gặp ông ấy xong sẽ lập tức trở về. À. Hân Mính cũng phải ra ngoài đấy, hôm nay cô ấy còn có việc phải làm. em và mẹ của Hân Mính cứ ngồi ở khách sạn mà chờ, không nên đi ra ngoài.
- Bành gia gia đến tỉnh thành rồi à?
Bạch Tình Đình cảm thấy rất ngạc nhiên, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã. anh nói xem Bành gia gia tới tìm anh có chuyện gì vậy?
- Dù là chuyện gì đi nữa thì chắc chắn sẽ không là chuyện tốt đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Nếu lão già đó mà có chuyện tốt thì ông ấy sẽ không tự mình tới nơi này tìm anh đâu. Được rồi. bà xã đại nhân, anh đi trước đây, tránh để lão già đó chặn anh lại trong khách sạn này.
Diệp Lăng Phi vừa nói hôn lên gương mặt Bạch Tình Đình một cái.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đứng lên, cô cố gắng mở to mất cho đỡ buồn ngủ, dịu dàng nói:
- Ông xã. em biết rồi, em sẽ ngoan ngoăn chờ anh trở về!
Diệp Lăng Phi bật cười, nói:
- ừ, em nhất định phải ngoan ngoăn chờ anh đấy, tối nay chúng ta sẽ thử đột phá thêm một tầng (quan hệ) mới nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.