Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1856: Tin nhắn giống nhau!(1)

Tam Dương Trư Trư

05/05/2018

Tình hình ở Chương Châu này quả thực nằm ngoài những gì mà Diệp Lăng Phi dự liệu, Diệp Lăng Phi không ngờ trong chuyện này còn nhiều uẩn khúc như vậy, vấn đề trước mặt là cảnh sát luôn miệng khẳng định rằng mấy người Chu Tiểu Linh có quan hệ với xã hội đen, mới tạo thành cục diện hiện giờ. Mặc dù Diệp Lăng Phi cũng có quan hệ, nhưng vẫn cần phải làm rõ tình hình ở Chương Châu này đã, hiện giờ thì nên nghĩ cách cứu Chu Tiểu Linh ra khỏi trại tạm giam thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi biết rõ có người địa phương giúp đỡ thì dễ làm việc hơn, hắn tìm được một văn phòng luật sư rất nổi tiếng ở Chương Châu, gặp một viên luật sư tên là La Tân.

- Diệp tiên sinh đúng không, căn cứ vào những gì anh vừa tường thuật, tôi cho rằng vụ án này có một số nguyên nhân tế nhị gì đó, anh cũng biết đấy, tuy bây giờ là xã hội pháp quyền, nhưng ở một số nơi vẫn là do người làm chủ…!

La Tân còn chưa dứt lời, Diệp Lăng Phi đã ngắt lời La Tân, hắn ngồi đối diện với La Tân, gác chân phải lên, nói:

- Luật sư La, nguyên nhân tôi tìm đến anh là muốn nhờ anh giúp tôi bảo lãnh người ra khỏi trại giam, tiền không phải là vấn đề, điều tôi cần bây giờ là người được cứu ra, nếu anh không làm được chuyện đó, tôi nghĩ mình không cần phải lãng phí thời gian ở đây làm gì!

La Tân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, tôi làm luật sư ở chỗ này, tất nhiên là có cách cứu người ra giúp anh, nhưng có một vấn đề, muốn người được ra càng nhanh thì càng phải tốn nhiều tiền, chuyện này từ trên xuống dưới đều cần tiền, tôi hi vọng Diệp tiên sinh có thể hiểu được điểm này!

- Tất nhiên là tôi hiểu, nếu tôi muốn cứu người ra ngay bây giờ thì cần bao nhiêu tiền?

- Một trăm nghìn!

La Tân nói,

- Chỉ cần anh bỏ ra một trăm nghìn, tôi lập tức có thể đưa người ra ngoài!

- Đồng ý, tôi sẽ chi một trăm nghìn!

La Tân lại bổ sung thêm:

- Chỉ có điều, tôi đã nói rồi, tôi chỉ có thể cứu người ra khỏi tù thôi, nhưng mà không thể rời khỏi Chương Châu được, một khi rời khỏi Chương Châu, cảnh sát sẽ xử lý như thế nào tôi cũng không biết, tôi không thể giúp được chuyện đó, đó đều là quy củ rồi. Tôi hi vọng Diệp tiên sinh có thể hiểu được điểm này!

- Tất nhiên, tuyệt đối không thành vấn đề, tôi hiểu mà!

Diệp Lăng Phi đáp.

Ở ngoài cửa trại tạm giam, Diệp Lăng Phi dẫn người chờ ở đó, thấy La Tân đã bảo lãnh cho Chu Tiểu Linh ra khỏi trại tạm giam. La Tân đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, người tôi đã cứu ra rồi, nhưng mà tôi nghĩ rằng vụ án này tôi không xử lý được…!

La Tân không nói tiếp đoạn sau, hắn ta cố ý để lại một câu đầy ẩn ý, nói:



- Nếu anh có chuyện cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi tin rằng sau này anh sẽ có những việc cần tôi giúp đấy!

La Tân đi về phía xe của mình, trước lúc mở cửa lên, La Tân quay người lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Ở Chương Châu này vụ án của cô ấy chỉ có tôi mới có thể xử lý thôi!

Nói xong, La Tân lên xe rời đi.

Diệp Lăng Phi nhìn theo chiếc xe con của La Tân đi khuất, hắn mới quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Chu Tiểu Linh ở trước mặt mình, ở trong trại tạm giam Chương Châu chưa đầy hai ngày, Chu Tiểu Linh đã tiều tụy suy sụp đến mức này rồi, nếu Diệp Lăng Phi tới chậm thêm một chút nữa, không biết Chu Tiểu Linh sẽ thành ra thế nào.

- Không có chuyện gì nữa rồi, đi thôi, Tiểu Linh, chúng ta về khách sạn đã!

Diệp Lăng Phi ôm bả vai Chu Tiểu Linh, Chu Tiểu Linh tựa đầu vào vai Diệp Lăng Phi, khóc nức nở. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Chu Hân Mính.

- Hân Mính, anh đã cứu Tiểu Linh ra rồi, chỉ có điều, tạm thời anh vẫn chưa thể rời khỏi Chương Châu được, hiện giờ anh phải làm rõ đã có chuyện gì xảy ra ở Chương Châu này, em không cần lo lắng cho anh, anh không có chuyện gì đâu!

- Ông xã, không sao là tốt rồi!

Giọng nói của Chu Hân Mính vang lên trong điện thoại, cô nói:

- Nếu anh có chuyện gì cần em giúp thì nhất định phải nói cho em biết, hiện giờ sức khỏe của em đã ổn rồi, có một số việc em có thể làm được, ông xã, anh có thể yên tâm!

- Ừ, Hân Mính, chuyện này anh biết mà, em nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì anh sẽ lập tức thông báo cho em!

Diệp Lăng Phi lên xe taxi, ở bên cạnh hắn, Chu Tiểu Linh sắc mặt trắng bệch, đầu tựa lên vao Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vai Chu Tiểu Linh, an ủi:

- Không có chuyện gì đâu, không sao nữa rồi, mọi chuyện đã qua rồi, tin tưởng anh, em không sao nữa rồi!

Diệp Lăng Phi đưa Chu Tiểu Linh về khách sạn, sau đó lại đến sân bay đến đón Bạch Tình Đình, trong lúc đó, bốn người thủ hạ mà hắn dẫn theo được phái ra để nghe ngóng xem Tôn Hổ đang ở trong bệnh viện nào, căn cứ theo những gì mà cảnh sát nói, hiện giờ Tôn Hổ vẫn còn ở trong bệnh viện, có nhân viên cảnh sát canh chừng Tôn Hổ. Lúc chuyến bay của Bạch Tình Đình hạ cánh, Diệp Lăng Phi đã chờ ở sân bay hơn nửa tiếng rồi, thấy Bạch Tình Đình xách theo túi du lịch đi tới, Diệp Lăng Phi bước nhanh về phía trước, ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng.

- Không phải anh đã bảo em không tới rồi sao, sao em cứ nhất quyết tự mình tới đây vậy?

Diệp Lăng Phi một tay ôm eo Bạch Tình Đình, tay kia thì cầm hộ cái túi du lịch cho Bạch Tình Đình, đi về phía lối ra. Bạch Tình Đình cười nói:

- Ông xã, em lo lắng anh chơi bời lêu lổng ở chỗ này nên đến đây để trông chừng anh, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?



- Tất nhiên là không phải!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh nào dám chơi bời lêu lổng chứ, anh phải nhanh chóng xử lý xong chuyện ở chỗ này, sau đó còn phải về thành phố Vọng Hải nữa chứ. Chỉ có điều, tình hình ở đây nằm ngoài dự liệu của anh, anh cho rằng chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy đâu!

Bạch Tình Đình nghi hoặc hỏi:

- Ông xã, chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?

- Cứ coi như thế đi, Tình Đình, em vừa mới xuống máy bay, tạm thời đừng hỏi chuyện ở đây vội, chúng ta về khách sạn trước đã!

Diệp Lăng Phi vẫy một chiếc xe taxi, hắn và Bạch Tình Đình ngồi taxi về khách sạn, Chu Tiểu Linh đang ở trong khách sạn chờ Diệp Lăng Phi, cô còn chưa ăn cơm, Chu Tiểu Linh ở một mình cảm thấy rất sợ hãi, cô phải chờ Diệp Lăng Phi quay về rồi mới cùng đo ăn cơm. Diệp Lăng Phi dẫn Chu Tiểu Linh và Bạch Tình Đình dùng cơm ở ngay nhà hàng của khách sạn, trong lúc lúc ăn cơm, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của La Tân gọi tới.

- Luật sư La, xin chào, à, tôi đang ăn cơm…!

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, không nhanh không chậm nói.

Lúc La Tân đưa Chu Tiểu Linh từ trong trại tạm giam ra bên ngoài, vẫn đang chờ Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho hắn, nhưng La Tân đợi cả buổi, Diệp Lăng Phi không hề gọi điện thoại tới, cuối cùng La Tân không đợi được nữa, đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi trước. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nghe La Tân ở đầu dây bên kia đề cập với hắn về sự phức tạp của vụ án, Diệp Lăng Phi không nhanh không chậm nói:

- Luật sư La, tôi đã sớm biết là vụ án này rất phức tạp, nếu không thì tôi cũng không bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê anh đâu, chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, luật sư La, nếu như anh là luật sư, vậy thì nên nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, như vậy thì tôi mới nắm được mọi chuyện, biết nên xử lý vụ án này như thế nào! Sao tôi cứ có cảm giác anh biết rất rõ ràng các chi tiết trong vụ án đó nhưng lại không chịu nói ra, có phải là anh muốn dựa vào những chuyện đó để moi thêm tiền của tôi đâu. Xin lỗi nếu tôi nói không lịch sự, tôi có tiền, nhưng tiền của tôi không phải để ném ra ngoài cửa sổ, luật sư La, nếu anh muốn tôi bỏ tiền ra thì phải chứng tỏ được bản lĩnh thật sự của mình!

- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi!

La Tân nói,

- Diệp tiên sinh, anh đã nói như vậy rồi, tôi đây cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa. Căn cứ theo những gì tôi được biết, lần này người thân của anh đã trêu chọc phải một nhân vật không dễ đắc tội, cha của hắn chính là thổ hoàng đế ở chỗ này, tuy ông ta không phải là người của chính phủ, nhưng ở chỗ này lại có thể nói là một tay che trời. Tôi tin rằng bây giờ anh đã hiểu rồi chứ, chuyện này tôi có thể thông qua quan hệ để giúp anh giải quyết, những tay luật sư khác không có bổn sự như vậy đâu, nếu bọn họ nghe đến cái tên Tiểu Bá Vương thì đã sớm không dám nhận rồi, hơn nữa chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Tôi nghe nói bên Tiểu Bá Vương có hai người bị đả thương, hơn nữa Tiểu Bá Vương cũng bị thương nhẹ, hiện giờ Tiểu Bá Vương vẫn còn đang dưỡng thương, lúc này tôi nghĩ chỉ có thể lấy tiền để giải quyết, nếu không...!

La Tân đã nói đến nước này rồi, nếu Diệp Lăng Phi còn không hiểu thì chỉ có thể nói Diệp Lăng Phi là kẻ ngốc thôi, Diệp Lăng Phi nói vào trong điện thoại:

- Xem ra vụ án này quả thật rất khó giải quyết! Luật sư La, tôi nghĩ bây giờ anh có tư cách để nói chuyện với tôi rồi, thế này đi, ngày mai tôi sẽ đến văn phòng luật sư của anh, hai chúng ta bàn bạc môt chút!

La Tân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, lúc đó mới có vẻ thoả mãn, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi biết anh là một người hiểu chuyện, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ chờ anh ở phòng làm việc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook