Chương 1025: Tình cờ gặp gỡ!
Tam Dương Trư Trư
26/07/2013
Buổi trưa Diệp Lăng Phi không ăn cơm, còn bận rộn chuyện của Diêu Tịnh,
chờ đến khi chuyện của Diêu Tịnh được thu xếp xong xuôi. Diệp Lăng Phi
mới quay về biệt thự. Hai nhà ở cùng khu biệt thự Nam Sơn, khoảng cách
đến nhà mình cũng không xa lắm, sau khi lái xe về nhà, trong biệt thự
chẳng có ai cả. Bạch Tình Đình đã tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Trương
Vân cũng chưa trở về, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Diệp Lăng Phi. Lúc
này đã gần 3 giờ chiều rồi. Diệp Lăng Phi tìm thấy trứng gà trong tủ
lạnh, luộc 3 quả trứng, đơn giản chỉ để lót dạ một ít. Hắn tính toán một lát nữa lái xe đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ tìm Bạch Tình Đình, cùng
Bạch Tình Đình ăn một bữa com. Diệp Lăng Phi vừa mới luộc trứng gà xong
còn chưa kịp ăn, chợt nghe thấy tiếng cửa biệt thự bị đẩy ra, sau đó thì thấy Alice đi tới. Laura và Ann như hình với bóng của Alice. Alice đi
tới đâu, hai chị em song sinh tóc vàng này cũng đi tới đó.
Alice vừa đi tới, đã thấy Diệp Lăng Phi cầm bát, đang chuẩn bị ngồi trên salon phòng khách xem TV, ăn trứng gà. Alice đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh không ăn cơm sao?
- Ừ, trưa nay anh có chút việc!
Diệp Lăng Phi buông bát xuống, nói:
- Bận đến nỗi không có thời gian mà ăn, bây giờ mới được ăn. Alice, em có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu!
Alice ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nhìn vào trong mắt Diệp Lăng Phi, ánh mắt của cô lộ ra vẻ hơi do dự. Diệp Lăng Phi vươn tay phải ra ôm lấy vai Alice, nhẹ nhàng kéo Alice vào trong lòng, khẽ nói:
- Alice, có chuyện gì cứ nói với anh, em làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ là em muốn biết anh có thời gian hay không, có thể cùng đi dạo phố với em không? Em muốn xem phong cảnh của thành phố Vọng Hải này!
Alice nói.
- Em lại sợ như vậy sẽ làm khó anh!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Alice, điều này sao lại làm khó anh chứ, ừm, em chờ anh ăn xong mấy quà trứng gà này đã!
Diệp Lăng Phi cực kì nhanh chóng tiêu diệt nốt mấy quả trứng gà, sau đó lau miệng, thực ra mà nói hắn cũng chữa ăn no. Chỉ là Diệp Lăng Phi không muốn để cho Alice phải chờ đợi thêm nữa, hắn gọi Alice lên xe của mình. Laura và Ann vốn định đi theo, nhưng Alice lại để hai cô ở lại biệt thự, không cho hai cô bé đi theo mình, đây là khoảng thời gian thuộc về cô và Diệp Lăng Phi. Alice không muốn để cho hai người bọn họ quấy rầy.
Nhiều phụ nữ cũng không phải là chuyện tốt, ngay trong lúc Diệp Lăng Phi đang ở cùng Alice, hắn còn nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi và Alice ngồi trên dài đá bên bờ biển, gió biển thổi xõa tóc của Alice. Gió trên biển rất lớn, nhưng Alice vẫn muốn tới đây ngồi, cô muốn hưởng thụ cái loại cảm giác lãng mạn khi được ngồi ngắm biển cùng Diệp Lăng Phi. Lúc Bạch Tình Đình gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi đang một tay ôm eo Alice, tay kia lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy là cuộc gọi của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi trước hết hôn lên gương mặt Alice một cái, nói:
- Bà xã của anh gọi điện đến đấy, không được nói lung tung rõ chưa, nếu không em xem anh sẽ dạy dỗ em thế nào!
Trên gương mặt trắng nõn của Alice hiện lên một nụ cười, cô gối đầu lên vai Diệp Lăng Phi, mái tóc màu vàng bị gió biển thổi tới che cả lên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bắt máy, nói:
- Bà xã đại nhân yêu quý nhất của anh, không biết em gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì vậy?
- Ông xã, mọi việc đã xong xuôi rồi chứ?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Ừ, vừa mới xong!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xa, em thì thế nào?
- Bên chỗ em cũng bận rộn chẳng kém, thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là mở một cuộc họp mà thôi!
Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói.
- Ông xã, tối hôm nay chúng ta ra bên ngoài ăn cơm đi, tiện thể buổi tối cùng nhau đi xem phim, ông xã, đã lâu em không được đi xem phim cùng anh rồi!
- Được thôi, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện vừa quay đầu lại, thấy Alice đang giương cặp mắt xanh biếc nhìn mình, cánh tay đang ôm Alice của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nhéo nhéo bộ ngực của Alice, sau đó tiếp tục nói:
- Bà xã, chúng ta gặp nhau vào lúc nào?
- Dạ, bây giờ đã là bốn giờ hơn rồi, ông xã, năm giờ anh đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đón em nhé!
Bạch Tình Đình nói.
- Chúng ta từ cơ quan em đi ăn cơm luôn!
- Được thôi!
Diệp Lăng Phi bằng lòng,
- Bà xã, cứ quyết định như vậy nhé!
Diệp Lăng Phi dập máy, khẽ thở dài, nói với Alice:
- Không còn cách nào cả, bà xã của anh triệu tập anh rồi. Alice, anh phải đưa em về nhà thôi, ừm, chờ anh tìm thời gian để đi cùng với em, chúng ta có thể ăn một bữa tối dưới ánh nến, tiện thể đi dạo núi nữa, thế nào?
Alice gật đầu, ghé miệng đến sát môi Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái, giọng nói dễ thương của Alice vang lên:
- Em chờ anh, bất kì lúc nào anh có thời gian em đều có thể, em sẽ luôn chờ đợi anh!
- Em thực sự là một cô gái ngốc!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Alice đầy yêu thương, hai người bắt đầu hôn say đắm. Diệp Lăng Phi ôm Alice đi ra xe, mãi cho đến trước cửa xe. Diệp Lăng Phi mới buông Alice ra, mở cửa xe để Alice lên xe trước, sau đó hắn mới lên ghế lại. Diệp Lăng Phi lái xe, trước hết đưa Alice về biệt thự, sau đó mới lái xe tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Vừa nhìn thấy bóng dáng tòa nhà cao tầng của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại tới.
- Ông xã, sao anh còn chưa tới vậy, em cũng ra khỏi công ty rồi!
Trong giọng nói của Bạch Tình Đình tràn đầy vẻ oán trách,
- Ông xã, anh là một tên lừa đảo, còn nói là lập tức đến, thế mà bây giờ vẫn chưa chịu đến. Nếu anh không đến thì để em tự lái xe về nhà, buổi tối em sẽ ăn qua loa gì đó, nói tóm lại là em không đi ăn tối với anh nữa!
- Bà xã, sao em giận dỗi thế, anh đến ngay đây mà!
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy khẩu khí của Bạch Tình Đình, biết Bạch Tình Đình nhất định đang tức giận, hắn đành phải dỗ dành:
- Bà xã, anh đến ngay đây, không phải em không biết tình hình giao thông của thành phố Vọng Hải quá tệ, rất hay tắc đường, lát nữa anh sẽ nói cho biết tại sao mình lại đến muộn như vậy!
- Vậy anh mau mau tới đây đi, em đứng ở bãi đỗ xe chờ anh!
Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi dập máy, trong lòng thầm kêu khổ. Xem ra có nhiều người phụ nữ cũng chẳng phải chuyện tốt gì, giống như là đi chợ vậy, thấy cái này còn phải đi xem cái khác. Diệp Lăng Phi từ lúc nhận được cuộc điện thoại trước đó của Bạch Tình Đình, hắn đã dùng hết khả năng của mình tranh thủ từng phút để đưa Alice về biệt thự, sau đó lại vội vội vàng vàng đi tiếp, đấy là trên đường không bị kẹt xe, nếu như còn bị tắc đường nữa, vậy thì phiền phức rồi. Diệp Lăng Phi không dám tưởng tượng một khi giao thông trở nên hỗn loạn. Bạch Tình Đình sẽ giận dữ thành cái dạng gì nữa.
Lúc Diệp Lăng Phi lái xe đến bãi đỗ xe của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thì thấy Bạch Tình Đình mặc một chiếc áo khoác màu trắng đứng ở cạnh cửa xe của cô, không lên xe mà chỉ tựa người vào cửa xe. Diệp Lăng Phi lái xe đỗ cạnh Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đẩy cửa ra xuống xe. Vừa thấy chóp mũi của Bạch Tình Đình bị lạnh đến mức hơi hồng. Diệp Lăng Phi vội vàng đi tới, nói:
- Bà xã, sao em không vào trong xe ngồi vậy, bên ngoài trời lạnh lắm, xem em bị lạnh thế này!
- Là em cố ý để mình bị lạnh đấy, ai bảo anh không đến!
Bạch Tình Đình lẩm bầm trong miệng, nói:
- Em lạnh ốm chết đi, đây cũng là do anh làm hại, nói tóm lại tất cả chuyện này đều tại anh!
- Dạ, dạ, tất cả đều tại anh!
Diệp Lăng Phi dỗ Bạch Tình Đình đi lên chiếc xe của cô. Diệp Lăng Phi theo lên cùng, hắn thấy bộ dạng của Bạch Tình Đình như vậy, chắc chắn là phải dỗ dành. Lúc lên xe, hắn ôm Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh thừa nhận đó là lỗi của anh, vốn là anh có thể tới sớm hơn một chút, nhưng đâu ngờ trên đường lại kẹt xe, còn gặp phải hai thằng ngốc đâm vào nhau, tranh luận cả nửa ngày ở ngay giữa đường, kết quả là các xe phía sau đều đỗ lại rất lâu. Bà xã, anh cũng đã dùng hết tốc lực chạy đến đây, được rồi, đừng tức giận nữa, nào, để ông xã thơm một cái nhé!
Diệp Lăng Phi giống như là đang dõ trẻ con vậy, hôn một trận lên cái miệng đã bị nhiễm lạnh của Bạch Tình Đình mới dỗ cho Bạch Tình Đình vui vẻ hơn. Phụ nữ này có đôi khi giống như một đứa trẻ, bọn họ không hề tức giận với anh, mà đang muốn làm nũng, lúc đó, anh cần phải dỗ dành họ, bằng không, họ sẽ thực sự tức giận. Diệp Lăng Phi cũng là tay già đời trên phương diện này, sao có thể nhìn không nhận ra Bạch Tình Đình đang làm nũng với mình chứ. Hắn dỗ dành hồi lâu, thấy trên mật Bạch Tình Đình đã nở nụ cười. Diệp Lăng Phi mới xuống xe, đi lên xe của mình.
Bạch Tình Đình lái xe đi phía trước dẫn đường. Diệp Lăng Phi đi theo sau xe của Bạch Tình Đình, đi tới chỗ nào ăn đều do Bạch Tình Đình làm chủ, Diệp Lăng Phi thì mặc kệ. Cuối cùng Bạch Tình Đình dừng xe ở trước cửa một quán cơm Tây đối diện với tòa soạn báo. Diệp Lăng Phi vừa xuống xe, nhìn thấy tòa soạn báo đối diện làm cho Diệp Lăng Phi lại nhớ tới chuyện hôm nay gặp phải cô nhà báo của tòa soạn báo đó. Chiều nay Tiểu Triệu đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói với Diệp Lăng Phi là cái cô nhà báo của Nhật báo Vọng Hải tên là Hứa Tư Tư kia dường như đã tin là hôm trước bọn họ đang chấp hành công vụ, nói là phải đi về tìm mấy tấm ảnh kia.
Nếu Hứa Tư Tư đã muốn trả mấy tấm ảnh lại, Diệp Lăng Phi cũng không phải gặp lại cái cô Hứa Tư Tư này nữa rồi. Hắn cảm thấy cô bé Hứa Tư Tư này hơi cố chấp, đã nhận thức một việc gì đó rồi thì khó thay đổi, lại thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Quan trọng nhất chính là cô bé Hứa Tư Tư này còn luôn mang theo cái câu đạo đức của người làm báo bên mép. Ai chẳng biết, trong cái xã hội lấy tiền tài làm tiêu chuẩn so sánh này, cái gọi là đạo đức nghề nghiệp đã không còn đáng giá nữa, chỉ cần có người lấy tiền ra, số nhà báo làm trái với đạo đức nghề nghiệp có khối người. Những người giống như Hứa Tư Tư luôn kiên trì giữ vững đạo đức nghề nghiệp đã rất khó để có thể tồn tại trong xã hội này, có quá nhiều nhân tố mà những nhà báo thấp cổ bé họng như Hứa Tư Tư không cách nào khống chế được.
- Ông xã, anh đang nhìn cái gì vậy?
Bạch Tình Đình bên cạnh Diệp Lăng Phi, khoác tay hắn. Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nhẹ nhàng nói:
- Không nhìn cái gì cả, chỉ ngắm mấy thứ linh tinh thôi!
- Ông xã, anh đang nói dối!
Bạch Tình Đình chu miệng ra, nói:
- Nhất định anh có chuyện gì đó gạt em!
- Bà xã, thực sự không có mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh vừa nhìn tòa soạn Nhật báo Vọng Hải xã, à, em khoan hãy nói, anh thật sự có chuyện, bà xã, chờ lúc ăn cơm anh sẽ kể lại cho em!
- Vâng!
Bạch Tình Đình ưng thuận.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong nhà hàng Âu, sau khi hai người chọn bàn xong. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi xuống. Bạch Tình Đình muốn một miếng bít tết chín tám phần. Diệp Lăng Phi chỉ muốn chín bảy phần thôi, hắn không thích ăn cái loại bít tết nấu chín tám phần. Sau khi bữa ăn được bưng lên, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa ăn vừa nói chuyện. Diệp Lăng Phi vốn không muốn kể lại chuyện tối hôm qua cho Bạch Tình Đình biết, nhưng bây giờ chuyện này đã được giải quyết xong rồi, dù có nói cho Bạch Tình Đình biết cũng không sao cả, huống chỉ, như vậy còn có thể để cho Bạch Tình Đình nhận thấy rõ bộ mật thật của tập đoàn IPA và cái tên Đới Vinh Cẩm kia, điều này còn quan trọng hơn. Diệp Lăng Phi kể lại chuyện sau khi hắn rời khỏi nhà của Vu Tiêu Tiếu bị người ta truy sát cho Bạch Tình Đình nghe, đương nhiên. Diệp Lăng Phi cố ý giấu Bạch Tình Đình chuyện có một người nước ngoài đã bị chết, hắn lo lắng Bạch Tình Đình nghe xong sẽ sợ. Quả đúng như vậy, Bạch Tình Đình đã cảm thấy sợ, cô cầm dao nĩa trong tay mà như đứng yên vậy, cứ cứng đờ ra nhìn Diệp Lăng Phi.
- Bà xã, em làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- A, không... không có gì!
Bạch Tình Đình giống như là tỉnh táo lại, vội vàng nói:
- Ông xã, sao anh không nói vối em sớm hơn một chút, như vậy thì đáng sợ quá, vừa nãy em hơi hoảng hốt, nếu như…!
Bạch Tình Đình không nói tiếp gì nữa. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng của Bạch Tình Đình như vậy, hắn nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, lẽ nào em không tin tưởng anh sao?
- Không phải là em không tin!
Bạch Tình Đình nói.
- Chỉ là em lo lắng cho anh thôi, ông xã, tình huống như vậy thực sự quá nguy hiểm, từ nay về sau anh đừng đi một mình nữa!
- Không có vấn đề gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Trong lòng anh hiểu,à, bà xã, em cứ yên tâm đi, anh đảm bảo sẽ bình an vô sự mà, bởi vì anh có một người vợ luôn chờ anh về, à, phải nói là hai người vợ đang chờ anh về nhà chứ!
- Ông xã, sau đó thì thế nào?
Bạch Tình Đình lại hỏi.
- Sau đó thì anh bảo Tiểu Triệu dẫn người đến đại đội cảnh sát hình sự để thẩm vấn thôi, hôm nay anh đến đại đội cảnh sát hình sự là vì chuyện này, kết quả lại gặp phải một việc khác nữa!
- Một việc khác ư?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Là chuyện của Diêu Tịnh, bà xã, em còn nhớ lần trước chúng ta chạy bộ gặp phải người phụ nữ tên là Diêu Tịnh kia không?
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Ông xã, đương nhiên là em nhớ rõ, em nhớ anh từng nói với em cô ta không phải là một nhân vật bình thường!
- Đúng vậy, bà xã, chính là người phụ nữ đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lúc ở đại đội cảnh sát hình sự, anh…!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, bỗng nhiên nghe thấy ở chỗ cửa nhà hàng có người hô:
- Diệp Lăng Phi!
Diệp Lăng Phi sửng sốt. Hắn không tiếp tục nói nữa mà xoay người sang chỗ khác nhìn về phía cửa hàng cơm Tây. Bạch Tình Đình cũng cũng dời tầm mắt sang chỗ cửa nhà hàng, thấy một cô gái khoáng chừng 24, 25 tuổi cùng với một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn cô gái kia một chút đi vào nhà hàng này, tiếng hô "Diệp Lăng Phi" vừa rồi chính là phát ra từ trong miệng cô gái kia.
Diệp Lăng Phi thật không ngờ lại có thể gặp phải Hứa Tư Tư ở chỗ này. Hôm nay chuyện trùng hợp quả là quá nhiều. Cô gái đi vào nhà hàng chính là cô phóng viên của Nhật báo Vọng Hải mà hôm nay Diệp Lăng Phi gặp được đại đội cảnh sát hình sự, Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi thấy Hứa Tư Tư đi về phía mình, hắn quay đầu về chỗ cũ, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, cô nhà báo này rất đáng ghét!
- Đáng ghét ư?
Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua Hứa Tư Tư, sau đó tầm mắt lại chuyển lên trên mặt Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, không phải cô gái này lại có chuyện gì mờ ám với anh đó chứ!
- Bà xã, anh có quá nhiều chuyện phải giải thích với em!
Diệp Lăng Phi vừa vốn định nói với Bạch Tình Đình về chuyện của Diêu Tịnh, bây giờ lại bị Hứa Tư Tư chen ngang rồi. Diệp Lăng Phi đành phải tạm thời để chuyện này lại vậy. Hứa Tư Tư cũng là đúng dịp, hôm nay sau khi cô phỏng vấn ở đại đội cảnh sát hình sự xong, quay trở về tòa soạn báo để viết bài, đến khi gần tan tầm, Vương Thần mới trở về. Vương Thần nói với Hứa Tư Tư về chuyện sáng hôm nay Hứa Tư Tư đã đề cập qua. Hôm nay Hứa Tư Tư ở đại đội cảnh sát hình sự đã gặp qua người nước ngoài kia rồi, đã ít nhiều tin tưởng tên người nước ngoài kia là một sát thủ, muốn giết Diệp Lăng Phi. Chỉ là cô vẫn không dám tin tưởng tất cả, trong lòng còn đang tính toán có nên trả lại số ảnh chụp đó cho viên cảnh sát hình sự kia không. Khi Hứa Tư Tư nghe Vương Thần hỏi mình về mấy lời ban sáng, cô không dám chắc chắn gì, chỉ nói:
- Chuyện đó thì tôi không dám chắc, để ngày mai nói sau đi, tôi sửa xong bàn thảo rồi sẽ trở về nhà mà!
Tên Vương Thần kia hôm nay đi ra ngoài phỏng vấn cái gì mà con chim có thể nói tiếng người, kết quả là sau khi đi, hắn bị cái bà trung niên kia làm cho bực mình muốn chết, cái gì mà chú chim nhỏ thông minh, chỉ là kêu hai tiếng linh tinh mà thôi. Vương Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:
- Bác à, trong nhà bác còn có con vật thông minh nào nữa không, hoặc là bác biết ở xung quanh đây có nhà nào có nuôi thú cưng thông minh không?
Vương Thần vừa hỏi như vậy, bà bác kia lập tức nói.
- Nhà tôi chỉ còn động vật thông minh chưa trưởng thành thôi, trong đó chó nhà tôi là thông minh nhất, đi, tôi dẫn cậu đi xem một chút!
Vương Thần đi theo bác kia vào trong một căn phòng nhó, trong đó có một chú chó Nhật nhỏ, bà trung niên kia nói:
- Đây là Hoan Hoan nhà tôi, là con thông minh nhất trong nhà, mỗi lần nhìn thấy tôi nó đều chào hỏi!
Quả nhiên, chú chó Nhật kia vừa nhìn thấy bà bác đi tới, lập tức cực kì vui mừng, nhào tới chỗ bà bác, bà trung niên kia nói:
- Hoan Hoan, đừng có vội, để tao cho mày ăn nhé!
Vương Thần buồn rầu hỏi:
- Bác gái, có phải là bác rất ít khi cho nó ăn không?
- Xem cậu nói cái gì kìa, đây chính là chú chó thông minh nhà tôi, sao tôi có thể bỏ đói nó được chứ, chỉ là tôi cũng hơi bận, cho nó ăn hai lần một ngày, những lúc khác nó đều ở trong phòng này cả!
Vương Thần buồn bực đến độ không biết hỏi gì thêm nữa, chậm rãi nói:
- Bác gái à, cháu thấy sau này bác nên cho nó ăn nhiều hơn đi, như nó không gọi là thông minh, đó là đói bụng, muốn bác cho nó ăn gì đó!
Vương Thần sau khi ra khỏi nhà bác kia, trong lòng tính toán cũng không thể nào mà không có gì mà viết được, lòng vòng ở ngoài đường cả nửa ngày, kết quả cũng không tìm được thêm tin tức nào cả, không thể làm gì được đành quay trở về tòa soạn. Anh ta gặp Hứa Tư Tư. Vương Thần lập tức nghĩ tới cái tin tức lớn mà Hứa Tư Tư nhắc tới sáng nay. Vương Thần liền hỏi Hứa Tư Tư về cái tin tức kia. Khi Vương Thần nghe Hứa Tư Tư trả lời như vậy, anh ta có chút thất vọng. Xem ra Hứa Tư Tư cũng không chuẩn bị theo vụ này nữa, nếu không sao lại chỉ kéo dài đến ngày mai thôi. Vương Thần vốn không có tin tức mà viết, chỉ trông cậy vào cái tin tức này thôi, anh ta bèn nói:
- Tư Tư, đi, tôi mời cô đi ăn cơm, đối diện tòa soạn của chúng ta có một nhà hàng cơm Tây, tôi mời cô. Cơm nước xong xuôi thì cô về nhà chỉnh sửa bản thảo của mình, tiện đây cô nói với tôi về cái tin tức lớn kia, ít nhất thì tôi ở thành phố Vọng Hải đã khá lâu rồi, nói không chừng có thể giúp được cho cô đó!
Hứa Tư Tư vừa nghe thấy có người mời mình đi ăn cơm Tây, vậy thì quá tốt, cô lập tức đồng ý. Nhưng cô không biết, lần này có cơm Tây để ăn nhưng về sau còn xảy ra chuyện lớn hơn nữa.
Alice vừa đi tới, đã thấy Diệp Lăng Phi cầm bát, đang chuẩn bị ngồi trên salon phòng khách xem TV, ăn trứng gà. Alice đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh không ăn cơm sao?
- Ừ, trưa nay anh có chút việc!
Diệp Lăng Phi buông bát xuống, nói:
- Bận đến nỗi không có thời gian mà ăn, bây giờ mới được ăn. Alice, em có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu!
Alice ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nhìn vào trong mắt Diệp Lăng Phi, ánh mắt của cô lộ ra vẻ hơi do dự. Diệp Lăng Phi vươn tay phải ra ôm lấy vai Alice, nhẹ nhàng kéo Alice vào trong lòng, khẽ nói:
- Alice, có chuyện gì cứ nói với anh, em làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ là em muốn biết anh có thời gian hay không, có thể cùng đi dạo phố với em không? Em muốn xem phong cảnh của thành phố Vọng Hải này!
Alice nói.
- Em lại sợ như vậy sẽ làm khó anh!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Alice, điều này sao lại làm khó anh chứ, ừm, em chờ anh ăn xong mấy quà trứng gà này đã!
Diệp Lăng Phi cực kì nhanh chóng tiêu diệt nốt mấy quả trứng gà, sau đó lau miệng, thực ra mà nói hắn cũng chữa ăn no. Chỉ là Diệp Lăng Phi không muốn để cho Alice phải chờ đợi thêm nữa, hắn gọi Alice lên xe của mình. Laura và Ann vốn định đi theo, nhưng Alice lại để hai cô ở lại biệt thự, không cho hai cô bé đi theo mình, đây là khoảng thời gian thuộc về cô và Diệp Lăng Phi. Alice không muốn để cho hai người bọn họ quấy rầy.
Nhiều phụ nữ cũng không phải là chuyện tốt, ngay trong lúc Diệp Lăng Phi đang ở cùng Alice, hắn còn nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi và Alice ngồi trên dài đá bên bờ biển, gió biển thổi xõa tóc của Alice. Gió trên biển rất lớn, nhưng Alice vẫn muốn tới đây ngồi, cô muốn hưởng thụ cái loại cảm giác lãng mạn khi được ngồi ngắm biển cùng Diệp Lăng Phi. Lúc Bạch Tình Đình gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi đang một tay ôm eo Alice, tay kia lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy là cuộc gọi của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi trước hết hôn lên gương mặt Alice một cái, nói:
- Bà xã của anh gọi điện đến đấy, không được nói lung tung rõ chưa, nếu không em xem anh sẽ dạy dỗ em thế nào!
Trên gương mặt trắng nõn của Alice hiện lên một nụ cười, cô gối đầu lên vai Diệp Lăng Phi, mái tóc màu vàng bị gió biển thổi tới che cả lên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bắt máy, nói:
- Bà xã đại nhân yêu quý nhất của anh, không biết em gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì vậy?
- Ông xã, mọi việc đã xong xuôi rồi chứ?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Ừ, vừa mới xong!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xa, em thì thế nào?
- Bên chỗ em cũng bận rộn chẳng kém, thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là mở một cuộc họp mà thôi!
Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói.
- Ông xã, tối hôm nay chúng ta ra bên ngoài ăn cơm đi, tiện thể buổi tối cùng nhau đi xem phim, ông xã, đã lâu em không được đi xem phim cùng anh rồi!
- Được thôi, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện vừa quay đầu lại, thấy Alice đang giương cặp mắt xanh biếc nhìn mình, cánh tay đang ôm Alice của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nhéo nhéo bộ ngực của Alice, sau đó tiếp tục nói:
- Bà xã, chúng ta gặp nhau vào lúc nào?
- Dạ, bây giờ đã là bốn giờ hơn rồi, ông xã, năm giờ anh đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đón em nhé!
Bạch Tình Đình nói.
- Chúng ta từ cơ quan em đi ăn cơm luôn!
- Được thôi!
Diệp Lăng Phi bằng lòng,
- Bà xã, cứ quyết định như vậy nhé!
Diệp Lăng Phi dập máy, khẽ thở dài, nói với Alice:
- Không còn cách nào cả, bà xã của anh triệu tập anh rồi. Alice, anh phải đưa em về nhà thôi, ừm, chờ anh tìm thời gian để đi cùng với em, chúng ta có thể ăn một bữa tối dưới ánh nến, tiện thể đi dạo núi nữa, thế nào?
Alice gật đầu, ghé miệng đến sát môi Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái, giọng nói dễ thương của Alice vang lên:
- Em chờ anh, bất kì lúc nào anh có thời gian em đều có thể, em sẽ luôn chờ đợi anh!
- Em thực sự là một cô gái ngốc!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Alice đầy yêu thương, hai người bắt đầu hôn say đắm. Diệp Lăng Phi ôm Alice đi ra xe, mãi cho đến trước cửa xe. Diệp Lăng Phi mới buông Alice ra, mở cửa xe để Alice lên xe trước, sau đó hắn mới lên ghế lại. Diệp Lăng Phi lái xe, trước hết đưa Alice về biệt thự, sau đó mới lái xe tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Vừa nhìn thấy bóng dáng tòa nhà cao tầng của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại tới.
- Ông xã, sao anh còn chưa tới vậy, em cũng ra khỏi công ty rồi!
Trong giọng nói của Bạch Tình Đình tràn đầy vẻ oán trách,
- Ông xã, anh là một tên lừa đảo, còn nói là lập tức đến, thế mà bây giờ vẫn chưa chịu đến. Nếu anh không đến thì để em tự lái xe về nhà, buổi tối em sẽ ăn qua loa gì đó, nói tóm lại là em không đi ăn tối với anh nữa!
- Bà xã, sao em giận dỗi thế, anh đến ngay đây mà!
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy khẩu khí của Bạch Tình Đình, biết Bạch Tình Đình nhất định đang tức giận, hắn đành phải dỗ dành:
- Bà xã, anh đến ngay đây, không phải em không biết tình hình giao thông của thành phố Vọng Hải quá tệ, rất hay tắc đường, lát nữa anh sẽ nói cho biết tại sao mình lại đến muộn như vậy!
- Vậy anh mau mau tới đây đi, em đứng ở bãi đỗ xe chờ anh!
Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi dập máy, trong lòng thầm kêu khổ. Xem ra có nhiều người phụ nữ cũng chẳng phải chuyện tốt gì, giống như là đi chợ vậy, thấy cái này còn phải đi xem cái khác. Diệp Lăng Phi từ lúc nhận được cuộc điện thoại trước đó của Bạch Tình Đình, hắn đã dùng hết khả năng của mình tranh thủ từng phút để đưa Alice về biệt thự, sau đó lại vội vội vàng vàng đi tiếp, đấy là trên đường không bị kẹt xe, nếu như còn bị tắc đường nữa, vậy thì phiền phức rồi. Diệp Lăng Phi không dám tưởng tượng một khi giao thông trở nên hỗn loạn. Bạch Tình Đình sẽ giận dữ thành cái dạng gì nữa.
Lúc Diệp Lăng Phi lái xe đến bãi đỗ xe của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thì thấy Bạch Tình Đình mặc một chiếc áo khoác màu trắng đứng ở cạnh cửa xe của cô, không lên xe mà chỉ tựa người vào cửa xe. Diệp Lăng Phi lái xe đỗ cạnh Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đẩy cửa ra xuống xe. Vừa thấy chóp mũi của Bạch Tình Đình bị lạnh đến mức hơi hồng. Diệp Lăng Phi vội vàng đi tới, nói:
- Bà xã, sao em không vào trong xe ngồi vậy, bên ngoài trời lạnh lắm, xem em bị lạnh thế này!
- Là em cố ý để mình bị lạnh đấy, ai bảo anh không đến!
Bạch Tình Đình lẩm bầm trong miệng, nói:
- Em lạnh ốm chết đi, đây cũng là do anh làm hại, nói tóm lại tất cả chuyện này đều tại anh!
- Dạ, dạ, tất cả đều tại anh!
Diệp Lăng Phi dỗ Bạch Tình Đình đi lên chiếc xe của cô. Diệp Lăng Phi theo lên cùng, hắn thấy bộ dạng của Bạch Tình Đình như vậy, chắc chắn là phải dỗ dành. Lúc lên xe, hắn ôm Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh thừa nhận đó là lỗi của anh, vốn là anh có thể tới sớm hơn một chút, nhưng đâu ngờ trên đường lại kẹt xe, còn gặp phải hai thằng ngốc đâm vào nhau, tranh luận cả nửa ngày ở ngay giữa đường, kết quả là các xe phía sau đều đỗ lại rất lâu. Bà xã, anh cũng đã dùng hết tốc lực chạy đến đây, được rồi, đừng tức giận nữa, nào, để ông xã thơm một cái nhé!
Diệp Lăng Phi giống như là đang dõ trẻ con vậy, hôn một trận lên cái miệng đã bị nhiễm lạnh của Bạch Tình Đình mới dỗ cho Bạch Tình Đình vui vẻ hơn. Phụ nữ này có đôi khi giống như một đứa trẻ, bọn họ không hề tức giận với anh, mà đang muốn làm nũng, lúc đó, anh cần phải dỗ dành họ, bằng không, họ sẽ thực sự tức giận. Diệp Lăng Phi cũng là tay già đời trên phương diện này, sao có thể nhìn không nhận ra Bạch Tình Đình đang làm nũng với mình chứ. Hắn dỗ dành hồi lâu, thấy trên mật Bạch Tình Đình đã nở nụ cười. Diệp Lăng Phi mới xuống xe, đi lên xe của mình.
Bạch Tình Đình lái xe đi phía trước dẫn đường. Diệp Lăng Phi đi theo sau xe của Bạch Tình Đình, đi tới chỗ nào ăn đều do Bạch Tình Đình làm chủ, Diệp Lăng Phi thì mặc kệ. Cuối cùng Bạch Tình Đình dừng xe ở trước cửa một quán cơm Tây đối diện với tòa soạn báo. Diệp Lăng Phi vừa xuống xe, nhìn thấy tòa soạn báo đối diện làm cho Diệp Lăng Phi lại nhớ tới chuyện hôm nay gặp phải cô nhà báo của tòa soạn báo đó. Chiều nay Tiểu Triệu đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói với Diệp Lăng Phi là cái cô nhà báo của Nhật báo Vọng Hải tên là Hứa Tư Tư kia dường như đã tin là hôm trước bọn họ đang chấp hành công vụ, nói là phải đi về tìm mấy tấm ảnh kia.
Nếu Hứa Tư Tư đã muốn trả mấy tấm ảnh lại, Diệp Lăng Phi cũng không phải gặp lại cái cô Hứa Tư Tư này nữa rồi. Hắn cảm thấy cô bé Hứa Tư Tư này hơi cố chấp, đã nhận thức một việc gì đó rồi thì khó thay đổi, lại thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Quan trọng nhất chính là cô bé Hứa Tư Tư này còn luôn mang theo cái câu đạo đức của người làm báo bên mép. Ai chẳng biết, trong cái xã hội lấy tiền tài làm tiêu chuẩn so sánh này, cái gọi là đạo đức nghề nghiệp đã không còn đáng giá nữa, chỉ cần có người lấy tiền ra, số nhà báo làm trái với đạo đức nghề nghiệp có khối người. Những người giống như Hứa Tư Tư luôn kiên trì giữ vững đạo đức nghề nghiệp đã rất khó để có thể tồn tại trong xã hội này, có quá nhiều nhân tố mà những nhà báo thấp cổ bé họng như Hứa Tư Tư không cách nào khống chế được.
- Ông xã, anh đang nhìn cái gì vậy?
Bạch Tình Đình bên cạnh Diệp Lăng Phi, khoác tay hắn. Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nhẹ nhàng nói:
- Không nhìn cái gì cả, chỉ ngắm mấy thứ linh tinh thôi!
- Ông xã, anh đang nói dối!
Bạch Tình Đình chu miệng ra, nói:
- Nhất định anh có chuyện gì đó gạt em!
- Bà xã, thực sự không có mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh vừa nhìn tòa soạn Nhật báo Vọng Hải xã, à, em khoan hãy nói, anh thật sự có chuyện, bà xã, chờ lúc ăn cơm anh sẽ kể lại cho em!
- Vâng!
Bạch Tình Đình ưng thuận.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong nhà hàng Âu, sau khi hai người chọn bàn xong. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi xuống. Bạch Tình Đình muốn một miếng bít tết chín tám phần. Diệp Lăng Phi chỉ muốn chín bảy phần thôi, hắn không thích ăn cái loại bít tết nấu chín tám phần. Sau khi bữa ăn được bưng lên, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa ăn vừa nói chuyện. Diệp Lăng Phi vốn không muốn kể lại chuyện tối hôm qua cho Bạch Tình Đình biết, nhưng bây giờ chuyện này đã được giải quyết xong rồi, dù có nói cho Bạch Tình Đình biết cũng không sao cả, huống chỉ, như vậy còn có thể để cho Bạch Tình Đình nhận thấy rõ bộ mật thật của tập đoàn IPA và cái tên Đới Vinh Cẩm kia, điều này còn quan trọng hơn. Diệp Lăng Phi kể lại chuyện sau khi hắn rời khỏi nhà của Vu Tiêu Tiếu bị người ta truy sát cho Bạch Tình Đình nghe, đương nhiên. Diệp Lăng Phi cố ý giấu Bạch Tình Đình chuyện có một người nước ngoài đã bị chết, hắn lo lắng Bạch Tình Đình nghe xong sẽ sợ. Quả đúng như vậy, Bạch Tình Đình đã cảm thấy sợ, cô cầm dao nĩa trong tay mà như đứng yên vậy, cứ cứng đờ ra nhìn Diệp Lăng Phi.
- Bà xã, em làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- A, không... không có gì!
Bạch Tình Đình giống như là tỉnh táo lại, vội vàng nói:
- Ông xã, sao anh không nói vối em sớm hơn một chút, như vậy thì đáng sợ quá, vừa nãy em hơi hoảng hốt, nếu như…!
Bạch Tình Đình không nói tiếp gì nữa. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng của Bạch Tình Đình như vậy, hắn nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, lẽ nào em không tin tưởng anh sao?
- Không phải là em không tin!
Bạch Tình Đình nói.
- Chỉ là em lo lắng cho anh thôi, ông xã, tình huống như vậy thực sự quá nguy hiểm, từ nay về sau anh đừng đi một mình nữa!
- Không có vấn đề gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Trong lòng anh hiểu,à, bà xã, em cứ yên tâm đi, anh đảm bảo sẽ bình an vô sự mà, bởi vì anh có một người vợ luôn chờ anh về, à, phải nói là hai người vợ đang chờ anh về nhà chứ!
- Ông xã, sau đó thì thế nào?
Bạch Tình Đình lại hỏi.
- Sau đó thì anh bảo Tiểu Triệu dẫn người đến đại đội cảnh sát hình sự để thẩm vấn thôi, hôm nay anh đến đại đội cảnh sát hình sự là vì chuyện này, kết quả lại gặp phải một việc khác nữa!
- Một việc khác ư?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Là chuyện của Diêu Tịnh, bà xã, em còn nhớ lần trước chúng ta chạy bộ gặp phải người phụ nữ tên là Diêu Tịnh kia không?
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Ông xã, đương nhiên là em nhớ rõ, em nhớ anh từng nói với em cô ta không phải là một nhân vật bình thường!
- Đúng vậy, bà xã, chính là người phụ nữ đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lúc ở đại đội cảnh sát hình sự, anh…!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, bỗng nhiên nghe thấy ở chỗ cửa nhà hàng có người hô:
- Diệp Lăng Phi!
Diệp Lăng Phi sửng sốt. Hắn không tiếp tục nói nữa mà xoay người sang chỗ khác nhìn về phía cửa hàng cơm Tây. Bạch Tình Đình cũng cũng dời tầm mắt sang chỗ cửa nhà hàng, thấy một cô gái khoáng chừng 24, 25 tuổi cùng với một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn cô gái kia một chút đi vào nhà hàng này, tiếng hô "Diệp Lăng Phi" vừa rồi chính là phát ra từ trong miệng cô gái kia.
Diệp Lăng Phi thật không ngờ lại có thể gặp phải Hứa Tư Tư ở chỗ này. Hôm nay chuyện trùng hợp quả là quá nhiều. Cô gái đi vào nhà hàng chính là cô phóng viên của Nhật báo Vọng Hải mà hôm nay Diệp Lăng Phi gặp được đại đội cảnh sát hình sự, Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi thấy Hứa Tư Tư đi về phía mình, hắn quay đầu về chỗ cũ, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, cô nhà báo này rất đáng ghét!
- Đáng ghét ư?
Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua Hứa Tư Tư, sau đó tầm mắt lại chuyển lên trên mặt Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, không phải cô gái này lại có chuyện gì mờ ám với anh đó chứ!
- Bà xã, anh có quá nhiều chuyện phải giải thích với em!
Diệp Lăng Phi vừa vốn định nói với Bạch Tình Đình về chuyện của Diêu Tịnh, bây giờ lại bị Hứa Tư Tư chen ngang rồi. Diệp Lăng Phi đành phải tạm thời để chuyện này lại vậy. Hứa Tư Tư cũng là đúng dịp, hôm nay sau khi cô phỏng vấn ở đại đội cảnh sát hình sự xong, quay trở về tòa soạn báo để viết bài, đến khi gần tan tầm, Vương Thần mới trở về. Vương Thần nói với Hứa Tư Tư về chuyện sáng hôm nay Hứa Tư Tư đã đề cập qua. Hôm nay Hứa Tư Tư ở đại đội cảnh sát hình sự đã gặp qua người nước ngoài kia rồi, đã ít nhiều tin tưởng tên người nước ngoài kia là một sát thủ, muốn giết Diệp Lăng Phi. Chỉ là cô vẫn không dám tin tưởng tất cả, trong lòng còn đang tính toán có nên trả lại số ảnh chụp đó cho viên cảnh sát hình sự kia không. Khi Hứa Tư Tư nghe Vương Thần hỏi mình về mấy lời ban sáng, cô không dám chắc chắn gì, chỉ nói:
- Chuyện đó thì tôi không dám chắc, để ngày mai nói sau đi, tôi sửa xong bàn thảo rồi sẽ trở về nhà mà!
Tên Vương Thần kia hôm nay đi ra ngoài phỏng vấn cái gì mà con chim có thể nói tiếng người, kết quả là sau khi đi, hắn bị cái bà trung niên kia làm cho bực mình muốn chết, cái gì mà chú chim nhỏ thông minh, chỉ là kêu hai tiếng linh tinh mà thôi. Vương Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:
- Bác à, trong nhà bác còn có con vật thông minh nào nữa không, hoặc là bác biết ở xung quanh đây có nhà nào có nuôi thú cưng thông minh không?
Vương Thần vừa hỏi như vậy, bà bác kia lập tức nói.
- Nhà tôi chỉ còn động vật thông minh chưa trưởng thành thôi, trong đó chó nhà tôi là thông minh nhất, đi, tôi dẫn cậu đi xem một chút!
Vương Thần đi theo bác kia vào trong một căn phòng nhó, trong đó có một chú chó Nhật nhỏ, bà trung niên kia nói:
- Đây là Hoan Hoan nhà tôi, là con thông minh nhất trong nhà, mỗi lần nhìn thấy tôi nó đều chào hỏi!
Quả nhiên, chú chó Nhật kia vừa nhìn thấy bà bác đi tới, lập tức cực kì vui mừng, nhào tới chỗ bà bác, bà trung niên kia nói:
- Hoan Hoan, đừng có vội, để tao cho mày ăn nhé!
Vương Thần buồn rầu hỏi:
- Bác gái, có phải là bác rất ít khi cho nó ăn không?
- Xem cậu nói cái gì kìa, đây chính là chú chó thông minh nhà tôi, sao tôi có thể bỏ đói nó được chứ, chỉ là tôi cũng hơi bận, cho nó ăn hai lần một ngày, những lúc khác nó đều ở trong phòng này cả!
Vương Thần buồn bực đến độ không biết hỏi gì thêm nữa, chậm rãi nói:
- Bác gái à, cháu thấy sau này bác nên cho nó ăn nhiều hơn đi, như nó không gọi là thông minh, đó là đói bụng, muốn bác cho nó ăn gì đó!
Vương Thần sau khi ra khỏi nhà bác kia, trong lòng tính toán cũng không thể nào mà không có gì mà viết được, lòng vòng ở ngoài đường cả nửa ngày, kết quả cũng không tìm được thêm tin tức nào cả, không thể làm gì được đành quay trở về tòa soạn. Anh ta gặp Hứa Tư Tư. Vương Thần lập tức nghĩ tới cái tin tức lớn mà Hứa Tư Tư nhắc tới sáng nay. Vương Thần liền hỏi Hứa Tư Tư về cái tin tức kia. Khi Vương Thần nghe Hứa Tư Tư trả lời như vậy, anh ta có chút thất vọng. Xem ra Hứa Tư Tư cũng không chuẩn bị theo vụ này nữa, nếu không sao lại chỉ kéo dài đến ngày mai thôi. Vương Thần vốn không có tin tức mà viết, chỉ trông cậy vào cái tin tức này thôi, anh ta bèn nói:
- Tư Tư, đi, tôi mời cô đi ăn cơm, đối diện tòa soạn của chúng ta có một nhà hàng cơm Tây, tôi mời cô. Cơm nước xong xuôi thì cô về nhà chỉnh sửa bản thảo của mình, tiện đây cô nói với tôi về cái tin tức lớn kia, ít nhất thì tôi ở thành phố Vọng Hải đã khá lâu rồi, nói không chừng có thể giúp được cho cô đó!
Hứa Tư Tư vừa nghe thấy có người mời mình đi ăn cơm Tây, vậy thì quá tốt, cô lập tức đồng ý. Nhưng cô không biết, lần này có cơm Tây để ăn nhưng về sau còn xảy ra chuyện lớn hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.