Chương 775: Tổ chuyên án
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Diệp Lăng Phi cúp xong điện thoại, trong lòng hắn rất lo cho Chu Hân
Mính. Hắn vội vàng quay lại phòng KTV. Thấy Tiêu Vũ Văn và Trịnh Khả
Nhạc đang ngồi trong phòng uống rượu, hai người có vẻ nói chuyện rất
hợp.
Diệp Lăng Phi cầm lấy cốc rượu đã được rót sẵn, một hơi uống sạch, liền nói:
- Anh có chuyện gấp, phải đi ngay. Vũ Văn, em cho người đưa Khả Nhạc về với nhé!
- Diệp đại ca, anh phải đi sao?
Tiêu Vũ Văn và Trịnh Khả Nhạc đều đồng thanh ngạc nhiên hỏi. Hai người nhìn sắc mặt của Diệp Lăng Phi không phải đang nói đùa. Cả hai đều đứng dậy, Tiêu Vũ Văn vội vàng nói:
- Có cần em giúp gì không?
- Chuyện này cả hai đều không giúp được gì cả. Em cho người đưa Khả Nhạc về là được rồi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay sang Trịnh Khả Nhạc, dặn:
- Em về đến nhà thì gọi điện báo cho anh biết. Còn về chuyện của em và Oánh Oánh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi. Từ Oánh không phải người hay chấp vặt. Thôi, anh đi trước đây!
Diệp Lăng Phi nói xong liền vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng KTV.
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại gọi tới nhà của Chu Hân Mính. Kết quả điện thoại kêu bao nhiêu lâu nhưng cũng không có người nào nhấc máy. Trong lòng Diệp Lăng Phi càng lúc càng sốt ruột. Hắn lấy xe lái thẳng tới đội cảnh sát hình sự.
Vừa bước vào đồn cảnh sát, Diệp Lăng Phi liền bay thẳng vào phòng làm việc của Chu Hân Mính. Song vừa tới đại sảnh, liền gặp ngay Tiểu Triệu. Tiểu Triệu vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi liền vội vàng kéo Diệp Lăng Phi lại, nhỏ giọng nói:
- Diệp tiên sinh, anh tới tìm đội trưởng Chu?
Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Hân Mính đâu, anh gọi điện cho cô ấy nhưng điện thoại của cô ấy cứ tắt máy?
Tiểu Triệu nhìn trước ngó sau, thấy bốn xung quanh không có người. Hắn mới hạ thấp giọng nói:
- Diệp tiên sinh, đội trưởng Chu của chúng tôi xảy ra chuyện rồi. Hôm qua, có mấy người tới đây, dẫn đội trưởng của chúng tôi đi. Hình như là người của tỉnh. Cụ thể thế nào thì chúng tôi không biết. Tóm lại hôm nay cục đã quyết đinh tổ trưởng bên tổ chống ma túy tới tạm thời đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của chúng tôi. Diệp tiên sinh, tôi thấy chuyện này không nhỏ đâu. À, đúng rồi. Nội bộ của chúng tôi có yêu cầu, chuyện này phải giữ bí mật. Diệp tiên sinh, tôi phải nói, đội trưởng Chu đối xử với tôi rất tốt. Tôi cũng không muốn thấy cô ấy xảy ra chuyện nên mới nói chuyện này với anh!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ lên vai Tiểu Triệu, nói:
- Tiểu Triệu, tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm, tôi không nói ra đâu!
Diệp Lăng Phi rời khỏi đội cảnh sát hình sự đã là hơn bốn giờ chiều, Diệp Lăng Phi lập tức lái xe tới nhà của Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi vừa lái xe tới cổng nhà, liền nhìn thấy phía đối diện không xa có dừng một chiếc xe Trung Hoa màu đen. Lúc Diệp Lăng Phi xuống xe liền nhìn thấy bên trong chiếc xe đó có người ngó mặt ra đang nhìn về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cũng không lập tức lên lầu. Hắn đứng ở dưới nhà, châm thuốc từ từ hút. Quan sát tình hình xung quanh, chỉ thấy cửa của chiếc xe Trung Hoa đó đột nhiên mở ra, có hai người đàn ông mặc quần áo bình thường bước từ trên xe xuống. Hai người đó đi thẳng tới phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy hai người đó tiến lại phía hắn, vẫn thản nhiên đứng thong thả hút thuốc.
- Tiên sinh, anh tìm người sao?
Hai người đó bước về phía Diệp Lăng Phi, một trong hai người hỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn người đàn ông đó, nói:
- Liên quan gì chứ? Sao tôi phải nói với các anh!
- Tiên sinh, mời anh phối hợp với chúng tôi!
Người đàn ông đó từ trên người rút ra giấy nghiệp vụ, nói:
- Chúng tôi là cảnh sát. Tiên sinh, mời anh trả lời câu hỏi của chúng tôi. Có phải anh tới tìm người không?
- Cảnh sát thì sao chứ. Cảnh sát thì có thể tùy tiện vô cớ hỏi tôi sao?
Diệp Lăng Phi lạnh hừm một tiếng nói:
- Tôi chỉ thích xuống xe hút điếu thuốc thôi. Ai quy định ở đây không được phép hút thuốc thế!
- Vị tiên sinh này, thực lòng xin lỗi. Ở đây không được phép dừng xe. Mời anh lái xe đi cho!
Người đàn ông đó lễ phép nói:
- Chúng tôi đang thi hành công vụ. Mời anh hợp tác giùm!
Diệp Lăng Phi nghe xong, vứt ngay điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập lửa, nói:
- Đi thì đi!
Vừa nói. Diệp Lăng Phi vừa lên xe, lái xe rời khỏi đây.
Lúc Diệp Lăng Phi rời khỏi đó. Hắn liền lập tức lấy ngay điện thoại ra, gọi cho Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, Hân Mính xảy ra chuyện rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Tình Đình giật nảy mình. Bạch Tình Đình vội vàng hỏi:
- Hân Mính rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Cái này thì anh không rõ. Nãy anh tới đồn cảnh sát hình sự, đồng nghiệp của Hân Mính nói hôm qua đã có người đưa Hân Mính đi. Hình như là tiếp thụ điều tra gì đó. Cụ thể người đó không có nói. Anh vừa tới nhà Hân Mính, dưới nhà có cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Tình Đình, anh nghi thị trưởng Chu và Hân Mính đều bị điều tra rồi. Còn điều tra cái gì thì tạm thời anh chưa rõ. Em đừng lo, anh sẽ nhanh nghĩ cách để giải quyết chuyện này!
- Ông xã, anh nhất định phải nghĩ cách để giúp Hân Mính đó.
Bạch Tình Đình nói:
- Công việc của em ở đây cũng sắp xong rồi. Em sẽ nhanh chóng quay về thành phố Vọng Hải. Em muốn tìm những mối quan hệ khác xem thế nào. Không chừng có thể giúp được gì đó!
- Tình Đình, chuyện này em không cần lo đâu. Anh sẽ giải quyết. Em cứ yên tâm giải quyết chuyện của em đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện xong. Hắn liền vừa lái xe vừa gọi điện cho Nhạc Lâm Sơn. Lần trước, Diệp Lăng Phi chỉ là gọi điện cho Nhạc Lâm Sơn, lần này là Diệp Lăng Phi muốn nhờ Nhạc Lâm Sơn giúp đỡ. Bố già là người phía quân đội. Diệp Lăng Phi không muốn trực tiếp tìm Lão già giúp. Còn Nhạc Lâm Sơn là người trực tiếp quản lý nội các, Diệp Lăng Phi gọi điện cho Nhạc Lâm Sơn là muốn nhờ Nhạc Lâm Sơn giúp hắn điều tra rõ chuyện này rốt cục là thế nào.
- Tiểu tử, sao lại gọi điện cho ta thế này. Hôm qua tôi vừa nhắc tới cậu với Lão già xong. Tôi nói, lần trước tiểu tử cậu gọi điện cho tôi xong, đến một câu cảm ơn cũng không nói. Cậu đoán xem Lão già nói gì. Ông ấy nói, hai chúng tôi sẽ trực tiếp tới tìm cậu tính sổ. Không coi chúng tôi ra gì cả!
Giọng của Nhạc Lâm Sơn đầy vui vẻ. Hiển nhiên quan hệ rất thân thiết với Diệp Lăng Phi. Phải biết rằng thân phận cao như Nhạc Lâm Sơn đây, rất ít khi dùng giọng như thế này nói chuyện với người khác. Diệp Lăng Phi cũng được coi là ngoại lệ cực kỳ đặc biệt.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lão tử, tôi vô cùng vui mừng được đón các ông tới. Tới lúc đó, tôi bảo đảm sẽ mời các ông ăn cơm. Ừm, các ông xem một bát mỳ năm đồng thế nào. Lúc đó tôi sẽ chọn một quán mì ven đường, bao thẳng cả quán đó, để các ông ăn no thì thôi!
- Được thôi. Không vấn đề gì!
Nhạc Lâm Sơn cười ha ha nói:
- Có điều, nếu để hai ông già sắp xuống lỗ này ăn mà có bệnh gì, cậu phải chịu trách nhiệm đó nhé!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng đổi ngay giọng, nói:
- Ông già, lần này tôi gọi điện cho ông là có chuyện khó giải quyết nhờ ông giúp đỡ đây. Đương nhiên, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, ông chỉ cần giúp tôi hỏi rõ một chuyện là được. Phần còn lại tôi sẽ tự lo.
- Ồ, chăng lẽ còn có chuyện khiến cậu không giải quyết được sao. Nói nghe xem nào!
Nhạc Lâm Sơn nói.
Diệp Lăng Phi thở dài, nói:
- Là chuyện của một người bạn thân. Hừm, tôi không biết phải nói thế nào. Chính là bố của bạn tôi là thị trưởng của thành phố Vọng Hải tên Chu Hồng Sâm. Còn bạn của tôi là Chu Hân Mính - đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Chắc là tối qua, bạn của tôi bị người đem đi tiếp nhận điều tra. Hình như là người của tỉnh. Còn thị trưởng Chu hình như cũng xảy ra chuyện. Tóm lại, giờ tôi không liên lạc được với hai người đó. Không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Ông già, chuyện này rất quan trọng đối với tôi. Tôi muốn ông giúp tôi hỏi xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
- À, ra là thế!
Nhạc Lâm Sơn nghe xong, nói:
- Chắc là xảy ra vấn đề gì đó nên phái tiếp nhận điều tra thôi. Những chuyện kiểu này thường rất nghiêm mật. Bên ngoài khó mà biết được. Thế này đi, để tôi hỏi xem. Cậu đợi điện thoại của tôi nhé!
Nhạc Lâm Sơn nói tới đây, còn bổ sung thêm một câu:
- Tôi không thể nhúng tay vào, chỉ có thể giúp cậu hỏi một câu thôi. Cậu nên rõ, trong chuyện này....
Diệp Lăng Phi không đợi Nhạc Lâm Sơn nói xong, vội vàng nói:
- Tôi hiểu. Nếu thị trưởng Chu thật sự phạm pháp thì nên tiếp nhận hình phạt. Nhưng, tôi tin con người thị trưởng Chu!
- Ừm, cậu hiểu là tốt. Đợi điện thoại của tôi nhé!
Diệp Lăng Phi chỉ nói vậy với Nhạc Lâm Sơn thôi. Một khi Chu Hồng Sâm thật sự phạm pháp. Diệp Lăng Phi vì Chu Hân Mính cũng sẽ nghĩ mọi cách để Chu Hồng Sâm được ra. Diệp Lăng Phi vì mối quan hệ với Chu Hân Mính, đã coi Chu Hồng Sâm như người nhà của hắn. Diệp Lăng Phi không có tâm trạng ăn cơm. Hắn lái xe tới bên bờ biển, xuống xe xong. Một mình ngồi bên bờ biển, lo lắng chờ tin của Nhạc Lâm Sơn. Diệp Lăng Phi linh tính Chu Hân Mính sẽ xảy ra chuyện, nhưng, Diệp Lăng Phi chỉ tính được đoạn đầu, không tính được kết quả. Không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Đột nhiên tiếng điện thoại kêu lên khiến Diệp Lăng Phi giật nảy Mính. Hắn nghĩ là điện thoại của Nhạc Lâm Sơn, liền vội vàng nhấn nút nghe luôn, rồi vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi, Hân Mính và bố cô ấy rốt cục thế nào rồi?
- Diệp đại ca, anh sao thế?
Điện thoại vọng lại tiếng nói của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy là giọng của Vu Tiêu Tiếu, liền có chút thất vọng, nói:
- Không có gì, anh đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng.
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi khác bình thường, liền nói:
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu?
- Anh đang ở bãi biển!
Diệp Lăng Phi thấy cách trường đại học Vọng Hải không xa liền bổ sung thêm câu:
- Ở ngay bên cạnh trường của bọn em đó!
Vu Tiêu Tiếu muốn qua đấy. Diệp Lăng Phi cũng nói luôn vị trí cụ thể của hắn cho Vu Tiêu Tiếu. Gác điện thoại xong, Diệp Lăng Phi lại cầm bao thuốc lá ra, vừa rút được điếu thuốc từ trong bao ra, điện thoại lại reo lên. Điếu thuốc trên tay Diệp Lăng Phi bỗng rơi thăng xuống bãi cát. Diệp Lăng Phi cùng không thèm để ý tới việc nhặt điếu thuốc lên, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn điện thoại. Lần này là Nhạc Lâm Sơn gọi tới, Diệp Lăng Phi vội vàng nghe điện, còn chưa đợi Nhạc Lâm Sơn nói, Diệp Lăng Phi đã cuống lên hỏi:
- Lão già, thế nào. Rốt cục thị trưởng Chu đã xảy ra chuyện gì?
Điện thoại vọng lại tiếng của Nhạc Lâm Sơn, chỉ thấy Nhạc Lâm Sơn nói:
- Chuyện lần này có vẻ khó xử rồi. Tôi vừa hỏi qua, hiện cả nhà Chu Hồng Sâm ba người đều đã được đưa lên tỉnh. Ngoài việc Chu Hồng Sâm bị tố cáo tham nhũng, tắc trách, v, v. Con gái của ông ấy cũng bị tố cáo lợi dụng quyền hạn tham nhũng. Bước đầu nghi ngờ con gái của Chu Hồng Sâm cấu kết với xã hội đen. Tóm lại, tỉnh rất coi trọng vụ án này, đã thành lâp tổ chuyên án tiến hành điều tra rồi!
Diệp Lăng Phi cầm lấy cốc rượu đã được rót sẵn, một hơi uống sạch, liền nói:
- Anh có chuyện gấp, phải đi ngay. Vũ Văn, em cho người đưa Khả Nhạc về với nhé!
- Diệp đại ca, anh phải đi sao?
Tiêu Vũ Văn và Trịnh Khả Nhạc đều đồng thanh ngạc nhiên hỏi. Hai người nhìn sắc mặt của Diệp Lăng Phi không phải đang nói đùa. Cả hai đều đứng dậy, Tiêu Vũ Văn vội vàng nói:
- Có cần em giúp gì không?
- Chuyện này cả hai đều không giúp được gì cả. Em cho người đưa Khả Nhạc về là được rồi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay sang Trịnh Khả Nhạc, dặn:
- Em về đến nhà thì gọi điện báo cho anh biết. Còn về chuyện của em và Oánh Oánh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi. Từ Oánh không phải người hay chấp vặt. Thôi, anh đi trước đây!
Diệp Lăng Phi nói xong liền vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng KTV.
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại gọi tới nhà của Chu Hân Mính. Kết quả điện thoại kêu bao nhiêu lâu nhưng cũng không có người nào nhấc máy. Trong lòng Diệp Lăng Phi càng lúc càng sốt ruột. Hắn lấy xe lái thẳng tới đội cảnh sát hình sự.
Vừa bước vào đồn cảnh sát, Diệp Lăng Phi liền bay thẳng vào phòng làm việc của Chu Hân Mính. Song vừa tới đại sảnh, liền gặp ngay Tiểu Triệu. Tiểu Triệu vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi liền vội vàng kéo Diệp Lăng Phi lại, nhỏ giọng nói:
- Diệp tiên sinh, anh tới tìm đội trưởng Chu?
Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Hân Mính đâu, anh gọi điện cho cô ấy nhưng điện thoại của cô ấy cứ tắt máy?
Tiểu Triệu nhìn trước ngó sau, thấy bốn xung quanh không có người. Hắn mới hạ thấp giọng nói:
- Diệp tiên sinh, đội trưởng Chu của chúng tôi xảy ra chuyện rồi. Hôm qua, có mấy người tới đây, dẫn đội trưởng của chúng tôi đi. Hình như là người của tỉnh. Cụ thể thế nào thì chúng tôi không biết. Tóm lại hôm nay cục đã quyết đinh tổ trưởng bên tổ chống ma túy tới tạm thời đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của chúng tôi. Diệp tiên sinh, tôi thấy chuyện này không nhỏ đâu. À, đúng rồi. Nội bộ của chúng tôi có yêu cầu, chuyện này phải giữ bí mật. Diệp tiên sinh, tôi phải nói, đội trưởng Chu đối xử với tôi rất tốt. Tôi cũng không muốn thấy cô ấy xảy ra chuyện nên mới nói chuyện này với anh!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ lên vai Tiểu Triệu, nói:
- Tiểu Triệu, tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm, tôi không nói ra đâu!
Diệp Lăng Phi rời khỏi đội cảnh sát hình sự đã là hơn bốn giờ chiều, Diệp Lăng Phi lập tức lái xe tới nhà của Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi vừa lái xe tới cổng nhà, liền nhìn thấy phía đối diện không xa có dừng một chiếc xe Trung Hoa màu đen. Lúc Diệp Lăng Phi xuống xe liền nhìn thấy bên trong chiếc xe đó có người ngó mặt ra đang nhìn về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cũng không lập tức lên lầu. Hắn đứng ở dưới nhà, châm thuốc từ từ hút. Quan sát tình hình xung quanh, chỉ thấy cửa của chiếc xe Trung Hoa đó đột nhiên mở ra, có hai người đàn ông mặc quần áo bình thường bước từ trên xe xuống. Hai người đó đi thẳng tới phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy hai người đó tiến lại phía hắn, vẫn thản nhiên đứng thong thả hút thuốc.
- Tiên sinh, anh tìm người sao?
Hai người đó bước về phía Diệp Lăng Phi, một trong hai người hỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn người đàn ông đó, nói:
- Liên quan gì chứ? Sao tôi phải nói với các anh!
- Tiên sinh, mời anh phối hợp với chúng tôi!
Người đàn ông đó từ trên người rút ra giấy nghiệp vụ, nói:
- Chúng tôi là cảnh sát. Tiên sinh, mời anh trả lời câu hỏi của chúng tôi. Có phải anh tới tìm người không?
- Cảnh sát thì sao chứ. Cảnh sát thì có thể tùy tiện vô cớ hỏi tôi sao?
Diệp Lăng Phi lạnh hừm một tiếng nói:
- Tôi chỉ thích xuống xe hút điếu thuốc thôi. Ai quy định ở đây không được phép hút thuốc thế!
- Vị tiên sinh này, thực lòng xin lỗi. Ở đây không được phép dừng xe. Mời anh lái xe đi cho!
Người đàn ông đó lễ phép nói:
- Chúng tôi đang thi hành công vụ. Mời anh hợp tác giùm!
Diệp Lăng Phi nghe xong, vứt ngay điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập lửa, nói:
- Đi thì đi!
Vừa nói. Diệp Lăng Phi vừa lên xe, lái xe rời khỏi đây.
Lúc Diệp Lăng Phi rời khỏi đó. Hắn liền lập tức lấy ngay điện thoại ra, gọi cho Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, Hân Mính xảy ra chuyện rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Tình Đình giật nảy mình. Bạch Tình Đình vội vàng hỏi:
- Hân Mính rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Cái này thì anh không rõ. Nãy anh tới đồn cảnh sát hình sự, đồng nghiệp của Hân Mính nói hôm qua đã có người đưa Hân Mính đi. Hình như là tiếp thụ điều tra gì đó. Cụ thể người đó không có nói. Anh vừa tới nhà Hân Mính, dưới nhà có cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Tình Đình, anh nghi thị trưởng Chu và Hân Mính đều bị điều tra rồi. Còn điều tra cái gì thì tạm thời anh chưa rõ. Em đừng lo, anh sẽ nhanh nghĩ cách để giải quyết chuyện này!
- Ông xã, anh nhất định phải nghĩ cách để giúp Hân Mính đó.
Bạch Tình Đình nói:
- Công việc của em ở đây cũng sắp xong rồi. Em sẽ nhanh chóng quay về thành phố Vọng Hải. Em muốn tìm những mối quan hệ khác xem thế nào. Không chừng có thể giúp được gì đó!
- Tình Đình, chuyện này em không cần lo đâu. Anh sẽ giải quyết. Em cứ yên tâm giải quyết chuyện của em đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện xong. Hắn liền vừa lái xe vừa gọi điện cho Nhạc Lâm Sơn. Lần trước, Diệp Lăng Phi chỉ là gọi điện cho Nhạc Lâm Sơn, lần này là Diệp Lăng Phi muốn nhờ Nhạc Lâm Sơn giúp đỡ. Bố già là người phía quân đội. Diệp Lăng Phi không muốn trực tiếp tìm Lão già giúp. Còn Nhạc Lâm Sơn là người trực tiếp quản lý nội các, Diệp Lăng Phi gọi điện cho Nhạc Lâm Sơn là muốn nhờ Nhạc Lâm Sơn giúp hắn điều tra rõ chuyện này rốt cục là thế nào.
- Tiểu tử, sao lại gọi điện cho ta thế này. Hôm qua tôi vừa nhắc tới cậu với Lão già xong. Tôi nói, lần trước tiểu tử cậu gọi điện cho tôi xong, đến một câu cảm ơn cũng không nói. Cậu đoán xem Lão già nói gì. Ông ấy nói, hai chúng tôi sẽ trực tiếp tới tìm cậu tính sổ. Không coi chúng tôi ra gì cả!
Giọng của Nhạc Lâm Sơn đầy vui vẻ. Hiển nhiên quan hệ rất thân thiết với Diệp Lăng Phi. Phải biết rằng thân phận cao như Nhạc Lâm Sơn đây, rất ít khi dùng giọng như thế này nói chuyện với người khác. Diệp Lăng Phi cũng được coi là ngoại lệ cực kỳ đặc biệt.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lão tử, tôi vô cùng vui mừng được đón các ông tới. Tới lúc đó, tôi bảo đảm sẽ mời các ông ăn cơm. Ừm, các ông xem một bát mỳ năm đồng thế nào. Lúc đó tôi sẽ chọn một quán mì ven đường, bao thẳng cả quán đó, để các ông ăn no thì thôi!
- Được thôi. Không vấn đề gì!
Nhạc Lâm Sơn cười ha ha nói:
- Có điều, nếu để hai ông già sắp xuống lỗ này ăn mà có bệnh gì, cậu phải chịu trách nhiệm đó nhé!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng đổi ngay giọng, nói:
- Ông già, lần này tôi gọi điện cho ông là có chuyện khó giải quyết nhờ ông giúp đỡ đây. Đương nhiên, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, ông chỉ cần giúp tôi hỏi rõ một chuyện là được. Phần còn lại tôi sẽ tự lo.
- Ồ, chăng lẽ còn có chuyện khiến cậu không giải quyết được sao. Nói nghe xem nào!
Nhạc Lâm Sơn nói.
Diệp Lăng Phi thở dài, nói:
- Là chuyện của một người bạn thân. Hừm, tôi không biết phải nói thế nào. Chính là bố của bạn tôi là thị trưởng của thành phố Vọng Hải tên Chu Hồng Sâm. Còn bạn của tôi là Chu Hân Mính - đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Chắc là tối qua, bạn của tôi bị người đem đi tiếp nhận điều tra. Hình như là người của tỉnh. Còn thị trưởng Chu hình như cũng xảy ra chuyện. Tóm lại, giờ tôi không liên lạc được với hai người đó. Không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Ông già, chuyện này rất quan trọng đối với tôi. Tôi muốn ông giúp tôi hỏi xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
- À, ra là thế!
Nhạc Lâm Sơn nghe xong, nói:
- Chắc là xảy ra vấn đề gì đó nên phái tiếp nhận điều tra thôi. Những chuyện kiểu này thường rất nghiêm mật. Bên ngoài khó mà biết được. Thế này đi, để tôi hỏi xem. Cậu đợi điện thoại của tôi nhé!
Nhạc Lâm Sơn nói tới đây, còn bổ sung thêm một câu:
- Tôi không thể nhúng tay vào, chỉ có thể giúp cậu hỏi một câu thôi. Cậu nên rõ, trong chuyện này....
Diệp Lăng Phi không đợi Nhạc Lâm Sơn nói xong, vội vàng nói:
- Tôi hiểu. Nếu thị trưởng Chu thật sự phạm pháp thì nên tiếp nhận hình phạt. Nhưng, tôi tin con người thị trưởng Chu!
- Ừm, cậu hiểu là tốt. Đợi điện thoại của tôi nhé!
Diệp Lăng Phi chỉ nói vậy với Nhạc Lâm Sơn thôi. Một khi Chu Hồng Sâm thật sự phạm pháp. Diệp Lăng Phi vì Chu Hân Mính cũng sẽ nghĩ mọi cách để Chu Hồng Sâm được ra. Diệp Lăng Phi vì mối quan hệ với Chu Hân Mính, đã coi Chu Hồng Sâm như người nhà của hắn. Diệp Lăng Phi không có tâm trạng ăn cơm. Hắn lái xe tới bên bờ biển, xuống xe xong. Một mình ngồi bên bờ biển, lo lắng chờ tin của Nhạc Lâm Sơn. Diệp Lăng Phi linh tính Chu Hân Mính sẽ xảy ra chuyện, nhưng, Diệp Lăng Phi chỉ tính được đoạn đầu, không tính được kết quả. Không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Đột nhiên tiếng điện thoại kêu lên khiến Diệp Lăng Phi giật nảy Mính. Hắn nghĩ là điện thoại của Nhạc Lâm Sơn, liền vội vàng nhấn nút nghe luôn, rồi vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi, Hân Mính và bố cô ấy rốt cục thế nào rồi?
- Diệp đại ca, anh sao thế?
Điện thoại vọng lại tiếng nói của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy là giọng của Vu Tiêu Tiếu, liền có chút thất vọng, nói:
- Không có gì, anh đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng.
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi khác bình thường, liền nói:
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu?
- Anh đang ở bãi biển!
Diệp Lăng Phi thấy cách trường đại học Vọng Hải không xa liền bổ sung thêm câu:
- Ở ngay bên cạnh trường của bọn em đó!
Vu Tiêu Tiếu muốn qua đấy. Diệp Lăng Phi cũng nói luôn vị trí cụ thể của hắn cho Vu Tiêu Tiếu. Gác điện thoại xong, Diệp Lăng Phi lại cầm bao thuốc lá ra, vừa rút được điếu thuốc từ trong bao ra, điện thoại lại reo lên. Điếu thuốc trên tay Diệp Lăng Phi bỗng rơi thăng xuống bãi cát. Diệp Lăng Phi cùng không thèm để ý tới việc nhặt điếu thuốc lên, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn điện thoại. Lần này là Nhạc Lâm Sơn gọi tới, Diệp Lăng Phi vội vàng nghe điện, còn chưa đợi Nhạc Lâm Sơn nói, Diệp Lăng Phi đã cuống lên hỏi:
- Lão già, thế nào. Rốt cục thị trưởng Chu đã xảy ra chuyện gì?
Điện thoại vọng lại tiếng của Nhạc Lâm Sơn, chỉ thấy Nhạc Lâm Sơn nói:
- Chuyện lần này có vẻ khó xử rồi. Tôi vừa hỏi qua, hiện cả nhà Chu Hồng Sâm ba người đều đã được đưa lên tỉnh. Ngoài việc Chu Hồng Sâm bị tố cáo tham nhũng, tắc trách, v, v. Con gái của ông ấy cũng bị tố cáo lợi dụng quyền hạn tham nhũng. Bước đầu nghi ngờ con gái của Chu Hồng Sâm cấu kết với xã hội đen. Tóm lại, tỉnh rất coi trọng vụ án này, đã thành lâp tổ chuyên án tiến hành điều tra rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.