Chương 1200: Trò đùa hơi quá!
Tam Dương Trư Trư
04/07/2016
Sean gọi Diệp Lăng Phi đến chỗ khách sạn hắn đang ở, hắn nói hôm nay
hoặc ngày mai Diệp Lăng Phi sẽ bị tập kích. Diệp Lăng Phi nghe Sean nói
tin tình báo này hắn vốn không tỏ ra bất ngờ nhiều, dường như điều này
đã nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sean, đối với chuyện người của Khoa Nhung Hỏa Diễm tập kích tôi, tôi vốn không cảm thấy có bất kỳ bất ngờ gì cả, đây vốn là mục tiêu của bọn chúng, điều mà tôi quan tâm là ông biết địa điểm mà những người đó đang ở, có lẽ chuyện này mới là chuyện khiến người khác mong đợi!
- Diệp tiên sinh, cách nghĩ của anh quả nhiên không giống với người thường, không lo mình sẽ bị người khác tập kích!
Sean nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vỗ vỗ tay và nói:
- Anh thật không làm tôi thất vọng, được rồi, vậy tôi sẽ nói tin tình báo cho anh biết, tôi hy vọng việc hợp tác giữa chúng ta sẽ vui vẻ!
Bạch Tình Đình ngồi trong phòng làm việc, Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ và Tập đoàn Tân Á đã hợp nhất, Trương Lộ Tuyết cũng ở Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ làm việc, chỉ là vì trụ sở của Tập đoàn Tân Á vẫn ở bên tòa nhà Tân Á, Trương Lộ Tuyết đến tòa nhà Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ rất ít, hầu hết thời gian của Trương Lộ Tuyết đều ở tòa nhà của tập đoàn Tân Á.
Bạch Tình Đình vừa mở cuộc họp, bất động sản của tập đoàn mới triển khai đã có tổng kết, đồng thời, dựa vào suy nghĩ của Diệp Lăng Phi như vậy bắt đầu giao thiệp với ngành nghề khác.
Cô ấy vừa trở về phòng làm việc không lâu, lại nhận được điện thoại của Bành Hiểu Lộ. Bạch Tình Đình thấy số điện thoại của Bành Hiểu Lộ gọi đến, cô cười và cầm điện thoại lên, lưng dựa vào thành ghế và nói:
- Hiểu Lộ, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi vậy?
- Tôi lo lắng cho cô!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Tôi không biết ông xã cô có nghi ngờ cô không?
Bạch Tình Đình trên mặt nở nụ cười và nói:
- Ông xã tôi nghi ngờ tôi chuyện gì?
- Cô và tôi!
Bành Hiểu Lộ hỏi.
Bạch Tình Đình cười ha ha nói:
- Ông xã tôi đến hỏi còn không hỏi, Hiểu Lộ, tôi còn muốn để ông xã tôi nghi ngờ nữa, nhưng anh ấy lại không hỏi tôi. Cô nói xem rốt cuộc ông xã tôi đang nghĩ gì vậy?
Bành Hiểu Lộ ở đầu dây điện thoại bên kia hơi trầm ngâm một lát, lập tức nói:
- Tôi thấy Diệp Lăng Phi đang chờ cô tự nói ra đấy!
- Đợi tôi tự nói ra?
Bạch Tình Đình nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói câu nay thì cô chau mày, miệng cô lập tức cong lên, cô nói:
- Hiểu Lộ, cô nói ông xã tôi sẽ không giận à, trò đùa này hơi quá đấy!
- Tôi sao mà biết được, cái tên Diệp Lăng Phi này rốt cuộc nghĩ thế nào, tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi cảm thấy Diệp Lăng Phi là một người thông minh như vậy sao mà có thể không nghi ngờ được, trừ phi…
Bành Hiểu Lộ nói đến đây thì cố tình dừng lại. Bạch Tình Đình nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy cô tỏ ra rất căng thẳng, cô nói:
- Ý cậu là ông xã tôi căn bản không để ý đến tôi có phải không?
- Đây không phải là kết quả mà cô muốn có sao?
Bành Hiểu Lộ nói,
- Cô không phải muốn biết phản ứng của ông xã cô à? Tình Đình, cô định làm thế nào vậy?
- Tôi làm sao mà biết được!
Bạch Tình Đình nói,
- Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi vốn không ngờ kết quả sẽ như vậy, lúc đó tôi chỉ muốn… Không phải đâu, không phải đâu, ông xã tôi không phải là không để ý đến tôi chỉ là anh ấy gần đây bận nhiều việc quá nên không có thời gian để hỏi tôi, tôi, tôi không tin anh ấy không để ý đến tôi, có lẽ, có lẽ là anh ấy đang đợi tôi tự nói với anh ấy đấy!
- Tình Đình vậy cô tự xem mà làm đi! Trong chuyện này tôi cũng không giúp gì được cả, tôi cũng coi như là đã giúp cô rồi, nếu sau này có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói với tôi, giống như cô đã từng nói chúng ta là chị em tốt, không phải sao?
- Ừ!
Bạch Tình Đình gật gật đầu, rồi lập tức nói:
- Hiểu Lộ, bây giờ tôi không thể nói chuyện tiếp với cô được, tôi gọi điện thoại cho ông xã tôi, xem thử ý thứ của anh ấy sao đã!
Bạch Tình Đình nói rồi dập máy, cô lập tức gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Sau khi đầu dây bên kia reo lên mấy tiếng thì nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, anh đang có việc, nếu em không có chuyện gì gấp thì tối về nhà hãy nói nhé!
Bạch Tình Đình nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi thì cô cảm cám thấy Diệp Lăng Phi đang chờ mình nói thẳng với hắn, bây giờ dường như bộ dạng Diệp Lăng Phi đang rất tức giận, Bạch Tình Đình còn cho rằng chuyện này có liên quan đến cô, Bạch Tình Đình vội vàng giải thích:
- Ông xã, em muốn nói với anh một chút về chuyện của em và Bành Hiểu Lộ!
Bạch Tình Đình vẫn chưa nói xong thì đã nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, nếu em muốn nói về mối quan hệ giữa em và Bành Hiểu Lộ thì chuyện này hay là đợi về nhà hãy nói. Bây giờ anh có chuyện quan trọng cần phải làm, à, đúng rồi, hôm nay không được tùy tiện ra ngoài, em không phải là ở công ty sao, sau khi ở công ty giải quyết mọi chuyện xong thì cứ về thẳng nhà, anh sẽ gọi Minako bảo vệ em, nhớ đấy, thời gian này ở Vọng Hải rất loạn, không được tùy tiện ra ngoài shopping đâu, nhớ lời anh nói đấy!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó thì tắt máy. Trong tay Bạch Tình Đình cầm điện thoại, trong lòng cô hoảng loạn cả lên, cô không biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc có chuyện gì gấp cần phải làm, nghe khẩu khí trong lời nói Diệp Lăng Phi vừa nói lúc nãy thì Diệp Lăng Phi dường như đang giải quyết một chuyện hết sức quan trọng, đến cả thời gian nói chuyện với cô cũng không có, trong ấn tượng của Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi rất ít khi như vậy, lẽ nào Diệp Lăng Phi thực sự là vì chuyện ước định của cô và Bành Hiểu Lộ mà tức giận, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy hối hận. Sớm biết sự việc đến mức này thì cô không nên thử Diệp Lăng Phi, như vậy thì sẽ xảy ra cục diện không hay. Trong lòng Bạch Tình Đình loạn cả lên, lúc này điện thoại cô reo lên. Bạch Tình Đình còn co rằng là Diệp Lăng Phi gọi đến, cô vội vàng nghe máy, không đợi đối phương nói, Bạch Tình Đình đã vội vàng nói:
- Ông xã, em…!
Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này thì trong điện thoại vọng lại tiếng nói của một cô gái:
- Tổng giám đốc Bạch, có phải là em không nên gọi điện thoại vào đúng lúc này không?
Bạch Tình Đình vừa nghe cô gái này nói thì mới biết cuộc điện thoại này không phải là Diệp Lăng Phi gọi, khi nãy trong lòng cô đang nghĩ Diệp Lăng Phi ở bên đó rốt cuộc là đang nghĩ cái gì nên mới cuống cuồng không nhìn kỹ số điện thoại gọi đến nên cô mới gọi là “ ông xã”. Bây giờ khi nghe tiếng của cô gái này Bạch Tình Đình mới cố gắng bình tĩnh trở lại, cô hỏi:
- Cô là ai?
- Em là Điền Tư, tổng giám đốc Bạch, lẽ nào chị quên rồi sao? Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi. Khi đó chị đã gọi điện thoại cho em, chị nói có thể gọi điện thoại cho chị, em không biết có phải em gọi cho chị vào lúc này là không thích hợp phải không?
Bạch Tình Đình nhớ đến cô gái này, cô vốn không ngờ cô gái này lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này, tuy Bạch Tình Đình bây giờ vốn không muốn nói chuyện với cô gái này nhưng vì lịch sự. Bạch Tình Đình khẽ nói:
- Không đâu, tôi chỉ đang đợi điện thoại của ông xã tôi thôi, Điền Tư, cô có chuyện gì à?
- À, không có chuyện gì, hôm nay em đến đây làm việc lại đi đến trước tòa nhà Tập đòan Quốc tế Thế Kỷ bây giờ đã đổi tên rồi, nên em muốn gọi điện thoại cho chị, tổng giám đốc Bạch, khi nãy chị có nói là đang chờ điện thoại của Diệp tiên sinh, em thấy em không nên gọi điện thoại đến vào giờ này, kỳ thực lần trước Đình Đình cũng đã nói với em rồi, không nên gọi điện thoại cho chị!
- Đình Đình?
Khi Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nhắc đến tên Đình Đình, trong lòng cô ngạc nhiên, không biết Đình Đình là ai. Vì sao không cho Điền Tư gọi điện thoại cho mình. Bạch Tình Đình tuy trong lòng rất muốn biết suy nghĩ của Diệp Lăng Phi nhưng bây giờ khi nghe Điền Tư nói ra một vấn đề nghi hoặc, Bạch Tình Đình trong lòng có chút tò mò. Cô nói:
- Tôi và ông xã tôi gọi điện thoại rất thường xuyên cho nên tôi mới cho rằng là anh ấy gọi đến, Điền Tư, khi nãy cô nhắc đến Đình Đình, Đình Đình là ai vậy, tại sao cô ấy lại không cho cô gọi điện thoại cho tôi!
- À, Vu Đình Đình là bạn học của em, cô ấy rất xinh đẹp!
Điền Tư chỉ nói ra câu này thôi thì cô lập tức nói “ Ai do” một tiếng. Câu nói đằng sau vẫn chưa nói ra. Trong lòng Bạch Tình Đình khó chịu, cô muốn biết Điền Tư sao lại nhắc đến cô gái này, Vu Đình Đình là người mà Bạch Tình Đình vốn không quen biết, thậm chí là cái tên này cô lần đầu tiên mới nghe thấy, trong lòng Bạch Tình Đình rất tò mò, đang muốn nghe Điền Tư nói hết thì không ngờ Điền Tư ở đầu dây bên kia chỉ mới nói có một nửa thì “ai da” lên một tiếng, dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Trong lòng Bạch Tình Đình rất muốn biết rốt cuộc Vu Đình Đình vì sao lại không cho Điền Tư gọi điện thoại cho mình. Trực giác nói cho Bạch Tình Đình biết cô gái tên là Vu Đình Đình này nói không chừng có mối quan hệ gì với chồng cô, Bạch Tình Đình sau khi ai do một tiếng thì cô vội vàng nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Em thiếu chút nữa thì bị đụng xe!
Điền Tư nói,
- Em đang ở dưới lầu của công ty chị đây, xe ở đây nhiều quá, khi nãy em đang gọi điện thoại cho tổng giám đốc Bạch thì một chiếc xe hơi màu đen đi ngang qua trước mặt em, thiếu chút nữa thì đụng vào em!
Khu hành chính trước tòa nhà Thế kỷ không cho phép được lái xe qua, đến cả Bạch Tình Đình cũng phải dừng xe lại ở bãi đậu xe, mà đi bộ đến cổng tòa nhà. Làm sao có thể có xe được. Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nói như vậy thì cô vốn không suy nghĩ rốt cuộc chiếc xe hơi màu đen đó từ đâu chạy đến, cô nói:
- Điền Tư, hay là như vậy, bây giờ tôi đang ở phòng làm việc, hay là cô đến văn phòng làm việc của tôi, như vậy được không?
Điền Tư nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cô tỏ ra không đồng ý lắm:
- Em làm sao có thể vào Tập đoàn của chị được, em lo khi em đến văn phòng của chị sẽ quấy rầy công việc của chị mất!
- Không có gì đâu!
Bạch Tình Đình nói,
- Tôi sẽ thông báo cho tiền sảnh, bây giờ tôi cũng không có việc gì làm, cô đến nói chuyện với tôi tôi còn cầu không được nữa chứ!
Điền Tư đang muốn nghe những lời này của Bạch Tình Đình, khi nãy điều cô nói là có thể khiến cho Bạch Tình Đình mời cô vào Tòa nhà của tập đoàn mới, Điền Tư thấy chỉ khi mình gặp mặt trực tiếp Bạch Tình Đình thì mới có cơ hội xúc tiến mối quan hệ với Bạch Tình Đình. Còn chuyện xe cộ khi nãy cũng chẳng qua chỉ là Điền Tư tự bịa ra thôi. Cô lo ngộ nhỡ mình đem chuyện Vu Đình Đình nói cho Bạch Tình Đình nghe thì Bạch Tình Đình sẽ không gặp mặt mình. Lá bài Vu Đình Đình bây giờ đang nằm trong tay Điền Tư, dự định của Điền Tư chính là lợi dùng hoàn toàn lá bài Vu Đình Đình, khiến cho Bạch Tình Đình nhìn mình với con mắt khác. Có lẽ trong mắt của người khác, Vu Đình Đình chẳng qua là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng nhưng Điền Tư không nghĩ vậy, quan hệ giữa Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi đã đủ khiến cho Điền Tư tin rằng Vu Đình Đình sẽ trở thành lá bài quan trọng trong tay cô, chỉ cần cô ta sử dụng tốt cô quân bài này sau này cô có thể có được tiền đồ tốt đẹp, còn Trần Dương, trong lòng Điền Tư hắn sớm đã trở thành quá khứ rồi. Điền Tư biết rằng người đàn ông như Trần Dương vốn không đáng để cô ta yêu thương. Tối đa chỉ là một quân cờ của cô ta mà thôi.
Đương nhiên Điền Tư không phải là kẻ ngốc mà đem mối quan hệ giữa Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi kể cho Bạch Tình Đình nghe một cách đơn giản vậy được, cô cần phải lợi dụng hoàn toàn Vu Đình Đình, không được vì lợi ích trước mắt… Điền Tư sẽ không xuất ngay lá bài Vu Đình Đình ra. Khi nghe Bạch Tình Đình nói có thể đi vào trong tòa nhà tập đoàn mới, Điền Tư vội nói:
- Tổng giám đốc Bạch, vậy bây giờ em đi đây!
Bạch Tình Đình tắt máy. Trong lòng cô cũng đã có tính toán. Khi nãy Bạch Tình Đình còn lo tình cảm của Diệp Lăng Phi đối với cô, theo lý mà nói thì Diệp Lăng Phi phải nghi ngờ chuyện hôm đó của Bành Hiểu Lộ và cô. Nhưng Diệp Lăng Phi không chỉ không nghi ngờ mà đến hỏi hắn cũng không hỏi, điều này khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình lo lắng, Bạch Tình Đình cố ý biểu hiện ra để muốn cho Diệp Lăng Phi nghi ngờ về chuyện ngày hôm đó, nhưng phản ứng của Diệp Lăng Phi lại khiến Bạch Tình Đình cảm thấy bất ngờ. Bạch Tình Đình muốn tìm một nguyên nhân, rốt cuộc là vì sao Diệp Lăng Phi lại không quan tâm cô. Bây giờ nghe Điền Tư nhắc đến cô sinh viên này, Bạch Tình Đình tự nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và cô sinh viên này, đây là một biểu hiện bình thường của một người vợ. Bạch Tình Đình đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ lung tung thì Điền Tư được thư ký của Bạch Tình Đình dẫn đến phòng làm việc của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy Điền Tư đến thì tạm thời dẹp bỏ hết mọi suy nghĩ lung tung của mình sang một bên, cô đứng dậy, mặt hiện lên một nụ cười tỏ ra rất thân thiết, Bạch Tình Đình mời Điền Tư ngồi trên ghế sofa. Bạch Tình Đình gọi thư ký của mình đem vào hai ly trà.
Điền Tư ngồi đối diện với Bạch Tình Đình, lúc này cô thể hiện sự thân thiết đối với Bạch Tình Đình, trong lòng Điền Tư sớm đã có sự chuẩn bị, vốn không muốn có cảm giác được sủng ái mà lo sợ gì cả, nhưng biểu hiện của cô bây giờ, Điền Tư còn muốn làm ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, cô vội nói:
- Tổng giám đốc Bạch, chị không cần đối với em như vậy đâu, em chỉ là một sinh viên bình thường, không có gì…!
Câu nói này của Điền Tư chưa nói xong thì Bạch Tình Đình đã cười nói:
- Điền Tư, cô và tôi không cần phải khách khí như vậy, chúng ta đã gặp nhau rồi, cũng coi như đã là bạn, à , đúng rồi, khi nãy cô nói bạn học của cô Vu Đình Đình không cho cô gọi điện thoại cho tôi, chuyện này là như thế nào?
Trong lòng Điền Tư sớm biết rằng Bạch Tình Đình sẽ cảm thấy rất hứng thú với Vu Đình Đình, trong lòng cô ta đã có toan tính rồi. Nên nói thế nào nhỉ? Cần phải biết Vu Đình Đình đang là một lá bài trong tay Điền Tư, nếu dễ dàng đánh ra như vậy Điền Tư sau này không còn lá bài nào nữa.
Điền Tư nghĩ đến đây và nói:
- Tổng giám đốc Bạch, là như vậy, sau khi người bạn học này của em biết em gọi điện thoại cho chị thì cô ấy khuyên em không nên gọi điện thoại cho chị, cho rằng giống như người ở xã hội thượng lưu như vậy sẽ không tiếp điện thoại của em, trong lòng em cũng hơi lo!
Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nói như vậy thì trong lòng có chút thất vọng, cô vốn cho rằng Điền Tư sẽ có những chuyện khác nữa. Nhưng không ngờ chỉ là chuyện này thôi. Trên mặt Bạch Tình Đình hiện lên nỗi thất vọng. Điền Tư vừa nhìn thấy biểu hiện này của Bạch Tình Đình thì trong lòng cô hiểu rõ trong lòng Bạch Tình Đình lúc này có chút thất vọng, nếu mình không nói ra một chút thì có thể sẽ khơi dậy cảm hứng cho Bạch Tình Đình, nói không chừng, Bạch Tình Đình sẽ rời khỏi đây bây giờ để biết, Điền Tư vẫn không nói gì với Bạch Tình Đình, Điền Tư không muốn bỏ qua một cơ hội khó mà đạt được như thế này. Điền Tư nghĩ đến đây thì lập tức nói:
- Nhưng, bạn học này của em cũng không phải là nhân vật tầm thường, cô ấy là cô gái giàu nhất trong lớp em đấy, à, đương nhiên là cô ấy rất xinh đẹp, nghe nói cô ấy được một người có tiền bao bọc, đương nhiên chuyện này em cũng chỉ là nghe nói thôi. Em vốn chưa thấy, cũng không biết chuyện này có thật không, tóm lại, cô ấy vốn không để lộ tình cảm của cô ấy ra với em, dường như người bạn trai của cô ấy rất giàu có!
- À, thì ra là vậy!
Bạch Tình Đình sau khi nghe Điền Tư nói những lời này thì cô nhìn Điền Tư, trong lòng thầm nghĩ cách. Theo Bạch Tình Đình thấy, cô sinh viên tên Điền Tư này dường như biết một số chuyện. Cô ấy đang muốn tiết lộ cho mình biết nhưng không biết vì sao Điền Tư lại không nói ra, mà thông qua phương thức nói quanh co để tiết lộ cho mình biết. Chẳng lẽ là tiền? Bạch Tình Đình nghĩ đến tiền, cô cho rằng Điền Tư đang muốn ở cô một ít tiền, nghĩ ngợi rồi cô thấy điều này cũng có khả năng, Điền Tư là một sinh viên bình thường, nếu trong tay cô có một thứ gì có thể bán lấy tiền thì đương nhiên cô muốn có được tiền rồi!
Bạch Tình Đình nghĩ đến đây, cô nhìn Điền Tư một cái và nói:
- Điền Tư, bây giờ cô là một sinh viên, đã là sinh viên thì cần tiêu tốn rất nhiều tiền. Nếu cô ở đây cần giầy thì tôi có thể giúp đỡ cô!
Điền Tư cũng rất thông minh, khi Điền Tư nghe Bạch Tình Đình nói câu này thì trong lòng cô hiểu rõ ý của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đang muốn cho cô tiền. Nói cách khác Bạch Tình Đình đã hiểu được ý nghĩa trong những câu nói khi nãy của cô, Điền Tư vốn không muốn tiền của Bạch Tình Đình, cái cô cần là muốn Bạch Tình Đình giúp đỡ cô. Điền Tư vội nói:
- Tổng giám đốc Bạch, chị hiểu nhầm ý em rồi, em đến đây vốn không có yêu cầu gì cả, cũng không muốn chị giúp em, em đã nói những gì em biết với chị rồi, nếu em không biết thì em cũng không nói bậy đâu, chị nói có đúng không?
- Điều này thì đương nhiên rồi!
Bạch Tình Đình nói,
- Tôi vốn không có ý này, tôi chỉ là hy vọng có thể giúp đỡ cô mà thôi!
Bạch Tình Đình nói rồi cầm ly trà lên. Cô uống một ngụm thì nghe thấy Điền Tư nói:
- Tổng giám đốc Bạch, em nhớ lại một chuyện, không biết có nên nói cho chị không!
- Sean, đối với chuyện người của Khoa Nhung Hỏa Diễm tập kích tôi, tôi vốn không cảm thấy có bất kỳ bất ngờ gì cả, đây vốn là mục tiêu của bọn chúng, điều mà tôi quan tâm là ông biết địa điểm mà những người đó đang ở, có lẽ chuyện này mới là chuyện khiến người khác mong đợi!
- Diệp tiên sinh, cách nghĩ của anh quả nhiên không giống với người thường, không lo mình sẽ bị người khác tập kích!
Sean nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vỗ vỗ tay và nói:
- Anh thật không làm tôi thất vọng, được rồi, vậy tôi sẽ nói tin tình báo cho anh biết, tôi hy vọng việc hợp tác giữa chúng ta sẽ vui vẻ!
Bạch Tình Đình ngồi trong phòng làm việc, Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ và Tập đoàn Tân Á đã hợp nhất, Trương Lộ Tuyết cũng ở Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ làm việc, chỉ là vì trụ sở của Tập đoàn Tân Á vẫn ở bên tòa nhà Tân Á, Trương Lộ Tuyết đến tòa nhà Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ rất ít, hầu hết thời gian của Trương Lộ Tuyết đều ở tòa nhà của tập đoàn Tân Á.
Bạch Tình Đình vừa mở cuộc họp, bất động sản của tập đoàn mới triển khai đã có tổng kết, đồng thời, dựa vào suy nghĩ của Diệp Lăng Phi như vậy bắt đầu giao thiệp với ngành nghề khác.
Cô ấy vừa trở về phòng làm việc không lâu, lại nhận được điện thoại của Bành Hiểu Lộ. Bạch Tình Đình thấy số điện thoại của Bành Hiểu Lộ gọi đến, cô cười và cầm điện thoại lên, lưng dựa vào thành ghế và nói:
- Hiểu Lộ, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi vậy?
- Tôi lo lắng cho cô!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Tôi không biết ông xã cô có nghi ngờ cô không?
Bạch Tình Đình trên mặt nở nụ cười và nói:
- Ông xã tôi nghi ngờ tôi chuyện gì?
- Cô và tôi!
Bành Hiểu Lộ hỏi.
Bạch Tình Đình cười ha ha nói:
- Ông xã tôi đến hỏi còn không hỏi, Hiểu Lộ, tôi còn muốn để ông xã tôi nghi ngờ nữa, nhưng anh ấy lại không hỏi tôi. Cô nói xem rốt cuộc ông xã tôi đang nghĩ gì vậy?
Bành Hiểu Lộ ở đầu dây điện thoại bên kia hơi trầm ngâm một lát, lập tức nói:
- Tôi thấy Diệp Lăng Phi đang chờ cô tự nói ra đấy!
- Đợi tôi tự nói ra?
Bạch Tình Đình nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói câu nay thì cô chau mày, miệng cô lập tức cong lên, cô nói:
- Hiểu Lộ, cô nói ông xã tôi sẽ không giận à, trò đùa này hơi quá đấy!
- Tôi sao mà biết được, cái tên Diệp Lăng Phi này rốt cuộc nghĩ thế nào, tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi cảm thấy Diệp Lăng Phi là một người thông minh như vậy sao mà có thể không nghi ngờ được, trừ phi…
Bành Hiểu Lộ nói đến đây thì cố tình dừng lại. Bạch Tình Đình nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy cô tỏ ra rất căng thẳng, cô nói:
- Ý cậu là ông xã tôi căn bản không để ý đến tôi có phải không?
- Đây không phải là kết quả mà cô muốn có sao?
Bành Hiểu Lộ nói,
- Cô không phải muốn biết phản ứng của ông xã cô à? Tình Đình, cô định làm thế nào vậy?
- Tôi làm sao mà biết được!
Bạch Tình Đình nói,
- Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi vốn không ngờ kết quả sẽ như vậy, lúc đó tôi chỉ muốn… Không phải đâu, không phải đâu, ông xã tôi không phải là không để ý đến tôi chỉ là anh ấy gần đây bận nhiều việc quá nên không có thời gian để hỏi tôi, tôi, tôi không tin anh ấy không để ý đến tôi, có lẽ, có lẽ là anh ấy đang đợi tôi tự nói với anh ấy đấy!
- Tình Đình vậy cô tự xem mà làm đi! Trong chuyện này tôi cũng không giúp gì được cả, tôi cũng coi như là đã giúp cô rồi, nếu sau này có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói với tôi, giống như cô đã từng nói chúng ta là chị em tốt, không phải sao?
- Ừ!
Bạch Tình Đình gật gật đầu, rồi lập tức nói:
- Hiểu Lộ, bây giờ tôi không thể nói chuyện tiếp với cô được, tôi gọi điện thoại cho ông xã tôi, xem thử ý thứ của anh ấy sao đã!
Bạch Tình Đình nói rồi dập máy, cô lập tức gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Sau khi đầu dây bên kia reo lên mấy tiếng thì nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, anh đang có việc, nếu em không có chuyện gì gấp thì tối về nhà hãy nói nhé!
Bạch Tình Đình nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi thì cô cảm cám thấy Diệp Lăng Phi đang chờ mình nói thẳng với hắn, bây giờ dường như bộ dạng Diệp Lăng Phi đang rất tức giận, Bạch Tình Đình còn cho rằng chuyện này có liên quan đến cô, Bạch Tình Đình vội vàng giải thích:
- Ông xã, em muốn nói với anh một chút về chuyện của em và Bành Hiểu Lộ!
Bạch Tình Đình vẫn chưa nói xong thì đã nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, nếu em muốn nói về mối quan hệ giữa em và Bành Hiểu Lộ thì chuyện này hay là đợi về nhà hãy nói. Bây giờ anh có chuyện quan trọng cần phải làm, à, đúng rồi, hôm nay không được tùy tiện ra ngoài, em không phải là ở công ty sao, sau khi ở công ty giải quyết mọi chuyện xong thì cứ về thẳng nhà, anh sẽ gọi Minako bảo vệ em, nhớ đấy, thời gian này ở Vọng Hải rất loạn, không được tùy tiện ra ngoài shopping đâu, nhớ lời anh nói đấy!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó thì tắt máy. Trong tay Bạch Tình Đình cầm điện thoại, trong lòng cô hoảng loạn cả lên, cô không biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc có chuyện gì gấp cần phải làm, nghe khẩu khí trong lời nói Diệp Lăng Phi vừa nói lúc nãy thì Diệp Lăng Phi dường như đang giải quyết một chuyện hết sức quan trọng, đến cả thời gian nói chuyện với cô cũng không có, trong ấn tượng của Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi rất ít khi như vậy, lẽ nào Diệp Lăng Phi thực sự là vì chuyện ước định của cô và Bành Hiểu Lộ mà tức giận, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy hối hận. Sớm biết sự việc đến mức này thì cô không nên thử Diệp Lăng Phi, như vậy thì sẽ xảy ra cục diện không hay. Trong lòng Bạch Tình Đình loạn cả lên, lúc này điện thoại cô reo lên. Bạch Tình Đình còn co rằng là Diệp Lăng Phi gọi đến, cô vội vàng nghe máy, không đợi đối phương nói, Bạch Tình Đình đã vội vàng nói:
- Ông xã, em…!
Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này thì trong điện thoại vọng lại tiếng nói của một cô gái:
- Tổng giám đốc Bạch, có phải là em không nên gọi điện thoại vào đúng lúc này không?
Bạch Tình Đình vừa nghe cô gái này nói thì mới biết cuộc điện thoại này không phải là Diệp Lăng Phi gọi, khi nãy trong lòng cô đang nghĩ Diệp Lăng Phi ở bên đó rốt cuộc là đang nghĩ cái gì nên mới cuống cuồng không nhìn kỹ số điện thoại gọi đến nên cô mới gọi là “ ông xã”. Bây giờ khi nghe tiếng của cô gái này Bạch Tình Đình mới cố gắng bình tĩnh trở lại, cô hỏi:
- Cô là ai?
- Em là Điền Tư, tổng giám đốc Bạch, lẽ nào chị quên rồi sao? Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi. Khi đó chị đã gọi điện thoại cho em, chị nói có thể gọi điện thoại cho chị, em không biết có phải em gọi cho chị vào lúc này là không thích hợp phải không?
Bạch Tình Đình nhớ đến cô gái này, cô vốn không ngờ cô gái này lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này, tuy Bạch Tình Đình bây giờ vốn không muốn nói chuyện với cô gái này nhưng vì lịch sự. Bạch Tình Đình khẽ nói:
- Không đâu, tôi chỉ đang đợi điện thoại của ông xã tôi thôi, Điền Tư, cô có chuyện gì à?
- À, không có chuyện gì, hôm nay em đến đây làm việc lại đi đến trước tòa nhà Tập đòan Quốc tế Thế Kỷ bây giờ đã đổi tên rồi, nên em muốn gọi điện thoại cho chị, tổng giám đốc Bạch, khi nãy chị có nói là đang chờ điện thoại của Diệp tiên sinh, em thấy em không nên gọi điện thoại đến vào giờ này, kỳ thực lần trước Đình Đình cũng đã nói với em rồi, không nên gọi điện thoại cho chị!
- Đình Đình?
Khi Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nhắc đến tên Đình Đình, trong lòng cô ngạc nhiên, không biết Đình Đình là ai. Vì sao không cho Điền Tư gọi điện thoại cho mình. Bạch Tình Đình tuy trong lòng rất muốn biết suy nghĩ của Diệp Lăng Phi nhưng bây giờ khi nghe Điền Tư nói ra một vấn đề nghi hoặc, Bạch Tình Đình trong lòng có chút tò mò. Cô nói:
- Tôi và ông xã tôi gọi điện thoại rất thường xuyên cho nên tôi mới cho rằng là anh ấy gọi đến, Điền Tư, khi nãy cô nhắc đến Đình Đình, Đình Đình là ai vậy, tại sao cô ấy lại không cho cô gọi điện thoại cho tôi!
- À, Vu Đình Đình là bạn học của em, cô ấy rất xinh đẹp!
Điền Tư chỉ nói ra câu này thôi thì cô lập tức nói “ Ai do” một tiếng. Câu nói đằng sau vẫn chưa nói ra. Trong lòng Bạch Tình Đình khó chịu, cô muốn biết Điền Tư sao lại nhắc đến cô gái này, Vu Đình Đình là người mà Bạch Tình Đình vốn không quen biết, thậm chí là cái tên này cô lần đầu tiên mới nghe thấy, trong lòng Bạch Tình Đình rất tò mò, đang muốn nghe Điền Tư nói hết thì không ngờ Điền Tư ở đầu dây bên kia chỉ mới nói có một nửa thì “ai da” lên một tiếng, dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Trong lòng Bạch Tình Đình rất muốn biết rốt cuộc Vu Đình Đình vì sao lại không cho Điền Tư gọi điện thoại cho mình. Trực giác nói cho Bạch Tình Đình biết cô gái tên là Vu Đình Đình này nói không chừng có mối quan hệ gì với chồng cô, Bạch Tình Đình sau khi ai do một tiếng thì cô vội vàng nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Em thiếu chút nữa thì bị đụng xe!
Điền Tư nói,
- Em đang ở dưới lầu của công ty chị đây, xe ở đây nhiều quá, khi nãy em đang gọi điện thoại cho tổng giám đốc Bạch thì một chiếc xe hơi màu đen đi ngang qua trước mặt em, thiếu chút nữa thì đụng vào em!
Khu hành chính trước tòa nhà Thế kỷ không cho phép được lái xe qua, đến cả Bạch Tình Đình cũng phải dừng xe lại ở bãi đậu xe, mà đi bộ đến cổng tòa nhà. Làm sao có thể có xe được. Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nói như vậy thì cô vốn không suy nghĩ rốt cuộc chiếc xe hơi màu đen đó từ đâu chạy đến, cô nói:
- Điền Tư, hay là như vậy, bây giờ tôi đang ở phòng làm việc, hay là cô đến văn phòng làm việc của tôi, như vậy được không?
Điền Tư nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cô tỏ ra không đồng ý lắm:
- Em làm sao có thể vào Tập đoàn của chị được, em lo khi em đến văn phòng của chị sẽ quấy rầy công việc của chị mất!
- Không có gì đâu!
Bạch Tình Đình nói,
- Tôi sẽ thông báo cho tiền sảnh, bây giờ tôi cũng không có việc gì làm, cô đến nói chuyện với tôi tôi còn cầu không được nữa chứ!
Điền Tư đang muốn nghe những lời này của Bạch Tình Đình, khi nãy điều cô nói là có thể khiến cho Bạch Tình Đình mời cô vào Tòa nhà của tập đoàn mới, Điền Tư thấy chỉ khi mình gặp mặt trực tiếp Bạch Tình Đình thì mới có cơ hội xúc tiến mối quan hệ với Bạch Tình Đình. Còn chuyện xe cộ khi nãy cũng chẳng qua chỉ là Điền Tư tự bịa ra thôi. Cô lo ngộ nhỡ mình đem chuyện Vu Đình Đình nói cho Bạch Tình Đình nghe thì Bạch Tình Đình sẽ không gặp mặt mình. Lá bài Vu Đình Đình bây giờ đang nằm trong tay Điền Tư, dự định của Điền Tư chính là lợi dùng hoàn toàn lá bài Vu Đình Đình, khiến cho Bạch Tình Đình nhìn mình với con mắt khác. Có lẽ trong mắt của người khác, Vu Đình Đình chẳng qua là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng nhưng Điền Tư không nghĩ vậy, quan hệ giữa Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi đã đủ khiến cho Điền Tư tin rằng Vu Đình Đình sẽ trở thành lá bài quan trọng trong tay cô, chỉ cần cô ta sử dụng tốt cô quân bài này sau này cô có thể có được tiền đồ tốt đẹp, còn Trần Dương, trong lòng Điền Tư hắn sớm đã trở thành quá khứ rồi. Điền Tư biết rằng người đàn ông như Trần Dương vốn không đáng để cô ta yêu thương. Tối đa chỉ là một quân cờ của cô ta mà thôi.
Đương nhiên Điền Tư không phải là kẻ ngốc mà đem mối quan hệ giữa Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi kể cho Bạch Tình Đình nghe một cách đơn giản vậy được, cô cần phải lợi dụng hoàn toàn Vu Đình Đình, không được vì lợi ích trước mắt… Điền Tư sẽ không xuất ngay lá bài Vu Đình Đình ra. Khi nghe Bạch Tình Đình nói có thể đi vào trong tòa nhà tập đoàn mới, Điền Tư vội nói:
- Tổng giám đốc Bạch, vậy bây giờ em đi đây!
Bạch Tình Đình tắt máy. Trong lòng cô cũng đã có tính toán. Khi nãy Bạch Tình Đình còn lo tình cảm của Diệp Lăng Phi đối với cô, theo lý mà nói thì Diệp Lăng Phi phải nghi ngờ chuyện hôm đó của Bành Hiểu Lộ và cô. Nhưng Diệp Lăng Phi không chỉ không nghi ngờ mà đến hỏi hắn cũng không hỏi, điều này khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình lo lắng, Bạch Tình Đình cố ý biểu hiện ra để muốn cho Diệp Lăng Phi nghi ngờ về chuyện ngày hôm đó, nhưng phản ứng của Diệp Lăng Phi lại khiến Bạch Tình Đình cảm thấy bất ngờ. Bạch Tình Đình muốn tìm một nguyên nhân, rốt cuộc là vì sao Diệp Lăng Phi lại không quan tâm cô. Bây giờ nghe Điền Tư nhắc đến cô sinh viên này, Bạch Tình Đình tự nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và cô sinh viên này, đây là một biểu hiện bình thường của một người vợ. Bạch Tình Đình đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ lung tung thì Điền Tư được thư ký của Bạch Tình Đình dẫn đến phòng làm việc của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy Điền Tư đến thì tạm thời dẹp bỏ hết mọi suy nghĩ lung tung của mình sang một bên, cô đứng dậy, mặt hiện lên một nụ cười tỏ ra rất thân thiết, Bạch Tình Đình mời Điền Tư ngồi trên ghế sofa. Bạch Tình Đình gọi thư ký của mình đem vào hai ly trà.
Điền Tư ngồi đối diện với Bạch Tình Đình, lúc này cô thể hiện sự thân thiết đối với Bạch Tình Đình, trong lòng Điền Tư sớm đã có sự chuẩn bị, vốn không muốn có cảm giác được sủng ái mà lo sợ gì cả, nhưng biểu hiện của cô bây giờ, Điền Tư còn muốn làm ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, cô vội nói:
- Tổng giám đốc Bạch, chị không cần đối với em như vậy đâu, em chỉ là một sinh viên bình thường, không có gì…!
Câu nói này của Điền Tư chưa nói xong thì Bạch Tình Đình đã cười nói:
- Điền Tư, cô và tôi không cần phải khách khí như vậy, chúng ta đã gặp nhau rồi, cũng coi như đã là bạn, à , đúng rồi, khi nãy cô nói bạn học của cô Vu Đình Đình không cho cô gọi điện thoại cho tôi, chuyện này là như thế nào?
Trong lòng Điền Tư sớm biết rằng Bạch Tình Đình sẽ cảm thấy rất hứng thú với Vu Đình Đình, trong lòng cô ta đã có toan tính rồi. Nên nói thế nào nhỉ? Cần phải biết Vu Đình Đình đang là một lá bài trong tay Điền Tư, nếu dễ dàng đánh ra như vậy Điền Tư sau này không còn lá bài nào nữa.
Điền Tư nghĩ đến đây và nói:
- Tổng giám đốc Bạch, là như vậy, sau khi người bạn học này của em biết em gọi điện thoại cho chị thì cô ấy khuyên em không nên gọi điện thoại cho chị, cho rằng giống như người ở xã hội thượng lưu như vậy sẽ không tiếp điện thoại của em, trong lòng em cũng hơi lo!
Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nói như vậy thì trong lòng có chút thất vọng, cô vốn cho rằng Điền Tư sẽ có những chuyện khác nữa. Nhưng không ngờ chỉ là chuyện này thôi. Trên mặt Bạch Tình Đình hiện lên nỗi thất vọng. Điền Tư vừa nhìn thấy biểu hiện này của Bạch Tình Đình thì trong lòng cô hiểu rõ trong lòng Bạch Tình Đình lúc này có chút thất vọng, nếu mình không nói ra một chút thì có thể sẽ khơi dậy cảm hứng cho Bạch Tình Đình, nói không chừng, Bạch Tình Đình sẽ rời khỏi đây bây giờ để biết, Điền Tư vẫn không nói gì với Bạch Tình Đình, Điền Tư không muốn bỏ qua một cơ hội khó mà đạt được như thế này. Điền Tư nghĩ đến đây thì lập tức nói:
- Nhưng, bạn học này của em cũng không phải là nhân vật tầm thường, cô ấy là cô gái giàu nhất trong lớp em đấy, à, đương nhiên là cô ấy rất xinh đẹp, nghe nói cô ấy được một người có tiền bao bọc, đương nhiên chuyện này em cũng chỉ là nghe nói thôi. Em vốn chưa thấy, cũng không biết chuyện này có thật không, tóm lại, cô ấy vốn không để lộ tình cảm của cô ấy ra với em, dường như người bạn trai của cô ấy rất giàu có!
- À, thì ra là vậy!
Bạch Tình Đình sau khi nghe Điền Tư nói những lời này thì cô nhìn Điền Tư, trong lòng thầm nghĩ cách. Theo Bạch Tình Đình thấy, cô sinh viên tên Điền Tư này dường như biết một số chuyện. Cô ấy đang muốn tiết lộ cho mình biết nhưng không biết vì sao Điền Tư lại không nói ra, mà thông qua phương thức nói quanh co để tiết lộ cho mình biết. Chẳng lẽ là tiền? Bạch Tình Đình nghĩ đến tiền, cô cho rằng Điền Tư đang muốn ở cô một ít tiền, nghĩ ngợi rồi cô thấy điều này cũng có khả năng, Điền Tư là một sinh viên bình thường, nếu trong tay cô có một thứ gì có thể bán lấy tiền thì đương nhiên cô muốn có được tiền rồi!
Bạch Tình Đình nghĩ đến đây, cô nhìn Điền Tư một cái và nói:
- Điền Tư, bây giờ cô là một sinh viên, đã là sinh viên thì cần tiêu tốn rất nhiều tiền. Nếu cô ở đây cần giầy thì tôi có thể giúp đỡ cô!
Điền Tư cũng rất thông minh, khi Điền Tư nghe Bạch Tình Đình nói câu này thì trong lòng cô hiểu rõ ý của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đang muốn cho cô tiền. Nói cách khác Bạch Tình Đình đã hiểu được ý nghĩa trong những câu nói khi nãy của cô, Điền Tư vốn không muốn tiền của Bạch Tình Đình, cái cô cần là muốn Bạch Tình Đình giúp đỡ cô. Điền Tư vội nói:
- Tổng giám đốc Bạch, chị hiểu nhầm ý em rồi, em đến đây vốn không có yêu cầu gì cả, cũng không muốn chị giúp em, em đã nói những gì em biết với chị rồi, nếu em không biết thì em cũng không nói bậy đâu, chị nói có đúng không?
- Điều này thì đương nhiên rồi!
Bạch Tình Đình nói,
- Tôi vốn không có ý này, tôi chỉ là hy vọng có thể giúp đỡ cô mà thôi!
Bạch Tình Đình nói rồi cầm ly trà lên. Cô uống một ngụm thì nghe thấy Điền Tư nói:
- Tổng giám đốc Bạch, em nhớ lại một chuyện, không biết có nên nói cho chị không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.