Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1787: U ám rời đi!(1)

Tam Dương Trư Trư

05/05/2018

Chuyện của Suzu Yamakawa và Minako đã quấy rầy tâm tình tốt của Diệp Lăng Phi, hôm qua hắn nhận được điện thoại của Phi Hổ nói Thầy Dương Cầm đến Nhật Bản, từ đó tâm tình của Diệp Lăng Phi đã kém đi rồi, không biết vì sao Diệp Lăng Phi luôn có cảm giác, dường như ở Nhật Bản sắp xảy ra những chuyện không ai có thể lường trước được, Diệp Lăng Phi cũng không biết rốt cuộc mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào, nhưng hắn chắc chắn, chuyện ở Nhật Bản phải nhanh chóng được giải quyết. Hôm nay Suzu Yamakawa và Minako không thể đi Nhật Bản được rồi, theo tình hình hiện giờ, ít nhất cũng phải qua hai ba ngày nữa, Minako mới có thể ổn định được tâm tình, đem thi thể của Tanaka Ichiro hỏa táng rồi mang về cố hương. Diệp Lăng Phi rời khỏi bệnh viện, cảm thấy hơi phiền muộn, hắn không trực tiếp về nhà mà lái ô-tô đến một hội sở, tìm một cô thợ đấm bóp mát xa cho hắn. Cô thợ đấm bóp khoảng chừng 24-25 tuổi, dáng người cao gầy, nét mặt thanh tú, hội sở này là một nơi giải trí khá xa hoa ở thành phố Vọng Hải, ở trong phòng mát xa có hòn non bộ, suối, …, rất có hương vị tự nhiên của phòng mát xa các khu du lịch ở các bãi biển Đông Nam Á. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, cô thợ đấm bóp đó nhẹ nhàng mát xa toàn thân Diệp Lăng Phi, trước tiên làm cho toàn bộ cơ thể của Diệp Lăng Phi được thả lỏng, sau đó mới mát xa vùng lưng Diệp Lăng Phi.

Điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, hắn mở mắt ra, cầm lấy điện thoại từ chỗ cô nhân viên mát xa, thấy điện thoại là do Trịnh Khả Nhạc gọi tới, Diệp Lăng Phi không biết sao Trịnh Khả Nhạc lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này. Lần này Trương Lộ Tuyết đến Bắc Kinh không dẫn Trịnh Khả Nhạc theo, để Trịnh Khả Nhạc ở lại công ty, có chuyện gì, Trịnh Khả Nhạc có thể thông báo cho Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, hắn hỏi:

- Khả Nhạc, có chuyện gì vậy?

- Diệp đại ca, anh đang ở đâu thế?

Giọng nói của Trịnh Khả Nhạc dường như còn mang theo tiếng nức nở, dường như là cô phải chịu ủy khuất gì đó. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nghe Trịnh Khả Nhạc hỏi như vậy, hắn nở nụ cười, ra hiệu cho cô nhân viên mát xa tạm thời dừng lại, ngồi dậy, nói:

- Anh đang mát xa, làm sao vậy, có chuyện gì à?

Trong lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi bảo cô nhân viên đấm bóp đưa cho hắn một điếu thuốc lá, cô nhân viên mát xa đưa điếu thuốc lá đến rồi châm lửa cho Diệp Lăng Phi, sau đó cô đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, cái váy siêu ngắn để lộ ra cặp đùi trắng tuyết của cô, chiếc quần lót màu đen, váy ngắn màu trắng, quần lót màu đen, bản thân là cách phối hợp rất quyến rũ. Hội sở thực hiện quy chế hội viên, người bình thường không thể đi vào được, nguyên tắc của hội sở không cho phép nhân viên mát xa phát sinh quan hệ với khách hàng, tất nhiên, nếu như khách hàng và nhân viên mát xa muốn làm bạn, chỉ cần không phát sinh quan hệ ở hội sở, hội sở biết được cũng sẽ không nói gì, chính vì vậy, có không ít nữ nhân viên mát xa duy trì quan hệ tốt đẹp với khách hàng.

- Diệp đại ca, em bị người ta bắt nạt, anh phải giúp em hả giận!

Giọng nói của Trịnh Khả Nhạc mang theo vẻ ủy khuất, cô nói,

- Những tên quản lý của bộ phận hậu cần đó quả là ức hiếp người ta quá đáng, lúc Trương tổng giám đốc ở đây trước giờ bọn họ không dám đối xử với em như vậy, bây giờ thì vui rồi, Trương tổng giám đốc vừa đi ra ngoài, bọn họ liền bắt nạt em. Diệp đại ca, anh phải làm chủ cho em!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, trong mắt hắn, Trịnh Khả Nhạc chỉ là một cô bé bốc đồng mà thôi, Diệp Lăng Phi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Trịnh Khả Nhạc có thể bàn những chuyện của người lớn với hắn, có thể nói rằng Trịnh Khả Nhạc giống như là một đứa trẻ thích làm nũng thì đúng hơn. Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, hắn cười nói:

- Tiểu nha đầu, em đây là đang kể khổ với anh đấy à? Không phải là em không biết, anh không quan tâm đến chuyện của tập đoàn, nếu như em bị ủy khuất gì, em nên nói với Lộ Tuyết, để Lộ Tuyết giúp em hả giận!

- Diệp đại ca, em bị người ta bắt nạt mà anh cũng không chịu giúp em!



Người ta thường bảo con gái làm nũng thì đừng nói đến đạo lý, Trịnh Khả Nhạc chính là một cô nương không giảng đạo lý như vậy, trong lòng Trịnh Khả Nhạc đương nhiên biết rõ Diệp Lăng Phi không để ý tới chuyện của tập đoàn, nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn cứ khóc lóc kể lể với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc kể khổ trong điện thoại, hắn liền cười nói:

- Khả Nhạc, đã như vậy thì em cứ tới đây đi, vừa lúc anh đang ở một mình, em qua đây chơi với anh. Hội sở này cũng không tệ, có các dịch vụ mát xa, chơi bóng, tiêu khiển, nếu như em muốn đánh bạc cũng được, thua thì cứ tính vào tiền anh, thắng coi như là của em, em thấy như thế có được không?

- Thật sao?

Trịnh Khả Nhạc vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng tràn đầy vui mừng, lập tức đồng ý,

- Diệp đại ca, được rồi, bây giờ em lập tức đến đó, anh không được nói lời không giữ lời đâu đấy, nếu không thì từ nay về sau em không để ý đến anh nữa!

- Anh sẽ không nuốt lời đâu, em yên tâm đi!

Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, lại nằm trên giường mát xa, gọi cô nhân viên mát xa đó tiếp tục đấm bóp cho hắn. Trịnh Khả Nhạc bắt xe taxi để tới đây, cô gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi ở trước cửa ra vào của hội sở, Trịnh Khả Nhạc không thể một mình đi vào đây được, phải nhờ Diệp Lăng Phi dẫn vào. Đây là lần đầu tiền Trịnh Khả Nhạc đến nơi này, những người như cô làm gì có tiền để đến tiêu pha ở những nơi thế này chứ. Sau khi Trịnh Khả Nhạc đi vào trong hội sở, nhìn thấy cô nhân viên phục vụ ở đây người nào người nấy ăn mặc rất thoáng mát gợi cảm, Trịnh Khả Nhạc liền chu môi ra, khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp đại ca, nếu em mà mặc quần áo giống như mấy cô gái này, nhất định phải đẹp hơn các cô ấy gấp trăm lần, à, em nhớ hồi em ở Bắc Kinh hôm đó em mặc xường xám đi chụp ảnh, lúc đó tay nhiếp ảnh gia bảo là muốn giới thiệu em làm người mẫu, em không thèm làm đâu, chẳng lẽ em không biết người mẫu phải làm gì ư, nhà em ở Bắc Kinh, chẳng là coi em là con ngốc ư, em không thèm để ý đến hắn ta. Diệp đại ca, anh có muốn xem em mặc xường xám không? - Anh muốn thấy em mặc đồng phục y tá!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Anh ham thích các thể loại đồng phục!

- Tốt, để hôm nào em đi mua đồng phục nữ y tá là được!

Trịnh Khả Nhạc không hề có cảm giác xấu hổ, cô khoác tay Diệp Lăng Phi, bộ ngực áp lên người Diệp Lăng Phi, ánh mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cô đang tìm xem sòng bạc ở chỗ nào. Trịnh Khả Nhạc vội vàng tới đây như vậy cũng bởi vì câu nói của Diệp Lăng Phi thắng bạc thì tiền của cô, thua thì tính tiền cho hắn, chuyện tốt như vậy Trịnh Khả Nhạc sao có thể bỏ qua được chứ, cô nhìn khắp xung quanh, cũng không nhìn thấy cái mà Diệp Lăng Phi gọi là sòng bạc ở chỗ nào. Trịnh Khả Nhạc không nhịn được, hỏi:

- Diệp đại ca, chúng ta đi đâu đánh bạc vậy?

Diệp Lăng Phi cười nói:



- Khả Nhạc, chẳng lẽ em đến đây để đánh bạc sao?

Diệp Lăng Phi đảo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Khả Nhạc cái, Trịnh Khả Nhạc chu miệng ra, nói:

- Hôm nay tâm tình của người ta không được tốt, đều là do đám người của bộ phận hậu cần bắt nạt em, Diệp đại ca, anh phải giúp em...!

Trịnh Khả Nhạc vừa định làm nũng, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Được rồi, được rồi, Khả Nhạc, coi như là anh sợ em, em đừng nói đến chuyện đó nữa, bây giờ chúng ta đi mát xa trước đã, mát xa xong chúng ta sẽ đi đánh bạc, như vậy có được không?

- Để em nghĩ đã!

Trịnh Khả Nhạc tỏ vẻ như đang suy nghĩ, Diệp Lăng Phi không để ý đến Trịnh Khả Nhạc, ánh mắt hắn nhìn bốn phía xung quanh, Trịnh Khả Nhạc cuối cùng cũng đồng ý:

- Thế cũng được, Diệp đại ca, nhưng mà em phải nói trước với anh, người mát xa nhất định phải là nữ!

- Chẳng lẽ lúc trước có nam nhân viên mát xa cho em sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Trịnh Khả Nhạc thè lưỡi, nói:

- Diệp đại ca, thật sự là có a, lần trước em và Tiểu Vương của phòng kinh doanh trong công ty cùng đi mát xa, ai ngờ lại là một nhân viên nam tiến váo, khiến em sợ hồn, em sợ đến mức vội vàng đuổi hắn ta ra, căn bản không dám xoa bóp. Anh đoán xem sau đó thế nào, Tiểu Vương ở lại trong đó đến hơn một tiếng mới đi, lúc đi ra, dáng đi của Tiểu Vương không giống như bình thường nữa, lúc đó em cảm thấy Tiểu Vương có vấn đề, em vừa hỏi thì cô ấy lập tức thừa nhận. Diệp đại ca, anh bảo Tiểu Vương có cần phải làm như vậy, tuy dáng người không đẹp, khuôn mặt cũng hơi khó coi, nhưng ít ra cũng là một người phụ nữ, không cần phải tìm một người đàn ông để làm như vậy chứ, em cứ nghĩ đến là cảm thấy buồn nôn!

Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vây, liền biết ngay Tiểu Vương và Trịnh Khả Nhạc đi đến quán mát xa đó thuộc loại cung cấp những “dịch vụ” đặc biệt, những nơi như vậy ở thành Vọng Hải cũng không ít, thời buổi bây giờ phụ nữ bán thân thì cũng có đàn ông bán thân, những thứ đó không thể nói là ai đúng ai sai được, đàn ông yêu thích những người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, chẳng phải phụ nữ cũng thích những người đàn ông cường tráng mạnh mẽ đó sao, háo sắc không chỉ riêng đàn ông, đàn bà cũng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook