Chương 117: CHƯƠNG 117
Vô Danh
23/04/2013
Bảo La nhìn thấy người đã đến đông đủ, nhìn Đạt Ni Nhĩ cười, lần này bọn họ có nhiều người như vậy, chuyện tẩy đi sỉ nhục trước kia khẳng định không thành vấn đề.
Sau khi người Nhật Bổn đến, không khí tại hiện trường đã trở nên lạnh băng. Ánh mắt cừu hận của bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm Trung Hoa người tu chân, hận không được lập tức giết chết bọn họ.
Lúc này mấy tiếng huýt sáo dài kinh thiên vang lên, giống như rồng ngâm, chỉ thấy từ phía chân trời có hơn mười đạo nhân ảnh, nhanh còn hơn tia chớp, hướng bên này bay đến. Trong chớp mắt mười sáu đạo nhân ảnh như hoa rơi xuống, mười mấy người này toàn thân tử khí liễu nhiễu vừa đến nơi, trong lòng mọi người giật mình. Khí thế bọn họ toát ra làm mọi người đều chấn động, đây là thực lực của tiên nhân!
Người tới chính là Bổ Thiên Cung, Bàn Nhược Tông và Hiên Viên gia tộc. Lần này Sở Uyển Tĩnh tự mình dẫn người đến đây, mười người Bổ Thiên Cung các nàng có cấp bậc kim tiên vừa đến nơi, chẳng những làm cho người của Tân Nguyên tiên giới bị chấn động, ngay cả người của Cửu Châu tiên giới cũng bị hoảng sợ muốn nhảy lên. Bọn họ làm sao cũng không rõ, một tu chân môn phái bình thường đều có cấp bậc kim tiên, trong đó Sở Uyển Tĩnh còn là thượng giai kim tiên. Vậy tại sao các nàng còn không phi thăng? Chỉ mười người các nàng thì thôi đi, ngay cả Hiên Viên Phách cũng có tu vi kim tiên, sáu người Bàn Nhược Tông cũng có tu vi không kém. Người của Tân Nguyên tiên giới thầm nghĩ: “ Trách không được hơn một trăm năm trước tập hợp tám vạn người, còn bị bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, có thực lực như vậy, thì không giết sạch bọn họ thì nhóm người này cũng đã rất khoan dung rồi. Thực lực của Cửu Châu tiên giới quả thật kinh khủng, ngay cả người tu chân của hạ giới thực lực mà cũng có thể so sánh được với mình.
Hiên Viên Phách lần này độc thân đến đây, đại ca hắn Hiên Viên Cuồng bây giờ còn đang nằm dưỡng thương. Trên lưng hắn mang theo thanh Hiên Viên kiếm thật lớn, có vẻ thập phần chói mắt. Bọn họ đi tới chưởng môn các phái chào hỏi, lạnh lùng nhìn đám người Bảo La.
Bảo La nhìn thấy tất cả đã đến đông đủ, bèn đại biểu giáo đình phương Tây cao giọng nói: “ Các ngươi phương Đông dị giáo đồ, hôm nay chúng ta chẳng những phải rửa sạch sỉ nhục một trăm năm trước, còn phải đoạt lại thánh khí bị cướp đi, cuộc sống sau này chúng ta muốn quang mang của “ Chủ” phải lan tỏa ra khắp thế giới, đưa tất cả đám dị giáo đồ các ngươi về địa ngục.” Bởi vì ngôn ngữ khác nhau, tất cả người tu chân cũng không có một người để ý tới lời của Bảo La.
Hiên Viên Phách tiến lên vài bước lạnh lùng nói: “ Đám người phương Tây man di các ngươi, lẽ ra một trăm năm trước không nên tha các ngươi rời đi, muốn đánh thì đánh, trong chúng ta không ai nghe hiểu các ngươi nói gì.” Rồi lại tiếp lời: “ Các ngươi có ai chán sống, thì cứ lại đây để gia gia tống hắn xuống địa ngục trước.”
Bên người Bảo La có một người nghe hiểu Trung văn, đem lời của Hiên Viên Phách phiên dịch cho hắn. Bảo La còn chưa có phản ứng, chỉ thấy mấy người Nhật Bổn nhẫn giả nghe hiểu được Trung văn đi ra, vây quanh hắn ở giữa: “ Người kia, hôm nay...” Hắn còn chưa nói hết, Hiên Viên Phách quát một tiếng: “ Trảm”, chỉ thấy từ ngón giữa của hắn, một đạo kiếm khí bắn nhanh ra. Tiếng rít hưu hưu vang lên, đâm thẳng vào lòng người với tốc độ cực nhanh, làm cho những người này ngay cả thời gian nháy mắt cũng không có, từ không trung huy động chém xuống.
Đám người Nhật Bổn nhìn chằm chằm kiếm khí, từ ngay giữa đỉnh đầu của mình đánh xuống mà không có chút phản ứng “ Phanh!”, thân thể họ chia làm hai nửa ngã trên mặt đất. Lúc ngã xuống đất hai bên thân thể vẫn còn chớp mắt vài cái, lộ ra ánh mắt sợ hãi. Ngay sau đó Hiên Viên Phách xoay tròn, mấy đạo kiếm khí từ phía chân trời huy sái hạ xuống, chém thẳng vào mặt ba người Nhật Bổn khác. Trong ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ, lông tóc cả người dựng đứng lên. “ Lui!” Đã không còn kịp rồi.
Kiếm khí của Hiên Viên Phách phát ra, tốc độ thật sự quá nhanh, làm cho ba người kia không còn cách nào trốn tránh. Ba người kia theo bản năng hươ đao ngăn trở “ đang”, ngay cả ba thanh võ sĩ đao cũng bị kiếm khí lợi hại này chặt đứt. Ba âm thanh thê thảm vang lên, không một ngoại lệ đều bị Hiên Viên Phách phân thây ngay tại chỗ.
Mày kiếm Hiên Viên Phách nhướng lên: “ Chỉ bằng vào đám các ngươi mà cũng xứng khiêu chiến người tu chân Trung Hoa chúng ta, thật sự là không biết chết sống.”
Chỉ trong vài giây mà Hiên Viên Phách đã phân thây bốn người Nhật Bổn, không chỉ làm cho người tu chân nâng cao sĩ khí, mà còn làm cho đám phương tây như Bảo La lại càng hoảng sợ. Người Nhật Bổn vĩnh viễn là một dân tộc không có trí óc, nhìn thấy đồng bào mình bị Hiên Viên Phách phân thây, cũng không nhận ra sự chênh lệch giữa họ và Hiên Viên Phách. Hơn một trăm người Nhật Bổn lao lên quơ võ sĩ đao trên tay, chém tới Hiên Viên Phách.
Chứng kiến một màn này, Tình Thiên trong hư không thiếu chút nữa hộc máu. Những người này là do hắn phí tâm mấy tháng bồi dưỡng ra, bọn họ cứ như vậy mà muốn chống lại Hiên Viên Phách thì trừ bỏ hai chữ đi chịu chết, hắn thật sự không biết nên hình dung như thế nào.
Hiên Viên Phách khinh thường cười, thân ảnh chợt lóe như chim đại bàng phủ xuống ở giữa bọn họ, vẻ mặt thật tự đắc. Hai tay như xông vào chốn không người, trong đám người vang lên tiếng rên thảm, máu tươi bay tung đầy trời, chỉ thấy trên bầu trời hạ xuống dày đặc kiếm khí màu bạc, trong tiếng va chạm của sắt thép, lại hòa lẫn tiếng thảm hào của con người trước khi chết. Thân thủ của đám võ sĩ Nhật Bổn này coi như không tệ, chỉ tiếc bọn họ tìm sai đối thủ mà thôi. Hiên Viên quyết cho dù không có phối hợp với Hiên Viên kiếm, thì uy lực cũng bá đạo chí cực, làm sao đám võ sĩ bình thường này có khả năng ngăn cản. Kiếm khí do Hiên Viên Phách xuất ra, như là bùa đòi mạng, không ngừng thu lấy tính mạng của đối phương. Chỉ là trong nháy mắt, trên mặt đất đã rơi đầy chân tay bị chặt đứt, không có một thi thể nào đầy đủ.
Đám Âm Dương Sư khi Hiên Viên Phách phát ra kiếm khí này bắt đầu phát ra nguyền rủa thuật. Chú thuật bây giờ của bọn họ đã trải qua việc tu sửa của Tình Thiên, uy lực mạnh hơn rất nhiều lần, không còn đơn giản như trước, còn có thể tước đi công lực của đối phương. Chỉ thấy miệng của bọn họ hé ra hợp lại, một cỗ phù chú màu xanh biếc rất nhạt bay qua hướng Hiên Viên Phách. Để cho bọn họ mở rộng tầm mắt chính là phù chú màu xanh biếc này, vừa bay đến cách Hiên Viên Phách khoảng ba thước, là như bị một vách tường vô hình ngăn cản, không thể đến gần được thân thể của hắn. Âm Dương Sư sửng sốt một thoáng, lập tức tỉnh ngộ bay lên tám đạo thân ảnh. Ở trong không trung bọn họ không ngừng niệm khởi những chú ngữ không ai nghe hiểu, ngay sau đó từ trên người bọn họ xuất ra một vòng khói đen thuận theo gió tản ra, tản mát ra một mùi hôi thối làm cho người ta phải xa lánh. Tám hòa thượng niệm chú ngữ, chỉ thấy mùi hôi thối phát ra ngày càng nhiều, không ai chịu được mùi thối này liền thay nhau lui nhanh về phía sau.
Khoảng cách xa nhất là người của giáo đình phương tây, cũng chịu không được mùi hôi thối này, cũng phải bay lui về phía sau. Bọn họ đối với việc Hiên Viên Phách giết hại người Nhật Bổn cũng không thèm để ý chút nào, chỉ muốn nhìn xem đám người Nhật Bổn này thể hiện được chút bản lãnh để dò xét ra thực lực chính thức của đám người phương đông.
Người tu chân bên này nghe sư thúc Ngộ Thanh truyền thanh nói: “ Chư vị đạo hữu mau đóng lại ngũ quan, đây là khói xác chết thuộc về vật tuyệt độc, đám Nhật Bổn này thật quá ác độc, dám chế ra thứ ác độc như vậy.”
Mọi người nghe được truyền thanh, liền đóng lại ngũ quan của mình, cũng không còn thời gian đi hỏi cái gì là thi vụ. Lúc này tất cả Âm Dương Sư thả ra oán linh của mình, hơn hai trăm oán linh vừa mới ra, liền mang đến từng trận âm phong, bọn họ nghe được mùi vị của thi vụ, hưng phấn kêu to lên. Linh thể hư ảo, liều mạng hấp thu thi vụ này, nháy mắt bọn họ đã trướng lớn lên vài phần. Hiên Viên Phách nghe được truyền thanh cảnh báo thì lập tức đóng lại ngũ quan, hai tay giao xoa.
Một thức “ Kinh Thiên Trảm, Liên Hoàn Kích.” bay ra. Chỉ thấy không gian bốn phía quanh Hiên Viên Phách co rút lại, kiếm khí mông mông bay đầy trời, áp lực vô hình làm cho hơn ba mươi người còn sót lại, tâm phế họ chợt co rút lại, vô số đạo bóng kiếm xoay tròn, cách không hướng tới hơn mười người đánh xuống.
Đám Nhật Bổn bị chọn làm mục tiêu, cảm giác được kình khí phiêu dũng, chạm vào nhau, kinh hãi quơ võ sĩ đao trong tay trong tiếng xoát xoát, hướng về bóng kiếm chém tới.
Bỗng dưng, trong không khí bị một trận đè ép. “ Phanh! Phanh!” Những âm thanh thân thể nổ tung vang lên không dứt. Hơn mười âm thanh thảm hào trước khi chết, truyền ra thật xa làm cho người ta nghe xong càng thêm kinh khủng. Hơn một trăm người chỉ bị hai thức Kinh Thiên Trảm của Hiên Viên Phách mà toàn bộ bị tiêu diệt.
Minh Nguyệt hai người trên không trung tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, thành quả bọn họ tìm suốt mấy tháng, chỉ bị hai thức của Hiên Viên Phách mà tan thành mây khói.
Bảo La và Đạt Ni Nhĩ bị thực lực hiện xuất của Hiên Viên Phách làm kinh ngạc tận đáy lòng: Đám người phương đông này không phải ai cũng giống người này lợi hại như vậy chứ, nếu là thật vậy thì hôm nay cho dù thắng thì tổn thất cũng sẽ lớn phi thường, không được, nhất định phải cho đám người phương đông này đánh nhau với Đức Lỗ Y trước rồi hãy nói.
Lúc này thi vụ trong không trung đã bị hung linh hấp thu hết, những oán linh này lớn hơn mấy lần, một đôi ánh mắt màu xanh âm u tàn nhẫn lóe lên. Làm cho những kẻ nhát gan chứng kiến việc này, có thể là bị hù chết ngay tại chỗ.
Hiên Viên Phách còn đang muốn tiêu diệt đám hung linh này, thì oán linh đã đánh tới hắn trước, quơ quỷ trảo nhọn hoắc nhanh như điện bay tới.
Hai tay Hiên Viên Phách cao thấp huy vũ, những cơn sóng cuồn cuộn đập vào mặt, mây lửa cuồn cuộn bay ra bốn hướng.
Nhiệt độ trong nháy mắt đã bay lên hơn một ngàn lần, từng đạo Tam Vị Chân Hỏa phun ra suốt mấy trượng bên ngoài. Những oán linh đang bay tới, một khi bị hỏa tinh nhiễm vào, lập tức phát ra âm thanh thê lương thảm hào. Nhất thời đám oán linh do Tam Vị Chân Hỏa của Hiên Viên Phách nhiễm trúng, tứ tán ra, theo bản năng nói cho bọn chúng, nam nhân trước mắt này cũng không dễ đối phó.
Mâu Sơn phái và Thiên Sư Giáo phù chú, là phương pháp trị oán linh hữu hiệu nhất. Mâu Sơn chưởng môn và Thiên Sư chưởng giáo đồng thời dương tay. Mấy trăm người bên bọn họ đồng thời niệm khởi Thiên Bồng chú: “ Thiên Bồng Thiên Bồng, Cửu Nguyên Sát Đồng, Bắc Đẩu Nhiên Cao, Tứ Minh Phá Hài, Thần Kiếm Nhất Hạ, Vạn Quỷ Mục Tiêu, Cấp Cấp Như Luật Lệnh.”
Sau khi niệm chú hoàn tất, mấy trăm đạo chỉ phù như hoa lửa “ hưu hưu” hướng oán linh bao phủ xuống.
“ Xuy xuy” trên không trung vang lên vô số tiếng bốc cháy, mỗi chỉ phù bay ra chạm vào oán linh, bật nổ mạnh, hóa thành lân hỏa, phủ kín toàn thân oán linh.
Đã bị thần hỏa thiêu đốt, oán linh phiêu phất qua lại không ngừng thảm hào, hình như bị thiêu cháy không thể lay động. Cho đến khi ngọn lửa dập tắt thì những oán linh đã biến mất vô tung.
Phương thức công kích như thế, làm cho đám người phương tây chưa từng nhìn thấy không thể tư nghị. Người Nhật Bổn trong lòng không ngừng thầm mắng đám người giáo đình phương tây đã không nói đến đạo nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.