Chương 24: CHƯƠNG 24
Vô Danh
23/04/2013
Khi Lưu Vũ Phi rời khỏi Long Tổ thì nói cho Long Ba nghe nơi ẩn thân của đám Nhật Bổn, cũng nói cho hắn nghe thực lực của họ. Long Ba vô cùng cảm tạ Lưu Vũ Phi. Khi hắn từ trong Long Tổ đi ra thì đã là bốn giờ chiều, hắn nhanh chóng đi đến Thanh Hòa tìm thầy chủ nhiệm xin nghỉ một tháng, vốn thầy chủ nhiệm không chịu đáp ứng nhưng hắn cam đoan sẽ không mất bài học, sau đó mới từ chỗ lớp học của công cộng xã hội đi ra. Hắn đi tới chỗ phòng học của Tô Thiến, bây giờ trong lớp của nàng đều biết hắn là bạn trai của nàng, nhìn thấy hắn thì ai cũng chào hỏi.
Sau khi đón Tô Thiến, về đến nhà hắn nói cho nàng nghe chuyện hắn xin nghỉ một tháng. Tô Thiến kỳ quái nói: “ Ca, sao ca phải xin nghỉ một tháng?"
Trước kia hắn chưa có nói cho nàng nghe chuyện mở công ty, bèn đem chuyện này kể hết toàn bộ cho nàng nghe, hơn nữa còn nói công ty nội trong mấy ngày nữa sẽ khai trương, rồi cũng nói cho nàng nghe những chỗ lợi hại trong công ty. Lúc này Tô Thiến mới hiểu được những người trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ nguyên lai là do hắn tìm về để huấn luyện làm người bảo vệ cho công ty. Đối với tôn chỉ mở công ty của hắn, nàng rất cảm động, cũng hứa trong tương lai nếu có cơ hội cũng phải học tập ở hắn.
Cuối cùng hắn hỏi: “ Thiến nhi, qua mấy ngày nữa ca đi Thượng Hải, vậy em theo ta đi hay là ở lại Bắc Kinh.”
Tô Thiến suy nghĩ một chút nói: “ Ca, em nghĩ ở lại Bắc Kinh tốt hơn, bây giờ em còn chưa giúp gì được cho ca, chờ em học thêm tri thức sau này có thể giúp ca làm việc ở công ty.”
Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút thấy cũng phải, bây giờ tu vi của nàng không cao, theo bên người cũng không có trợ giúp, nếu làm cho những người có dã tâm với dược phẩm làm bị thương sẽ không tốt, ai biết trên đời này còn có bao nhiêu lực lượng mà mình không biết.
Nói chuyện với Tô Thiến một lát thì trời đã tối. Hắn nhớ tới người Nhật Bổn, bèn đưa nàng vào trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ để tu luyện, hắn tự mình phát ra thần thức, hướng tới chỗ người Nhật Bổn ẩn núp tìm kiếm, xem mấy ngày nay họ có làm gì khác thường không.
Rất nhanh hắn đã phát hiện, lúc này ở đó đã có thêm rất nhiều người Nhật Bổn, hắn đếm qua một chút, bây giờ đã có không ít. Khi hắn muốn thu thần thức trở về thì phát hiện, một dãy xe đang đậu kín, trong đó có người Nhật Bổn, còn có cả một người giống như Tiểu Trạch, trong cơ thể có một cỗ lực lượng âm hối. Điều này làm hắn có thể xác nhận họ sẽ hành động rất nhanh trong đêm hôm nay. Hắn lập tức thu hồi thần thức, gọi điện thoại cho Long Ba. Long Ba nhận được điện thoại của hắn thì cũng kinh hãi, bởi vì thành viên ăn đan dược xong bây giờ mới tỉnh lại không được bao nhiêu người, còn lại vẫn còn đang trong tình trạng nhập định. Long Ba biết thực lực của người Nhật Bổn mà Lưu Vũ Phi đã nói, vậy bằng vào mười mấy người này thật sự là không đủ. Bây giờ hắn cũng không biết làm sao mới tốt.
Hôm nay Liễu Sanh Thứ Lang đi du ngoạn bên ngoài thì phát hiện những thành viên Long Tổ đi theo giám sát bọn họ đã không còn ai, hắn cảm thấy lo lắng, sợ những ẩn giả ẩn núp đã bị họ phát hiện. Hắn liên lạc với Ma Sanh thì mới biết Long Tổ còn chưa phát hiện nơi ẩn thân của họ. Hắn không biết Long Tổ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nghĩ chuyện này đối với hắn cũng có chỗ tốt, không ai giám sát thì hắn có thể cho những người bên cạnh hội họp cùng các nhẫn giả.
Buổi tối, Liễu Sanh Thứ Lang định lập ra hành động tấn công căn cứ của Long Tổ, trải qua mấy ngày tìm hiểu, hắn đã tin tưởng Long Tổ căn bản không là đối thủ của hắn, điều này cũng làm cho tâm lý của hắn tràn đầy hưng phấn.
Lưu Vũ Phi biết rõ tình huống của Long Ba, hỏi: “ Long tổ trưởng, vậy mấy thành viên đã tỉnh công lực thế nào?”
Nhắc về chuyện này Long Ba cao hứng nói: “ Công lực của bọn họ gia tăng gấp mười lần, lại còn được đả thông nhâm đốc hai mạch nữa.”
Có những người luyện võ cả đời không cách nào đả thông nhâm đốc hai mạch này, hôm nay được hắn trợ giúp đại bộ phận thành viên Long Tổ đều đã có thể đả thông, điều này làm cho thực lực của Long Tổ so với ngày xưa còn tăng hơn gấp mười lần. Trong tâm lý Lưu Vũ Phi đang tính toán một chút, mười mấy người cộng thêm Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh hai người thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Dù cho đi hết thì cũng vô ích, bên đám người Nhật Bổn có ba cao thủ có thực lực vượt qua họ, mặt khác còn rất nhiều người thực lực tương đương, trận đấu này thật là thiệt thòi quá.
Cuối cùng hắn định tự mình đi xem, cho dù giúp cho Long Ba một tay, hắn cũng không nghĩ đến chuyện tự mình giúp cho họ có được những thực lực không tưởng, không phải là làm cho người ta chết ngất vì sợ hay sao. Hắn nói cho Long Ba biết ý nghĩ của mình, điều này làm cho sự lo lắng của Long Ba biến mất sạch, hắn biết chỉ cần Lưu Vũ Phi chịu ra tay, vậy chuyện này nhất định đã thành công hoàn toàn. Lưu Vũ Phi phân phó cho Long Ba đưa Mã Tiểu Minh mấy người đi tới nơi đó trước, còn hắn sẽ đi một mình.
Nửa giờ sau, Long Ba mang theo người đi tới phế khu ở phía tây trước, mà Lưu Vũ Phi đã sớm ở nơi này đợi bọn họ. Long Ba nhìn thấy hắn, lập tức xuống xe đi đến. Mấy thành viên thực lực vừa gia tăng của Long Tổ, còn chưa biết hắn có thân phận gì mà khiến cho Long Ba đối với hắn lại cung kính như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này có một người đệ tử đồng tông với Mã Tiểu Minh nhỏ giọng hỏi: “ Tiểu Minh ca, người nọ là ai a, tổ trưởng chúng ta sao lại cung kính với hắn như vậy?”
Mã Tiểu Minh nhẹ giọng mắng: “ Cái gì mà cái này cái kia, sau này khi nhìn thấy hắn phải xưng hô là tiên sinh, các ngươi nếu có ai dám không tôn trọng hắn, người thứ nhất không buông tha cho các ngươi chính là tổ trưởng của chúng ta, về phần thân phận của hắn, khi hắn chưa đồng ý thì ta cũng không dám nói lung tung.”
Những lời phía sau là nói với mọi người, người vừa gọi Tiểu Minh nghe xong nhẹ giọng nói thầm: “ Hung dữ như vậy để làm chi, ta không phải tò mò thân phận của hắn thôi sao, cũng không biết các người đang làm chuyện gì, nhìn bộ dáng mềm yếu vô lực của hắn sao lại dám cho hắn tham gia hành động lần này, không phải hắn là công tử của vị quan chức lớn nào của chính phủ đó chứ, vì muốn chơi đùa nên đi đến đây.”
Mã Tiểu Minh nghe được vị em họ này đang nói thầm gì đó, quát khẽ: “ Ngươi còn đang nói thầm cái gì, đừng có nói nhiều, đợi một hồi ác chiến, còn chưa chịu tỉnh táo một chút đi.” Người kia bị hắn mắng cho cũng im miệng không nói gì nữa.
Lưu Vũ Phi thấy Long Ba tới rồi, nói: “ Long tổ trưởng, ta nói trước với ngươi sự phân bố của đám Nhật Bổn bên trong, trong đó có ba người với thực lực các ngươi bây giờ không thể ứng phó, mặt khác có mười người thực lực ngang bằng với các ngươi bây giờ, rất có thể còn cao hơn các ngươi một bậc, có thể bọn họ còn có thể ẩn thân. Còn có rất nhiều người có thực lực bình thường có thể so với những đội trưởng trước kia của các ngươi.”
Long Ba nghe hắn nói như vậy lại càng hoảng sợ, tâm lý hô to may mắn, nếu không phải lần này có hắn hỗ trợ, thì cho dù toàn bộ Long Tổ có tới đây cũng không phải là đối thủ của đám Nhật Bổn này, đồng thời hắn cũng cảm tạ các vị thần tiên trên trời. Long Ba biết rõ, nếu có thể ẩn thân thì đã là Thượng Nhẫn, hơn nữa một chút thì còn có Danh Thượng Nhẫn, mặt khác còn có những người vượt qua cả Thượng Nhẫn, còn về thực lực của họ thế nào hắn cũng không dám đoán chừng nữa.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy mồ hôi lạnh của Long Ba cũng đã tuôn ra, buồn cười nói: “ Long tổ trưởng, không phải là người nhát gan đó chứ, tại sao lại biến thành bộ dáng thế này rồi.”
Long Ba ngại ngùng nói: “ Tiên sinh không biết, nếu lần này không có người hỗ trợ, bằng với thực lực của Long Tổ trước kia cho dù toàn bộ mọi người xuất động cũng giống như lời ngài nói toàn quân bị tiêu diệt mà thôi.”
Sự yếu nhược của Long Tổ, bây giờ hắn mới chính thức hiểu rõ. Hắn nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, nói với Long Ba: “ Bây giờ chúng ta người ít, không cách nào tiến hành vây bắt bọn họ, bằng vào thực lực các ngươi bây giờ cho dù có đánh lén cũng không thể, tốt nhất các ngươi nên quyết chiến trước mặt bọn họ đi.”
Long Ba biết lời nói của hắn rất đúng, hắn cũng đồng ý, hắn muốn biết sau khi các thành viên đã được tăng cường thực lực có khả năng đánh bại được Thượng Nhẫn hay không. Long Ba nói quyết định của mình cho các thành viên, bọn họ đều kích động, hiển nhiên đối với bản thân tin tưởng mười phần.
Lưu Vũ Phi và Long Ba đi đến bên ngoài phế khu, Long Ba lớn tiếng kêu lên: “ Bằng hữu người Nhật Bổn bên trong, tại hạ Long Ba xin mời chỉ giáo.”
Liễu Sanh Thứ Lang đang ở bên trong bố trí mục tiêu hành động của buổi tối nay, lúc này đột nhiên nghe được chuyện Long Ba ở bên ngoài kêu to, cũng thoáng ngây người một chút. Bọn họ cứ nghĩ rằng người của Long Tổ không cách nào tìm được tới nơi này, dù có tìm tới cũng không biết khu hoang vắng này lại có người ở. Bởi vì lúc bình thường những nhẫn giả này đều ẩn thân, bọn họ nghĩ không ra vì sao Long Tổ lại phát hiện được. Liễu Sanh Thứ Lang đã biết thân phận bị bại lộ nên cũng không tiếp tục ẩn giấu. Hắn mang theo tất cả nhẫn giả đi ra ngoài, phát hiện Long Ba chỉ dẫn theo mười mấy người đến, không khỏi ha ha cười to. Hắn khinh thường nói với Long Ba: “ Chỉ bằng một nhóm người vô dụng như các ngươi mà cũng dám tìm tới cửa, thật sự làm người ta cười chết, cũng tốt, hôm nay coi như ta mượn các ngươi khai đao.”
Nói xong tay hắn vung lên, Danh Trung Nhân liền vây quanh đám người của Lưu Vũ Phi. Nhóm của Lưu Vũ Phi không hề có chút bối rối, nhìn thấy đám Nhật Bổn đã vây quanh xong, Long Ba mới từ từ nói: “ Đối phó đám quỷ tử không dám gặp mặt người của các ngươi, còn cần dùng tới nhiều người của chúng ta sao, trước đây chúng ta không đối phó các ngươi, chính là vì cho các ngươi tập hợp toàn bộ, để cho chúng ta có thể một lưới bắt hết.”
Bây giờ Long Ba có một ngọn núi cao như Lưu Vũ Phi để dựa vào, liền lên tiếng mạnh miệng nói dối mà không hề chớp mắt, nếu không biết còn tưởng rằng quả thật là như thế. Không khí giữa song phương đã trở nên rất căng thẳng. Liễu Sanh Thứ Lang tức giận dậm chân mắng: “ Bát đản( khốn kiếp) ! Thứ heo ngu như các ngươi thật là muốn chết.” Nói xong hắn ra dấu, để Danh Trung Nhẫn tiến công.
Nhẫn giả cầm đao mang theo luồng hơi gió gào thét bổ về phía mấy người Lưu Vũ Phi, Liễu Sanh Thứ Lang nhìn thấy Long Ba chỉ mang đến có mười mấy người, hắn nghĩ chỉ do Danh Trung Nhẫn ra mặt là được, không cần đến hắn ra tay. Nhưng người định không bằng trời định, Long Tổ bây giờ đã không còn là Long Tổ mà hắn nghĩ trước kia nữa.
Người bên Long Tổ vừa nhìn thấy ánh đao bổ tới cực nhanh cũng không hoảng một chút nào. Ngoại trừ Lưu Vũ Phi, những người khác đều xuất ra vũ khí của mình, tiến lên nghênh tiếp. Nhất thời giữa sân vang lên tiếng vũ khí va chạm đinh đinh đang đang. Đám Danh Trung Nhẫn này dĩ nhiên không còn là đối thủ của thành viên Long Tổ, Liễu Sanh Thứ Lang có chút không dám tin tưởng sự thật đang diễn ra trước mắt. Chờ đến khi hắn phản ứng định gọi đám Danh Trung Nhẫn này lui ra thì đã muộn, chỉ ngắn ngủn trong hai phút, trên mặt đất đã nằm xuống bao thi thể của các Danh Trung Nhẫn mà người của Long Tổ lại không bị chút tổn thất nào.
Liễu Sanh Thứ Lang nghĩ không ra người của Long Tổ lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, bằng vào mười mấy người này bây giờ đã có thể so sánh với Danh Thượng Nhẫn, trong tâm lý của hắn cảm thấy hối hận mình vừa rồi đã quá khinh địch. Long Ba nhìn thấy hắn quát bọn Trung Nhẫn tháo lui, cười nhạo nói: “ Thế nào, đám heo Nhật Bổn cuồng vọng của các ngươi, bây giờ đã biết người Trung Quốc chúng ta lợi hại như thế nào rồi sao.”
Liễu Sanh Thứ Lang bây giờ cũng đã nhìn thấy rõ sự việc xảy ra trước mắt, thực lực do Long Tổ biểu hiện ra đủ để làm cho hắn giật mình, bất quá hắn cũng không sợ. Bây giờ hắn còn có nhiều Thượng Nhẫn, cùng với ba Đặc Nhẫn. Hắn đỏ ngầu đôi mắt, nói: “ Ta muốn cho thứ heo ngu các ngươi tất cả đều chết không toàn thây.”
Tiếp theo hắn ra lệnh cho Danh Thượng Nhẫn lập tức ẩn thân, biến mất trong không khí. Mà Liễu Sanh vẫn đứng sau lưng Ma Sanh và Bát Lý không hề có ý muốn ra tay. Ẩn Thân Thuật của nhẫn giả này đối với Lưu Vũ Phi thật sự quá đơn giản, nhưng hắn muốn để cho thành viên Long Tổ tự mình tìm được vị trí của họ, để tương lai có thể đối phó được với người có năng lực giống như thế. Người của Long Tổ cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, không khỏi có chút khẩn trương, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn không trung, sợ hai đám nhẫn giả đột nhiên từ trên tấn công xuống.
Lưu Vũ Phi chứng kiến bộ dáng này của họ, biết nếu không đề tỉnh bọn họ thì sẽ lập tức xảy ra thương vong, quát: “ Nhắm mắt lại, dùng tâm thần cảm nhận khí lưu không tầm thường trong không khí, mỗi người khi di chuyển thì sẽ có khí lưu xuất hiện..”
Nghe hắn nói xong người trong Long Tổ chợt hiểu ra, mỗi người liền nhắm mắt lại nhưng đã có chút chậm, vì vậy trong chớp mắt đã có mười thanh võ sĩ đao kéo lên tiếng rít mơ hồ, đột nhiên từ trong không khí xuất hiện ra, gào thét lên, áp lực vô hình đột nhiên co rút lại. Mười thanh đao hướng tới mười người chém xuống. Tiếp theo người của Long Tổ vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, mấy người bị công kích trúng trên vai phải xuất hiện một vết đao có thể nhìn thấy được tận xương. Hiển nhiên là bọn họ không thể nào tiếp tục ứng chiến được nữa, trong đó có cả Nam Cung Nhân, đối mặt với võ sĩ đao đột nhiên đột kích thì hắn chỉ dựa vào bản năng của vũ giả mà tránh né sang bên. Nhưng vẫn không đủ, mặc dù họ tránh được một đao trí mạng, nhưng đều bị trọng thương. Nhìn thấy thì đã biết đối phương có thực lực ngang bằng, Liễu Sanh Thứ Lang phát ra tiếng cười điên cuồng.
Điều này đều nằm trong dự liệu của Lưu Vũ Phi, nếu hắn muốn ra tay cứu thì mười người này căn bản không có khả năng bị thương, nhưng hắn muốn cho người của Long Tổ biết mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, cho dù lần này hắn có thể hỗ trợ, vậy thì lần sau sẽ thế nào, nếu lần nào cũng cần người khác hỗ trợ thì có khác gì lần đầu tiên hắn đã gặp. Nhìn những thành viên Long Tổ bị thương chảy máu, hắn thản nhiên nói với Long Ba: “ Bây giờ đã biết rồi chứ, tại sao lúc trước ta lại nói như vậy, nhưng vẫn muốn các ngươi vẫn tự mình đấu với họ một chút, chỉ có trong lúc giao thủ mới có thể tìm ra sự lợi hại của họ, nếu không các ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của bọn họ.”
Long Ba nhìn thấy chỉ một thoáng đã mất đi mười cao thủ, hắn khẩn trương nói: “ Tiên sinh, ngài có thể trước tiên ổn định vết thương cho bọn họ, nếu không sẽ chảy máu quá nhiều mà chết thôi.”
Lưu Vũ Phi nói: “ Không cần gấp, bọn họ còn không chết được, ta sẽ cứu.” Tiếp theo nhìn qua năm người chưa bị thương nói: “ Các ngươi đã nghe được lời vừa rồi của ta, bây giờ các ngươi tự mình tới trải nghiệm đi.”
Sau đó hắn giúp cho mấy thành viên Long Tổ cầm máu. Trong Long Tổ cảm tình của Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân là tốt nhất, hắn nhìn thấy Nam Cung Nhân cũng bị thương, thì nhịn không được bước ra đầu tiên. Hắn lấy tay chỉ Liễu Sanh Thứ Lang, nói: “ Ta muốn cùng ngươi quyết đấu.”
Liễu Sanh Thứ Lang khinh thường nói: “ Bằng ngươi không đủ tư cách, nếu muốn quyết đấu với ta thì chờ ngươi còn mạng rồi hãy nói.”
Mười nhẫn giả ẩn thân hiện ra thân ảnh, một người dùng Hán ngữ không lưu loát nói: “ Do ta và ngươi quyết đấu.”
Người Nhật Bổn đều là vậy, chỉ có khi mình đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối thì mới chịu phát huy tinh thần võ sĩ đạo gì đó. Nếu không bọn họ sẽ bất kể, chỉ cần có thể giết chết đối phương thì thủ đoạn gì cũng dùng hết.
Mã Tiểu Minh nhìn thấy đối phương có người đi ra, cũng không quản hắn có phải là Liễu Sanh hay không, quay sang hướng nhẫn giả đó lập tức tấn công mãnh liệt. Mã Tiểu Minh xuất ra là một bộ kiếm pháp, thanh kiếm như du long, từng kiếm thế tấn công vào những bộ vị yếu hại của tên nhẫn giả. Thực lực của tên này có thể tương đương với Mã Tiểu Minh, hắn cũng không sợ Mã Tiểu Minh truy sát theo, võ sĩ đao đã che chở những bộ vị yếu hại của hắn, thỉnh thoảng hắn còn phản kích. Trong phút chốc hai người đã công kích hơn mười chiêu. Tên nhẫn giả thấy mình tấn công không có kết quả, thì lập tức ẩn thân. Mã Tiểu Minh đột nhiên không thấy đối thủ, đã kinh hãi biết hắn lại bắt đầu ẩn thân nữa. Lập tức dựa theo phương pháp Lưu Vũ Phi đã dạy, nhắm mắt lại dùng tâm thần cảm thụ vị trí của đối phương. Vừa mới bắt đầu thì hắn chưa quen, nhẫn giả kia thỉnh thoảng bổ một đao từ sau lưng tới nhưng từ khi hắn bắt đầu ẩn thân thì Mã Tiểu Minh đã nhắm mắt, mặc dù hắn tìm không ra vị trí của tên nhẫn giả, nhưng cũng có thể tránh được sự tập kích từ phía sau. Hắn tự mình thay đổi vị trí liên tục, khiến cho đối phương không cách nào biết được mình sẽ dừng lại ở nơi nào.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy động tác của hắn thì hiểu ngay ý nghĩ của hắn, mặc dù đây là phương pháp tự bảo vệ hoàn hảo, nhưng cũng không thể đánh bại đối thủ. Vì vậy nói: “ Tiểu Minh, ngươi làm như vậy tuy có thể an toàn, nhưng ngươi cũng không có cách tìm ra vị trí của đối phương, nếu ngươi muốn đánh bại hắn, vậy thì ngươi không nên di động, chỉ như vậy ngươi mới có thể cảm nhận được phương hướng di động của đối phương.”
Mã Tiểu Minh nghe hắn nói như vậy lập tức hiểu ngay ý tứ của hắn. Quả nhiên hắn lập tức dừng lại, yên tĩnh cảm thụ sự lưu động trong không khí. Hắn tập trung tinh thần cảm nhận được luồng khí lưu không tầm thường, rất nhanh hắn đã phát hiện sự huyền bí trong đó. Mỗi khi nhẫn giả di động thì đều có một cỗ khí lưu bám theo. Mỗi khi khí lưu di chuyển thì hắn lập tức di động thân thể, né qua vài lần công kích của tên nhẫn giả. Hắn từ từ quen dần với phương thức công kích của tên nhẫn giả, hắn đề né tránh kịp những lần nguy hiểm vạn phần này, quần áo toàn thân cũng bị tên nhẫn giả cắt cho tan nát, toàn thân không còn chỗ quần áo nào lành lặn, nhìn giống như một tên ăn xin. Mặc dù nhìn hắn có vẻ rất chật vật nhưng trong ánh mắt hắn lại lộ ra một cỗ hưng phấn.
Lưu Vũ Phi biết Mã Tiểu Minh đã có thể chính thức đối phó được tên nhẫn giả này, sẽ lập tức có thể phân thắng bại. Mã Tiểu Minh còn chưa tìm ra vị trí của tên nhẫn giả thì tên nhẫn giả đột nhiên chuẩn bị đánh ra bất ngờ, Mã Tiểu Minh thình lình xuất ra một chiêu kiếm pháp gia truyền : Trầm Tinh Lạc Nguyệt. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn nổi lên một đóa hoa kiếm xinh đẹp, phong kín tất cả đường lui của tên nhẫn giả. Nhẫn giả kia muốn tránh đã không còn kịp, chỉ nghe hắn thảm hào kêu a một tiếng, từ trên không trung rớt xuống. Ở giữa ngực xuất hiện bốn cái lỗ máu, máu tươi đang tuôn ra, hai mắt không thể tin nhìn Mã Tiểu Minh, hiển nhiên là không sống nổi.
Từ khi Mã Tiểu Minh ra tay, cho đến khi tên nhẫn giả rơi xuống đất chỉ là một thời gian rất ngắn, Liễu Sanh Thứ Lang căn bản là không kịp làm ra phản ứng. Hắn cũng không ngờ Mã Tiểu Minh lại nhanh chóng tìm ra được phương pháp để phá đi thuật ẩn thân của nhẫn giả.
Lưu Vũ Phi đối với biểu hiện của Mã Tiểu Minh rất hài lòng gật nhẹ đầu.
Sau khi đón Tô Thiến, về đến nhà hắn nói cho nàng nghe chuyện hắn xin nghỉ một tháng. Tô Thiến kỳ quái nói: “ Ca, sao ca phải xin nghỉ một tháng?"
Trước kia hắn chưa có nói cho nàng nghe chuyện mở công ty, bèn đem chuyện này kể hết toàn bộ cho nàng nghe, hơn nữa còn nói công ty nội trong mấy ngày nữa sẽ khai trương, rồi cũng nói cho nàng nghe những chỗ lợi hại trong công ty. Lúc này Tô Thiến mới hiểu được những người trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ nguyên lai là do hắn tìm về để huấn luyện làm người bảo vệ cho công ty. Đối với tôn chỉ mở công ty của hắn, nàng rất cảm động, cũng hứa trong tương lai nếu có cơ hội cũng phải học tập ở hắn.
Cuối cùng hắn hỏi: “ Thiến nhi, qua mấy ngày nữa ca đi Thượng Hải, vậy em theo ta đi hay là ở lại Bắc Kinh.”
Tô Thiến suy nghĩ một chút nói: “ Ca, em nghĩ ở lại Bắc Kinh tốt hơn, bây giờ em còn chưa giúp gì được cho ca, chờ em học thêm tri thức sau này có thể giúp ca làm việc ở công ty.”
Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút thấy cũng phải, bây giờ tu vi của nàng không cao, theo bên người cũng không có trợ giúp, nếu làm cho những người có dã tâm với dược phẩm làm bị thương sẽ không tốt, ai biết trên đời này còn có bao nhiêu lực lượng mà mình không biết.
Nói chuyện với Tô Thiến một lát thì trời đã tối. Hắn nhớ tới người Nhật Bổn, bèn đưa nàng vào trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ để tu luyện, hắn tự mình phát ra thần thức, hướng tới chỗ người Nhật Bổn ẩn núp tìm kiếm, xem mấy ngày nay họ có làm gì khác thường không.
Rất nhanh hắn đã phát hiện, lúc này ở đó đã có thêm rất nhiều người Nhật Bổn, hắn đếm qua một chút, bây giờ đã có không ít. Khi hắn muốn thu thần thức trở về thì phát hiện, một dãy xe đang đậu kín, trong đó có người Nhật Bổn, còn có cả một người giống như Tiểu Trạch, trong cơ thể có một cỗ lực lượng âm hối. Điều này làm hắn có thể xác nhận họ sẽ hành động rất nhanh trong đêm hôm nay. Hắn lập tức thu hồi thần thức, gọi điện thoại cho Long Ba. Long Ba nhận được điện thoại của hắn thì cũng kinh hãi, bởi vì thành viên ăn đan dược xong bây giờ mới tỉnh lại không được bao nhiêu người, còn lại vẫn còn đang trong tình trạng nhập định. Long Ba biết thực lực của người Nhật Bổn mà Lưu Vũ Phi đã nói, vậy bằng vào mười mấy người này thật sự là không đủ. Bây giờ hắn cũng không biết làm sao mới tốt.
Hôm nay Liễu Sanh Thứ Lang đi du ngoạn bên ngoài thì phát hiện những thành viên Long Tổ đi theo giám sát bọn họ đã không còn ai, hắn cảm thấy lo lắng, sợ những ẩn giả ẩn núp đã bị họ phát hiện. Hắn liên lạc với Ma Sanh thì mới biết Long Tổ còn chưa phát hiện nơi ẩn thân của họ. Hắn không biết Long Tổ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nghĩ chuyện này đối với hắn cũng có chỗ tốt, không ai giám sát thì hắn có thể cho những người bên cạnh hội họp cùng các nhẫn giả.
Buổi tối, Liễu Sanh Thứ Lang định lập ra hành động tấn công căn cứ của Long Tổ, trải qua mấy ngày tìm hiểu, hắn đã tin tưởng Long Tổ căn bản không là đối thủ của hắn, điều này cũng làm cho tâm lý của hắn tràn đầy hưng phấn.
Lưu Vũ Phi biết rõ tình huống của Long Ba, hỏi: “ Long tổ trưởng, vậy mấy thành viên đã tỉnh công lực thế nào?”
Nhắc về chuyện này Long Ba cao hứng nói: “ Công lực của bọn họ gia tăng gấp mười lần, lại còn được đả thông nhâm đốc hai mạch nữa.”
Có những người luyện võ cả đời không cách nào đả thông nhâm đốc hai mạch này, hôm nay được hắn trợ giúp đại bộ phận thành viên Long Tổ đều đã có thể đả thông, điều này làm cho thực lực của Long Tổ so với ngày xưa còn tăng hơn gấp mười lần. Trong tâm lý Lưu Vũ Phi đang tính toán một chút, mười mấy người cộng thêm Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh hai người thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Dù cho đi hết thì cũng vô ích, bên đám người Nhật Bổn có ba cao thủ có thực lực vượt qua họ, mặt khác còn rất nhiều người thực lực tương đương, trận đấu này thật là thiệt thòi quá.
Cuối cùng hắn định tự mình đi xem, cho dù giúp cho Long Ba một tay, hắn cũng không nghĩ đến chuyện tự mình giúp cho họ có được những thực lực không tưởng, không phải là làm cho người ta chết ngất vì sợ hay sao. Hắn nói cho Long Ba biết ý nghĩ của mình, điều này làm cho sự lo lắng của Long Ba biến mất sạch, hắn biết chỉ cần Lưu Vũ Phi chịu ra tay, vậy chuyện này nhất định đã thành công hoàn toàn. Lưu Vũ Phi phân phó cho Long Ba đưa Mã Tiểu Minh mấy người đi tới nơi đó trước, còn hắn sẽ đi một mình.
Nửa giờ sau, Long Ba mang theo người đi tới phế khu ở phía tây trước, mà Lưu Vũ Phi đã sớm ở nơi này đợi bọn họ. Long Ba nhìn thấy hắn, lập tức xuống xe đi đến. Mấy thành viên thực lực vừa gia tăng của Long Tổ, còn chưa biết hắn có thân phận gì mà khiến cho Long Ba đối với hắn lại cung kính như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này có một người đệ tử đồng tông với Mã Tiểu Minh nhỏ giọng hỏi: “ Tiểu Minh ca, người nọ là ai a, tổ trưởng chúng ta sao lại cung kính với hắn như vậy?”
Mã Tiểu Minh nhẹ giọng mắng: “ Cái gì mà cái này cái kia, sau này khi nhìn thấy hắn phải xưng hô là tiên sinh, các ngươi nếu có ai dám không tôn trọng hắn, người thứ nhất không buông tha cho các ngươi chính là tổ trưởng của chúng ta, về phần thân phận của hắn, khi hắn chưa đồng ý thì ta cũng không dám nói lung tung.”
Những lời phía sau là nói với mọi người, người vừa gọi Tiểu Minh nghe xong nhẹ giọng nói thầm: “ Hung dữ như vậy để làm chi, ta không phải tò mò thân phận của hắn thôi sao, cũng không biết các người đang làm chuyện gì, nhìn bộ dáng mềm yếu vô lực của hắn sao lại dám cho hắn tham gia hành động lần này, không phải hắn là công tử của vị quan chức lớn nào của chính phủ đó chứ, vì muốn chơi đùa nên đi đến đây.”
Mã Tiểu Minh nghe được vị em họ này đang nói thầm gì đó, quát khẽ: “ Ngươi còn đang nói thầm cái gì, đừng có nói nhiều, đợi một hồi ác chiến, còn chưa chịu tỉnh táo một chút đi.” Người kia bị hắn mắng cho cũng im miệng không nói gì nữa.
Lưu Vũ Phi thấy Long Ba tới rồi, nói: “ Long tổ trưởng, ta nói trước với ngươi sự phân bố của đám Nhật Bổn bên trong, trong đó có ba người với thực lực các ngươi bây giờ không thể ứng phó, mặt khác có mười người thực lực ngang bằng với các ngươi bây giờ, rất có thể còn cao hơn các ngươi một bậc, có thể bọn họ còn có thể ẩn thân. Còn có rất nhiều người có thực lực bình thường có thể so với những đội trưởng trước kia của các ngươi.”
Long Ba nghe hắn nói như vậy lại càng hoảng sợ, tâm lý hô to may mắn, nếu không phải lần này có hắn hỗ trợ, thì cho dù toàn bộ Long Tổ có tới đây cũng không phải là đối thủ của đám Nhật Bổn này, đồng thời hắn cũng cảm tạ các vị thần tiên trên trời. Long Ba biết rõ, nếu có thể ẩn thân thì đã là Thượng Nhẫn, hơn nữa một chút thì còn có Danh Thượng Nhẫn, mặt khác còn có những người vượt qua cả Thượng Nhẫn, còn về thực lực của họ thế nào hắn cũng không dám đoán chừng nữa.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy mồ hôi lạnh của Long Ba cũng đã tuôn ra, buồn cười nói: “ Long tổ trưởng, không phải là người nhát gan đó chứ, tại sao lại biến thành bộ dáng thế này rồi.”
Long Ba ngại ngùng nói: “ Tiên sinh không biết, nếu lần này không có người hỗ trợ, bằng với thực lực của Long Tổ trước kia cho dù toàn bộ mọi người xuất động cũng giống như lời ngài nói toàn quân bị tiêu diệt mà thôi.”
Sự yếu nhược của Long Tổ, bây giờ hắn mới chính thức hiểu rõ. Hắn nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, nói với Long Ba: “ Bây giờ chúng ta người ít, không cách nào tiến hành vây bắt bọn họ, bằng vào thực lực các ngươi bây giờ cho dù có đánh lén cũng không thể, tốt nhất các ngươi nên quyết chiến trước mặt bọn họ đi.”
Long Ba biết lời nói của hắn rất đúng, hắn cũng đồng ý, hắn muốn biết sau khi các thành viên đã được tăng cường thực lực có khả năng đánh bại được Thượng Nhẫn hay không. Long Ba nói quyết định của mình cho các thành viên, bọn họ đều kích động, hiển nhiên đối với bản thân tin tưởng mười phần.
Lưu Vũ Phi và Long Ba đi đến bên ngoài phế khu, Long Ba lớn tiếng kêu lên: “ Bằng hữu người Nhật Bổn bên trong, tại hạ Long Ba xin mời chỉ giáo.”
Liễu Sanh Thứ Lang đang ở bên trong bố trí mục tiêu hành động của buổi tối nay, lúc này đột nhiên nghe được chuyện Long Ba ở bên ngoài kêu to, cũng thoáng ngây người một chút. Bọn họ cứ nghĩ rằng người của Long Tổ không cách nào tìm được tới nơi này, dù có tìm tới cũng không biết khu hoang vắng này lại có người ở. Bởi vì lúc bình thường những nhẫn giả này đều ẩn thân, bọn họ nghĩ không ra vì sao Long Tổ lại phát hiện được. Liễu Sanh Thứ Lang đã biết thân phận bị bại lộ nên cũng không tiếp tục ẩn giấu. Hắn mang theo tất cả nhẫn giả đi ra ngoài, phát hiện Long Ba chỉ dẫn theo mười mấy người đến, không khỏi ha ha cười to. Hắn khinh thường nói với Long Ba: “ Chỉ bằng một nhóm người vô dụng như các ngươi mà cũng dám tìm tới cửa, thật sự làm người ta cười chết, cũng tốt, hôm nay coi như ta mượn các ngươi khai đao.”
Nói xong tay hắn vung lên, Danh Trung Nhân liền vây quanh đám người của Lưu Vũ Phi. Nhóm của Lưu Vũ Phi không hề có chút bối rối, nhìn thấy đám Nhật Bổn đã vây quanh xong, Long Ba mới từ từ nói: “ Đối phó đám quỷ tử không dám gặp mặt người của các ngươi, còn cần dùng tới nhiều người của chúng ta sao, trước đây chúng ta không đối phó các ngươi, chính là vì cho các ngươi tập hợp toàn bộ, để cho chúng ta có thể một lưới bắt hết.”
Bây giờ Long Ba có một ngọn núi cao như Lưu Vũ Phi để dựa vào, liền lên tiếng mạnh miệng nói dối mà không hề chớp mắt, nếu không biết còn tưởng rằng quả thật là như thế. Không khí giữa song phương đã trở nên rất căng thẳng. Liễu Sanh Thứ Lang tức giận dậm chân mắng: “ Bát đản( khốn kiếp) ! Thứ heo ngu như các ngươi thật là muốn chết.” Nói xong hắn ra dấu, để Danh Trung Nhẫn tiến công.
Nhẫn giả cầm đao mang theo luồng hơi gió gào thét bổ về phía mấy người Lưu Vũ Phi, Liễu Sanh Thứ Lang nhìn thấy Long Ba chỉ mang đến có mười mấy người, hắn nghĩ chỉ do Danh Trung Nhẫn ra mặt là được, không cần đến hắn ra tay. Nhưng người định không bằng trời định, Long Tổ bây giờ đã không còn là Long Tổ mà hắn nghĩ trước kia nữa.
Người bên Long Tổ vừa nhìn thấy ánh đao bổ tới cực nhanh cũng không hoảng một chút nào. Ngoại trừ Lưu Vũ Phi, những người khác đều xuất ra vũ khí của mình, tiến lên nghênh tiếp. Nhất thời giữa sân vang lên tiếng vũ khí va chạm đinh đinh đang đang. Đám Danh Trung Nhẫn này dĩ nhiên không còn là đối thủ của thành viên Long Tổ, Liễu Sanh Thứ Lang có chút không dám tin tưởng sự thật đang diễn ra trước mắt. Chờ đến khi hắn phản ứng định gọi đám Danh Trung Nhẫn này lui ra thì đã muộn, chỉ ngắn ngủn trong hai phút, trên mặt đất đã nằm xuống bao thi thể của các Danh Trung Nhẫn mà người của Long Tổ lại không bị chút tổn thất nào.
Liễu Sanh Thứ Lang nghĩ không ra người của Long Tổ lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, bằng vào mười mấy người này bây giờ đã có thể so sánh với Danh Thượng Nhẫn, trong tâm lý của hắn cảm thấy hối hận mình vừa rồi đã quá khinh địch. Long Ba nhìn thấy hắn quát bọn Trung Nhẫn tháo lui, cười nhạo nói: “ Thế nào, đám heo Nhật Bổn cuồng vọng của các ngươi, bây giờ đã biết người Trung Quốc chúng ta lợi hại như thế nào rồi sao.”
Liễu Sanh Thứ Lang bây giờ cũng đã nhìn thấy rõ sự việc xảy ra trước mắt, thực lực do Long Tổ biểu hiện ra đủ để làm cho hắn giật mình, bất quá hắn cũng không sợ. Bây giờ hắn còn có nhiều Thượng Nhẫn, cùng với ba Đặc Nhẫn. Hắn đỏ ngầu đôi mắt, nói: “ Ta muốn cho thứ heo ngu các ngươi tất cả đều chết không toàn thây.”
Tiếp theo hắn ra lệnh cho Danh Thượng Nhẫn lập tức ẩn thân, biến mất trong không khí. Mà Liễu Sanh vẫn đứng sau lưng Ma Sanh và Bát Lý không hề có ý muốn ra tay. Ẩn Thân Thuật của nhẫn giả này đối với Lưu Vũ Phi thật sự quá đơn giản, nhưng hắn muốn để cho thành viên Long Tổ tự mình tìm được vị trí của họ, để tương lai có thể đối phó được với người có năng lực giống như thế. Người của Long Tổ cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, không khỏi có chút khẩn trương, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn không trung, sợ hai đám nhẫn giả đột nhiên từ trên tấn công xuống.
Lưu Vũ Phi chứng kiến bộ dáng này của họ, biết nếu không đề tỉnh bọn họ thì sẽ lập tức xảy ra thương vong, quát: “ Nhắm mắt lại, dùng tâm thần cảm nhận khí lưu không tầm thường trong không khí, mỗi người khi di chuyển thì sẽ có khí lưu xuất hiện..”
Nghe hắn nói xong người trong Long Tổ chợt hiểu ra, mỗi người liền nhắm mắt lại nhưng đã có chút chậm, vì vậy trong chớp mắt đã có mười thanh võ sĩ đao kéo lên tiếng rít mơ hồ, đột nhiên từ trong không khí xuất hiện ra, gào thét lên, áp lực vô hình đột nhiên co rút lại. Mười thanh đao hướng tới mười người chém xuống. Tiếp theo người của Long Tổ vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, mấy người bị công kích trúng trên vai phải xuất hiện một vết đao có thể nhìn thấy được tận xương. Hiển nhiên là bọn họ không thể nào tiếp tục ứng chiến được nữa, trong đó có cả Nam Cung Nhân, đối mặt với võ sĩ đao đột nhiên đột kích thì hắn chỉ dựa vào bản năng của vũ giả mà tránh né sang bên. Nhưng vẫn không đủ, mặc dù họ tránh được một đao trí mạng, nhưng đều bị trọng thương. Nhìn thấy thì đã biết đối phương có thực lực ngang bằng, Liễu Sanh Thứ Lang phát ra tiếng cười điên cuồng.
Điều này đều nằm trong dự liệu của Lưu Vũ Phi, nếu hắn muốn ra tay cứu thì mười người này căn bản không có khả năng bị thương, nhưng hắn muốn cho người của Long Tổ biết mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, cho dù lần này hắn có thể hỗ trợ, vậy thì lần sau sẽ thế nào, nếu lần nào cũng cần người khác hỗ trợ thì có khác gì lần đầu tiên hắn đã gặp. Nhìn những thành viên Long Tổ bị thương chảy máu, hắn thản nhiên nói với Long Ba: “ Bây giờ đã biết rồi chứ, tại sao lúc trước ta lại nói như vậy, nhưng vẫn muốn các ngươi vẫn tự mình đấu với họ một chút, chỉ có trong lúc giao thủ mới có thể tìm ra sự lợi hại của họ, nếu không các ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của bọn họ.”
Long Ba nhìn thấy chỉ một thoáng đã mất đi mười cao thủ, hắn khẩn trương nói: “ Tiên sinh, ngài có thể trước tiên ổn định vết thương cho bọn họ, nếu không sẽ chảy máu quá nhiều mà chết thôi.”
Lưu Vũ Phi nói: “ Không cần gấp, bọn họ còn không chết được, ta sẽ cứu.” Tiếp theo nhìn qua năm người chưa bị thương nói: “ Các ngươi đã nghe được lời vừa rồi của ta, bây giờ các ngươi tự mình tới trải nghiệm đi.”
Sau đó hắn giúp cho mấy thành viên Long Tổ cầm máu. Trong Long Tổ cảm tình của Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân là tốt nhất, hắn nhìn thấy Nam Cung Nhân cũng bị thương, thì nhịn không được bước ra đầu tiên. Hắn lấy tay chỉ Liễu Sanh Thứ Lang, nói: “ Ta muốn cùng ngươi quyết đấu.”
Liễu Sanh Thứ Lang khinh thường nói: “ Bằng ngươi không đủ tư cách, nếu muốn quyết đấu với ta thì chờ ngươi còn mạng rồi hãy nói.”
Mười nhẫn giả ẩn thân hiện ra thân ảnh, một người dùng Hán ngữ không lưu loát nói: “ Do ta và ngươi quyết đấu.”
Người Nhật Bổn đều là vậy, chỉ có khi mình đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối thì mới chịu phát huy tinh thần võ sĩ đạo gì đó. Nếu không bọn họ sẽ bất kể, chỉ cần có thể giết chết đối phương thì thủ đoạn gì cũng dùng hết.
Mã Tiểu Minh nhìn thấy đối phương có người đi ra, cũng không quản hắn có phải là Liễu Sanh hay không, quay sang hướng nhẫn giả đó lập tức tấn công mãnh liệt. Mã Tiểu Minh xuất ra là một bộ kiếm pháp, thanh kiếm như du long, từng kiếm thế tấn công vào những bộ vị yếu hại của tên nhẫn giả. Thực lực của tên này có thể tương đương với Mã Tiểu Minh, hắn cũng không sợ Mã Tiểu Minh truy sát theo, võ sĩ đao đã che chở những bộ vị yếu hại của hắn, thỉnh thoảng hắn còn phản kích. Trong phút chốc hai người đã công kích hơn mười chiêu. Tên nhẫn giả thấy mình tấn công không có kết quả, thì lập tức ẩn thân. Mã Tiểu Minh đột nhiên không thấy đối thủ, đã kinh hãi biết hắn lại bắt đầu ẩn thân nữa. Lập tức dựa theo phương pháp Lưu Vũ Phi đã dạy, nhắm mắt lại dùng tâm thần cảm thụ vị trí của đối phương. Vừa mới bắt đầu thì hắn chưa quen, nhẫn giả kia thỉnh thoảng bổ một đao từ sau lưng tới nhưng từ khi hắn bắt đầu ẩn thân thì Mã Tiểu Minh đã nhắm mắt, mặc dù hắn tìm không ra vị trí của tên nhẫn giả, nhưng cũng có thể tránh được sự tập kích từ phía sau. Hắn tự mình thay đổi vị trí liên tục, khiến cho đối phương không cách nào biết được mình sẽ dừng lại ở nơi nào.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy động tác của hắn thì hiểu ngay ý nghĩ của hắn, mặc dù đây là phương pháp tự bảo vệ hoàn hảo, nhưng cũng không thể đánh bại đối thủ. Vì vậy nói: “ Tiểu Minh, ngươi làm như vậy tuy có thể an toàn, nhưng ngươi cũng không có cách tìm ra vị trí của đối phương, nếu ngươi muốn đánh bại hắn, vậy thì ngươi không nên di động, chỉ như vậy ngươi mới có thể cảm nhận được phương hướng di động của đối phương.”
Mã Tiểu Minh nghe hắn nói như vậy lập tức hiểu ngay ý tứ của hắn. Quả nhiên hắn lập tức dừng lại, yên tĩnh cảm thụ sự lưu động trong không khí. Hắn tập trung tinh thần cảm nhận được luồng khí lưu không tầm thường, rất nhanh hắn đã phát hiện sự huyền bí trong đó. Mỗi khi nhẫn giả di động thì đều có một cỗ khí lưu bám theo. Mỗi khi khí lưu di chuyển thì hắn lập tức di động thân thể, né qua vài lần công kích của tên nhẫn giả. Hắn từ từ quen dần với phương thức công kích của tên nhẫn giả, hắn đề né tránh kịp những lần nguy hiểm vạn phần này, quần áo toàn thân cũng bị tên nhẫn giả cắt cho tan nát, toàn thân không còn chỗ quần áo nào lành lặn, nhìn giống như một tên ăn xin. Mặc dù nhìn hắn có vẻ rất chật vật nhưng trong ánh mắt hắn lại lộ ra một cỗ hưng phấn.
Lưu Vũ Phi biết Mã Tiểu Minh đã có thể chính thức đối phó được tên nhẫn giả này, sẽ lập tức có thể phân thắng bại. Mã Tiểu Minh còn chưa tìm ra vị trí của tên nhẫn giả thì tên nhẫn giả đột nhiên chuẩn bị đánh ra bất ngờ, Mã Tiểu Minh thình lình xuất ra một chiêu kiếm pháp gia truyền : Trầm Tinh Lạc Nguyệt. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn nổi lên một đóa hoa kiếm xinh đẹp, phong kín tất cả đường lui của tên nhẫn giả. Nhẫn giả kia muốn tránh đã không còn kịp, chỉ nghe hắn thảm hào kêu a một tiếng, từ trên không trung rớt xuống. Ở giữa ngực xuất hiện bốn cái lỗ máu, máu tươi đang tuôn ra, hai mắt không thể tin nhìn Mã Tiểu Minh, hiển nhiên là không sống nổi.
Từ khi Mã Tiểu Minh ra tay, cho đến khi tên nhẫn giả rơi xuống đất chỉ là một thời gian rất ngắn, Liễu Sanh Thứ Lang căn bản là không kịp làm ra phản ứng. Hắn cũng không ngờ Mã Tiểu Minh lại nhanh chóng tìm ra được phương pháp để phá đi thuật ẩn thân của nhẫn giả.
Lưu Vũ Phi đối với biểu hiện của Mã Tiểu Minh rất hài lòng gật nhẹ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.