Chương 52: CHƯƠNG 52
Vô Danh
23/04/2013
Ngày hôm sau, Lưu Vũ Phi đả tọa tỉnh lại, thần thức lại lướt chung quanh công ty một vòng. Hắn phát hiện bên ngoài tụ tập nhiều người tu chân, những người này bây giờ còn đang ẩn giấu từ một nơi bí mật gần đó. Bây giờ đang là ban ngày, người trong công ty cũng đã bắt đầu đến làm việc. Lưu Vũ Phi cũng biết người tu chân ở bên ngoài sẽ không dám lộ ra dấu tích của mình trước mặt dân chúng. Làm cho hắn lo lắng chính là gia đình Lý Hưởng, vạn nhất họ rơi vào trong tay mấy người có mưu đồ, không để ý đến chuyện gia đình Lý Hưởng chỉ là người bình thường mà cứ ra tay thì không hay. Lưu Vũ Phi đối với những con ruồi phiền phức bên ngoài này thật muốn ra tay tiêu diệt sạch bọn họ, miễn cho việc xảy ra sự uy hiếp đối với gia đình Lý Hưởng.
Lại nói bên khu sản xuất, nơi đó có trận pháp thủ hộ, Lưu Vũ Phi tin tưởng trước mắt với thực lực của tu chân giới, cho dù có người mạnh nhất đi tới cũng vô dụng. Bây giờ làm hắn phiền não là làm sao mới đuổi được đám người tu chân này mới tốt. Ba đại gia tộc từ khi bị hắn phong ấn tu vi, bọn họ cũng không dám nhắc lại chuyện linh dược nữa, cũng không dám có tâm tư trả thù. Bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phi dễ dàng phong ấn mười mấy cao thủ có tu vi vượt qua Phân Thần kỳ, đối với thực lực của hắn càng cảm thấy rét lạnh. Sau đó tỉnh táo suy nghĩ lại, tất cả đều biết Lưu Vũ Phi đã hạ thủ lưu tình đối với họ. Nếu không bằng vào thực lực của hắn cho dù đem tất cả họ tiêu diệt cho tan thành mây khói cũng là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Hôm nay thuộc hạ dưới tay họ hồi báo, các phái của tu chân giới đều đã đến Thượng Hải, ẩn ước là những người này cũng có chủ ý đối với công ty Tây Vũ. Đông Phương Anh suy nghĩ một chút rõ ràng những chuyện này có thể là do Huyết Ma giở trò quỷ, Huyết Ma không dám tìm Lưu Vũ Phi báo thù, đã đem chuyện công ty Tây Vũ có linh dược lộ ra ngoài, như vậy có thể lợi dụng người khác báo thù Lưu Vũ Phi. Đông Phương Anh bọn họ đối với việc của mình đã có vết xe đổ, nên bọn họ cũng âm thầm lo lắng cho các môn phái này, Lưu Vũ Phi vốn không phải là một người dễ chọc vào. Ba đại gia tộc nói như thế nào cũng là cùng trong tu chân giới, không đành lòng chứng kiến đám người tu chân này, chỉ vì nhất thời có lòng tham, tạo thành hậu quả không thể bù đắp nổi. Hơn nữa sang năm chính là trăm năm chi ước, coi như ba đại gia tộc đã bị phế đi. Bọn họ cũng không muốn cho càng nhiều tu sĩ bị tổn thương trên tay Lưu Vũ Phi, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến trăm năm chi ước của sang năm.
Đông Phương Anh đang muốn nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt này của tu chân giới. Cuối cùng quyết định do Đông Phương Anh đại biểu cho ba đại gia tộc phát ra thiệp mời, mời các phái đang có mặt tại Thượng Hải đến Đông Phương tập đoàn. Tất cả tụ lại, sẽ hướng bọn họ nói ra sợ lợi hại trong đó. Mỗi môn phái trong tu chân giới đều có phương pháp truyền tấn của mình, nhưng Đông Phương Anh cũng theo thứ tự tìm được các môn phái. Tinh Nguyệt Cung, Tam Thanh Giáo, Côn Lôn Phái và Hỏa Vân Tông trong năm đại phái chỉ có mỗi Hỏa Vân Tông không có câu trả lời thuyết phục.
Buổi chiều, trong tòa lầu lớn của Đông Phương tập đoàn, có các dạng ngươi tu chân đi tới. Ba đại gia tộc tách ra cũng chỉ là môn phái trung đẳng, nhưng khi liên hợp lại, nhân số cũng không ít hơn Côn Luân đại phái. Bởi vậy ba đại gia tộc phát ra thiệp mời thì các môn các phái đều cũng cho họ chút mặt mũi, tăng, ni, đạo, tục đều đến cả. Người của mấy đại phái đều tự bắt chuyện với nhau, còn những người đã quen biết trước thì cũng tụ cùng một chỗ thấp giọng trò chuyện. Câu chuyện bọn họ nói đều là chuyện linh dược và mục đích ba đại gia tộc đưa ra thiệp mời bọn họ đến.
Linh Hư đạo trưởng mang theo Tĩnh Huyền bọn họ và người của Tinh Nguyệt Cung ngồi chung một chỗ. Lần này Tinh Nguyệt Cung phái người đến Thượng Hải chính là đại đệ tử đời thứ hai tên là Hồng Thắng, đã có tu vi Phân Thần trung kỳ. Hắn và Linh Hư đạo trưởng quen biết đã lâu, hơn trăm năm trước còn từng sóng vai chiến đấu, giao tình quả thật không tệ. Hắn nhìn thấy Linh Hư đạo trưởng, đương nhiên sẽ nhiệt tình hàn huyên. Hai người vốn là bạn cũ, Linh Hư đạo trưởng hỏi: “ Hồng đạo hữu, lần này chỉ có một mình ngươi tới hay sao?”
“ Đúng vậy! Cung chủ chúng ta cũng không tin tưởng tin tức do Ma Tông truyền tới cho nên chỉ phái một mình ta lại đây xem, đạo trưởng, ngươi đối với chuyện lần này có ý kiến gì không?”
“ A a, bây giờ nói chuyện này thì còn có điểm không rõ, chờ người của ba gia tộc làm gì đã, có tính toán gì không hãy nói, nghe nói lần này bọn họ có tới phân nửa cao thủ của ba nhà cùng tới, có thể thấy được bọn họ đối với việc này rất là xem trọng.”
Linh Hư đạo trưởng cũng không biết người của ba gia tộc đều bị Lưu Vũ Phi phong ấn tu vi, trước mắt không khác người thường chút nào. Trong lời nói của Linh Hư đạo trưởng có vấn đề, Hồng Thắng sao không nhìn ra. Đối với việc Linh Hư đạo trưởng cố tình làm ra vẻ thần bí, hắn có chút mất hứng, nói như thế nào hắn và Linh Hư cũng đã có mấy trăm năm giao tình, hắn tức giận nói: “ Đạo sĩ thúi ngươi, chẳng lẽ cách làm người của lão Hồng ta ngươi còn chưa biết hay sao, nói chuyện mà chỉ nói có một nửa, ngươi không phải cố tình làm cho người ta khó chịu hay sao.”
“ Hồng đạo hữu, ngươi khoan hãy giận đã, lão đạo không phải là không tin ngươi, lão đạo chính là không muốn ngươi bị kéo xuống nước, thật sự! Lần này chuyện ở Thượng Hải là chuyện không hay, trước mắt những người đến Thượng Hải ta xem toàn bộ đều ở chỗ này, Hồng đạo hữu có biết chuyện này nếu làm không tốt sẽ diễn biến thành một nguy cơ lớn hay không?”
Nghe Linh Hư nói như vậy, Hồng Thắng càng thêm tò mò vừa định hỏi rõ ràng thì lúc này tộc trưởng của ba đại gia tộc đã đến, bọn họ liền đi lên đài chủ tịch. Đông Phương Anh bọn họ vừa xuất hiện thì bên dưới liền yên tĩnh lại. Đông Phương Anh tuyên bố một chuyện làm cho tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm: “ Xin mời mọi người hãy đi trở về, đừng có nuôi ý niệm tham linh dược trong đầu nữa.” Lời này vừa nói ra thì bên dưới đã nổi lên một trận ồn ào.
Bọn họ đối với đề nghị của Đông Phương Anh cảm thấy thật ngoài ý muốn. Có người cho rằng ba đại gia tộc muốn độc chiếm, mọi người đều dùng một loại ánh mắt áp bức nhìn ba vị tộc trưởng, Tam Thanh Giáo, Tinh Nguyệt Cung đều có đại biểu đồng ý đề nghị của ba đại gia tộc. Còn Côn Lôn, Hỏa Vân Tông hai phái chỉ trầm mặc không đáp, còn Phi Thiên Tông vốn không có người đến. Còn các tiểu phái khác đều yêu cầu Đông Phương Anh giải thích lý do, có người còn trách Đông Phương Anh làm như vậy có phải là muốn độc chiếm hay không. Hồng Thắng mặc dù đồng ý với đề nghị của Đông Phương Anh nhưng cũng chỉ do Linh Hư ở một bên tác động. Linh Hư đạo trưởng nghe lời Đông Phương Anh vừa nói ra, hắn liền bảo Hồng Thắng đồng ý ngay. Hắn đến bây giờ cũng cảm thấy mơ hồ, nhưng vì lòng tín nhiệm với Linh Hư nên cũng lên tiếng đồng ý.
Nhìn phản ứng của mọi người dưới đài Đông Phương Anh cũng đã có tính trước, còn đối với việc Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung đồng ý đề nghị của hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Đông Phương Anh nhìn thấy người của phái Côn Lôn và Hỏa Vân Tông vẫn trầm mặc thì biết hai phái này cũng không có đồng ý. Bây giờ sở dĩ không nói ra thì vì danh dự của môn phái mình, miễn sau này có người nói là Côn Lôn Phái và Hỏa Vân Tông mà cũng tham lam linh dược đã tuyệt tích này. Đông Phương Anh nhìn mọi người dưới đài, không khỏi nhớ lại lúc đầu chuyện của mình, cùng với những người này cùng một loại ý nghĩ. Đông Phương Anh cũng không thấy quái dị, người tu chân nào không hy vọng tu vi của mình sẽ tăng cao hơn . Đông Phương Anh thấy họ cứ ồn ào mãi, nói: “ Các vị đạo hữu, ba nhà chúng ta làm vậy cũng không phải là muốn độc chiếm, nói vậy tất cả đều cũng đã biết, công ty Tây Vũ có được cực phẩm linh dược mà chúng ta mơ ước, tất cả ai cũng muốn có, dựa vào cái gì mà người của thế tục giới có thể sử dụng loại linh dược này, ngược lại tu chân giới chúng ta lại không có, hôm nay tới bước này, chúng ta cũng không sợ dọa người nữa.”
“ Đông Phương Anh tộc trưởng, ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì, tất cả chúng ta đều có việc bận bên mình, ngươi mau nhanh nói ra, chúng ta nghe xong còn phải đi ngay.” Phía dưới có một người tu chân nóng lòng thấy Đông Phương Anh nói thật lâu mà cũng không nói ra đáp án của bọn họ, bèn kêu lên.
Đông Phương Anh cũng không để ý người vừa cắt lời hắn, nếu trước kia hắn cũng không dễ nói chuyện như vậy. Có thể do tu vi hoàn toàn biến mất, cũng có thể hắn thật sự có chút thay đổi, tóm lại tính tình bây giờ tốt hơn rất nhiều, ngay cả tính tình nóng nảy như Tư Mã Thiên Hữu mà cũng không có ý kiến. Đông Phương Anh bất đắc dĩ cười cười, nói: “ Vị đạo hữu này, xin ngươi hãy kiên nhẫn một chút.” Dừng một chút, hắn nói: “ Lão phu điều tra qua, về chuyện thế tục giới có loại linh dược này là do Ma Tông truyền tin tức ra, tất cả đối với việc công ty Tây Vũ có linh dược hay không sẽ còn có nghi vấn, lão phu có thể nói cho mọi người nghe chuyện này là thật, kỳ thật chuyện họ có linh dược thì chúng ta ba nhà là người đầu tiên biết được, hơn nữa đã từng đi qua công ty Tây Vũ lại đánh nhau với người của họ.”
Đông Phương Anh mới nói tới đây, thì người phía dưới đã ồn ào đến ngất trời, còn có tâm tư nào nghe câu nói phía sau của Đông Phương Anh. Họ nghe Đông Phương Anh chứng thật tin tức do Ma Tông truyền ra, hơn nữa ba đại gia tộc đã đi qua công ty Tây Vũ, trong tâm lý đã cho rằng người của ba gia tộc đã sớm có không ít chỗ tốt, nếu không cũng không đưa ra đề nghị kêu bọn họ rời khỏi Thượng Hải, không nên có chủ ý xấu với công ty Tây Vũ. Vì vậy họ không ngồi yên được nữa, linh dược này tại tu chân giới cũng đã tuyệt tích, nếu mình có thể tìm được một chút, luyện thành đơn hoàn, thì hiệu quả khẳng định phi phàm. Trong lòng thầm nghĩ mau nhanh đi đến công ty Tây Vũ xem thử rồi nhanh chóng hồi báo về sư môn. Một ít người đã muốn đứng dậy rời đi, Đông Phương Anh nhìn thấy bộ dáng vội vã của họ thì thấy không còn chút phong phạm nào của một người tu chân. Lại nhớ tới lúc đầu bản thân mình cũng có tâm tình như vậy, trong tâm lý không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chứng kiến mọi người dưới đài đều như thế, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy than thở, ngày cả những người tu chân mà cũng mang lòng tham lam, như vậy không phải là do tâm ma đang hoành hành hay sao.
Đông Phương Anh nhìn thấy những người tu chân này ngay cả lời hắn nói còn chưa kịp nghe xong thì đã vội vã muốn rời đi. Hắn biết một phen khổ tâm của mình xem như bị phế đi, giờ phút này cho dù hắn có muốn nói hết thì bọn họ cũng không nghe lọt được, Đông Phương Anh và Âu Dương Côn, Tư Mã Thiên Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, tuyên bố lần tụ hội này chấm dứt. Cuối cùng bọn họ cảnh cáo mấy người tu chân này ngàn vạn lần không nên tham lam linh dược của người khác, nếu không sẽ có tai ương mất mạng. Lúc này những người nọ làm gì còn nghe lọt vào tai, bọn họ chỉ bực ba người Đông Phương Anh không sớm để cho bọn họ rời đi, mỗi người đều giả vờ đáp ứng ngoài miệng để được rời khỏi thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.