Chương 452: Âm Mưu Ngầm
Nhất Khởi Thành Công
09/09/2013
Bộ chỉ huy lâm thời.
Bộ chỉ huy được bố trí tên đỉnh núi Vô Danh, Sở Thiên xuống khỏi máy bay, vô cùng hài lòng với việc bố trí của bộ chỉ huy, trên đỉnh núi có những tảng đá to nằm san sát nhau, đại pháo, máy bay cũng không thể oanh tạc, chỉ có thể từ nơi này nhìn ra xa đến lòng chảo đối diện với trận địa của Quân chiếm đóng, nếu như hai bên đại chiến, toàn bộ chiến trường đều trong tầm mắt.
Lúc này, có hơn mười người đang bận rộn, trên bàn hội nghị có ba người, Sa Khôn, Sa Thành và Trương Tiêu Tuyền.
Sa Khôn đang dùng kính lúp nhìn bẳn đồ, một lúc lâu sau mới để xuống, có chút ngại ngùng nói:
- Tham mưu trưởng, thật hổ thẹn, đã đồng ý để em hưởng thanh phúc, nhưng hiện giờ sự việc phát sinh đột ngột, chỉ sợ xuất hiện thất sách gì đó, Sa Khôn vẫn cần em đến trấn thủ mới có thể an tâm.
Trương Tiêu Tuyền nhẹ nhàng thở dài, cười nói:
- Sa tiên sinh đừng khách khí, anh em chúng ta kề vai chiến đấu đã nhiều năm như vậy, việc này chẳng lẽ lại thiếu em được sao? Em cũng muốn xem Quân chiếm đóng hiện tại có tiến bộ không, nhưng mà bọn chúng vẫn chưa có hành động gì. Chúng ta chỉ có thể áp dụng các biện pháp phòng bị, đưa bộ đội tiến vào vị trí chiến đấu.
Sa Thành sờ sờ đầu, nhả ra một làn khói, mang theo vài phần không hiểu hỏi:
- Đại ca, Tham mưu trưởng Trương, việc này rốt cuộc là do ai làm? Đã dám hạ sát Long Thái, việc này rõ ràng là gây xích mích, muốn làm ngư ông đắc lợi, may mà Quân chiếm đóng chưa nhận được tin tức, nếu không thì bây giờ đã khai chiến rồi.
Sa Khôn cười cười không nói đúng cũng không nói sai, khuôn mặt bình thản nói:
- Có người tỉ mỉ bày ra tập kích thế nào lại không để tin tức lọt ra ngoài? Có lẽ không phải là Quân chiếm đóng chưa biết tin mà là thiếu đi quan chỉ huy Long Thái, bọn chúng cần thời gian để diều chỉnh lại bố trí, sau đó sẽ tiến hành cuộc tấn công chí mạng với chúng ta.
- Còn về ai làm âm mưu phục kích này đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là phải phòng thủ cuộc tập kích của Quân chiếm đóng, nếu không cho dù cúng ta có điều tra ra ai giết Long Thái, chính phủ cũng không thừa nhận, không chịu để yên, bởi vì thực lực mới chính là nhân tố quyết định hung thủ, vì thế chúng ta không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Lời vừa nói ra, Trương Tiêu Tuyền liền thấy Sa Thành âm thầm thở dài một hơi, trong lòng có chút động, trừ phi lão ta chính là ngư ông kia? Nhưng bề ngoài lại bất động thanh sắc như cũ, nói:
- Sa tiên sinh, hiện tại, bố trí phòng bị ở tiền tuyến thế nào rồi? Đã lâu tôi không xử lí việc quân vụ, không biết ai đang phòng thủ ở Thị trấn Thiên Tinh, không biết có bao nhiêu bộ đội.
Sa Thành không chờ Sa Khôn trả lời, đặt chến trà xuống bàn, cướp lời nói:
- Thị trấn Thiên Tinh thuộc phòng khu của tôi, bên đó, quanh năm đóng tám trăm người, binh hơi ít nên lo không ngăn được sự tiến công của quân chính quy nên đã dặn dò Cầm Tú, bảo nó dẫn theo Cận Vệ quân qua chi viện, tôi nghĩ có nó ở đó sẽ phòng thủ không chút sơ hở.
Trương Tiêu Tuyền khẽ nhíu mày:
- Cận Vệ quân ra tiền tuyến? Lực lượng hậu phương không phải sẽ yếu đi sao?
Lời vừa nói ra, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân.
Sa Khôn ngẩng đầu lên nhìn, Sở Thiên và Sa Cầm Tú đã đi vào, đội viên Huyết Thứ ở bên ngoài canh gác, Sở Thiên thấy Sa Thành cũng có mặt ở bộ chỉ huy cũng không thấy có gì ngạc nhiên, cung kính hỏi thăm Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền:
- Chào Sa tiên sinh, chào trưởng tham mưu Trương, quân tình khẩn cấp, cháu đành phải trực tiếp đến.
Sa Thành thấy Sở Thiên không coi hắn ra gì, hừ một tiếng thật mạnh:
- Tại sao cậu ở Tam Giác Vàng liền xuất hiện chuyện phục kích? Có phải buổi sáng Tư lệnh Long Thái suýt chút bắn chết cậu nên cậu ghi hận trong lòng, sau đó cho người mai phục giết chết Tư lệnh Long Thái. Càng quan trọng hơn là, đây là việc của Sa gia, không đến lượt người ngoài như cậu đến can dự.
Trương Tiêu Tuyền lắc đầu nói:
- Cả buổi sáng Sở Thiên đều cùng tôi ở sân huấn luyện, không có khả năng đi phục kích Tư lệnh Long Thái.
Sa Cầm Tú cũng cười phán kích lại:
- Quên không nói cho chú biết, buổi sáng anh ấy vừa trở thành Đội trưởng của Huyết Thứ.
Sa Thành có chút sững sờ, ngữ khí mang theo chút phẫn nộ nói:
- Tại sao ta không biết? Ai phê chuẩn?
Sa Khôn ho khan vài tiếng, ánh mắt mang theo vài phần uy nghiêm nói:
- Sa Thành, Sở Thiên do đội viên Huyết Thứ công khai tuyển chọn ra, chúng ta đều không có quyền can thiệp, huống hồ, Sở Thiên khiến cho đội viên Huyết Thứ khôi phục lại sức sống, hiệu quả như nào mọi người đều quá rõ, vì thế, việc này không cần phải bàn nữa.
Có lời nói của Sa Khôn, Sa Thành có vẻ có vài phần không biết nói thế nào, giảng hòa nói:
- Chỉ là em lo lắng tên tiểu tử này là gián điệp, hiểu rõ Huyết Thứ sẽ trở thành nguy hiểm chí mạng cho chúng ta.
Sở Thiên nhàn chằm chằm Sa Thành, kích động nói:
- Tướng quân Sa, chỉ cần có lòng trung thành của Tham mưu trưởng Trương sẽ không có phân biệt người nhà và người ngoài.
Lời nói của Sở Thiên một câu hai ý, mục đích nói rõ rằng Trương Tiêu tuyền càng giống người nhà Sa gia hơn, còn Sa Thành mới giống người ngoài.
Sa Thành tất nhiên hiểu được ý đó, giận tím mặt gào lên:
- Cậu có ý gì, khi nào đến lượt cậu nói chuyện?
Sở Thiên cười cười không nói gì, lặp lại lời nói:
- Tôi là Đội trưởng của Huyết Thứ.
Sa Khôn vung tay ngăn lại sự phản kích của Sa Thành, bình tĩnh nói:
- Địch lớn trước mắt, mọi người hãy đoàn kết lại đối phó, nhất quyết không được xảy ra mâu thuẫn nội bộ.
Thấy Sa Khôn đã mở lời, Sa Thành đành phải nuốt lại những lời định công kích lại Sở Thiên, ngay lập tức lại nhớ Sa Cầm Tú cũng xuất hiện ở đây, dường như đã nhận ra được điều gì đó, không ngăn được hỏi:
- Cầm Tú, không phải cháu mang Cận Vệ quân đến Thị trấn Thiên Tinh phòng thủ sao? Tại sao lại quay trở lại Bộ chỉ huy?
Khuôn mặt Sa Cầm Tú bình tĩnh, vẻ mặt tự nhiên trả lời:
- Cấp dưới truyền đến tin tức, có không ít gian tế ngầm tiến vào đây, muốn phá sụp Bộ chỉ huy của chúng ta, cháu đã giết được hai tên rồi, để bảo vệ an toàn, vì thế cháu đành phải dẫn Cận Vệ quân rút về phòng thủ các yếu đạo, đồng thời cũng bảo tồn lực lượng phản kích, vì thế việc phòng thủ ở Thị trấn Thiên Tinh còn phải nhờ vào chú rồi.
Sắc mặt Sa Thành đột biến, nổi giân lôi đình mắng:
- Tại sao chú lại phải phòng thủ? Cận Vệ quân là tinh nhuệ của những tinh nhuệ, đương nhiên là phải đứng trên tiền tuyến, Sa Thành chú chỉ có vài nghìn sĩ binh nhưng lại đều là những người già yếu không có khả năng chiến đấu, lại không có người tài giỏi, như vậy không phải là khiến cho Thị trấn Thiên Tinh thất thủ sao? Mặc dù ân oán chúng ta nhiều nhưng hiện tại chính là lúc cần phải đồng tâm hiệp lực, giở trò mánh khóe gì thì tất cả sẽ cùng chết hết.
Sở Thiên tiếp lấy đề tài đó, cười đầy thâm ý nói:
- Tướng quân không nên nổi giận, mọi người đều là làm việc vì Sa gia, còn về Tướng quân không có người tài, có một người tuyệt đối có thể giúp đỡ được Tướng quân, đó chính là đại đội trưởng Đồ Long Hổ mới đến trấn, dựa vào thân thủ cùng sự dũng cảm mưu trí của anh ta, để anh ta đến phòng thủ Thị trấn Thiên Tinh, tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Nếu thất thủ, đầu của Sở Thiên tôi sẽ được đưa đến trước mặt Tướng quân.
Sa Thành cắn môi, oán hận nhìn Sở Thiên, trong lòng khó chịu, ai cũng biết, Thị trấn Thiên Tinh là vùng làm bia đỡ đạn, chiến tranh nổ ra, thương vong quá nửa là điều bình thường. Hiện tại lại đem trợ thủ đắc lực của mình là Đồ Long Hổ ra trấn thủ, rõ ràng là sẽ làm suy yếu đi thực lực của mình, nhưng Sở Thiên đã dám lấy đầu ra đảm bảo, lão ta cũng không có cách nào phản bác lại.
Suy nghĩ của Trương Tiêu Tuyền chuyển đổi rất nhanh, nửa có nửa không hỏi:
- Đồ Long Hổ? Là Đội trưởng Đồ mới đến hơn nửa năm sao? Tôi đã gặp qua người này, đích thực là người có thể đảm nhận trọng trách, bây giờ Sở Thiên cũng bảo đảm rồi, tôi thấy, để anh ta đến trấn thủ Thiên Tinh đi, huống hồ đều là thuộc hạ của Tướng quân Sa càng dễ phối hợp.
Sa Khôn gật gật đầu:
- Được, vậy quyết định thế đi.
Sau đó quay đầu lại truyền lệnh:
- Điện báo đến cho Đội trưởng Đồ nhanh chóng mang theo tất cả những người trong đội ngay lập tức đến Thị trấn Thiên Tinh phòng thủ, lệnh này không được chống lại nếu không sẽ bị xử lí theo quân pháp.
Sa Thành bất đắc dĩ đến tột cùng, càng hận Sở Thiên đến thấu xương.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, sĩ quan phụ tá nhấc điện thoại lên nghe, sau đó, che lại ống nge nói với Sa Khôn:
- Sa tiên sinh, Trương tướng quân của Quốc Minh Đảng gọi đến, muốn nói chuyện với ngài.
Sa Khôn có chút kinh ngạc, Trương Lâm là thế lực mới nổi, hai nhà giao tình không thân lắm, cũng rất ít khi qua lại, lúc này lại muốn nói chuyện, trừ phi có chuyện gì lớn sao? Vì thế liền gật đầu nói:
- Được, tôi nghe.
Nói xong liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
Sa Thành lẩm bẩm:
- Tên đó lúc này gọi điện thoại đến, e rằng là đã nhận được tin tức gì đó, muốn xem truyện cười của Sa gia sao.
Sở Thiên vươn vai, bình tĩnh nói:
- Chỉ có lợi ích là vĩnh viễn chứ không có kẻ thù vĩnh viễn, nói không chừng, người ta muốn hợp tác với chúng ta đấy.
Sa Thành không cho là đúng nói:
- Tên tiểu tử đó vô cùng âm hiểm, lần trước còn cướp hai thùng hàng của chúng ta, có thể có tình báo cho chúng ta chứ?
Sa Khôn nghe xong điện thoại, quay đầu nói với sĩ quan phụ tá:
- Mở ti vi lên xem.
Sĩ quan phụ tá nhận lệnh bật ti vi lên, bật đến kênh thời sự, tin tức luôn luôn vượt xa so với sự tưởng tượng của mọi người, các giới đang xôn xao chỉ trích chính phủ, phải trục xuất Sa gia, bộ đội vũ trang trong nước, ... sinh viên Thái Lan đều đổ ra đường biểu tình, bọn họ giơ cao khẩu hiệu:
- Bảo vệ toàn bộ chủ quyền Thái Lan.
- Vì Tư lệnh Long đòi lại công lý. Nợ máu phải trả bằng máu.
- Không đàm phán! Không thỏa hiệp! Thề chiến đấu tới cùng!
Sắc mặt Sa Khôn thay đổi, ngay lập tức lại nghe điện thoại.
Sa Cầm Tú xem sự phản ứng kịch liệt của nhân dân các nơi, vô cùng kinh ngạc:
- Tại sao lại có thể như vậy? Việc phục kích mới xảy ra chưa đến hai giờ, mọi người tại sao lại có phản ứng dữ dội như vậy? Lẽ nào ở đây vừa xảy ra chuyện bọn họ liền biết ngay? Tình báo quốc gia từ lúc nào đã trở lên lợi hại như thế?
Sở Thiên cũng không có phản ứng gì, nghe thấy lời nói của Sa Cầm Tú liền cười nói:
- Phục kích là có dự mưu đấy, vì thế, phản ứng của toàn quốc cũng không có gì kì lạ cả, anh tin rằng, sau khi sự việc diễn ra đã có người thông báo cho các giới, thậm chí đã thu mua một vài người thêm dầu vào lửa, nếu không tin, có thể chuyển đến kênh thời sự Myanma xem.
Sắc mặt Sa Thành cũng biến đổi nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, còn đập bàn mạnh mà giận dữ quát:
- Nếu tôi mà biết ai muốn hại Sa gia chúng ta, tôi sẽ lột da chúng, ăn thịt chúng.
Sa Cầm Tú không thêm để ý đến sự giả vờ giả vịt của Sa Thành, nói với sĩ quan phụ tá:
- Chuyển đến kênh thời sự Myanma.
Bộ chỉ huy được bố trí tên đỉnh núi Vô Danh, Sở Thiên xuống khỏi máy bay, vô cùng hài lòng với việc bố trí của bộ chỉ huy, trên đỉnh núi có những tảng đá to nằm san sát nhau, đại pháo, máy bay cũng không thể oanh tạc, chỉ có thể từ nơi này nhìn ra xa đến lòng chảo đối diện với trận địa của Quân chiếm đóng, nếu như hai bên đại chiến, toàn bộ chiến trường đều trong tầm mắt.
Lúc này, có hơn mười người đang bận rộn, trên bàn hội nghị có ba người, Sa Khôn, Sa Thành và Trương Tiêu Tuyền.
Sa Khôn đang dùng kính lúp nhìn bẳn đồ, một lúc lâu sau mới để xuống, có chút ngại ngùng nói:
- Tham mưu trưởng, thật hổ thẹn, đã đồng ý để em hưởng thanh phúc, nhưng hiện giờ sự việc phát sinh đột ngột, chỉ sợ xuất hiện thất sách gì đó, Sa Khôn vẫn cần em đến trấn thủ mới có thể an tâm.
Trương Tiêu Tuyền nhẹ nhàng thở dài, cười nói:
- Sa tiên sinh đừng khách khí, anh em chúng ta kề vai chiến đấu đã nhiều năm như vậy, việc này chẳng lẽ lại thiếu em được sao? Em cũng muốn xem Quân chiếm đóng hiện tại có tiến bộ không, nhưng mà bọn chúng vẫn chưa có hành động gì. Chúng ta chỉ có thể áp dụng các biện pháp phòng bị, đưa bộ đội tiến vào vị trí chiến đấu.
Sa Thành sờ sờ đầu, nhả ra một làn khói, mang theo vài phần không hiểu hỏi:
- Đại ca, Tham mưu trưởng Trương, việc này rốt cuộc là do ai làm? Đã dám hạ sát Long Thái, việc này rõ ràng là gây xích mích, muốn làm ngư ông đắc lợi, may mà Quân chiếm đóng chưa nhận được tin tức, nếu không thì bây giờ đã khai chiến rồi.
Sa Khôn cười cười không nói đúng cũng không nói sai, khuôn mặt bình thản nói:
- Có người tỉ mỉ bày ra tập kích thế nào lại không để tin tức lọt ra ngoài? Có lẽ không phải là Quân chiếm đóng chưa biết tin mà là thiếu đi quan chỉ huy Long Thái, bọn chúng cần thời gian để diều chỉnh lại bố trí, sau đó sẽ tiến hành cuộc tấn công chí mạng với chúng ta.
- Còn về ai làm âm mưu phục kích này đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là phải phòng thủ cuộc tập kích của Quân chiếm đóng, nếu không cho dù cúng ta có điều tra ra ai giết Long Thái, chính phủ cũng không thừa nhận, không chịu để yên, bởi vì thực lực mới chính là nhân tố quyết định hung thủ, vì thế chúng ta không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Lời vừa nói ra, Trương Tiêu Tuyền liền thấy Sa Thành âm thầm thở dài một hơi, trong lòng có chút động, trừ phi lão ta chính là ngư ông kia? Nhưng bề ngoài lại bất động thanh sắc như cũ, nói:
- Sa tiên sinh, hiện tại, bố trí phòng bị ở tiền tuyến thế nào rồi? Đã lâu tôi không xử lí việc quân vụ, không biết ai đang phòng thủ ở Thị trấn Thiên Tinh, không biết có bao nhiêu bộ đội.
Sa Thành không chờ Sa Khôn trả lời, đặt chến trà xuống bàn, cướp lời nói:
- Thị trấn Thiên Tinh thuộc phòng khu của tôi, bên đó, quanh năm đóng tám trăm người, binh hơi ít nên lo không ngăn được sự tiến công của quân chính quy nên đã dặn dò Cầm Tú, bảo nó dẫn theo Cận Vệ quân qua chi viện, tôi nghĩ có nó ở đó sẽ phòng thủ không chút sơ hở.
Trương Tiêu Tuyền khẽ nhíu mày:
- Cận Vệ quân ra tiền tuyến? Lực lượng hậu phương không phải sẽ yếu đi sao?
Lời vừa nói ra, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân.
Sa Khôn ngẩng đầu lên nhìn, Sở Thiên và Sa Cầm Tú đã đi vào, đội viên Huyết Thứ ở bên ngoài canh gác, Sở Thiên thấy Sa Thành cũng có mặt ở bộ chỉ huy cũng không thấy có gì ngạc nhiên, cung kính hỏi thăm Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền:
- Chào Sa tiên sinh, chào trưởng tham mưu Trương, quân tình khẩn cấp, cháu đành phải trực tiếp đến.
Sa Thành thấy Sở Thiên không coi hắn ra gì, hừ một tiếng thật mạnh:
- Tại sao cậu ở Tam Giác Vàng liền xuất hiện chuyện phục kích? Có phải buổi sáng Tư lệnh Long Thái suýt chút bắn chết cậu nên cậu ghi hận trong lòng, sau đó cho người mai phục giết chết Tư lệnh Long Thái. Càng quan trọng hơn là, đây là việc của Sa gia, không đến lượt người ngoài như cậu đến can dự.
Trương Tiêu Tuyền lắc đầu nói:
- Cả buổi sáng Sở Thiên đều cùng tôi ở sân huấn luyện, không có khả năng đi phục kích Tư lệnh Long Thái.
Sa Cầm Tú cũng cười phán kích lại:
- Quên không nói cho chú biết, buổi sáng anh ấy vừa trở thành Đội trưởng của Huyết Thứ.
Sa Thành có chút sững sờ, ngữ khí mang theo chút phẫn nộ nói:
- Tại sao ta không biết? Ai phê chuẩn?
Sa Khôn ho khan vài tiếng, ánh mắt mang theo vài phần uy nghiêm nói:
- Sa Thành, Sở Thiên do đội viên Huyết Thứ công khai tuyển chọn ra, chúng ta đều không có quyền can thiệp, huống hồ, Sở Thiên khiến cho đội viên Huyết Thứ khôi phục lại sức sống, hiệu quả như nào mọi người đều quá rõ, vì thế, việc này không cần phải bàn nữa.
Có lời nói của Sa Khôn, Sa Thành có vẻ có vài phần không biết nói thế nào, giảng hòa nói:
- Chỉ là em lo lắng tên tiểu tử này là gián điệp, hiểu rõ Huyết Thứ sẽ trở thành nguy hiểm chí mạng cho chúng ta.
Sở Thiên nhàn chằm chằm Sa Thành, kích động nói:
- Tướng quân Sa, chỉ cần có lòng trung thành của Tham mưu trưởng Trương sẽ không có phân biệt người nhà và người ngoài.
Lời nói của Sở Thiên một câu hai ý, mục đích nói rõ rằng Trương Tiêu tuyền càng giống người nhà Sa gia hơn, còn Sa Thành mới giống người ngoài.
Sa Thành tất nhiên hiểu được ý đó, giận tím mặt gào lên:
- Cậu có ý gì, khi nào đến lượt cậu nói chuyện?
Sở Thiên cười cười không nói gì, lặp lại lời nói:
- Tôi là Đội trưởng của Huyết Thứ.
Sa Khôn vung tay ngăn lại sự phản kích của Sa Thành, bình tĩnh nói:
- Địch lớn trước mắt, mọi người hãy đoàn kết lại đối phó, nhất quyết không được xảy ra mâu thuẫn nội bộ.
Thấy Sa Khôn đã mở lời, Sa Thành đành phải nuốt lại những lời định công kích lại Sở Thiên, ngay lập tức lại nhớ Sa Cầm Tú cũng xuất hiện ở đây, dường như đã nhận ra được điều gì đó, không ngăn được hỏi:
- Cầm Tú, không phải cháu mang Cận Vệ quân đến Thị trấn Thiên Tinh phòng thủ sao? Tại sao lại quay trở lại Bộ chỉ huy?
Khuôn mặt Sa Cầm Tú bình tĩnh, vẻ mặt tự nhiên trả lời:
- Cấp dưới truyền đến tin tức, có không ít gian tế ngầm tiến vào đây, muốn phá sụp Bộ chỉ huy của chúng ta, cháu đã giết được hai tên rồi, để bảo vệ an toàn, vì thế cháu đành phải dẫn Cận Vệ quân rút về phòng thủ các yếu đạo, đồng thời cũng bảo tồn lực lượng phản kích, vì thế việc phòng thủ ở Thị trấn Thiên Tinh còn phải nhờ vào chú rồi.
Sắc mặt Sa Thành đột biến, nổi giân lôi đình mắng:
- Tại sao chú lại phải phòng thủ? Cận Vệ quân là tinh nhuệ của những tinh nhuệ, đương nhiên là phải đứng trên tiền tuyến, Sa Thành chú chỉ có vài nghìn sĩ binh nhưng lại đều là những người già yếu không có khả năng chiến đấu, lại không có người tài giỏi, như vậy không phải là khiến cho Thị trấn Thiên Tinh thất thủ sao? Mặc dù ân oán chúng ta nhiều nhưng hiện tại chính là lúc cần phải đồng tâm hiệp lực, giở trò mánh khóe gì thì tất cả sẽ cùng chết hết.
Sở Thiên tiếp lấy đề tài đó, cười đầy thâm ý nói:
- Tướng quân không nên nổi giận, mọi người đều là làm việc vì Sa gia, còn về Tướng quân không có người tài, có một người tuyệt đối có thể giúp đỡ được Tướng quân, đó chính là đại đội trưởng Đồ Long Hổ mới đến trấn, dựa vào thân thủ cùng sự dũng cảm mưu trí của anh ta, để anh ta đến phòng thủ Thị trấn Thiên Tinh, tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Nếu thất thủ, đầu của Sở Thiên tôi sẽ được đưa đến trước mặt Tướng quân.
Sa Thành cắn môi, oán hận nhìn Sở Thiên, trong lòng khó chịu, ai cũng biết, Thị trấn Thiên Tinh là vùng làm bia đỡ đạn, chiến tranh nổ ra, thương vong quá nửa là điều bình thường. Hiện tại lại đem trợ thủ đắc lực của mình là Đồ Long Hổ ra trấn thủ, rõ ràng là sẽ làm suy yếu đi thực lực của mình, nhưng Sở Thiên đã dám lấy đầu ra đảm bảo, lão ta cũng không có cách nào phản bác lại.
Suy nghĩ của Trương Tiêu Tuyền chuyển đổi rất nhanh, nửa có nửa không hỏi:
- Đồ Long Hổ? Là Đội trưởng Đồ mới đến hơn nửa năm sao? Tôi đã gặp qua người này, đích thực là người có thể đảm nhận trọng trách, bây giờ Sở Thiên cũng bảo đảm rồi, tôi thấy, để anh ta đến trấn thủ Thiên Tinh đi, huống hồ đều là thuộc hạ của Tướng quân Sa càng dễ phối hợp.
Sa Khôn gật gật đầu:
- Được, vậy quyết định thế đi.
Sau đó quay đầu lại truyền lệnh:
- Điện báo đến cho Đội trưởng Đồ nhanh chóng mang theo tất cả những người trong đội ngay lập tức đến Thị trấn Thiên Tinh phòng thủ, lệnh này không được chống lại nếu không sẽ bị xử lí theo quân pháp.
Sa Thành bất đắc dĩ đến tột cùng, càng hận Sở Thiên đến thấu xương.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, sĩ quan phụ tá nhấc điện thoại lên nghe, sau đó, che lại ống nge nói với Sa Khôn:
- Sa tiên sinh, Trương tướng quân của Quốc Minh Đảng gọi đến, muốn nói chuyện với ngài.
Sa Khôn có chút kinh ngạc, Trương Lâm là thế lực mới nổi, hai nhà giao tình không thân lắm, cũng rất ít khi qua lại, lúc này lại muốn nói chuyện, trừ phi có chuyện gì lớn sao? Vì thế liền gật đầu nói:
- Được, tôi nghe.
Nói xong liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
Sa Thành lẩm bẩm:
- Tên đó lúc này gọi điện thoại đến, e rằng là đã nhận được tin tức gì đó, muốn xem truyện cười của Sa gia sao.
Sở Thiên vươn vai, bình tĩnh nói:
- Chỉ có lợi ích là vĩnh viễn chứ không có kẻ thù vĩnh viễn, nói không chừng, người ta muốn hợp tác với chúng ta đấy.
Sa Thành không cho là đúng nói:
- Tên tiểu tử đó vô cùng âm hiểm, lần trước còn cướp hai thùng hàng của chúng ta, có thể có tình báo cho chúng ta chứ?
Sa Khôn nghe xong điện thoại, quay đầu nói với sĩ quan phụ tá:
- Mở ti vi lên xem.
Sĩ quan phụ tá nhận lệnh bật ti vi lên, bật đến kênh thời sự, tin tức luôn luôn vượt xa so với sự tưởng tượng của mọi người, các giới đang xôn xao chỉ trích chính phủ, phải trục xuất Sa gia, bộ đội vũ trang trong nước, ... sinh viên Thái Lan đều đổ ra đường biểu tình, bọn họ giơ cao khẩu hiệu:
- Bảo vệ toàn bộ chủ quyền Thái Lan.
- Vì Tư lệnh Long đòi lại công lý. Nợ máu phải trả bằng máu.
- Không đàm phán! Không thỏa hiệp! Thề chiến đấu tới cùng!
Sắc mặt Sa Khôn thay đổi, ngay lập tức lại nghe điện thoại.
Sa Cầm Tú xem sự phản ứng kịch liệt của nhân dân các nơi, vô cùng kinh ngạc:
- Tại sao lại có thể như vậy? Việc phục kích mới xảy ra chưa đến hai giờ, mọi người tại sao lại có phản ứng dữ dội như vậy? Lẽ nào ở đây vừa xảy ra chuyện bọn họ liền biết ngay? Tình báo quốc gia từ lúc nào đã trở lên lợi hại như thế?
Sở Thiên cũng không có phản ứng gì, nghe thấy lời nói của Sa Cầm Tú liền cười nói:
- Phục kích là có dự mưu đấy, vì thế, phản ứng của toàn quốc cũng không có gì kì lạ cả, anh tin rằng, sau khi sự việc diễn ra đã có người thông báo cho các giới, thậm chí đã thu mua một vài người thêm dầu vào lửa, nếu không tin, có thể chuyển đến kênh thời sự Myanma xem.
Sắc mặt Sa Thành cũng biến đổi nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, còn đập bàn mạnh mà giận dữ quát:
- Nếu tôi mà biết ai muốn hại Sa gia chúng ta, tôi sẽ lột da chúng, ăn thịt chúng.
Sa Cầm Tú không thêm để ý đến sự giả vờ giả vịt của Sa Thành, nói với sĩ quan phụ tá:
- Chuyển đến kênh thời sự Myanma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.