Đô Thị Thiếu Soái

Chương 387: Bạch Vân trang chủ

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

Ánh chiều tà hắt qua đỉnh núi đỏ như máu!

Sở Thiên đang cầm nửa bình Trúc Diệp Thanh. Gần đây hắn ít uống rượu hơn là vì chị Mị không còn nấu nhiều Trúc Diệp Thanh nữa, hiện tại tâm tình chị Mị không tốt, cho dù hai tay có linh hoạt khéo léo thế nào đi nữa thì cũng không làm ra được rượu ngon.

Một người nếu đang đau lòng thì làm việc gì cũng không chuyên tâm, chị Mị như thế, ‘Rắn Đuôi Chuông’ cũng thế!

‘Rắn Đuôi Chuông’ lê lết dưới đất, tứ chi đã bị vặn gãy, răng nanh ẩn chứa độc dược đã bị rút ra, giờ phút này, cho dù muốn tự sát gã cũng không làm được.

‘Rắn đuôi chuông’ nhìn chằm chằm Sở Thiên, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, đây không phải là hận mà là khó hiểu. Gã rốt cục cũng không thể hiểu nổi, Sở Thiên làm sao biết gã sẽ đến miếu Thiên Hữu, lại làm sao mà biết gã sẽ đi bắt cóc Không Vô đại sư?

Kế hoạch này chỉ có sáu người biết, đã chết mất ba người, hôn mê hai người, chỉ còn lại mình gã, hiển nhiên là không thể.

Khả năng có người tiết lộ bí mật!

Gã là người thông minh nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, điều này khiến cho gã cực kì thống khổ!

Sở Thiên tất nhiên là biết gã đang nghĩ gì, tuy nhiên vẫn không buồn để mắt đến, nét mặt thản nhiên ngồi trên ghế nhấm nháp rượu ngon. Hao hết tâm tư mới bắt được con ‘Rắn đuôi chuông’ này, tâm tình hắn tất nhiên là đang rất sung sướng!

Căn phòng rơi vào yên tĩnh, không một ai lên tiếng!

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, vững vàng hữu lực, còn rất có quy luật, Sở Thiên không cần nhìn cũng biết là Lý Thần Châu.

Trúc Diệp Thanh trong miệng Sở Thiên còn chưa trôi đến cổ họng, Lý Thần Châu đã đẩy cửa bước vào, không thèm nhìn ‘Rắn đuôi chuông’ đang nằm trên đất, bước thẳng đến chỗ cạnh Sở Thiên sau đó tự rót cho mình một chén trà rồi uống liền mấy ngụm:

- Hôm nay đúng là mệt muốn chết!

Sở Thiên khẽ cười, vuốt vuốt mũi, hỏi:

- Hủy quả bom ở miếu Thiên Hữu chưa?

Lý Thần Châu vừa nghe đến chữ ‘Bom’ thì mồ hôi lạnh lập tức chảy ra như tắm, bèn nuốt vội ngụm trà trong miệng, gật đầu nói:

- Hủy cả rồi. Cái đám chó hoang này cài đến năm quả bom trên Thiên Hữu các, muốn thổi tung toàn bộ, nếu không nhờ các cậu bắt ba tên kia lại thì nhất định hai mươi tư tên bị hành hình đã được cứu đi rồi, kế này thật là quá độc ác!

Sở Thiên gật gật đầu, tuy hắn không biết đám ‘Rắn đuôi chuông’ đặt bom trên Thiên Hữu các nhưng hắn biết, ở một chỗ như Thiên Hữu các, ra tay phải chuẩn, một mũi tên trúng đích, nếu không hậu quả khôn lường, thế nhưng Lý Thần Châu cũng không cần sợ hãi như thế chứ?

Sở Thiên cười cười, rót đầy chén trà cho Lý Thần Châu, thản nhiên nói:

- Lúc chúng ta hành động, phỏng chừng bọn chúng cũng vừa kịp lắp đặt chứ chưa kịp kích nổ bom.

Sau đó nhìn chằm chằm Lý Thần Châu:

- Sự tình cũng đã giải quyết xong, nhưng người từng trải trăm trận như Đội trưởng Lý tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?

Lý Thần Châu sờ sờ mặt mình, cười khổ nói:

- Nếu cậu biết bom được cài ngay dưới bàn cờ của Không Vô đại sư và Thánh Không đại sư chắc cậu cũng sẽ sợ đến chết mà thôi. Nghĩ xem, nếu Thánh Không đại sư bị giết chết, hậu quả sẽ lớn đến mức nào chứ, đó chính là người mà bọn lão Mã sùng bái, môn đồ phải có đến cả trăm ngàn.

Sở Thiên mỉm cười, đã hiểu được nỗi sợ trong lòng Lý Thần Châu, đồng thời thầm than Không Vô đại sư và Thánh Không đại sư quả nhiên đã đến cảnh giới hiểu thấu sự sống cái chết, dưới bàn cờ có gắn bom mà vẫn có thể bình thản, thong dong như vậy, còn không sợ hãi mà hạ cờ sớm, trên đời còn có gì có thể khiến họ khiếp sợ được đây?

‘Rắn đuôi chuông’ vốn vẫn im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

- Các anh em của tao đều đã bị giết chết phải không?

Lý Thần Châu hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:

- Một lũ chết không hết tội, hai mươi bảy cái đầu đang treo trước cửa Hắc Long Tower kia kìa!

Sở Thiên trong lòng khẽ động, bổ sung thêm một câu đầy thâm ý:

- Trong đó bao gồm cả đầu của Maria! Có điều anh Thành xuống tay hơi ác một chút, khiến cho Maria hoàn toàn biến dạng, còn kinh hơn so với kiểu tra tấn thời trung cổ! (Thương triều bào cách là cách tra tấn dùng sắt nung đỏ thiêu cháy da người hay dùng vào thời Thương)

Lý Thần Châu không chút nghi ngờ, oán hận nói:

- Bọn chúng đều là loại chết không hết tội, Thiếu soái không cần thông cảm, phải biết rằng, rất nhiều người vô tội đã chết khi bọn khủng bố này tập kích, độc ác với chúng bao nhiêu cũng không đủ!



Hiển nhiên đối với chuyện bọn chúng đặt bom trên Thiên Hữu các, Lý Thần Châu vẫn canh cánh trong lòng!

‘Rắn đuôi chuông’ dữ tợn cười rộ lên, dùng hết sức lực gào lên bao tiếng:

- Tốt, tốt, tốt!

Sau đó trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Lý Thần Châu và Sở Thiên, hét lên:

- Mau đến đây giết tao đi, có nhiều người chôn cùng như vậy, tao đã đủ vốn rồi!

Sở Thiên khinh miệt cười khẽ, lắc đầu nói:

- Mày tập kích quân doanh, ám sát Thủ tướng, giết chết quan tòa, bắt cóc cao tăng, còn có ý đồ cướp pháp trường, tội nào cũng là tội tru di cửu tộc, tội nào cũng đủ để giáng mày xuống mười tám tầng địa ngươi. Cho nên mày đáng chết vạn lần, tuy chỉ có một cái mạng nhưng tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết.

‘Rắn đuôi chuông’ ngẩng cao đầu, không khuất phục nhìn lại Sở Thiên, giọng nói lạnh như băng:

- Muốn tra tấn tao à? Có bản lĩnh gì thì dùng hết đi, bố mày nếu nhíu mày một cái thì không phải là ‘Rắn đuôi chuông’ mà chỉ là một con chó đẻ!

Hàm răng của gã đã bị nhổ sạch cho nên nói rất khó nghe, máu tươi còn không ngừng văng ra, đúng như hiệu xưng ‘Rắn đuôi chuông’ của gã.

Lý Thần Châu nghe thấy thế, nhịn không được cười khẽ, nhẹ nói:

- Đám đồng lõa của mày cũng có nhiều đứa cứng đầu, thấy chết không sờn thế nhưng cuối cùng đều phải khuất phục, ngay cả nhân vật số hai Maria của bọn mày cũng phải khai hết, cả mật mã ngân hàng Thụy Sĩ cũng phải khai, nếu không bọn tao làm sao mà giết ả ta chứ?

Trong lòng Sở Thiên cười thầm, mình đem mật mã giả giao cho Lý Thần Châu, còn nói cho anh ta biết sổ tiết kiệm nằm trong tay Nặc Đính khiến đám Lý Thần Châu trước vui sau tiếc. Ai cũng biết chế độ bảo mật của ngân hàng Thụy Sĩ, dựa vào cái mật mã đó thì làm nên trò trống gì, mà muốn lấy sổ tiết kiệm trong tay Nặc Đính cũng không phải ý hay, cho nên bọn họ đem cái mật mã đó lưu lại làm khẩu cung rồi không hỏi tới nữa!

Sắc mặt “Rắn đuôi chuông’ đại biến, trong lòng run lên, nếu lời của Lý Thần Châu là thật, chứng tỏ bọn họ phải có thủ đoạn độc ác tàn nhẫn cực kì, nếu không với tín ngưỡng và ý chí kiên cường của Maria, sao có thể thỏa hiệp với đám người này?

Sở Thiên không nhìn gã nữa mà tựa lưng vào ghế nhấm nháp tiếp Trúc Diệp Thanh, hắn đến đây là vì muốn gặp ‘Rắn đuôi chuông’, nhìn xem tên khủng bố gây nên vô số thảm án này là người thế nào.

Lý Thần Châu uống hết nửa chén trà, chợt nhớ tới vấn đề còn vướng mắc trong lòng, bèn hỏi:

- Thiếu soái, làm sao cậu biết bọn họ sẽ chia binh hai đường, một đường sẽ đến miếu Thiên Hữu?

“Rắn đuôi chuông’ cũng ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, đây cũng là vấn đề mà gã muốn biết!

Dường như Sở Thiên đã đoán được chuyện này, bèn khẽ vươn người, cười cười đáp:

- Rất đơn giản. Rắn đuôi chuông là một tên cầm đầu xảo quyệt, nếu không đã không thể gây nên nhiều vụ án chấn động đến vậy. Đến người ngu cũng biết, Hắc Long Tower sẽ có sự bảo vệ nghiêm ngặt, đừng nói là dựa vào mấy người bọn chúng, cho dù có thêm mấy chục người thì cũng không thể cứu đám Maria đi! Cho dù có dùng thuốc nổ uy hiếp nhưng chúng có thể chạy được bao xa chứ?

Lý Thần Châu gật gật đầu, đây đúng là sự thật, chỉ cần mình phái vài tay bắn tỉa bám theo thì có thể dễ dàng giết chết bọn chúng.

- Cho nên, tôi liền đoán rằng ‘Rắn đuôi chuông’ nhất định sẽ tìm con tin để trao đổi, đây là phương pháp xử lý ít tốn sức nhất. Về phần nên dùng người thế nào để tạo ra được sự uy hiếp lớn nhất? Thời gian cấp bách, gã muốn tìm một sếp lớn nào đó là không thể, nghĩ đến khẩu cung chúng ta lấy được cách đây không lâu, biết bọn chúng sẽ có động tĩnh vào ngày mười tám này, tôi liền đoán rằng gã sẽ đến miếu Thiên Hữu!

Sở Thiên vừa nhìn ‘Rắn đuôi chuông’, vừa nói:

- Phải biết rằng, một là miếu Thiên Hữu không có đề phòng, hai là giá trị của các cao tăng không kém chút nào so với các sếp lớn! Có hai điều kiện quan trọng như vậy, gã không đến đó mới là lạ!

Ánh mắt ‘Rắn đuôi chuông’ toát ra vẻ kinh ngạc, không tin nhìn Sở Thiên, tựa như Sở Thiên cũng tham gia kế hoạch của gã vậy, ngăn không được buột miệng hỏi:

- Làm sao mày biết tao sẽ nhằm vào đám Không Vô đại sư mà không phải là vị cao tăng khác?

Lý Thần Châu cũng gật đầu, quả là như thế, trong Thiên Hữu các còn có mấy chục vị cao tăng khác nữa!

Sở Thiên ngồi thẳng người, hứng thú liếc nhìn ‘Rắn đuôi chuông’, quyết định đập tan ý chí chiến đấu của hắn luôn thể, bèn đáp:

- Rất đơn giản. Tuy các cao tăng tập trung rất đông ở Thiên Hữu các nhưng mày lại không biết hết giá trị nặng nhẹ của bọn họ, sợ bắt cóc phải một vị không có tác dụng uy hiếp lớn. Hơn nữa Không Vô phương trượng là người truyền đạo đứng đầu Tông Giáo Thịnh Hội, với suy nghĩ của mày thì vị cao tăng này nhất định phải có giá trị cực cao, có phải hay không?

Trong lòng ‘Rắn đuôi chuông’ đã tràn ngập sự khiếp sợ, nhịn không được hô lên:

- Ai, ai nói cho mày?

Ánh mắt gã đã chứng minh rằng phán đoán của Sở Thiên là chính xác.

Sở Thiên mỉm cười.



Hắn lại tựa vào ghế, thản nhiên nói:

- Thành thật mà nói, là do tao đoán đấy, nhưng nhiều khi điều tao đoán lại chính xác đến kì lạ. Thật ra mục tiêu của mày là Không Vô đại sư, Thánh Không đại sư chỉ là nhân tố ngoài ý muốn trong kế hoạch mà thôi.

‘Rắn đuôi chuông’ đã sợ đến mức nói không ra lời. Nếu một người đã chuẩn bị một kế hoạch hết sức tinh vi, tỉ mỉ lại bị một kẻ đoán ra đầu đuôi ngọn nguồn, cũng sẽ khiếp sợ không nói nên lời thôi!

Lúc đến đó hành động, Thánh Không đại sư lại xuất hiện mời Không Vô đại sư đánh cờ. Để không bị nghi ngờ đồng thời tạo cơ hội thuận lợi cho hai người đi cùng tiến hành đặt bom, bản thân đã theo Không Vô đại sư đi đánh cờ. Lúc ấy trong lòng vô cùng vui mừng, còn nghĩ rằng đã nắm chắc cái vương bài này trên tay!

Lý Thần Châu cũng hơi nghi hoặc, hỏi lại:

- Thiếu soái, làm sao cậu biết Không Vô đại sư đã bị bắt?

Sở Thiên nuốt nốt ngụm Trúc Diệp Thanh cuối cùng, sau đó mới trả lời:

- Đầu tiên lúc tôi vào, Không Vô đại sư và Thánh Không đại sư nét mặt tự nhiên, nước trà trong chén đã uống được gần một nửa, tên hòa thượng giả này lại không hề đụng đến cái chén, chứng tỏ đang có điều gì đó làm gã khẩn trương!

Sở Thiên hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Cuối cùng, tôi hỏi đến một điển cố đơn giản nhất của Phật giáo, không ngờ gã cũng không biết! Mấy loại tình huống cùng lúc xuất hiện, đương nhiên chứng minh được gã là một tên hòa thượng dởm!

Trên mặt ‘Rắn đuôi chuông’ trần đầy vẻ hối hận vì cuối cùng gã đã phát hiện ra sai lầm của mình. Nếu không đi đánh cờ cùng Không Vô đại sư, mấy tình huống trên sao có thể phát sinh, mình cũng sẽ không bị Sở Thiên đánh bị thương!

Lý Thần Châu kính nể gật đầu, dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi:

- Thiếu soái quả là kì tài, tôi nghĩ tổ chức Đột Đột đã đến ngày diệt vong rồi!

Trên mặt ‘Rắn đuôi chuông hiện lên thần sắc kiên nghị, oán hận nói:

- Người si nói mộng. Mấy ngàn anh em của bọn tao đều thấy chết không sờn, tồn tại ngoan cường, sao có thể bị chúng mày tiêu diệt chứ? Trước kia không thể, hiện tại không thể, tương lai lại càng không thể!

Sở Thiên đứng dậy vặn eo bẻ cổ, chậm rãi nói:

- Thành thật nói cho mày biết, không quá hai tháng, tổ chức Đột Đột của mày sẽ diệt vong, các anh em của mày sẽ đồng loạt đi gặp Thượng đế. Không tin phải không. Tao lưu lại cái mạng chó của mày, đợi hai tháng nữa xem tao có phải người si nói mộng hay không!

‘Rắn đuôi chuông’ vẻ mặt không tin nhìn Sở Thiên, muốn nói gì đó lại thôi.

Sau khi nói xong, Sở Thiên đi ra cửa, thản nhiên nói:

- Đọi trưởng Lý, chuyện thẩm vấn còn lại cứ giao cho anh Thành đi. Hoàng hôn buông xuống, tâm tình lại thoải mái thế này, tôi cùng anh đi uống vài li chứ nhỉ, nên biết rằng rượu trong sơn trang Bạch Vân đều là hàng thượng phẩm a.

Lý Thần Châu cười cười, trêu chọc nói:

- Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt! (Tương tiến tửu – Lý Bạch) Bạch Vân trang chủ, chúng ta đi nếm thử rượu ngon của sơn trang Bạch Vân thôi, tuy nhiên trên người Thần Châu không có đồng nào đâu!

Sở Thiên nghe được bốn chữ Bạch Vân trang chủ, vui vẻ mỉm cười, bỗng cảm thấy cái chức trang chủ này còn thú vị hơn Thiếu soái!

Lúc Sở Thiên và Lý Thần Châu rời đi, anh Thành đã mang theo hai huynh đệ Soái quân chạy đến.

Anh Thành xuất hiện tượng trưng cho khổ hình của Địa ngục!

Anh ta còn ham thích cái Nghiêm Hình cung này hơn cả chức Đường chủ ở Thượng Hải nữa!

Đây cũng chính là mong muốn của Sở Thiên, người như anh Thành nếu đặt sai chỗ sẽ phản tác dụng, nếu lại để anh ta trở về Thượng Hải làm Đường chủ, nhất định sẽ lại gây họa.

Sở Thiên vỗ vỗ bả vai Thành ca, thản nhiên nói:

- Anh Thành, kẻ này cũng là loại gan lì, nên chăm sóc thật tử tế, có điều ngàn vạn lần đừng có quá tay làm chết người đó!

Trên mặt anh Thành nở một nụ cười khiêm tốn, anh ta trước nay đối với Sở Thiên vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, cung kính nói:

- Thiếu soái yên tâm, lão Thành mới sáng chế ra mười sáu loại khổ hình sống không bằng chết, vừa hay có thể mang ra dùng thử luôn. Lão Thành nhất định sẽ đúng mực, dùng qua một lần sẽ ngừng lại.

Sở Thiên gật gật đầu rồi quay người bước đi.

Ánh tịch dương hắt lên người Sở Thiên tựa như một vị chiến thần khoác áo bào hoàng kim, hào quang chói lọi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook