Đô Thị Thiếu Soái

Chương 132: Bang chủ(1)

Nhất Khởi Thành Công

21/03/2013



Lý Thần Châu dẫn mấy người của Đội đặc công Phi Long rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Tam Tiếu tắt hẳn, mặt thâm trầm, vung tay ra hiệu, những người của bang Phủ Đầu bên ngoài biệt thự đi theo y ra ngoài.

Diệp Tam Tiếu vừa đi, Đặng giáo chủ của Thiên Lang bang đến trước mặt Sở Thiên, chắp tay cười:

- Tam đương gia, thật là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, tôi thật sự khâm phục, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng uống với Tam đương gia vài ly đến say thì thôi.

Sở Thiên gật đầu khách khí đáp lại:

- Đặng giáo chủ thật là người có tính cách thú vị, Sở Thiên ta luôn thích những người thoải mái như vậy, quên tất cả nhữn việc đêm nay đi, hi vọng ngày nào đó hai bang lại có thể chung sống hoà bình, cùng chung chí hướng, gác lại những bất đồng.

Sở Thiên cũng cảm thấy ngạc nhiên bởi những điều mình nói “cùng chung chí hướng, gác lại những bất đồng”, lời vừa nói ra, không chỉ hắn cảm thấy phù hợp mà bọn Đặng Siêu cũng thấy bất ngờ khen thầm trong bụng.

Đặng Siêu sau khi nói xong liền mang đàn em xuống núi, lập tức, Hoàng Thiên Hùng bang chủ Thiên Hùng bang cùng Quan Đông Đao của Bá Đao cũng đi lên chào hỏi một phen, sau đó cũng đem người xuống núi. Dù sao nghĩ đến hậu viện bị người giết đến chó gà không tha, trong lòng có vài phần vội vàng bất an. Sở Thiên theo phép lịch sự, đặc biệt tiễn bọn hắn đến cửa biệt thự, hành động lần này giành được cảm tình của các bang. Đường đường là Tam đương gia, thân thủ phi phàm, gan dạ sang suốt hơn người, nhưng lại vẫn khiêm tốn, trong lòng không ngừng được mà nảy sinh cảm phục.

Sở Thiên tiễn khách về xong, quay người quan sát xung quanh, quỳ xuống, mặt tràn đầy vẻ day dứt nói:

- Bát gia, Sở Thiên dấu thân phận với Bát gia cũng là bất đắc dĩ, tất cả nhằm khớp với chủ đích bên trong, mong Bát gia tha lỗi.

Sở Thiên lúc này không gọi Bát gia là cha nuôi, là muốn thăm dò xem Bát gia có tức giận hay không.

Bát gia mỉm cười, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã, nói:

- Sở Thiên, hãy gọi ta là cha nuôi, chúng ta đã từng thề với trời, chẳng lẽ muốn Bát gia bị trời cao khiển trách.

Sở Thiên mừng thầm, biết Bát gia không trách mình, vì vậy đứng dậy chắp tay nói:

- Cảm ơn cha nuôi khoan hồng độ lượng, Sở Thiên thật xấu hổ.

Lập tức nhìn Bát gia và chúng huynh đệ Thanh bang, nói:

- Cha nuôi, việc đêm nay tạm ổn một thời gian, nhưng cũng không chấm dứt hoàn toàn, mong cha nuôi cẩn thận, tránh Diệp Tam Tiếu chó cùng rứt giậu.

Sau đó, tới gần Bát gia thấp giọng nói:

- Cha nuôi, cho con thời gian một tuần, nhất định sẽ đuổi bang Phủ Đầu ra khỏi bến Thượng Hải.

Bát gia khen ngợi gật đầu. Sở Thiên nói ra, trong lòng đương nhiên đã có tính toán:

- Tốt, Sở Thiên, Thanh bang là của Bát gia cũng là của con, hơn tám mươi huynh đệ Thanh bang con cứ tùy ý sai bảo.

Sau đó vỗ bả vai Sở Thiên nói:

- Trăm năm kỳ tài…. trăm năm kỳ tài, có rảnh quay về chỗ cha nuôi. Đại hổ và Tiểu hổ đều nghe theo con.

Sở Thiên suy nghĩ nhanh, nghe lời Bát gia nói…giật mình, lập tức nhớ lại lời Bát gia, “Thanh bang là của Bát gia cũng là của con” trong long thầm khiếp sợ, chẳng lẽ Bát gia muốn giao Thanh bang lại cho mình? Nhưng Sở Thiên lúc này cũng không trực tiện thắc mắc, chỉ có thể lĩnh ý, chờ ngày nào đó có cơ hội thăm dò ý của Bát gia. Nếu quả thực Bát gia đem Thanh bang giao cho mình, thì tuyệt đối không thể chấp nhận, trước kia không nói than phận Tam đương gia của mình, để tránh khỏi những tranh chấp, chính là không nghĩ đến những thứ này, bản thân không có năng lực lãnh đạo Thanh bang.

Bát gia vừa dứt lời, liền hướng đầu về phía chú Trung, lên tiếng chào Hải Tử và Quang Tử, sau đó chuẩn bị đi về. Bát gia biết rõ việc đêm nay của Tương giang cũng còn rất nhiều. Sở Thiên có nhiều việc phải giải quyết, đêm dài đằng đẵng, nhưng cũng dễ dàng trôi qua.

Chị em Tiêu gia lưu luyến nhìn Sở Thiên vài lần, trên mặt Tiêu Tư Nhu còn ửng hồng, ánh mắt dịu dàng như nước nói:

- Oan gia, anh nhất định phải bảo trọng, nếu rảnh nhất định phải đến Vân Thuỷ Sơn Cư thăm em.

Sở Thiên dường như đã hiểu ý Tiêu Tư Nhu khẽ gật đầu. Nét mặt Tiêu Tư Nhu nhất thời tràn đầy tình cảm, vẻ mặt hưng phấn, lập tức quay đầu lại bước đi, theo bọn Bát gia tiến vào trong xe.

Sở Thiên tiễn Bát gia xong, quay đầu thấy Hải Tử và Quang Tử cùng đám Tương bang, trong lòng có bào nhiêu lời muốn nói cũng không nói ra được, mặt chỉ hiện lên nụ cười, nước mắt lại tràn mi.

Hải Tử và Quang Tử nhìn nhau, cùng nói:

- Tam đệ, chúng ta cùng nhau kết bái, lại để Tam đệ phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, đưa thân ra cứu lúc nguy nan, thật sự là tình nghĩa sâu nặng, xin nhận một lạy của bọn huynh!



Trong khoảng khắc đó, hơn một trăm người cùng quỳ xuống đất, trên mặt đều mang theo vẻ cảm kích vô cùng.

Sở Thiên không khỏi luống cuống tay chân, chỉ làm hết sức mình giải quyết mọi việc, đâu đáng để mọi người quỳ xuống tạ ơn? Huống chi trong đó còn có hai vị sư huynh. Hắn vội quỳ xuống hoàn lễ, đỡ hai người dậy, cảm động nói:

- Sở Thiên chẳng qua chỉ là gắng hết tài mọn của bản thân, có đức tài gì mà để hai vị sư huynh quỳ xuống tạ ơn?

Sau đó hắn lại quay về hơn một trăm người kia nói:

- Tương bang đều là huynh đệ của Sở Thiên nhiệt huyết của Sở Thiên nếu không vì các huynh đệ mà gắng sức thì đâu còn có chốn dung thân?

Hải Tử và Quang tử cùng hơn trăm người Tương bang mỉm cười, nước mắt tràn mi, cùng hô lên:

- Tam đương gia, hảo huynh đệ, hảo nam nhi.

Tựa bên tường, Thiên Dưỡng Sinh nghe thấy bọn họ la lên, bỗng nhiên bánh bao đang định cho vào miệng ngừng lại, nụ cười lướt qua khoé miệng.

Hải Tử và Quang Tử, Sở Thiên cùng vịn vào nhau mà đứng lên, vượt qua nguy hiểm, tâm trạng của mọi người cũng hứng khởi hẳn. Hải Tử chỉ đạo mấy người còn khoẻ mạnh đi tìm bác sĩ chữa thương cho mọi người, sau đó cùng Quang Tử và Sở Thiên, Thiên Dưỡng Sinh đi vào biệt thự, dặn dò đầu bếp chuẩn bị chút thức ăn và rượu đưa đến thư phòng.

Thiên Dưỡng Sinh đi vào biệt thự, biết rõ bọn Sở Thiên muốn nói chuyện chính sự, nên lắc đầu, cầm lấy bánh bao định ra khỏi biệt thự, thấy bọn Sở Thiên ngạc nhiên nhìn mình, anh ta bình thản nói:

- Canh gác.

Sau đó cũng không đợi bọn Sở Thiên đáp lại, ngay lập tức rời khỏi. Ai cũng không ngờ người trẻ tuổi đêm nay lại chính là người đã giết chết hơn một trăm người của bang Phủ Đầu.

Hải Tử và Quang Tử cùng nhìn bóng dáng Thiên Dưỡng Sinh, bọn họ cũng là nam nhi nhiệt huyết, cũng là người dũng cảm, thông minh, thở dài, tất cả đồng thần khen:

- Thực là chiến thần.

Một buổi tối giết hơn trăm người, dựa vào mấy cái bánh bao phục hồi thể lực, vậy mà không hề mệt mỏi, thật không ai ngờ.

Sở Thiên mỉm cười, mang bình nước bên cạnh đuổi theo, đặt vào trong tay Thiên Dưỡng Sinh, nói khẽ:

- Cảm ơn.

Thiên Dưỡng Sinh nhận nước, không nói gì, thân ảnh liền biến mất khỏi cửa biệt thự, không ai biết anh ta, ẩn mình dưới chân núi, hay là trốn dưới tàng cây, bởi vì xung quanh biệt thự đã khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió.

Tốc độ của đầu bếp rất nhanh, chỉ sau một phút đã mang lên phòng của Hải Tử năm sáu món ăn tinh xảo. Hải Tử lấy ra một chai rượu ngon, Sở Thiên lại lắc đầu, dùng hai tay đè xuống, nói:

- Cơ thể hai anh đều bị thương, hiện giờ không thể uống rượu. Chúng ta cần phải khôi phục nguyên khí, tiếp theo cần xử lí rất nhiều việc.

Đô Thị Thiếu Soái

Tác giả: Nhất Khởi Thành Công

Chương 132: Bang chủ(2)

Nhóm dịch: Hội đâm thuê chém mướn

Nguồn: Mê truyện

Sở Thiên cũng bị nhiều vết thương, hiện giờ ngực vẫn hơi đau đau, đó là kiệt tác của Cô Kiếm lưu lại. Nhưng vết thương cũng không đáng ngại, vì vậy hắn không nói với Hải Tử và Quang Tử, tránh cho họ lo lắng. Đến giờ Sở Thiên vẫn không hiểu, Cô Kiếm bằng cách nào mới luyện được phần thân thủ này.

Hải Tử và Quang Tử nhìn nhau một chút, mỉm cười. Hải Tử mở miệng nói:

- Người anh em, anh Hải và anh Quang đã trao đổi với nhau, chúng ta muốn trao chủ vị cho cậu!

Sở Thiên đũa gắp có phần dừng lại, trao chức chủ vị? Đây là ý gì? Sở Thiên nhìn Hải Tử và Quang Tử, mặt hiện lên vẻ nghi vấn.

Quang Tử là người thẳng thắn, nói rõ ra:

- Em ba, ta và anh Hải đã thương lượng qua, trao chức bang chủ Tương bang cho cậu. Ta và anh Hải chém chém giết còn được, chứ tâm kế thì thua người khác rất xa. Nếu đêm nay cậu không xuất hiện, Tương bang đã bị thủ đoạn âm hiểm của tên Diệp Tam Tiếu kia tiêu diệt rồi. Chúng ta cảm thấy với tài năng, lại thêm sự gan dạ, sáng suốt, thân thủ của cậu sẽ dẫn Tương bang thống nhất bến Thượng Hải, vì vậy muốn để chức bang chủ cho cậu.



Hải Tử gật đầu, tổng kết một câu:

- Chúng ta có thể tranh giành giang sơn, nhưng lại khó có thể bảo vệ giang sơn. Em ba, cậu có năng lực này! Nếu như em thống lĩnh Tương bang, Tương bang nhất định sẽ hưng thịnh!

Sở Thiên biết Hải Tử và Quang Tử nói có lí. Bọn họ đều là người thẳng thắn, khó mà chơi tâm kế với con cáo già như Diệp Tam Tiếu. Đêm nay chỉ cần thấy Diệp Tam Tiếu bị Sở Thiên làm khó dễ nhiều lần nhưng mặt không biến sắc, nói năng vô cùng cẩn thận là đã biết đối phương lợi hại đến mức nào. Nhưng Sở Thiên cũng không thể không có đạo lý mà ngồi lên vị trí lãnh đạo Hải Tử, vì vậy lắc đầu:

- Anh Hải, anh Quang, điều này e là không được, sao em có thể cướp đoạt vị trí của anh Hải? Lại nói, em dùng thân phận Tam đương gia cũng có thể bàn mưu tính kế cho Tương bang, hai anh không cần cực đoan đến vậy, giao chức chủ vị Tương bang cho em.

Hải Tử kiên quyết lắc đầu, nói:

- Em ba, hơn trăm đệ tử Tương bang hôm nay do em cứu là công lao không gì sánh bằng! Tương bang đều xem năng lực mà làm, nếu không Tôn bang chủ tiềm nhiệm đã không thoái vị nhường chức cho anh. Hiện giờ tình cảm ba anh em chúng ta thân thiết như ruột thịt, ngoài em thì có ai thích hợp chức bang chủ hơn?! Hơn nữa, anh ngồi ở vị trí này, trong lòng luôn lo sợ Tương bang sẽ bị hủy diệt trong tay mình, như vậy anh dù chết cũng không an lòng, càng không có mặt mũi đi gặp bang chủ tiền nhiệm!

Hải Tử nói xong, không ngờ lại quỳ xuống, thành khẩn nói:

- Em ba, em nhận đi! Vì Tương bang, anh nguyện ý làm thành viên bình thường!

Quang Tử cũng quỳ xuống, chân thành nhìn Sở Thiên, hăng hái nói:

- Em ba, vì Tương bang, Quang Tử cam tâm tình nguyện làm tiên phong!

Sở Thiên vội vàng quỳ xuồng hoàn lễ, nhưng Hải Tử và Quang Tử vô cùng cố chấp. Sở Thiên suy nghĩ một hồi, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, em đáp ứng hai anh!

Tuy Sở Thiên đáp ứng, nhưng trong lòng thầm nghĩ đợi sau khi giúp Hải Tử và Quang Tử thống nhất bến Thượng Hải, sau đó hắn sẽ mượn cớ trúng tuyển đại học Thiên Kinh mà rút lui.

Lúc này, trong một quán rượu ở một góc hẻo lánh ở Thượng Hải, hai người trung niên im lặng, buồn bực uống rượu. Nếu như không phải họ đặt một tệp tiền trước mặt, ông chủ nhất định không dám đặt hai chai XO cho họ làm phí của trời.

Hai người uống xong nửa chai XO, thần sắc cũng bình tĩnh hơn. Đồ Long Hổ thở dài một hơi, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng:

- Đêm nay, chúng ta đều thất bại, bại bởi một tên vô danh tiểu tốt.

Đôi mắt Cô Kiếm sáng lên, giống như lúc gặp Sở Thiên đứng hiên ngang, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói:

- Hiện giờ hắn là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng ngày sau sẽ không phải!

Đồ Long Hổ gật gật đầu, gã cũng tin tương lai Sở Thiên sẽ làm nên đại sự. Tuổi trẻ, gan dạ, sáng suốt, thân thủ hơn người, nếu người như vậy cũng không có tư cách thì thế gian này không còn thiên lý nữa rồi. Đồ Long Hổ rượu chưa tới miệng đã nói tiếp:

- Kỳ thật anh có thể giết hắn. Anh chưa thua, hắn cũng không thắng, anh chỉ bị chảy chút máu, rất có thể hắn cũng bị thương!

Cô Kiếm lắc đầu, ánh mắt mang theo vài phần cao ngạo, nói nhẹ:

- Bởi ta là Cô Kiếm! Bởi ta rất tán thưởng hắn! Tuy rằng ta muốn lấy vợ, muốn thoái ẩn Giang Nam, thế nhưng, chứng kiến một đối thủ có thể đánh ngang tay, khí khái bất phàm thì đó đã là chuyện qúa tuyệt vời rồi!

Đồ Long Hổ thở phào một hơi, có phần tiếc hận:

- Nhưng như vậy giấc mơ của anh sẽ tan vỡ.

Cô Kiếm thở dài, trong mắt không hề hối hận, thản nhiên nói:

- Ta đã do dự, do dự lúc cuối có nên đánh một kích cuối cùng. Ra tay - thanh danh, mộng tưởng đều sẽ trở lại. Nhận thua - mộng tưởng liền tan vỡ. Nhưng ta đã không làm được, bởi vì hắn đã hao tổn tinh lực do đánh nhau với anh, còn ta không thể đánh bại hắn hoàn toàn, thậm chí còn bị thương, cho nên ta đã thua. Nếu như ta xuất thủ, cả đời ta sẽ bị ám ảnh, cho dù ta cưới vợ, thoái ẩn Giang Nam đi nữa!

Đồ Long Hổ không nói thêm gì, tâm tình giống như đã khá hơn. Tuy gã không có phong phạm của Cô Kiếm, nhưng gã hiểu được ngạo khí ẩn tàng trong sự cô độc của đối phương. Chính vì vậy đối phương mới được gọi là Cô Kiếm!

Ban đêm, bến Thượng Hải cũng không trở lên tĩnh nặng. Trái lại, ở những vùng hẻo lánh, có rất nhiều người làm những việc khác nhau. Có nam nhân mua xuân, có nữ nhân bán hoa, có người lặng lẽ chết đi, cũng có người đang vui sống. Có rất nhiều việc đang lặng lẽ diễn ra, trong mịt mờ đêm tối.

Thiên Dược Long Đình, Diệp Tam Tiếu đang ngâm mình trong bể tắm bốn mươi hai độ. Sau hồi lâu y mới nhô đầu dậy, ngắm nhìn trời đêm, suy nghĩ tất cả những việc đã xảy ra đêm nay, trong lòng tức giận, đau lòng. Y nhìn nữ sinh viên xinh đẹp, ngực lớn bên cạnh, không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi cô đi. Nữ sinh này hiểu rõ tính tình của Diệp Tam Tiếu, vội vàng rời khỏi tầm mắt của y, tránh cho bản thân gặp họa.

- Anh vẫn dễ dàng nóng giận như trước, khó trách không thể nào trở thành ông hoàng thế giới ngầm ở bến Thượng Hải.

Một giọng nói bình thản mang theo vẻ uy nghiêm truyền tới sau lưng Diệp Tam Tiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook