Đô Thị Thiếu Soái

Chương 478: Bắt Đầu Hành Động

Nhất Khởi Thành Công

18/09/2013

Lúc này, viên Phó quan đưa bản thỏa thuận ngừng bắn mà Trú quân gửi tới cho Sở Thiên, ngoài việc không đáp ứng điều kiện “Trú quân lùi sau hai mươi dặm”, hai điều còn lại như “trong vòng năm năm không được xâm phạm Sa quân” và “bồi thường mười tỷ” đều được chấp nhận, Sở Thiên nhìn qua, cười cười không tỏ thái độ gì rồi nói với phó quan:

- Trả lời: Đánh!

Phó quan gật đầu, nhanh chóng gửi bức điện chỉ có một chữ đi, sau khi nhận được điện báo của Sở Thiên, Thượng tướng Lai Ôn cũng bắt chước Vạn Thọ Giang hung hăng giẫm nát bức điện xuống đất, miệng không ngừng chửi:

- Sở Thiên, mày là thằng khốn, lúc cháy nhà lại bỏ đi, bố muốn giết mày, giết chết mày.

Lúc này Vạn Thọ Giang bình tĩnh trở lại, cau mày nói:

- Thượng tướng, nếu không đồng ý kẻ điên kia, Sa quân có thể sẽ tiếp tục công kích, chúng ta tốn quá nhiều binh lực với Quốc Minh Đảng, căn bản không rút được binh lực hùng hậu phản kích Sở Thiên, hơn nữa thằng nhãi này đánh rất hiểm độc, nhiều quỷ kế, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Thượng tướng Lai Ôn kéo cổ áo, thở phào một hơi nói:

- Đánh điện thông báo cho Sở Thiên lần nữa, nói tôi đã báo lên Bộ chỉ huy, họ đang thương lượng, xin cho chúng ta thêm ít thời gian.

Điện báo rất nhanh được phát đi, đây đúng là điều Sở Thiên muốn, hắn cũng không muốn chôn vùi toàn bộ hai nghìn binh sĩ của Sa Thành, dẫu sao sau khi giải quyết Sa Thành xong, bọn họ vẫn là lực lượng mạnh của Sa gia, vì thế nên để cho Phó quan trả lời rằng:

- Báo với Trú quân, tôi có thể cho họ thời gian suy nghĩ, nhưng trong thời gian suy nghĩ không được tấn công trận địa mà Sa quân chiếm lĩnh, nếu không huyết chiến tới cùng.

Lai Ôn nhận được điện báo trả lời, cười với vẻ đầy phẫn nộ, nhưng vẫn nói với Vạn Thọ Giang:

- Lệnh cho binh sĩ đang giao chiến với Sa quân tạm thời dừng đánh, bất luận là hòa hay chiến, chúng ta đều cần thời gian và binh lực giải quyết Quốc Minh Đảng, trận địa tuyến đầu đến chim còn không thèm đến ỉa kia thì để cho Sở Thiên đóng giữ thay chúng ta đi, đợi lệnh của Bộ chỉ huy ra rồi quyết định tiếp.

Vạn Thọ Giang gật đầu, thời điểm này cũng chỉ có thế.

Thế là hai bờ sông Văn Tinh đã bình yên trở lại, bên cánh quân Quốc Minh Đảng và Trú quân đánh nhau rất quyết liệt, hai quân còn tiến hành cuộc chiến lưỡi lê theo quy mô nhỏ, kết quả là đều bị thương vong lui về trận địa, đối với Quốc Minh Đảng mà nói, trận địa hiện nay là hùng phong lúc đầu, còn đối với Trú quân thì lại là chinh chiến không ngớt, đánh chỗ này rồi lại đánh chỗ kia.

Sa Thành lúc này gào thét như sấm động cũng không phải quá đáng, nắm chặt tay giống như con sư tử trong lồng, bên trong đi qua đi lại không ngừng nghỉ, bề ngoài ông ta ra vẻ là một người thô kệch nhưng trong lòng lại là kẻ đa mưu túc trí, chỉ là không ngờ lại bị Sở Thiên làm thành ra thế này, lúc sông Văn Tinh có tiếng pháo thì ông ta đã biết có điều không ổn.

Đợi đến khi thân tín thông báo tin tức binh sĩ của Sa Thành đang thay quân qua sông tác chiến, Sa Thành đã lập tức hiểu ra mình đã bị Sở Thiên tính kế, tên đó dùng việc thay quân gây sức ép, khiến cho mình lơ là, sau đó bay thằng đến tiền tuyến khống chế Bộ chỉ huy, ép binh sĩ của mình công kích Trú quân.

Một cái ghế ngăn cản Sa Thành đi lại xung quanh, ông ta tung một cước đá văng cái ghế vào vách tường, cái ghế dần đổ xuống rồi vỡ nát xuống đất, sức mạnh kinh khủng này không chỉ làm cho Nặc Đính bọn họ thầm giật mình mà còn gợn lên cảm giác dè chừng khó nói thành lời, không ngờ tên Sa Thành to béo này khỏe đến vậy mà mình không biết chút nào.

Nếu người thân quen bên cạnh bỗng có thứ làm bạn chấn động, bạn sẽ vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa còn cảm thấy hoảng sợ, bởi vì họ đối với bạn không chân thành.

- Mẹ mày, tao muốn giết mày, giết chết mày!

Sa Thành vừa nói vừa lấy súng ra, đóng sập cửa đi ra ngoài hét một câu sống mái với Sở Thiên:

- Tao không nhịn được nữa rồi!

Nặc Đính nhanh nhẹn giữ chặt lấy Sa Thành, bảo Thiên Kiều bưng cốc nước lạnh qua cho ông ta bình tĩnh, lát sau, hơi thở của Sa Thành cũng đều trở lại, ánh mắt cũng không còn rực nữa, Nặc Đính nhân lúc này vỗ nhẹ lưng ông ta, nhẹ nhàng trấn an:

- Tướng quân Sa, Sở Thiên làm thế nhất định cũng không sợ anh đi tìm hắn, việc đã đến nước này, anh cứ để hắn kiêu ngạo nửa ngày nữa đi.

- Đúng đấy, Tướng quân Sa, chỉ cần chúng ta làm theo kế hoạch ban đầu.

Thiên Kiều cũng phụ họa khuyên nhủ Sa Thành, nói:

- Sở Thiên lại có ý gây sức ép cấp dưới của anh, chứng tỏ hắn không biết tí gì về kế hoạch của chúng ta, hành động tối nay chắc chắn sẽ thành công, đến lúc đó, anh muốn đối phó thế nào với Sở Thiên cũng được.

Sa Thành nghe mọi người nói xong, như quả khinh khí cầu xì hơi, thở dài nói:

- Vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ đành nhịn, hi vọng tối nay có thể lấy đầu Sở Thiên, xem xem ai cười to hơn.



Thiên Kiều khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên sát khí, gật đầu bảo đảm:

- Tướng quân yên tâm, tôi đảm bảo làm cho hắn sống không bằng chết, bốn tiếng sau, tôi sẽ đưa người đi hành động.

Sa Thành không tỏ vẻ gì gật đầu, rút điếu xì ga ra hút mạnh.

Biệt thự Thiên Trì

Một người đang ngồi ngay ngắn đoan trang cao quý nhưng vẫn rực rỡ, cô hừ nhẹ bóp lưng cho Sa Khôn, mái tóc dài, dày và đen buông xuống vai, từng sợi từng sợi làm say đắm lòng người, cặp mày rậm, đôi mắt đầy mê hoặc cùng bờ môi dày gợi cảm, lúc nào cũng toát lên vẻ vô cùng quyến rũ.

Sa Khôn ngồi dựa vào ghế một cách thoải mái, gõ gõ bên cạnh, mắt không chuyển hướng tận hưởng cái ấm áp mềm mại của Phương Như Như, giai điệu du dương mang nét thoáng buồn khiến ông ta mê đắm, trên người cô, ông ta nhìn thấy nét thanh xuân, tìm thấy tuổi trẻ của mình.

Ngoài cửa có tiếng xe ô tô, ngay sau đó là tiếng bước chân, một Ohó quan lẳng lặng đi vào, đứng cách Sa Khôn mười mét, ai cũng biết tính cách và sự cẩn thận của Sa Khôn, không cho sự cho phép tiến lại gần, thì sẽ chảy máu tươi ngay tại chỗ.

Sa Khôn phất tay, Phó quan mới chậm rãi bước lại gần, trong tay cầm mấy phần tư liệu.

Sa Khôn nhận lấy tin tình báo giở ra xem, ông ta xem xong liền đập bàn, phất tay ra hiệu cho Phó quan lui ra. Ông ta biết dụng ý muốn làm suy yếu Sa Thành của Sở Thiên, chỉ là không ngờ thủ đoạn lại ngoài dự đoán, đối với mấy chuyện này, ông ta thấy chán, chỉ cần Sa Thành không chết thì ông ta cũng ngại đi giải quyết.

Hoặc là, điều Sa Khôn không hứng thú chính là bất ngờ lớn trong kế hoạch của Sa Thành, điều này khiến Sở Thiên phải buông tay mà không đố kỵ gì.

Mặt trời đã ngả về tây, ánh dương chiều đỏ như máu!

Thời gian lặng lẽ trôi đi trong gấp gáp, tất cả mọi người đều đang chờ đêm xuống.

Đêm đầu đông bao giờ cũng vắng vẻ và cô tịch, tuy đủ mọi ánh sáng vẫn được bật lên hết công suất nhưng vầng sáng rực rỡ lại bị gió lạnh thấu xương mang đi màu sắc, chỉ còn lưu giữ lại ánh sáng lạnh lẽo và từng chiếc lá khô co rúm bị gió cuốn đi. Dưới sự chỉ đạo trong cái lạnh buốt thịt da, tất cả mọi người đều che kín quần áo vội vàng trước khi xuất phát.

Không có ai phát hiện ra mười mấy người đầy sát khí đang nấp ở Thiên Hoa Cư.

Thiên Hoa Cư là nơi ở của Sa Cầm Tú.

Bảy giờ tối, Sa Cầm Tú trang điểm, thay quần áo ở trong phòng, Minh Nhi đứng bên cạnh phục vụ.

Dù là Minh Nhi cũng không thể không tán dương Sa Cầm Tú, lông mày kẻ đen nhỏ mà cong, thanh nhã mê đắm, đôi mắt sáng trong như nước mùa thu và ánh lên tự tin, khuôn mặt này không một chút tì vết nào, khuôn mặt trái xoan cổ điển mười phân vẹn mười ẩn chứa chút kì bí, ngượng ngùng, thanh tao thuần mỹ càng tăng thêm vẻ đẹp say đắm lòng người của cô.

Bộ quân phục màu xanh đậm làm nổi bật lên vóc dáng cao, mềm mại, lung linh làm mê say lòng người của cô một cách hoàn mỹ, phong thái thanh tao mà hững hờ khiến người ta không tự chủ được mình nảy sinh ý muốn tiếp cận, nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ nét nghiêm túc như có như không, dường như muốn nói cho tất cả những người có mưu đồ biết, đừng có mà nghĩ bậy.

Minh Nhi nhấc môi khẽ mỉm cười, vỗ tay khen:

- Tiểu thư, chị hôm nay cá tính lắm, em nghĩ cả bữa tiệc mừng thắng trận hôm nay chị là người đẹp nhất, nổi bật nhất, bảm đảm mấy Tiểu đoàn trưởng, Sư trưởng kia đều nghiêng mắt về chị, sau đó trở về sẽ dạy dỗ mấy bà vợ luống tuổi của mình có chồng mà thanh xuân sớm tàn.

Sa Cầm Tú như khẽ cười, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc, nói:

- Chỉ cần những nơi có anh ấy, trong mắt người khác vĩnh viễn cũng chỉ có anh ấy, nhưng chị không ghen tị, ngược lại chị lại tự hào về anh.

Nhưng người ấy, hiển nhiên là chỉ Sở Thiên. Minh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chuyển chủ đề:

- Tiểu thư, chúng ta đi thôi, bữa tiệc tám giờ sẽ bắt đầu.

Sa Cầm Tú đứng dậy, bước ra phía cửa.

Vửa mở cửa ra đã nghe thấy mấy tiếng thảm thiết, hộ vệ ở tầng dưới tất cả đều ngã xuống, trong lòng Sa Cầm Tú và Minh Nhi chấn động mạnh, theo phản xạ có điều kiện rút súng ở eo, nhưng đã quá muộn, gần mười khẩu súng đã nhắm ngay đầu hai cô, sau đó dễ dàng hạ súng của hai cô xuống, đồng thời ép các cô vào góc phòng.

Bảy, tám người vây quanh các cô, ngay sau đó là một cô gái, người mà Sa Cầm Tú và Minh Nhi đều sợ hãi và căm hận, Thiên Kiều, trong tay cô đang chậm rãi vuốt ve một quả bom màu đen, nhìn thấy Sa Cầm Tú nhằm chằm chằm, cô mỉm cười lạnh lùng nói:



- Sa tiểu thư, lâu rồi không gặp, không ngờ lần này gặp lại theo cách này.

Sa Cầm Tú ngăn cơn phẫn nộ lại, mắt dán chặt vào gương mặt nham hiểm giảo hoạt của Thiên Kiều, biết cô ta đã có chuẩn bị sẵn để đến đối phó với mình, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng, trách:

- Thiên Kiều, cô có ý gì? Đây là Tam Giác Vàng, không phải là nơi cô làm càn, mau chóng cút đi cho tôi, không thì tôi không khác khí đâu.

Thiên Kiều chẳng nói chằng rằng chỉ cười cười, cô giơ quả bom màu đen trong tay lên nói:

- Biết tác dụng của quả bom này không? Nó sẽ khiến bi kịch Trúc Lầu xảy ra một lần nữa, tôi muốn xem Sở Thiên tự tay giết chết người con gái của mình sẽ đau khổ như thế nào, cũng muốn xem xem cô xin sống cho Sở Thiên hay là xin chết.

- Đê tiện, hèn hạ!

Sa Cầm Tú không nén được tức giận mắng, nếu quả thật muốn Sở Thiên tận tay giết cô, cô tình nguyện cùng chết với bọn người này.

Thiên Kiều sửa lại tóc, bước lên vài bước trước mặt Sa Cầm Tú, lên lớp đầy thâm ý:

- Đê tiện là giấy thông hành của người đê tiện, cao thượng là cái mồ của người cao thượng, cho nên kết quả cuối cùng là tôi sống, cô chết, Sở Thiên cũng chết, thậm chí cả Sa gia cũng sẽ đổi chủ.

Chân trái của Mính Nhi dẫm lên quân phục vừa thay ra của Sa Cầm Tú, nhìn thấy bên trong còn có khẩu súng ngắn nên bình tĩnh lại, ra bộ mừng rỡ hét lớn:

- Sở Thiên, cứu chúng tôi!

Thiên Kiều theo phản xạ quay đầu lại, mấy gã đi theo cũng sửng sốt, bên ngoài rõ ràng có hai người canh gác, sao có người vào đây mà không biết được?

Trong nháy mắt, Minh Nhi đá bộ quân phục về phía Sa Cầm Tú hét:

- Tiểu thư, lấy súng!

Sau đó cả người liều chết đánh hư, hướng đến Thiên Kiều, mấy gã kia nhìn thấy cũng kinh hãi, vội giơ súng lên bắn về phía Mính Nhi, hơn mười viên đạn không nể tình găm vào người cô.

Toàn thân Minh Nhu như con chim gãy cánh, ngã xuống đất chỉ cách Thiên Kiều nửa mét, câu cuối cùng cất lên:

- Báo, báo thù!

Lát sau thì chết, máu từ vết thương tràn ra, chảy xuống nền đá cẩm thạch trắng bóng loáng.

Sa Cầm Tú phản ứng rất nhanh, rút khẩu súng ngắn trong bộ quần áo màu vàng, sau đó thừa dịp Minh Nhi phân tán sự chú ý của bọn người kia, cô lăn đến góc giường. Nhìn thấy Minh Nhi chết ngay tại chỗ, cô không ngăn nổi bi phẫn, tay phải nâng lên đã đánh ngã hai gã có súng, miệng đau thương hét lớn:

- Minh Nhi!

Thiên Kiều thấy Sa Cầm Tú đã thoát khỏi tay còn nổ súng bắn chết hai đàn em, vội vàng tìm chỗ Sa Cầm Tú ẩn nấp đồng thời ra lệnh cho đám đàn em mau chóng bắt lấy cô. Sa Cầm Tú là quân cờ quan trọng trong kế hoạch của mình, sao có thể để cô ta trốn thoát hoặc chết được? Như vậy chẳng phải làm cho mình không có cách nào hưởng thụ sự đau khổ tuyệt cùng của Sở Thiên sao?

Thợ săn không chỉ thích săn bắt con mồi, mà còn thích xem con mồi giãy dụa.

Bốn, năm tên còn lại không ngừng bắn về phía Sa Cầm Tú, sau khi phẫn nộ nổ bảy, tám phát súng xong, Sa Cầm Tú cũng bình tĩnh trở lại, biết Thiên Kiều không muốn dồn mình vào chỗ chết, thầm nhủ mình phải tháo ra ngoài, nếu không quả bom sau khi nổ, mình vẫn vị bọn kia bắt, sau đó lợi dụng mình công kích giết Sở Thiên.

Thiên Kiều dường như hiểu rõ Sa Cầm Tú, quát tiếp:

- Lên dần đi, cô ta hết đạn rồi!

Mấy tên kia luân phiên nhau hướng về phía Sa Cầm Tú lục soát.

Tình hình trở nên nguy cấp!

Sa Cầm Tú nhìn thấy cửa sổ bên cạnh, cảm thấy có một tia sự sống, cô nổ ba phát súng chế ngự bọn người kia rồi đưa người lao ra cửa kính ngã xuống lầu dưới, vừa mới rơi xuống vẫn còn chưa kịp chạy thì đã nghe thấy tiếng súng “pằng” vang lên, chân trái đau nhói, ngay sau đó là khẩu súng ngắn đang ngắm chuẩn vào đầu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook