Chương 726: Bắt đầu phản kích
Nhất Khởi Thành Công
06/10/2015
Mười lăm phút sau, mọi người đã đi hết cả, quán Vong Ưu vắng ngắt không một bóng người.
Trong lòng Sở Thiên biết rất rõ, Chu Bách Ôn không phái người vây giết mình ngay từ sáng sớm là do hai nguyên nhân chính, ngoại trừ việc các thủ hạ ở khắp nơi vẫn chưa hoàn toàn đông đủ nên không dám công kích, nguyên nhân quan trọng hơn là lão ta muốn dựa vào Ninh Vĩnh Cường đánh trước một trận, nhưng đáng tiếc là bị bản thân đoán ra kế hoạch rồi. Chính vì thế mới dẫn đến sự trả thù của hắn.
Quả nhiên, Sở Thiên vừa đi khỏi nửa tiếng sau, từ trên xe bọn sát thủ lũ lượt lao ra, phải gần ngàn người bao vây quán Vong Ưu. Ngay sau đó tên cầm đầu bước vào, sau khi phát hiện trong nhà không một bóng người gã liền giận dữ đập phá đồ đạc trong quán cho đến khi khắp nơi trở thành đống đổ nát gã mới ra lệnh trở về báo cáo.
Lúc này, đám người Sở Thiên đã ở cách đó mười mấy cây số rồi, Khương Trung thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn quanh, rồi không hiểu nói:
- Thiếu soái, lẽ nào anh không sợ Chu Bách Ôn sẽ phái người đuổi theo truy sát chúng ta sao? Chúng ta trốn trong nhà trọ lâu như vậy, tôi nghĩ nhất định xung quanh sẽ có không ít thám tử theo dõi, làm sao có thể đi dễ dàng thế này được?
Sở Thiên ngồi dựa ghế, thản nhiên đáp lại:
- Đương nhiên là sẽ có rất nhiều người theo dõi, nhưng mà người đã chết thì làm sao có thể đuổi theo chúng ta được. Khương tổng quản hãy yên tâm, lúc chúng ta rời khỏi nhà trọ tôi đã sai người xử lý sạch sẽ bọn chúng rồi. Sở dĩ hai hôm nay tôi không đụng tới bọn chúng mục đích là để Chu Bách Ôn yên tâm mà không đề phòng mà thôi.
Khương Trung kinh ngạc cười rồi trầm giọng hỏi:
- Anh đã sớm biết xung quanh có thám tử sao?
Sở Thiên thành thật gật đầu, cười rồi trả lời:
- Không động tới bọn chúng là để tránh việc bọn chúng làm mất hành tung của chúng ta thì lại lùng soát khắp nơi. Nếu như vậy chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Hiện giờ mọi người đều trở mặt với đao, súng thật rồi, vậy mấy tên thám tử kia chẳng còn giá trị gì hết, thế nên sai người tiễn bọn chúng đi gặp Phật tổ được rồi.
Trong lòng Khương Trung có chút lo lắng nghĩ rằng cần phải đề phòng con người này.
Sau khi suy nghĩ một lát, dường như có suy nghĩ gì thoáng ra trong đầu, Khương Trung đột nhiên dừng gõ ngón tay lên thành ghế và nói:
- Thiếu soái, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Lúc nãy anh nói đã đến lúc hành động là sao? Lẽ nào anh muốn dẫn hai trăm anh em đi giết Chu Bách Ôn ư ? Anh đang giỡn phải không?
Sở Thiên đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nghe thấy vậy liền mở mắt và bất đắc dĩ giải thích:
- Dùng hai trăm người để giết Chu Bách Ôn là một việc rất ngu xuẩn. Không có hai, ba nghìn thủ hạ tinh nhuệ trong tay, chưa nghĩ tới những thứ khác, chỉ riêng việc giết người đã là quá sức rồi. Chúng ta hiện giờ ngay cả đường chạy trốn cũng rất khó khăn.
Khương Trung thở dài gật đầu. Hiện tại đến trốn chạy cũng không an toàn, Chu Bách Ôn muốn tìm thấy bọn người Sở Thiên không phải là chuyện khó khăn gì, ngay cả Lâm Triều Dương vội đến Hải Nam giữa đêm khuya cũng bị bọn họ tìm ra tung tích và lập kế giết hại. Anh ta và Sở Thiên cùng là những kẻ phải trốn chạy, hơn nữa lại giống như những con kiến nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay của con người, bị bóp chết lúc nào chỉ còn phụ thuộc vào thời gian sớm hay muộn.
Sở Thiên nhận ra vẻ uể oải, lo lắng của Khương Trung, hắn cười nhẹ và trấn an:
- Tuy nhiên, cũng không nên quá lo lắng, chỉ cần chúng ta trốn thoát hai ngày nữa, đợi cho ba nghìn sát thủ tinh nhuệ của Đường Môn tới, chúng ta có thể khiêu chiến với Chu Bách Ôn rồi, thậm trí phải tìm thời cơ cho bọn chúng bài học. Còn về chuyện làm thế nào để trốn an toàn trong hai ngày thì việc chúng ta phải làm là phản kích Đường Môn ở Hải Nam.
Khương Trung lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không hiểu hỏi:
- Thiếu soái, anh nói rõ hơn đi.
Sở Thiên mở tờ bản đồ Hải Nam ra, chỉ vào vài điểm màu đỏ và nói:
- Quản lí Khương này, qua mấy trận đánh nhỏ tối qua và vụ ám sát bất ngờ, Chu Bách Ôn nhất định vẫn còn sợ hãi. Đồng thời vì vây giết chúng ta bọn chúng nhất định sẽ phái người tới tổng Đường, ông nói xem, tổng Đường người đông như kiến, các phân đường khác thì sẽ thế nào?
Trong lòng Khương Trung có chút biến động, dòng suy nghĩ lập tức rõ ràng, dường như ông đã hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên, rồi trả lời không chút do dự:
- Nếu mà ở tổng đường binh hùng tướng mạnh thì ở các phân đường khác nhất định sẽ không đủ người, chẳng lẽ thiếu soái muốn tấn công phân đường? Dùng cách này cho Chu Bách Ôn một bài học?
Sở Thiên thành thực gật đầu, bình tĩnh đáp lại:
- Đúng vậy, các phân đường khác nhất định sẽ không đủ nhân lực, tuy nhiên, tôi cũng không muốn tấn công các phân đường của lão ta, cái mà tôi muốn làm là đập nát chỗ đó, người ở phân đường đều không đủ, vì vậy các khu vực đó nhất định nhất định sẽ có ít người bảo vệ, bởi vậy chúng ta nhất định có thể phá hết những địa bàn này.
Khương Trung đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Sở Thiên, vỗ nhẹ vào đầu mình rồi khen:
- Thiếu soái quả nhiên có kế hay! Chỉ cần chúng ta đập phá thêm vài địa bàn của chúng, Chu Bách Ôn nhất định sẽ hoảng loạn, lo lắng. Những địa bàn này đã nuôi sống hơn vạn bang chúng Đường Môn. Nếu không có thu nhập từ chúng, giang sơn của Chu Bách Ôn khó mà ngồi vững được.
Sở Thiên cười thoải mái rồi chỉ tay vào những điểm màu đỏ trên bản đồ và nói:
- Quản lý Khương nói không sai, nếu chúng ta phá mấy địa bàn rộng của chúng, hắn nhất định sẽ tức giận vô cùng, một là sẽ tập hợp tất cả các phân đường lại, hai là phái thêm quân tinh nhuệ từ tổng đường truy giết chúng ta.
- Nếu là cái trước, vì người ở các phân đường không đủ, không thể phòng bị khắp nơi, có bảo vệ kĩ lưỡng thì cũng chỉ là những địa bàn lớn, vì thế chúng ta có thể phá những địa bàn nhỏ, làm cho bọn chúng không được yên. Nếu như tổng đường phái người truy giết chúng ta thì đành phản kích đột ngột để chúng không kịp đề phòng, rồi tìm đến tổng đường đối phó với Chu Bách Ôn.
Sở Thiên vừa nói xong, Khương Trung liền giơ ngón cái lên tán dương.
Mười hai giờ trưa tại hội sở Tình Nhân, nơi cách tổng đường Đường Môn Hải Nam tám mươi km.
Tuy rằng ở cửa có treo tấm biển hội sở Tình Nhân nhưng những người trong cuộc đều biết nó thực ra chính là nơi mua bán tình - sắc; nơi giới thiệu, cung cấp những chàng trai trẻ cho những quý bà, các phú ông có tuổi chọn những cô gái trẻ mới mười lăm, mười sáu mua vui. Tóm lại là những nơi để kẻ có tiền hưởng thụ niềm vui, cũng là nơi kiếm tiền lớn của hội Đường Môn.
Lúc này, tòa nhà của Tình nhân hội sở vừa mới mở cửa, hai chiếc xe con lặng yên chạy tới. Đại Hổ và Tiểu Long đợi cho bảy tên khác trong hội Đường Môn bước ra, sau khi quan sát một lúc liền đẩy bảo vệ đi vào, sau đó tùy ý chọn ghế mà ngồi, bốn phía âm thầm gật đầu, quả nhiên là đủ cấp bậc, đủ xa hoa.
Tiểu Long đập tay xuống bàn, nói lớn:
- Ba chai Whishkey, bảy cô gái
Quản lý trực ban trông rất lịch lãm và từng trải, khi nhìn thấy bọn người này bước vào đã thấy có gì đó bất ổn nên anh ta vội vã lấy điện thoại gọi cho người phụ trách tới. Gọi điện xong anh mới đi tới gần Đại Hổ và Tiểu Long lễ phép nói:
- Rất xin lỗi hai ông chủ, chỗ chúng tôi hiện tại chưa làm việc. Hai giờ các ông lại tới có được không ạ?
- Chưa làm việc? Thế các ngươi mở cửa làm gì?
Đại Hổ ngay lập tức quát lớn, chẳng là hôm nay ăn no nên đi gây chuyện, dù sao tùy tiện thế nào cũng được:
- Có phải mắt chó của các ngươi thấy bọn tao không có tiền nên dễ bắt nạt không hả?
Người quản lý cũng không chịu nhún nhường, hùng hổ đáp lại:
- Các người có phải đến gây chuyện không? Các người đã nhìn thấy có nơi kinh doanh tư nhân nào làm việc sớm như thế này chưa? Nếu mà hai người đến gây chuyện thì tôi khuyên hai người nên tìm hiểu xem đây là địa bàn của ai, nếu thực sự muốn tìm đến cái chết, thì chúng tôi sẽ toại nguyện cho mấy người.
Quản lý trực ban trong lòng thầm nghĩ: nơi này lâu nay yên ổn không có ai dám tới gây chuyện, không ngờ hôm nay lại có mấy tên này, đúng là bọn không có mắt.
Đại Hổ cuời lạnh lùng, nói bằng giọng đe dọa:
- Bị mày đoán đúng rồi đấy, bố mày chính là đến để gây chuyện đấy!
Vừa dứt lời, y liền vơ lấy chai rượu ở bàn bên cạnh rồi hung hăng đập vào người quản lý. Người quản lý kêu lên đau đớn rồi dùng tay ấn vào vết thương, máu không ngừng chảy ra từ các ngón tay, anh ta cuồng loạn hét lên:
- Chém chết bọn nó đi!
Hội sở Tình Nhân thường ngày có mười mấy người canh giữ, nhưng sau khi bị điều động đi thì chỉ còn bốn, năm tên bảo vệ, vì thế khi nghe thấy mệnh lệnh của người quản lý, chỉ một lát sau tất cả đã có mặt đầy đủ, nhưng đối phương có những bảy người. Không để bọn chúng kịp suy nghĩ, Đại Hổ và Tiểu Long đã đánh tới, hung bạo chém giết.
Không có bất kì sự do dự nào, chỉ trong nháy mắt bốn tên bảo vệ đã ngã xuống trong vũng máu.
Bọn Đại Hổ và Tiểu Long tán ra phá tan cả tòa nhà, còn chẳng khách khí đuổi hết lũ gái và bọn trai bao ra khỏi đây. Đại Hổ còn lấy điện thoại của hội sở mà gọi vào điện thoại của mình, sau đó dẫn theo hai người vào trong nhà bếp. Sau một hồi làm gì đó trong nhà bếp bọn chúng liền nhanh chóng rút lui.
Bọn chúng vừa rời khỏi thì chi viện của hội sở Tình Nhân cũng tới, mười mấy tên bước ra khỏi xe, tên nào cũng cầm trong tay vũ khí hung hăng đi tìm bọn gây rối mà không ai biết bọn chúng đã rời khỏi rồi. Bên trong chỉ có tên quản lý đang kêu rên. Người nào mà có khứu giác tốt còn ngửi thấy mùi ga đang lan trong phòng.
Cách hội sở Tình Nhân mấy trăm m, Đại Hổ lấy điện thoại ra và gọi điện.
Oành ! Hội sở Tình Nhân có tiếng nổ lớn, những ngọn lửa từ các cửa sổ phun ra dữ dội.
Đại Hổ quay đầu lại nhìn rồi lẩm bẩm một mình:
- Thằng nhóc Sở Thiên quả là tàn bạo
Trong lòng Sở Thiên biết rất rõ, Chu Bách Ôn không phái người vây giết mình ngay từ sáng sớm là do hai nguyên nhân chính, ngoại trừ việc các thủ hạ ở khắp nơi vẫn chưa hoàn toàn đông đủ nên không dám công kích, nguyên nhân quan trọng hơn là lão ta muốn dựa vào Ninh Vĩnh Cường đánh trước một trận, nhưng đáng tiếc là bị bản thân đoán ra kế hoạch rồi. Chính vì thế mới dẫn đến sự trả thù của hắn.
Quả nhiên, Sở Thiên vừa đi khỏi nửa tiếng sau, từ trên xe bọn sát thủ lũ lượt lao ra, phải gần ngàn người bao vây quán Vong Ưu. Ngay sau đó tên cầm đầu bước vào, sau khi phát hiện trong nhà không một bóng người gã liền giận dữ đập phá đồ đạc trong quán cho đến khi khắp nơi trở thành đống đổ nát gã mới ra lệnh trở về báo cáo.
Lúc này, đám người Sở Thiên đã ở cách đó mười mấy cây số rồi, Khương Trung thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn quanh, rồi không hiểu nói:
- Thiếu soái, lẽ nào anh không sợ Chu Bách Ôn sẽ phái người đuổi theo truy sát chúng ta sao? Chúng ta trốn trong nhà trọ lâu như vậy, tôi nghĩ nhất định xung quanh sẽ có không ít thám tử theo dõi, làm sao có thể đi dễ dàng thế này được?
Sở Thiên ngồi dựa ghế, thản nhiên đáp lại:
- Đương nhiên là sẽ có rất nhiều người theo dõi, nhưng mà người đã chết thì làm sao có thể đuổi theo chúng ta được. Khương tổng quản hãy yên tâm, lúc chúng ta rời khỏi nhà trọ tôi đã sai người xử lý sạch sẽ bọn chúng rồi. Sở dĩ hai hôm nay tôi không đụng tới bọn chúng mục đích là để Chu Bách Ôn yên tâm mà không đề phòng mà thôi.
Khương Trung kinh ngạc cười rồi trầm giọng hỏi:
- Anh đã sớm biết xung quanh có thám tử sao?
Sở Thiên thành thật gật đầu, cười rồi trả lời:
- Không động tới bọn chúng là để tránh việc bọn chúng làm mất hành tung của chúng ta thì lại lùng soát khắp nơi. Nếu như vậy chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Hiện giờ mọi người đều trở mặt với đao, súng thật rồi, vậy mấy tên thám tử kia chẳng còn giá trị gì hết, thế nên sai người tiễn bọn chúng đi gặp Phật tổ được rồi.
Trong lòng Khương Trung có chút lo lắng nghĩ rằng cần phải đề phòng con người này.
Sau khi suy nghĩ một lát, dường như có suy nghĩ gì thoáng ra trong đầu, Khương Trung đột nhiên dừng gõ ngón tay lên thành ghế và nói:
- Thiếu soái, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Lúc nãy anh nói đã đến lúc hành động là sao? Lẽ nào anh muốn dẫn hai trăm anh em đi giết Chu Bách Ôn ư ? Anh đang giỡn phải không?
Sở Thiên đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nghe thấy vậy liền mở mắt và bất đắc dĩ giải thích:
- Dùng hai trăm người để giết Chu Bách Ôn là một việc rất ngu xuẩn. Không có hai, ba nghìn thủ hạ tinh nhuệ trong tay, chưa nghĩ tới những thứ khác, chỉ riêng việc giết người đã là quá sức rồi. Chúng ta hiện giờ ngay cả đường chạy trốn cũng rất khó khăn.
Khương Trung thở dài gật đầu. Hiện tại đến trốn chạy cũng không an toàn, Chu Bách Ôn muốn tìm thấy bọn người Sở Thiên không phải là chuyện khó khăn gì, ngay cả Lâm Triều Dương vội đến Hải Nam giữa đêm khuya cũng bị bọn họ tìm ra tung tích và lập kế giết hại. Anh ta và Sở Thiên cùng là những kẻ phải trốn chạy, hơn nữa lại giống như những con kiến nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay của con người, bị bóp chết lúc nào chỉ còn phụ thuộc vào thời gian sớm hay muộn.
Sở Thiên nhận ra vẻ uể oải, lo lắng của Khương Trung, hắn cười nhẹ và trấn an:
- Tuy nhiên, cũng không nên quá lo lắng, chỉ cần chúng ta trốn thoát hai ngày nữa, đợi cho ba nghìn sát thủ tinh nhuệ của Đường Môn tới, chúng ta có thể khiêu chiến với Chu Bách Ôn rồi, thậm trí phải tìm thời cơ cho bọn chúng bài học. Còn về chuyện làm thế nào để trốn an toàn trong hai ngày thì việc chúng ta phải làm là phản kích Đường Môn ở Hải Nam.
Khương Trung lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không hiểu hỏi:
- Thiếu soái, anh nói rõ hơn đi.
Sở Thiên mở tờ bản đồ Hải Nam ra, chỉ vào vài điểm màu đỏ và nói:
- Quản lí Khương này, qua mấy trận đánh nhỏ tối qua và vụ ám sát bất ngờ, Chu Bách Ôn nhất định vẫn còn sợ hãi. Đồng thời vì vây giết chúng ta bọn chúng nhất định sẽ phái người tới tổng Đường, ông nói xem, tổng Đường người đông như kiến, các phân đường khác thì sẽ thế nào?
Trong lòng Khương Trung có chút biến động, dòng suy nghĩ lập tức rõ ràng, dường như ông đã hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên, rồi trả lời không chút do dự:
- Nếu mà ở tổng đường binh hùng tướng mạnh thì ở các phân đường khác nhất định sẽ không đủ người, chẳng lẽ thiếu soái muốn tấn công phân đường? Dùng cách này cho Chu Bách Ôn một bài học?
Sở Thiên thành thực gật đầu, bình tĩnh đáp lại:
- Đúng vậy, các phân đường khác nhất định sẽ không đủ nhân lực, tuy nhiên, tôi cũng không muốn tấn công các phân đường của lão ta, cái mà tôi muốn làm là đập nát chỗ đó, người ở phân đường đều không đủ, vì vậy các khu vực đó nhất định nhất định sẽ có ít người bảo vệ, bởi vậy chúng ta nhất định có thể phá hết những địa bàn này.
Khương Trung đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Sở Thiên, vỗ nhẹ vào đầu mình rồi khen:
- Thiếu soái quả nhiên có kế hay! Chỉ cần chúng ta đập phá thêm vài địa bàn của chúng, Chu Bách Ôn nhất định sẽ hoảng loạn, lo lắng. Những địa bàn này đã nuôi sống hơn vạn bang chúng Đường Môn. Nếu không có thu nhập từ chúng, giang sơn của Chu Bách Ôn khó mà ngồi vững được.
Sở Thiên cười thoải mái rồi chỉ tay vào những điểm màu đỏ trên bản đồ và nói:
- Quản lý Khương nói không sai, nếu chúng ta phá mấy địa bàn rộng của chúng, hắn nhất định sẽ tức giận vô cùng, một là sẽ tập hợp tất cả các phân đường lại, hai là phái thêm quân tinh nhuệ từ tổng đường truy giết chúng ta.
- Nếu là cái trước, vì người ở các phân đường không đủ, không thể phòng bị khắp nơi, có bảo vệ kĩ lưỡng thì cũng chỉ là những địa bàn lớn, vì thế chúng ta có thể phá những địa bàn nhỏ, làm cho bọn chúng không được yên. Nếu như tổng đường phái người truy giết chúng ta thì đành phản kích đột ngột để chúng không kịp đề phòng, rồi tìm đến tổng đường đối phó với Chu Bách Ôn.
Sở Thiên vừa nói xong, Khương Trung liền giơ ngón cái lên tán dương.
Mười hai giờ trưa tại hội sở Tình Nhân, nơi cách tổng đường Đường Môn Hải Nam tám mươi km.
Tuy rằng ở cửa có treo tấm biển hội sở Tình Nhân nhưng những người trong cuộc đều biết nó thực ra chính là nơi mua bán tình - sắc; nơi giới thiệu, cung cấp những chàng trai trẻ cho những quý bà, các phú ông có tuổi chọn những cô gái trẻ mới mười lăm, mười sáu mua vui. Tóm lại là những nơi để kẻ có tiền hưởng thụ niềm vui, cũng là nơi kiếm tiền lớn của hội Đường Môn.
Lúc này, tòa nhà của Tình nhân hội sở vừa mới mở cửa, hai chiếc xe con lặng yên chạy tới. Đại Hổ và Tiểu Long đợi cho bảy tên khác trong hội Đường Môn bước ra, sau khi quan sát một lúc liền đẩy bảo vệ đi vào, sau đó tùy ý chọn ghế mà ngồi, bốn phía âm thầm gật đầu, quả nhiên là đủ cấp bậc, đủ xa hoa.
Tiểu Long đập tay xuống bàn, nói lớn:
- Ba chai Whishkey, bảy cô gái
Quản lý trực ban trông rất lịch lãm và từng trải, khi nhìn thấy bọn người này bước vào đã thấy có gì đó bất ổn nên anh ta vội vã lấy điện thoại gọi cho người phụ trách tới. Gọi điện xong anh mới đi tới gần Đại Hổ và Tiểu Long lễ phép nói:
- Rất xin lỗi hai ông chủ, chỗ chúng tôi hiện tại chưa làm việc. Hai giờ các ông lại tới có được không ạ?
- Chưa làm việc? Thế các ngươi mở cửa làm gì?
Đại Hổ ngay lập tức quát lớn, chẳng là hôm nay ăn no nên đi gây chuyện, dù sao tùy tiện thế nào cũng được:
- Có phải mắt chó của các ngươi thấy bọn tao không có tiền nên dễ bắt nạt không hả?
Người quản lý cũng không chịu nhún nhường, hùng hổ đáp lại:
- Các người có phải đến gây chuyện không? Các người đã nhìn thấy có nơi kinh doanh tư nhân nào làm việc sớm như thế này chưa? Nếu mà hai người đến gây chuyện thì tôi khuyên hai người nên tìm hiểu xem đây là địa bàn của ai, nếu thực sự muốn tìm đến cái chết, thì chúng tôi sẽ toại nguyện cho mấy người.
Quản lý trực ban trong lòng thầm nghĩ: nơi này lâu nay yên ổn không có ai dám tới gây chuyện, không ngờ hôm nay lại có mấy tên này, đúng là bọn không có mắt.
Đại Hổ cuời lạnh lùng, nói bằng giọng đe dọa:
- Bị mày đoán đúng rồi đấy, bố mày chính là đến để gây chuyện đấy!
Vừa dứt lời, y liền vơ lấy chai rượu ở bàn bên cạnh rồi hung hăng đập vào người quản lý. Người quản lý kêu lên đau đớn rồi dùng tay ấn vào vết thương, máu không ngừng chảy ra từ các ngón tay, anh ta cuồng loạn hét lên:
- Chém chết bọn nó đi!
Hội sở Tình Nhân thường ngày có mười mấy người canh giữ, nhưng sau khi bị điều động đi thì chỉ còn bốn, năm tên bảo vệ, vì thế khi nghe thấy mệnh lệnh của người quản lý, chỉ một lát sau tất cả đã có mặt đầy đủ, nhưng đối phương có những bảy người. Không để bọn chúng kịp suy nghĩ, Đại Hổ và Tiểu Long đã đánh tới, hung bạo chém giết.
Không có bất kì sự do dự nào, chỉ trong nháy mắt bốn tên bảo vệ đã ngã xuống trong vũng máu.
Bọn Đại Hổ và Tiểu Long tán ra phá tan cả tòa nhà, còn chẳng khách khí đuổi hết lũ gái và bọn trai bao ra khỏi đây. Đại Hổ còn lấy điện thoại của hội sở mà gọi vào điện thoại của mình, sau đó dẫn theo hai người vào trong nhà bếp. Sau một hồi làm gì đó trong nhà bếp bọn chúng liền nhanh chóng rút lui.
Bọn chúng vừa rời khỏi thì chi viện của hội sở Tình Nhân cũng tới, mười mấy tên bước ra khỏi xe, tên nào cũng cầm trong tay vũ khí hung hăng đi tìm bọn gây rối mà không ai biết bọn chúng đã rời khỏi rồi. Bên trong chỉ có tên quản lý đang kêu rên. Người nào mà có khứu giác tốt còn ngửi thấy mùi ga đang lan trong phòng.
Cách hội sở Tình Nhân mấy trăm m, Đại Hổ lấy điện thoại ra và gọi điện.
Oành ! Hội sở Tình Nhân có tiếng nổ lớn, những ngọn lửa từ các cửa sổ phun ra dữ dội.
Đại Hổ quay đầu lại nhìn rồi lẩm bẩm một mình:
- Thằng nhóc Sở Thiên quả là tàn bạo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.