Chương 231: Bi kịch khi yêu con hát
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Đường Chí Cường dưới sự uy hiếp của anh Thành, liền nghĩ đến việc nói hết ra mọi chuyện, anh ta và Đường Hùng Kiệt đều là cháu trai của Đường Đại Long, cũng nhờ sự nâng đỡ của Đường Đại Long nên dù đứng ở dưới đáy Thượng Hải cũng đã có thể phát triển, có được ‘Cựu Hoan Như Mộng’ và nhiều công trình khác, anh ta mấy năm trước vì buôn lậu mà bị công an truy nã, chỉ có thể trốn ra nước ngoài, năm nay do nội bộ cục cảnh sát thay đổi, chuyện dần được quên lãng anh ta mới trở lại Thượng Hải, tạm thời giúp Đường Hùng Kiệt quản lý quán bar ‘Cựu Hoan Như Mộng’.
Nửa tháng trước, Đường Đại Long đưa bọn họ trở về Hàng Châu, bảo bọn họ tìm cách đối phó với Soái quân, lúc đó Đường Chí Cường nghĩ đến việc Hà Hãn Dũng thường xuyên đến 'Cựu Hoan Như Mộng' xem Hứa Bán Hạ nhảy múa, liền đem chuyện này nói với Đường Đại Long, Đường Đại Long suy tính một lúc, trong lòng liền nảy ra một kế, ông ta muốn bọn họ mua chuộc Hứa Bán Hạ, tìm cách để Hứa Bán Hạ tiếp cận Hà Hãn Dũng, sau đó nghĩ cách để khơi mào mâu thuẫn giữa Hà Hãn Dũng cùng Soái quân.
Anh em Đường Chí Cường sau khi nhận được mệnh lệnh này lập tức hành động,Đường Chí Cường dùng mười vạn thù lao để mua chuộc Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ ban đầu không đồng ý nhưng khi Đường Chí Cường nâng giá lên năm mươi vạn thì Hứa Bán Hạ liền thay đổi nét mặt, tươi cười đồng ý ngay tức khắc, đêm đó cô ta còn dùng "Băng hỏa Nhị trọng thiên" "Con kiến bên trên thúc", phục vụ Đường Chí Cường tận tình, dùng việc này để chứng minh thực lực của mình đủ để có được năm mươi vạn.
Sau khi Đường Chí Cường thỏa thuận thành công với Hứa Bán Hạ, liền tìm cách để Hứa Bán Hạ tiếp cận với Hà Hãn Dũng, lần nào cũng vậy, Hà Hãn Dũng đến 'Cựu Hoan Như Mộng' là để nhìn ngắm Hứa Bán Hạ, nếu không phải vì anh ta mạnh dạn đến gần Hứa Bán Hạ chào hỏi, thì Hứa Bán Hạ cũng không biết làm cách nào để đến gần được anh ta, mà lúc đó, Đường Đại Long lại gọi điện thúc giục hai người họ mau chóng hành động, Đường Chí Cường cùng Hứa Bán Hạ vô cùng lo lắng, vừa lúc Hà Hãn Dũng cùng Sở Thiên đến quán bar, Đường Chí Cường trong cái khó ló cái khôn, dùng chiêu “Anh hùng đổ vì người đẹp” liền để Hứa Bán Hạ ngã lên người Hà Hãn Dũng.
Sau khi để Hứa Bán Hạ cùng Hà Hãn Dũng thân mật tình tứ, Đường Chí Cường bắt đầu tìm khe hở trong nội bộ Soái quân, vẻ kiêu căng của anh Thành rơi vào mắt bọn họ, rồi sự bỉ ổi, ngốc nghếch, kích thích, bá đạo hoàn toàn phù hợp với vai diễn kẻ hay bắt nạt người khác, vì vậy khi biết tin anh Thành sẽ đến quán của mình, Đường Chí Cường cùng Hứa Bán Hạ chia nhau ra để hành động, Đường Chí Cường đi trước để quan sát địa hình quán bar, tìm một phòng hạng sang, rồi lại để cho Hứa Bán Hạ liên hệ với ông chủ quán bar, không cần thiết phải nhảy múa, chuẩn bị để tối diễn vở “Ác bá ức hiếp thiếu nữ nhà lành”.
Đêm đó, anh Thành quả nhiên đến đó theo như tính toán của bọn họ, ngốc nghếch cho rằng mình đã gặp được mối quan hệ mới, Đường Chí Cường liền ám chỉ cho Hứa Bán Hạ, lúc Hà Hãn Dũng tới, cô ta vội vàng tiến vào sương phòng câu dẫn anh Thành, thừa dịp anh ta không để ý liền nuốt nửa viên thuốc lắc để Hà Hãn Dũng thực sự tin rằng mình bị anh Thành ép uống, sau đó Hà Hãn Dũng liền nổi sung với Soái quân, chuyện thế nào mọi người đều rõ cả rồi.
Sở Thiên nghe Đường Chí Cường kể xong, liền quay đầu nhìn anh Thành, nhàn nhạt nói:
- Bây giờ thì rõ ai hèn mọn bỉ ổi, ai ngốc nghếch rồi nhé?
Anh Thành xấu hổ không nói gì, oán hận nhìn Đường Chí Cường, hận không thể lập tức xử lý anh ta.
- Những gì nên nói tôi cũng đã nói xong.
Đường Chí Cường miêng thở phì phò nói:
- Để cho tao đi đã được chưa? Tao phải trốn khỏi Thượng Hải ngay, bằng không thì Đường Đại Long nhất định sẽ giết tao.
Sở Thiên nhìn Đường Chí Cường, mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng mày còn phải giúp tao gọi một cú điện thoại.
Đường Chí Cường hơi sững sờ, rồi lập tức gật đầu.
Đêm khuya gió lớn, trong một gian phòng âm u ở một nhà máy bỏ hoang, một dáng người thon thả bước đi, như đã quen với việc đi lại trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng gõ cửa:
- Chí Cường, Chí Cường.
- Cưng đã đến rồi sao?
Đường Chí Cường nghe thấy tiếng động, lòng cảm thấy có chút bất an.
Ngay lập tức, cửa được mở ra, từ ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn có thể thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Đường Chí Cường cùng gương mặt xinh đẹp của Hứa Bán Hạ.
- Có mang tiền đến không?
Hứa Bán Hạ nói, giọng mang theo chút hưng phấn,
- Sao lại chọn cái địa điểm quỷ quái này để gặt mặt?
Đường Chí Cường mỉm cười, đặt một cái vali lên trên bàn, nói:
- Đây, năm mươi vạn tiền mặt, cô cũng có một phần không nhỏ.
- Thật tốt quá!
Hứa Bán Hạ ôm Đường Chí Cường hôn một cái, nói,
- Nếu thực sự là không thiếu phần nào, bổn tiểu thư đêm nay sẽ phục vụ ngươi thêm lần nữa, xem như là làm thêm giờ vậy.
- Hừ!
Một tiếng thở dài vang lên, cùng một giọng nói bí hiểm.
- Bây giờ mà còn có người có thái độ phục vụ chu đáo như vậy nữa.
Hứa Bán Hạ vừa mới chạm vào chiếc vali thì lập tức thu tay trở về, giật mình quay lại tìm nơi phát ra âm thanh ban nãy.
Đèn được bật lên, không gian sáng loáng, Hứa Bán Hạ mặt mày trở nên tái nhợt dị thường, nhìn thấy Sở Thiên cùng những người khác, cô như gặp phải quỷ vậy, mà đáng sợ hơn chính là Hà Hãn Dũng đang đứng đó, mặt nhăn lại phẫn nộ, đau đớn, tan nát cõi lòng, tất cả đều hiện rõ trên nét mặt.
- Đường Chí Cường, anh có ý gì?
Hứa Bán Hạ bất mãn rống lên,
- Tôi làm việc cho các anh, vậy mà anh lại bán đứng tôi?
Hứa Bán Hạ vừa nói vừa cho Đường Chí Cường một bạt tai, âm thanh vang dội, vang khắp không gian của cái nhà máy bỏ hoang.
Đường Chí Cường thở dài, không phản kháng, sau khi ăn mấy cái tát, liền chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn Hứa Bán Hạ run rẩy sợ hãi cùng phãn nộ, nhàn nhạt nói:
- Hứa Bán Hạ, cô mang cái tên này thật sự không sai chút nào, ngày thường Bán Hạ (Bán Hạ là một loài thực vật có độc) độc sâu vô cùng, Hứa Bán Hạ, nó là vì thức ăn mà chết, còn cô thì vì tiền mà chết, tôi không trách cô vì năm mươi vạn mà đi đối phó với Soái quân, nhưng cô không nên lợi dụng tình cảm của Hà Hãn Dũng mà khơi mào mâu thuẫn giữa hai người.
Ngay lập tức, hắn quay sang nhìn Hà Hãn Dũng.
- Anh Dũng, bây giờ bằng chứng đã bày ra trước mắt, Hứa Bán Hạ giờ để anh xử lý, muốn thả muốn giết tùy anh, Soái quân tuyệt đối không can thiệp.
Sở Thiên nói xong liền chậm rãi bước ra khỏi phòng, Hà Đại Đảm cùng những người khác cũng theo ra, trong phòng lúc này chỉ còn Hà Hãn Dũng cùng Hứa Bán Hạ, không khí bắt đầu trở nên khó xử.
- Thực xin lỗi!
Hứa Bán Hạ nói:
- Em thực sự không muốn làm tổn thương anh.
Nhưng Hà Hãn Dũng lại có thể mỉm cười, bĩnh tĩnh đến nỗi làm cho Hứa Bán Hạ phát run, nhàn nhạt nói:
- Em biết không? Em chính là người phụ nữ mà anh thương yêu nhất, nhưng cũng là người làm tổn thương anh nhiều nhất.
- Anh giết em đi!
Hứa Bán Hạ chậm rãi nói, những ngày theo anh ta cô đã hiểu rõ, cô tin mình có thể lấy lui làm tiến, Hà Hãn Dũng tuyệt đối sẽ không nỡ ra tay.
Nhưng ngược lại, Hứa Bán Hạ thực sự đã đánh giá thấp Hà Hãn Dũng.
Hà Hãn Dũng lấy ra một thanh đoản đao, trên mặt thái độ không hề thay đổi, dừng trước Hứa Bán Hạ nói:
- Tốt thôi!
Hà Hãn Dũng nói vậy làm cho Hứa Bán Hạ chấn động vô cùng, cô thật không ngờ Hà Hãn Dũng muốn giết mình thật, cô bỗng có cảm giác mình chưa từng quen người đàn ông trước mặt, không còn là người luôn ôn nhu nắm tay cô nữa, cô nói:
- Đừng, đừng tới đây!
- Cô không phải muốn tôi giết cô sao?
Hà Hãn Dũng nét mặt đau thương, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh trước đó.
Hứa Bán Hạ liền rút ra từ tay áo một khẩu súng, cái đó chỉ là để phòng thân, cô trời sinh cái tính cẩn thận, lại sợ Đường Chí Cường cùng những người khác sau khi lợi dụng cô sẽ giết người diệt khẩu, nên cô luôn mang nó theo mình, nhưng lại không ngờ rằng, đêm nay cô lại phải sử dụng nó để đối phó với Hà Hãn Dũng, tay phải Hứa Bán Hạ hơi run, giọng nói có chút sợ hãi, hét:
- Hà Hãn Dũng, anh đừng tới đây, tôi sẽ bóp cò đấy!
- Hừ!
Hà Hãn Dũng thở dài, đau khổ nói.
Sở Thiên nói cô là một diễn viên, quả thực không sai, nếu như cô không rút ra khẩu súng này, tôi thật sự đã không nỡ giết cô, có lẽ đây là nỗi bi ai của tôi.
Hứa Bán Hạ như bị tát mấy cái vào mặt, sững sờ vô cùng, cảm thấy mình đã phạm phải một lỗi trí mạng, mà nguyên do không phải vì người đàn ông này mà lại từ chính cô mà ra, tại cô không vững vàng, không diễn cho chót.
Khi cô sững sờ thì Hà Hãn Dũng đã đi tới bên cạnh cô ôm lấy, cảm nhận mùi hương cùng gương mặt quen thuộc của người mình yêu, nhẹ nhàng nói:
- Bán Hạ, anh thật sự rất yêu em!
Hứa Bán Hạ cảm nhận được vài giọt nước mắt nóng hổi của Hà Hãn Dũng rơi trên cổ mình, trong lòng cảm thấy chút đau thương, cô đột nhiên cảm thấy vài phần áy náy, có lẽ, cô thật sự đã yêu người đàn ông này.
Xùy một tiếng, Hà Hãn Dũng tay cầm đoản đao đâm thẳng vào ngực Hứa Bán Hạ, thời điểm Hứa Bán Hạ ngã xuống đất, gã nhẹ nhàng hôn một lần cuối lên môi cô, ấm áp chân thành tha thiết.
Lúc Hứa Bán Hạ ngã xuống, trên mặt hiện ra vẻ được giải thoát, nói:
- Giờ khắc này, em mới nhận ra, em cũng yêu anh!
Hà Hãn Dũng đau khổ lắc đầu, quay người đi về phía cửa, không đành lòng nên quay lại nhìn, đôi mắt mỹ lệ của Hứa Bán Hạ dần khép lại, ngực liên tiếp chảy máu nhuộm đỏ khắp sàn nhà xung quanh, rực rỡ mà thê lương.
Lúc Hà Hãn Dũng đẩy cửa ra, Hà Đại Đảm nhìn thấy Hứa Bán Hạ nằm dài trên đất, thở một hơi nhẹ nhõm, ông ta thực sự lo rằng con trai mình sẽ bỏ qua cho cô gái kia, trước kia cô ta đã có thể làm Hà Hãn Dũng mê muội, thì lần này khó mà biết được chuyện xưa có lại tái diễn hay không, huống gì Hứa Bán Hạ còn sống thì Hà Hãn Dũng khó có thể gia nhập Soái quân, kết giao với Sở Thiên.
Sở Thiên thấy Hà Hãn Dũng đi ra, trên mặt bỗng không còn vẻ tươi cười gì nữa, bình tĩnh nói:
- Anh Dũng, chứng cớ đã bày ra trước mắt, mọi việc cũng đã được giải quyết, em cũng đã giao Hứa Bán Hạ cho anh, hi vọng về sau nước sông không phạm nước giếng.
Sở Thiên nói xong liền mang Soái quân ra ngoài, Hà Hãn Dũng nóng ruột, anh ta biết ý “Nước sồng không phạm nước giếng” của Sở Thiên, những lời khách khí như vậy chẳng phải là ám chỉ trước kia hai bên chưa hề tồn tại tình thân, trừ phi giờ Hà Hãn Dũng cho Soái quân một câu trả lời thỏa đáng, anh ta liền liếc sang bố mình một cái.
Hà Hãn Dũng không phải là một kẻ ngốc, tự hiểu ý của Sở Thiên, vội vàng nói:
- Thiếu soái, xin dừng bước.
Sở Thiên dừng lại thật, quay lại nhàn nhạt nói;
- Anh Dũng còn có chuyện gì sao?
- Thiếu soái, Hà Hãn Dũng tôi đúng là có mắt không tròng, bị người ta mê muội mà không biết, bởi vậy mà đối xử không hợp tình hợp lý với Soái quân.
Hà Hãn Dũng tiến lên vài bước, thành khẩn nói,
- Tôi không mặt mũi nào mong các anh em tha thứ, nhưng dù thế nào tôi cũng phải cho Soái quân cùng Thiếu soái một câu trả lời thoả đáng.
Sở Thiên cùng những người khác lẳng lặng nhìn Hà Hãn Dũng, không hề có chút ý khách khí.
Hà Hãn Dũng cắn răng, dùng đoản đao thứ mà giờ đang thấm máu tươi của Hứa Bán Hạ đâm vào người mình, phát đao cuối gã không rút đao mà nhịn đau lên tiếng:
- Thiếu soái, tôi không biết thế này đã trả đủ nợ chưa?
Hà Đại Đảm đau lòng nhìn con trai mình, nhưng vẫn nhịn được không nói gì, tự mình gây ra họa thì phải tự giải quyết mới đáng mặt đàn ông.
Sở Thiên thấy Hà Hãn Dũng mãi không rút đao ra, biết rõ anh ta muốn hắn rút ra, nhưng hắn không làm vậy ngay mà quay sang nói với Quang Tử:
- Các anh em Soái quân, anh Dũng như vậy đã đủ thành ý chưa?
- Đủ!
Mấy người Quang Tử tuy rất giận Hà Hãn Dũng vì ra tay với Soái quân mà không nói rõ ngọn ngành, nhưng giờ mọi người cũng biết Hà Hãn Dũng bị người ta hãm hại, mà anh ta cũng đã tự tay giết người con gái mình yêu thương, thêm cả mấy phát dao này, đã đủ đền lại thiệt hại gây ra với Soái.
Sở Thiên gật đầu, mỉm cười, tiến lên vài bước, đứng trước Hà Hãn Dũng, nhàn nhạt nói:
- Anh Dũng, về sau mọi người là anh em tốt.
Vừa dứt lời, tay trái hắn chìa ra, Hà Hãn Dũng lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn, lúc đó, đoản đao đã nằm trong tay Sở Thiên, nhỏ giọt máu tươi.
Hà Hãn Dũng biết rõ bên Sở Thiên đã tha thứ cho mình, mặt mày tươi cười, thêm chút thương cảm:
- Thiếu soái, tôi thật sự xin lỗi.
Hà Đại Đảm bước về phía trước, thấy vết thương trên người Hà Hãn Dũng, tuy đau lòng, nhưng không hề một chút sợ hãi, nói:
- Chúng ta hãy quên tất cả mọi chuyện đã qua, giờ lại bắt đầu một khởi đầu mới.
Gió đêm lại tràn vào cái nhà máy bỏ hoang, cửa sổ vù vù tiếng gió rú.
Mặt trời vừa lên, tại biệt thự Hàng Châu Yến Tử.
Đường Đại Long nhìn sơn hào hải vị trước mặt mà không thèm động đũa, trợ tá của ông ta là Chu Vinh Phát thì dè dặt đứng bên cạnh.
Đường Đại Long bình tĩnh như hồ nước lặng, không ai biết được ông ta đang nghĩ cái gì, Chu Vinh Phát mặc dù biết, nhưng cũng không dám mở miệng, anh ta biết rõ, làm thuộc hạ kiếm miếng cơm từ Đường Đại Long, đôi khi tỏ ra ngu xuẩn thì tốt hơn là thông minh.
Một hồi lâu sau, Đường Đại Long mới thở dài một tiếng, nhìn bát cháo thịt đang bốc hơi, nhàn nhạt nói:
- Toàn bộ bọn Dư Sở Trường đều bị tiêu diệt?
- Đúng vậy.
Chu Vinh Phát vội trả lời,
- Toàn bộ, không một ai sống sót.
Đường Đại Long như nghe chuyện cũ, vươn tay cầm thìa quấy trong bát cháo thịt, tiếp tục nói:
- Sở Thiên còn ở Thượng Hải?
Chu Vinh Phát gật đầu, cố gắng trả lời ngắn gọn nhất:
- Đúng vậy, vì cả Thượng Hải giờ đều bị Soái quân giẫm dưới chân, anh em họ Đường thì đã mất tích mấy ngày nay. Chần chừ một lúc, anh ta mới nói tiếp,
- Có lẽ đều đã bị giết.
Đường Đại Long vẫn bình tĩnh, sắc mặt không hề biến chuyển, như thể không hề lo lắng về mạng sống của hai anh em họ Đường kia, mà chỉ chậm rãi quấy quấy:
- Nói tóm lại cái kế hoạch chu toàn hoàn mỹ của ta đã thất bại? Còn có thể làm ta bị bại lộ?
- Không biết là vì Sở Thiên thông minh hay vì kế hoạch của ta còn có chỗ sai sót.
Chu Vinh Phát không dám trả lời thẳng, chỉ nói:
- Nhưng Sở Thiên thực vẫn còn sống.
Đường Đại Long buông thìa, sắc mặt không có chút phẫn nộ gì, ngược lại còn nghếch môi cười, nhàn nhạt nói:
- Việc đối thủ không lộ diện quả nhiên có chút thú vị, trách gì Lý Thần Châu luôn thích dùng hắn như vậy.
- Chúng ta sẽ từ bỏ như vậy sao? – Chu Vinh Phát lòng khúc mắc – Nếu như chúng ta không làm gì Sở Thiên, bên Lý Thần Châu nhất định sẽ biết.
Đường Đại Long đầy sát khí, ngón tay nhẹ nhàng kẹp chiếc phi tiêu trên bàn, mạnh tay ném, phi tiêu lập tức đâm vào hồng tâm, ông ta thỏa mãm gật đầu, nói với Chu Vinh Phát:
- Đường Đại Long ta đây có thể bỏ dở giữa chừng sao? Nếu đứng ngoài ánh sàng mà không được, thì ta sẽ đứng trong bóng tối.
- Bóng tối?
Chu Vinh Phát trong lòng đoán ra một chút, nhưng vẫn tỏ vẻ hồ đồ hỏi.
Đường Đại Long đứng dậy, vươn người, nhàn nhạt nói:
- Vào lúc trời tối, sói mới nên ra ngoài đi săn.
- Đã hiểu.
Chu Vinh Phát liền gật đầu.
- Tôi sẽ đích thân làm sói.
Nửa tháng trước, Đường Đại Long đưa bọn họ trở về Hàng Châu, bảo bọn họ tìm cách đối phó với Soái quân, lúc đó Đường Chí Cường nghĩ đến việc Hà Hãn Dũng thường xuyên đến 'Cựu Hoan Như Mộng' xem Hứa Bán Hạ nhảy múa, liền đem chuyện này nói với Đường Đại Long, Đường Đại Long suy tính một lúc, trong lòng liền nảy ra một kế, ông ta muốn bọn họ mua chuộc Hứa Bán Hạ, tìm cách để Hứa Bán Hạ tiếp cận Hà Hãn Dũng, sau đó nghĩ cách để khơi mào mâu thuẫn giữa Hà Hãn Dũng cùng Soái quân.
Anh em Đường Chí Cường sau khi nhận được mệnh lệnh này lập tức hành động,Đường Chí Cường dùng mười vạn thù lao để mua chuộc Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ ban đầu không đồng ý nhưng khi Đường Chí Cường nâng giá lên năm mươi vạn thì Hứa Bán Hạ liền thay đổi nét mặt, tươi cười đồng ý ngay tức khắc, đêm đó cô ta còn dùng "Băng hỏa Nhị trọng thiên" "Con kiến bên trên thúc", phục vụ Đường Chí Cường tận tình, dùng việc này để chứng minh thực lực của mình đủ để có được năm mươi vạn.
Sau khi Đường Chí Cường thỏa thuận thành công với Hứa Bán Hạ, liền tìm cách để Hứa Bán Hạ tiếp cận với Hà Hãn Dũng, lần nào cũng vậy, Hà Hãn Dũng đến 'Cựu Hoan Như Mộng' là để nhìn ngắm Hứa Bán Hạ, nếu không phải vì anh ta mạnh dạn đến gần Hứa Bán Hạ chào hỏi, thì Hứa Bán Hạ cũng không biết làm cách nào để đến gần được anh ta, mà lúc đó, Đường Đại Long lại gọi điện thúc giục hai người họ mau chóng hành động, Đường Chí Cường cùng Hứa Bán Hạ vô cùng lo lắng, vừa lúc Hà Hãn Dũng cùng Sở Thiên đến quán bar, Đường Chí Cường trong cái khó ló cái khôn, dùng chiêu “Anh hùng đổ vì người đẹp” liền để Hứa Bán Hạ ngã lên người Hà Hãn Dũng.
Sau khi để Hứa Bán Hạ cùng Hà Hãn Dũng thân mật tình tứ, Đường Chí Cường bắt đầu tìm khe hở trong nội bộ Soái quân, vẻ kiêu căng của anh Thành rơi vào mắt bọn họ, rồi sự bỉ ổi, ngốc nghếch, kích thích, bá đạo hoàn toàn phù hợp với vai diễn kẻ hay bắt nạt người khác, vì vậy khi biết tin anh Thành sẽ đến quán của mình, Đường Chí Cường cùng Hứa Bán Hạ chia nhau ra để hành động, Đường Chí Cường đi trước để quan sát địa hình quán bar, tìm một phòng hạng sang, rồi lại để cho Hứa Bán Hạ liên hệ với ông chủ quán bar, không cần thiết phải nhảy múa, chuẩn bị để tối diễn vở “Ác bá ức hiếp thiếu nữ nhà lành”.
Đêm đó, anh Thành quả nhiên đến đó theo như tính toán của bọn họ, ngốc nghếch cho rằng mình đã gặp được mối quan hệ mới, Đường Chí Cường liền ám chỉ cho Hứa Bán Hạ, lúc Hà Hãn Dũng tới, cô ta vội vàng tiến vào sương phòng câu dẫn anh Thành, thừa dịp anh ta không để ý liền nuốt nửa viên thuốc lắc để Hà Hãn Dũng thực sự tin rằng mình bị anh Thành ép uống, sau đó Hà Hãn Dũng liền nổi sung với Soái quân, chuyện thế nào mọi người đều rõ cả rồi.
Sở Thiên nghe Đường Chí Cường kể xong, liền quay đầu nhìn anh Thành, nhàn nhạt nói:
- Bây giờ thì rõ ai hèn mọn bỉ ổi, ai ngốc nghếch rồi nhé?
Anh Thành xấu hổ không nói gì, oán hận nhìn Đường Chí Cường, hận không thể lập tức xử lý anh ta.
- Những gì nên nói tôi cũng đã nói xong.
Đường Chí Cường miêng thở phì phò nói:
- Để cho tao đi đã được chưa? Tao phải trốn khỏi Thượng Hải ngay, bằng không thì Đường Đại Long nhất định sẽ giết tao.
Sở Thiên nhìn Đường Chí Cường, mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng mày còn phải giúp tao gọi một cú điện thoại.
Đường Chí Cường hơi sững sờ, rồi lập tức gật đầu.
Đêm khuya gió lớn, trong một gian phòng âm u ở một nhà máy bỏ hoang, một dáng người thon thả bước đi, như đã quen với việc đi lại trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng gõ cửa:
- Chí Cường, Chí Cường.
- Cưng đã đến rồi sao?
Đường Chí Cường nghe thấy tiếng động, lòng cảm thấy có chút bất an.
Ngay lập tức, cửa được mở ra, từ ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn có thể thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Đường Chí Cường cùng gương mặt xinh đẹp của Hứa Bán Hạ.
- Có mang tiền đến không?
Hứa Bán Hạ nói, giọng mang theo chút hưng phấn,
- Sao lại chọn cái địa điểm quỷ quái này để gặt mặt?
Đường Chí Cường mỉm cười, đặt một cái vali lên trên bàn, nói:
- Đây, năm mươi vạn tiền mặt, cô cũng có một phần không nhỏ.
- Thật tốt quá!
Hứa Bán Hạ ôm Đường Chí Cường hôn một cái, nói,
- Nếu thực sự là không thiếu phần nào, bổn tiểu thư đêm nay sẽ phục vụ ngươi thêm lần nữa, xem như là làm thêm giờ vậy.
- Hừ!
Một tiếng thở dài vang lên, cùng một giọng nói bí hiểm.
- Bây giờ mà còn có người có thái độ phục vụ chu đáo như vậy nữa.
Hứa Bán Hạ vừa mới chạm vào chiếc vali thì lập tức thu tay trở về, giật mình quay lại tìm nơi phát ra âm thanh ban nãy.
Đèn được bật lên, không gian sáng loáng, Hứa Bán Hạ mặt mày trở nên tái nhợt dị thường, nhìn thấy Sở Thiên cùng những người khác, cô như gặp phải quỷ vậy, mà đáng sợ hơn chính là Hà Hãn Dũng đang đứng đó, mặt nhăn lại phẫn nộ, đau đớn, tan nát cõi lòng, tất cả đều hiện rõ trên nét mặt.
- Đường Chí Cường, anh có ý gì?
Hứa Bán Hạ bất mãn rống lên,
- Tôi làm việc cho các anh, vậy mà anh lại bán đứng tôi?
Hứa Bán Hạ vừa nói vừa cho Đường Chí Cường một bạt tai, âm thanh vang dội, vang khắp không gian của cái nhà máy bỏ hoang.
Đường Chí Cường thở dài, không phản kháng, sau khi ăn mấy cái tát, liền chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn Hứa Bán Hạ run rẩy sợ hãi cùng phãn nộ, nhàn nhạt nói:
- Hứa Bán Hạ, cô mang cái tên này thật sự không sai chút nào, ngày thường Bán Hạ (Bán Hạ là một loài thực vật có độc) độc sâu vô cùng, Hứa Bán Hạ, nó là vì thức ăn mà chết, còn cô thì vì tiền mà chết, tôi không trách cô vì năm mươi vạn mà đi đối phó với Soái quân, nhưng cô không nên lợi dụng tình cảm của Hà Hãn Dũng mà khơi mào mâu thuẫn giữa hai người.
Ngay lập tức, hắn quay sang nhìn Hà Hãn Dũng.
- Anh Dũng, bây giờ bằng chứng đã bày ra trước mắt, Hứa Bán Hạ giờ để anh xử lý, muốn thả muốn giết tùy anh, Soái quân tuyệt đối không can thiệp.
Sở Thiên nói xong liền chậm rãi bước ra khỏi phòng, Hà Đại Đảm cùng những người khác cũng theo ra, trong phòng lúc này chỉ còn Hà Hãn Dũng cùng Hứa Bán Hạ, không khí bắt đầu trở nên khó xử.
- Thực xin lỗi!
Hứa Bán Hạ nói:
- Em thực sự không muốn làm tổn thương anh.
Nhưng Hà Hãn Dũng lại có thể mỉm cười, bĩnh tĩnh đến nỗi làm cho Hứa Bán Hạ phát run, nhàn nhạt nói:
- Em biết không? Em chính là người phụ nữ mà anh thương yêu nhất, nhưng cũng là người làm tổn thương anh nhiều nhất.
- Anh giết em đi!
Hứa Bán Hạ chậm rãi nói, những ngày theo anh ta cô đã hiểu rõ, cô tin mình có thể lấy lui làm tiến, Hà Hãn Dũng tuyệt đối sẽ không nỡ ra tay.
Nhưng ngược lại, Hứa Bán Hạ thực sự đã đánh giá thấp Hà Hãn Dũng.
Hà Hãn Dũng lấy ra một thanh đoản đao, trên mặt thái độ không hề thay đổi, dừng trước Hứa Bán Hạ nói:
- Tốt thôi!
Hà Hãn Dũng nói vậy làm cho Hứa Bán Hạ chấn động vô cùng, cô thật không ngờ Hà Hãn Dũng muốn giết mình thật, cô bỗng có cảm giác mình chưa từng quen người đàn ông trước mặt, không còn là người luôn ôn nhu nắm tay cô nữa, cô nói:
- Đừng, đừng tới đây!
- Cô không phải muốn tôi giết cô sao?
Hà Hãn Dũng nét mặt đau thương, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh trước đó.
Hứa Bán Hạ liền rút ra từ tay áo một khẩu súng, cái đó chỉ là để phòng thân, cô trời sinh cái tính cẩn thận, lại sợ Đường Chí Cường cùng những người khác sau khi lợi dụng cô sẽ giết người diệt khẩu, nên cô luôn mang nó theo mình, nhưng lại không ngờ rằng, đêm nay cô lại phải sử dụng nó để đối phó với Hà Hãn Dũng, tay phải Hứa Bán Hạ hơi run, giọng nói có chút sợ hãi, hét:
- Hà Hãn Dũng, anh đừng tới đây, tôi sẽ bóp cò đấy!
- Hừ!
Hà Hãn Dũng thở dài, đau khổ nói.
Sở Thiên nói cô là một diễn viên, quả thực không sai, nếu như cô không rút ra khẩu súng này, tôi thật sự đã không nỡ giết cô, có lẽ đây là nỗi bi ai của tôi.
Hứa Bán Hạ như bị tát mấy cái vào mặt, sững sờ vô cùng, cảm thấy mình đã phạm phải một lỗi trí mạng, mà nguyên do không phải vì người đàn ông này mà lại từ chính cô mà ra, tại cô không vững vàng, không diễn cho chót.
Khi cô sững sờ thì Hà Hãn Dũng đã đi tới bên cạnh cô ôm lấy, cảm nhận mùi hương cùng gương mặt quen thuộc của người mình yêu, nhẹ nhàng nói:
- Bán Hạ, anh thật sự rất yêu em!
Hứa Bán Hạ cảm nhận được vài giọt nước mắt nóng hổi của Hà Hãn Dũng rơi trên cổ mình, trong lòng cảm thấy chút đau thương, cô đột nhiên cảm thấy vài phần áy náy, có lẽ, cô thật sự đã yêu người đàn ông này.
Xùy một tiếng, Hà Hãn Dũng tay cầm đoản đao đâm thẳng vào ngực Hứa Bán Hạ, thời điểm Hứa Bán Hạ ngã xuống đất, gã nhẹ nhàng hôn một lần cuối lên môi cô, ấm áp chân thành tha thiết.
Lúc Hứa Bán Hạ ngã xuống, trên mặt hiện ra vẻ được giải thoát, nói:
- Giờ khắc này, em mới nhận ra, em cũng yêu anh!
Hà Hãn Dũng đau khổ lắc đầu, quay người đi về phía cửa, không đành lòng nên quay lại nhìn, đôi mắt mỹ lệ của Hứa Bán Hạ dần khép lại, ngực liên tiếp chảy máu nhuộm đỏ khắp sàn nhà xung quanh, rực rỡ mà thê lương.
Lúc Hà Hãn Dũng đẩy cửa ra, Hà Đại Đảm nhìn thấy Hứa Bán Hạ nằm dài trên đất, thở một hơi nhẹ nhõm, ông ta thực sự lo rằng con trai mình sẽ bỏ qua cho cô gái kia, trước kia cô ta đã có thể làm Hà Hãn Dũng mê muội, thì lần này khó mà biết được chuyện xưa có lại tái diễn hay không, huống gì Hứa Bán Hạ còn sống thì Hà Hãn Dũng khó có thể gia nhập Soái quân, kết giao với Sở Thiên.
Sở Thiên thấy Hà Hãn Dũng đi ra, trên mặt bỗng không còn vẻ tươi cười gì nữa, bình tĩnh nói:
- Anh Dũng, chứng cớ đã bày ra trước mắt, mọi việc cũng đã được giải quyết, em cũng đã giao Hứa Bán Hạ cho anh, hi vọng về sau nước sông không phạm nước giếng.
Sở Thiên nói xong liền mang Soái quân ra ngoài, Hà Hãn Dũng nóng ruột, anh ta biết ý “Nước sồng không phạm nước giếng” của Sở Thiên, những lời khách khí như vậy chẳng phải là ám chỉ trước kia hai bên chưa hề tồn tại tình thân, trừ phi giờ Hà Hãn Dũng cho Soái quân một câu trả lời thỏa đáng, anh ta liền liếc sang bố mình một cái.
Hà Hãn Dũng không phải là một kẻ ngốc, tự hiểu ý của Sở Thiên, vội vàng nói:
- Thiếu soái, xin dừng bước.
Sở Thiên dừng lại thật, quay lại nhàn nhạt nói;
- Anh Dũng còn có chuyện gì sao?
- Thiếu soái, Hà Hãn Dũng tôi đúng là có mắt không tròng, bị người ta mê muội mà không biết, bởi vậy mà đối xử không hợp tình hợp lý với Soái quân.
Hà Hãn Dũng tiến lên vài bước, thành khẩn nói,
- Tôi không mặt mũi nào mong các anh em tha thứ, nhưng dù thế nào tôi cũng phải cho Soái quân cùng Thiếu soái một câu trả lời thoả đáng.
Sở Thiên cùng những người khác lẳng lặng nhìn Hà Hãn Dũng, không hề có chút ý khách khí.
Hà Hãn Dũng cắn răng, dùng đoản đao thứ mà giờ đang thấm máu tươi của Hứa Bán Hạ đâm vào người mình, phát đao cuối gã không rút đao mà nhịn đau lên tiếng:
- Thiếu soái, tôi không biết thế này đã trả đủ nợ chưa?
Hà Đại Đảm đau lòng nhìn con trai mình, nhưng vẫn nhịn được không nói gì, tự mình gây ra họa thì phải tự giải quyết mới đáng mặt đàn ông.
Sở Thiên thấy Hà Hãn Dũng mãi không rút đao ra, biết rõ anh ta muốn hắn rút ra, nhưng hắn không làm vậy ngay mà quay sang nói với Quang Tử:
- Các anh em Soái quân, anh Dũng như vậy đã đủ thành ý chưa?
- Đủ!
Mấy người Quang Tử tuy rất giận Hà Hãn Dũng vì ra tay với Soái quân mà không nói rõ ngọn ngành, nhưng giờ mọi người cũng biết Hà Hãn Dũng bị người ta hãm hại, mà anh ta cũng đã tự tay giết người con gái mình yêu thương, thêm cả mấy phát dao này, đã đủ đền lại thiệt hại gây ra với Soái.
Sở Thiên gật đầu, mỉm cười, tiến lên vài bước, đứng trước Hà Hãn Dũng, nhàn nhạt nói:
- Anh Dũng, về sau mọi người là anh em tốt.
Vừa dứt lời, tay trái hắn chìa ra, Hà Hãn Dũng lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn, lúc đó, đoản đao đã nằm trong tay Sở Thiên, nhỏ giọt máu tươi.
Hà Hãn Dũng biết rõ bên Sở Thiên đã tha thứ cho mình, mặt mày tươi cười, thêm chút thương cảm:
- Thiếu soái, tôi thật sự xin lỗi.
Hà Đại Đảm bước về phía trước, thấy vết thương trên người Hà Hãn Dũng, tuy đau lòng, nhưng không hề một chút sợ hãi, nói:
- Chúng ta hãy quên tất cả mọi chuyện đã qua, giờ lại bắt đầu một khởi đầu mới.
Gió đêm lại tràn vào cái nhà máy bỏ hoang, cửa sổ vù vù tiếng gió rú.
Mặt trời vừa lên, tại biệt thự Hàng Châu Yến Tử.
Đường Đại Long nhìn sơn hào hải vị trước mặt mà không thèm động đũa, trợ tá của ông ta là Chu Vinh Phát thì dè dặt đứng bên cạnh.
Đường Đại Long bình tĩnh như hồ nước lặng, không ai biết được ông ta đang nghĩ cái gì, Chu Vinh Phát mặc dù biết, nhưng cũng không dám mở miệng, anh ta biết rõ, làm thuộc hạ kiếm miếng cơm từ Đường Đại Long, đôi khi tỏ ra ngu xuẩn thì tốt hơn là thông minh.
Một hồi lâu sau, Đường Đại Long mới thở dài một tiếng, nhìn bát cháo thịt đang bốc hơi, nhàn nhạt nói:
- Toàn bộ bọn Dư Sở Trường đều bị tiêu diệt?
- Đúng vậy.
Chu Vinh Phát vội trả lời,
- Toàn bộ, không một ai sống sót.
Đường Đại Long như nghe chuyện cũ, vươn tay cầm thìa quấy trong bát cháo thịt, tiếp tục nói:
- Sở Thiên còn ở Thượng Hải?
Chu Vinh Phát gật đầu, cố gắng trả lời ngắn gọn nhất:
- Đúng vậy, vì cả Thượng Hải giờ đều bị Soái quân giẫm dưới chân, anh em họ Đường thì đã mất tích mấy ngày nay. Chần chừ một lúc, anh ta mới nói tiếp,
- Có lẽ đều đã bị giết.
Đường Đại Long vẫn bình tĩnh, sắc mặt không hề biến chuyển, như thể không hề lo lắng về mạng sống của hai anh em họ Đường kia, mà chỉ chậm rãi quấy quấy:
- Nói tóm lại cái kế hoạch chu toàn hoàn mỹ của ta đã thất bại? Còn có thể làm ta bị bại lộ?
- Không biết là vì Sở Thiên thông minh hay vì kế hoạch của ta còn có chỗ sai sót.
Chu Vinh Phát không dám trả lời thẳng, chỉ nói:
- Nhưng Sở Thiên thực vẫn còn sống.
Đường Đại Long buông thìa, sắc mặt không có chút phẫn nộ gì, ngược lại còn nghếch môi cười, nhàn nhạt nói:
- Việc đối thủ không lộ diện quả nhiên có chút thú vị, trách gì Lý Thần Châu luôn thích dùng hắn như vậy.
- Chúng ta sẽ từ bỏ như vậy sao? – Chu Vinh Phát lòng khúc mắc – Nếu như chúng ta không làm gì Sở Thiên, bên Lý Thần Châu nhất định sẽ biết.
Đường Đại Long đầy sát khí, ngón tay nhẹ nhàng kẹp chiếc phi tiêu trên bàn, mạnh tay ném, phi tiêu lập tức đâm vào hồng tâm, ông ta thỏa mãm gật đầu, nói với Chu Vinh Phát:
- Đường Đại Long ta đây có thể bỏ dở giữa chừng sao? Nếu đứng ngoài ánh sàng mà không được, thì ta sẽ đứng trong bóng tối.
- Bóng tối?
Chu Vinh Phát trong lòng đoán ra một chút, nhưng vẫn tỏ vẻ hồ đồ hỏi.
Đường Đại Long đứng dậy, vươn người, nhàn nhạt nói:
- Vào lúc trời tối, sói mới nên ra ngoài đi săn.
- Đã hiểu.
Chu Vinh Phát liền gật đầu.
- Tôi sẽ đích thân làm sói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.