Đô Thị Thiếu Soái

Chương 570: Bí Mật Để Lộ

Nhất Khởi Thành Công

26/10/2013

Sau khi Triệu Bảo Khôn bị hạ độc chết, toàn bộ xã hội đen Hongkong cũng không lâm vào tình cảnh hỗn loạn.

Hắc Dạ hội và Đông Hưng hội không xảy ra chém giết với quy mô lớn. Dù sao ông chủ Ngưu cũng đã thừa nhận tội danh, Đông Hưng hội cũng chẳng ai xuất binh ra trận. Huống chi cảnh sát có thể trấn áp bạo loạn bất cứ lúc nào. Vì vậy, xã hội đen Hongkong ngược lại càng thêm yên ả.

Sự yên ổn bất thường khiến chính phủ đặc khu thở phào nhẹ nhõm. Cho dù chỉ được yên ả dăm bữa nửa tháng thôi cũng tốt. Nếu lại xảy ra tinh phong huyết vũ, không chỉ năng lực của cảnh sát Hongkong sẽ bị quần chúng nghi ngờ, ngay cả đặc khu cũng khó lòng giải thích với Đảng và nhân dân. Lúc này mọi người mới hiểu ra rằng Đảng nêu cao khẩu ngữ Xã Hội Hài Hòa là vô cùng chí lý.

F ca gào khóc như mèo khóc chuột bên linh cữu Triệu Bảo Khôn. Trong thời gian này, gã từng hai lần khóc ngất đi. Trong mắt anh em Đông Hưng hội, gã quả thực còn đau lòng hơn cả con trai Triệu Bảo Khôn. Ngay cả bọn thân tín của gã cũng bị gã làm cho cảm động. Vở tuồng này đã đặt nền móng vững chắc không thể lay chuyển cho việc F ca lên thay vị trí của Triệu Bảo Khôn.

Mà Hắc Dạ hội cũng có vẻ vô cùng bình yên, chẳng ai tung hô vui mừng.

Ngay cả anh Húc và Sở Thiên cũng chỉ trốn ở góc ban công cười khiêm tốn. Rượu tối nay là rượu Quế Hoa, không say không về. Đồ nhậu tối nay là món sách bò, đương nhiên không thể thiếu món canh nước dùng bò đậm đà thơm phức. Uống hết nửa bát canh, Sở Thiên lười biếng tựa lưng vào ghế. Hắn lúc nào cũng biết cách hưởng thụ những giây phút nhàn hạ.

Anh Húc cũng tựa lưng vào ghế, rút thuốc lá ra, rồi lại cười khổ đút trở lại bao.

Sở Thiên biết ý anh ta, cười cười nói:

- Không sao. Anh cứ hút thuốc đi, không ảnh hưởng gì tới vết thương của em đâu.

Anh Húc cuối cùng vẫn không rút ra, hít thật sâu, anh ta đáp lại:

- Anh định cai thuốc lá rồi. Hút nhiều quá cũng không tốt.

Sở Thiên cũng không miễn cưỡng nữa, tay cầm chén rượu Quế Hoa rót vơi nửa chén, duỗi thẳng hai chân mới chậm rãi thở dài, bình thản nói:

- Chắc anh sẽ thắc mắc, tại sao chúng ta không thừa thắng xử luôn F ca hoặc tấn công Đông Hưng hội? Cần biết rằng lúc này đang là lúc khí thế của chúng sa sút nhất. Chúng ta sẽ nắm chắc chí ít tám phần thắng lợi.

Anh Húc khẽ cười trả lời:

- Anh không thấy lạ đâu.

Sở Thiên tỏ ra kinh ngạc, hỏi:

- Vì sao?

Anh Húc mỉm cười nói:

- Bởi vì anh biết em nhất định sẽ thay gã sắp xếp một kết cục thỏa đáng.

Sở Thiên cũng cười, nhưng dường như trong nụ cười lại có chút thê lương và chua xót. Quân cờ F ca này là do chính hắn đặt lên bàn cờ, mục đích là để gã trông coi Đông Hưng hội vượt qua giai đoạn khủng hoảng, đừng để xảy ra chuyện gì.



Đợi tất cả mọi chuyện bị quên lãng và bình lặng trở lại sẽ là lúc nhổ bỏ quân cờ này.

Điều này có chút tàn nhẫn, giống như đích thân chặt đi cái cây mà mình đã trồng.

Nhưng đây là giang hồ đầu rơi máu chảy, F ca dù sao vẫn là người của Đông Hưng hội.

Huống hồ một tên phản bội về bản chất đã không trung thành. Gã đã giúp hắn trừ diệt Thiên Vương Hùng và Triệu Bảo Khôn thì khó tránh khỏi một ngày nào đó đâm hắn vài nhát từ sau lưng. Biện pháp để cho hắn hoàn toàn yên tâm chính là diệt trừ gã.

Anh Húc không nói gì thêm, cúi đầu uống rượu Quế Hoa, thi thoảng liếc nhìn Sở Thiên đang trầm tư. Ánh mắt của anh ta tràn đầy cung kính và tuyệt đối phục tùng. Đó là sự thần phục hoàn toàn trước một nhân vật cao cường. Hỏi trong thiên hạ này có ai có thể cười nhạt mà tiêu diệt cả Hắc đạo Sở tài phán và Triệu Bảo Khôn đây? Chỉ riêng chiêu mượn đao giết người đã đủ thấy đầu óc mưu lược dày công tôi luyện.

Nhưng anh Húc không thể không hỏi Sở Thiên về chuyện đối phó với Đường Môn trong tương lai.

Sở Thiên nếu còn chưa chết, hắn và Đường Môn sớm hay muộn sẽ khó tránh khỏi phải sinh tử quyết chiến. Hơn nữa, tất cả những chuyện gió mưa xung đột ở Hongkong về cơ bản đều là kết quả của việc âm thầm đọ sức giữa Đường Môn và Soái quân. Tới nay, quân cờ ngụy trang lớn nhất là Triệu Bảo Khôn đã bị Sở Thiên loại trừ rồi, tin rằng Đường Môn không lâu nữa sẽ đích thân ra trận.

Đây là đề tài mà Sở Thiên không muốn đề cập đến nhất. Nhưng đêm nay vẫn phải mượn rượu giãi bày. Khẽ thở dài, ánh mắt hắn có vài tia buồn bã thoáng qua, hắn chậm rãi nói:

- Em chưa chết, Đường Môn cũng chưa bị diệt trừ, Vì thế chúng ta chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Cho dù chúng ta đã cảm thấy chán chường, thậm chí sợ hãi cũng tuyệt nhiên không thể dừng lại.

Anh Húc gục đầu, cực kỳ thấm thía, thở dài nói:

- Anh hiểu!

Một người dấn thân giang hồ giống như cưỡi trên lưng hổ. Muốn xuống quá khó!

Sở Thiên đưa rượu Quế Hoa đưa lên miệng, nhấp một chút rồi tiếp tục bổ sung nói:

- Cho dù Đường Môn một ngày nào đó bị em tiêu diệt, con cháu Đường gia từ trên xuống dưới cũng bị em giết chẳng còn ai thì vẫn còn có kẻ khác tới tìm em. Trừ phi em ngã xuống, nếu không thì cái kiểu đấu tranh như thế này vĩnh viễn không thể dừng lại. Chỉ cần có lợi ích thì sẽ vĩnh viễn có tranh chấp.

Uống xong mấy ly rượu Quế Hoa, Sở Thiên vứt ly lên bàn, tinh thần phấn chấn đứng lên:

- Kiểu người như em cả đời này chỉ có thể vĩnh viễn sống trong chán nản và sợ hãi. Lúc em muốn giết kẻ khác thì cũng là lúc đợi chờ kẻ khác tới giết mình. Vì vậy, em chỉ có thể cố gắng cho mình sống thật đúng nghĩa mỗi ngày.

Anh Húc cầm quả táo trên bàn cắn, sau đó nói tránh sang chuyện khác nhẹ nhàng hơn:

- Cậu bé con ngày kia sẽ làm phẫu thuật chỉnh hình khuôn mặt. Thằng bé này dũng cảm lắm! Chẳng ngờ nghe thấy hai chữ phẫu thuật mà không hề lo sợ chút nào. Có điều, trước khi cậu bé vào phòng phẫu thuật, anh nghĩ vẫn cần có sự khích lệ của em.

Sở Thiên nghiêm túc gật đầu. Qua tấm kính nhạt màu trên ban công, hắn nhìn thấy Tô Dung Dung đang ngồi trên ghế với cậu bé. Hai người đang hào hứng xem phim hoạt hình. Hắn không khỏi cảm thấy vài phần ấm áp, liền cảm khái nói:

- Đứa bé này phải chịu quá nhiều cay đắng. Lòng dũng cảm đều là rèn luyện mà có. Chỉ mong trời phật phù hộ cho cậu ta được vui vẻ.



Anh Húc khẽ thở dài đồng cảm, ném hột táo đi, trong mắt có chút buồn rầu nói:

- Niềm vui lớn nhất của trẻ còn là được nằm trong lòng cha mẹ nũng nịu. Tiếc là thằng bé không nhớ nổi cha mẹ là ai, nếu không anh đã có thể tìm cha mẹ cho nó rồi, giúp cho nó được hưởng hạnh phúc gia đình.

Sở Thiên khẽ động lòng, hỏi:

- Anh có biết Hoắc Tông thường xuất hiện ở đâu không?

Sau khi suy nghĩ một lát, anh Húc không do dự trả lời:

- Kể từ lần trước khi em bảo anh chú ý hành tung của anh ta, anh đã cho anh em theo dõi vài ngày. Giờ buổi tối anh ta gần như chỉ ở quán rượu. Uống rượu và chơi gái là sinh hoạt thường nhật của anh ta. Nếu muốn tìm anh ta lúc này, tới quán rượu tìm chắc chắn sẽ thấy.

Sở Thiên gật gật đầu, đứng lên nói:

- Được, em đi tìm anh ta.

Anh Húc ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, cười nói:

- Anh đi cùng em.

Sở Thiên xua tay từ chối ý tốt của anh Húc, buồn buồn nói:

- Tuy rằng hai kẻ địch lớn đã giải quyết xong, nhưng giờ vẫn là thời buổi rối ren. Anh phải chấn thủ, nắm chắc động thái của anh em. Ai biết được Tiếu Thanh Băng sẽ giở trò gì.

- Em ra ngoài chỉ muốn xác thực một việc, vài giờ là quay lại ngay.

Anh Húc gật gật đầu, quan tâm nói:

- Đi đường cẩn thận đấy nhé!

Sở Thiên khẽ cười, quay người đi xuống lầu.

Thiên Dưỡng Sinh và quân Cảm tử của Soái quân cũng lập tức di chuyển, theo sát hắn chui vào trong xe.

Bên ngoài đang có mưa phùn, những giọt mưa theo theo mái hiên nhỏ tí tách trên bậc thềm đá xanh. Cùng với mùi của đất, bầu trời dần dần hiện lên một tầng suơng mù. Sở Thiên kéo cửa kính xuống cho mưa hắt vào nửa bên mặt hắn. Hắn chăm chú quan sát từng dáng người vội vã bước đi trên phố. Đầu óc hắn tạm thời thanh thản.

Mấy chiếc xe đi vào khu phố đèn đỏ (khu làng chơi). Đây là khu giao dịch được Hongkong mặc định. Ở đây, chỉ có chuyện không đủ tiền chơi chứ không có người phụ nữ đẹp nào lại không đụng đến được. Bất luận là dì Mười Ba chỉ đòi mấy trăm đô la Hongkong, một đêm tiếp đến mười ba khách hay là đắt đỏ như dát vàng nạm ngọc, chỗ nào cũng thấy những cô gái quần áo thiếu vải, õng ẹo dưới ánh đền mờ mờ. Dưới ánh đèn lờ mờ này, những nam nữ không biết liêm sỉ đang tiến hành giao dịch theo nhu cầu bản thân.

Xe dừng lại ở quán rượu Hồng Nhan. Đây là chỗ mây mưa tương đối cao cấp của Hongkong. Ở đây thực hiện chế độ hội viên, phí gia nhập là hai trăm ngàn đô la Hongkong. Nếu không phải là hội viên của quán bar, cho dù có trả nhiều tiền cũng không được vào. Điều này cũng là điều khiến cho những kẻ thuộc giới trung thượng lưu trong xã hội hài lòng nhất. Ra ngoài ăn chơi sợ nhất là gặp phải quá nhiều kẻ không quen biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook