Đô Thị Thiếu Soái

Chương 390: Biến Cố Hàng Châu

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

Đèn bỗng sáng lên.

Toàn bộ đình hóng mát như một bóng đèn bụi bặm bị bỏ quên đã lâu, nay được người ta dùng vải lau sạch, trở nên bóng láng.

Đường Sơn Phong đang chuẩn bị phát lệnh, nhưng cánh tay phải vừa được giơ lên thì đèn bật sáng, đành giữ nguyên ở đó không thể hạ xuống.

Khi đối mặt với gần trăm cây nỏ trong phạm vi gần, không một ai dám động đậy.

Không biết từ khi nào, bên hồ đã xuất hiện hơn trăm người, chặn đường lui của bọn chúng từ ba phía. Hơn trăm người này không khác người thường là bao, nhưng đều toát ra một khí thế, một kiểu khí thế như thể khiến người khác phải chết tức thì, cũng có thể sẵn sàng chết không do dự.

Quân đội bị áp bức mà vùng lên được sẽ là đội quân tất thắng! Sĩ không sợ chết là sĩ bất bại.

Đường Sơn Phong khẽ thở dài, không kìm được đau khổ, nói:

- Có lẽ đêm nay ta không giết nổi ngươi.

Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, đêm nay ngươi không giết được ta!

Trên môi Đường Sơn Phong lại nở nụ cười, là một nụ cười thực sự mừng rỡ vì đã may mắn thoát chết, vặn hỏi rất thoải mái:

- Nhưng ngươi cũng không giết được ta. Ta còn có hai mươi ba danh tướng nữa, còn có hai mươi ba khẩu súng, hai mươi ba cây đao. Nếu phải đấu, chắc chắn sẽ là một kết cục lưỡng bại câu thương, chẳng lẽ không đúng sao?

Đường Sơn Phong có thể tự tin lắm chứ. Hai mươi ba người này đều là những cao thủ từng trải qua vô số lần huyết chiến, từng sống chết vì Đường gia, phải được trọng dụng lắm mới được điều tới sơn trang Bạch Vân này. Đây là một nhóm quân tinh nhuệ nhất, trung thành nhất trong số các tổ chức trực thuộc của Đường gia tại kinh thành.

Sở Thiên cầm ly rượu hắt xuống hồ, điềm nhiên nói:

- Đúng vậy, lưỡng bại câu thương! Nhưng ngươi nhất định phải chết.

Đường Sơn Phong như vừa bị tát hai cái, nụ cười nơi khóe miệng lập tức bị đóng băng.

Sở Thiên chỉ trăm quân cảm tử xung quanh, lạnh lùng nói:

- Bọn họ đều là quân cảm tử của Soái quân. Họ đã chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào. Lẽ nào ngươi không biết sao? Quân cảm tử của Soái quân không thấy máu tươi thề không về!

Bộ mặt Đường Sơn Phong tối như đêm mưa, nhìn quanh, căm hận nói:

- Lẽ nào chúng không sợ chết thật?

Tất cả cao thủ Đường gia đều cho rằng Đường Sơn Phong đã hỏi một câu thừa. Từ khi quân cảm tử của Soái quân xuất hiện cho tới nay không hề có một chút động tĩnh nào. Điều này cho thấy bọn họ đã được huấn luyện rất quy củ, kỷ luật nghiêm minh, còn có ý chí kiên cường. Bằng không, ai có thể mai phục trong nước lâu như vậy?

Sở Thiên vứt ly rượu lên bàn, thản nhiên nói:

- Ngươi có thể giết bọn họ hòng thoát khỏi vòng vây, nhưng ngươi đừng mơ tưởng sẽ thoát được ra ngoài.

Đôi bàn tay Đường Sơn Phong nắm chặt thành hai nắm đấm kêu răng rắc. Y không khỏi quan sát đường lui, đó chính là hy vọng sống, nhưng bây giờ lại đang bị Soái quân chắn kín mít. Y không khỏi phẫn nộ đứng phắt dậy, quát lên:

- Sở Thiên, ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách ư?

- Muốn cá chết không nhất định phải rách lưới.

Sở Thiên cải chính câu nói vừa rồi của Đường Sơn Phong, chậm rãi nói:

- Giờ ta cho ngươi hai con đường: Hoặc là các ngươi dùng súng đọ với nỏ của Soái quân một trận thừa sống thiếu chết; Hoặc là ngươi đem theo bọn họ mở một con đường máu. Chỉ cần các ngươi có thể thoát khỏi vòng vây, kẻ nào sống sẽ được đích thân Sở Thiên ta hộ tống rời đi, kẻ nào chết sẽ được Soái quân chôn cất cẩn thận.

Đường Sơn Phong đang rất mâu thuẫn. Lựa chọn đầu tiên có vẻ chắc chắn hơn vì có súng ngắn trong tay, nhưng lại không có cơ hội sống. Lựa chọn thứ hai tuy hứa hẹn có cơ hội sống nhưng chắc chắn phải đổ rất nhiều máu, thập tử nhất sinh mới có được.

Huống hồ, tự bỏ súng xuống thì hơi ngu xuẩn. Y lại không khỏi nhìn về con đường cũ, chỉ mười mấy mét thôi mà sao hung hiểm xa xôi quá!

Sở Thiên bỗng cảm thấy các cao thủ Đường gia còn đáng được tôn trọng hơn Đường Sơn Phong, ít ra là trong lòng hắn nghĩ vậy, vì từ khi họ chết mười mấy đồng bạn cho tới khi quân cảm tử của Soái quân xuất hiện, họ đều chưa một lần ngoái nhìn lại đường về.

Gió lặng, nước trôi, trăng lặn, sao mờ. Ánh đèn thì đã sáng càng thêm sáng. Trong cái lạnh lẽo của đêm mùa thu, chỉ có một ngọn đèn là sáng nhất, ấm áp nhất.

Vì nó đang đốt cháy chính mình, không tiếc phải đốt cháy chính mình để chiếu sáng cho người khác.

Làm người cũng vậy, tuyết lạnh đem than ấm có gì mà quý, tuyết lạnh chung hoạn nạn mới là đáng quý.

Một người nếu không ngại thiêu đốt chính mình thì bất kể trong hoàn cảnh đen tối đến đâu cũng có thể phát sáng.

Liệt Dực chính là người như vậy!

Đang lúc Đường Sơn Phong cảm thấy tuyệt vọng, Đường đao Liệt Dực bước ra, vô cùng bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng, dường như không hề hay biết chỗ này sẽ thành một bãi chiến trường máu chảy thành sông, dường như không hề hay biết chỗ này có cả trăm người đang đợi để liều mạng.

Sở Thiên không khỏi cất tiếng cười. Hắn khâm phục người này, càng khâm phục sự bình tĩnh và thản nhiên của người ấy.

Hắn không hề che dấu sự khâm phục đó.

Đường đao Liệt Dực nhanh chóng bước tới trước mặt Sở Thiên, giọng nói cũng rất điềm tĩnh:

- Giờ tôi đã đi được chưa?

Trên thế giới này có rất nhiều người khi phải đối mặt với thất bại và hoàn cảnh khốn khó sẽ đổ hết sai lầm cho đồng bọn mà y oán hận. Đường Sơn Phong chính là loại người này. Y luôn cho rằng tại Đường gia, ngoại trừ Đường lão gia và vài vị quản lý, địa vị của y là cao nhất và không thể bị xâm phạm, chẳng ngờ tên Liệt Dực được Đường gia mời về này lại không tuân theo chỉ huy của y. Điều này khiến y rất khó chịu.

Vì vậy, khi nghe Liệt Dực nói, vẻ mặt Đường Sơn Phong bỗng rắn đanh lại, nỗi hận Liệt Dực khắc tận vào trong xương cốt. Y cho rằng hoàn cảnh khốn khổ đêm nay và cái chết thê thảm của cao thủ sơn trang Bạch Vân đều là do Liệt Dực giả cao thượng, giả nhân nghĩa, không giết Sở Thiên mà nên.

Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười:

- Đường về xa xôi, tôi chỉ mong anh đi thận trọng, chớ để lạc đường.

Đường đao Liệt Dực khóe miệng như đang mỉm cười:

- Tôi đi đường luôn rất cẩn thận.

Sở Thiên sờ sờ mũi, nói đầy ẩn ý:

- Có lẽ không đầy ba tháng là tôi có thể tới phương Nam tìm anh rồi.

Liệt Dực khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp:

- Yên tâm, Đường đao nhất định sẽ không làm anh thất vọng.

Sở Thiên đã chú ý tới cánh tay trái vẫn luôn dấu ở phía sau của Liệt Dực. Cánh tay đó chưa từng được lộ ra, cứ như nó chưa từng có. Trong lòng Sở Thiên biết rõ, ở đó nhất định có cây Đường đao sắc nhọn mà Liệt Dực vẫn luôn lấy làm tự hào.

Sở Thiên phất tay, cảm tử của Soái quân nhường ra một con đường không tới nửa mét, tuy rằng hẹp nhưng ai cũng biết đó là đường sống.

Liệt Dực chưa đi vội, mà quay đầu nhìn Sở Thiên, thản nhiên nói:

- Nhưng giờ tôi còn muốn mang theo một người.

Sở Thiên khóe miệng vẫn cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của Liệt Dực, mãi lâu sau mới chậm rãi hỏi:

- Ai?



Liệt Dực nhìn Đường Sơn Phong. Gương mặt đang gườm gườm, cứng nhắc, phẫn nộ, tím xanh của Đường Sơn Phong bỗng được thả lỏng, nhưng lập tức trở nên tức giận.

Sở Thiên lầm bầm:

- Anh tới giết người hay là tới cứu người?

Ánh mắt Liệt Dực rất bình thản, như mặt hồ không gợn sóng, chậm rãi nói:

- Người tôi muốn giết đáng lẽ là anh, nhưng giờ anh vẫn sống. Vì vậy, anh nợ tôi. Tôi lại nợ Đường gia.

Lý do không phù hợp với logic của Liệt Dực được nói ra rất tự tin, cứ như Sở Thiên lẽ ra đã chết dưới đao của y rồi ấy.

Ánh mắt Sở Thiên cũng rời qua phía Đường Sơn Phong, cười nói:

- Tuy rằng tư duy logic của anh có vấn đề, nhưng tôi chấp nhận. Vấn đề là hơn trăm anh em của tôi chưa chắc đã đồng ý. Vì vậy, anh buộc phải cho họ thấy thực lực của mình.

Liệt Dực trả lời rất đơn giản:

- Hiểu!

Sở Thiên khẽ phất tay, Lão Yêu khẽ cử động, nhảy hai bước đã tới trước mặt Liệt Dực.

Bất kể là quân cảm tử của Soái quân hay cao thủ Đường gia đều biết ý nhường ra nửa vòng tròn, để Lão Yêu và Liệt Dực đấu với nhau.

Liệt Dực nhìn Lão Yêu khâm phục, ánh mắt sáng rừng rực.

Lão Yêu bước tới đâu, cây đao cắt thịt chém tới đó. Ba nhát xuất quỷ nhập thần đã được chém ra. Đao pháp của Lão Yêu tuy không bá đạo, sắc bén được như của Thiên Dưỡng Sinh, nhưng cũng có sự tinh xảo, nhẹ nhàng, xảo quyệt nhất định. Phải biết rằng, dùng mười phần công lực có thể chém chết người, dùng một phần công lực cũng có thể đâm chết người.

Ánh mắt tán thưởng của Liệt Dực trở nên trịnh trọng hơn. Giờ anh ta mới hiểu rằng cao thủ của Soái quân quả thật nhiều như mây.

Trong lúc anh ta còn đang suy nghĩ, Lão Yêu chỉ còn cách Liệt Dực hai bước chân, dao cắt thịt không tấn công từ trước mặt và hai bên mà đâm từ trên đầu xuống. Các cao thủ Đường gia bao gồm cả Đường Sơn Phong cũng là những kẻ giang hồ có kinh nghiệm, nhưng chưa từng thấy đòn này bao giờ.

Dao cắt thịt đâm từ trên đỉnh đầu xuống, lúc này phần mặt nhất định sẽ hở. Đó là điều tối kỵ trong đối kháng mà ai cũng biết.

Liệt Dực lại hiểu được sự lợi hại trong đó. Lão Yêu dường như bỏ dễ lấy khó mà công kích, nhưng lại hàm chứa sát ý.

Nếu anh ta quả mắc chiêu mà chém vào mặt hoặc ngực Lão Yêu, lực và tốc độ của cây đao cứa thịt sẽ tăng gấp mấy lần, sau đó sẽ lệch khỏi đầu mà chém vào tay cầm đao của anh ta. E rằng như vậy thì chẳng còn con đường sống nào nữa.

Mũi nhọn của đao cắt thịt đã bắt đầu khiến da đầu Liệt Dực đau nhói. Bỗng nhiên, tay trái Liệt Dực vung ra, Đường đao tựa như bông hoa tươi nở rộ phất qua đầu y. Ba ánh đao thoắt hiện. Liền đó, ba tiếng va chạm của vũ khí bằng sắt khẽ vang lên, “Keng, keng keng”, tiếng kêu êm tai như tiếng chuông gió.

Đao nhanh đến độ người ta chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất.

Ánh đao chợt tắt, tiếng đao chợt ngừng.

Hai người Liệt Dực và Lão Yêu đã tách nhau ra. Tay trái Liệt Dực lại giấu sau lưng, như chưa từng được phất ra. Mọi người chưa ai được biết hình dạng cây Đường đao của Liệt Dực là như thế nào. Đao cắt thịt của Lão Yêu cũng biến đâu mất tăm mất tích.

Sở Thiên đã hiểu ra, trong giây lát chớp qua đó, Liệt Dực đã liên tiếp cản được cả ba nhát chém nhanh và sắc bén của Lão Yêu. Hai bên không chỉ khảo cứu kỹ xảo của nhau mà còn đọ cả nội lực.

Trận này đã kết thúc như vậy đó! Không đổ máu, không có thắng thua.

Mọi người dù rất thất vọng nhưng cũng thêm phần háo hức, chờ đợi một ngày được thấy Liệt Dực dốc toàn bộ sức lực mà chiến đấu.

Lão Yêu xoay người, chậm rãi đi về phía sau, nhàn nhạt nói:

- Đi đi!

Sở Thiên từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên bộ mặt bình thản, nghe lời Lão Yêu nói, khẽ phất tay.

Quân cảm tử của Soái quân lại nhường ra một con đường rộng nửa mét, đủ cho hai người sống sót bước ra.

Ngọn đèn bên hồ tuy rất sáng, nhưng không ai nhìn rõ Liệt Dực, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì. Kẻ nào nhìn thấy anh ta cũng chỉ cảm thấy vẻ uy nghiêm khiếp người.

Sở Thiên chỉ vào hai mươi ba vị cao thủ Đường gia và hơn mười cỗ thi thể nằm tại đường đi, khẽ thở dài:

- Sao không đòi đem theo cả bọn họ? Bọn họ hình như cũng là người của Đường gia.

Trên mặt Liệt Dực không có chút biểu cảm nào, chậm rãi nói:

- Bọn họ là do Quản gia Đường gọi đến, không phải do Liệt Dực tôi đem đến.

Rồi thở dài, anh ta nói:

- Hơn nữa, thực lực của tôi chỉ đủ mang theo một người, không đúng sao?

Thực lực, Liệt Dực sau khi đấu với Lão Yêu xong lại càng thêm rõ ràng trình độ của mình.

Sở Thiên nhìn Liệt Dực tán thành, thản nhiên nói:

- Liệt Dực, anh có thể đem Đường Sơn Phong đi, nhưng tôi nghĩ ông ta tuyệt đối sẽ không đi cùng anh.

Liệt Dực hơi ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên kỳ lạ, lại nhìn Đường Sơn Phong, bình tĩnh hỏi:

- Vì sao?

Sở Thiên cười khỉnh, khiến người ta hơi run, nói:

- Bởi vì chỗ này còn có mấy an hem của ông ta, Quản gia Đường sao có thể đồng ý vứt lại bọn họ mà chọn đi một mình chứ.

Liệt Dực bỗng nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt khâm phục, anh ta dường như cảm thấy những lời này của Sở Thiên rất hay, thậm chí vô cùng thâm độc.

Anh ta nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt khâm phục cũng chính như ánh mắt Sở Thiên đang nhìn anh ta.

Liệt Dực bỗng nhiên quay sang Đường Sơn Phong:

- Giờ ông muốn đi hay là không?

Ánh mắt của hai mươi ba vị cao thủ Đường gia đều đổ dồn cả về phía Đường Sơn Phong, không phải vì bọn họ sợ chết, họ chỉ muốn muốn xem Đường Sơn Phong có phải là một kẻ có tình nghĩa, có phải họ đã theo nhầm người, liều mình vì một kẻ không xứng đáng hay không?

Nhưng Đường Sơn Phong không thèm nhìn anh em của ông ta, đến một cái liếc mắt cũng không, bình thản nói:

- Đêm đen gió mạnh, nơi này cũng không phải địa bàn của Đường gia, ta chẳng có lý do gì lưu lại chốn này.

Sở Thiên bỗng nhiên sang sảng cười to. Ngay cả Lý Thần Châu cũng không nhịn được, lớn tiếng cười.

Ai cũng đều nhận ra vẻ bi phẫn và thất vọng trong mắt các cao thủ Đường gia.

Sở Thiên vung mạnh tay phải, con đường gần nửa mét liền biến thành hai mét, ánh mắt cười cười:

- Liệt Dực, dù vừa rồi anh không thể hiện hết thực lực, nhưng chỉ cần dựa vào ban nãy thôi, tôi cũng nên cho dẫn ông ta đi.

Bởi vì Sở Thiên đã hiểu ra rằng, Đường Sơn Phong dù có sống, nhưng trong lòng mấy cao thủ của Đường gia kia ông ta đã chết rồi, đã ra đi vĩnh viễn! Chỉ cần điểm này thôi là đã đủ.

Chính Đường Sơn Phong cũng hiểu rõ, nhưng y có suy nghĩ riêng của mình. Tình hình mạnh yếu lúc này y nhìn rõ mồn một. Nhưng chỉ cần núi hãy còn, sợ gì không có củi đốt.



Nên học hỏi lời người xưa dạy, tính mạng của y buộc phải giữ.

Nhưng cùng lúc đó, Đường Sơn Phong càng thêm oán hận Liệt Dực. Y cho rằng đây đều là lỗi của Liệt Dực. Vốn giết Sở Thiên có thể lập công với Đường gia, nhưng bây giờ ngược lại lại phải nợ Liệt Dực một mối ân tình, còn khiến y mang tiếng vô tình vô nghĩa.

Liệt Dực hướng con đường sống từng bước đi tới. Đường Sơn Phong tuy trong lòng oán hận, nhưng vẫn không do dự bước theo, bước chân kiên quyết là vậy, bước chân đạp đổ mọi niềm tin.

Sau khi Liệt Dực và Đường Sơn Phong đi rồi, cảm tử của Soái quân lại bít kín đường đi.

Gió lạnh thấu xương, lạnh như dao đang cứa vào thịt.

Sở Thiên trở lại đình hóng mát, nâng ly rượu trống không, Lý Thần Châu đưa tay rót đầy cho hắn, nhàn nhạt nói:

- Đẹp!

Trên bờ vẫn còn hai mươi ba vị cao thủ Đường gia đang đứng đó. Từ lúc Đường Sơn Phong bỏ rơi bọn họ rời đi, bọn họ như đã chết rồi.

Đường Sơn Phong trong lòng bọn họ chết rồi, Đường gia trong lòng bọn họ cũng chết rồi!

Sở Thiên uống xong hai ly rượu, vẻ mặt dường như đã rất mệt mỏi, không quay đầu nhìn các cao thủ Đường gia, bỗng phất phất tay, giọng nói vang vang:

- Đi thôi! Các người cũng đi đi! Ta chỉ hy vọng lần sau các người có thể chọn một một người nghĩa khí hơn mà theo, rồi hẵng liều mạng vì người đó.

Đám người được Đường Sơn Phong mang đến đều ngẩn ra. Bọn họ đang chuẩn bị cho một lần liều mạng cuối cùng.

Lần này không phải vì Đường Sơn Phong liều mạng, lần này bọn họ chuẩn bị liều mạng vì bản thân mình.

Bọn họ không nghĩ rằng Sở Thiên lại có thể thả họ đi.

Cảm tử của Soái quân một lần nữa nhường ra một con đường gần một mét.

Đột nhiên, Hứa Chí Vĩ bước lên trước, ném cây súng lục trong tay xuống hồ, sau đó rút đao ra tự chém vào cánh tay, hô lớn:

- Cảm tạ Thiếu soái không giết, Chí Vĩ nguyện thề chết đi theo, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không từ!

Vừa dứt lời, hai mươi hai vị cao thủ Đường gia còn lại cũng tiến lên trước hai bước, ném súng lục xuống, vung đao tự chém vào cánh tay, đồng thanh hô to:

- Cảm tạ Thiếu soái không giết, chúng tôi nguyện thề chết đi theo, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không từ!

Sở Thiên cười cười, nụ cười cũng rất mệt mỏi:

- Các ngươi trở về đi, ngủ một giấc thật ngon. Nếu ngày mai khi mặt trời mọc còn không đổi ý, các ngươi có thể tìm đến Dương Phi Dương. Soái quân chưa bao giờ cự tuyệt những người nhiệt huyết muốn đồng sinh cộng tử.

Đôi mắt Dương Phi Dương lộ vẻ tán thành, bước tới rót rượu cho Sở Thiên.

Lý Thần Châu khẽ thở dài, nhàn nhạt nói:

- Tuyệt!

Không tuyệt sao được, Hứa Chí Vĩ bọn họ tuy chỉ có hai mươi ba người, nhưng đều là tinh anh của Đường gia, giờ đã tuyệt vọng hoàn toàn về Đường gia, đương nhiên sẽ nảy sinh nỗi oán hận lớn. Một ngày nào đó khi Soái quân chính thức khai chiến với Đường môn, bọn họ nhất định sẽ là quân tiên phong cảm tử.

Một lát sau, tất cả mọi người đều tản đi, mặt hồ tĩnh lặng như một mặt gương.

Lý Thần Châu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhìn nhìn đồng hồ. Lúc này đang là chín giờ ba chín phút.

Anh ta còn chưa biết, vào lúc này, ở một nơi cách đó một ngàn bảy trăm km, một sự kiện lớn đã xảy ra.

Ở Chu gia tiểu viện, đèn đuốc sáng trưng.

Lúc này Chu Long Kiếm vẫn chưa ngủ, đang tính toán xem một tỷ tư kia phải làm sao để rửa từ đen thành trắng đây.

Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn reo lên, mặt ông ta biến sắc. Năm nay, chỉ duy có một lần Diệp Tam Tiếu ở Thượng Hải chết, thuộc hạ mới gọi đến số này để báo cáo mà thôi, sau đó không còn ai gọi tới nữa. Chiếc điện thoại nửa năm chẳng dùng tới một lần này giờ lại có tiếng chuông vang lên, chắc chắn có chuyện lớn.

Chu Long Kiếm nhấc điện thoại, dùng giọng uy nghiêm nói:

- Chuyện gì?

- Đường Đại Long điều hết quân tinh nhuệ, quyết quét sạch địa bàn của Soái quân tại Hàng Châu!

Giọng nói của Chu Long Kiếm vẫn bình thản như cũ, nói:

- Khi nào?

- Chính là đêm nay, chín giờ ba chín phút thì kết thúc.

Chu Long Kiếm đặt điện thoại xuống, mặt sầm xuống khủng khiếp. Bỗng, ông ta hất mạnh cái điện thoại xuống đất, khẽ gầm lên:

- Đường Đại Long, đồ con lợn, đồ con lợn!

Ông ta hoàn toàn có lý do để phẫn nộ. Đường Đại Long tự tìm cớ cho Sở Thiên dìm chết chính mình. Chu Long Kiếm thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh cây đao của Sở Thiên đâm vào ngực Đường Đại Long. Ông ta không sợ Sở Thiên, nhưng lúc này đang là lúc cần dùng người, bất kể là trung ương hay chính ông ta đều phải nhờ tới mũi dao nhọn là Soái quân để chặt tận gốc tổ chức Đột Đột.

Chu Long Kiếm biết Sở Thiên là người thông minh. Soái quân vẫn đang tìm lý do. Sở Thiên đâu phải không biết lợi dụng cơ hội mà diệt Đường Đại Long kia chứ? Nếu Sở Thiên yêu cầu giết Đường Đại Long rồi mới đồng ý tiêu diệt tổ chức Đột Đột thì ông ta phải làm sao đây?

Lầu Yến Tử tại Hàng Châu, Đường Đại Long tựa vào chiếc ghế thoải mái, nhìn Châu Vinh Phát đang đứng cung kính, cười nói:

- Cuộc tấn công có thuận lợi không?

Chu Vinh Phát gật gật đầu, không khỏi đắc ý, nói:

- Hoàng Thiên Hùng như con chó mất nhà, lồm cồm tháo chạy. Nếu không vì Lão gia yêu cầu tha cho gã một lần, giờ e gã đã là hồn ma dưới đao rồi.

Đường Đại Long khẽ hừ nhẹ, khinh khỉnh nói:

- Sở Thiên cũng thật là hồ đồ, phái tên háo sắc như Hoàng Thiên Hùng về Hàng Châu áp chế ta ư? Lão tử ta ném cho nó hai đứa con gái là đã chẳng biết trời cao đất rộng gì nữa rồi, còn xưng anh xưng em với ta, còn không xem lại mình là ai! Ta tha cho nó cũng là để một con đường lùi cho chính mình, tránh để Soái quân lấy cớ ta chém chết Đường chủ của chúng.

Châu Vinh Phát tiến lên trước vài bước, rót thêm rượu cho Đường Đại Long, thản nhiên nói:

- Hiện tại, Soái quân ở Hàng Châu đã bị diệt hết, sau này lại là thiên hạ của chúng ta rồi! Cũng không biết Đường gia ở thủ đô tiến hành có thuận lợi hay không?

Đường Đại Long ngửa cổ uống hết chỗ rượu mạnh, hà ra một hơi thật dài, nói:

- Rượu này của Đường gia ngon thật! Chẳng ngờ phương Nam cũng có loại rượu mạnh thế này! Vinh Phát, điều này cậu khỏi cần lo lắng. Đường môn đã cam đoan với ta, Đường Sơn Phong lần này sẽ mang theo toàn người tài giỏi tại kinh thành, còn có Đường đao Liệt Dực đi theo. Sở Thiên chỉ có cửu tử nhất sinh. Cho dù hắn có thoát được thì cũng chẳng sao, dù sao chúng ta cũng có lý do để diệt Hoàng Thiên Hùng.

Chu Vinh Phát tươi cười, tán dương nói:

- Lão gia thông minh, cho dù Sở Thiên chất vấn, chúng ta có thể nói, Hoàng Thiên Hùng thừa dịp lão gia không có ở đây, cưỡng đoạt con gái nuôi và ái thiếp của lão gia, còn lăng nhục họ. Tin rằng Sở Thiên cũng không nói được gì.

Đường Đại Long gật gật đầu, cười sang sảng, rồi chợt nhớ tới điều gì đó, tò mò hỏi:

- Hoàng Thiên Hùng chạy đi đâu rồi? Về Thượng Hải rồi hả?

Chu Vinh Phát lắc đầu, ánh mắt liếc vào Vân Nam trên bản đồ, cung kính nói:

- Tới Vân Nam đầu quân cho anh em kết nghĩa của nó là Thiên Lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook