Chương 510: Biến Hóa Dần Nảy Sinh
Nhất Khởi Thành Công
03/10/2013
Gió sớm vi vu thổi hé tấm rèm cửa màu vàng nhạt, mùi đất ẩm đặc trưng chầm chậm tràn vào, thi thoảng có vài tia nắng lấp ló chiếu vào. Chiếc đồng hồ được làm rất tinh tế lặng lẽ điểm vào sáu giờ bốn mươi lăm phút. Trên giường, Sở Thiên khẽ trở mình, từ từ mở mắt, sau đó chậm rãi hít sâu.
Tối qua thật sự quá mệt mỏi, Sở Thiên và anh Húc bọn họ trốn về xong, thấy tình hình vết thương của chú bé con có chuyển biến xấu, vì thế lại bất chấp nguy hiểm đưa cậu ta tới một bệnh viện tư, lo lắng vật lộn mãi tới nửa đêm mới dần dần có thể thở phào. Anh Húc còn để lại vài anh em chăm sóc cho cậu bé.
Vẫn luyện công điều khí như cũ, Sở Thiên biết rõ luyện tập thường xuyên mới tinh thông nên không thể lãng phí thời gian vui chơi. Hắn chưa từng cho rằng thân thủ của hắn là vô địch thiên hạ, thậm chí còn chưa đạt tới giới hạn cao nhất. Tại Thiên Triều rộng lớn, không biết có bao nhiêu cao thủ thân thủ trác tuyệt lại mai danh ẩn tích. Bất luận là bạn bè hay là đối thủ, phải dùng thực lực để quyết định sinh tử cho bản thân.
Mười lăm phút sau, Sở Thiên trở nên vui vẻ sảng khoái, bật dậy đi dánh răng rửa mặt. Vệ sinh cá nhân xong, hắn bước ra phòng khách. Chẳng ngờ anh Húc cũng đã dậy, đang ngồi trên Sofa vặn eo bẻ cổ. Phía trước mặt có mấy miếng bánh Sandwich và trứng tráng. Bên cạnh có máy đun cà phê đen đang sôi sùng sục và nhỏ giọt xuống.
Anh Húc nghe tiếng bước chân của Sở Thiên, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, cười nói:
- Dậy sớm thế?
Sở Thiên đi đến bên Sofa ngồi xuống, thoải mái dựa vào gối nói:
- Thói quen! Anh chẳng phải còn dậy sớm hơn sao. Nhưng, vẻ mặt anh hình như hơi tiều tụy, ngủ không được ngon giấc?
Đương nhiên ngủ không ngon rồi, anh Húc khẽ cười khổ. Tối qua đã chết người nhiều như vậy, khiến nhiệt huyết qua đi anh ta thấy hơi hoảng. Hồi trước hai bang vài trăm người hỗn chiến, lúc cảnh sát đủng đỉnh tới, số người bị thương tuy nhiều vô số, nhưng số người chết không nhiều hơn mười người. Đâu có giống như tối qua, hơn trăm thi thể nằm ngổn ngang, hoàn thành hết cả chỉ tiêu của năm rồi.
Anh Húc cầm cà phê đen đã được lọc lên, cùng hai miếng Sandwich đẩy tới trước mặt Sở Thiên, đáp:
- Bình thường anh ngủ một mạch tới giữa trưa, nhưng hôm nay bất kể thế nào cũng không ngủ được. Trận tối qua lớn như vậy, khiến người trên kẻ dưới của Đông Hưng hội đều sôi sục như nồi cháo. Nhưng lạ một cái là, cảnh sát lại như là bị ăn phải thuốc súng vậy, ra lệnh truy nã em.
Sở Thiên nhớ tới vết thương trên đùi Tiếu Thanh Băng, khẽ cười, nhấc cà phê lên nhấp vài ngụm, nhàn nhạt nói:
- Đêm qua, có một cảnh sát vì muồn moi tung tích của anh từ miệng em liền nhét súng cảnh sát vào tay em, định vu cáo. Để không phu tấm lòng tốt của gã, em dùng khẩu súng cảnh sát đó bắn vào đùi gã.
Anh Húc đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười ha ha, luôn miệng nói:
- Đã thật! Đã thật! Đối xử với bọn cảnh sát này thì phải dùng thủ đoạn như vậy, anh gia nhập xã hội đen cũng là nhờ công lao của cảnh sát. Tám năm trước, chứng kiến một trận chém giết, cảnh sát mượn cớ muốn giết một vị lão đại nào đó liền ép anh làm chứng nhận diện ông ta.
- Mà lúc ấy anh còn có chút lương tâm, mãi không chịu phối hợp. Bọn chúng cho anh vào tù, tội danh là tang trữ ma túy trái phép.
Anh Húc nhớ tới chuyện đau buồn ngày xưa, trên mặt có vài phần thương cảm:
- Kết quả là chúng bắt anh ngồi tù suốt hai năm trời. Anh ra tù xong thề sẽ lăn lộn xã hội đen, mà còn phải là một trên xã hội đen ra trò.
Những con người bất hạnh đều có nỗi bất hạnh không giống nhau. Sở Thiên thật không ngờ một người luôn phóng khoáng không câu nệ như anh Húc từng long đong lận đận như vậy. Xem ra chuyện đường cùng phải lên Lương Sơn là câu chuyện xảy ra ở mọi thời đại. Vì thế, hắn lên tiếng an ủi:
- Anh Húc, chuyện cũ đã qua. Có lẽ phải cảm ơn những tên cảnh sát đã vu khống hãm hại anh vì những thành tựu anh đang có lúc này.
Anh Húc gật gật đầu, cảm giác không khí hơi nặng nề, lập tức nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, người anh em, anh có chút băn khoăn, tối qua anh cũng ở hiện trường. Sao cảnh sát không tới tìm anh, cũng không tới niêm phong địa bàn và bắt anh em của Hắc Dạ hội, lại còn mặc anh và Đông Hưng hội vật lộn với nhau. Lẽ nào cả trăm thi thể đó chúng đều không nhìn thấy?
Theo thông lệ, chỉ cần Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội có xung đột gây ra án mạng, Đội chống xã hội đen lập tức sẽ gọi anh Húc và Triệu Bảo Khôn đến Cục cảnh sát cảnh cáo để cho bọn họ biết điều mà kiềm chế một chút, đừng để đến lúc mọi người đều khó xử thì lão đại của cả hai bên sẽ phải vào ngồi tù mọt gông.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, lập tức hiểu mấu chốt vấn đề, thản nhiên nói:
- Tối qua cảnh sát ở hiện trường không nhìn thấy anh, mà bọn Trần Cương Mãnh lại đều bị giết hết. Những ông chủ lớn xung quanh đều là những kẻ thông minh, chứng kiến cảnh đao quang kiếm ảnh thảm sát xong đương nhiên đều ngậm miệng như thóc. Vì vậy cảnh sát không có chứng cớ gì để tìm anh.
- Sở dĩ không gọi các anh tới hợp tác điều tra, ngoài việc tập trung lực lượng đi tìm kẻ cuồng sát là em, càng chủ yếu là họ cho rằng trận tàn sát tối qua là một cơ hội. Đợi bọn anh và Đông Hưng hội chém giết nhau người sống kẻ chết rồi ngồi đó mà ngư ông đắc lợi. Chỉ cần chém một phát là chết cả hai bang, cái này được gọi là lâm vào nguy hiểm mới phát huy được tiềm năng.
Anh Húc gật gật đầu. Cũng đúng, dù sao chuyện tối qua đã khiến cảnh sát có vẻ hành sự kém cỏi. Đối với bọn họ mà nói, làm vài động tác nhỏ để lấy lại thể diện và có cái mà giải thích với dân chẳng bằng chống đỡ áp lực từ mọi phương, vung lưới lớn chờ đợi hai con cá lớn tự chui đầu vào. Xem ra cảnh sát bây giờ càng ngày càng thông minh.
Sở Thiên hít một hơi thật sâu, cắn mấy miếng Sandwich, nhai thật kỹ và suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói:
- Anh Húc, tình hình xã hội đen Hongkong đã bắt đầu thay đổi rồi. Bất luận thế nào, Đông Hưng hội đều sẽ đem khoản nợ máu này đổ lên người Hắc Dạ hội, dùng lý do này để tiến hành tuyên chiến toàn diện. Vì thế các anh phải cẩn thận.
Vẻ mặt anh Húc rất bình tĩnh, cầm tách cà phê ấm, cười nói:
- Anh biết Triệu Bảo Khôn đang đợi cơ hội này, nhưng gã không ngờ rằng đã phải trả giá cho cơ hội này quá thê thảm. Hơn trăm quân tinh nhuệ của Đông Hưng hội đã bị chém sạch. Ngay cả kẻ vấy đầy máu của anh em Hắc Dạ hội là Trần Cương Mãnh cũng chết thảm.
Sở Thiên lẩm bẩm một mình:
- Tứ đại thiên vương đã chết mất hai rồi.
Anh Húc hơi kinh ngạc, Đông Hưng hội còn có ba thiên vương, sao lại bảo là đã xử được hai rồi? Nhưng vì nể mặt Sở Thiên, anh ta cũng không tiện nói là hắn sai, tiếp tục bổ sung nói:
- Đông Hưng hội không đáng để lo nghĩ. Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không nuốt được chúng ta. Giờ có giương oai múa võ ũng chẳng được gì đâu, nhưng bên cảnh sát kiệm lời thì anh mới không nắm được.
Sở Thiên uống ngụm cà ê vừa đắng vừa thơm đậm đà, khóe miệng khẽ nhếch lên cười:
- Yên tâm, vậy thì cho bọn họ kiệm lời hẳn đi.
Trong lúc nói chuyện, dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn kèm tiếng hỏi:
- Đại ca đã dậy chưa? Ở đâu thế?
Lập tức liền thấy Thủy ca vội vàng chạy tới, trên mặt rịn đầy mồ hôi, nhưng vẫn cung kính hướng Sở Thiên và anh Húc chào hỏi, sau đó mới lo lắng nói:
- Lão đại, sự tình không hay rồi.
Anh Húc mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- A Thủy, có việc gì mà kinh ngạc như vậy?
Anh Thủy lau mồ hôi trên đầu, hít thở rồi mới nói:
- Lão đại, cảnh sát tìm kiếm Thiếu soái khắp nơi không có kết quả, bèn ra lệnh cho tất cả các bang của Hongkong, yêu cầu phối hợp, tìm kiếm tung tích Thiếu soái theo kiểu cuốn chiếu. Ai có thể cung cấp manh mối, tiền thưởng là một trăm ngàn, ai có thể bắt sống nộp cho đồn cảnh sát, tiền thưởng là hai triệu.
Sở Thiên và anh Húc đều nhìn nhau cười.
- Kẻ nào tự ý giấu giếm sẽ bị xử đồng phạm, Đội trưởng Đội chống xã hội đen Tiếu Thanh Băng còn tuyên bố không chính thức rằng, nếu trong hai ngày không có manh mối hoặc không bắt được người, cảnh sát sẽ đích thân lục soát quy mô lớn tất cả các địa điểm của mọi băng đảng xã hội đen.
Thủy ca nói tới đây có khẽ cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Thực ra là mượn cớ quét dọn địa bàn thôi.
Anh Húc cười lạnh vài tiếng, trên mặt hiện vẻ khinh thường:
- Cảnh sát thật đúng là vung tay quá trán, do chính họ không có năng lực gây ra chuyện rồi lại lãng phí tiền thuế của người dân. Còn đổ trách nhiệm lên đầu các băng đảng lớn, cái tên Tiếu Thanh Băng này thật sự là đáng ghét quá! Hơn nữa còn là một tên tiểu nhân thực sự, ông sớm muộn cũng sẽ chém gã làm đôi.
Anh Thủy chần chừ một lát, cuối cùng cũng mở miệng:
- Nghe nói Tiếu Thanh Băng tối qua bị trúng đạn, lúc này còn đang ở trong bệnh viện.
Mắt Sở Thiên hấp háy cười, nhàn nhạt đáp:
- Là do tôi bắn đấy, cậu biết gã đang ở bệnh viện nào không? Tôi dành chút thời gian đi thăm gã. Một số kẻ luôn tự cảm thấy mình ưu việt, khi bị một chút uất ức liền liều sống liều chết. Tôi muốn tới nói với gã, muốn khiêu khích tôi thì quá ngây thơ rồi.
Anh Húc và Thủy ca nhìn nhau. Sở Thiên này cũng quá khủng khiếp, trong lúc này rồi mà vẫn còn muốn giáo huấn Tiếu Thanh Băng, có vẻ như hơi không biết nhận thức tình hình. Nhưng nghĩ tới sự dũng mãnh tối qua của bọn hắn thì lại tự thấy mình đã lo lắng quá đà. Những người này đều là những người làm việc cẩn thận. Nếu không cũng không sống được cho tới hôm nay.
Thủy ca thấy Sở Thiên đang nhìn mình, vội cung kính trả lời:
- Ở Bệnh viện Bác Ái!
Sở Thiên nhớ kỹ cái tên Bệnh viện Bác Ái trong đầu.
Anh Húc rót đầy cà phê cho Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, em thực sự muốn đi tìm gã ư?
Sở Thiên gật gật đầu, giải thích nói:
- Em phải đánh cho Tiếu Thanh Băng tâm phục khẩu phục. Nếu không, không chỉ có em sẽ bị bất tiện trong hành động, Hắc Dạ hội cũng không ngừng gặp phải phiền toái. Nhỡ có kẻ biết em và anh Húc có quan hệ gì đó với nhau, Đông Hưng hội nhất định sẽ xúi bảy các băng đảng khác gây áp lực cho anh Húc, yêu cầu nộp em ra. Đến lúc đó chúng ta lại càng bị động.
Thủy ca khẽ thở dài, từ đáy lòng khen:
- Thiếu soái quả là liệu sự như thần, Đông Hưng hội hiện tại đang khăng khăng anh Húc và Thiếu soái có quan hệ. Còn nói nếu muốn chứng minh trong sạch, trừ phi để Đông Hưng hội và các băng nhóm khác vào lục soát địa bàn của Hắc Dạ. Kết quả là bị em kiên quyết gạt đi, nhưng ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Cho nên, tôi nhất định phải đánh tan ý nghĩ đối địch của Tiếu Thanh Băng với tôi. Với sự thông minh của gã, tôi tin gã sẽ đưa ra lựa chọn.
Sở Thiên ngửa cổ uống cạn ly cà phê đắng, ánh mắt thoáng hiện sát khí khó phát giác được.
- Nếu gã vẫn quyết tâm đối đầu với tôi, tôi không ngại cho gã đắp quốc kỳ đâu.
Thủy ca trong lòng hơi sợ hãi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Sở Thiên.
Anh Húc nghiêng đầu nhìn Sở Thiên, thở dài chân thành nói:
- May thay chúng ta là anh em chứ không phải kẻ thù. Nếu không anh sẽ mất ngủ cả đêm đấy.
Sở Thiên đứng lên, xoay xoay lưng cho khỏi mỏi, cười đáp lại:
- Tin rằng không lâu nữa là anh có thể ngủ ngon rồi. Anh Húc, để không liên lụy tới mọi người, bọn em tạm thời không ở đây nữa. Mấy ngày này, ngoài việc ngăn không cho Đông Hưng hội tới quấy rồi, anh cũng tìm vài anh em đáng tin cậy phục kích Triệu Bảo Khôn vài lần.
Anh Húc hơi kinh ngạc, không khỏi hỏi:
- Em có dụng ý gì?
Hai bang hầm hè nhau nhiều năm như vậy, phần tử của hai bang đều lấy việc giết lão đại của đối phương làm mục đích. Vì vậy bên cạnh lão đại hai bang đều có năm sáu mươi quân tinh nhuệ thường xuyên theo sát. Trong đó có không ít súng tốt và người có thân thủ tốt. Hơn nữa bọn họ không hề lơi lỏng cảnh giác. Muốn giết hai lão đại chỉ có ba phút để thực hiện.
Nếu trong vòng ba phút không giết được tất cả năm, sáu mươi quân tinh nhuệ này, vài trăm, thậm chí cả nghìn người sẽ từ khắp nơi đổ về cứu viện. Như vậy có thể tưởng tượng việc đánh lén khó khăn tới mức nào. Tối qua, sở dĩ anh Húc chỉ có mười mấy người đồng hành là bởi vì muốn nhanh chóng được gặp Sở Thiên. Nếu không chắc chắn không thể lơ là như vậy.
- Không cần phải thành công, dọa một chút là được.
Nụ cười đa mưu túc trí lại hiện ra, Sở Thiên đi tới vỗ vai anh Húc, đầy thâm ý nói:
- Anh nói xem, chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ. Một kẻ đến ngủ cũng không được yên ổn, sác xuất đưa ra quyết định sai lầm sẽ cao như thế nào đây? Thời khắc mấu chốt, một sai lầm nho nhỏ sẽ dẫn đến đại họa.
Anh Húc lộ vẻ tươi cười, dựng ngón cái nói:
- Cao kiến!
Sở Thiên khiêm tốn cười cười, xoay người đi về phía bậc thang Đi được vài mét, hẵn bỗng nhiên dừng bước, trên mặt lộ vẻ quan tâm:
- Anh Húc, nếu bé con tỉnh lại, anh bảo các anh em đón về chăm sóc nhé. Cậu nhóc này đáng thương quá! Vết thương trên mặt cứ như cắt vào tim em.
Anh Húc gật gật đầu, đáp lại:
- Yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho cậu bé thật tốt!
Chưa đầy vài phút, một chiếc xe mang biển số giả được lái ra khỏi hầm để xe, lái về phía Bệnh viện Bác Ái.
Tại đại sảnh, Thủy ca im lặng ở lại đó hơn mười phút, đợi anh Húc ăn xong ba miếng Sandwich và hai ly cà phê rồi mới nói khẽ:
- Đại ca, hắn…à không, Thiếu soái thực sự có cách xử lý cảnh sát ư? Phải biết rằng, tối qua anh ta còn nổ súng bắn Tiếu Thanh Băng, giờ lại đi tìm gã liệu có phải là hành động tự chui đầu vào rọ không?
Anh Húc rút khăn tay quệt quệt mồm, lấy thuốc lá trên bàn ra hút, anh ta cũng là người giỏi về quan sát, từ khi biết Sở Thiên đến nay, chưa từng gặp hắn hút thuốc bao giờ. Vì vậy, để Sở Thiên không bị khói thuốc của anh ta ảnh hưởng, khi hai người gặp mặt, anh ta tuyệt đối không móc thuốc lá ra.
Nửa điếu thuốc đã cháy hết, anh Húc búng tàn thuốc, cuối cùng cũng trả lời anh Thủy:
- A Thủy, mày cho rằng bọn họ là những người kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, làm việc không biết chừng mực sao? Dù anh chưa tiếp xúc với họ nhiều, cũng chỉ có hai lần gặp mặt, nhưng cậu ta chưa từng thua bao giờ. Tại Tam Giác Vàng là như vậy, trận đánh lớn tối qua cũng vậy.
Thủy ca không nói gì, nhưng lại đang suy nghĩ.
Anh Húc nhả ra hai vòng khói. Trong sương khói mờ ảo, ánh mắt anh ta càng thêm sâu thẳm. Anh ta chậm rãi nói:
- Mày nên biết Tam Giác Vàng là chỗ như thế nào, đó là một cấm khu mà nói chuyện không hợp là rút súng ra bắn chết, bọn họ lại có thể sống rất thoải mái, ngay cả Sa tiên sinh cũng phải coi trọng bọn họ. Vì sao ư? Lẽ nào chỉ là do thân thủ của họ? Không, còn có cả trí thông minh nữa.
Thủy ca chỗ hiểu chỗ không, gật gật đầu.
- Huống chi, năng lực của bọn họ không thể xem thường được.
Anh Húc hơi hé môi, nhưng không nói ra những lời đó. Những tài liệu tình báo mà anh ta phải bỏ ra nhiều tiền mới mua được cho biết, Sở Thiên lúc trước diệt hội Hắc Long là mượn dùng cơ quân chấp pháp của chính phủ, đưa Soái quân len lỏi vào từng bộ phận lớn nhỏ của hội Hắc Long.
Người như thế nào mới có thể khiến chính phủ đưa tay ra viện trợ chứ? Anh Húc đương nhiên biết trọng lượng của điều đó, đây cũng là lý do anh ta muốn quy thuận Soái quân. Tuy rằng anh ta chưa từng bị nền chính trị văn hóa mang màu sắc Thiên Triều hun đúc, nhưng "Thủy Hử truyện" thì đã xem qua mười mấy lần. Ban đầu nhạo báng việc quy thuận của hảo hán Lương Sơn, sau cùng lại hiểu và thán phục.
Lúc này, tại một căn phòng thuê bí mật tại Thâm Quyến.
Giữa phòng có một chiếc bàn tròn. Có hai người ngồi trên ghế bày xung quanh bàn tròn.
Một chiếc TV màu cũ đặt trên chiếc tủ cách đó không xa. Cũng may là nó vẫn còn phát ra âm thanh và hiện hình được. Chiếc TV đang lớn tiếng phát bài hát “Bản Sắc Anh Hùng”
Ngồi ở phía nam chính là Hỏa Pháo. Anh ta nhìn người đàn ông trung niên trước mặt chằm chằm, rút từ trong ngực ra năm trăm nghìn tệ đặt bộp lên bàn, hạ giọng nói:
- Cửu Đầu Xà, đây là năm trăm nghìn tệ. Hai mươi nghìn là tiền thuê tàu, ba mươi nghìn là tiền vũ khí đạn dược. Mày đếm đi rồi sắp xếp chuyến tàu sớm nhất cho bọn tao sang Hongkong. Còn cần thêm bốn khẩu súng và bốn trăm viên đạn.
Năm trăm nghìn tệ này là số tiên phi nghĩa của bọn Hỏa Pháo. Tối qua, sau khi được nghe báo giá của Cửu Đầu Xà, bọn Hỏa Pháo bắt đầu nhăn nhó mặt mày. Bốn người suy tính xong quyết định trước tiên góp đủ hai mươi nghìn tiền thuê tàu đưa cho Cửu Đầu Xà. Tiền vũ khí đạn dược chờ đến Hongkong rồi tính. Nếu thật sự không có tiền thì sẽ đi cướp súng của cảnh sát Hongkong.
Để góp đủ hai mươi nghìn, ngoại trừ hơn bảy nghìn trên người ra, chỉ còn mười mấy tấm thẻ ngân hàng trên xe cảnh sát mà Ách Chuy tiện tay cầm đi. Chẳng còn cách nào khác, ngựa chết cũng coi như sống mà chữa chạy, bốn người đội mũ tới một cây ATM của một ngân hàng nhà nước trên Đại lộ Thâm Nam, lén lút thử dùng mật mã rút tiền từ mười mấy tấm thẻ ngân hàng này.
Cũng không biết đã làm ai cảm động mà khi đút tấm thẻ đầu tiên vào, còn chưa kịp nhập mật mã, máy ATM đã lập tức lạch cạch đùn tiền ra ngoài. Nhìn chỗ tiền đó, bọn Hỏa Pháo không hề mừng rỡ như điên mà cầm lấy, họ quay đầu sợ hãi chạy ra ngoài. Bọn họ nhớ tới Bảo vệ Hứa, người đã nhận án tử hình vì trường hợp tương tự.
May mà Ách Chuy thông minh, chạy được hơn mười thước lại quay đầu chạy lại, vốc đống tiền cú ùn ùn ra ôm vào lòng. Bọn Hỏa Pháo ban đầu ngẩn ra sợ hãi, sau cũng tỉnh ra, tự tát mình mấy cài rồi cũng chạy về nhặt tiền. Bốn người mang về đếm, tất cả là sáu mươi nghìn đồng bạc. Ông trời đã giúp họ giải quyết vấn đề nan giải trong nháy mắt.
Cửu Đầu Xà sờ soạng tiền trên bàn vài cái, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:
- Người anh em, không cần đếm, chúng ta đều là đồng hương, chút tin tưởng này ít ra cũng có. Đêm nay có thuyền về Hongkong, hai giờ đêm ra bến Miệng Rắn. Đêm nay em sẽ báo cho annh biết địa điểm lên tàu. Trên tàu sẽ có hàng mà các anh cần.
- Mặt khác, em tặng thêm cho các anh hai khẩu AK tự động và năm trăm viên đạn. Giờ các anh chưa cần trả ơn cho em vội, chờ khi các anh phát tài rồi thưởng cho anh em cũng được.
Căn phòng thuê của Cửu Đầu Xà quả thật còn cất giấu hai vũ khí lớn nữa. Đó là do hai người khách nhập cư trái phép không cẩn thận bỏ quên trên thuyền của gã, đã hai năm rồi vẫn chưa trở về đòi lại.
Sau này vô tình xem bản tin, Cửu Đầu Xà mới biết hai gã gà mờ này dùng súng đồ chơi vào cướp tiệm vàng ở Hongkong bị bắt, trong lòng càng thêm lo lắng. Phải biết rằng, ở một nơi như Thiên Triều, cầm thứ này ra rêu rao khắp nơi chỉ có chết. Để không ở đó cũng không an toàn. Vì vậy, gã quyết định đem hai thứ này tặng họ. Vừa được người khác mang ơn, vừa nhân tiện tống khứ đi.
Nghe lời nói của Cửu Đầu Xà, Hỏa Pháo vội nắm lấy tay Cửu Đầu Xà, cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Người anh em, mày đúng là Lôi Phong sống của miền Đông Bắc!
Bệnh viện Bác Ái, người ra kẻ vào tấp nập.
Tiếu Thanh Băng nằm trên giường bệnh, liếc nhìn cuộn băng tư liệu tối qua. Tuy rằng có thể thấy rõ Sở Thiên và anh Húc chuyện trò vui vẻ, thậm chí cũng có thể thấy hành động ngang ngược càn rỡ của bọn Trần Cương Mãnh, nhưng lại không nhìn thấy bọn Sở Thiên đã tàn sát côn đồ Đông Hưng hội như thế nào. Như vậy càng không thể biết anh Húc có tham dự việc này hay không và bị thương hay đã chết.
Ạnh ta cũng chẳng thông cảm với Đông Hưng hội bị chết nhiều người như vậy. Ngoài việc hơi khó báo cáo giải thích với cấp trên, anh ta thậm chí còn cho rằng đây là chuyện tốt. Nếu hơn trăm sinh mạng của Đông Hưng hội có thể khiến cho hai bang phái điện cuồng trả thù, vậy thì anh ta có bị phê bình hay xử phạt cũng chẳng sao.
Ngửi mùi thuốc sát trùng đặc trưng trong phòng bệnh, anh ta cảm thấy có chút mệt mỏi, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi. Sự phẫn nộ lại xua tan đi mệt nhọc, anh ta thề phải dùng hết sức lực để bắt Sở Thiên.
Cửa, bỗng nhiên mở ra.
Tối qua thật sự quá mệt mỏi, Sở Thiên và anh Húc bọn họ trốn về xong, thấy tình hình vết thương của chú bé con có chuyển biến xấu, vì thế lại bất chấp nguy hiểm đưa cậu ta tới một bệnh viện tư, lo lắng vật lộn mãi tới nửa đêm mới dần dần có thể thở phào. Anh Húc còn để lại vài anh em chăm sóc cho cậu bé.
Vẫn luyện công điều khí như cũ, Sở Thiên biết rõ luyện tập thường xuyên mới tinh thông nên không thể lãng phí thời gian vui chơi. Hắn chưa từng cho rằng thân thủ của hắn là vô địch thiên hạ, thậm chí còn chưa đạt tới giới hạn cao nhất. Tại Thiên Triều rộng lớn, không biết có bao nhiêu cao thủ thân thủ trác tuyệt lại mai danh ẩn tích. Bất luận là bạn bè hay là đối thủ, phải dùng thực lực để quyết định sinh tử cho bản thân.
Mười lăm phút sau, Sở Thiên trở nên vui vẻ sảng khoái, bật dậy đi dánh răng rửa mặt. Vệ sinh cá nhân xong, hắn bước ra phòng khách. Chẳng ngờ anh Húc cũng đã dậy, đang ngồi trên Sofa vặn eo bẻ cổ. Phía trước mặt có mấy miếng bánh Sandwich và trứng tráng. Bên cạnh có máy đun cà phê đen đang sôi sùng sục và nhỏ giọt xuống.
Anh Húc nghe tiếng bước chân của Sở Thiên, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, cười nói:
- Dậy sớm thế?
Sở Thiên đi đến bên Sofa ngồi xuống, thoải mái dựa vào gối nói:
- Thói quen! Anh chẳng phải còn dậy sớm hơn sao. Nhưng, vẻ mặt anh hình như hơi tiều tụy, ngủ không được ngon giấc?
Đương nhiên ngủ không ngon rồi, anh Húc khẽ cười khổ. Tối qua đã chết người nhiều như vậy, khiến nhiệt huyết qua đi anh ta thấy hơi hoảng. Hồi trước hai bang vài trăm người hỗn chiến, lúc cảnh sát đủng đỉnh tới, số người bị thương tuy nhiều vô số, nhưng số người chết không nhiều hơn mười người. Đâu có giống như tối qua, hơn trăm thi thể nằm ngổn ngang, hoàn thành hết cả chỉ tiêu của năm rồi.
Anh Húc cầm cà phê đen đã được lọc lên, cùng hai miếng Sandwich đẩy tới trước mặt Sở Thiên, đáp:
- Bình thường anh ngủ một mạch tới giữa trưa, nhưng hôm nay bất kể thế nào cũng không ngủ được. Trận tối qua lớn như vậy, khiến người trên kẻ dưới của Đông Hưng hội đều sôi sục như nồi cháo. Nhưng lạ một cái là, cảnh sát lại như là bị ăn phải thuốc súng vậy, ra lệnh truy nã em.
Sở Thiên nhớ tới vết thương trên đùi Tiếu Thanh Băng, khẽ cười, nhấc cà phê lên nhấp vài ngụm, nhàn nhạt nói:
- Đêm qua, có một cảnh sát vì muồn moi tung tích của anh từ miệng em liền nhét súng cảnh sát vào tay em, định vu cáo. Để không phu tấm lòng tốt của gã, em dùng khẩu súng cảnh sát đó bắn vào đùi gã.
Anh Húc đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười ha ha, luôn miệng nói:
- Đã thật! Đã thật! Đối xử với bọn cảnh sát này thì phải dùng thủ đoạn như vậy, anh gia nhập xã hội đen cũng là nhờ công lao của cảnh sát. Tám năm trước, chứng kiến một trận chém giết, cảnh sát mượn cớ muốn giết một vị lão đại nào đó liền ép anh làm chứng nhận diện ông ta.
- Mà lúc ấy anh còn có chút lương tâm, mãi không chịu phối hợp. Bọn chúng cho anh vào tù, tội danh là tang trữ ma túy trái phép.
Anh Húc nhớ tới chuyện đau buồn ngày xưa, trên mặt có vài phần thương cảm:
- Kết quả là chúng bắt anh ngồi tù suốt hai năm trời. Anh ra tù xong thề sẽ lăn lộn xã hội đen, mà còn phải là một trên xã hội đen ra trò.
Những con người bất hạnh đều có nỗi bất hạnh không giống nhau. Sở Thiên thật không ngờ một người luôn phóng khoáng không câu nệ như anh Húc từng long đong lận đận như vậy. Xem ra chuyện đường cùng phải lên Lương Sơn là câu chuyện xảy ra ở mọi thời đại. Vì thế, hắn lên tiếng an ủi:
- Anh Húc, chuyện cũ đã qua. Có lẽ phải cảm ơn những tên cảnh sát đã vu khống hãm hại anh vì những thành tựu anh đang có lúc này.
Anh Húc gật gật đầu, cảm giác không khí hơi nặng nề, lập tức nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, người anh em, anh có chút băn khoăn, tối qua anh cũng ở hiện trường. Sao cảnh sát không tới tìm anh, cũng không tới niêm phong địa bàn và bắt anh em của Hắc Dạ hội, lại còn mặc anh và Đông Hưng hội vật lộn với nhau. Lẽ nào cả trăm thi thể đó chúng đều không nhìn thấy?
Theo thông lệ, chỉ cần Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội có xung đột gây ra án mạng, Đội chống xã hội đen lập tức sẽ gọi anh Húc và Triệu Bảo Khôn đến Cục cảnh sát cảnh cáo để cho bọn họ biết điều mà kiềm chế một chút, đừng để đến lúc mọi người đều khó xử thì lão đại của cả hai bên sẽ phải vào ngồi tù mọt gông.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, lập tức hiểu mấu chốt vấn đề, thản nhiên nói:
- Tối qua cảnh sát ở hiện trường không nhìn thấy anh, mà bọn Trần Cương Mãnh lại đều bị giết hết. Những ông chủ lớn xung quanh đều là những kẻ thông minh, chứng kiến cảnh đao quang kiếm ảnh thảm sát xong đương nhiên đều ngậm miệng như thóc. Vì vậy cảnh sát không có chứng cớ gì để tìm anh.
- Sở dĩ không gọi các anh tới hợp tác điều tra, ngoài việc tập trung lực lượng đi tìm kẻ cuồng sát là em, càng chủ yếu là họ cho rằng trận tàn sát tối qua là một cơ hội. Đợi bọn anh và Đông Hưng hội chém giết nhau người sống kẻ chết rồi ngồi đó mà ngư ông đắc lợi. Chỉ cần chém một phát là chết cả hai bang, cái này được gọi là lâm vào nguy hiểm mới phát huy được tiềm năng.
Anh Húc gật gật đầu. Cũng đúng, dù sao chuyện tối qua đã khiến cảnh sát có vẻ hành sự kém cỏi. Đối với bọn họ mà nói, làm vài động tác nhỏ để lấy lại thể diện và có cái mà giải thích với dân chẳng bằng chống đỡ áp lực từ mọi phương, vung lưới lớn chờ đợi hai con cá lớn tự chui đầu vào. Xem ra cảnh sát bây giờ càng ngày càng thông minh.
Sở Thiên hít một hơi thật sâu, cắn mấy miếng Sandwich, nhai thật kỹ và suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói:
- Anh Húc, tình hình xã hội đen Hongkong đã bắt đầu thay đổi rồi. Bất luận thế nào, Đông Hưng hội đều sẽ đem khoản nợ máu này đổ lên người Hắc Dạ hội, dùng lý do này để tiến hành tuyên chiến toàn diện. Vì thế các anh phải cẩn thận.
Vẻ mặt anh Húc rất bình tĩnh, cầm tách cà phê ấm, cười nói:
- Anh biết Triệu Bảo Khôn đang đợi cơ hội này, nhưng gã không ngờ rằng đã phải trả giá cho cơ hội này quá thê thảm. Hơn trăm quân tinh nhuệ của Đông Hưng hội đã bị chém sạch. Ngay cả kẻ vấy đầy máu của anh em Hắc Dạ hội là Trần Cương Mãnh cũng chết thảm.
Sở Thiên lẩm bẩm một mình:
- Tứ đại thiên vương đã chết mất hai rồi.
Anh Húc hơi kinh ngạc, Đông Hưng hội còn có ba thiên vương, sao lại bảo là đã xử được hai rồi? Nhưng vì nể mặt Sở Thiên, anh ta cũng không tiện nói là hắn sai, tiếp tục bổ sung nói:
- Đông Hưng hội không đáng để lo nghĩ. Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không nuốt được chúng ta. Giờ có giương oai múa võ ũng chẳng được gì đâu, nhưng bên cảnh sát kiệm lời thì anh mới không nắm được.
Sở Thiên uống ngụm cà ê vừa đắng vừa thơm đậm đà, khóe miệng khẽ nhếch lên cười:
- Yên tâm, vậy thì cho bọn họ kiệm lời hẳn đi.
Trong lúc nói chuyện, dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn kèm tiếng hỏi:
- Đại ca đã dậy chưa? Ở đâu thế?
Lập tức liền thấy Thủy ca vội vàng chạy tới, trên mặt rịn đầy mồ hôi, nhưng vẫn cung kính hướng Sở Thiên và anh Húc chào hỏi, sau đó mới lo lắng nói:
- Lão đại, sự tình không hay rồi.
Anh Húc mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- A Thủy, có việc gì mà kinh ngạc như vậy?
Anh Thủy lau mồ hôi trên đầu, hít thở rồi mới nói:
- Lão đại, cảnh sát tìm kiếm Thiếu soái khắp nơi không có kết quả, bèn ra lệnh cho tất cả các bang của Hongkong, yêu cầu phối hợp, tìm kiếm tung tích Thiếu soái theo kiểu cuốn chiếu. Ai có thể cung cấp manh mối, tiền thưởng là một trăm ngàn, ai có thể bắt sống nộp cho đồn cảnh sát, tiền thưởng là hai triệu.
Sở Thiên và anh Húc đều nhìn nhau cười.
- Kẻ nào tự ý giấu giếm sẽ bị xử đồng phạm, Đội trưởng Đội chống xã hội đen Tiếu Thanh Băng còn tuyên bố không chính thức rằng, nếu trong hai ngày không có manh mối hoặc không bắt được người, cảnh sát sẽ đích thân lục soát quy mô lớn tất cả các địa điểm của mọi băng đảng xã hội đen.
Thủy ca nói tới đây có khẽ cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Thực ra là mượn cớ quét dọn địa bàn thôi.
Anh Húc cười lạnh vài tiếng, trên mặt hiện vẻ khinh thường:
- Cảnh sát thật đúng là vung tay quá trán, do chính họ không có năng lực gây ra chuyện rồi lại lãng phí tiền thuế của người dân. Còn đổ trách nhiệm lên đầu các băng đảng lớn, cái tên Tiếu Thanh Băng này thật sự là đáng ghét quá! Hơn nữa còn là một tên tiểu nhân thực sự, ông sớm muộn cũng sẽ chém gã làm đôi.
Anh Thủy chần chừ một lát, cuối cùng cũng mở miệng:
- Nghe nói Tiếu Thanh Băng tối qua bị trúng đạn, lúc này còn đang ở trong bệnh viện.
Mắt Sở Thiên hấp háy cười, nhàn nhạt đáp:
- Là do tôi bắn đấy, cậu biết gã đang ở bệnh viện nào không? Tôi dành chút thời gian đi thăm gã. Một số kẻ luôn tự cảm thấy mình ưu việt, khi bị một chút uất ức liền liều sống liều chết. Tôi muốn tới nói với gã, muốn khiêu khích tôi thì quá ngây thơ rồi.
Anh Húc và Thủy ca nhìn nhau. Sở Thiên này cũng quá khủng khiếp, trong lúc này rồi mà vẫn còn muốn giáo huấn Tiếu Thanh Băng, có vẻ như hơi không biết nhận thức tình hình. Nhưng nghĩ tới sự dũng mãnh tối qua của bọn hắn thì lại tự thấy mình đã lo lắng quá đà. Những người này đều là những người làm việc cẩn thận. Nếu không cũng không sống được cho tới hôm nay.
Thủy ca thấy Sở Thiên đang nhìn mình, vội cung kính trả lời:
- Ở Bệnh viện Bác Ái!
Sở Thiên nhớ kỹ cái tên Bệnh viện Bác Ái trong đầu.
Anh Húc rót đầy cà phê cho Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, em thực sự muốn đi tìm gã ư?
Sở Thiên gật gật đầu, giải thích nói:
- Em phải đánh cho Tiếu Thanh Băng tâm phục khẩu phục. Nếu không, không chỉ có em sẽ bị bất tiện trong hành động, Hắc Dạ hội cũng không ngừng gặp phải phiền toái. Nhỡ có kẻ biết em và anh Húc có quan hệ gì đó với nhau, Đông Hưng hội nhất định sẽ xúi bảy các băng đảng khác gây áp lực cho anh Húc, yêu cầu nộp em ra. Đến lúc đó chúng ta lại càng bị động.
Thủy ca khẽ thở dài, từ đáy lòng khen:
- Thiếu soái quả là liệu sự như thần, Đông Hưng hội hiện tại đang khăng khăng anh Húc và Thiếu soái có quan hệ. Còn nói nếu muốn chứng minh trong sạch, trừ phi để Đông Hưng hội và các băng nhóm khác vào lục soát địa bàn của Hắc Dạ. Kết quả là bị em kiên quyết gạt đi, nhưng ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Cho nên, tôi nhất định phải đánh tan ý nghĩ đối địch của Tiếu Thanh Băng với tôi. Với sự thông minh của gã, tôi tin gã sẽ đưa ra lựa chọn.
Sở Thiên ngửa cổ uống cạn ly cà phê đắng, ánh mắt thoáng hiện sát khí khó phát giác được.
- Nếu gã vẫn quyết tâm đối đầu với tôi, tôi không ngại cho gã đắp quốc kỳ đâu.
Thủy ca trong lòng hơi sợ hãi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Sở Thiên.
Anh Húc nghiêng đầu nhìn Sở Thiên, thở dài chân thành nói:
- May thay chúng ta là anh em chứ không phải kẻ thù. Nếu không anh sẽ mất ngủ cả đêm đấy.
Sở Thiên đứng lên, xoay xoay lưng cho khỏi mỏi, cười đáp lại:
- Tin rằng không lâu nữa là anh có thể ngủ ngon rồi. Anh Húc, để không liên lụy tới mọi người, bọn em tạm thời không ở đây nữa. Mấy ngày này, ngoài việc ngăn không cho Đông Hưng hội tới quấy rồi, anh cũng tìm vài anh em đáng tin cậy phục kích Triệu Bảo Khôn vài lần.
Anh Húc hơi kinh ngạc, không khỏi hỏi:
- Em có dụng ý gì?
Hai bang hầm hè nhau nhiều năm như vậy, phần tử của hai bang đều lấy việc giết lão đại của đối phương làm mục đích. Vì vậy bên cạnh lão đại hai bang đều có năm sáu mươi quân tinh nhuệ thường xuyên theo sát. Trong đó có không ít súng tốt và người có thân thủ tốt. Hơn nữa bọn họ không hề lơi lỏng cảnh giác. Muốn giết hai lão đại chỉ có ba phút để thực hiện.
Nếu trong vòng ba phút không giết được tất cả năm, sáu mươi quân tinh nhuệ này, vài trăm, thậm chí cả nghìn người sẽ từ khắp nơi đổ về cứu viện. Như vậy có thể tưởng tượng việc đánh lén khó khăn tới mức nào. Tối qua, sở dĩ anh Húc chỉ có mười mấy người đồng hành là bởi vì muốn nhanh chóng được gặp Sở Thiên. Nếu không chắc chắn không thể lơ là như vậy.
- Không cần phải thành công, dọa một chút là được.
Nụ cười đa mưu túc trí lại hiện ra, Sở Thiên đi tới vỗ vai anh Húc, đầy thâm ý nói:
- Anh nói xem, chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ. Một kẻ đến ngủ cũng không được yên ổn, sác xuất đưa ra quyết định sai lầm sẽ cao như thế nào đây? Thời khắc mấu chốt, một sai lầm nho nhỏ sẽ dẫn đến đại họa.
Anh Húc lộ vẻ tươi cười, dựng ngón cái nói:
- Cao kiến!
Sở Thiên khiêm tốn cười cười, xoay người đi về phía bậc thang Đi được vài mét, hẵn bỗng nhiên dừng bước, trên mặt lộ vẻ quan tâm:
- Anh Húc, nếu bé con tỉnh lại, anh bảo các anh em đón về chăm sóc nhé. Cậu nhóc này đáng thương quá! Vết thương trên mặt cứ như cắt vào tim em.
Anh Húc gật gật đầu, đáp lại:
- Yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho cậu bé thật tốt!
Chưa đầy vài phút, một chiếc xe mang biển số giả được lái ra khỏi hầm để xe, lái về phía Bệnh viện Bác Ái.
Tại đại sảnh, Thủy ca im lặng ở lại đó hơn mười phút, đợi anh Húc ăn xong ba miếng Sandwich và hai ly cà phê rồi mới nói khẽ:
- Đại ca, hắn…à không, Thiếu soái thực sự có cách xử lý cảnh sát ư? Phải biết rằng, tối qua anh ta còn nổ súng bắn Tiếu Thanh Băng, giờ lại đi tìm gã liệu có phải là hành động tự chui đầu vào rọ không?
Anh Húc rút khăn tay quệt quệt mồm, lấy thuốc lá trên bàn ra hút, anh ta cũng là người giỏi về quan sát, từ khi biết Sở Thiên đến nay, chưa từng gặp hắn hút thuốc bao giờ. Vì vậy, để Sở Thiên không bị khói thuốc của anh ta ảnh hưởng, khi hai người gặp mặt, anh ta tuyệt đối không móc thuốc lá ra.
Nửa điếu thuốc đã cháy hết, anh Húc búng tàn thuốc, cuối cùng cũng trả lời anh Thủy:
- A Thủy, mày cho rằng bọn họ là những người kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, làm việc không biết chừng mực sao? Dù anh chưa tiếp xúc với họ nhiều, cũng chỉ có hai lần gặp mặt, nhưng cậu ta chưa từng thua bao giờ. Tại Tam Giác Vàng là như vậy, trận đánh lớn tối qua cũng vậy.
Thủy ca không nói gì, nhưng lại đang suy nghĩ.
Anh Húc nhả ra hai vòng khói. Trong sương khói mờ ảo, ánh mắt anh ta càng thêm sâu thẳm. Anh ta chậm rãi nói:
- Mày nên biết Tam Giác Vàng là chỗ như thế nào, đó là một cấm khu mà nói chuyện không hợp là rút súng ra bắn chết, bọn họ lại có thể sống rất thoải mái, ngay cả Sa tiên sinh cũng phải coi trọng bọn họ. Vì sao ư? Lẽ nào chỉ là do thân thủ của họ? Không, còn có cả trí thông minh nữa.
Thủy ca chỗ hiểu chỗ không, gật gật đầu.
- Huống chi, năng lực của bọn họ không thể xem thường được.
Anh Húc hơi hé môi, nhưng không nói ra những lời đó. Những tài liệu tình báo mà anh ta phải bỏ ra nhiều tiền mới mua được cho biết, Sở Thiên lúc trước diệt hội Hắc Long là mượn dùng cơ quân chấp pháp của chính phủ, đưa Soái quân len lỏi vào từng bộ phận lớn nhỏ của hội Hắc Long.
Người như thế nào mới có thể khiến chính phủ đưa tay ra viện trợ chứ? Anh Húc đương nhiên biết trọng lượng của điều đó, đây cũng là lý do anh ta muốn quy thuận Soái quân. Tuy rằng anh ta chưa từng bị nền chính trị văn hóa mang màu sắc Thiên Triều hun đúc, nhưng "Thủy Hử truyện" thì đã xem qua mười mấy lần. Ban đầu nhạo báng việc quy thuận của hảo hán Lương Sơn, sau cùng lại hiểu và thán phục.
Lúc này, tại một căn phòng thuê bí mật tại Thâm Quyến.
Giữa phòng có một chiếc bàn tròn. Có hai người ngồi trên ghế bày xung quanh bàn tròn.
Một chiếc TV màu cũ đặt trên chiếc tủ cách đó không xa. Cũng may là nó vẫn còn phát ra âm thanh và hiện hình được. Chiếc TV đang lớn tiếng phát bài hát “Bản Sắc Anh Hùng”
Ngồi ở phía nam chính là Hỏa Pháo. Anh ta nhìn người đàn ông trung niên trước mặt chằm chằm, rút từ trong ngực ra năm trăm nghìn tệ đặt bộp lên bàn, hạ giọng nói:
- Cửu Đầu Xà, đây là năm trăm nghìn tệ. Hai mươi nghìn là tiền thuê tàu, ba mươi nghìn là tiền vũ khí đạn dược. Mày đếm đi rồi sắp xếp chuyến tàu sớm nhất cho bọn tao sang Hongkong. Còn cần thêm bốn khẩu súng và bốn trăm viên đạn.
Năm trăm nghìn tệ này là số tiên phi nghĩa của bọn Hỏa Pháo. Tối qua, sau khi được nghe báo giá của Cửu Đầu Xà, bọn Hỏa Pháo bắt đầu nhăn nhó mặt mày. Bốn người suy tính xong quyết định trước tiên góp đủ hai mươi nghìn tiền thuê tàu đưa cho Cửu Đầu Xà. Tiền vũ khí đạn dược chờ đến Hongkong rồi tính. Nếu thật sự không có tiền thì sẽ đi cướp súng của cảnh sát Hongkong.
Để góp đủ hai mươi nghìn, ngoại trừ hơn bảy nghìn trên người ra, chỉ còn mười mấy tấm thẻ ngân hàng trên xe cảnh sát mà Ách Chuy tiện tay cầm đi. Chẳng còn cách nào khác, ngựa chết cũng coi như sống mà chữa chạy, bốn người đội mũ tới một cây ATM của một ngân hàng nhà nước trên Đại lộ Thâm Nam, lén lút thử dùng mật mã rút tiền từ mười mấy tấm thẻ ngân hàng này.
Cũng không biết đã làm ai cảm động mà khi đút tấm thẻ đầu tiên vào, còn chưa kịp nhập mật mã, máy ATM đã lập tức lạch cạch đùn tiền ra ngoài. Nhìn chỗ tiền đó, bọn Hỏa Pháo không hề mừng rỡ như điên mà cầm lấy, họ quay đầu sợ hãi chạy ra ngoài. Bọn họ nhớ tới Bảo vệ Hứa, người đã nhận án tử hình vì trường hợp tương tự.
May mà Ách Chuy thông minh, chạy được hơn mười thước lại quay đầu chạy lại, vốc đống tiền cú ùn ùn ra ôm vào lòng. Bọn Hỏa Pháo ban đầu ngẩn ra sợ hãi, sau cũng tỉnh ra, tự tát mình mấy cài rồi cũng chạy về nhặt tiền. Bốn người mang về đếm, tất cả là sáu mươi nghìn đồng bạc. Ông trời đã giúp họ giải quyết vấn đề nan giải trong nháy mắt.
Cửu Đầu Xà sờ soạng tiền trên bàn vài cái, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:
- Người anh em, không cần đếm, chúng ta đều là đồng hương, chút tin tưởng này ít ra cũng có. Đêm nay có thuyền về Hongkong, hai giờ đêm ra bến Miệng Rắn. Đêm nay em sẽ báo cho annh biết địa điểm lên tàu. Trên tàu sẽ có hàng mà các anh cần.
- Mặt khác, em tặng thêm cho các anh hai khẩu AK tự động và năm trăm viên đạn. Giờ các anh chưa cần trả ơn cho em vội, chờ khi các anh phát tài rồi thưởng cho anh em cũng được.
Căn phòng thuê của Cửu Đầu Xà quả thật còn cất giấu hai vũ khí lớn nữa. Đó là do hai người khách nhập cư trái phép không cẩn thận bỏ quên trên thuyền của gã, đã hai năm rồi vẫn chưa trở về đòi lại.
Sau này vô tình xem bản tin, Cửu Đầu Xà mới biết hai gã gà mờ này dùng súng đồ chơi vào cướp tiệm vàng ở Hongkong bị bắt, trong lòng càng thêm lo lắng. Phải biết rằng, ở một nơi như Thiên Triều, cầm thứ này ra rêu rao khắp nơi chỉ có chết. Để không ở đó cũng không an toàn. Vì vậy, gã quyết định đem hai thứ này tặng họ. Vừa được người khác mang ơn, vừa nhân tiện tống khứ đi.
Nghe lời nói của Cửu Đầu Xà, Hỏa Pháo vội nắm lấy tay Cửu Đầu Xà, cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Người anh em, mày đúng là Lôi Phong sống của miền Đông Bắc!
Bệnh viện Bác Ái, người ra kẻ vào tấp nập.
Tiếu Thanh Băng nằm trên giường bệnh, liếc nhìn cuộn băng tư liệu tối qua. Tuy rằng có thể thấy rõ Sở Thiên và anh Húc chuyện trò vui vẻ, thậm chí cũng có thể thấy hành động ngang ngược càn rỡ của bọn Trần Cương Mãnh, nhưng lại không nhìn thấy bọn Sở Thiên đã tàn sát côn đồ Đông Hưng hội như thế nào. Như vậy càng không thể biết anh Húc có tham dự việc này hay không và bị thương hay đã chết.
Ạnh ta cũng chẳng thông cảm với Đông Hưng hội bị chết nhiều người như vậy. Ngoài việc hơi khó báo cáo giải thích với cấp trên, anh ta thậm chí còn cho rằng đây là chuyện tốt. Nếu hơn trăm sinh mạng của Đông Hưng hội có thể khiến cho hai bang phái điện cuồng trả thù, vậy thì anh ta có bị phê bình hay xử phạt cũng chẳng sao.
Ngửi mùi thuốc sát trùng đặc trưng trong phòng bệnh, anh ta cảm thấy có chút mệt mỏi, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi. Sự phẫn nộ lại xua tan đi mệt nhọc, anh ta thề phải dùng hết sức lực để bắt Sở Thiên.
Cửa, bỗng nhiên mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.