Đô Thị Thiếu Soái

Chương 167: Buổi tối yên bình

Nhất Khởi Thành Công

07/06/2013

Mụ Lệ nghe thấy tiếng súng xé rách bầu trời đêm, trên mặt nở ra một nụ cười tươi như hoa.

Thế nhưng nụ cười chỉ diễn ra trong giây lát, lập tức cứng lại, hiển hiện sự đau thương vĩnh hằng.

Bởi vì viên đạn không bắn trúng Sở Thiên, Hải Tử hay Quang Tử như ả tưởng tượng.

Mấy viên đạn xuyên thủng đầu Trưởng Tôn Cẩn Thành, lồng ngực của Trưởng Tôn Tử Quân, yết hầu Hàn lão gia tử, máu tươi bắn ra tung tóe, như những bông hoa đỏ thẫm trong nền trời đêm.

Trưởng Tôn Tử Quân ngã xuống ánh mắt tràn ngập không cam lòng, không hiểu được tại sao mình lại chết.

- A.

- Không, không, không phải bọn họ, không phải bọn họ.

Mụ điên cuồng gào thét, tràn ngập bi phẫn, chạy vào tòa nhà bỏ hoang, chỉ vào mấy người Sở Thiên thét lên:

- Là bọn chúng, là bọn chúng.

Sở Thiên thở dài, từ khi Ưu Mỹ Tử dùng súng ám sát mình, bản thân trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết, sao có thể bỏ qua sự nguy hiểm của toà nhà bỏ hoang bên cạnh? Cho nên khi mình bước vào khu đô thị Ma quỷ và thiên sứ thì Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm cũng bắt đầu tiến vào tòa nhà bỏ hoang thanh lý hết mọi nguy hiểm. Mụ Lệ thuê mấy tên sát thủ kia không thể nói không ưu tú, không thể nói không làm hết trách nhiệm, đáng tiếc bọn hắn gặp sát thủ trời sinh Thiên Dưỡng Sinh à Cô Kiếm, kết cục tự hiểu rồi.

Một lát sau, mấy anh em Soái quân trong tòa nhà bỏ hoang đi ra, họ cũng là các chiến hữu của Hải Tử và Quang Tử, trong tay của bọn họ cầm theo mấy khẩu súng bắn tỉa (chắc là 46. Biên: súng ngắm có nhiều loại chứ, gì cứ phải 46, 46 là hàng hiếm đấy nhá), sắc mặt rất bình tĩnh, tựa hồ mấy phát đạn kia không phải bọn họ. Khi nhìn thấy tay mụ Lệ, bọn họ liền thay Trưởng Tôn Cẩn Thành cầu nguyện. Quang Tử dựa theo lời Sở Thiên dặn dò, bảo với bọn họ: nếu như mụ Lệ kia buông tha cho việc đánh lén Sở Thiên, không có ra hiệu nổ súng, thì cho bọn chúng một con đường sống; ngược lại thì nổ súng tiêu diệt bọn họ. Sinh tử nắm trong tay Sở Thiên, tuy nhiên sự ngu ngốc của bọn chúng đã bỏ qua cơ hội sống mà phải đền mạng.

Mụ Lệ nổi điên, nhào tới thi thể hai cha con Trưởng Tôn, khóc rống vô cùng đau thương.

Sở Thiên thở dài nói:

- Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể tha, người tự gây nghiệt không thể sống.

Nói xong, chầm chậm xoay người rời đi, mụ Lệ hét thảm một tiếng, tung người, đoản kiếm trong tay lóe sáng đâm tới Sở Thiên. Thiên Dưỡng Sinh trợn mắt, ánh đao đen nhánh hoa lệ vòng tròn. Thân thể ả đứng sững lại, máu tươi từ trong ngực dần chảy ra. Cô Kiếm biến sắc, thân hình chớp động, lăng không đá Lệ tỷ một phát rơi vào trong khu đô thị giải trí. Một lát sau, 'Oanh' một tiếng, ả nổ thành thịt vụn, Hải Tử cùng Quang Tử nhanh chóng chạy qua xem xét, nhìn thấy một ít mảnh thuốc nổ bay lả tả, chắc hẳn là thứ còn sót lại trên người ả. Ai cũng lạnh toát không ngờ trên người mụ Lệ còn dấu thuốc nổ.

Lúc này, Sở Thiên đã đi khá xa, thần sắc cô đơn, ngân nga nhỏ nhẹ giai điêu mà Bàn Đại Hải đánh đàn - Ngư chu Xướng văn. Đêm tối rất yên tĩnh. Sở Thiên thầm nghĩ, về sau đêm Thượng Hải càng yên tĩnh, Tương bang bị diệt, đám Trưởng Tôn Cẩn Thành cũng về Tây Thiên, tương lai còn có ai có thể chống lại Soái quân? Đã không có đối thủ trên giang hồ, có hay không cảm thấy tịch mịch? Bàn Đại Hải an lành chết trong tay mình, còn mình thì khi kết thúc ra sao?

Vân Thủy sơn cư, Sở Thiên nhìn Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội rất vui mừng, tâm tình mất mác cũng được chút an ủi. Đêm nay, mình cứu thoát hai chị em Tiêu gia nhưng tâm trạng Bát gia vẫn không khá hơn là bao. Sau khi Bát gia nói chuyện cùng hai chị em, liền tới cạnh Sở Thiên, mang theo nụ cười nói:

- Sở Thiên, cha nuôi có một chuyện muốn nhờ.

Sở Thiên vội cung kính mở miệng trả lời:

- Cha có việc gì cứ dặn dò, chỉ cần Sở Thiên có thể, Sở Thiên nhất định sẽ dốc toàn lực.

Bát gia gật đầu, bảo chú Trung mang một bát canh gà hầm nhâm sâm cho Sở Thiên, rồi nói:

-Cha muốn giao Thanh bang cho con, hợp nhất với Soái quân cũng được, tách ra quản lý cũng không sao, cha cũng không có ý kiến.

Bên cạnh, Hải Tử cùng Quang Tử rất kinh ngạc, không thể tưởng được Bát gia muốn giao lại Thanh bang cho Sở Thiên, thậm chí thể hợp với Soái quân, xem ra Bát gia muốn nương tựa vào Sở Thiên rồi.



Sở Thiên dường như đã đoán trước việc này, trên mặt không có chút nào biến hóa, bình tĩnh trả lời:

- Tốt, con sẽ hợp Thanh bang với Soái quân.

Lập tức nói với Hải Tử:

- Anh Hải, chuyện này anh tới xử lý nhé.

- Thiếu soái, còn có chúng tôi thì sao?

Thiên Lang giáo Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn không biết tới từ lúc nào hào sảng cười cười nói:

- Thiếu soái, cậu cũng không nên chỉ hợp mỗi Thanh bang, Thiên Lang giáo chúng tôi cũng chờ cậu tới quản lý đây.

Sở Thiên đoán được việc Thiên Lang giáo sẽ quy thuận Soái quân nhưng không nghĩ sẽ sớm như thế này, mình vừa tiêu diệt Trưởng Tôn Cẩn Thành, Đặng Siêu đã xuất hiện ở Vân Thủy sơn cư có thể thấy ông già này luôn chú ý nhất cử nhất động của Soái quân. Bất quá, trong mắt Sở Thiên, Đặng Siêu và Hắc Tiễn đêu là hán tử có khí phách, đáng giá kết giao làm bạn, vì vậy cười cười nói:

- Đặng giáo chủ cứ đùa? Thiên Lang giáo hai trăm anh em, mỗi người đều là đàn ông nhiệt huyết, Soái quân sao có thể dung hợp được?

- Ha ha ha, Thiếu soái mới là nói đùa, chúng tôi Thiên Lang giáo toàn thể trên dưới đều kính trọng cách làm người và thân thủ của Thiếu soái, sớm đã có ý kết giao.

Đặng Siêu ho khan vài tiếng, tiếp tục mở miệng nói:

- Huống chi Đặng Siêu ngày càng lớn tuổi, thật sự khó lòng thống soái hết hai trăm huynh đệ, nếu như tùy ý phóng túng bọn họ lại sợ lạnh tâm nam nhi nhiệt huyết, hư mất quy củ giang hồ, cho nên Đặng Siêu khẩn cầu nhân nghĩa của Thiếu soái cho chúng tôi quy thuận.

Sau khi nói xong, Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn quỳ xuống.

Sở Thiên nhanh chóng đỡ bọn họ dậy, thở dài, nói:

- Đặng giáo chủ đạo nghĩa sâu xa, thật sự khiến cho Sở Thiên xấu hổ, vậy mà Đặng giáo chủ hào khí, Sở Thiên làm sao có thể keo kiệt?

Lại vỗ vỗ bả vai Đặng Siêu nói:

- Từ nay, anh em Thiên Lang giáo chính là anh em của Sở Thiên, anh em Soái quân chính là anh em của Thiên Lang giáo.

- Tạ ơn Thiếu soái.

Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn cùng nhau cảm tạ, giọng nói rất vui mừng.

Hải Tử và Quang Tử tưởng mình đang mơ, ông trời ơi, Thiên Lang giáo cũng quy thuận Soái quân, từ nay Soái quân tại Thượng Hải hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc. Tam đệ thật sự lợi hại, một tháng đã thay đổi toàn bộ trật tự xã hội đen ở Thượng Hải, biến Soái quân từ trăm người lên ngàn người thật sự không thể tưởng tượng được. Lúc trước, Hải Tử và Quang Tử kết bái với Sở Thiên là hành động sáng suốt nhất trong đời bọn họ.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, nói với Hải Tử:

- Anh Hải, cụ thể anh bàn lại với Đặng giáo chủ, nhưng có hai cái điều kiện tiên quyết, Thiên Lang giáo địa bàn tuyệt đối không thay đổi, Thiên Lang giáo nhân thủ tuyệt đối không chia rẽ.



Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn lại cảm thấy rất sung sướng, Thiếu soái quả nhiên là nhân trung chi long, đối nhân xử thế hợp lý hợp tình, thuộc hạ làm sao sẽ không dốc sức liều mạng vì hắn?

Bát gia và chú Trung nhìn nhau, khóe miệng cười vui vẻ, từ đêm nay, thiên hạ Thượng Hải không bao giờ còn có cái gì Tương bang, bang Đầu Búa mà chỉ còn có Soái quân.

Đêm nay, Sở Thiên không có trở về Thủy Tạ Hoa Đô mà ở lại Vân Thủy sơn cư. Đêm nay, hắn thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi không muốn cử động nữa. Hải Tử cùng Quang Tử cũng không rời đi, tinh thần toả sáng lôi kéo đám Đăng Siêu xuống nhà uống rượu, chỉ một lát đã thành người một nhà, đã thành anh em. Mọi người thần sắc đều lộ ra vẻ hưng phấn, muốn nghênh đón một ngày mới đến, một ngày mới khác các ngày khác sắp tới.

Sở Thiên muốn chìm vào giấc ngủ nhưng lại không ngủ được. Bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lập tức một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn tiến tới, quay người đóng cửa lại. Sở Thiên mỉm cười, mùi hương của Tiêu Tư Nhu ào ạt tràn ngập mũi, còn chưa có mở miệng nói chuyện, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này đã chui vào trong chăn Sở Thiên, thân hình mềm mại như rắn cuốn lấy thân thể Sở Thiên, Sở Thiên muốn đẩy cô ra, ai biết cô gái nhỏ này lại quấn càng là chặt, bàn tay mềm mại nắm vào nơi nguyên thủy lập tức phản ứng của Sở Thiên.

- Nhớ nha, em lại câu dẫn anh…

Sở Thiên mỉm cười, tay lại không nhàn rỗi, đêm dài dài đằng đẵng, thất lạc luôn cần an ủi, hư không luôn cần bổ sung.(DG: các bác tự hiểu em không nói gì thêm nhé)

Một lát sau, thân thể bóng loáng của hai người đã cuốn chặt lấy nhau, Sở Thiên nhắm mắt lại, vuốt ve lấy chiếc đùi ngọc ngà, trơn nhẵn, có tiếng 'Uhm'nhỏ nhẹ, hạ thân động một cái, tiến quân thần tốc.

Bỗng nhiên, Sở Thiên thấy là lạ, động tác dừng lại, con mắt mở ra, bất đắc dĩ nói:

- Niệm Nhu, tại sao em lại giả làm chị mình?

Tiêu Niệm Nhu bị Sở Thiên phát hiện, cười yếu ớt, ôn nhu nói:

- Vì sao chỉ có chị em là tốt, em sao không bằng chị chứ? Chị em thích anh, em thích anh cũng không kém chị.

Nói xong, chịu đựng đau đớn, ngồi mạnh xuống, nước mắt chậm rãi nhỏ lên lồng ngực Sở Thiên, nóng hổi, nóng hổi đấy, khiến cho Sở Thiên rất áy náy.(DG: thích em này nha. Biên: Được, ông này hợp cạ mình)

- Em đừng khóc, là lỗi của anh.

Sở Thiên thở dài, rất áy náy, do mình chủ quan đã tước đoạt đi trinh tiết của Niệm Nhu, lại thấy dòng lệ của Niệm Nhu, làm sao không đau lòng?

- Anh ngốc ơi, đó là nước mắt hạnh phúc.

Tiêu Niệm Nhu thấp giọng, nỉ non ôn nhu.

- Sao có thể? Anh không thể hứa với em điều gì, không cách nào cho em một tình yêu trọn vẹn, sao em phải tự làm khó mình như vậy.

Sở Thiên lắc đầu nói, mình tương lai không biết sẽ ra sao, làm sao có thể hứa hẹn với côcô ấy. Nếu như nói Sở Thiên không thích Niệm Nhu đó là giả dối; nếu như nói Sở Thiên chỉ thích Niệm Nhu đó cũng là giả dối.

- Em không cần biết sau này ra sao, cũng không cần anh hứa hẹn điều gì, em chỉ muốn anh bây giờ.

Tiêu Niệm Nhu thanh âm rất ôn nhu, mềm mại lại để cho Sở Thiên tim đau nhức:

- Đừng như thế?

Sở Thiên không nói gì, tay trái trái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay phải ôm lấy bờ eo của cô soa nhẹ, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi đỏ thắm của cô; sau đó, hai người giao hòa vào nhau, đêm nay là đêm khắc cốt ghi tâm của hai người.

Ngoài cửa, một bóng hình đang yên lặng đứng nhìn, nước mắt chảy lăn dài trên má, cô không có mở cửa ra, quay người nhẹ nhàng ly khai, ai cũng không biết cô đã tới, cũng chẳng ai biết cô đã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook