Đô Thị Thiếu Soái

Chương 568: Chân Tướng (I)

Nhất Khởi Thành Công

26/10/2013

Triệu Bảo Khôn nhẹ nhàn thở dài lắc đầu, phất tay khiến cho đám thủ hạ đang trong cơn giận giữ lui ra phía sau, ánh mắt đảo qua đám người Tiếu Thanh Băng, cuối cùng dừng trên vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc của Sở Thiên, thản nhiên nói:

- Thiếu soái, tôi đưa hai mươi triệu, nhưng cậu có thể cam đoan rằng từ nay về sau sẽ không đến Đông Hưng hội tìm phiền phức nữa không?

Cáo già này đánh rắn tùy côn, muốn dùng hai mươi triệu để chuộc lại F ca tuyên dương tình cảm an hem của chúng, lại muốn Đông Hưng hội được yên bình trong khoảng thời gian ngắn để khôi phục nguyên khí. Dù sao thế cục hiện tại cũng bất lợi đối với gã, nhu cầu cấp bách lúc này là phải bổ sung cán bộ trung cao tầng cho xã đoàn, suy nghĩ làm sao để đánh vang dội.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Thiên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, bình tĩnh đáp lại:

- Đương nhiên, nếu anh đưa hai mươi triệu, ân oán của chúng ta cũng liền chấm dứt, nếu không tin, anh có thể mời Đội trưởng Tiếu bọn họ đến làm chứng. Từ nay về sau, chỉ cần Đông Hưng hội không mạo phạm Hắc Dạ hội, tôi tuyệt đối không động đến các người.

Lời nói của Sở Thiên khiến ánh mắt Triệu Bảo Khôn quát qua vẻ vui mừng, vỗ mạnh bàn cười nói:

- Được, chúng ta quyết định như vậy đi!

Sau đó lập tức đi tới bên cạnh Tiếu Thanh Băng nói:

- Đội trưởng Tiếu, tôi muốn đạt được hiệp nghị với Thiếu soái, sau này hai bang không xâm phạm lẫn nhau, để người dân Hongkong được an cư lạc nghiệp, hồng hoang diễn nghĩa.

Tiếu Thanh Bằng cười ha hả đáp:

- Rất tốt, rất tốt!

Triệu Bảo Khôn hơi hơi nghiêng người làm ra tư thế mới, dùng âm thanh mà những người có mặt đều nghe thấy nói:

- Chúng tôi muốn mời Đội trưởng Tiếu cùng vài vị Cảnh ti làm công chứng viên, nghe hứa hẹn của tôi và Thiếu soái, cũng tiện cho Đội trưởng Tiếu sau này có lý chấp pháp, không biết các vị có hân hạnh bước đi vài bước không?

Tiếu Thanh Băng cùng ba cảnh ti nhìn nhau một lát, cơ hồ đồng thời mỉm cười gật đầu, vì thế Tiếu Thanh Băng di chuyển xe lăn, chậm rãi trả lời:

- Nếu Khôn gia đã có lòng, vậy Đội trưởng chống Xã hội đen nho nhỏ tôi sao có thể nói không? Huống hồ mục đích xuất hiện hôm nay của chúng tôi chúng là hóa giải ân oán của hai vị. Được, chúng tôi qua đây.

Sở Thiên trước sau vẫn dựa vào ghế, mắt lạnh nhìn bọn họ gây sức ép.

Đám người Tiếu Thanh Băng tới rất nhanh, kỳ thật cuộc nói chuyện vừa nãy bọn họ đã nghe được rành mạch, lập tức cũng không phải vòng vo nhiều, trực tiếp đưa tay cười với Sở Thiên:

- Tôi còn tưởng Thiếu soái và Khôn gia đến chết không buông, không ngờ lại có thể giải quyết trong hòa bình. Đến cuối cùng thì phúc khí của người dân Hongkong vẫn không nhờ Thiếu soái lo lắng?

Nghe được mấy lời ngấm ngầm hại người của Tiếu Thanh băng, Sở Thiên biết người này có địch ý, vì vậy từ chối cho ý kiến, lập tức nắm lấy tay rồi đáp lại:

- Ngoại trừ Khôn gia biết rõ đạo lý, có tình ý, Đội trưởng Tiếu cũng bỏ không ít công sức, Sở Thiên năng lực có lớn hơn nữa cũng không thể đối kháng với chính phủ đặc khu, có gì mà không cảm thấy được?

Tiếu Thanh Băng chỉ cười không nói.

Triệu Bảo Khôn rất nhanh liền viết chi phiếu hai mươi triệu, khi đưa cho Sở Thiên mặt vẫn có chút căng thẳng, hiển nhiên là vô cùng đau lòng vì bị Sở Thiên ép hai mươi triệu. Sau khi Sở Thiên nhận lấy, quét mắt lên con số ở mặt sau, sang sảng cười vài tiếng, sau đó nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Triệu Bảo Khôn, thẳng thắn:

- Khôn gia dường như rất đau lòng?

- Nào có, nào có!

Triệu Bảo Khôn miệng cười ha ha nhưng mắt lại chưa từng rời khỏi chi phiếu, dù sao đó cũng là hai mươi triệu, đổi thành ai cũng đều lưu luyến, nhưng vẫn chống đỡ nói:

- Vì cứu anh em mà bỏ ra hai mươi triệu, có gì phải đau lòng chứ? Hai tỷ tôi cũng bỏ được!

Sở Thiên không thu hồi chi phiếu mà để ở trên tay kích thích con cáo già, đồng lời lớn tiếng gọi:

- Ông chủ, canh thịt bò sao vẫn chưa mang lên?

Lời vừa nói ra đã thấy ông chủ cẩn thận chạy đến, hai tay bưng khay gỗ, trong khay có bát mì thịt bò nóng bỏng, còn có vài cái chén nhỏ tinh xảo, thần tình tươi cười đi tới chỗ bọn Sở Thiên, nhưng chưa đi tới bàn đã bị đám người Lão Yêu ngăn lại, yêu cầu soát người.

Ông chủ chần chừ một lát, nhìn đám người Sở Thiên vài lần, đứng phía ngoài hai thước chờ an hem Hắc Dạ hội soát người, Sở Thiên thừa dịp này cười nói với Triệu Bảo Khôn:

- Khôn gia, anh có muốn phái người đi soát người không? Miễn cho ông chủ bông nhiên từ phía sau lưng hoặc dưới khay lấy ra súng AK bắn anh?

Triệu Bảo Khôn quét mắt nhìn bộ dáng ông chủ, nhẹ nhàng xua tay từ chối, chậm rãi cười nói:

- Ông chủ Ngưu kinh doanh quán rượu Vân Hạc mười mấy năm, phàm là người đến nghĩa trang Vân Hạc cúng tế đều biết ông ấy, thái độ làm người trung hậu thật sự, huống hồ tôi cùng ông ấy xưa nay không cừu không oán, sao ông ta lại muốn mạng tôi chứ?

- Nhưng theo khẩu khí của Thiếu soái, tôi lại cảm thấy cậu đang lo lắng, sợ Triệu mỗ khống chế ông ta để đối phó cậu? Yên tâm, Triệu mỗ không đê tiện vô sỉ như vậy, huống hồ nghe nói ông chủ không thân thích không bạn bè, không ham muốn không đòi hỏi. Cho dù tôi muốn áp chế ông ta cũng không thể. Chẳng lẽ làm nổ quán rượu Vân Hạc sao? Đây không khỏi là ý nghĩ rất kỳ lạ.

Nói tới đây, Triệu Bảo Khôn còn cười to.



Sở Thiên tới lúc này mới biết ông chủ họ Ngưu.

Khi Tiếu Thanh Băng tới quán rượu Vân Hạc đã điều tra trong ngoài mấy lượt, biết bên cạnh không có mai phục lại nhìn thấy những cử chỉ lời nói của ông chủ rất tự nhiên, không hề giống bị người khống chế hoặc uy hiếp nên cũng hoàn toàn yên tâm, lập tức cũng cười nói:

- Không ngờ sát khí của Thiếu soái cũng sợ tử khí của ông chủ đúng là đồ khắc đồ.

Người của Đông Hưng hội cũng lộ vẻ đùa cợt, đương nhiên là vì những ngờ vực vô căn cứ của Sở Thiên mà buồn cười.

Thấy hai người kẻ xướng người họa Sở Thiên cười khổ phất tay để bọn Lão Yêu thả ông chủ vào rồi thản nhiên đáp:

- Khôn gia không sợ gì hết thì Sở Thiên việc gì mà lo lắng chứ? Xem ra vẫn là tôi quá cẩn thận rồi, phải nói là Sở Thiên vẫn chưa biết rõ về HongKong, xem ra phải về rồi.

Lời nói nửa thật nửa đùa khiến Triệu Bảo Khôn vài phần vui sướng, nếu Sở Thiên thật sự trở về đại lục rồi, không còn cái bức tường nhỏ đánh mãi không chết này tra tấn mình thì Đông Hưng hội sẽ nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí, tiến tới lần nữa ngang địa vị với Hắc Dạ hội. Dù sao tuy hôm nay đã định ngày hiệp hội quân tử nhưng không chắc tên này chơi trò gì.

Ông chủ Ngưu đặt canh thịt bò lên bàn một cách cẩn thận rồi cầm khay đi ra.

Mùi của thịt bò và hành hoa và hơi nóng bốc lên đều tản ra hơi thở mê người.

Sở Thiên nhìn bát canh thị bò mấy lần nhưng không hề đưa tay múc ăn mà quay đầu nhìn Triệu Bảo Khôn nói:

- Khôn gia hôm nay khó có dịp gặp mặt và trò chuyện, cũng không biết anh có hứng thú ăn bát canh thịt bò chúc mừng không? Trong cửa hàng bán đồ cho người chết mà anh canh thịt bò thì đúng là việc cả đời khó quên.

Triệu Bảo Khôn nhún vai nhìn bát canh thịt bò vẻ mặt chán ghét nói:

- Ở cái nơi quỷ quái này mà ăn thịt bò thì có thể tôi không cần ăn cơm vài ngày luôn, huống hồ ăn mừng cũng không phải ăn thứ đồ quỷ này, về ăn tôm hùm bào ngư có phải càng ngon hơn không? Thiếu soái đã thích cái thứ đặc biệt này thì tôi cũng thưởng thức từ từ vậy.

Tiếu Thanh Băng trong lòng cũng thầm nghĩ khẩu vị của tên này cũng nặng quá chăng?

Sở Thiên duỗi người, ngón tay kẹp lấy tờ chi phiếu hai mươi triệu đầy thâm ý nói:

- Khôn gia, hôm nay chúng ta đánh cuộc nho nhỏ, nếu lão nhân gia anh uống hai ngụm canh thịt bò thì hai mươi triệu này anh đem về cho anh em tiêu sài có được không? Nhưng xem ra lão nhân gia anh không có hứng thú ăn uống, chắc cũng chẳng có trò nữa rồi.

Nhìn tấm chi phiếu, mắt Triệu Bảo Khôn lập tức đứng yên rồi! Uống hai ngụm canh thịt bò là có thể lấy về hai mươi triệu, đây đúng là việc tốt trên đời, Sở Thiên ép mình còn muốn dẫn dụ F ca cắn câu, muốn tiếp tục đầm phán với mình mới có hai mươi triệu mà giờ mình chỉ cần đụng tay là có thể lấy về.

Mặt Tiếu Thanh Băng cũng có vẻ kinh ngạc, cũng không biết Sở Thiên có dụng ý gì.

F Ca ở bên cạnh hét to:

- Đại ca đừng uống, nói không chừng trong canh thịt bò có độc.

Lời hét ra trước tiên là làm cho mọi người kinh ngạc nhưng lập tức thoải mái trở lại, lúc nãy đều đã xem xét xem ông chủ là người ra sao và hai bên cũng không có thù hận gì thì ông chủ sao lại ngu tới mức cho độc vào hại người chứ? Hơn nữa ông chủ lại không bị bất cứ ai uy hiếp nên không có động cơ nào giết người, hoàn toàn không có khả năng đó.

Cũng giống như bạn không thể cầm dao làm bếp chém người bậy bạ trên đường phố.

Triệu Bảo Khôn nghe được những câu nói của F ca không kìm được cười lắc đầu, tên này đúng là không biết gì, không hề biết củi gạo dầu muối đắt, nhiều anh em chết và bị thương gần đây và cả mười mấy đường khẩu bị tổn hại, phí an ủi và duy tu lớn tới kinh người gần như phải dùng cả năm lợi nhuận của Đông Hưng hội mới có thể bù đắp.

Giờ uống hai ngụm canh lại có thể lấy về hai mươi triệu thì ai mà chả động lòng, hơn nữa có thể mượn cơ hội thể hiện trước mặt anh em Đông Hưng hội, một tên hai đích cớ sao lại không làm chứ? Lúc này Triệu Bảo Khôn ngẩng lên nhìn chằm chằm Sở Thiên rồi cười tủm tỉm hỏi:

- Thiếu soái, những lời của cậu là thật chứ?

Sở Thiên hơi chần chừ, sắc mặt cực kỳ không tự nhiên còn ngắm đi ngắm lại tờ chi phiếu trong tay một lát sau mới nói:

- Cái này, cái này đương nhiên nếu Khôn gia có hứng thú uống thì đương nhiên, hai tay vẫn nắm hai mươi triệu, nhưng lúc nãy Khôn gia không phải nói là về ăn tôm hùm bào ngư à?

Ai cũng có thể thấy tên này dường như đang đổi ý, Triệu Bảo Khôn đương nhiên sẽ không để hắn có cơ hội, trên mặt có vẻ đau thương nói:

- Gần đây Đông Hưng hội tử thương không ít anh em, rất nhiều cô nhi quả phụ không được sắp xếp thỏa đáng, mà hai mươi triệu này lại vừa đủ để cải thiện cuộc sống của họ, nên đừng nói hai ngụm canh nhỏ mà cả hai ngụm thuốc độc tôi cũng không từ.

Lời này đặc biệt cảm động! thành viên Đông Hưng hội ai nấy mắt cũng rưng rưng rồi đều nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Sở Thiên, dường như nếu hắn không đồng ý cho đại ca uống hai ngụm canh thịt bò thì họ sẽ xông lên cho Sở Thiên thành tám miếng, nhưng Sở Thiên vẫn do dự không quyết vẫn kẹp chi phiếu trong lòng bàn tay.

Tiếu Thanh Băng cười thầm, lần này Sở Thiên lộn nhào rồi, gừng càng già càng cay mà, co cho rằng tên già không thích ăn đồ ăn tại cửa hàng của người chết, ai mà biết Triệu Bảo Khôn lấy lui để tiến, xem ra tốn công ép được hai mươi triệu lại phải trả lại Đông Hưng hội đúng là làm khổ nhau.

Văn Băng Tuyết trong lòng lại hơi lo lắng, cứ cảm thấy có gì đó lạ.

Sở Thiên chần chừ gần như phát điên nói:

- Canh này cũng không biết có độc hay không, Khôn gia hay không nên mạo hiểm nữa?

Lúc này mà nói những lời này đúng là vô ích thậm chí còn có chút buồn cười, có độc mà vẫn còn muốn ông chủ nấu canh? Rõ ràng là muốn lợi cơ hội để gạt bỏ chuyện hai mươi triệu, Tiếu Thanh Băng tức thời nói vào lòng quân của Sở Thiên, chậm rãi nói:

- Thiếu soái, cái gọi là lời nói quân tử tứ mã nan truy, giờ cậu mà đổi ý thì anh em của cậu làm sao mà làm người đây?



F ca cũng xoa khuôn mặt bầm tím hét:

- Đúng đấy! Khinh bỉ các người!

Nhìn đám người này, Sở Thiên khẽ thở dài:

- Tôi thực sự sợ canh có độc mà.

Triệu Bảo Khôn nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Vì cô nhi quả phụ, có độc cũng không sợ.

Sở Thiên vẫn cau mày:

- Nhưng chỉ sợ anh em Đông Hưng hội lại đổ tội lên đầu tôi.

F ca dẫn mọi người hô:

- Mày mà quang minh chính đại thì sợ cái gì, chúng tao cũng nói đạo lý mà.

Sở Thiên quay đầu nhìn Tiếu Thanh Băng và cảnh ti nói:

- Cảnh sát sẽ nghi ngờ tôi.

Tiếu Thanh Băng cũng ngay lập tức chặn đường lui của Sở Thiên, cường sảng khoái:

- Tôi và cảnh ti đều có thể làm chứng các cậu không có thời gian vào bép hạ độc, ông chủ cũng không bị các cậu ép hạ độc. Bắt đầu đến giờ, Thiếu soái cũng không hề chạm vào canh nên cho dù trong canh có độc cũng không liên quan tới cậu.

Sở Thiên suy sụp dựa vào chiếc ghế, không mấy dễ chịu không hề tình nguyện đặt tờ chi phiếu lên bàn, tờ chi phiếu nhăn nhúm giống như vẻ bất lực của Sở Thiên, khẽ thở dài nói:

- Mọi người đã kiên quyết như vậy thì tấm chi phiếu hai mươi triệu này của tôi đành mang đánh cược vậy, nhớ là phải uống hai ngụm.

Mọi người đều cười!

Triệu Bảo Khôn lại càng mở cờ trong bụng khó kiềm chế được, món canh vốn kinh tởm giờ lại trở thành sơn hào hải vị, cầm thìa múc canh quấy vài cái hành rồi đựng nửa bát nhỏ cục kỳ rộng rãi nói:

- Để thể hiện thành ý của Triệu Bảo Khôn tôi uống hết nửa bát cho Thiếu soái xem.

Sở Thiên thở dài:

- Có thể không uống sao?

Triệu Bảo Khôn cười ha ha, tay trái cầm lấy chi phiếu tay phải thì bưng canh ngửa đầu uống hết canh.

Canh thịt bò không ngừng chảy xuống cổ họng, nụ cười của Triệu Bảo Khôn cững nở như hoa tươi.

Đặt bát xuống lau miệng tiếp tục cười.

Nhưng nụ cười bỗng khựng lại, giống như bị người nắm được bảy tấc của rắn độc.

Muốn nói gì mà không mở miệng.

Rồi hộc máu.

Người xung quanh đều khiếp sợ chưa kịp phản ứng thì Triệu Bảo Khôn uỵch ngã trên bàn, máu tươi phun ra không thể kìm được, độ đen của máu thể hiện rõ ràng trong canh có độc, hơn nữa với con mắt chuyên nghiệp của Tiếu Thanh Băng và cảnh sát còn dễ dàng nhận ra đây là chất độc chết người Cyanogen hóa kali.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Sở Thiên lại nở nụ cười ngửa đầu hứng nắng.

F ca phản ứng cực nhanh, Triệu Bảo Khôn ngã xuống không tới nửa phút cả người như quỷ khóc thần gào nhào về phía gã, Văn Băng Tuyết vội đưa tay ngăn hành động lỗ mãng của gã lại, đồng thời còn lớn tiếng quát:

- Đại ca của các người là trúng độc mà chết, trước khi sự việc được làm rõ thì ai cũng không được động vào thi thể của anh ta.

F ca mặt đỏ tía tai chỉ vào Sở thiên giống như kẻ thù giết cha, như tâm thần quát:

- Chính hắn hạ độc! Chính là hắn hạ độc!

Lời nói này kích động thần kinh của thành viên Đông Hưng hội mấy chục người lộ ra những tên chói lọi, mí mắt Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh khẽ động, quay người chặn trước mặt Sở Thiên sát khí ngập trời nháy mắt phát ra từ họ, tử sĩ Soái quân cũng vào vị trí vây quanh thành viện Đông Hưng hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook