Chương 406: Cố thủ trại Cáp Nhĩ
Nhất Khởi Thành Công
09/09/2013
Chuông ở trại Cáp Nhĩ này đã mười mấy năm chưa vang lên, âm thanh vang lên trong trẻo vang dội nhưng cũng rất dọa người.
Sở Thiên và đám người Oánh Tử Tử nhanh chóng đi lên cửa trại, nhìn thiết kỵ Thiên Lang đứng bên ngoài cách mấy trăm mét, mọi người đều cười khổ, vừa rồi, theo tin tức của dân trại Cáp Nhĩ, hai nghìn người đúng là không nói sai, càng khiến mọi người la lắng chính là đội súng của Thiên Lang đang diễu võ dương oai.
Sở Thiên cảm giác thấy kì quái, thì thào tự nói:
- Hoang Nguyên tại sao lại có nhiều người như vậy, hôm qua đã giết gần bốn trăm người rồi, bây giờ vẫn còn hai nghìn người, lời kêu gọi của Thiên Lang quả thực rất mạnh, chả trách tối qua rút lui thảm hại, hôm nay lại kéo nhau trở lại.
Oánh Tử Tử lắc đầu không biết, sau đó lấy súng săn từ tay người dân trong thôn, nhìn về phía đội quân tinh nhuệ của Thiên Lang đang dần đến gần, giơ sung lên trời bắn để cảnh cáo không được xâm phạm trại Cáp Nhĩ.
Rầm, rầm, rầm
Tiếng súng liên tiếp vang lên, tiếng súng không chỉ khiến cho người dân trại Cáp nhĩ rơi vào trạng thái cảnh giác, mà còn khiến cho đội thiết kỵ Thiên Lang yên tĩnh trở lại, bọn chúng đang trong trạng thái vây quanh trại Cáp Nhĩ nhưng không lập tức tấn công.
Cờ có tên ‘ Thiên Lang’ bay phấp phới trong gió.
Trong lòng Sở Thiên biết rõ, lại là trò chơi mèo vờn chuột, Thiên Lang chắc chắn muốn thể hiện chút oai mới ra lệnh tấn công.
Quả nhiên, Thiên Lang cưỡi ngựa cùng vài người từ giữa chậm rãi tiến lại, nhìn Oánh Tử Tử và Sở Thiên đang đứng trên cửa, ngửa mặt lên trời cười:
- Từ tối hôm qua tôi cứ nghi hoặc mãi, không biết ai to gan làm loạn giết mấy trăm huynh đệ của tôi, là ai đáng được Oánh Tử Tử đích thân ra tay cứu giúp, thì ra là Soái quân, uy lực của Thiếu soái quả thực không tầm thường.
Sở Thiên không thấy ngạc nhiên chút náo, Hoàng Thiên Hùng tối qua đã trốn thoát trở về, tất nhiên sẽ đem thân phận của hắn nói cho Thiên Lang, ánh mắt hắn tìm kiếm trong đội quân của Thiên Lang bóng dáng của Khả Nhi, Thiên Lang đã xuất hiện ở đây, Khả Nhi chắc chắn cũng ở xung quanh đây.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thiên Lang khiến hắn kinh ngạc:
- Nhưng mà, cho dù là ai cứu, ngày hôm nay cũng không còn đường sống nữa rồi.
Ánh mắt Sở Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Vì sao?
- Bởi vì mày đắc tội với Đường gia, đắc tội với Tổng quản Đường.
Thiên Lang cười gian xảo nói, để kiếm hướng thẳng tới Sở Thiên, hét lớn:
- Lẽ nào mày không biết, kẻ thù của Đường gia chính là kẻ thù của Thiên Lang tao hay sao?
Sở Thiên cuối cùng nở nụ cười khổ, điều lo lắng trong lòng cuối cùng đã trở thành sự thật, Đường gia quả thật đã thu mua Thiên Lang để đối phó với hắn, nhìn chung quanh vài lần, ánh mắt hắn dừng ở phía sau Thiên Lang,:
- Đường Sơn Phong, lén lút trốn sau lưng Thiên Lang làm gì? Đã mua chuộc người ở Hoang Nguyên này để đối phó với tao thì hãy lấy dũng khí đối diện với tao đi?
Sau lưng Thiên Lang lòi ra Đường Sơn Phong, sắc mặt xấu hổ cùng phẫn nộ, chỉ vào Sở Thiên hung tợn mắng:
- Tên tiểu tử dốt nát, chết đến nơi còn dám ngang ngược điên cuồng như thế, đợi tao đem mày ngũ mã phanh thây xem mày còn có thể nói gì.
Sở Thiên cười lớn, ánh mắt mang theo vài phần xem thường nói:
- Đường Sơn Phong, để giết tao mà mày đã phải hao phí không ít tiền tài nhân lực rồi, mày đưa cho Thiên Lang bao nhiêu, cho dù san bằng trại Cáp Nhĩ này, lấy được đầu tao, gã không chừng sẽ giữ mày lại để đòi thêm tiền của Đường gia đấy.
Đường Sơn Phong trong lòng có chút lay động, không kìm được nhìn về phía Thiên Lang, lời của Sở Thiên mặc dù khó nghe nhưng lại có lý. Trong lòng âm thầm quyết định, năm trăm anh em do ông ta mang đến sẽ không xông vào chiến đấu.
Thiên Lang biết Sở Thiên đang khích bác ly gián, vội mở miệng quát:
- Sở Thiên, đừng có giở trò nhanh miệng, nhanh ra đây chịu chết đi.
Oánh Tử Tử nhìn qua Sở Thiên, bình tĩnh hỏi:
- Tại sao bọn chúng đều muốn anh chết vậy?
- Bời vì anh còn sống chính là ác mộng của bọn họ.
Sở Thiên rút hồng chiến đao ra, khí thế không hề thua kém Thiên Lang, âm thanh như sấm:
- Thiên Lang, tối qua là huyết chiến, ngươi đã bại dưới tay tao, hôm nay vẫn dám sao, có phải phải chặt đầu mày thì mới phục?
Lời nói này không chỉ khiến cho sắc mặt của Thiên Lang trở nên cực kỳ khó coi, còn làm cho hơn nghìn thuộc hạ lén lút nhìn trộm mặt gã, trong lòng suy nghĩ lại lần nữa trận chiến tối qua, nếu như tối qua thật sự là Thiên Lang thua, vậy thì có thể hiểu được tại sao lại không thừa thắng xông lên rôi.
Thiên Lang dù sao cũng là bá chủ của Hoang Nguyên, sắc mặt thoáng qua giận dữ liền khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt chuyển qua nhìn chằm chằm Oánh Tử Tử, thâm ý sâu xa hét:
- Oánh Tử Tử, cô bằng lòng vì bọn chúng mà khiến cho trại Cáp Nhĩ cuốn vào chuyện này, trở thành một đống hoang tàn sao? Nếu như hiện tại các đưa Sở Thiên đưa ra khỏi cửa trai, tôi lập tức mang người trở về Hoang Nguyên, tuyệt đối không động đến một gọng cây ngọn cỏ của trại Cáp Nhĩ
Đầu Sở Thiên lập tức như to ra, Thiên Lang đáng chết thật không đơn giản, nói chuyện còn âm hiểm hơn cả hắn.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người dân trại Cáp Nhĩ xoẹt qua tia do dự, trong lòng cân nhắc xem có nên vì Sở Thiên mà đắc tội với Thiên Lang hay không.
Trên mặt Oánh Tử Tử không có chút sợ hãi nào, lạnh lùng nói:
- Thiên Lang, dựa vào cá tính của anh làm sao có thể để cho trại Cáp Nhĩ con đường sống chứ? Anh sẽ muốn tiêu diệt từng bộ phận một, sau đó dùng một mồi lửa đốt rụi trại Cáp Nhĩ, đúng không? thôn Mã Thuận không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Thôn Mã Thuận cũng là thôn nhỏ gần Hoang Nguyên, dân số không đến năm mươi người, vì đánh thương tên hung đồ trêu trọc cô gái Hoang Nguyên, sau khi Thiên Lang biết liền sai hai trăm tên đến tập kích vào giữa đêm, giết hết người già, trẻ nhỏ và đàn ông, bắt phụ nữ và ngựa đem về Hoang Nguyên, cuối cùng dùng một mồi lửa thiêu rụi thôn Mã Thuận, hành vi độc ác ấy khiến người ở bốn thôn mười hai trại vô cùng sợ hãi.
Vì thế, vài câu nói của Oánh Tử Tử đã khiến cho mộng tưởng của người dân trại Cáp Nhĩ sụp đổ, một lần nữa nắm chặt vũ khí chiến dấu, họ nghĩ tới tội ác của Thiên Lang, biết rằng cho dù đem đám người Sở Thiên đưa ra thì với sự hung ác của Thiên Lang cũng sẽ giết hại toàn bộ dân trại, chó gà không tha.
Thiên Lang thấy gian kế không thể thực hiện được, trên mặt có chút tiếc nuối, lạnh lùng nói:
- Đúng là dốt nát, lại đem hàng trăm sinh mạng của người dân trại Cáp Nhĩ ra, thật là may áo cho người. Thật tức cười. Hôm nay không cho các người ‘Tam quang’ Thiên Lang tao thề không phải là người.
Vừa dứt lời, hơn hai nghìn người đồng loạt la hét, đao kiếm tương giao. Ngựa chiến hí cuồng, khiến cho trong ngoài trại Cáp Nhĩ xáo trộn.
Sở Thiên biết, hai bên đánh nhau, tinh thần quân sĩ vô cùng quan trọng, vì thế quát lên:
- Thiên Lang, nói lời vô ích ít thôi, muốn đánh thì đánh, đàn ông của trại Cáp Nhĩ đều là những binh sĩ nhiệt huyết, sớm đã nắm rõ sự sống chết, cho mày biết, hôm nay tại đây chính là nơi chôn cất của mày.
Giọng nói hắn truyền xa, ngay cả tiếng la hét của hai nghìn người cũng không thể át đi.
Người dân trại Cáp Nhĩ bị tiến hò hét của quân Thiên Lang dọa tới mức ý chí lạnh lại, nghe âm thanh la hét chấn động, đồng thanh hét kinh thiên động địa.
Ngay cả Oánh Tử Tử cùng Thiết y thập bát kỵ cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, rút ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
Đường Sơn Phong liếc nhìn Sở Thiên, mặc dù là địch nhưng lại không thể không bái phục tính kích động của Sở Thiên, nhẹ nhạng thở dài, nói:
- Thiên Lang, tấn công đi, trại Cáp Nhĩ cũng có hơn một trăm người, nếu như hai nghìn người mà không san bằng được chúng chúng ta không còn mặt mũi nào lăn lộn trong giang hồ nữa rồi!
Thiên Lang gật đầu, quỷ đầu đao trực tiếp chỉ vào Oánh Tử Tử và Sở Thiên đứng ở cửa trại hét lên:
- Nổ súng!
Gã rốt cuộc cũng sung sướng tràn trề mà hô lên hai chữ đó, hôm nay đã đem hơn ba trăm người của đội súng lục tới chính là muốn thể hiện ác khí.
Trận chiến đầu tiên đương nhiên là bắn nhau.
Ba trăm người trong nháy mắt rút ra súng ngắn, dựa vào sức mạnh của hỏa lực bắn về phía cửa trại, Oánh Tử Tử cùng Sở Thiên vừa trốn mình sau cửa trại, vừa để dân trại đánh trả. Nhưng một trăm súng săn đấu với hơn ba trăm súng lục, rất nhanh liền có vẻ lực bất tòng tâm.
Sau khi hai bên nổ súng thì ngã xuống không ít người, Sở Thiên biết đây chỉ là mở đầu, cũng như pháo hoa trước đêm tiệc, mọi người đều không cho rằng, súng săn hay súng lục đều có thể bảo vệ hoặc công phá trại Cáp Nhĩ, đấu đến cuối cùng sẽ là cuộc chiến đấu máu thịt, không chết không dừng lại.
Việc đã đến nước này, chỉ một bên chết mới có thể kết thúc.
Khi hai bên gần hết đạn thì chính là lúc cái chết cận kề, đó chính là một trận chiến đấu gian khổ.
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh đã đón lấy hai chiếc súng săn, dựa vào tài bắn súng của họ đã bắn nát vài tên hung thủ gần cửa trại, khiến cho dân trại đang phòng thủ ở cửa trại lấy lại lòng tin, lợi dụng cửa trại từ trên cao nhìn xuống để phản kích lại địch.
Sở Thiên có chút may mắn vì sự sơ suất của Thiên Lang, nếu Thiên Lang lúc này tấn công, phỏng chừng không cần đến nửa giờ có thể phá trại giết người. Thật ra Đường Sơn Phong và Thiên Lang cũng từng nghĩ qua, chỉ là cảm thấy để cho đội súng lục bắn hết đạn, người của trại Cáp Nhĩ chết gần hết, đến lúc đó để cho thiết kỵ công kích có thể giảm thiểu thương vong.
Trận bắn nhau này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, từ đốt pháo trở thành bắn lén.
Lại qua hơn mười phút, hai bên gần như đã hết đạn, luân phiên nhau tiếp tục bắn, tử thương gần một phần ba, trại Cáp Nhĩ đã ngã xuống hơn ba mươi người, đội súng của Thiên Lang đã chết gần một trăm người, nhưng lúc này từng đấy người trong hơn hai nghìn người không có ảnh hưởng gì.
Một tiếng huýt sáo vang lên.
Hơn hai trăm người của đội súng phân thành hai đội, nhanh chóng rút lui hai bên Thiên Lang.
Năm trăm thiết kỵ Thiên Lang từ trong trận chiến cưỡi ngựa nhảy ra, nắm chặt cung tên trong tay, túi đựng tên sau người đựng đầy tên.
Oánh Tử Tử nhẹ lắc đầu, cười khổ nói:
- Thiên Láng thật là muốn đem trại Cáp Nhĩ trở thành địa bàn, xem ra chúng ta phải trốn thôi.
Quay đầu ra lệnh cho Thiết y thập bát kỵ:
- Bảo mọi người nấp đi, không có mệnh lệnh của tôi thì không được phản kích, ngoài ra đem cung tên của trại tới, tôi phải phá hủy tên của Thiên Lang.
Thiết y thập bát kỵ nhận lệnh rời đi.
Sở Thiên đứng ở cửa trại cẩn thận nhìn đám người Thiên Lang, đến lúc này vẫn chưa nghĩ ra phương án phá địch, mà số người còn lại của trại Cáp Nhĩ không chống đỡ được lâu nữa, đợi Thiên Lang biểu diễn xong màn mưa cung tên thì chính là lúc cuộc chiến công thành đoạt đất đẫm máu.
Lúc này, năm trăm tiễn thủ không có lập tức bắn tên, trong đó lại có hơn mười kỵ binh chạy ra, trong ngực ôm đồ chạy về phía hai bên cửa trại cưỡi ngựa phóng đi.
Oánh Tử Tử nhíu mày, thì thào tự nói:
- Thiên Lang rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
Mười mấy kỵ mã đã lấy ra đồ đạc, sắc mặt Sở Thiên trầm lại:
- Không xong rồi, bọn chúng muốn đốt tường trại.
Oánh Tử Tử lại không lo lắng chút nào, ra lệnh cho Thiết y thập bát kỵ:
- Bắn bọn chúng đi.
Thiết y thập bát kỵ quay người tìm cung tên, mỗi người tập trung một mục tiêu, Oánh Tử Tử bình tĩnh hô:
- Bắn.
Hơn mười mũi tên nhọn bắn về phía quân Thiên Lang, cung lúc này, Thiết y thập bát kỵ ngồi xuống, che đầu vào áo giáp sắt, đề phòng bị tên làm thương. Đám người Sở Thiên cũng sớm được Oánh Tử Tử kéo vào trong cửa trại.
Thiên Lang trông thấy thế, nhẹ nhàng khua tay noi:
- Bắn.
Năm trăm tiễn thủ ngayy lập tức đem tên bắn đi. Năm trăm mũi tên sắc nhọn bắn về phía Sở Thiên.
Những mũi tên nhọn như mưa bắn vào cửa trại, ‘Đinh, đinh, đinh’ vang lên không ngừng
Thiên Lang ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục bắn tên, mặc dù dân trại đã ẩn nấp nhưng dưới sức mạnh của những mũi tên nhọn vẫn có vài người bị thương.
Mà đám kỵ binh đặt thuốc nổ cũng ngã xuống, chỉ có vài tên đốt thuốc nổ, Sở Thiên, ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc nổ, nhìn Oánh Tử Tử, cười khổ nói:
- Thuốc nổ đã được châm rồi, đoán chừng sau khi tường trại sụp đổ, quân Thiên Lang sẽ lập tức đến giết.
Oánh Tử Tử cười đầy tự tin , lắc đầu nói:
- Yên tâm đi, bọn chúng không thể hủy tường trại được.
Lời nói vừ thốt ra, ‘Oành oành’ hai tiếng vang lớn truyền đến mang theo khói mù mịt.
Sở Thiên vọt ra đầu tiên, khi đám khói tan hết, tường trại kiên cố quả nhiên khiến hắn trợn mắt há mồm, từ âm thanh tiếng nổ vừ rồi có thể thấy, hai bao thuốc nổ này có một phân lượng nhất định, ít nhất là mười cân, nhưng thật không ngờ nó chỉ làm nổ bùn đất ngoài tường trại.
Bọn Thiên Lang hiển nhiên cũng vô cùng sửng sốt, bởi vì bọn chúng trông thấy Sở Thiên đi ra ngoài, đến tên cũng quên không bắn.
Oánh Tử Tử nhân cơ hội này, ra mệnh lệnh cho dân trại Cáp Nhĩ:
- Mỗi người bắn liên tục năm mũi tên.
Dân trại Cáp Nhĩ và Thiết y thập bát kỵ nhanh chóng từ nơi ẩn nấp ra ngoài, lấy ra cung tên liên tục bắn. Mặc dù tổng cộng những người có thể tham gia chiến đấu chưa tới ba mươi người nhưng mỗi người bắn liên tục năm mũi cũng có lực sát thương tương đối cao, bọn Thiên Láng trở tay không kịp, gần một trăm tiễn thủ bị bắn ào ào nhã ngựa, ngựa chiến chạy điên cuồng, mặt đất trở lên hỗn loạn.
Lúc này, tên nỏ trấn trại Cáp Nhĩ đã được chuyển tới, tên nỏ mười thẳng mười cong, mỗi cái đều dài rộng hai mét, xé bỏ giấy dầu bao bọc liền hiện ra sát khí âm u, dân trại Cáp Nhĩ nhanh chóng đưa tên đặc chế lên nỏ.
Thiên Lang giơ cao đầu đao, phẫn nộ hét:
- Phóng tên áp chế, toàn bộ thiết kỵ tấn công.
Vô số mũi tên lần nữa bắn vào trại Cáp Nhĩ, bốn phía trại đã phủ kín tên, cảnh hoang tàn sơ xác khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thiết kỵ Thiên Lang cũng phát động từng đợt từng đợt công kích từ bốn phương tám hướng, hô giết động trời, không chỉ tấn công cửa chính mà còn phái người quan sát từng cử động trong tường thành để đề phòng bọn Oánh Tử Tử đột phá vòng vây trốn thoát, trận này chắc chắn lấy hủy diệt làm trọng.
Cùng với mệnh lệnh của Oánh Tử Tử, từng đợt từng đợt mũi tên nhọn liên tục phóng ra trong thời gian ngắn, nỏ tên năm thẳng năm cong phong ra những mũi tên sắc nhọn, trước khi Thiết y thập bát kỵ bắn, năm nỏ còn lại lập tức bắn tiếp, trong tầm bắn, tiễn thủ của Thiên Lang hay kỵ binh không ai may mắn thoát khỏi người ngã ngựa đổ, tình hình thê thảm đến nỗi không dám nhìn.
Càng quan trọng là, những mũi tên này đều có lực xuyên thấu rất mạnh, thường thì một mũi tên bắn xuyên qua ba người mới dừng lại.
Điều đáng tiếc duy nhất là chỉ có một trăm mũi tên lớn.
Có một vài thiết kỵ Thiên Lang đã xông tới cửa trại, vừa vứt dây thừng xuống, phía trên dân trại Cáp Nhĩ liền tràn ra, nhanh chóng bắn tên vào bọn chúng, dù sao tiễn thủ của Thiên Lang bắn vào mấy nghìn mũi tên, tùy tiện đều có thể nhặt tên ở dưới đất, vì thế lúc sử dụng không tiếc rẻ chút nào.
Mũi tên đầy trời, hai bên đánh giáp lá cà, lấy sức mạnh cung tên công kích lẫn nhau, liên tiếp có người bị trúng tên ngã xuống mặt đất, chết ngay tại trận.
Bầu trời càng trở nên âm u, khiến cho buổi chiều trên thảo nguyên biến thành đêm đen.
Mũi tên bỗng nhiên dừng lại, thiết kỵ Thiên Lang lùi ra sau, cả đội một lần nữa chuẩn bị một đợt tấn công mới.
Ai cũng biết đó là thời khắc gian nan nhất, giây phút quyết định sinh tử bắt đầu.
Sở Thiên và đám người Oánh Tử Tử nhanh chóng đi lên cửa trại, nhìn thiết kỵ Thiên Lang đứng bên ngoài cách mấy trăm mét, mọi người đều cười khổ, vừa rồi, theo tin tức của dân trại Cáp Nhĩ, hai nghìn người đúng là không nói sai, càng khiến mọi người la lắng chính là đội súng của Thiên Lang đang diễu võ dương oai.
Sở Thiên cảm giác thấy kì quái, thì thào tự nói:
- Hoang Nguyên tại sao lại có nhiều người như vậy, hôm qua đã giết gần bốn trăm người rồi, bây giờ vẫn còn hai nghìn người, lời kêu gọi của Thiên Lang quả thực rất mạnh, chả trách tối qua rút lui thảm hại, hôm nay lại kéo nhau trở lại.
Oánh Tử Tử lắc đầu không biết, sau đó lấy súng săn từ tay người dân trong thôn, nhìn về phía đội quân tinh nhuệ của Thiên Lang đang dần đến gần, giơ sung lên trời bắn để cảnh cáo không được xâm phạm trại Cáp Nhĩ.
Rầm, rầm, rầm
Tiếng súng liên tiếp vang lên, tiếng súng không chỉ khiến cho người dân trại Cáp nhĩ rơi vào trạng thái cảnh giác, mà còn khiến cho đội thiết kỵ Thiên Lang yên tĩnh trở lại, bọn chúng đang trong trạng thái vây quanh trại Cáp Nhĩ nhưng không lập tức tấn công.
Cờ có tên ‘ Thiên Lang’ bay phấp phới trong gió.
Trong lòng Sở Thiên biết rõ, lại là trò chơi mèo vờn chuột, Thiên Lang chắc chắn muốn thể hiện chút oai mới ra lệnh tấn công.
Quả nhiên, Thiên Lang cưỡi ngựa cùng vài người từ giữa chậm rãi tiến lại, nhìn Oánh Tử Tử và Sở Thiên đang đứng trên cửa, ngửa mặt lên trời cười:
- Từ tối hôm qua tôi cứ nghi hoặc mãi, không biết ai to gan làm loạn giết mấy trăm huynh đệ của tôi, là ai đáng được Oánh Tử Tử đích thân ra tay cứu giúp, thì ra là Soái quân, uy lực của Thiếu soái quả thực không tầm thường.
Sở Thiên không thấy ngạc nhiên chút náo, Hoàng Thiên Hùng tối qua đã trốn thoát trở về, tất nhiên sẽ đem thân phận của hắn nói cho Thiên Lang, ánh mắt hắn tìm kiếm trong đội quân của Thiên Lang bóng dáng của Khả Nhi, Thiên Lang đã xuất hiện ở đây, Khả Nhi chắc chắn cũng ở xung quanh đây.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thiên Lang khiến hắn kinh ngạc:
- Nhưng mà, cho dù là ai cứu, ngày hôm nay cũng không còn đường sống nữa rồi.
Ánh mắt Sở Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Vì sao?
- Bởi vì mày đắc tội với Đường gia, đắc tội với Tổng quản Đường.
Thiên Lang cười gian xảo nói, để kiếm hướng thẳng tới Sở Thiên, hét lớn:
- Lẽ nào mày không biết, kẻ thù của Đường gia chính là kẻ thù của Thiên Lang tao hay sao?
Sở Thiên cuối cùng nở nụ cười khổ, điều lo lắng trong lòng cuối cùng đã trở thành sự thật, Đường gia quả thật đã thu mua Thiên Lang để đối phó với hắn, nhìn chung quanh vài lần, ánh mắt hắn dừng ở phía sau Thiên Lang,:
- Đường Sơn Phong, lén lút trốn sau lưng Thiên Lang làm gì? Đã mua chuộc người ở Hoang Nguyên này để đối phó với tao thì hãy lấy dũng khí đối diện với tao đi?
Sau lưng Thiên Lang lòi ra Đường Sơn Phong, sắc mặt xấu hổ cùng phẫn nộ, chỉ vào Sở Thiên hung tợn mắng:
- Tên tiểu tử dốt nát, chết đến nơi còn dám ngang ngược điên cuồng như thế, đợi tao đem mày ngũ mã phanh thây xem mày còn có thể nói gì.
Sở Thiên cười lớn, ánh mắt mang theo vài phần xem thường nói:
- Đường Sơn Phong, để giết tao mà mày đã phải hao phí không ít tiền tài nhân lực rồi, mày đưa cho Thiên Lang bao nhiêu, cho dù san bằng trại Cáp Nhĩ này, lấy được đầu tao, gã không chừng sẽ giữ mày lại để đòi thêm tiền của Đường gia đấy.
Đường Sơn Phong trong lòng có chút lay động, không kìm được nhìn về phía Thiên Lang, lời của Sở Thiên mặc dù khó nghe nhưng lại có lý. Trong lòng âm thầm quyết định, năm trăm anh em do ông ta mang đến sẽ không xông vào chiến đấu.
Thiên Lang biết Sở Thiên đang khích bác ly gián, vội mở miệng quát:
- Sở Thiên, đừng có giở trò nhanh miệng, nhanh ra đây chịu chết đi.
Oánh Tử Tử nhìn qua Sở Thiên, bình tĩnh hỏi:
- Tại sao bọn chúng đều muốn anh chết vậy?
- Bời vì anh còn sống chính là ác mộng của bọn họ.
Sở Thiên rút hồng chiến đao ra, khí thế không hề thua kém Thiên Lang, âm thanh như sấm:
- Thiên Lang, tối qua là huyết chiến, ngươi đã bại dưới tay tao, hôm nay vẫn dám sao, có phải phải chặt đầu mày thì mới phục?
Lời nói này không chỉ khiến cho sắc mặt của Thiên Lang trở nên cực kỳ khó coi, còn làm cho hơn nghìn thuộc hạ lén lút nhìn trộm mặt gã, trong lòng suy nghĩ lại lần nữa trận chiến tối qua, nếu như tối qua thật sự là Thiên Lang thua, vậy thì có thể hiểu được tại sao lại không thừa thắng xông lên rôi.
Thiên Lang dù sao cũng là bá chủ của Hoang Nguyên, sắc mặt thoáng qua giận dữ liền khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt chuyển qua nhìn chằm chằm Oánh Tử Tử, thâm ý sâu xa hét:
- Oánh Tử Tử, cô bằng lòng vì bọn chúng mà khiến cho trại Cáp Nhĩ cuốn vào chuyện này, trở thành một đống hoang tàn sao? Nếu như hiện tại các đưa Sở Thiên đưa ra khỏi cửa trai, tôi lập tức mang người trở về Hoang Nguyên, tuyệt đối không động đến một gọng cây ngọn cỏ của trại Cáp Nhĩ
Đầu Sở Thiên lập tức như to ra, Thiên Lang đáng chết thật không đơn giản, nói chuyện còn âm hiểm hơn cả hắn.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người dân trại Cáp Nhĩ xoẹt qua tia do dự, trong lòng cân nhắc xem có nên vì Sở Thiên mà đắc tội với Thiên Lang hay không.
Trên mặt Oánh Tử Tử không có chút sợ hãi nào, lạnh lùng nói:
- Thiên Lang, dựa vào cá tính của anh làm sao có thể để cho trại Cáp Nhĩ con đường sống chứ? Anh sẽ muốn tiêu diệt từng bộ phận một, sau đó dùng một mồi lửa đốt rụi trại Cáp Nhĩ, đúng không? thôn Mã Thuận không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Thôn Mã Thuận cũng là thôn nhỏ gần Hoang Nguyên, dân số không đến năm mươi người, vì đánh thương tên hung đồ trêu trọc cô gái Hoang Nguyên, sau khi Thiên Lang biết liền sai hai trăm tên đến tập kích vào giữa đêm, giết hết người già, trẻ nhỏ và đàn ông, bắt phụ nữ và ngựa đem về Hoang Nguyên, cuối cùng dùng một mồi lửa thiêu rụi thôn Mã Thuận, hành vi độc ác ấy khiến người ở bốn thôn mười hai trại vô cùng sợ hãi.
Vì thế, vài câu nói của Oánh Tử Tử đã khiến cho mộng tưởng của người dân trại Cáp Nhĩ sụp đổ, một lần nữa nắm chặt vũ khí chiến dấu, họ nghĩ tới tội ác của Thiên Lang, biết rằng cho dù đem đám người Sở Thiên đưa ra thì với sự hung ác của Thiên Lang cũng sẽ giết hại toàn bộ dân trại, chó gà không tha.
Thiên Lang thấy gian kế không thể thực hiện được, trên mặt có chút tiếc nuối, lạnh lùng nói:
- Đúng là dốt nát, lại đem hàng trăm sinh mạng của người dân trại Cáp Nhĩ ra, thật là may áo cho người. Thật tức cười. Hôm nay không cho các người ‘Tam quang’ Thiên Lang tao thề không phải là người.
Vừa dứt lời, hơn hai nghìn người đồng loạt la hét, đao kiếm tương giao. Ngựa chiến hí cuồng, khiến cho trong ngoài trại Cáp Nhĩ xáo trộn.
Sở Thiên biết, hai bên đánh nhau, tinh thần quân sĩ vô cùng quan trọng, vì thế quát lên:
- Thiên Lang, nói lời vô ích ít thôi, muốn đánh thì đánh, đàn ông của trại Cáp Nhĩ đều là những binh sĩ nhiệt huyết, sớm đã nắm rõ sự sống chết, cho mày biết, hôm nay tại đây chính là nơi chôn cất của mày.
Giọng nói hắn truyền xa, ngay cả tiếng la hét của hai nghìn người cũng không thể át đi.
Người dân trại Cáp Nhĩ bị tiến hò hét của quân Thiên Lang dọa tới mức ý chí lạnh lại, nghe âm thanh la hét chấn động, đồng thanh hét kinh thiên động địa.
Ngay cả Oánh Tử Tử cùng Thiết y thập bát kỵ cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, rút ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
Đường Sơn Phong liếc nhìn Sở Thiên, mặc dù là địch nhưng lại không thể không bái phục tính kích động của Sở Thiên, nhẹ nhạng thở dài, nói:
- Thiên Lang, tấn công đi, trại Cáp Nhĩ cũng có hơn một trăm người, nếu như hai nghìn người mà không san bằng được chúng chúng ta không còn mặt mũi nào lăn lộn trong giang hồ nữa rồi!
Thiên Lang gật đầu, quỷ đầu đao trực tiếp chỉ vào Oánh Tử Tử và Sở Thiên đứng ở cửa trại hét lên:
- Nổ súng!
Gã rốt cuộc cũng sung sướng tràn trề mà hô lên hai chữ đó, hôm nay đã đem hơn ba trăm người của đội súng lục tới chính là muốn thể hiện ác khí.
Trận chiến đầu tiên đương nhiên là bắn nhau.
Ba trăm người trong nháy mắt rút ra súng ngắn, dựa vào sức mạnh của hỏa lực bắn về phía cửa trại, Oánh Tử Tử cùng Sở Thiên vừa trốn mình sau cửa trại, vừa để dân trại đánh trả. Nhưng một trăm súng săn đấu với hơn ba trăm súng lục, rất nhanh liền có vẻ lực bất tòng tâm.
Sau khi hai bên nổ súng thì ngã xuống không ít người, Sở Thiên biết đây chỉ là mở đầu, cũng như pháo hoa trước đêm tiệc, mọi người đều không cho rằng, súng săn hay súng lục đều có thể bảo vệ hoặc công phá trại Cáp Nhĩ, đấu đến cuối cùng sẽ là cuộc chiến đấu máu thịt, không chết không dừng lại.
Việc đã đến nước này, chỉ một bên chết mới có thể kết thúc.
Khi hai bên gần hết đạn thì chính là lúc cái chết cận kề, đó chính là một trận chiến đấu gian khổ.
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh đã đón lấy hai chiếc súng săn, dựa vào tài bắn súng của họ đã bắn nát vài tên hung thủ gần cửa trại, khiến cho dân trại đang phòng thủ ở cửa trại lấy lại lòng tin, lợi dụng cửa trại từ trên cao nhìn xuống để phản kích lại địch.
Sở Thiên có chút may mắn vì sự sơ suất của Thiên Lang, nếu Thiên Lang lúc này tấn công, phỏng chừng không cần đến nửa giờ có thể phá trại giết người. Thật ra Đường Sơn Phong và Thiên Lang cũng từng nghĩ qua, chỉ là cảm thấy để cho đội súng lục bắn hết đạn, người của trại Cáp Nhĩ chết gần hết, đến lúc đó để cho thiết kỵ công kích có thể giảm thiểu thương vong.
Trận bắn nhau này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, từ đốt pháo trở thành bắn lén.
Lại qua hơn mười phút, hai bên gần như đã hết đạn, luân phiên nhau tiếp tục bắn, tử thương gần một phần ba, trại Cáp Nhĩ đã ngã xuống hơn ba mươi người, đội súng của Thiên Lang đã chết gần một trăm người, nhưng lúc này từng đấy người trong hơn hai nghìn người không có ảnh hưởng gì.
Một tiếng huýt sáo vang lên.
Hơn hai trăm người của đội súng phân thành hai đội, nhanh chóng rút lui hai bên Thiên Lang.
Năm trăm thiết kỵ Thiên Lang từ trong trận chiến cưỡi ngựa nhảy ra, nắm chặt cung tên trong tay, túi đựng tên sau người đựng đầy tên.
Oánh Tử Tử nhẹ lắc đầu, cười khổ nói:
- Thiên Láng thật là muốn đem trại Cáp Nhĩ trở thành địa bàn, xem ra chúng ta phải trốn thôi.
Quay đầu ra lệnh cho Thiết y thập bát kỵ:
- Bảo mọi người nấp đi, không có mệnh lệnh của tôi thì không được phản kích, ngoài ra đem cung tên của trại tới, tôi phải phá hủy tên của Thiên Lang.
Thiết y thập bát kỵ nhận lệnh rời đi.
Sở Thiên đứng ở cửa trại cẩn thận nhìn đám người Thiên Lang, đến lúc này vẫn chưa nghĩ ra phương án phá địch, mà số người còn lại của trại Cáp Nhĩ không chống đỡ được lâu nữa, đợi Thiên Lang biểu diễn xong màn mưa cung tên thì chính là lúc cuộc chiến công thành đoạt đất đẫm máu.
Lúc này, năm trăm tiễn thủ không có lập tức bắn tên, trong đó lại có hơn mười kỵ binh chạy ra, trong ngực ôm đồ chạy về phía hai bên cửa trại cưỡi ngựa phóng đi.
Oánh Tử Tử nhíu mày, thì thào tự nói:
- Thiên Lang rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
Mười mấy kỵ mã đã lấy ra đồ đạc, sắc mặt Sở Thiên trầm lại:
- Không xong rồi, bọn chúng muốn đốt tường trại.
Oánh Tử Tử lại không lo lắng chút nào, ra lệnh cho Thiết y thập bát kỵ:
- Bắn bọn chúng đi.
Thiết y thập bát kỵ quay người tìm cung tên, mỗi người tập trung một mục tiêu, Oánh Tử Tử bình tĩnh hô:
- Bắn.
Hơn mười mũi tên nhọn bắn về phía quân Thiên Lang, cung lúc này, Thiết y thập bát kỵ ngồi xuống, che đầu vào áo giáp sắt, đề phòng bị tên làm thương. Đám người Sở Thiên cũng sớm được Oánh Tử Tử kéo vào trong cửa trại.
Thiên Lang trông thấy thế, nhẹ nhàng khua tay noi:
- Bắn.
Năm trăm tiễn thủ ngayy lập tức đem tên bắn đi. Năm trăm mũi tên sắc nhọn bắn về phía Sở Thiên.
Những mũi tên nhọn như mưa bắn vào cửa trại, ‘Đinh, đinh, đinh’ vang lên không ngừng
Thiên Lang ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục bắn tên, mặc dù dân trại đã ẩn nấp nhưng dưới sức mạnh của những mũi tên nhọn vẫn có vài người bị thương.
Mà đám kỵ binh đặt thuốc nổ cũng ngã xuống, chỉ có vài tên đốt thuốc nổ, Sở Thiên, ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc nổ, nhìn Oánh Tử Tử, cười khổ nói:
- Thuốc nổ đã được châm rồi, đoán chừng sau khi tường trại sụp đổ, quân Thiên Lang sẽ lập tức đến giết.
Oánh Tử Tử cười đầy tự tin , lắc đầu nói:
- Yên tâm đi, bọn chúng không thể hủy tường trại được.
Lời nói vừ thốt ra, ‘Oành oành’ hai tiếng vang lớn truyền đến mang theo khói mù mịt.
Sở Thiên vọt ra đầu tiên, khi đám khói tan hết, tường trại kiên cố quả nhiên khiến hắn trợn mắt há mồm, từ âm thanh tiếng nổ vừ rồi có thể thấy, hai bao thuốc nổ này có một phân lượng nhất định, ít nhất là mười cân, nhưng thật không ngờ nó chỉ làm nổ bùn đất ngoài tường trại.
Bọn Thiên Lang hiển nhiên cũng vô cùng sửng sốt, bởi vì bọn chúng trông thấy Sở Thiên đi ra ngoài, đến tên cũng quên không bắn.
Oánh Tử Tử nhân cơ hội này, ra mệnh lệnh cho dân trại Cáp Nhĩ:
- Mỗi người bắn liên tục năm mũi tên.
Dân trại Cáp Nhĩ và Thiết y thập bát kỵ nhanh chóng từ nơi ẩn nấp ra ngoài, lấy ra cung tên liên tục bắn. Mặc dù tổng cộng những người có thể tham gia chiến đấu chưa tới ba mươi người nhưng mỗi người bắn liên tục năm mũi cũng có lực sát thương tương đối cao, bọn Thiên Láng trở tay không kịp, gần một trăm tiễn thủ bị bắn ào ào nhã ngựa, ngựa chiến chạy điên cuồng, mặt đất trở lên hỗn loạn.
Lúc này, tên nỏ trấn trại Cáp Nhĩ đã được chuyển tới, tên nỏ mười thẳng mười cong, mỗi cái đều dài rộng hai mét, xé bỏ giấy dầu bao bọc liền hiện ra sát khí âm u, dân trại Cáp Nhĩ nhanh chóng đưa tên đặc chế lên nỏ.
Thiên Lang giơ cao đầu đao, phẫn nộ hét:
- Phóng tên áp chế, toàn bộ thiết kỵ tấn công.
Vô số mũi tên lần nữa bắn vào trại Cáp Nhĩ, bốn phía trại đã phủ kín tên, cảnh hoang tàn sơ xác khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thiết kỵ Thiên Lang cũng phát động từng đợt từng đợt công kích từ bốn phương tám hướng, hô giết động trời, không chỉ tấn công cửa chính mà còn phái người quan sát từng cử động trong tường thành để đề phòng bọn Oánh Tử Tử đột phá vòng vây trốn thoát, trận này chắc chắn lấy hủy diệt làm trọng.
Cùng với mệnh lệnh của Oánh Tử Tử, từng đợt từng đợt mũi tên nhọn liên tục phóng ra trong thời gian ngắn, nỏ tên năm thẳng năm cong phong ra những mũi tên sắc nhọn, trước khi Thiết y thập bát kỵ bắn, năm nỏ còn lại lập tức bắn tiếp, trong tầm bắn, tiễn thủ của Thiên Lang hay kỵ binh không ai may mắn thoát khỏi người ngã ngựa đổ, tình hình thê thảm đến nỗi không dám nhìn.
Càng quan trọng là, những mũi tên này đều có lực xuyên thấu rất mạnh, thường thì một mũi tên bắn xuyên qua ba người mới dừng lại.
Điều đáng tiếc duy nhất là chỉ có một trăm mũi tên lớn.
Có một vài thiết kỵ Thiên Lang đã xông tới cửa trại, vừa vứt dây thừng xuống, phía trên dân trại Cáp Nhĩ liền tràn ra, nhanh chóng bắn tên vào bọn chúng, dù sao tiễn thủ của Thiên Lang bắn vào mấy nghìn mũi tên, tùy tiện đều có thể nhặt tên ở dưới đất, vì thế lúc sử dụng không tiếc rẻ chút nào.
Mũi tên đầy trời, hai bên đánh giáp lá cà, lấy sức mạnh cung tên công kích lẫn nhau, liên tiếp có người bị trúng tên ngã xuống mặt đất, chết ngay tại trận.
Bầu trời càng trở nên âm u, khiến cho buổi chiều trên thảo nguyên biến thành đêm đen.
Mũi tên bỗng nhiên dừng lại, thiết kỵ Thiên Lang lùi ra sau, cả đội một lần nữa chuẩn bị một đợt tấn công mới.
Ai cũng biết đó là thời khắc gian nan nhất, giây phút quyết định sinh tử bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.