Chương 228: Con hát
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Hà Hàn Dũng đột nhiên
ngẩng đầu lên, anh ta không cho phép bất kỳ kẻ nào chửi bới Hứa Bán Hạ cho dù kẻ đó là Sở Thiên. Anh ta chợt lớn tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên :
- Cậu có ý gì, nói tôi bị Hứa Bán Hạ lợi dụng ?
Hà Đại Đảm cảm thấy bồn chồn, ông biết rõ Sở Thiên không phải là loại người hay ăn nói hàm hồ, ánh mắt ông ta đột nhiên hướng về Sở Thiên như sợ nghe lọt mất nửa chữ :
- Anh nghĩ trên đời này có nhiều
chuyện anh hùng cứu mỹ nhân lắm hả?
Sở Thiên không thèm để ý đến ánh mắt hừng hực sự phẫn nộ của Hà Hàn Dũng, hắn vẫn bình thản nói:
- Đó chẳng qua chỉ là một vở kịch, một vở kịch hay diễn cho anh xem.
- Nói láo! Cậu có bằng chứng gì không?
Hà Hãn Dũng không thể chịu đựng được những lời nói của
Sở Thiên, anh ta đứng dậy, run run nói:
- Suy cho cùng, cho dù cô ấy là diễn kịch đi nữa thì cũng là vì muốn tiếp cận tôi, là thích tôi, như vậy có gì là sai chứ?
“Anh hùng khó qua ải mỹ
nhân”. Sở Thiên thở dài : Rốt cuộc Hà Hãn Dũng ôn nhu như vậy mà cũng bị dáng vẻ yêu kiều đó làm cho u mê rồi, chẳng trách ngày trước nhiều vị Đế Vương say mê người đẹp đến quên cả triều chính.
- Nếu như em có bằng chứng.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao cau:
- Cô ấy đã chết rồi , em nghĩ hiểu lầm giữa anh và anh Thành cũng là cái bẫy do cô ấy sắp đặt nhằm gây nên xung đột giữa anh với Soái Quân.
Nhìn thấy thần sắc của Sở Thiên, Hà Hàn Dũng hơi sững sờ nhưng anh ta nhanh chóng quay mặt lại, lạnh lùng nói:
- Sở Thiên , có phải vì muốn cứu anh Thành mà cậu cố tình nói xấu Hứa Bán Hạ? Tối hôm đó tôi đã tận mắt nhìn thấy anh Thành sỉ nhục và hạ độc Hứa Bán Hạ, bên cạnh còn có các anh em Soái Quân, sao có thể nói là do Hứa Bán Hạ cố ý sắp đặt? Làm sao cô ấy có thể ngốc tới mức tự chui đầu vào hang cọp cơ chứ?
- Ồ, chi tiết là vậy ư?
Sở Thiên đong đưa chiếc ly, nước trà bên trong khẽ lay động theo.
Sắc mặt Hà Hàn Dũng có chút đau khổ, anh ta muốn nói điều gì đó sau lại thôi, có vẻ là do không muốn nhắc lại chuyện thương tâm vào tối hôm đó.
- Anh Dũng, chúng ta cần làm sáng tỏ việc này.
Nét mặt Sở Thiên trở nên nghiêm túc :
- Nếu không làm sáng tỏ sự việc này thì em không thể giải thích cho anh, cũng không còn mặt mũi nào đi gặp chú Hà và càng không dám nhìn mặt các anh em trong Soái Quân.
- Có lẽ , khi em bước ra khỏi cánh cửa này.
Sở Thiên rất dứt khoát, lạnh lung nói :
- Miếng ngon em và chú Hà hoặc cùng phân chia, hoặc là cướp đoạt .
Hà Đại Đảm và Hà Hãn Dũng vốn hiểu rõ ý của Sở Thiên, nếu toàn bộ sự tình không được làm rõ mà bước ra khỏi cánh cửa này thì e rằng sẽ thành kẻ địch của nhau.
Hướng ánh mắt về về phía Hà Hãn Dũng, Hà Đại Đảm bình tĩnh nói :
- Những người trong phòng đều là anh em .
Hà Hàn Dũng khẽ cắn môi , ngẩng cao đầu, ngừng lại một lát rồi nói :
- Được, tôi nói .
Hà Hàn Dũng vẫn nhớ như in sự việc xảy ra vào tối hôm đó tại “Căn cứ cách mạng” Hứa Bán Hạ múa dẫn đầu ở quán bar, hẹn gặp mặt Hà Hàn Dũng lúc 11 giờ, nhưng đúng lúc Hà Hàn Dũng lại có việc nên đến muộn khoảng nửa tiếng, khi đến quán bar để tìm Hứa Bán Hạ , quản lý trực ban nói với hắn rằng Hứa Bán Hạ vừa múa xong thì một nhóm khách đến mời cô ấy đi nhảy, Hà Hàn Dũng biết rõ Hứa Bán Hạ sẽ không đồng ý lời mời đó nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, liền cùng quản lý trực ban đi tìm Hứa Bán Hạ ở các phòng bên xem tình hình thế nào, tại cửa phòng có hai người đàn ông dáng vẻ to lớn đang đứng canh, bên trong phòng phát ra tiếng thét giãy giụa của Hứa Bán Hạ.
Hà Hàn Dũng giận tím mặt, dùng hai chưởng đánh gục hai tên đứng canh ngay trước cửa phòng, rồi dùng chân đạp tung cánh cửa, Hà Hàn Dũng như đứt từng khúc ruột khi trông thấy cảnh Hứa Bán Hạ quần áo xộc xệch nằm trong lòng một tên đầu trọc, gã kia vẫn còn đang thò tay vào sờ mó bên trong, bên cạnh còn có mấy cặp nam nữ vẫn đang quấn lấy nhau, thấy Hà Hàn Dũng xông vào , những người trong phòng hết sức phẫn nộ liền đứng vây quanh anh ta, tuy nhiên những kẻ này vốn dĩ không phải là đối thủ của anh ta, chỉ với khoảng mười chiêu thức thì bọn chúng đã bị ngã rạp xuống sàn, miệng không ngừng kêu rên, bộ dạng của Hứa Bán Hạ lúc Hà Hàn Dũng kéo cô ta đi vô cùng hoảng hốt, rõ ràng là do bị hạ độc, cũng may là anh ta đến kịp nên Hứa Bán Hạ không gặp chuyện gì nghiêm trọng chứ nếu không thì anh ta sẽ ân hận suốt đời.
Sau khi tỉnh dậy, Hứa Bán Hạ bật khóc, cô vội ôm chầm lấy Hà Hàn Dũng, vốn dĩ cô không muốn đi nhảy cùng mấy tên đó nhưng vì bọn chúng nói là băng nhóm xã hội đen Soái Quân lớn mạnh nhất Thượng Hải, sợ sau khi đắc tội với bọn chúng sẽ không có chỗ kiếm ăn nên mới nhận lời mời đi nhảy cùng, không ngờ sau khi nhảy xong bọn chúng lại ép cô ta uống một ly XO nữa rồi mới buông tha, trong tình huống bất lực đó cô đành phải đồng ý, lúc uống xong thì cảm thấy chóng mặt không còn sức phản kháng để mặc cho hắn đùa giỡn, may mà Hà Hàn Dũng đến kịp,nếu không sau đó có xảy ra chuyện gì cô cũng không dám tưởng tượng.
Hứa Bán Hạ nói xong vẫn còn cảm thấy lo lắng, cô sợ Hà Hàn Dũng tối nay đắc tội với Soái Quân thì khó mà tránh khỏi bị bọn chúng truy sát, vội vàng bảo Hà Hàn Dũng mau mau trốn đi, Hà Hàn Dũng thì vốn dĩ đang khó chịu vì chuyện người yêu mình bị kẻ khác đùa giỡn, giờ lại thấy cô ta đang lo lắng cho mình, sự hãnh diện trong lòngnổi lên, rồi anh ta thì thầm gì đó vời Bán Hạ.
Sau khi làm rõ chuyện của Bán Hạ, ý chí chiến đấu đang sôi sục, anh ta dẫn theo người bao vây anh Thành và tất cả anh em trong Soái Quân vừa mới quay trở lại Đường khẩu, với khí thế hung hăng đó, đã cùng anh Thành đánh một trận rất quyết liệt, đồng thời tóm gọn tất cả, dẹp yên Đường khẩu.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bưng chén trà trên tay, hắn nhẹ nhàng nói:
- Cho nên nói , Hứa Bán Hạ tuyệt đối là một diễn viên kịch.
Hà Đại Đảm đột nhiên tiến đến, bình thản buông ra một câu:
- Tại sao cô ta lại gây nên xung đột cho Hà Hãn Dũng và Soái Quân, điều đó đối với cô ta thì có lợi gì?
Hà Hãn Dũng cố kiềm chế sự tức giận, câu hỏi của cha đánh trúng tâm can anh ta:
- Bởi vì có một ông trùm đằng sau cô ta tên là Đường Đại Long.
Sở Thiên nói ra điểm mấu chốt mà trong lòng hắn đang nghĩ. Tốt nhất là Hà Đại Đảm và Lý Thần Châu cùng liều một phen, mày chết thì tao sống:
- Chú Hà cần biết chỗ dựa sau lưng Đường Đại Long.
- Đường Đại Long không phải là cái tên giàu có đã nâng đỡ cho Lý Thần Châu đó sao?
Hà Đại Đảm vô cùng kinh ngạc, có vẻ như đã đoán được chân tướng sự việc, vội vàng hỏi:
- Không phải quan hệ giữa cháu và Lý Thân Châu rất tốt sao? Sao ông ta còn tìm cách đối phó cháu?
Sở Thiên mỉm cười, hắn không thể kể hết mọi chuyện về Lý Thần Châu, càng không thể nói ra chuyện buôn lậu của Lý Thần Châu, Đường Đại Long và Diệp Tam Tiếu, nếu không Lý Thần Châu nhất định sẽ giận cá chém thớt.
- Chú Hà, xin thứ lỗi , trong giang hồ con người ta không còn là mình nữa.
Sở Thiên nhớ đến câu nói của Hà Kiện và Lưu Toản , hắn cười:
- Sở Thiên đã bước vào giang hồ thì tốt nhất chỉ cẩn biết việc của mình thôi, nếu nhiều chuyện e rằng khó mà thấy được bình minh ngày mai.
Hà Đại Đảm cười haha, biết rõ mình nhất thời mau miệng động đến vấn đề nhạy cảm này, một người thông minh như Sở Thiên tất nhiên sẽ không nói cho mình biết cụ thể về Lý Thần Châu đâu. Trong lòng cũng khá khen cho một Sở Thiên khéo ăn nói .
- Nhưng cháu muốn nói với chú Hà rằng, cháu đã chặn con đường phát tài của Đường Đại Long .
Sở Thiên trở mình, cố gắng để ngồi cho thoải mái hơn trên chiếc ghế sô pha, dừng một chút rồi nói:
- Vì vậy ông ta muốn đối phó với cháu.
Hà Đại Đảm thận trọng suy nghĩ rồi gật gật đầu, Sở Thiên đã chặn con đường phát tài của Đường Đại Long thì chắc chắn ông ta sẽ tính sổ với Sở Thiên, nhưng ở Thượng Hải , điều duy nhất khiến Sở Thiên đau đầu lại là khu canh gác, chính là gia đình họ Hà, đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa tiêu diệt được Sở Thiên lạ vừa đả thương nặng Hà gia, không thể ngờ được Đường Đại Long lại giở trò bỉ ổi như vậy, thủ đoạn còn vượt xa so với Lý Thần Châu.
Hà Hãn Dũng không phải kẻ ngốc, anh ta biết rõ nhưng lời nói của Sở Thiên là hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng lại không muốn tin vào, nhất quyết lắc đầu :
- Không thể nào, không thể nào, Hứa Bán Hạ yêu tôi như vậy, làm sao cô ấy có thể là người do Đường Đại Long cử đến chứ? Bằng chứng đâu? Tôi muốn có bằng chứng.
Sở Thiên lắc đầu, rất thành thực nói :
- Em không có bằng chứng, nếu có thì đã không ngồi đây kể mà trực tiếp đi gặp anh để giải thích.
- Không có chứng cứ? Vậy tất cả đều do cậu tự suy diễn hả?
Hà Hàn Dũng thấy biểu hiện của Sở Thiên có phần hơi tức giận, hai mặt một lời truy hỏi Sở Thiên, anh ta hi vọng Sở Thiên sẽ thừa nhận việc này do hắn bày ra, anh ta muốn đối đầu với Soái Quân, cũng không muốn Hứa Bán Thiên là một “con hát”, là gián điệp do Đường Đại Long Phái đến.
- Quả thực đó là suy đoán của em.
Sở Thiên thở dài một tiếng khiến Hà Hàn Dũng cảm thấy không mấy hứng thú chút nào, lập tức lời nói của Sở Thiên lại khiến hắn run lên :
- Nhưng em có thể tìm ra bằng chứng cho anh.
Hà Hàn Dũng biết Sở Thiên là một tay thông minh và thủ đoạn, vẻ mặt của hắn đầy tính khẳng định và rất lãnh đạm, nhất định là hắn đã nắm chắc điều gì đó nên mới nói như vậy.
- Cho em thời gian hai ngày.
Sở Thiên nhẹ nhàng đặt tách trà lên trên bàn rồi đứng dậy, hắn nhìn Hà Đại Đảm sau đó lại quay sang nhìn Hà Hàn Dũng:
- Em nhất định sẽ đem bằng chứng về đặt trước mặt anh Dũng
Hà Đại Đảm gật gật đầu, ông ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ quặc ở đây, tự nhiên ông ta hi vọng Sở Thiên sẽ tìm ra bằng chứng, không chỉ để hòa giải sự căng thẳng giữa Soái Quân và gia đình họ Hà mà còn để giải thích sự xuất hiện của người con gái phong trần Hứa Bán Hạ, quan trọng hơn là nếu như Sở Thiên thật sự tìm thấy chứng cứ, chứng minh mọi việc đều do Đường Đại Long gây nên thì với tính cách của Sở Thiên, nhất định hắn sẽ có hành động đối phó với Đường Đại Long, dù ai thắng ai thua thì đối với gia đình họ Hà hay những chỗ dựa nhà họ Hà đều có lợi cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Đại Đảm bắt đầu thấy phấn chấn lạ thường.
- Còn chuyện này, hi vọng anh Dũng nể mặt. Sở Thiên bình tĩnh nhìn Hà Hãn Dũng, người hắn toát ra một vẻ uy nghiêm:
- Em muốn đưa anh Thành đi, bất luận anh ấy có thật sự làm chuyện gì có lỗi với anh hay không, thì anh ấy vẫn là anh em của Soái quân, em nhất định phải giải thích cho mọi người.
Hà Hãn Dũng hiển nhiên không muốn thả người, anh ta vẫn chưa tra tấn đủ tên không bằng cầm thú này, Hà Đại Đảm biết rõ Sở Thiên là người biết giữ lời hứa, nhưng ông ta thấy con trai mình lại không có ý muốn thả người, ông ta thì theo đạo lý: bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cũng nên để cho con người ta một lối thoát, vội quát :
- Hã Dũng thả người cho Thiếu Soái.
Hà Hãn Dũng cơ bụng phập phùng liên hổi, xem ý tứ cha anh ta thì khó lắm mới gật đầu được:
- Được, con thả người.
Sau đó lấy điện thoại, nói vài câu vu vơ rồi lại quay ra bảo Sở Thiên:
- Anh Thành đang trên đường đến Thủy Tạ Hoa Đô, tôi hi vọng hai ngày sau Thiếu Soái sẽ đưa ra bằng chứngđể giải thích chứ không phải phán đoán hay suy luận thuần túy.
- Yên tâm, Sở Thiên sẽ giữ lời hứa.
Sở Thiên đặt tay lên mũi xoa xoa rồi chầm chậm bước ra ngoài, lúc đi qua Hà Đạ Đảm, hắn duỗi tay phải ra, mỉm cười nói:
- Chú Hà, mong gia đình họ Hà nhà chú thành thực với Soái Quân, miếng ngon thì cùng nhau ăn chia, chứ đừng nên cướp mất.
Hà Đại Đảm duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng nắm tay Sở Thiên:
- Tất nhiên rồi, Hà Đại Đảm không phải là một kẻ tham lam, miếng ngon ăn còn không hết, hà cớ gì phải đi cướp?
Sở Thiên mỉm cười, hắn bước đến cửa phòng thì dừng lại quay đầu nói vời Hà Hãn Dũng:
- Anh Dũng chú Hà nói rất có lý, miếng ngon ăn còn không hết, hà cớ gì phải đi cướp? vì vậy thật xấu hổ khi anh nâng đỡ mấy bọn đàn em đó, hiện tại thì tất cả bọn chúng đều bị tiêu diệt .
Nói xong hắn quay lưng bước đi, bước chân vững chắc đầy khí thế.
Mặt Hà Hãn Dũng chợt biến sắc, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hà Đại Đảm nhìn chằm chằm vào con trai mình, lạnh lùng hỏi:
- Hãn Dũng, con còn có bao nhiêu chuyện dối gạt ta?
- Tối hôm qua, sau khi dẹp hết bọn Soái Quân ở Đường Khẩu, trong lòng vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận cho nên con đã tụ tập cùng hội đàn em suốt đêm, hi vọng bọn chúng có thể liên kết lại đối phó với Soái quân.
Hà Hãn Dũng thở dài một hơi, có vẻ vẫn chưa tin tưởng lắm:
- Bọn chúng thấy con có chỗ dựa vì vậy tất cả đều đồng ý, không ngờ chỉ có mấy tiếng đồng hồ sau khi Sở Thiên từ Quý Châu về đã gây ra bao nhiêu chuyện, thậm chí tối hôm qua còn tiêu diệt hết cả liên minh bọn họ.
Hà Đại Đảm nhìn con trai mình, đứng dậy nói :
- Hiện tại có thể biết được Sở Thiên sẽ giở thủ đoạn gì rồi đúng không. Con vì một đứa con gái đó mà gây sự với nó, không nói đến chuyện điều đó có đáng hay không, nhưng con vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn, nghe ta nói một câu, bất luận thằng Thành có hạ độc cô gái đó hay không thì chuyện này cần chấm dứt tại đây, ngày mai con phải đến nhận tội với Thiếu Soái.
Hà Hãn Dũng không hiểu ý cha mình, sau một lúc ngây người ra anh ta nói:
- Ngày mai con phải đến nhận tội với Sở Thiên ư? Chẳng phải hắn nói trong hai ngày nữa sẽ đưa ra chứng cứ sao? Nếu hắn mà không tìm ra con sẽ xử lý hắn, còn nếu hắn tìm ra rồi thì con sẽ xin lỗi hắn.
Nét mặt Hà Hàn Dũng lộ rõ sự đau khổ, anh ta thật sự không muốn Sở Thiên tìm ra bằng chứng, mặc dù mới chỉ thân thiết với Hứa Bán Hạ có vài ngày nhưng anh ta thấy quãng thời gian đó là hạnh phúc nhất, cho anh ta biết được thế nào là sự dịu dàng, là ngọt ngào, là tình yêu.
- Nếu như Sở Thiên thật sự tìm ra bằng chứng, đến lúc đó xin lỗi đã cũng vô dụng.
Hà Đại Đảm đúng là một người nham hiểm, thông qua cách nói chuyện của Sở Thiên thì đã sớm biết đó là một tên ương ngạnh.
- Đến lúc đó cha đành phải giao con cho Sở Thiên.
Trong lòng Hà Hàn Dũng có chút hoang mang lại thêm phần bối rối khó hiểu.
Trong căn phòng xa hoa nhất trên đỉnh Lầu Yên Tử tại Hàng Châu, Đường Đại Long đang dùng kính lúp soi miếng ngọc Quan Âm đời nhà Thanh, sau khi xem xét một lượt, ông ta ngẩng đầu nói với chuyên gia Chu Vinh Phát:
- Vinh Phát, mặc dù miếng ngọc Quan Âm này rất tuyệt nhưng cũng chỉ được xếp vào hạng trung bình, đem bán thì cũng được vài chúc nghìn, nhưng là do phụ thân ông Trương mang tới nên cứ lấy giá đó đi.
Vừa cười nói Đường Đại Long vừa giơ ba ngón tay ra, Chu Vinh Phát hiểu là ông ta đồng ý với giá 300000 tệ liền gật đầu:
- Tôi hiểu, tôi sẽ dẫn phó thị trưởng Trương đi gặp cha tôi.
Đường Đại Long hài lòng nhìn Chu Vinh Phát, sau đó hỏi:
- Dư Sở Trường, các cô có tin tức gì không? mấy chục người đi mà tại sao đến giờ này vẫn chưa có tin tức gì?
ngẩng đầu lên, anh ta không cho phép bất kỳ kẻ nào chửi bới Hứa Bán Hạ cho dù kẻ đó là Sở Thiên. Anh ta chợt lớn tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên :
- Cậu có ý gì, nói tôi bị Hứa Bán Hạ lợi dụng ?
Hà Đại Đảm cảm thấy bồn chồn, ông biết rõ Sở Thiên không phải là loại người hay ăn nói hàm hồ, ánh mắt ông ta đột nhiên hướng về Sở Thiên như sợ nghe lọt mất nửa chữ :
- Anh nghĩ trên đời này có nhiều
chuyện anh hùng cứu mỹ nhân lắm hả?
Sở Thiên không thèm để ý đến ánh mắt hừng hực sự phẫn nộ của Hà Hàn Dũng, hắn vẫn bình thản nói:
- Đó chẳng qua chỉ là một vở kịch, một vở kịch hay diễn cho anh xem.
- Nói láo! Cậu có bằng chứng gì không?
Hà Hãn Dũng không thể chịu đựng được những lời nói của
Sở Thiên, anh ta đứng dậy, run run nói:
- Suy cho cùng, cho dù cô ấy là diễn kịch đi nữa thì cũng là vì muốn tiếp cận tôi, là thích tôi, như vậy có gì là sai chứ?
“Anh hùng khó qua ải mỹ
nhân”. Sở Thiên thở dài : Rốt cuộc Hà Hãn Dũng ôn nhu như vậy mà cũng bị dáng vẻ yêu kiều đó làm cho u mê rồi, chẳng trách ngày trước nhiều vị Đế Vương say mê người đẹp đến quên cả triều chính.
- Nếu như em có bằng chứng.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao cau:
- Cô ấy đã chết rồi , em nghĩ hiểu lầm giữa anh và anh Thành cũng là cái bẫy do cô ấy sắp đặt nhằm gây nên xung đột giữa anh với Soái Quân.
Nhìn thấy thần sắc của Sở Thiên, Hà Hàn Dũng hơi sững sờ nhưng anh ta nhanh chóng quay mặt lại, lạnh lùng nói:
- Sở Thiên , có phải vì muốn cứu anh Thành mà cậu cố tình nói xấu Hứa Bán Hạ? Tối hôm đó tôi đã tận mắt nhìn thấy anh Thành sỉ nhục và hạ độc Hứa Bán Hạ, bên cạnh còn có các anh em Soái Quân, sao có thể nói là do Hứa Bán Hạ cố ý sắp đặt? Làm sao cô ấy có thể ngốc tới mức tự chui đầu vào hang cọp cơ chứ?
- Ồ, chi tiết là vậy ư?
Sở Thiên đong đưa chiếc ly, nước trà bên trong khẽ lay động theo.
Sắc mặt Hà Hàn Dũng có chút đau khổ, anh ta muốn nói điều gì đó sau lại thôi, có vẻ là do không muốn nhắc lại chuyện thương tâm vào tối hôm đó.
- Anh Dũng, chúng ta cần làm sáng tỏ việc này.
Nét mặt Sở Thiên trở nên nghiêm túc :
- Nếu không làm sáng tỏ sự việc này thì em không thể giải thích cho anh, cũng không còn mặt mũi nào đi gặp chú Hà và càng không dám nhìn mặt các anh em trong Soái Quân.
- Có lẽ , khi em bước ra khỏi cánh cửa này.
Sở Thiên rất dứt khoát, lạnh lung nói :
- Miếng ngon em và chú Hà hoặc cùng phân chia, hoặc là cướp đoạt .
Hà Đại Đảm và Hà Hãn Dũng vốn hiểu rõ ý của Sở Thiên, nếu toàn bộ sự tình không được làm rõ mà bước ra khỏi cánh cửa này thì e rằng sẽ thành kẻ địch của nhau.
Hướng ánh mắt về về phía Hà Hãn Dũng, Hà Đại Đảm bình tĩnh nói :
- Những người trong phòng đều là anh em .
Hà Hàn Dũng khẽ cắn môi , ngẩng cao đầu, ngừng lại một lát rồi nói :
- Được, tôi nói .
Hà Hàn Dũng vẫn nhớ như in sự việc xảy ra vào tối hôm đó tại “Căn cứ cách mạng” Hứa Bán Hạ múa dẫn đầu ở quán bar, hẹn gặp mặt Hà Hàn Dũng lúc 11 giờ, nhưng đúng lúc Hà Hàn Dũng lại có việc nên đến muộn khoảng nửa tiếng, khi đến quán bar để tìm Hứa Bán Hạ , quản lý trực ban nói với hắn rằng Hứa Bán Hạ vừa múa xong thì một nhóm khách đến mời cô ấy đi nhảy, Hà Hàn Dũng biết rõ Hứa Bán Hạ sẽ không đồng ý lời mời đó nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, liền cùng quản lý trực ban đi tìm Hứa Bán Hạ ở các phòng bên xem tình hình thế nào, tại cửa phòng có hai người đàn ông dáng vẻ to lớn đang đứng canh, bên trong phòng phát ra tiếng thét giãy giụa của Hứa Bán Hạ.
Hà Hàn Dũng giận tím mặt, dùng hai chưởng đánh gục hai tên đứng canh ngay trước cửa phòng, rồi dùng chân đạp tung cánh cửa, Hà Hàn Dũng như đứt từng khúc ruột khi trông thấy cảnh Hứa Bán Hạ quần áo xộc xệch nằm trong lòng một tên đầu trọc, gã kia vẫn còn đang thò tay vào sờ mó bên trong, bên cạnh còn có mấy cặp nam nữ vẫn đang quấn lấy nhau, thấy Hà Hàn Dũng xông vào , những người trong phòng hết sức phẫn nộ liền đứng vây quanh anh ta, tuy nhiên những kẻ này vốn dĩ không phải là đối thủ của anh ta, chỉ với khoảng mười chiêu thức thì bọn chúng đã bị ngã rạp xuống sàn, miệng không ngừng kêu rên, bộ dạng của Hứa Bán Hạ lúc Hà Hàn Dũng kéo cô ta đi vô cùng hoảng hốt, rõ ràng là do bị hạ độc, cũng may là anh ta đến kịp nên Hứa Bán Hạ không gặp chuyện gì nghiêm trọng chứ nếu không thì anh ta sẽ ân hận suốt đời.
Sau khi tỉnh dậy, Hứa Bán Hạ bật khóc, cô vội ôm chầm lấy Hà Hàn Dũng, vốn dĩ cô không muốn đi nhảy cùng mấy tên đó nhưng vì bọn chúng nói là băng nhóm xã hội đen Soái Quân lớn mạnh nhất Thượng Hải, sợ sau khi đắc tội với bọn chúng sẽ không có chỗ kiếm ăn nên mới nhận lời mời đi nhảy cùng, không ngờ sau khi nhảy xong bọn chúng lại ép cô ta uống một ly XO nữa rồi mới buông tha, trong tình huống bất lực đó cô đành phải đồng ý, lúc uống xong thì cảm thấy chóng mặt không còn sức phản kháng để mặc cho hắn đùa giỡn, may mà Hà Hàn Dũng đến kịp,nếu không sau đó có xảy ra chuyện gì cô cũng không dám tưởng tượng.
Hứa Bán Hạ nói xong vẫn còn cảm thấy lo lắng, cô sợ Hà Hàn Dũng tối nay đắc tội với Soái Quân thì khó mà tránh khỏi bị bọn chúng truy sát, vội vàng bảo Hà Hàn Dũng mau mau trốn đi, Hà Hàn Dũng thì vốn dĩ đang khó chịu vì chuyện người yêu mình bị kẻ khác đùa giỡn, giờ lại thấy cô ta đang lo lắng cho mình, sự hãnh diện trong lòngnổi lên, rồi anh ta thì thầm gì đó vời Bán Hạ.
Sau khi làm rõ chuyện của Bán Hạ, ý chí chiến đấu đang sôi sục, anh ta dẫn theo người bao vây anh Thành và tất cả anh em trong Soái Quân vừa mới quay trở lại Đường khẩu, với khí thế hung hăng đó, đã cùng anh Thành đánh một trận rất quyết liệt, đồng thời tóm gọn tất cả, dẹp yên Đường khẩu.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bưng chén trà trên tay, hắn nhẹ nhàng nói:
- Cho nên nói , Hứa Bán Hạ tuyệt đối là một diễn viên kịch.
Hà Đại Đảm đột nhiên tiến đến, bình thản buông ra một câu:
- Tại sao cô ta lại gây nên xung đột cho Hà Hãn Dũng và Soái Quân, điều đó đối với cô ta thì có lợi gì?
Hà Hãn Dũng cố kiềm chế sự tức giận, câu hỏi của cha đánh trúng tâm can anh ta:
- Bởi vì có một ông trùm đằng sau cô ta tên là Đường Đại Long.
Sở Thiên nói ra điểm mấu chốt mà trong lòng hắn đang nghĩ. Tốt nhất là Hà Đại Đảm và Lý Thần Châu cùng liều một phen, mày chết thì tao sống:
- Chú Hà cần biết chỗ dựa sau lưng Đường Đại Long.
- Đường Đại Long không phải là cái tên giàu có đã nâng đỡ cho Lý Thần Châu đó sao?
Hà Đại Đảm vô cùng kinh ngạc, có vẻ như đã đoán được chân tướng sự việc, vội vàng hỏi:
- Không phải quan hệ giữa cháu và Lý Thân Châu rất tốt sao? Sao ông ta còn tìm cách đối phó cháu?
Sở Thiên mỉm cười, hắn không thể kể hết mọi chuyện về Lý Thần Châu, càng không thể nói ra chuyện buôn lậu của Lý Thần Châu, Đường Đại Long và Diệp Tam Tiếu, nếu không Lý Thần Châu nhất định sẽ giận cá chém thớt.
- Chú Hà, xin thứ lỗi , trong giang hồ con người ta không còn là mình nữa.
Sở Thiên nhớ đến câu nói của Hà Kiện và Lưu Toản , hắn cười:
- Sở Thiên đã bước vào giang hồ thì tốt nhất chỉ cẩn biết việc của mình thôi, nếu nhiều chuyện e rằng khó mà thấy được bình minh ngày mai.
Hà Đại Đảm cười haha, biết rõ mình nhất thời mau miệng động đến vấn đề nhạy cảm này, một người thông minh như Sở Thiên tất nhiên sẽ không nói cho mình biết cụ thể về Lý Thần Châu đâu. Trong lòng cũng khá khen cho một Sở Thiên khéo ăn nói .
- Nhưng cháu muốn nói với chú Hà rằng, cháu đã chặn con đường phát tài của Đường Đại Long .
Sở Thiên trở mình, cố gắng để ngồi cho thoải mái hơn trên chiếc ghế sô pha, dừng một chút rồi nói:
- Vì vậy ông ta muốn đối phó với cháu.
Hà Đại Đảm thận trọng suy nghĩ rồi gật gật đầu, Sở Thiên đã chặn con đường phát tài của Đường Đại Long thì chắc chắn ông ta sẽ tính sổ với Sở Thiên, nhưng ở Thượng Hải , điều duy nhất khiến Sở Thiên đau đầu lại là khu canh gác, chính là gia đình họ Hà, đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa tiêu diệt được Sở Thiên lạ vừa đả thương nặng Hà gia, không thể ngờ được Đường Đại Long lại giở trò bỉ ổi như vậy, thủ đoạn còn vượt xa so với Lý Thần Châu.
Hà Hãn Dũng không phải kẻ ngốc, anh ta biết rõ nhưng lời nói của Sở Thiên là hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng lại không muốn tin vào, nhất quyết lắc đầu :
- Không thể nào, không thể nào, Hứa Bán Hạ yêu tôi như vậy, làm sao cô ấy có thể là người do Đường Đại Long cử đến chứ? Bằng chứng đâu? Tôi muốn có bằng chứng.
Sở Thiên lắc đầu, rất thành thực nói :
- Em không có bằng chứng, nếu có thì đã không ngồi đây kể mà trực tiếp đi gặp anh để giải thích.
- Không có chứng cứ? Vậy tất cả đều do cậu tự suy diễn hả?
Hà Hàn Dũng thấy biểu hiện của Sở Thiên có phần hơi tức giận, hai mặt một lời truy hỏi Sở Thiên, anh ta hi vọng Sở Thiên sẽ thừa nhận việc này do hắn bày ra, anh ta muốn đối đầu với Soái Quân, cũng không muốn Hứa Bán Thiên là một “con hát”, là gián điệp do Đường Đại Long Phái đến.
- Quả thực đó là suy đoán của em.
Sở Thiên thở dài một tiếng khiến Hà Hàn Dũng cảm thấy không mấy hứng thú chút nào, lập tức lời nói của Sở Thiên lại khiến hắn run lên :
- Nhưng em có thể tìm ra bằng chứng cho anh.
Hà Hàn Dũng biết Sở Thiên là một tay thông minh và thủ đoạn, vẻ mặt của hắn đầy tính khẳng định và rất lãnh đạm, nhất định là hắn đã nắm chắc điều gì đó nên mới nói như vậy.
- Cho em thời gian hai ngày.
Sở Thiên nhẹ nhàng đặt tách trà lên trên bàn rồi đứng dậy, hắn nhìn Hà Đại Đảm sau đó lại quay sang nhìn Hà Hàn Dũng:
- Em nhất định sẽ đem bằng chứng về đặt trước mặt anh Dũng
Hà Đại Đảm gật gật đầu, ông ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ quặc ở đây, tự nhiên ông ta hi vọng Sở Thiên sẽ tìm ra bằng chứng, không chỉ để hòa giải sự căng thẳng giữa Soái Quân và gia đình họ Hà mà còn để giải thích sự xuất hiện của người con gái phong trần Hứa Bán Hạ, quan trọng hơn là nếu như Sở Thiên thật sự tìm thấy chứng cứ, chứng minh mọi việc đều do Đường Đại Long gây nên thì với tính cách của Sở Thiên, nhất định hắn sẽ có hành động đối phó với Đường Đại Long, dù ai thắng ai thua thì đối với gia đình họ Hà hay những chỗ dựa nhà họ Hà đều có lợi cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Đại Đảm bắt đầu thấy phấn chấn lạ thường.
- Còn chuyện này, hi vọng anh Dũng nể mặt. Sở Thiên bình tĩnh nhìn Hà Hãn Dũng, người hắn toát ra một vẻ uy nghiêm:
- Em muốn đưa anh Thành đi, bất luận anh ấy có thật sự làm chuyện gì có lỗi với anh hay không, thì anh ấy vẫn là anh em của Soái quân, em nhất định phải giải thích cho mọi người.
Hà Hãn Dũng hiển nhiên không muốn thả người, anh ta vẫn chưa tra tấn đủ tên không bằng cầm thú này, Hà Đại Đảm biết rõ Sở Thiên là người biết giữ lời hứa, nhưng ông ta thấy con trai mình lại không có ý muốn thả người, ông ta thì theo đạo lý: bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cũng nên để cho con người ta một lối thoát, vội quát :
- Hã Dũng thả người cho Thiếu Soái.
Hà Hãn Dũng cơ bụng phập phùng liên hổi, xem ý tứ cha anh ta thì khó lắm mới gật đầu được:
- Được, con thả người.
Sau đó lấy điện thoại, nói vài câu vu vơ rồi lại quay ra bảo Sở Thiên:
- Anh Thành đang trên đường đến Thủy Tạ Hoa Đô, tôi hi vọng hai ngày sau Thiếu Soái sẽ đưa ra bằng chứngđể giải thích chứ không phải phán đoán hay suy luận thuần túy.
- Yên tâm, Sở Thiên sẽ giữ lời hứa.
Sở Thiên đặt tay lên mũi xoa xoa rồi chầm chậm bước ra ngoài, lúc đi qua Hà Đạ Đảm, hắn duỗi tay phải ra, mỉm cười nói:
- Chú Hà, mong gia đình họ Hà nhà chú thành thực với Soái Quân, miếng ngon thì cùng nhau ăn chia, chứ đừng nên cướp mất.
Hà Đại Đảm duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng nắm tay Sở Thiên:
- Tất nhiên rồi, Hà Đại Đảm không phải là một kẻ tham lam, miếng ngon ăn còn không hết, hà cớ gì phải đi cướp?
Sở Thiên mỉm cười, hắn bước đến cửa phòng thì dừng lại quay đầu nói vời Hà Hãn Dũng:
- Anh Dũng chú Hà nói rất có lý, miếng ngon ăn còn không hết, hà cớ gì phải đi cướp? vì vậy thật xấu hổ khi anh nâng đỡ mấy bọn đàn em đó, hiện tại thì tất cả bọn chúng đều bị tiêu diệt .
Nói xong hắn quay lưng bước đi, bước chân vững chắc đầy khí thế.
Mặt Hà Hãn Dũng chợt biến sắc, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hà Đại Đảm nhìn chằm chằm vào con trai mình, lạnh lùng hỏi:
- Hãn Dũng, con còn có bao nhiêu chuyện dối gạt ta?
- Tối hôm qua, sau khi dẹp hết bọn Soái Quân ở Đường Khẩu, trong lòng vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận cho nên con đã tụ tập cùng hội đàn em suốt đêm, hi vọng bọn chúng có thể liên kết lại đối phó với Soái quân.
Hà Hãn Dũng thở dài một hơi, có vẻ vẫn chưa tin tưởng lắm:
- Bọn chúng thấy con có chỗ dựa vì vậy tất cả đều đồng ý, không ngờ chỉ có mấy tiếng đồng hồ sau khi Sở Thiên từ Quý Châu về đã gây ra bao nhiêu chuyện, thậm chí tối hôm qua còn tiêu diệt hết cả liên minh bọn họ.
Hà Đại Đảm nhìn con trai mình, đứng dậy nói :
- Hiện tại có thể biết được Sở Thiên sẽ giở thủ đoạn gì rồi đúng không. Con vì một đứa con gái đó mà gây sự với nó, không nói đến chuyện điều đó có đáng hay không, nhưng con vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn, nghe ta nói một câu, bất luận thằng Thành có hạ độc cô gái đó hay không thì chuyện này cần chấm dứt tại đây, ngày mai con phải đến nhận tội với Thiếu Soái.
Hà Hãn Dũng không hiểu ý cha mình, sau một lúc ngây người ra anh ta nói:
- Ngày mai con phải đến nhận tội với Sở Thiên ư? Chẳng phải hắn nói trong hai ngày nữa sẽ đưa ra chứng cứ sao? Nếu hắn mà không tìm ra con sẽ xử lý hắn, còn nếu hắn tìm ra rồi thì con sẽ xin lỗi hắn.
Nét mặt Hà Hàn Dũng lộ rõ sự đau khổ, anh ta thật sự không muốn Sở Thiên tìm ra bằng chứng, mặc dù mới chỉ thân thiết với Hứa Bán Hạ có vài ngày nhưng anh ta thấy quãng thời gian đó là hạnh phúc nhất, cho anh ta biết được thế nào là sự dịu dàng, là ngọt ngào, là tình yêu.
- Nếu như Sở Thiên thật sự tìm ra bằng chứng, đến lúc đó xin lỗi đã cũng vô dụng.
Hà Đại Đảm đúng là một người nham hiểm, thông qua cách nói chuyện của Sở Thiên thì đã sớm biết đó là một tên ương ngạnh.
- Đến lúc đó cha đành phải giao con cho Sở Thiên.
Trong lòng Hà Hàn Dũng có chút hoang mang lại thêm phần bối rối khó hiểu.
Trong căn phòng xa hoa nhất trên đỉnh Lầu Yên Tử tại Hàng Châu, Đường Đại Long đang dùng kính lúp soi miếng ngọc Quan Âm đời nhà Thanh, sau khi xem xét một lượt, ông ta ngẩng đầu nói với chuyên gia Chu Vinh Phát:
- Vinh Phát, mặc dù miếng ngọc Quan Âm này rất tuyệt nhưng cũng chỉ được xếp vào hạng trung bình, đem bán thì cũng được vài chúc nghìn, nhưng là do phụ thân ông Trương mang tới nên cứ lấy giá đó đi.
Vừa cười nói Đường Đại Long vừa giơ ba ngón tay ra, Chu Vinh Phát hiểu là ông ta đồng ý với giá 300000 tệ liền gật đầu:
- Tôi hiểu, tôi sẽ dẫn phó thị trưởng Trương đi gặp cha tôi.
Đường Đại Long hài lòng nhìn Chu Vinh Phát, sau đó hỏi:
- Dư Sở Trường, các cô có tin tức gì không? mấy chục người đi mà tại sao đến giờ này vẫn chưa có tin tức gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.