Chương 728: Công kích Hải Khẩu
Nhất Khởi Thành Công
09/10/2015
Trời hửng sáng không mưa, ban công dân cư.
Sở Thiên khoanh tay đứng bên cửa sổ, dáng người thẳng đứng áo trắng như tuyết.
Bàn trà bên cạnh hắn có cái khay, khay có canh thịt bò và bốn cái bánh màn thầu trắng.
Khương Trung ở cách đó không xa ngồi dựa lưng vào ghế, xem xét cẩn thận hình dáng của Sở Thiên, nhìn từ xa Sở Thiên mặc dù vẫn còn là một thiếu niên, kỳ thực tầm mắt lại có hàm súc và sắc bén không tương xứng, cái kiểu của hắn thản nhiên mà ung dung nhìn xa trông rộng, tuyệt không phải là thanh niên bình thường có thể học được, đấy là những kinh nghiệm giang hồ một thời gian dài.
Sau một lát xuất thần, Sở Thiên quay người cầm lấy bánh màn thầu cắn, bánh màn thầu lớn Sơn Đông chính tông, canh thịt bò hương vị cũng tương đối, mặc dù sáng sớm không muốn ăn gì, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, thực vật bổ sung cho thể lực là không thể thiếu, cho nên Sở Thiên vẫn đem bốn cái bánh màn thầu và canh thịt bò ăn hết.
Sở Thiên vừa mới buông bát đũa, điện thoại của Khương Trung reo lên, một lúc sau, trên mặt của ông ta lộ ra vẻ mừng rỡ, đầy thâm ý cùng Sở Thiên nói:
- Thiếu Soái, có hai việc tốt! Trước hết, Chu Bách Ôn quả nhiên phái hai nghìn người truy kích chúng ta; Tiếp theo, ba nghìn anh em Đường Môn đã đuổi tới Hải Khẩu tụ họp lại. Còn nữa, Chu Bách Ôn tuyên bố rời khỏi Đường Môn, tự lập môn phái Chu gia quân!
Quả thực là tin tức tốt! Sở Thiên vuốt bụng nhìn lên bầu trời sáng, thản nhiên cười nói:
- Có người thì dễ làm việc, Khương tổng quản, sau mười lăm phút nữa chúng ta rời khỏi đây, dựa theo kế hoạch tiến đến cửa biển cùng anh em Đường Môn gặp lại, bảo bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức hai giờ, buổi trưa mười hai giờ công chiếm các Phân đường Hải Khẩu
Mặc dù Sở Thiến có kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng Khương Trung cũng không chấp, ông ta đối với năng lực điều binh khiển tướng của Sở Thiên vẫn là khâm phục từ tận đáy lòng, nếu không bọn họ cũng không sống qua được ngày hôm qua rồi, mấy chục người vừa chạy vừa đánh, không chỉ không có tang thương thảm hại, còn có vài phần sảng khoái đầy ý vị.
Ông ta đến giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của lão tướng ngày xưa đối mặt với Hồng Quân.
Mười một giờ rưỡi, thành phố Hải Khẩu
Sở Thiên và Khương Trung đứng ở tòa nhà đối diện Phân đường Hải Khẩu, đang thông qua kính viễn vọng chú ý tình hình phân đường, lão Yêu đứng đằng sau Sở Thiên không động đậy, Đại hổ và tiểu Long thì thống soái anh em Đường Môn âm thầm bao vây các Phân đường Hải Khẩu, đây là kiểu nhà lầu mười tầng, trước sau có 4 cửa ra vào rộng 2m
Sở Thiên sở dĩ chọn tấn công Phân đường Hải Khẩu, là bởi vì người ở đây bị Chu Bách Ôn điều động nhiều nhất, căn cứ tình báo cho thấy, Phân đường Hải Khẩu còn sót lại hơn năm trăm người, nhân viên ctrông giữ các địa bàn tuy rằng vẫn còn hai nghìn, nhưng lại phân tán ở các đường phố thành phố Hải Khẩu, khó mà trong nháy mắt hoàn thành tập hợp cứu giúp Phân đường Hải Khẩu.
Mười hai giờ, Sở Thiên thổi lên kèn hiệu tấn công Phân đường Hải Khẩu.
Tiểu Long phụ trách tấn công cửa trước, tấn công cửa sau là Đại Hổ, lần tấn công này đều khiến hai người bọn họ tràn đầy hứng phấn và nhiệt huyết, không chỉ số người chiếm ưu thế tuyệt đối, trận đấu này lực cũng mạnh hơn rất nhiều, điều quan trọng hơn chính là, có thể trút bớt khó chịu do hai ngày nay trốn đông trốn tây, còn có thể quạt cho Chu Bách Ôn cái bạt tai lớn.
Hai nghìn đệ tử của Đường Môn nổi lên tấn công, mỗi một cửa đều cho vào năm trăm người, người phụ trách Phân đường Hải Khẩu là Tạ Đại Dũng, ngày hôm qua mệt nhọc mười mấy tiếng phòng bị Sở Thiên quấy rối, cho đến trời sáng mới nằm nghỉ, lúc này chính là lúc ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng giết ầm ầm, tinh thần mệt mỏi thoáng cái căng thẳng.
Nữ nhân bên cạnh lại quấn lấy gã, Tạ Đại Dũng giơ tay đẩy ra, vừa mới xuống giường đi giày, cửa liền bị đẩy ra, một người thân tín lảo đảo đi vào, kinh sợ vạn phần hô lên:
- Tạ Đường chủ, không tốt rồi, mấy nghìn kẻ địch tấn công Hải Khẩu chúng ta, các anh em đang liều mạng chống cự.
Tạ Đại Dũng sững người, lập tức hỏi ngược lại:
- Mấy nghìn kẻ thù?
Thân tín có đầu óc linh hoạt Trần Tú Tài này, gật đầu nói:
- Không sai, tầng một đã thất thủ rồi, tin rằng chúng rất nhanh sẽ giết đến đây, Tạ Đường chủ, chúng ta nhanh chóng tập trung binh lực đến tầng đỉnh phòng thủ đi, lại bảo các địa bàn phái người đến trợ giúp, nếu không chúng ta chết chắc rồi, kẻ thù thực tại quá nhiều.
Tạ Đại Dũng bỗng nhiên nghĩ đến chỗ mình đang ở là tầng năm, thế là vội mặc quần áo chạy lên, còn hạ lệnh thân tín nói:
- Cứ theo cậu nói mà làm, bảo anh em còn sống nhanh chóng lên tầng chín, đồng thời bảo các anh em trước hết phải chặn cửa ra vào tầng 9, chỉ cần giữ lại vài cửa là được rồi, tôi đi gọi trợ giúp.
Anh ta vừa nói vừa chạy lên trên, đây chính là chỗ tốt của kẻ bề trên.
Bởi vì Đại Hổ và Tiểu Long bọn họ cắn rất chặt, Trần Tú Tài căn bản không bày trò, càng khó chạy lên lầu trên, chỉ có thể kiên trì cắn răng nghênh chiến, trận đấu tiến hành kịch liệt dị thường, bang chúng hai bên đều thương vong nghiêm trọng, nhưng thực lực hai bên thật sự cách xa, Trần Tú Tài bọn họ căn bản không thể ngăn chặn tấn công.
Thấy tình thể không ổn, Trần Tú Tài chỉ có thể mặc cho anh em kháng cự chết thảm, chính mình lợi dụng thời gian này mấy trăm người hướng lên lầu mà chạy, vừa mới trốn mấy tầng lầu, thì nghe thấy tiếng hô hét lớn của Đại Hổ và Tiểu Long bọn họ, biết kẻ thù giải quyết xong anh em kháng cự, đang hướng lên trên tiến hành trải thảm tấn công.
Chạy đến lầu chín, Trần Tú Tài bọn họ mới hơi chút an tâm, hai bộ cầu thang tầng chín đều bị đồ vật lẫn lộn chắn đầy, còn dùng dây xích sắt giữ chặt cửa, chỉ lưu lại đường an toàn đợi bọn họ đến, sau khi đợi bọn họ thông qua, bang chúng lập tức kéo chặt sợi dây xích sắt tạo thành chướng ngại vật, ý đồ trì hoãn tiến công Đường Môn.
Bọn họ không dám phá hỏng đường này, bởi vì còn lưu lại và trợ giúp phản kích trong ngoài, hơn nữa chỉ còn lại lối đi này, bọn họ cũng tin rằng Đường Môn có thể đủ tấn công lên, mặc dù bọn họ đã tổn thất hai trăm người, nhưng tụ tập ở tầng chín còn có hơn hai trăm đệ tử, đủ để bảo về hai mét vuông cửa vào.
Trần Tú Tài thở hai cái, mồ hôi nhễ nhại khắp nơi, lại cẩn thận kiểm kê số người, hiện những thủ hạ có thể chiến đấu giảm xuống bốn lần, lúc này anh ta nén tức giận, chạy đến bên cạnh Tạ Đại Dũng thở hổn hển nói:
- Đường chủ, ta chỉ rút lui gần trăm anh em, những người khác đều bị giết chết rồi.
Tạ Đại Dũng gật đầu, khôi phục lại phong thái của người làm chủ, mở miệng trấn an nói:
- Yên tâm, tôi đã thông báo người các nơi rồi, bọn họ đang qua bên này, chỉ cần chúng ta cầm chân hơn một tiếng, thì có thể trong ngoài tiêu diệt kẻ thù, Tú Tài, anh lại xem xung quanh xem rõ một lần nữa xem có bỏ sót.
Trần Tú Tài gật gật đầu cung kính, lập tức thiện ý nhắc nhở:
- Đường chủ, kẻ địch có chuẩn bị mà đến, hơn nữa thế rất hung mãnh, tôi không sợ người các nơi chống cự không được người ta, chỉ là quan hệ đến vận mệnh chúng ta, không bằng cầu cứu Chu đường chủ, phái một nghìn tám trăm người cũng tiện gia tăng phần đảm bảo.
Tạ Đại Dũng sững người, lập tức cười ha ha lớn:
- Tú Tài, nhân tài đấy.
Trần Tú Tài cười mỉa, xách đao đi xem xét chung quanh.
Mà Tạ Đại Dũng cầm lấy điện thoại, bấm số của Chu Bách Ôn:
- Bang chủ à, tôi là Tạ Đại Dũng, Phân đường Hải Khẩu của Đường Môn gặp phải trọng binh tấn công, tôi không dễ dàng ngăn chặn đường tấn công, nhưng bọn họ thực tại quá nhiều người rồi, cứ đánh như vậy tiếp tục, không được bao lâu, Đường Khẩu chắc chắn không giữ được.
Chu Bách Ôn đang tìm kiếm khắp nơi tông tích của Sở Thiên bọn họ, nghe thấy Phân đường Hải Khẩu bị Đường Môn công kích, trong lòng vô cùng khiếp sợ, thầm nghĩ Đường Môn đánh thế nào nhanh như vậy? Lập tức nói:
- Đại Dũng, kẻ thù có bao nhiêu người, theo tôi được biết bang chúng Hải Khẩu cộng lại gần ba nghìn người, làm thế nào sa sút như vậy chứ?
Tạ Đại Dũng không do dự trả lời :
- Ít nhất ba nghìn người!
Chu Bách Ôn sau khi suy nghĩ, biết Đường Môn suốt đêm điều nhập tinh nhuệ đối phó với mình, Sở Thiên và Khương Trung khẳng định cũng ở trong đó, ánh mắt lóe sáng sát khí vô cùng, mở miệng nói:
- Các anh nghĩ cách chống đỡ hai tiếng, tôi lập tức đem hai nghìn binh tinh nhuệ truy kích Sở Thiên điều qua, đến trong ngoài kết hợp đem giết hết bọn họ.
Tạ Đại Dũng vẻ mặt vui sướng, cảm kích trả lời :
- Cảm ơn bang chủ!
Chu Bách Ôn đương nhiên khẩn trương đến Hải Khẩu rồi, đó là nền móng trọng điểm thứ hai, không chỉ đầu quân nhân lực tài lực rất lớn, mà còn nơi trọng điểm nguồn thu vào, một khi bị mất, không chỉ Tam Á liền nhau đối diện nguy hiểm, mà ngay cả vấn đề no âm của bang chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó chính mình cũng lâm vào cảnh khó ở hai bên.
Thời gian tiếp sau đó, Đường Môn cũng không tấn công Tạ Đại Dũng bọn họ, sau năm mươi phút, Tạ Đại Dũng các tuyến đường điều tập quân lần lượt tới giúp Đường Khẩu, bởi vì lực lượng quá mức phân tán, nhân số mỗi chỗ cũng không phải nhiều, không đợi tiếp cận Đường Khẩu, đã bị Đại Hổ và Tiểu Long đánh cho chạy bốn phía.
Hơn hai trăm người bang chúng trên lầu vừa thấy bóng dân quân viện trợ, còn chưa kịp vui mừng thì thấy bọn họ tan tác, sĩ khí và niềm tin do đó cũng không dậy được, may mà Đường Môn cũng không công kích, nếu không thì bọn họ nhất định thương vong không ít.
Trận chiến chính thức, còn ở phía sau.
, tôi mà có hành động gì thì sẽ bị phát hiện ngay, có khi còn để bại lộ thân phận. Tôi đây cũng chỉ có thể đợi đến thời điểm quan trọng mới hành động.
Trần Thái Sơn cười và nói:
- Ông đúng là ác mộng lớn nhất của Sở Thiên! ak'>
Sở Thiên khoanh tay đứng bên cửa sổ, dáng người thẳng đứng áo trắng như tuyết.
Bàn trà bên cạnh hắn có cái khay, khay có canh thịt bò và bốn cái bánh màn thầu trắng.
Khương Trung ở cách đó không xa ngồi dựa lưng vào ghế, xem xét cẩn thận hình dáng của Sở Thiên, nhìn từ xa Sở Thiên mặc dù vẫn còn là một thiếu niên, kỳ thực tầm mắt lại có hàm súc và sắc bén không tương xứng, cái kiểu của hắn thản nhiên mà ung dung nhìn xa trông rộng, tuyệt không phải là thanh niên bình thường có thể học được, đấy là những kinh nghiệm giang hồ một thời gian dài.
Sau một lát xuất thần, Sở Thiên quay người cầm lấy bánh màn thầu cắn, bánh màn thầu lớn Sơn Đông chính tông, canh thịt bò hương vị cũng tương đối, mặc dù sáng sớm không muốn ăn gì, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, thực vật bổ sung cho thể lực là không thể thiếu, cho nên Sở Thiên vẫn đem bốn cái bánh màn thầu và canh thịt bò ăn hết.
Sở Thiên vừa mới buông bát đũa, điện thoại của Khương Trung reo lên, một lúc sau, trên mặt của ông ta lộ ra vẻ mừng rỡ, đầy thâm ý cùng Sở Thiên nói:
- Thiếu Soái, có hai việc tốt! Trước hết, Chu Bách Ôn quả nhiên phái hai nghìn người truy kích chúng ta; Tiếp theo, ba nghìn anh em Đường Môn đã đuổi tới Hải Khẩu tụ họp lại. Còn nữa, Chu Bách Ôn tuyên bố rời khỏi Đường Môn, tự lập môn phái Chu gia quân!
Quả thực là tin tức tốt! Sở Thiên vuốt bụng nhìn lên bầu trời sáng, thản nhiên cười nói:
- Có người thì dễ làm việc, Khương tổng quản, sau mười lăm phút nữa chúng ta rời khỏi đây, dựa theo kế hoạch tiến đến cửa biển cùng anh em Đường Môn gặp lại, bảo bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức hai giờ, buổi trưa mười hai giờ công chiếm các Phân đường Hải Khẩu
Mặc dù Sở Thiến có kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng Khương Trung cũng không chấp, ông ta đối với năng lực điều binh khiển tướng của Sở Thiên vẫn là khâm phục từ tận đáy lòng, nếu không bọn họ cũng không sống qua được ngày hôm qua rồi, mấy chục người vừa chạy vừa đánh, không chỉ không có tang thương thảm hại, còn có vài phần sảng khoái đầy ý vị.
Ông ta đến giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của lão tướng ngày xưa đối mặt với Hồng Quân.
Mười một giờ rưỡi, thành phố Hải Khẩu
Sở Thiên và Khương Trung đứng ở tòa nhà đối diện Phân đường Hải Khẩu, đang thông qua kính viễn vọng chú ý tình hình phân đường, lão Yêu đứng đằng sau Sở Thiên không động đậy, Đại hổ và tiểu Long thì thống soái anh em Đường Môn âm thầm bao vây các Phân đường Hải Khẩu, đây là kiểu nhà lầu mười tầng, trước sau có 4 cửa ra vào rộng 2m
Sở Thiên sở dĩ chọn tấn công Phân đường Hải Khẩu, là bởi vì người ở đây bị Chu Bách Ôn điều động nhiều nhất, căn cứ tình báo cho thấy, Phân đường Hải Khẩu còn sót lại hơn năm trăm người, nhân viên ctrông giữ các địa bàn tuy rằng vẫn còn hai nghìn, nhưng lại phân tán ở các đường phố thành phố Hải Khẩu, khó mà trong nháy mắt hoàn thành tập hợp cứu giúp Phân đường Hải Khẩu.
Mười hai giờ, Sở Thiên thổi lên kèn hiệu tấn công Phân đường Hải Khẩu.
Tiểu Long phụ trách tấn công cửa trước, tấn công cửa sau là Đại Hổ, lần tấn công này đều khiến hai người bọn họ tràn đầy hứng phấn và nhiệt huyết, không chỉ số người chiếm ưu thế tuyệt đối, trận đấu này lực cũng mạnh hơn rất nhiều, điều quan trọng hơn chính là, có thể trút bớt khó chịu do hai ngày nay trốn đông trốn tây, còn có thể quạt cho Chu Bách Ôn cái bạt tai lớn.
Hai nghìn đệ tử của Đường Môn nổi lên tấn công, mỗi một cửa đều cho vào năm trăm người, người phụ trách Phân đường Hải Khẩu là Tạ Đại Dũng, ngày hôm qua mệt nhọc mười mấy tiếng phòng bị Sở Thiên quấy rối, cho đến trời sáng mới nằm nghỉ, lúc này chính là lúc ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng giết ầm ầm, tinh thần mệt mỏi thoáng cái căng thẳng.
Nữ nhân bên cạnh lại quấn lấy gã, Tạ Đại Dũng giơ tay đẩy ra, vừa mới xuống giường đi giày, cửa liền bị đẩy ra, một người thân tín lảo đảo đi vào, kinh sợ vạn phần hô lên:
- Tạ Đường chủ, không tốt rồi, mấy nghìn kẻ địch tấn công Hải Khẩu chúng ta, các anh em đang liều mạng chống cự.
Tạ Đại Dũng sững người, lập tức hỏi ngược lại:
- Mấy nghìn kẻ thù?
Thân tín có đầu óc linh hoạt Trần Tú Tài này, gật đầu nói:
- Không sai, tầng một đã thất thủ rồi, tin rằng chúng rất nhanh sẽ giết đến đây, Tạ Đường chủ, chúng ta nhanh chóng tập trung binh lực đến tầng đỉnh phòng thủ đi, lại bảo các địa bàn phái người đến trợ giúp, nếu không chúng ta chết chắc rồi, kẻ thù thực tại quá nhiều.
Tạ Đại Dũng bỗng nhiên nghĩ đến chỗ mình đang ở là tầng năm, thế là vội mặc quần áo chạy lên, còn hạ lệnh thân tín nói:
- Cứ theo cậu nói mà làm, bảo anh em còn sống nhanh chóng lên tầng chín, đồng thời bảo các anh em trước hết phải chặn cửa ra vào tầng 9, chỉ cần giữ lại vài cửa là được rồi, tôi đi gọi trợ giúp.
Anh ta vừa nói vừa chạy lên trên, đây chính là chỗ tốt của kẻ bề trên.
Bởi vì Đại Hổ và Tiểu Long bọn họ cắn rất chặt, Trần Tú Tài căn bản không bày trò, càng khó chạy lên lầu trên, chỉ có thể kiên trì cắn răng nghênh chiến, trận đấu tiến hành kịch liệt dị thường, bang chúng hai bên đều thương vong nghiêm trọng, nhưng thực lực hai bên thật sự cách xa, Trần Tú Tài bọn họ căn bản không thể ngăn chặn tấn công.
Thấy tình thể không ổn, Trần Tú Tài chỉ có thể mặc cho anh em kháng cự chết thảm, chính mình lợi dụng thời gian này mấy trăm người hướng lên lầu mà chạy, vừa mới trốn mấy tầng lầu, thì nghe thấy tiếng hô hét lớn của Đại Hổ và Tiểu Long bọn họ, biết kẻ thù giải quyết xong anh em kháng cự, đang hướng lên trên tiến hành trải thảm tấn công.
Chạy đến lầu chín, Trần Tú Tài bọn họ mới hơi chút an tâm, hai bộ cầu thang tầng chín đều bị đồ vật lẫn lộn chắn đầy, còn dùng dây xích sắt giữ chặt cửa, chỉ lưu lại đường an toàn đợi bọn họ đến, sau khi đợi bọn họ thông qua, bang chúng lập tức kéo chặt sợi dây xích sắt tạo thành chướng ngại vật, ý đồ trì hoãn tiến công Đường Môn.
Bọn họ không dám phá hỏng đường này, bởi vì còn lưu lại và trợ giúp phản kích trong ngoài, hơn nữa chỉ còn lại lối đi này, bọn họ cũng tin rằng Đường Môn có thể đủ tấn công lên, mặc dù bọn họ đã tổn thất hai trăm người, nhưng tụ tập ở tầng chín còn có hơn hai trăm đệ tử, đủ để bảo về hai mét vuông cửa vào.
Trần Tú Tài thở hai cái, mồ hôi nhễ nhại khắp nơi, lại cẩn thận kiểm kê số người, hiện những thủ hạ có thể chiến đấu giảm xuống bốn lần, lúc này anh ta nén tức giận, chạy đến bên cạnh Tạ Đại Dũng thở hổn hển nói:
- Đường chủ, ta chỉ rút lui gần trăm anh em, những người khác đều bị giết chết rồi.
Tạ Đại Dũng gật đầu, khôi phục lại phong thái của người làm chủ, mở miệng trấn an nói:
- Yên tâm, tôi đã thông báo người các nơi rồi, bọn họ đang qua bên này, chỉ cần chúng ta cầm chân hơn một tiếng, thì có thể trong ngoài tiêu diệt kẻ thù, Tú Tài, anh lại xem xung quanh xem rõ một lần nữa xem có bỏ sót.
Trần Tú Tài gật gật đầu cung kính, lập tức thiện ý nhắc nhở:
- Đường chủ, kẻ địch có chuẩn bị mà đến, hơn nữa thế rất hung mãnh, tôi không sợ người các nơi chống cự không được người ta, chỉ là quan hệ đến vận mệnh chúng ta, không bằng cầu cứu Chu đường chủ, phái một nghìn tám trăm người cũng tiện gia tăng phần đảm bảo.
Tạ Đại Dũng sững người, lập tức cười ha ha lớn:
- Tú Tài, nhân tài đấy.
Trần Tú Tài cười mỉa, xách đao đi xem xét chung quanh.
Mà Tạ Đại Dũng cầm lấy điện thoại, bấm số của Chu Bách Ôn:
- Bang chủ à, tôi là Tạ Đại Dũng, Phân đường Hải Khẩu của Đường Môn gặp phải trọng binh tấn công, tôi không dễ dàng ngăn chặn đường tấn công, nhưng bọn họ thực tại quá nhiều người rồi, cứ đánh như vậy tiếp tục, không được bao lâu, Đường Khẩu chắc chắn không giữ được.
Chu Bách Ôn đang tìm kiếm khắp nơi tông tích của Sở Thiên bọn họ, nghe thấy Phân đường Hải Khẩu bị Đường Môn công kích, trong lòng vô cùng khiếp sợ, thầm nghĩ Đường Môn đánh thế nào nhanh như vậy? Lập tức nói:
- Đại Dũng, kẻ thù có bao nhiêu người, theo tôi được biết bang chúng Hải Khẩu cộng lại gần ba nghìn người, làm thế nào sa sút như vậy chứ?
Tạ Đại Dũng không do dự trả lời :
- Ít nhất ba nghìn người!
Chu Bách Ôn sau khi suy nghĩ, biết Đường Môn suốt đêm điều nhập tinh nhuệ đối phó với mình, Sở Thiên và Khương Trung khẳng định cũng ở trong đó, ánh mắt lóe sáng sát khí vô cùng, mở miệng nói:
- Các anh nghĩ cách chống đỡ hai tiếng, tôi lập tức đem hai nghìn binh tinh nhuệ truy kích Sở Thiên điều qua, đến trong ngoài kết hợp đem giết hết bọn họ.
Tạ Đại Dũng vẻ mặt vui sướng, cảm kích trả lời :
- Cảm ơn bang chủ!
Chu Bách Ôn đương nhiên khẩn trương đến Hải Khẩu rồi, đó là nền móng trọng điểm thứ hai, không chỉ đầu quân nhân lực tài lực rất lớn, mà còn nơi trọng điểm nguồn thu vào, một khi bị mất, không chỉ Tam Á liền nhau đối diện nguy hiểm, mà ngay cả vấn đề no âm của bang chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó chính mình cũng lâm vào cảnh khó ở hai bên.
Thời gian tiếp sau đó, Đường Môn cũng không tấn công Tạ Đại Dũng bọn họ, sau năm mươi phút, Tạ Đại Dũng các tuyến đường điều tập quân lần lượt tới giúp Đường Khẩu, bởi vì lực lượng quá mức phân tán, nhân số mỗi chỗ cũng không phải nhiều, không đợi tiếp cận Đường Khẩu, đã bị Đại Hổ và Tiểu Long đánh cho chạy bốn phía.
Hơn hai trăm người bang chúng trên lầu vừa thấy bóng dân quân viện trợ, còn chưa kịp vui mừng thì thấy bọn họ tan tác, sĩ khí và niềm tin do đó cũng không dậy được, may mà Đường Môn cũng không công kích, nếu không thì bọn họ nhất định thương vong không ít.
Trận chiến chính thức, còn ở phía sau.
, tôi mà có hành động gì thì sẽ bị phát hiện ngay, có khi còn để bại lộ thân phận. Tôi đây cũng chỉ có thể đợi đến thời điểm quan trọng mới hành động.
Trần Thái Sơn cười và nói:
- Ông đúng là ác mộng lớn nhất của Sở Thiên! ak'>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.