Đô Thị Thiếu Soái

Chương 176: Cục trưởng mới

Nhất Khởi Thành Công

07/06/2013

Sở Thiên gần đây xử lý sự việc dứt khoát, nhìn thời gian, cả đêm để cho Bát Gia giúp sắp xếp yến tiệc với cha con Trương Đại Hải vào trưa ngày mai. Sau khi nhận được trả lời xác nhận của Trương Đại Hải, mặt của Sở Thiên hoàn toàn nhẹ nhõm, biết được kế hoạch của mình có thể thực hiện được, lập tức cùng với Đặng Siêu, Hải Tử và Quang Tử sắp xếp hành động chém giết vào tối mai.

Mấy người cực khổ đến nửa đêm mới tán đi. Sở Thiên uốn éo cái cổ đau nhức, duỗi duỗi người, trở lại phòng, nhìn thấy Khả Nhi vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, đợi mình. Sở Thiên đi qua, cúi người nhìn sát vào mặt Khả Nhi, sau đó mới lấy y phục Khả Nhi đã xếp để đi tắm.

Khi Sở Thiên đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, Khả Nhi bỗng nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng lén lút giống như con mèo con, cởi bỏ chiếc áo ngủ hơi mỏng, như con rắn trườn vào bồn tắm, ngồi trên tay Sở Thiên, hai tay vuốt ve lồng ngực của Sở Thiên, nhẹ nhàng nói::

-Sở Thiên, vất vả cho anh quá, Khả Nhi không có cách nào chia sẻ giúp anh những phiền muộn, vậy hãy để Khả Nhi hầu hạ anh chu đáo.

Sở Thiên không nói gì. ánh mắt nhẹ nhàng, Khả Nhi có chút ngượng ngùng, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng của Sở Thiên, rồi xuống mông, khe khẽ rên lên 1 tiếng, từ từ đung đưa, nước trong bồn trào ra ngoài.

Sở Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ hết sức ấm áp của Khả Nhi, tay trái đặt trên lưng Khả Nhi, tay phải đặt trên chiếc đùi trắng nõn đang di chuyển của Khả Nhi. Đang lúc ân ái, tai của Sở Thiên bỗng giật liên hồi, bắt đầu chuyển qua thế chủ động, hòa hợp 1 cách mạnh mẽ, sau 1 lúc, Khả Nhi đã đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể đột nhiên xiết chặt, sau đó lập tức buông lỏng xuống.

Sở Thiên kéo chiếc khăn tắm lớn, che cả Khả Thi và thân mình, kéo tấm mành cửa, nhìn bóng tối bên ngoài của sổ, lạnh nhạt nói:

-Tại sao ngươi cứ thích xuất hiện vào lúc này?

Một bóng người nấp bên ngoài cửa sổ mở hé đi vào, đứng cách Sở Thiên khoảng 3 mét, mặc bộ y phục màu trắng, đôi mắt vô thần, trên người toát ra một luồng khí lạnh, người này chính là “Chủ Đao Y Sinh” mà Sở Thiên từ lâu không gặp.

Chủ Đao Y Sinh nhìn xuyên qua tấm rèm phòng tắm, nhìn thấy thần sắc của Sở Thiên, lạnh nhạt nói:

-Phải nói, mỗi lần tôi xuất hiện, anh đều đang được vuốt ve an ủi.

Khả Nhi nghe có tiếng người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc, muốn quay đầu nhìn lên, Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, hôn 1 cái, hạ giọng nói:

-Đừng quay đầu lại, cứ nằm trên người của anh.

Khả Nhi nghe theo nằm trên người của Sở Thiên không dám nhúc nhích, hai thân thể vẫn còn dung hợp cùng một chỗ, phía sau vẫn có người lạ đang nhìn khiến Khả Nhi cảm thấy có chút kích thích, tim đập rộn lên.

Sở Thiên bỗng nhiên nói với ra ngoài cửa sổ:

- Không có chuyện gì đâu, là bạn cũ, sẽ không đả thương anh đâu.

Sự bình tĩnh bên ngoài cửa sổ bỗng thấp thoáng 2 bóng người, rất nhanh biến mất trong màn đêm mênh mông.

”Chủ Đao Y Sinh” hơi ngạc nhiên, nói:

-Thật không ngờ bên cạnh tiểu tử như anh cao thủ như mây, thủ hạ của anh đã có thể phát hiện ra hành tung của ta, thân hình lại nhanh như vậy, quả thực khiến ta kinh ngạc.

Sở Thiên lười biếng nói:

-Hai người họ anh đều biết hoặc có nghe qua, Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm.

Chủ Đao Y Sinh lại một lần nữa khiếp sợ, thở dài nói:

-Thiên Dưỡng Sinh là nhân tài mới xuất hiện trong giới sát thủ, vốn dĩ muốn giết anh, không ngờ lại đi theo anh. Cô Kiếm càng nổi danh trong giới giang hồ, ta gặp hắn chỉ có thể trốn mất dạng, không ngờ cũng đi theo anh.

Rồi lắc đầu:

-Xem ra lần này ta đến, có chút dư thừa rồi, bên cạnh anh có hai cao thủ như vậy, ai còn có thể làm tổn hại đến anh chứ?

Lòng Sở Thiên khẽ động, biết Chủ Đạp Y Sinh xuất hiện lúc này đoán chừng là có tin tức quan trọng muốn nói với mình, nên vội mở miệng nói:

-dù sao cũng đến rồi, thì nói ra đi, tránh lãng phí một lần đi, huống hồ nói không chừng sau này tôi sẽ trả lại cho anh một cái nhân tình.

-Chủ Đao Y Sinh cười nhạt, khẽ nói:

- Tiểu tử ngươi tinh quái như quỷ, chả trách có thể gọi gió đổi mưa tại Thượng Hải, điểm hơn người này thực sự làm ta khâm phục, xem ra ta không nói cũng không được.

Lập tức sắc mặt trở nên nghiêm trọng:

- Anh bây giờ danh tiếng lẫy lừng, nhưng danh tiếng nhất vẫn là tác phẩm viết bằng Giáp cốt văn đó, biết không? Thiên Triều vô số phần tử trộm mộ đã âm thầm theo doi anh, chỉ là bây giờ chưa biết hành tung của anh, đương nhiên khi anh bước vào trường đại học Thiên Kinh, anh sẽ phát hiện phiền toái không ngừng.

Sở Thiên có chút kì lạ, hỏi:

-Phần tử trộm mộ theo dõi tôi làm gì? Không lẽ những phần văn mộ đều là chữ giáp cốt?

-Chủ Đao Y Sinh lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Tối thiểu, có anh, nắm bắt thêm vài phần những văn tự thất truyền kia, rủi ro của trộm mộ cũng giảm đi vài phần.

Sở Thiên có phần bất đắc dĩ, cũng có phần hối hận, nói:

- Haizz, cũng tại tôi tuổi trẻ nông nổi, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tôi cũng không muốn bị người ta kéo đi trộm mộ.

Chủ Đao Y Sinh thở dài nói:

-Anh tuyệt đối không được coi thường những kẻ trộm mộ kia, bây giờ chúng nó đã đội hóa rồi, thực lực kinh tế phía sau đang mạnh lớn, có lẽ, anh để lộ thân phận chủ soái Soái quân có thể hù dọa được không ít người của trộm mộ.

Sở Thiên khẽ lắc đầu, dùng địa vị Soái Quân của mình đuổi những tên trộm mộ chú ý đến mình thì hơi hổ thẹn, hơn nữa nếu làm như vậy chỉ khiến càng nhiều người chú ý đến mình, đến lúc đó, mọi cử chỉ ở Kinh Thành đều bị chú ý về mọi phương diện, nếu như vậy, việc mở rộng soái quân sẽ trở nên gian nan, cho nên vạn lần không thể công khai thân phận Thiếu Soái của mình, thậm chí phải bắt đầu che giấu.

Chủ Đao Y Sinh nói xong bèn quay người đi đến cửa sổ. Chuẩn bị biến mất thì quay đầu lại cười:

Nợ tôi một ân tình, lần sau nhớ mời tôi uống rượu.



Sau đó thì biến mất không chút tung tích.

Khả Nhi rốt cục có thể quay đầu lại rồi, lại phát hiện không nhìn thấy gì cả, cũng không hiếu kỳ nữa, kiên quyết lại lần nữa dán trên mặt Sở Thiên, cặp mông lại bắt đầu chầm chậm chuyển động, Sở Thiên khẽ cười, cúi đầu ngửi mùi hương của Khả Nhi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Sở Thiên dậy hơi muộn, sau khi uống cốc sữa nóng của Khả Nhi nấu liền mang theo Quang Tử vội vàng tiến đến quán rượu Phú Quý.

Bát Gia chọn quán rượu sang trọng như vậy, lại cách Thủy Tạ Hoa Đô tương đối xa, lúc Sở Thiên và Quang Tử đến, Bát Gia và cha con Trương Đại Hải đều có mặt rồi, đang vừa uống trà Ô Long vừa trò chuyện, lại khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc chính là Trương Nhã Phong cũng đã tới, lúc nhìn thấy Sở Thiên ánh mắt bốc lửa, hết sức khiêu khích, nếu không phải hôm qua cùng Khả Nhi đại chiến mấy trăm hiệp, Sở Thiên khó giữ mình lúc đó có sự phản ứng.

Sau khi có chút áy náy ngồi xuống ghế, Quang Tử thì ở ngoài gác cửa, tránh có người lại gần nghe lén.

Trong lúc Bát Gia giới thiệu, Sở Thiên quen được Trương Vinh Quý con trai của Trương Đại Hải, vị này mới nhận chức Cục Trưởng Công An thành phố Thượng Hải, tuổi chừng 35-36, tóc sau thái dương bị hói, lông mày đen dày nhưng gọn gàng, mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày, đáng chú ý nhất là ánh mắt có thần của Trương Vinh Quý, lúc hắn nhìn Sở Thiên, đặc biệt chú ý, có lẽ là thói quen nghề nghiệp, trong ánh mắt có 1 cái nhìn chăm chú.

Sở Thiên đưa tay ra một cách lễ phép, Trương Vinh Quý vội nắm lấy, mặt nở nụ cười:

-Thiếu Soái đúng là tuổi trẻ tài cao, thật là nằm ngoài dự kiến của Trương Mỗ.

Bản thân Trương Vinh Quý cũng xuất thân từ bộ đội quân nhân, lúc bắt tay với Sở Thiên, làm tăng thêm vài phần khí lực, nhìn tiểu tử nổi tiếng Thượng Hải, phải chăng lợi hại như cha hắn nói vậy, ai biết được, làm cho ba phần khí lực như hòn đá chìm đáy biển biệt vô âm tích.

Trương Vinh Quý có chút không cam lòng, nâng lên tám phần khí lực, khuôn mặt của Sở Thiên vẫn không có gì thay đổi, trong lòng có chút không cam lòng, đã dùng hết 10 phần khí lực. Cho rằng có thể làm cho Sở Thiên biến sắc, ai ngờ, một luồng kình lực phản hồi lại khiến cho hổ khẩu đau nhức, trong lòng thất kinh không thôi.

(Hổ khẩu là khu vực giữa ngón cái và ngón trỏ)

Sở Thiên cười cười, buông lỏng tay Trương Vinh Quý nói:

-Trương cục trưởng thật là khách sáo quá, trong thiên hạ tuổi tác như Trương cục trưởng có thể ngồi trên một vị trí quan trọng như vậy, tôi thấy không có mấy người làm được.

Trên mặt của Trương Vinh Quý có vài phần kính nể, cười nói:

-Thiếu Soái quá khen rồi, ngồi đi, ngồi đi.

Bát Gia và Trương Đại Hải biết 2 người họ đọ sức qua một phen, nhìn nhau cười, nếu Sở Thiên và Trương Vinh Quý thật sự có thể liên hợp lại, thành phố Thượng Hải này chính là của họ rồi.

Vì vậy Bát Gia ở bên cạnh cũng chen vào 1 câu:

-Thế giới này là của các anh, cũng là của chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng là của các anh.

Bọn Sở Thiên nghe xong, tự nhiên có thể hiểu được hàm ý bên trong lới nói của Bát Gia, thế là cùng cười ha ha, kéo nhau gần lại thêm vài phần.

Bọn Sở Thiên qua 3 lượt rượu, hào khí càng thêm nồng nhiệt, Sở Thiên biết rằng đã đến lúc bàn vào vấn đề chính, nhìn vào mắt của Trương Vinh Quý, ở cái tuổi này có thể ngồi được vào vị trí quan trọng ở thành phố của Thiên Triều, vị trí chính thức, không có vài phần bối cảnh, vài phần thủ đoạn, đúng là khiến người ta chê cười. Người có bối cảnh lại có thủ đoạn tự nhiên không thích nghe quá nhiều lời khách sáo, cho nên Sở Thiên cũng không đùa quá lâu, trực tiếp nói luôn vào chủ đề:

-Trương cục trưởng, những lời nói dư thừa chúng ta sẽ không nói nhiều nữa, hôm nay hẹn anh đến ăn cơm ngoài việc gặp nhau để mọi người gặp gỡ làm quen ra, quan trọng hơn là muốn tặng anh 1 món quà chính trị, coi như là quà ra mắt.

Trương cục trưởng vừa nhìn thấy Sở Thiên, thấy là tên tiểu tử khoảng mười tám tuổi, trong lòng có chút xem thường, thầm nghĩ hắc đạo ở Thượng Hải sao ngày càng kém, đã bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thống nhất giang hồ, nhưng cái bắt tay lúc nãy khiến anh ta thu hồi lại lòng khinh thị, lập tức nghe Sở Thiên đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn thay đổi cách nghĩ sai lầm của mình lúc nãy. Tên tiểu tử này nói chuyện lão luyện như vậy, hơn nữa vừa gặp mặt đã biết mình thích nghe gì, chưa từng có người gan dạ sáng suốt và cẩn thận hơn, thì không thể có cảnh giới này, vì vậy cũng gọi mở nói:

-Thiếu Soái tuổi trẻ tài cao, hào hoa phóng khoáng, sau này mọi người có rất nhiều nhân nhượng, đều là đối tác với nhau, hà tất phải khách sáo như vậy?

Sở Thiên mỉm cười, lộ ra nụ cười với vẻ đẹp trai mê người, khiến lòng của Trương Nhã Phong xao động một phen, Sở Thiên nói:

-Trương cục trưởng, tối qua có một đám người của Sơn Khẩu Tổ đến Thủy Tạ Hoa đánh lén chúng tôi, hai mươi lăm người, rất là hung hăng.

Trương cục trưởng nghe đến người của Sơn Khẩu Tổ xuất hiện ở Thượng Hải, mặt nghiêm lại, sau đó vui vẻ, ngữ khí lại bình tĩnh nói:

-Người của Sơn Khẩu Tổ vô liêm sỉ như vậy, nửa đêm hành thích Thiếu Soái, quả thực là tự đâm đầu vào chỗ chết, ước tính họ đã toàn quân bị diệt, nếu không Thiếu Soái bây giờ cũng không thể ngồi đây nói chuyện.

Lâp tức nhìn Sở Thiên nói:

-Không biết có phải Thiếu Soái muốn Trương Vinh Quý che lấp chuyện này?

Sự biến hóa thần sắc của Trương Vinh Quý đã rơi vào trong mắt của Sở Thiên. Sở Thiên cười cười, lắc đầu, nói một cách đầy ngụ ý:

-vốn dĩ tôi có thể tiêu diệt toàn quân hắn, nhưng tôi nghĩ đến Trương cục trưởng,vừa mới lên chức,cần chút ít chiến tích để vượt qua thử thách, cho nên tôi phóng thích 20 thành viên Sơn Khẩu Tổ, nếu không nhầm, chiều nay có thể tìm ra điểm dừng chân của bọn hắn, đến lúc đó e rằng phải làm phiền Trương cục trưởng thay huynh đệ tôi đòi lại công đạo.

Trương cục trưởng cười thoải mái, Sở Thiên này thực sự khiến người khác ưa thích, chả trách tuổi trẻ mà uy phong bát diện như vậy, thế là bưng chén rượu lên, cũng hàm ý nói:

-Nào, Thiếu Soái, tôi kính anh một ly, từ giờ về sau mọi người chính là người một nhà rồi, việc của anh chính là việc của tôi, cái công đạo này, Trương Vinh Quý nhất định đòi lại cho anh.

Trương Đại Hải ở bên cạnh cũng gật gật đầu, ai cũng biết lễ vật quý trọng này của Sở Thiên, nếu như nhi tử Trương Vinh Quý thật sự giết người của 20 tên Sơn Khẩu Tổ, chính trị tư bản trong vô hình lên cấp, cần biết rằng, chính phủ Thiên Triều hận nhất là những người Nhật Bản làm hỏng hoạt động trong bối cảnh của mình. Gần đây dùng thủ đoạn lôi đình của việc nghiêm trị không tha đi đối phó với bọn hắn, không ngờ nhưng người Nhật Bản này xảo quyệt vô cùng, trốn rất kĩ, tình trạng này rất khó đả kích bọn hắn, bây giờ sự dễ dàng lớn như vậy đã đến, con trai nhất định được thưởng thức điều trên. Chỉ e không bao lâu nữa là có thể thằn chức Phó thị trưởng.

Nghĩ đến đây, Trương Đại Hải cũng nâng chén rượu lên nói:

-Bát Gia và Thiếu Soái đều là người 1 nhà, vinh quang rộng mở, sau này anh với Thiếu Soái tương trợ lẫn nhau, làm cho Thượng Hải phát triển phồn vinh, cùng hưởng vinh hoa phú quý.

Bát Gia nhìn Sở Thiên 1 cách tán dương, đứa trẻ này dăm ba câu đã khiến Trương Đại Hải thổ lộ tình cảm rồi, vốn dĩ còn lo rằng hắn ứng phó không nổi với những giới chức lão luyện trên quan trường này, không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào, giống như tiếng nổ không ngừng, rất là ồn, Sở Thiên và Trương Vinh Quý lại làm như không nghe thấy gì, hai vị lão phụ tử tuổi tác đã cao lại có phần chậm chạp, Sở Thiên và Trương Vinh Quý thản hiển nhiên đều nhìn ra, mỉm cười với nhau.

Sở Thiên nói:

-Hai vị lão gia tử sợ tiếng ồn ào sao? Vậy để tôi kêu người bảo bọn chúng bỏ đi.

Trương Đại Hải và Bát Gia đồng thanh nói:



-Không cần đâu, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là đến tuổi rồi, thích sự yên tĩnh.

Trương Vinh Quý tính đứng dậy đi xem cho rõ, Sở Thiên lại nhẹ nhàng vỗ vỗ Trương Vinh Quý, nói:

-Chuyện nhỏ nhặt này, Trương Cục Trưởng không cần ra mặt, đi bộ trên hắc đạo luôn luôn nhiều thuận tiện hơn đi bộ trên quan trường.

Trương Vinh Quý lại nhìn Sở Thiên 1 cách tán dương, tên Sở Thiên này, thực sự thức thời, biết làm người, thay mình thiết nghĩ chu toàn.

Sở Thiên cười cười, mở cửa phòng, trong đại sảnh đang có 7-8 viên cảnh sát mặc cảnh phục bao vây mấy rương bia giày vò, âm thanh dọa người, chai bia cũng không ngừng nổ, thực khách xung quanh tuy bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì, nhân viên phục vụ càng sợ đến rắm cũng không dám đánh, Sở Thiên vỗ vỗ bả vai của Quang Tử, nói:

-Quang ca, bảo nhân viên phục vụ hoặc ông chủ nói với bàn nhân viên cảnh sát, đuổi bọn chúng mau đi ngay, ồn ào như vầy, 2 vị lão gia tử trong lòng khó chịu.

Nói xong, Sở Thiên quay người lại chỗ ngồi, lúc đóng cửa cố ý không đóng chặt, để lại 1 kẽ hở.

Quang Ca nhìn qua cái bàn nhân viên cảnh sát kia, ngoắc tay gọi 1 nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ chạy lại, Quang Ca lạnh lùng nói với anh ta:

-Đi nói với bàn cảnh sát kia, bảo chúng nó mau đi ngay, nói là Quang Tử của Soái Quân nói.

Phục vụ viên quả thực không biết Quang Tử của Soái Quân là nhân vật như thế nào, phải tự mình đi nói những lời như vậy với cơ cấu bạo lực hợp pháp của Thiên Triều như vậy, thật là khó xử, chần chừ 1 chút, gượng cười không dám đi.

Quang Tử trợn mắt, nói 1 cách không kiên nhẫn:

- Sợ cái quái gì, cứ bảo là ta nói, đi mau.

Phục vụ viên bị ánh mắt của Quang Tử dọa cho hoảng sợ, cuối cùng chậm chạp đi qua, rụt rè lo sợ hạ giọng biểu đạt ý của Quang Tử với bàn cảnh sát viên kia.

Rất nhanh, ánh mắt của 7,8 tên cảnh sát quay lại nhìn bên này, 1 tên cảnh sát dẫn đầu trong đám cần 1 chai rượu qua, nhìn mặt tuy có vẻ đã hơi say, nhưng thái độ lại tỏ ra có phần cung kính.

Phục vụ viên có chút lo lắng, sợ một lát nữa sẽ có đánh nhau, đập vỡ đồ đạc trong quán, mình gánh vác không nổi, vội chạy đi tìm quản lý trực ban.

Tên cảnh sát đầu lĩnh đi qua, dò nhìn Quang Tử, cung kính nói:

-Quang Ca, anh là Quang Ca? Chào anh, chào anh, thật ngại quá, chúng tôi đã quấy rầy anh rồi, tiểu đệ tôi uống chai rượu này chuộc tội.

Quang Tử lạnh lùng nói:

-Uống xong đi mau đi, các ngươi đã quấy rầy đến bằng hữu của ta rồi đó.

Viên cảnh sát đầu lĩnh thấy cấp độ cao cấp của Soái Quân như Quang Tử còn đứng ngoài canh cửa, thiết nghĩ, người bên trong tôn quý đến chừng nào, trong lòng lạnh toát mồ hôi, vội vàng uống cạn chai rượu trong tay, vẫy tay những viên cảnh sát còn lại mang theo rượu trên bàn đi, lúc ra đi động tác khe khẽ, còn tươi cười nói với Quang Tử:

-Quang Ca, chúng tôi đi đây, khi nào rảnh uống trà, khi nào rảnh thì uống trà.

Quang Tử gật gật đầu, ánh mắt điềm đạm, không nói câu gì.

Vừa ra khỏi cửa, 1 viên cảnh sát mới ra trường quay đầu lại nhìn Quang Tử, nói 1 cách bất mãn:

-Chúng ta là cảnh sát, việc gì phải sợ những người xã hội đen kia?

Một tên cảnh sát lớn tuổi vội bịt miệng hắn lại, trán đã đổ mồ hôi, nhìn thấy Quang Tử chưa nghe thấy, mới thở phào nói:

-Đồ chó hoang, mày muốn chúng tao chết à, có bản lĩnh thì tự mình đi dập đầu chết mà so sánh với Soái Quân.

Cảnh sát đầu lĩnh cũng bị dọa cho hoảng sợ, đá tên cảnh sát trẻ tuổi 1 cái, nói:

-Sau này mày đừng theo chúng tao ra ngoài, mày không muốn sống thì thôi, chúng tao còn phải nuôi gia đình chứ.

Những viên cảnh sát khác cũng khinh bỉ nhìn tên cảnh sát mới tốt nghiệp này, hiện nay ai mà không biết Soái quân là đầu rồng lớn ở Thượng Hải, tên tiểu tử này lại không thức thời như vậy, đi với nó, e rằng sẽ có ngày chết vì mệt.

Sau khi quản lý trực ban mà phục vụ viên goi đến nhìn thấy những viên cảnh sát ka đi, vội bảo đầu bếp tranh thủ mang 2 khay thức ăn lên, bưng qua, siểm cười nói:

-Thì ra là Quang Ca, có mắt không biết thái sơn, bữa này do tôi là chủ.

Quang Tử gật gật đầu:

-Quản lý, anh không cần tiếp đãi chúng tôi, anh bận gì thì làm đi, bạn bè của chúng tôi có việc cần trò chuyện.

Quản lý trực ban đưa mâm thức ăn cho nhân viên phục vụ mang vào phòng, rồi tươi cười đi ra, trước khi đi còn nói với phục vụ viên:

-Trưa nay cậu không cần tiếp đãi khách nào khác nữa, ở đây nghe theo sự sai bảo của Quang Ca.

Trương Vinh Quý trong phòng hiển nhiên qua khe cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn, trong lòng thầm cảm phục. Không ngờ thế lực của Soái Quân lớn như vậy, 1 tên thuộc hạ của Sở Thiên lại uy phong bát diện như vậy, dựa vào tên tuổi thì có thể dọa cảnh sát bỏ đi, xem ra sau này mình hợp tác với Sở Thiên mới thực sự là vương đạo.

Sau khi bên ngoài hết ồn ào, khẩu vị của mọi người bắt đầu tốt hơn, bắt đầu ăn uống náo nhiệt lại, Sở Thiên đang uống Trúc Diệp Thanh, bỗng nhiên cảm giác có một vật mềm mại đang vuốt ve bắp chân của mình, khăn trải bàn dày và dài, thân thể của mọi người gần như bị mắc kẹt bên trong khăn bàn, Sở Thiên không cách nào nhìn thấy được là vật gì, ngẩng đầu thấy ánh mắt nóng lửa của Trương Nhã Phong đang ngồi đối diện, trong lòng bồi hồi 1 chút. Cô bé này đúng là to gan, dám khiêu khích mình ngay trong lúc này. Hắn đang nghĩ phải đổi chỗ, chân của Trương Nhã Phong đã kẹp lấy cây mệnh căn của Sở Thiên, Sở Thiên liền có phản ứng, nhưng không thể làm mạnh, tránh làm cho bọn Trương Đại Hải chú ý, chỉ có thể cực kỳ nhẫn nại nhịn sự quyến rũ của Trương Phong Nhã.

Mặt của Sở Thiên đã ửng đỏ, cảm thấy không thể chịu nổi sự khiêu khích của Trương Nhã Phong, để tránh mình thực hiện nàng ngay tại chỗ, đành đưa ly rượu lên, nói với Trương Đại Hải đang ở xa mình nhất:

-Trương lão gia tử, cám ơn ngài đã hãnh diện vì tôi như vậy, cũng cám ơn ngài giúp đỡ Sở Thiên nhiều như vậy, sau này có việc gì Sở Thiên có thể làm được cứ mở miệng. Nào, tôi kính ngài 1 ly, Sở Thiên cạn ly, ngài tùy ý.

Sở Thiên vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy, Trương Nhã Phong có chút bất đắc dĩ, đành rút đôi chân đang mang tất lại.

Trương Vinh Quý thấy Sở Thiên kính trọng cha mình như vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, Trương Đại Hải nhìn thấy Sở Thiên đứng dậy, cũng đứng lên:

-Thiếu soái là rồng trong loài người, sau này đừng nói chuyện giúp đỡ hay không giúp đỡ, người một nhà đương nhiên là phải tương trợ lẫn nhau, nào, Thiếu Soái, Bát Gia, Vinh Quý, chúng ta cùng uống 1 ly, cầu chúc chúng ta ở Thượng Hải mở mày mở mặt, vinh hoa phú quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook