Đô Thị Thiếu Soái

Chương 463: Cuộc chiến trong Rừng Rậm

Nhất Khởi Thành Công

10/09/2013

Bọn Sở Thiên chỉ có thể đổi hướng không ngừng để đảm bảo an toàn nhưng có mấy lần đạn trúng cây cối phía sau họ, đi tới chỗ đất trống, Phong Vô Tình hạ giọng nói:

- Chia ra hành động!

Đám binh sĩ đuổi theo hình như biết bọn họ chia ra hành động nên cũng dừng bước đuổi giết, bắn hai loạt đạn vào bốn phía một cách mù quáng, đội viên Hắc Hổ ngồi chồm xuống, dùng đèn chiếu sáng bẻ gãy cành cây, còn xới cả bùn tươi dưới đất lên, sau đó cho người thả tiếp đạn phát sáng chỉ ra ba hướng khiến các binh sĩ tản ra truy kích.

Rừng cây phát sáng trở lại.

Hơn một trăm binh lính chia làm mấy chục tổ lục soát theo hướng rừng cây, Sở Thiên vì muốn giảm bớt áp lực cho bọn Phong Vô Tình nên ném cục đá về phía trước vang lên tiếng động thu hút binh lính đuổi tới, quả nhiên, ba tên binh lính sau khi nghe thấy động tĩnh muốn đi từ bên hông vòng qua tiêu diệt Sở Thiên, tinh thần sức lực của bọn chúng đều tập trung ở phía trước nên hoàn toàn không để ý dưới chân.

Tên lính bên trái đang bước một chân lên một mảng cỏ dại trên mặt đất, chân còn lại vừa mới giơ lên thì cỏ dại dưới chân giống như sống lại từ mặt đất đột ngột nhảy lên, hắn gần như nhìn thấy một con quái vật giương nanh múa vuốt bất thình lình xuất hiện che mất ánh sáng và đánh về phía mình.

- Quái vật.

Cỏ dại dưới chân không có gì khác biệt ngoại trừ có thêm một con dao găm lóe sáng.

Mà con dao găm vô cùng sắc bén kia đang chĩa thẳng phía mình. Chưa kịp phản ứng thì hắn đã thấy lạnh lạnh ở cổ, tiếp theo toàn thân cứng đơ, rồi nghe một âm thanh duy nhất:

- Đâm!

Ngay tức khắc khí lực toàn thân giống như nước lũ vỡ đê, trong nháy mắt không còn một chút sức lực, những gì mắt thấy bắt đầu chuyển sang màu đỏ, biến thành đen, cuối cùng mọi thứ rơi vào màn đêm lạnh giá vô biên…

Cùng lúc đó, súng trên tay trái của Sở Thiên cũng chĩa lên không trung mà bắn.

- Ba, ba.

Bắn hai phát vô cùng ngoạn mục vào không trung vừa trúng ngay giữa chân mày tên kia, hai hai gã không tin quay về phía sau đúng lúc ngã trên một cây khô, không kiểm soát được cơ thể ngã xuống chậm rãi mà không cam tâm, trong mắt để lộ vẻ lưu luyến và nhất định không tha.

- Ở bên kia!

Truyền tới âm thanh hỗn độn lớn tiếng! Hơn mười tên lính lũ lượt ùn đến.

Sở Thiên biết đã không kịp chạy trốn về phía trước nên khi đạn bắn phía trước hắn nhanh nhẹn leo lên cây giống con khỉ, thân thể nhẹ nhàng không phát ra bất kì âm thanh nào, tay phải lặng lẽ rút dao găm, dùng ánh mắt còn lại giám sát động tĩnh của bọn lính, một tên sĩ quan nhỏ từ phía sao đi tới nhìn thấy xác người dưới đất hét lên:

- Chia ra lục soát!

Gã tin chắc rằng Sở Thiên núp ở gần đó, móc súng ra rồi cùng hai tên lính đứng tại chỗ liếc nhìn bốn phía, bước chầm chậm đến phía dưới cây cổ thụ Sở Thiên đang trốn, thậm chí Sở Thiên có thể ngửi được mùi phát ra từ đầu gã, con mồi trong tay không thể bỏ qua, Sở Thiên buông thõng chân, cả người chúi đầu hướng xuống đất, giơ lên trước vai con dao găm sắc bén.

Tên tiểu sĩ quan nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa mới quay người thì Sở Thiên như con sói đói vồ người dùng thanh dao găm đâm vào tim gã, sau khi bị một dao mất mạng, tay trái gã nổ súng quật ngược bọn lính đi cùng, Sở Thiên kéo dao găm ra khỏi tim sĩ quan rồi xoay người uyển chuyển, tiện thế đem dao găm nhuộm máu tươi đưa vào những tên giơ súng nhắm người của mình.

Rầm rầm rầm

Binh lính đang chạy theo thấy Sở Thiên ngồi xổm liền bắn ngay mấy phát, Sở Thiên lăn về phía sau, nhảy vọt vào rừng rồi di chuyển thân hình rất nhanh tránh binh lính, hai đám người trong rừng lại đuổi theo, lúc đến một con suối thì cũng là lúc đạn phát sáng tắt hẳn, lợi dụng bóng tối lúc này, Sở Thiên lặng lẽ ẩn vào dòng nước.

Chờ lúc đạn phát sáng cháy lên, tiếng súng từng trận truyền đến cách đó không xa, bọn lính vội gào thét đi qua. Cái lạnh thấu xương của dòng suối khiến Sở Thiên khơi dậy ý thức, sau khi hơi mất tập trung tinh thần lập tức cảm thấy đau, giơ tay sờ soạng mới phát hiện trúng đạn ở bả vai, cười khổ vô cớ: Ngày thường chẻ đạn nhiều rồi, cuối cùng hôm nay cũng bị đạn chẻ.

Sở Thiên cắn răng băng bó kỹ miệng vết thương, từ giữa dòng nước suối đứng dậy, anh thấy tiếp tục như vậy không phải cách hay, ba người chiến đấu trong rừng chống lại hơn trăm binh lính, cho dù lợi hại đi nữa, giày vò hoài cũng chỉ còn một con đường chết, bây giờ kế sách duy nhất là phải nghĩ cách buộc bọn chúng rút đi, Sở Thiên đau khổ suy nghĩ phải làm sao cho bọn họ rút đây?

Vây Ngụy cứu Triệu

Ý tưởng chợt lóe lên, Sở Thiên bỗng vui trở lại, không ngờ lính đuổi theo vào trong rừng nhiều như vậy, dám chắc không có nhiều người bảo vệ ở ngã ba đường, nếu mình quay về giết những tay súng để hồi mã thương, đoán chừng xác xuất thành công rất cao, quan trọng hơn là ý tưởng này quá táo bạo quá mạo hiểm cũng rất hiệu quả. Chính là giống Lý Vân Long bắt bọn xâm lược bộ chỉ huy.

Nghĩ là làm ngay, Sở Thiên như sói phát điên, nhanh chóng len vào rừng cây, tài nhanh nhẹn khiến hắn trông giống bóng ma giữa ánh sáng trắng nhạt, trên đường thoảng qua vài tên lính đều không bận tâm giết, hoàn toàn nhịn để trốn qua, lúc này, hắn đã không còn nghĩ đến sự sống chết của Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, nghĩ nhiều quá sẽ rối loạn tinh thần.

Sau hơn hai mươi phút chạy điên cuồng, Sở Thiên đã tới gần ven rừng, sau khi ngụy trang toàn thân rồi mới lén lút thăm dò tình hình bên ngoài, đúng như hắn dự đoán, bên người Lý Đặc chỉ còn lại hơn mười tên thân tín và ba gã đội viên đội Hắc Hổ, Lý Đặc đang nói chuyện với đội viên Hắc Hổ, cùng nhau châm thuốc lá hút, hoàn toàn không chú ý tình hình trong rừng.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều vững tin là dù cho bọn Sở Thiên có bản lĩnh dũng mãnh thì với hơn trăm binh lính và vài đội viên Hắc Hổ cũng đủ giết hết đám “lính đánh thuê” huống chi bọn Sở Thiên đã hết đạn lại kiệt sức.

Đang lúc Sở Thiên muốn thở một hơi thì một sát khí to lớn truyền tới, hắn rút súng ra xoay người theo phản xạ có điều kiện, người ở phía sau cũng phát hiện phía trước có người phục kích, cũng lấy vũ khí ra với tốc độ cực nhanh, sáu mắt nhìn nhau, Sở Thiên nhìn thấy Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình cùng khuôn mặt mệt mỏi của họ, hắn không khỏi mỉm cười đập tay ra dấu hỏi thăm bọn họ làm sao đến đây?

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhẹ nhàng chỉ vào Lý Đặc ở bên ngoài.

Hóa ra suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, Sở Thiên chỉ vào Lý Đặc và đội viên Hắc Hổ, lại chỉ lên đạn phát sáng trên trời, báo cho bọn Phong Vô Tình đợi đạn phát sáng tắt hẳn lập tức nổ súng nhằm vào Lý Đặc và đội viên Hắc Hổ, sau đó đi tiêu diệt những tên lính khác, vốn dĩ mò tìm Lý Đặc trong bóng đêm có chút không thuận tiện, dù khó thấy mục tiêu, nhưng bọn Sở Thiên có dụng cụ nhìn rõ là lợi thế nho nhỏ, liền quyết định chiến đấu thắng thua một phen.



Tiếng súng và tiếng nổ mạnh truyền đến từ cách đó không xa, khóe miệng Phong Vô Tình mỉm cười, chắc hẳn là lựu đạn chôn lấp bị địch vấp phải, như vậy cũng hay, thu hút kẻ thù đi điều tra, phe ta được thêm lợi thế thời gian.

Đạn phát sáng cuối cùng cũng tắt hẳn, đội Hắc Hổ rõ ràng là không mang nhiều đạn tới nên lúc nào hết mới bắn tiếp một viên để thời gian chiếu sáng được lâu hơn.

Khi đạn phát sáng lại đổi màu, lúc đội viên Hắc Hổ chuẩn bị bắn viên đạn thứ hai thì Sở Thiên vỗ hai tay kêu phạch một tiếng, đạn rít tiến đến mặt gã, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình cũng nổ súng cùng lúc, bắn tỉa hai gã đội viên Hắc Hổ bên cạnh từ mặt đất, ba người tập kích thành công liền ra khỏi mặt đất, sau đó chia ra tấn công.

Rõ ràng Lý Đặc không ngờ bọn Sở Thiên đã ra tay hồi mã thương, lại gặp ngay lúc bầu trời tối xuống kinh hoàng hô lên:

- Nổ súng đánh trả, bật đèn ô tô lên!

Đèn vừa mới sáng đã bị Phong Vô Tình đánh tan từng cái một cách không thương tiếc, Lý Đặc thấy tài bắn súng của đối thủ chính xác như thế vội rút vào trốn phía sau xe tải, đồng thời quên tình huống:

- Xông lên, xông lên cho ta!

Bốn năm tên lính vọt lên, bọn chúng vừa mới xuất hiện trước cái cây Phong Vô Tình đang ẩn nấp liền phát hiện ra chào đón chúng là những viên đạn chết người.

Mặt bên cũng có mấy tên lính nhào lên, bọn chúng men theo tiếng súng bọc đánh tới, đạn rít tới bắn vào bụi cỏ bên cạnh Sở Thiên, Sở Thiên từ bên hông lấy ra hai trái lựu đạn cuối cùng rồi dùng sức quăng ra, rầm rầm hai tiếng, bọn lính bị nổ banh xác nằm dưới đất.

Trong cảnh bóng tối, bọn Sở Thiên dựa vào dụng cụ nhìn trong đêm, ba khẩu súng phun ra ánh lửa màu vàng cam, từng người liên tiếp nổ súng, hộp đạn bắn ra tia lửa trong nháy mắt, tiếng súng liên tục, đạn bay tứ tung, máu phun tung tóe, không phát nào trượt, mỗi tên lính đều trúng hai đến ba phát mất mạng tại chỗ, chỉ có Lý Đặc và hai gã thân tín ngoan cố chống lại.

Lý Đặc cuồng loạn hô lên:

- Trụ vững! Quân tiếp viện sắp tới!

Phía sau bọn Sở Thiên truyền đến tiếng động hỗn tạp lớn tiếng, biết rằng binh lính trong rừng nghe được tiếng súng quay về trợ giúp, Sở Thiên vững vàng quát lên:

- Nhanh lên, giải quyết bọn chúng trong ba mươi giây!

Nhiếp Vô Danh bắn ra hai viên đạn cuối cùng, khiến bọn Lý Đặc rút đầu rồi lăn trên mặt đất, nhặt dưới đất lên cây súng tiểu liên, bắn vào xe tải không một chút thương xót, Phong Vô Tình cũng cầm súng trường bắn vào hướng bình xăng xe tải, sau một lúc, vang lên một tiếng ‘Oanh’, cả chiếc xe tải nổ tung lên, bọn Lý Đặc bị vụ nổ ném trên mặt đất.

Kế sách của bọn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh là bắn mấy phát súng, sau khi tiếng súng vang lên, máu tươi của bọn Lý Nặc văng khắp nơi, không thể nhúc nhích được, mà lúc này Sở Thiên đang thu thập lựu đạn, ném toàn bộ vào trong rừng hoặc xa hoặc gần, một số binh lính chạy tới không cẩn thận dẫm lên, lựu đạn ngay tại chỗ đó phát nổ, nổ văng bọn chúng.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh chạy tới, ném cho Sở Thiên một cây súng tiểu liên, nói:

- Thiếu Soái, chúng ta nhanh chóng rút thôi!

Sở Thiên gật đầu, lập tức đi sâu vào con đường nhỏ.

Binh lính dũng mãnh tiến ra từ rừng cây nhìn thấy Lý Đặc sắc mặt liền thay đổi, trong lòng đều sốc vô cùng, lần truy kích này không chỉ thiệt hại nặng nề, ngay cả chỉ huy cũng chết hết rồi, không khỏi kinh ngạc vì đối thủ dũng mãnh hết sức, cũng ngạc nhiên thán phục chiến thuật của đối thủ linh hoạt, đắn đo suy nghĩ tới quyết định ngừng tấn công, tiến lên đối phó trước rồi mới quyết định, hơn nữa đối thủ đã chạy mất tích rồi.

Ba người Sở Thiên đi men theo con sông chạy hết sức để thoát thân, rốt cuộc kẻ thù có ngừng truy đuổi hay không, trong lòng ai cũng không tính toán, nếu mười mấy kẻ thù với đầy đủ vũ khí lại đến, không cần tốn nhiều hơi sức cũng đủ để giết hết bọn họ chỉ còn lại nửa sức lực, ba người chạy qua khỏi bảy tám km rồi mới ngừng lại thở, máu từ miệng vết thương của mọi người chảy ra ngoài.

Ba người nhìn nhau cười, ai cũng bị đạn bắn thương, tinh thần thoải mái một chút liền cảm nhận được nỗi đau, không ngờ lần tới Tam Giác Vàng này lại có kinh nghiệm liều mạng như vậy, Sở Thiên cười khổ vỗ nhẹ bả vai Phong Vô Tình, nhẹ nhàng thở dài:

- Xem ra chúng ta vẫn nên lăn lộn trong xã hội đen tốt hơn! Thế này thì đi lính trong quân ngũ quá dễ bị thương.

Sở Thiên nghe tiếng máy bay trực thăng, tinh thần hứng khởi lên, nói:

- Đi nhanh thôi!

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh gật đầu.

Bọn Sở Thiên lại chạy mấy cây số, cuối cùng thấy bọn A Trát Nhi, mặc dù họ rời đi trước mười mấy phút nhưng đội viên vì bị thương nên khó hành động, với lại họ đều nghĩ đến tình huống sống chết với bọn Sở Thiên nên tới giờ này mới gọi trực thăng tới.

A Trát Nhi thấy được Sở Thiên còn sống, trên mặt mừng rỡ như điên.

Sở Thiên không chờ bọn họ mở miệng hỏi han:

- Đừng nói gì nữa, mau mau cho trực thăng bay lên!

Phi công theo sau nói:

- Người anh em, không cần theo đường cũ trở về bộ chỉ huy, máy bay qua lại hai lần chắc chắn bị chú ý, anh đưa chúng tôi thẳng tới bờ bên kia thì được, máy bay dừng trước rừng cây, chúng ta đi bộ về!

Bạch Vô Hạ nghe vậy đứng dậy, chỉ vào mấy chục mét bờ bên kia hỏi:



- Bờ bên kia khắp nơi đều là rừng cây đường núi, từ bờ biển trở về Thị trấn Văn Tinh phải ít nhất ba tiếng đồng hồ, tôi không quan tâm sự sống chết của các anh, nhưng người đồng đội này bị đạn bắn phải trực tiếp đưa về bộ chỉ huy, nếu không anh ta mà có bị gì, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Sở Thiên trở nên nghiêm trọng và lạnh lùng nói:

- Vậy cô có biết bay về đường cũ nguy hiểm không?

- Không biết, tôi cũng chẳng quan tâm!

Bạch Vô Hạ không để ý chút nào ý tốt nhắc nhở của Sở Thiên, sau đó ra uy lấy ra điện thoại vệ tinh nhỏ, đi tới bên cạnh bắt đầu gọi.

Sở Thiên thấy cô mang theo điện thoại vệ tinh, không khỏi trách mắng: Trước khi hành động đã nói là không được dùng điện thoại liên lạc, đang trong giai đoạn chiến tranh rất dễ bị nghe trộm, không ngờ Bạch Vô Hạ vậy mà giấu bản thân đem theo điện thoại vệ tinh, thật không coi ai ra gì, hận không thể rút súng giết chết ả này tại bờ cát.

Một lát sau, Bạch Vô Hạ nghênh ngang trở lại, đưa điện thoại vệ tinh cho Sở Thiên, cáo mượn oai hùm nói:

- Đội trưởng Sở, tôi đã xin ý kiến của Tướng quân Trương Lâm, Tướng quân Trương Lâm cũng bàn bạc với Sa tiên sinh, họ đều đồng ý bay theo đường cũ mà về, ông ấy đang chờ nói chuyện với anh đó!

Sở Thiên bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng kêu một tiếng:

- Alo!

Tiếp theo đó tiếng nói nhã nhặn bất đắc dĩ của Sa Khôn:

- Sở Thiên, cho người bị thương quay về trước đi! Tướng quân Trương muốn biết rõ tình hình.

Sở thiên khẽ động lòng, thản nhiên nói:

- Sa tiên sinh, cho người của Tướng quân Trương về trước vậy! Đội viên bị thương thậm chí nghiêm trọng đi nữa, tôi cũng sẽ yêu cầu từ bờ biển bên kia mà về!

Nghe thấy lời Sở Thiên, Bạch Vô Hạ cười không tỏ ý gì, nhẹ nhàng hừ một tiếng:

- Tướng quân Trương phải can thiệp hành động chi tiết đầu đuôi! Sao có thể để các anh nhất trí cách giải quyết vấn đề nhỉ?

Sa Khôn rõ ràng nghe được nên cười:

- Sở Thiên, bay trở về đi!

Sở Thiên bất đắc dĩ cúp điện thoại, ném trả cho Bạch Vô Hạ, quay đầu nói với A Trát Nhi:

- Cho người bị thương lên máy bay trực thăng!

Sau đó nhìn Bạch Vô Hạ, nói một cách không thiện cảm:

- Các ngươi cũng lên đi!

Bạch Vô Hạ cho vệ sĩ lên trước, bản thân thì ở lại:

- Tôi sẽ luôn đi theo anh! Điều tra hành động tối nay rõ ràng! Nếu không tôi sẽ không rời khỏi anh nửa bước đâu!

Đến đây Sở Thiên mới hiểu được lý do cô ta khăng khăng muốn đưa người bị thương và vệ sĩ cũng bay trở về, hóa ra là muốn thẩm tra họ để hiểu chi tiết hành động tối nay, Bạch Vô Hạ không rời một tấc cũng là để coi bản thân có thể cùng đội viên bị thương thống nhất cách giải quyết vấn đề hay không, nói thẳng ra chính là muốn thay họ nhận lý do thất bại, bởi vì chính mình nhất thời thay đổi kế hoạch.

Sở Thiên khi dễ nhìn côta mấy lần, vẫy tay cho chiếc máy bay trực thăng đầu tiên rời đi.

Máy bay trực thăng lẩn quẩn theo hướng Thị trấn Văn Tinh trấn mà đi, phi công cẩn thận bay kề lòng sông, lời nhắc nhở của Sở Thiên không phải là vô lý, đi đi về về liên tục mấy lần, Trú quân có ngu cũng biết họ có hành động, với lại Sa quân mới bắn ra ba viên đạn pháo, khó bảo đảm Trú quân sẽ không chú ý đến pháo ầm ngay trên mình để báo thù.

Suy nghĩ trong đầu vừa mới vơi xuống, âm thanh xa xa truyền đến chói tai, trong lòng phi công run rẩy!

Chéo

Ầm

Bọn Sở Thiên vừa mới ngồi lên máy bay trực thăng còn chưa cất cánh, nghe thấy tiếng rít chói tai truyền tới từ không trung, ngay sau đó một tiếng vang thật lớn, ngẩng đầu nhìn lại, máy bay trực thăng chở người bị thương phát nổ trong không trung, cháy thành một quả cầu lửa lớn rơi xuống dưới, lập tức bị dòng chảy xiết nhấn chìm nhưng trong không khí lại truyền tới mùi khen khét.

Tất cả sợ ngây người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook