Chương 235: Cuộc phản kích ở Hàng Châu
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Buổi sáng ở Thủy Tạ Hoa Đô ngập tràn hương thơm cây cỏ, không gian này luôn làm Sở Thiên thích thú, vui vẻ.
Sở Thiên đứng cạnh cửa sổ hít vài hơi thật dài, lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ thoái mái, toàn thân hưng phấn.
Hôm nay đi Hàng Châu, có lẽ có vài ngày nữa mới được thưởng thức loại hương vị thoải mái này, hoặc là vĩnh viễn không được ngửi thấy nữa.
Sở Thiên vào bàn uống bát cháo từ tay Phương Tình, nhẹ nhàng gõ một quả trứng gà, anh Quang đi tới, sau khi cảm ơn bát cháo do Phương Tình đưa, liền húp một hơi “vù vù”, nửa bát cháo đã nằm trong bụng, rồi vui vẻ nói:
- Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, lão già Đường Đại Long đần độn ấy, hôm nay sẽ dọa cho lão ta chết khiếp.
- Người làm chuyện đó có thể tin được không?
Sở Thiên hỏi.
Anh Quang gật đầu, nói nhỏ:
- Tuyệt đối đáng tin, người dám nhận hai mươi vạn không đáng tin sao được?
Sở Thiên chậm chạp cầm thìa, cười cười:
- Đó quả là một lý do tốt.
Sắt mặt anh Quang trở nên ảm đạm, có vài phần bất lực, nói:
- Vấn đề là, người ấy là bà con xa với anh, người quen còn như thế, quả là không hợp lý.
Sở Thiên gật đầu, xé chiếc bánh tráng, nhàn nhạt nói:
- Một chút cũng không đắt, Đường Đại Long sớm muộn rồi cũng bị chúng ta thanh toán, chiều chúng ta đi Hàng Châu, anh Quang cũng cùng đi.
Anh Quang hơi sửng sốt, lập tức vui vẻ trở lại, bát cháo được uống hai phần, trong ánh mắt có điểm sốt ruột, nói:
- Vậy thì tốt quá, lại có thể khai chiến rồi.
Sở Thiên mỉm cười, nhổ miểng bánh trong miệng ra, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh khiến người khác nhìn không thấu.
Sáng sớm đầu thu, tại Hàng Châu, phía sau Yên Tử Lâu hoa tươi thi nhau nở rộ, ở giữa là những bông hoa mỏng manh, sáng sớm, gió nhẹ nhẹ thổi, những bông hoa vẫn giữ nguyên màu sắc ban đầu, tựa như ánh bình minh tô thêm sắc đỏ, làm tôn lên màu tường của Yến Tử Lâu.
Cảnh ban đêm dường như vẫn còn vương vấn đâu đây, xa xa là một màn sương mù che phủ, Yến Tử Lâu dần được ánh mặt trời tô thắm lộng lẫy.
Gió đã bắt đầu thổi, những chiếc lá gần đóa lan trắng xào xạc bay trong không trung cùng những bông hoa quế rơi xuống đất
Ánh mặt trời chói chang, chiếu thẳng vào phòng ngủ của Đường Đại Long qua chiếc cửa sổ tinh mĩ.
Ông ta là đang chờ người làm mang bữa sáng đến, ông ta không phải là người thích chờ đợi, nhưng bây giờ chờ đợi lại làm cho ông ta cảm thấy vô cùng thích thú.
Bởi “Dã Lang” đã nhận tiền và đã đi Thượng Hải, Đường Đại Long tin, Chu Vinh Phát nhất định sẽ mang đến cho ông ta một tin tốt, thứ mà có thể khiến ông ta vui sướng đến cả tuần lễ.
Nếu như Sở Thiên chết rồi, Thượng Hải sẽ lại trở thành bến cảng của ông ta, tiền bạc sẽ cuồn cuộn vào tay, tuy ông ta giờ có không ít tiền, nhưng tiền, thì chẳng ai chê nhiều cả.
Sau Đường Đại Long là một chiếc giường rộng lớn, mềm mại, vô cùng.
Chiếc giường như vậy, đương nhiên là có phụ nữ.
Trên giường là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết, lúc này cô ta đang say ngủ, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.
Trên thân cô ta hoàn toàn không có lấy một mảnh vải, lộ ra một vòng eo nhỏ bé, một đôi chân thon dài, bầu ngực đầy đặn.
Cô là một cô gái vô cùng xinh xắn lanh lợi, tuổi mới hai mươi, quả bồ đào còn chưa trưởng thành, chỉ tiếc là quả bồ đào này đã bị tàn phá không ra bộ dáng gì.
Đường Đại Long thích những cô gái như vậy, thích nghe tiếng họ la hét, thích xem họ ngã vào người ông ta, khổ sở giãy dụa.
Hiện tại cô gái đang ngủ, đơn giản vì tối qua bị giày vò quá nhiều, không những thân xác mệt rã rời, mà cả việc thốt ra một tiếng cũng vô cùng khó khăn.
Trong tay cô gái nắm chặt tờ 3000 nhân dân tệ, đây là giá đầu tiên người ta trả cô, cô không biết như thế có thiệt hay không, nhưng cô hiểu rõ, cô không muốn tiếp tục ở trường ăn những cái bánh mì nhạt nhẽo, không muốn vì túng thiếu mà bị người ta chế nhạo.
Thời đại này, cười người nghèo khổ không cười gái điếm.
Tuy tối qua rất khổ sở, nhưng nếu như Đường Đại Long lại muốn cô, cô nhất định sẽ không do dự bước lên chiếc giường này, cởi đi quần áo vốn đã ít trên người.
Thân hình trắng nõn của cô gái cuộn tròn trong chiếc chăn gấm màu tím, lộ ra vẻ mảnh mai yếu đuối, làm động lòng người.
Bữa sáng cuối cùng cũng được đưa lên, nữ hầu xinh đẹp bưng một cái khay đang đi tới, vặn vẹo vòng eo, nhưng Đường Đại Long chẳng hề có một tí tẹo nào hứng thú với cô ta.
Ánh sáng mặt trời chói chang, thời tiết mát mẻ, trong không khí tràn đầy mùi hoa quế cùng mùi cơ thể.
Lúc nữ hầu xinh đẹp mở nắp, lập tức toàn thân phải run sợ.
Đường Đại Long sững sờ, mọi vui vẻ trong lòng lập tức biến mất, mặt mày khó chịu, tức giận, hung tợn đan xen lẫn nhau, hai bàn tay ông ta nắm chặt, có chút run run.
‘Ba’ một tiếng, Đường Đại Long nóng giận, một chưởng đập nát chiếc bàn gỗ, cái bàn này là đồ cổ, nếu đưa ra thị trường thì tối thiểu cũng đến mười vạn, nhưng Đường Đại Long lại đập nát, chứng tỏ lửa giận của ông ta lúc này là vô cùng lớn.
Trên giường, mĩ nhân đã tỉnh giậy, nhưng thấy mặt mày Đường Đại Long vô cùng tức giận, liền tiếp tục giả vờ ngủ.
Đường Đại Long nhìn mĩ nhân đang nằm trên giường, lại nhìn nữ hầu xinh đẹp đang run rẩy, thở dài, lập tức ra khỏi phòng ngủ, gọi người đi tìm Chu Vinh Phát.
Trong phòng của Đường Đại Long, Chu Vinh Phát là một người giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, khi thấy bờ vai Đường Đại Long run nhẹ liền nhận ra ông ta đang tức giận vô cùng, tâm tình khó có thể bình tĩnh trở lại, cho nên anh ta im lặng, không dám mở miệng.
Đường Đại Long chậm rãi khoan thai đi lại trong phòng, trong lòng ông ta không hề một chút phiền não, mà đứng lên thong thả bước đi.
Chu Vinh Phát là trợ lý của ông ta, đương nhiên hiểu rõ thói quen của ông ta, nên biết khi ông ta suy nghĩ ghét nhất là bị người khác quấy rầy, không muốn bị người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Hơn mười phút sau, Đường Đại Long cuối cùng cũng thở dài xả giận, lòng cũng có chút bình tĩnh trở lại, ông ta thấy mình không cần phải tức giận như vậy làm gì, như vậy chỉ tổ chính mình làm khó mình thôi, nghĩ vậy, ông ta vừa cười vừa nhàn nhạt nói:
- Hai trăm vạn thuê “Dã Lang” đã có tin tức gì chưa?
- Không có, chúng ta đã giao hạn mười ngày, bây giờ mới được 4 ngày.
Chu Vinh Phát thấy Đường Đại Long vừa giận vừa cười, vô cùng sửng sốt, nghe Đường Đại Long hỏi chuyện “Dã Lang” ám sát Sở Thiên, anh ta liền mở miệng nói:
- Sau khi thành công, tự ông ta sẽ liên hệ với tôi để lấy một trăm vạn còn lại, lấy danh dự của ông ta ra bảo đảm, chắc chắn khi cầm tiền của chúng ta rồi ông ta nhất định sẽ làm được việc.
Đường Đại Long đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ngón tay vuốt vuốt chiếc phi tiêu, nhàn nhạt nói:
- Có phải ông ta chỉ dùng một chiếc khảm đao đã rỉ sắt.
- Đúng vậy, tuy không còn sắc bén, nhưng lại có thể chặt cành cây phần phật.
Chu Vinh Phát cẩn trọng trả lời Đường Đại Long, kinh ngạc nói:
- Làm sao Long gia biết ông ta sử dụng dao bầu? Chẳng lẽ Long gia đã từng gặp qua “Dã Lang”? Vậy là chính “Dã Lang” đã đi tìm Long gia rồi, nhưng như thế thì không đúng, tôi đã trực tiếp nói chuyện với ông ta, ông ta còn tìm tới làm gì cơ chứ?
Đường Đại Long phất tay, để cho Chu Vinh Phát thoải mái suy đoán, vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói:
- Bởi vì trong bữa sáng hôm nay của tôi không phải là những chiếc bánh quẩy nóng hổi, mà là một chiếc khảm đao đã rỉ sắt.
Chu Vinh Phát sững sờ, không kịp, không phải nói là, không dám kịp phản ứng.
Đường Đại Long mở nắp đậy thức ăn trên bàn, bên trong là một chiếc đao rỉ sắt, chỉ là thanh đao này thực sự chỉ có thể được gọi là những miếng sắt, bị cắt thành mười hai đoạn, được xếp lại ngay ngắn.
Đường Đại Long cầm một mảnh, ném cho Chu Vinh Phát.
Chu Vinh Phát cầm mảnh đao, cảm thấy ngón tay lạnh run, như cầm một tảng băng vậy, Đường Đại Long nhìn anh ta, chờ anh ta mở miệng.
Chu Vinh Phát lấy lại bình tĩnh, rành mạch nói:
- “Dã Lang” đã chết, Sở Thiên bắt đầu phản kích.
- Tôi rất tức giận, rất phẫn nộ.
Đường Đại Long thành thật nói ra tâm tư của mình,
- Nhưng khi ở trong cái bẫy của Sở Thiên, tức giận hay phẫn nộ chỉ càng làm cho phán đoán lệch lạc.
Chu Vinh Phát gật đầu khen ngợi, Đường Đại Long thật sự là một người từng trải.
- Sở Thiên nhất định sẽ đến Hàng Châu, cuối cùng thì cũng phải gặp mặt.
Đường Đại Long vẫn không hề mất đi khả năng nhận biết tin tức,
- Cái đao này là điềm báo, cũng là tín hiệu, con rùa ấy, muốn đến Hàng Châu đấu với ta, thật là không biết lượng sức, ta có thể tùy tiện tung mấy trăm vạn là người trên khắp thế giới này truy bắt hắn.
Chu Vinh Phát vẫn không nói gì, vì đơn giản, anh ta không biết phải nói gì mới đúng, trong lòng anh ta vô cùng bối rối, vì anh ta biết nếu coi thường kẻ địch người Thượng Hải, nhất định mình sẽ có phần sơ suất.
Đường Đại Long và anh ta đã đánh giá thấp Sở Thiên, cho nên thất bại lại thất bại.
Sở Thiên thật ra đã đến Hàng Châu, gồm mười lăm người cả thảy, anh Quang, Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh cùng “Cô Kiếm” và mười người được Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện.
Nếu nói cho một người Hàng Châu bất kì biết mười lăm người bọn họ đến Hàng Châu này để đối phó với Đường Đại Long, chắc chắn chẳng ai tin, thậm chí còn có thể đưa họ vào bệnh viện tâm thần, không phải mười lăm người, mà cả một nghìn năm trăm người cũng khó có thể đối phó với một người song song hai đạo hắc bạch như Đường Đại Long, trước đó từng có trên trăm trên cường hãn người Mông Cổ đến Hàng Châu tìm nơi phát triển, vì vậy nhân lúc Đường Đại Long chuẩn bị khai đao lập uy hơn trăm tên Mông Cổ này liền tới trước Yến Tử Lâu, tuyên bố sẽ chiếm lấy Yến Tử Lâu, kết quả, khi Đường Đại Long mới húp được nửa bát cháo trên tầng bảy, thì hơn một trăm tên Mông Cổ đó tất cả đều bị giết sạch ở tầng ba, như vậy có thể khẳng định, những người bên cạnh Đường Đại Long cường hãn đến cỡ nào.
Anh Quang từng đề nghị Sở Thiên mang mấy trăm anh em tinh nhuệ thiếu soái, như vậy mới có thể cầm chắc phần thắng, nhưng Sở Thiên lại lắc đầu, đến Hàng Châu liều mạng cùng Đường Đại Long, vốn dĩ chỉ là lấy trứng chọi đá, dù thêm vài trăm người nữa cũng không đủ so với một kẽ răng của ông ta, chỉ có thể thắng bằng cách đánh bất ngờ, làm rối loạn phần đầu xỏ của Đường Đại Long, làm tan nát sự tin tưởng của ông ta mới có cơ hội lấy lại công đạo.
Anh Quang đã đi dạo với Sở Thiên suốt nửa ngày, chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ, rảo bước trên Tô Đê, còn đến chùa Linh Ẩn ăn cơm tối, anh ta hoàn toàn không hiểu Sở Thiên đang muốn làm gì.
- Tam đệ, chúng ta quang minh chính đại đi laị khắp nơi ở Hàng Châu như vậy.
Cuối cùng anh Quang cũng không nhịn được, khó hiểu, nói:
- Đường Đại Long sợ sớm đã giám sát điều khiển chúng ta, chúng ta làm sao còn có thể đối phó với ông ta nữa? Nói không chừng ông ta đang điều binh khiển tướng, chuẩn bị một mẻ hốt gọn chúng ta.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói:
- Thành thật mà nói, dù chúng ta lặng lẽ hành động, nhưng với thực lực của Đường Đại Long, đều có thể dễ dàng tìm ra tung tích của chúng ta, cho nên, chúng ta ta nhất định phải đi tứ phía như thế này, làm cho ông ta không thể đoán ra rốt cuộc chúng ta đang muốn gì, một khi đã không đoán ra, nhất định sẽ lo lắng, đó chính là thời điểm thích hợp để chúng ta phản kích.
- Huống gì chính em cũng muốn tạo cho bọn họ một cơ hội, để bọn họ có thể một mẻ hốt gọn chúng ta.
Sở Thiên nhìn Tô Đê yên tĩnh, không giải thích thêm nữa.
Anh Quang sờ sờ chiếc đầu trọc, những lời nói của Sở Thiên luôn khiến anh ta khó hiểu, đã nghĩ không ra, chi bằng không nghĩ nữa, huống gì anh Quang hiểu rõ, người muốn Sở Thiên chết, thì kết quả đều chết trước Sở Thiên.
Đêm đã khuya, Sở Thiên cùng anh Quang vẫn chưa buồn ngủ, bọn họ như đang chờ đợi thứ gì đó.
Đêm nay gió vô cùng lạnh, những người đi đường mặc gì cũng thấy lạnh, một cô bé bán hoa run rẩy cầm một rổ hoa hồng chăm chăm nhìn Sở Thiên nói:
- Tiên sinh, mua hoa đi, em phải bán cho xong mới được về ăn cơm, xin anh rủ lòng thương.
Anh Quang nở một nụ cười tà ác, nói:
- Em gái, đi, thúc thúc dẫn em đi chơi.
Cô bé hoảng sợ nhìn anh Quang, bản năng bảo vệ bản thân nổi lên, liền nói:
- Ông, đồ biến thái!
Sau đó chạy đi xa.
Lúc trước anh Quang cùng anh Hải thường thích đùa giỡn, khi còn đi học, thì thích cùng các bạn học nữ đi ra ngoài tụ hội, thế là có vài cô bé túm lấy chân nam sinh, yêu cầu bọn họ mua hoa tặng cho phái nữ, nếu không mua thì mắng chửi, thậm chí có thể cắn người.
Về sau, anh Quang lại nhớ đến lời của sắc quỷ lừa gạt tiểu nữ trên TV, liền lấy ra dùng:
- Em gái, thúc thúc đưa em đi chơi
Chiêu này vừa ra, bách chiến bách thắng, không gì sánh được, làm cho tất cả cô bé bán hoa đều chạy trốn hết, còn anh Quang cùng các nam sinh khác thì không bị dây dưa lằng nhằng, còn trở thành một câu danh ngôn được thực dụng cả năm trời.
Không biết vì nguên do gì, có lẽ vì tâm tình tốt, hay vì cảm thấy cô bé đó quá đáng thương, Sở Thiên gọi cô bé đó lại, mua hơn mười bông hoa hồng, cầm chúng đến vài chỗ phong cảnh hữu tình ở Tô Đê, nghe tiếng nước, gió đêm thổi, phong cảnh mê người, một Tô Đê yên tĩnh.
Trong mắt Sở Thiên lại hiện vài tia tiếc nuối, đêm nay, phong cảnh mê người như vậy mà không có được vẻ yên bình.
Gió thổi càng lúc càng lớn, toàn bộ khung cảnh nơi đây đều không thể nhìn nổi.
Sở Thiên biết đã đến lúc, liền vỗ vai anh Quang, nhàn nhạt nói:
- Anh Quang, đêm nay xem ra sẽ là một cuộc chiến thuận lợi đây.
Anh Quang sững sờ, quay đầu nhìn tứ phương, cũng cảm thấy có gì không bình thường, Tô Đê vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm người ta bất an.
Sở Thiên vừa dứt lời, bốn phía Tô Đê xuất hiện vô số những tên mặc đồ đen, ít nhất cũng khoảng tám mươi người, tên nào cũng cười lạnh, đằng đằng sát khí di chuyển đến chỗ Sở Thiên và anh Quang.
Bóng đêm ghê rợn, nhuộm đen luôn không gian vốn vô cùng yên tĩnh của Tô Đê.
Sở Thiên đứng cạnh cửa sổ hít vài hơi thật dài, lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ thoái mái, toàn thân hưng phấn.
Hôm nay đi Hàng Châu, có lẽ có vài ngày nữa mới được thưởng thức loại hương vị thoải mái này, hoặc là vĩnh viễn không được ngửi thấy nữa.
Sở Thiên vào bàn uống bát cháo từ tay Phương Tình, nhẹ nhàng gõ một quả trứng gà, anh Quang đi tới, sau khi cảm ơn bát cháo do Phương Tình đưa, liền húp một hơi “vù vù”, nửa bát cháo đã nằm trong bụng, rồi vui vẻ nói:
- Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, lão già Đường Đại Long đần độn ấy, hôm nay sẽ dọa cho lão ta chết khiếp.
- Người làm chuyện đó có thể tin được không?
Sở Thiên hỏi.
Anh Quang gật đầu, nói nhỏ:
- Tuyệt đối đáng tin, người dám nhận hai mươi vạn không đáng tin sao được?
Sở Thiên chậm chạp cầm thìa, cười cười:
- Đó quả là một lý do tốt.
Sắt mặt anh Quang trở nên ảm đạm, có vài phần bất lực, nói:
- Vấn đề là, người ấy là bà con xa với anh, người quen còn như thế, quả là không hợp lý.
Sở Thiên gật đầu, xé chiếc bánh tráng, nhàn nhạt nói:
- Một chút cũng không đắt, Đường Đại Long sớm muộn rồi cũng bị chúng ta thanh toán, chiều chúng ta đi Hàng Châu, anh Quang cũng cùng đi.
Anh Quang hơi sửng sốt, lập tức vui vẻ trở lại, bát cháo được uống hai phần, trong ánh mắt có điểm sốt ruột, nói:
- Vậy thì tốt quá, lại có thể khai chiến rồi.
Sở Thiên mỉm cười, nhổ miểng bánh trong miệng ra, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh khiến người khác nhìn không thấu.
Sáng sớm đầu thu, tại Hàng Châu, phía sau Yên Tử Lâu hoa tươi thi nhau nở rộ, ở giữa là những bông hoa mỏng manh, sáng sớm, gió nhẹ nhẹ thổi, những bông hoa vẫn giữ nguyên màu sắc ban đầu, tựa như ánh bình minh tô thêm sắc đỏ, làm tôn lên màu tường của Yến Tử Lâu.
Cảnh ban đêm dường như vẫn còn vương vấn đâu đây, xa xa là một màn sương mù che phủ, Yến Tử Lâu dần được ánh mặt trời tô thắm lộng lẫy.
Gió đã bắt đầu thổi, những chiếc lá gần đóa lan trắng xào xạc bay trong không trung cùng những bông hoa quế rơi xuống đất
Ánh mặt trời chói chang, chiếu thẳng vào phòng ngủ của Đường Đại Long qua chiếc cửa sổ tinh mĩ.
Ông ta là đang chờ người làm mang bữa sáng đến, ông ta không phải là người thích chờ đợi, nhưng bây giờ chờ đợi lại làm cho ông ta cảm thấy vô cùng thích thú.
Bởi “Dã Lang” đã nhận tiền và đã đi Thượng Hải, Đường Đại Long tin, Chu Vinh Phát nhất định sẽ mang đến cho ông ta một tin tốt, thứ mà có thể khiến ông ta vui sướng đến cả tuần lễ.
Nếu như Sở Thiên chết rồi, Thượng Hải sẽ lại trở thành bến cảng của ông ta, tiền bạc sẽ cuồn cuộn vào tay, tuy ông ta giờ có không ít tiền, nhưng tiền, thì chẳng ai chê nhiều cả.
Sau Đường Đại Long là một chiếc giường rộng lớn, mềm mại, vô cùng.
Chiếc giường như vậy, đương nhiên là có phụ nữ.
Trên giường là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết, lúc này cô ta đang say ngủ, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.
Trên thân cô ta hoàn toàn không có lấy một mảnh vải, lộ ra một vòng eo nhỏ bé, một đôi chân thon dài, bầu ngực đầy đặn.
Cô là một cô gái vô cùng xinh xắn lanh lợi, tuổi mới hai mươi, quả bồ đào còn chưa trưởng thành, chỉ tiếc là quả bồ đào này đã bị tàn phá không ra bộ dáng gì.
Đường Đại Long thích những cô gái như vậy, thích nghe tiếng họ la hét, thích xem họ ngã vào người ông ta, khổ sở giãy dụa.
Hiện tại cô gái đang ngủ, đơn giản vì tối qua bị giày vò quá nhiều, không những thân xác mệt rã rời, mà cả việc thốt ra một tiếng cũng vô cùng khó khăn.
Trong tay cô gái nắm chặt tờ 3000 nhân dân tệ, đây là giá đầu tiên người ta trả cô, cô không biết như thế có thiệt hay không, nhưng cô hiểu rõ, cô không muốn tiếp tục ở trường ăn những cái bánh mì nhạt nhẽo, không muốn vì túng thiếu mà bị người ta chế nhạo.
Thời đại này, cười người nghèo khổ không cười gái điếm.
Tuy tối qua rất khổ sở, nhưng nếu như Đường Đại Long lại muốn cô, cô nhất định sẽ không do dự bước lên chiếc giường này, cởi đi quần áo vốn đã ít trên người.
Thân hình trắng nõn của cô gái cuộn tròn trong chiếc chăn gấm màu tím, lộ ra vẻ mảnh mai yếu đuối, làm động lòng người.
Bữa sáng cuối cùng cũng được đưa lên, nữ hầu xinh đẹp bưng một cái khay đang đi tới, vặn vẹo vòng eo, nhưng Đường Đại Long chẳng hề có một tí tẹo nào hứng thú với cô ta.
Ánh sáng mặt trời chói chang, thời tiết mát mẻ, trong không khí tràn đầy mùi hoa quế cùng mùi cơ thể.
Lúc nữ hầu xinh đẹp mở nắp, lập tức toàn thân phải run sợ.
Đường Đại Long sững sờ, mọi vui vẻ trong lòng lập tức biến mất, mặt mày khó chịu, tức giận, hung tợn đan xen lẫn nhau, hai bàn tay ông ta nắm chặt, có chút run run.
‘Ba’ một tiếng, Đường Đại Long nóng giận, một chưởng đập nát chiếc bàn gỗ, cái bàn này là đồ cổ, nếu đưa ra thị trường thì tối thiểu cũng đến mười vạn, nhưng Đường Đại Long lại đập nát, chứng tỏ lửa giận của ông ta lúc này là vô cùng lớn.
Trên giường, mĩ nhân đã tỉnh giậy, nhưng thấy mặt mày Đường Đại Long vô cùng tức giận, liền tiếp tục giả vờ ngủ.
Đường Đại Long nhìn mĩ nhân đang nằm trên giường, lại nhìn nữ hầu xinh đẹp đang run rẩy, thở dài, lập tức ra khỏi phòng ngủ, gọi người đi tìm Chu Vinh Phát.
Trong phòng của Đường Đại Long, Chu Vinh Phát là một người giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, khi thấy bờ vai Đường Đại Long run nhẹ liền nhận ra ông ta đang tức giận vô cùng, tâm tình khó có thể bình tĩnh trở lại, cho nên anh ta im lặng, không dám mở miệng.
Đường Đại Long chậm rãi khoan thai đi lại trong phòng, trong lòng ông ta không hề một chút phiền não, mà đứng lên thong thả bước đi.
Chu Vinh Phát là trợ lý của ông ta, đương nhiên hiểu rõ thói quen của ông ta, nên biết khi ông ta suy nghĩ ghét nhất là bị người khác quấy rầy, không muốn bị người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Hơn mười phút sau, Đường Đại Long cuối cùng cũng thở dài xả giận, lòng cũng có chút bình tĩnh trở lại, ông ta thấy mình không cần phải tức giận như vậy làm gì, như vậy chỉ tổ chính mình làm khó mình thôi, nghĩ vậy, ông ta vừa cười vừa nhàn nhạt nói:
- Hai trăm vạn thuê “Dã Lang” đã có tin tức gì chưa?
- Không có, chúng ta đã giao hạn mười ngày, bây giờ mới được 4 ngày.
Chu Vinh Phát thấy Đường Đại Long vừa giận vừa cười, vô cùng sửng sốt, nghe Đường Đại Long hỏi chuyện “Dã Lang” ám sát Sở Thiên, anh ta liền mở miệng nói:
- Sau khi thành công, tự ông ta sẽ liên hệ với tôi để lấy một trăm vạn còn lại, lấy danh dự của ông ta ra bảo đảm, chắc chắn khi cầm tiền của chúng ta rồi ông ta nhất định sẽ làm được việc.
Đường Đại Long đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ngón tay vuốt vuốt chiếc phi tiêu, nhàn nhạt nói:
- Có phải ông ta chỉ dùng một chiếc khảm đao đã rỉ sắt.
- Đúng vậy, tuy không còn sắc bén, nhưng lại có thể chặt cành cây phần phật.
Chu Vinh Phát cẩn trọng trả lời Đường Đại Long, kinh ngạc nói:
- Làm sao Long gia biết ông ta sử dụng dao bầu? Chẳng lẽ Long gia đã từng gặp qua “Dã Lang”? Vậy là chính “Dã Lang” đã đi tìm Long gia rồi, nhưng như thế thì không đúng, tôi đã trực tiếp nói chuyện với ông ta, ông ta còn tìm tới làm gì cơ chứ?
Đường Đại Long phất tay, để cho Chu Vinh Phát thoải mái suy đoán, vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói:
- Bởi vì trong bữa sáng hôm nay của tôi không phải là những chiếc bánh quẩy nóng hổi, mà là một chiếc khảm đao đã rỉ sắt.
Chu Vinh Phát sững sờ, không kịp, không phải nói là, không dám kịp phản ứng.
Đường Đại Long mở nắp đậy thức ăn trên bàn, bên trong là một chiếc đao rỉ sắt, chỉ là thanh đao này thực sự chỉ có thể được gọi là những miếng sắt, bị cắt thành mười hai đoạn, được xếp lại ngay ngắn.
Đường Đại Long cầm một mảnh, ném cho Chu Vinh Phát.
Chu Vinh Phát cầm mảnh đao, cảm thấy ngón tay lạnh run, như cầm một tảng băng vậy, Đường Đại Long nhìn anh ta, chờ anh ta mở miệng.
Chu Vinh Phát lấy lại bình tĩnh, rành mạch nói:
- “Dã Lang” đã chết, Sở Thiên bắt đầu phản kích.
- Tôi rất tức giận, rất phẫn nộ.
Đường Đại Long thành thật nói ra tâm tư của mình,
- Nhưng khi ở trong cái bẫy của Sở Thiên, tức giận hay phẫn nộ chỉ càng làm cho phán đoán lệch lạc.
Chu Vinh Phát gật đầu khen ngợi, Đường Đại Long thật sự là một người từng trải.
- Sở Thiên nhất định sẽ đến Hàng Châu, cuối cùng thì cũng phải gặp mặt.
Đường Đại Long vẫn không hề mất đi khả năng nhận biết tin tức,
- Cái đao này là điềm báo, cũng là tín hiệu, con rùa ấy, muốn đến Hàng Châu đấu với ta, thật là không biết lượng sức, ta có thể tùy tiện tung mấy trăm vạn là người trên khắp thế giới này truy bắt hắn.
Chu Vinh Phát vẫn không nói gì, vì đơn giản, anh ta không biết phải nói gì mới đúng, trong lòng anh ta vô cùng bối rối, vì anh ta biết nếu coi thường kẻ địch người Thượng Hải, nhất định mình sẽ có phần sơ suất.
Đường Đại Long và anh ta đã đánh giá thấp Sở Thiên, cho nên thất bại lại thất bại.
Sở Thiên thật ra đã đến Hàng Châu, gồm mười lăm người cả thảy, anh Quang, Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh cùng “Cô Kiếm” và mười người được Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện.
Nếu nói cho một người Hàng Châu bất kì biết mười lăm người bọn họ đến Hàng Châu này để đối phó với Đường Đại Long, chắc chắn chẳng ai tin, thậm chí còn có thể đưa họ vào bệnh viện tâm thần, không phải mười lăm người, mà cả một nghìn năm trăm người cũng khó có thể đối phó với một người song song hai đạo hắc bạch như Đường Đại Long, trước đó từng có trên trăm trên cường hãn người Mông Cổ đến Hàng Châu tìm nơi phát triển, vì vậy nhân lúc Đường Đại Long chuẩn bị khai đao lập uy hơn trăm tên Mông Cổ này liền tới trước Yến Tử Lâu, tuyên bố sẽ chiếm lấy Yến Tử Lâu, kết quả, khi Đường Đại Long mới húp được nửa bát cháo trên tầng bảy, thì hơn một trăm tên Mông Cổ đó tất cả đều bị giết sạch ở tầng ba, như vậy có thể khẳng định, những người bên cạnh Đường Đại Long cường hãn đến cỡ nào.
Anh Quang từng đề nghị Sở Thiên mang mấy trăm anh em tinh nhuệ thiếu soái, như vậy mới có thể cầm chắc phần thắng, nhưng Sở Thiên lại lắc đầu, đến Hàng Châu liều mạng cùng Đường Đại Long, vốn dĩ chỉ là lấy trứng chọi đá, dù thêm vài trăm người nữa cũng không đủ so với một kẽ răng của ông ta, chỉ có thể thắng bằng cách đánh bất ngờ, làm rối loạn phần đầu xỏ của Đường Đại Long, làm tan nát sự tin tưởng của ông ta mới có cơ hội lấy lại công đạo.
Anh Quang đã đi dạo với Sở Thiên suốt nửa ngày, chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ, rảo bước trên Tô Đê, còn đến chùa Linh Ẩn ăn cơm tối, anh ta hoàn toàn không hiểu Sở Thiên đang muốn làm gì.
- Tam đệ, chúng ta quang minh chính đại đi laị khắp nơi ở Hàng Châu như vậy.
Cuối cùng anh Quang cũng không nhịn được, khó hiểu, nói:
- Đường Đại Long sợ sớm đã giám sát điều khiển chúng ta, chúng ta làm sao còn có thể đối phó với ông ta nữa? Nói không chừng ông ta đang điều binh khiển tướng, chuẩn bị một mẻ hốt gọn chúng ta.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói:
- Thành thật mà nói, dù chúng ta lặng lẽ hành động, nhưng với thực lực của Đường Đại Long, đều có thể dễ dàng tìm ra tung tích của chúng ta, cho nên, chúng ta ta nhất định phải đi tứ phía như thế này, làm cho ông ta không thể đoán ra rốt cuộc chúng ta đang muốn gì, một khi đã không đoán ra, nhất định sẽ lo lắng, đó chính là thời điểm thích hợp để chúng ta phản kích.
- Huống gì chính em cũng muốn tạo cho bọn họ một cơ hội, để bọn họ có thể một mẻ hốt gọn chúng ta.
Sở Thiên nhìn Tô Đê yên tĩnh, không giải thích thêm nữa.
Anh Quang sờ sờ chiếc đầu trọc, những lời nói của Sở Thiên luôn khiến anh ta khó hiểu, đã nghĩ không ra, chi bằng không nghĩ nữa, huống gì anh Quang hiểu rõ, người muốn Sở Thiên chết, thì kết quả đều chết trước Sở Thiên.
Đêm đã khuya, Sở Thiên cùng anh Quang vẫn chưa buồn ngủ, bọn họ như đang chờ đợi thứ gì đó.
Đêm nay gió vô cùng lạnh, những người đi đường mặc gì cũng thấy lạnh, một cô bé bán hoa run rẩy cầm một rổ hoa hồng chăm chăm nhìn Sở Thiên nói:
- Tiên sinh, mua hoa đi, em phải bán cho xong mới được về ăn cơm, xin anh rủ lòng thương.
Anh Quang nở một nụ cười tà ác, nói:
- Em gái, đi, thúc thúc dẫn em đi chơi.
Cô bé hoảng sợ nhìn anh Quang, bản năng bảo vệ bản thân nổi lên, liền nói:
- Ông, đồ biến thái!
Sau đó chạy đi xa.
Lúc trước anh Quang cùng anh Hải thường thích đùa giỡn, khi còn đi học, thì thích cùng các bạn học nữ đi ra ngoài tụ hội, thế là có vài cô bé túm lấy chân nam sinh, yêu cầu bọn họ mua hoa tặng cho phái nữ, nếu không mua thì mắng chửi, thậm chí có thể cắn người.
Về sau, anh Quang lại nhớ đến lời của sắc quỷ lừa gạt tiểu nữ trên TV, liền lấy ra dùng:
- Em gái, thúc thúc đưa em đi chơi
Chiêu này vừa ra, bách chiến bách thắng, không gì sánh được, làm cho tất cả cô bé bán hoa đều chạy trốn hết, còn anh Quang cùng các nam sinh khác thì không bị dây dưa lằng nhằng, còn trở thành một câu danh ngôn được thực dụng cả năm trời.
Không biết vì nguên do gì, có lẽ vì tâm tình tốt, hay vì cảm thấy cô bé đó quá đáng thương, Sở Thiên gọi cô bé đó lại, mua hơn mười bông hoa hồng, cầm chúng đến vài chỗ phong cảnh hữu tình ở Tô Đê, nghe tiếng nước, gió đêm thổi, phong cảnh mê người, một Tô Đê yên tĩnh.
Trong mắt Sở Thiên lại hiện vài tia tiếc nuối, đêm nay, phong cảnh mê người như vậy mà không có được vẻ yên bình.
Gió thổi càng lúc càng lớn, toàn bộ khung cảnh nơi đây đều không thể nhìn nổi.
Sở Thiên biết đã đến lúc, liền vỗ vai anh Quang, nhàn nhạt nói:
- Anh Quang, đêm nay xem ra sẽ là một cuộc chiến thuận lợi đây.
Anh Quang sững sờ, quay đầu nhìn tứ phương, cũng cảm thấy có gì không bình thường, Tô Đê vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm người ta bất an.
Sở Thiên vừa dứt lời, bốn phía Tô Đê xuất hiện vô số những tên mặc đồ đen, ít nhất cũng khoảng tám mươi người, tên nào cũng cười lạnh, đằng đằng sát khí di chuyển đến chỗ Sở Thiên và anh Quang.
Bóng đêm ghê rợn, nhuộm đen luôn không gian vốn vô cùng yên tĩnh của Tô Đê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.