Đô Thị Thiếu Soái

Chương 404: Đạt được điều kiện

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

Nước mưa đã rơi xuống đầu bọn Sở Thiên, mát mẻ sảng khoái và mang theo cả hơi thở của thảo nguyên.

Oánh Tử Tử mãi tới khi không còn thấy hình bóng bọn Thiên Lang thì mới thúc ngựa đi tới bên cạnh Sở Thiên, nhìn kỹ hắn rồi sau cùng nhìn vào vết thương trên bả vai, giọng có vẻ quan tâm nói:

- Bị thương không nặng chứ?

Sở Thiên bị Oánh Tử Tử nhìn thì có chút không tự nhiên, nghe những lời quan tâm của cô thì khẽ lắc đầu nói:

- Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần là khỏi, người trong giang hồ ai lại không từng bị chém.

Khả nhi tới bên cạnh Sở Thiên, giúp Sở thiên băng bó vết thương.

Hôm nay Mai Tử đã nhìn thấy mấy trăm thi thể, nhưng thấy người chết dưới thành lầu, ngửi thấy mùi máu tanh trong gió thì không khỏi buồn nôn, yếu ớt nơi:

- Chị ơi, mình về trại đi, ở đây mưa lớn qua!

Oánh Tử Tử gật đầu, phất tay vơi “Thiết y thập bát kỵ” bọn họ trong nháy mắt quay ngựa đi, kị binh trại Cáp Nhĩ cũng theo sau.

Sau mấy chục phút chạy trong mưa, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới trại Cáp Nhĩ.

Trại Cáp Nhĩ dựa vào núi, cửa trại dùng một tảng đá lớn xây thành, cao gần ba mét dày hơn hai mét, của trại vươn ra mấy trăm mét tường đất, trên tường xếp vô số dao nhọn bao trọn lấy trại Cáp Nhĩ. Trong trại phân thành hơn trăm phòng xá, lấy hơn mười cái giếng làm trật tự, đường lớn được trải đá lối lại với nhau, đặc biệt nhất là dựa vào thế núi từ từ lên cao, mỗi tầng chia ra thềm dá và sườn dốc thông nhau thuận tiện đường xe ngựa cho thôn trại.

Khi Sở Thiên bước vào trại Cáp NHĩ, không khỏi kinh ngạc bên trong và bên ngoài trại khiến người ta có hai cảm giác khác nhau, bên ngoài khiến người ta nhớ tới công thủ sát phạt, bên trong chỉ khiến người ta liên tưởng tới nghỉ ngơi hoàn bình. Đây cũng là minh chứng cho bất kì hoà bình nào đều được xây dựng trên thực lực vững chắc.

Dưới sự dẫn dắt của Oánh Tử Tử bọn sở Thiên lên được tầng cao nhất của trại Cáp Nhĩ, hai phòng sảnh hơn trăm mét vuông chính là nhà của Oánh Tử Tử và Mai Tử và cũng là trung tâm toàn lực của trại Cáp Nhĩ, hơn hai trăm gia đình có tranh chấp gì đều giải quyết ở đây, mệnh lệnh phát ra cho toàn thôn dường như cũng là từ đây phát ra.

Chín giờ, đại sảnh đã bày đày rượu và thức ăn, thịt dê non mập, rượu nồng đặc đã làm cách biệt hoàn toàn với mưa gió bên ngoài, Oánh Tử Tử, Mai Tử và Sở thiên ngồi ở giữa, “Thiết y thập bát kỵ” ngồi hai bên, cho dù đang ở trại Cáp Nhĩ, nhưng áo giáp trên người vẫn nguyên chưa cởi ra giống như lúc nào cũng chuẩn bị xuất trận.

Hoàng thiên Hùng như một con chó nghèo đói bị ném vào một góc, toàn thân bị buộc chặt thít, Mai Tử thương tâm đút cho gã vài ngụm rượu cho ấm người, còn cho gã ăn hai cái bánh màn thầu, khiến một tên không còn hy vọng sống dần dần được cứu sống.

Ăn uống linh đình! Oánh Tử Tử bưng chén rượu lên, bình tĩnh nhìn Sở Thiên nói:

- Sở Thiên, tuy chúng tôi không biết rõ lại lịch của anh nhưng tối nay cùng chung mối thù kề vai chiến đấu, chỉ tính riêng điểm này chúng ta đã nên uống chén này rồi.

Sở Thiên khẽ thở dài, vẻ mặt thoáng hiện bất đắc dĩ nhưng vaacn giơ bát lên nói:

- Tử Tử, chén rượu này tôi kính cô. Tối nay nếu không có cứu binh của người trại Cáp Nhĩ và cô thì chỉ e chúng tôi đã bỏ mạng ở lâu đài cổ Lang Sơn rồi.

Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Oánh Tử Tử ánh lên một nụ cười, thản nhiên nói:

- Anh cứu Mai Tử trước, tôi lại cứu anh sau, vậy là tất cả ân tình đã trả không còn nữa, cũng không cần phải để trong lòng làm gì.

Ánh mắt sau đó lập tức toát ra khổ sở:

- Nói thực ra, nếu anh không cứu Mai Tử, bất luận thế nào thì tôi cũng sẽ không tự mình đưa kị binh trại Cáp Nhĩ đi cứu anh, dù sao chúng ta cũng đã đắc tội với Thiên Lang.

Sở Thiên gật đầu, Oánh Tử Tử thật là thẳng thắn, cứ như vật thì mục đích mình tới trại Cáp Nhĩ sẽ dễ thành hiện thực rồi.

Oánh Tử Tử không đoán được Sở Thiên đang nghĩ gì, hai tay bưng bát rượu uống ừng ực, sau khi Sở Thiên uống hết bát rượu thì thấy toàn thân nóng bỏng, không khỏi thầm than rượu trại Cáp Nhĩ lại nặng vậy.

Mai Tử rót rượu cho chị và Sở thiên, nháy mắt nói:

- Bất kể thế nào, giờ mọi người đều là bạn rồi, Thiên Lang cho dù có hung ác đi nữa chỉ cần chúng ta đoàn kết cần gì phải sợ bọn chúng chứ?

Sở Thiên trong lòng cười gượng, ông trời thế này là đang trêu cợt mình sao lại đi đem hai người không nên làm bạn bè liên kết với nhau, chuyện tới nước này dường như chỉ có tìm cơ hội đưa ý đồ gợi mở ra mới là biện pháp xử lý tốt nhất, nếu không mình thật khó mà mở miệng nói mình muốn có sổ tiết kiệm và mật mã.

Oánh Tử Tử đút đùi dê non vào miệng, sau khi cố găng nuốt thấy Sở thiên có vẻ như có tâm sự mới nói:

- Sở Thiên, mọi người dùng trăm phương nghìn kế băng qua thảo nguyên hoang vu là muốn đi đâu vậy? Chẳng lẽ là vì tiền vàng.

Lúc này là mùa thu hoặch thuốc phiện, Sở Thiên mang theo vũ khí đạn dược, mmajo hiểm tính mạng băng qua cánh đồng hoang vu, nếu không phải vì thuốc phiện thì còn có cái gi đáng để bán mạng như thế này không?

Ánh mắt Sở Thiên trở nên bình tĩnh, bưng rượu lại rót vào bụng, mặt hợi đỏ cười khổ nói:

- Không phải tiền mà là trại Cáp Nhĩ! Hơn nữa là tới tìm Oánh Tử Tử cô.

Mai Tử giật nảy người không ngừng được liền lên tiếng:

- Cái gì cơ? Anh tới tìm chị em, hai người quen nhau à?



Oánh Tử Tử và “Thiết y thát bát kỵ” đều là người từng trải, từ giọng điệu của Sở Thiên là cảm nhận được có gì đó là lạ. Sự cảnh giác bẩm sinh lập tức khiến thần kinh họ trở nên căng thẳng, trong măt hàm ẩn sát khí, tay phải không tự chủ được đặt lên eo phải nơi có đỏan đao sắc bén.

Trong lòng Oánh Tử Tử tuy cũng khiếp sợ nhưng vẻ mặt hết sức bình thản, cười nói:

- Đến tìm tôi à? Tìm tôi có việc gì vậy?

Sở Thiên không nói chuyện gì, thấy trong bụng nóng bỏng khó chịu bèn bưng bát cơm còn nóng gắp một miếng thịt dê cho vào miệng rồi liền miệng ăn hết nửa bát cơm, có cơm vào bụng toàn thân thấy dễ chịu chút.

Bọn Phong Vô Tình cũng đã chuẩn bị chiến đấu, có bất cứ biến động nhỏ nào cũng ra tay giết ngay và phải khống chế Oánh Tử Tử trước.

Sở thiên đặt bát trên bàn lấy khăn lau miệng rồi nhìn Oánh Tử Tử nói từng từ một:

- Tôi đến từ Thủ đô!

Oánh Tử Tử vốn muốn uống rượu trong nháy mắt liền dừng lại, cô đã hiểu được ý của câu nói đó, ánh mắt cô cũng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt hiện lên sát khí, đày thâm ý nói:

- Thủ đô là nơi tuyệt vời, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hộ tới đó.

Lời nói đã bắt đầu, Sở Thiên cảm thấy toàn thân trở nên thoải mái hơn, mỉm cười nói:

- Oánh Tử Tử, chúng ta nên nói chuyện một chút đi!

Oánh Tử Tử nắm chặt tàng đao, toàn thân tản ra khí lạnh nói:

- Anh muốn nói gi? Giờ có thể đàm phán!

Sở thiên nhìn ánh mắt sát khí đùng đùng của “Thiết y thạp bát kỵ” liền lắc đầu nói:

- Nếu chúng ta thương lượng ở đây thì tôi nghĩ sau khi đàm phán xong căn phòng này sẽ chẳng còn mấy ai có thể sống sót!

Lời nói này dường như châm ngòi nổ, “Thiết y Thập bát kỵ” vẻ phẫn nộ đều rút đao nhảy ra vây lấy bọn Sở Thiên, chỉ cần Oánh Tử Tử ra lệnh là họ liền xông lên mà giết!

Bọn người Nhiếp Vô Danh cũng từ từ đứng dậy, tựa lưng vào nhau đối mặt với “Thiết y thập bát kỵ”, tư thế rút binh khí của họ rất chậm nhưng sát khí trên người thì càng ngày càng nặng khiến “Thiết y thập bát kỵ” phải lùi sau nửa bước.

Khí thế căng thẳng, đại chiến gần như nổ ra. Mai Tử thấy bữa tiệc rượu đang yên lành trong nháy mắt bỗng biến thành chiến trường, liền chảy nước mắt và gào thét:

- Vì sao chứ? Vì sao động chút là đánh nhau, vì sao các người không thể thương lượng với nhau chứ?

Oánh Tử Tử nhìn em gái, vẻ mặt đầy thương hại, sau đó liền đổ một chém rượu vào cổ, phất tay cho “Thiết y thập bát kỵ” lui xuống. Hai chị em nương tựa lẫn nhau, tuy tính cách hoàn toàn không giống nhau, Mai Tử cũng thường xuyên chống đối cô nhưng vẫn là em gái của mình.

Sở Thiên bảo bọn Phong Vô tình thu súng ngồi xuống, bất luận thế nào thì chị em Mai Tử đều đã giúp mình, mình không thể chỉ vì tám trăm triệu đô mà vong ân bội nghĩa giết người của trại Cáp Nhĩ, cũng giống như Mai Tử từng nói mọi thứ đều có thể thương lượng.

Oánh Tử Tử ném bát lên bàn, nhìn Sở Thiên noi:

- Ra ngoài nói chuyện đi!

Giờ cô đã biết rõ Sở Thiên tới tìm mình tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, nhưng đây là trại Cáp Nhĩ cô chẳng sợ mấy người Sở Thiên có thể làm gì. Sở dĩ mình chọn nói chuyện với Sở Thiên ngoài việc muốn có thể nói được thì quan trọng hơn là đỡ phải khiến Mai Tử đau lòng.

Sở Thiên gật đầu, rồi kẹp miếng thịt dê đưa vào mồm, rồi và hết nửa bát cơm còn lại trong bát.

Ở ngoài đang mưa rất lớn.

Sở Thiên và Oánh Tử Tử mội người một ô, lặng lẽ đi trong màn mưa mịt mù.

Lúc này đã là đêm khuya, cả trại Cáp Nhĩ mọi nơi đều sáng đèn, các ngọn đèn như xua đuổi đêm mưa hắc ám.

Hai người đi được mấy chục mét phá tan bầu không khí trầm lặng:

- Anh từ thủ đô tới tất nhiên là vì Maria rồi, ngoài cái thân phận là con gái nuôi của Maria của tôi thì tôi nghĩ cũng chẳng có gì khiến các người phải chú ý cả.

Sở Thiên vẻ chân thành gật gật đầu vẫn như trước không hề nói gì?

Oánh Tử Tử hít thở thật sâu cái bầu không khí tươi mới, trên mặt có chút đau buồn và chất vấn:

- Maria đã bị chém đầu trước công chúng rồi, mọi ân oán cũng đã xáa hết. tôi là con gái bà ta thì làm sao chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào cái thân phận này mà định tội tôi à?

Vài giọt mưa bị gió lạnh thổi qua, khẽ nghiêng nghiêng rớt trên mặt Oánh Tử Tử giống như giọt nước mắt long lanh.

Sở Thiên cuối cùng đập tan vẻ tràm lắng, khẽ nói ra vài câu:



- Maria vẫn còn sống, nên chúng tôi tới đây tìm cô.

Oánh Tử Tử đoán vô số các loại khả năng nhưng lại không hề đoán tới cái thứ “vớ vẩn này” , toàn thân hoàn toàn ngây ra rồi mới chằm chằm nhìn Sở Thiên không ngừng nhắc lại nói:

- Maria chưa chết? Sao có thể?

Sở Thiên không hề chú ý Oanh Tử Tử đang kinh sợ mà nhìn chăm chú về phía trước, chậm rãi nói thêm:

- Trong các phần tử khủng bố bị chém đầu thị uy không có cô ta, trước đó tôi đã cứu cô ta ra, đây là bộ dạng cô ta hai hôm trước, cô có thể xem thử xem.

Sau khi nói xong, đưa điện xho Oánh Tử Tử, điện thoại đang mở video đời sống sinh hoạt của bà Maria trong mật thất, video không những chỉ hiện ngày tháng mà trong mật thất còn đặt mấy tờ nhật báo cùng ngày, đó là bằng chứng cho thấy Maria còn sống.

Oánh Tử Tử cầm lấy điện thoại nhìn mấy lượt, thấy Maria quần áo gọn gàng, khí sắc khá tốt thì trên mặt có chút địch ý, nhìn Sở Thiên hơi xấu hổi nói:

- Bà ta vẫn sống là tốt rồi! Dù bà ấy có phạm tội nặng tới mức nào thì vẫn là mẹ nuôi của tôi.

Sở Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng không hề nói gì hết.

Oánh Tử Tử thở phào, toàn thân có vẻ thoải mái hơn, sau đó nhó tới lời của Sở Thiên liền nói;

- Các người mạo hiểm tính mạng tới trại Cáp Nhĩ tìm tôi có phải là muốn đưa tôi về thủ đô để hiệp lực giúp đỡ các người khiến Maria nhận tội?

Rõ ràng cô coi Sở Thiên là cảnh sát tới trại Cáp Nhĩ để bắt người.

Sở Thiên khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Chúng tôi không phải tới để bắt người, Maria đã nói tất cả cho chúng tôi, nay chúng tôi tới đây tìm cô là để lấy sổ tiết kiệm và mật mã chìa khóa mà Maria để lại đây, nói thật đó là tiền đen do phần tử khủng bố gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ.

Mấy câu này Sở Thiên nói vừa đúng, vừa có thể để lộ ra tính chất của tiền lại vừa khiến người khác cảm nhận mơ hồ về thân phận quan gia của mình, tuy cũng chỉ là nghĩ điều đen tối mà thôi.

Oánh Tử Tử trong lòng hơi kinh ngạc, không lẽ trong hộp mà nửa năm trước Maria bảo mình cất giữ lại có sổ tiết kiệm vào mật mã chìa khóa? Lúc đó bà ta không hề nói, mình cũng chả hỏi gì đã khóa vào trong tủ rồi, nếu như có tiền thật thì mình có nên đưa ra chăng?

Sở Thiên dường như nhìn thấu suy nghĩ của Oánh Tử Tử liền khẽ mỉm cười, đưa ra quan hệ lợi hại:

- Tử Tử, người xưa có câu, có vật báu là có tội, Nặc Đính vì tiền cố cứu Maria ra mà đã tiến hành nhiều cuộc khủng bố ở Thiên Triều. Nếu Nặc Đính mà biết sổ tiết kiệm và mật mã chìa khóa đang trong tay cô, thì liệu trại Cáp Nhĩ còn yên ổn được bao lâu nữa chứ?

Sở Thiên nhìn vẻ mặt Oánh Tử Tử thì trong lòng liền nảy ra phương án hai, nếu chẳng may cô ta không chịu đáp ứng hoặc muốn nuốt một mình thì sẽ nói cho cô ta biết việc lấy tiền còn cần phải có mật mã để cô ta hiểu được chỉ có hai người hợp tác mới có thể lấy được tiền ra, thay vì cứ tranh nhau thì cứ chia đều năm năm thôi.

Oánh Tử Tử trở nên trầm tư, cô biết những lời Sở Thiên nói đều có lý, tuy cô chưa hề quen Nặc Đính nhưng trước đây cũng đã từng nghe Maria nói qua về lòng dạ độc ác của ông ta thì hơn bốn trăm người trại Cáp Nhĩ không đủ cho ông ta phá, nhưng cứ giao cho Sở Thiên thì cô lại cảm thấy không phải, mà rõ ràng là phải cúi đầu trước hắn thì khiến cho người quật cường như Oánh Tử Tử khó mà chấp nhận được.

Oánh Tử Tử nhìn về phía thảo nguyên xa xăm giơ tay chỉ vào ngọn đèn dầu, bình tĩnh nói:

- Anh có biết ánh sáng đèn khuya của trại Cáp Nhĩ tượng trưng cho cái gì không?

Sở Thiên khẽ gật đầu, thành thật nói:

- Tôi không biết!

Trên mặt Oánh Tử Tử hiện lên vẻ thê lương, giọng nói ẩn chứa sự đau buồn nói:

- Ngọn đèn sáng đại diện cho mỗi người dân trại Cáp xuất trận, như thể chiến thắng trở về, ngọn đèn sẽ tắt dưới ánh mặt trời như thể da ngựa bọc thây, ngọn đèn sẽ sáng mãi cho tới khi trong nhà có một sinh mệnh mới được sinh ra.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn những điểm sáng, nước mưa không ngừng từ mép dù rơi xuống, ướt đất ướt cả vào tim.

- Trại Cáp Nhĩ đã đắc tội với thảo nguyên hoang vu rồi, Thiên Lang sớm muộn cũng sẽ san bằng trại Cáp Nhĩ.

Vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Oánh Tử Tử, ngay sau đó lại trở nên kiên cường thảm nhiên nói:

- Sở Thiên, nếu anh giúp tôi tiêu diệt tinh binh Thiên Lang thì tôi sẽ đưa những thứ Maria để đây cho anh!

Sở Thiên khẽ thở dài cụp chiếc dù xuống để mặc cho mưa ướt đầm.

Oánh Tử Tử quay người nhìn hắn, không hề truy hỏi mà cần chút thời gian suy nghĩ.

Sau khi đi được mười mấy mét Sở Thiên liền dừng bước, giọng nói rành mạch truyền tới bên tai Oánh Tử Tử:

- Sự việc này do tôi mà ra thì đương nhiên cũng phải do tôi giải quyết, cho dù không có điều kiện này thì tôi cũng sẽ giết chết Thiên Lang!

Trận mưa này khiến hai người thành người cùng đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook