Đô Thị Thiếu Soái

Chương 122: Diệp Tam Tiếu.

Nhất Khởi Thành Công

21/03/2013



Quang Tử có chút kinh ngạc, nhưng cơ thể giống như đã bị rút nguyên khí, không có sức chống cự nữa, nhìn thấy trước mặt có một người trẻ tuổi đeo khẩu trang, hai mắt trợn to, dốc chút khí lực cuối cùng quát hỏi:

- Cậu là ai?

Sở Thiên gỡ khẩu trang ra, để cho Quang Tử thấy mặt mình, rồi ngay lập tức lại đeo khẩu trang vào ngay. Quang Tử trong mắt lộ ra sự vui mừng, đã nhận ra Sở Thiên, muốn nói điều gì đó, Sở Thiên cũng không đợi Quang Tử kịp nói gì, tay phải liền duỗi ra, chụp lấy tay trái của Quang Tử, nhìn thấy cánh tay Quang Tử đã có một mảng xanh đen, biết rằng thuốc này dược tính phát tác cũng không quá nhanh, nhưng vẫn không dám chậm trễ, nhanh chóng bịt chặt đường đi của độc dược ở bốn phía cổ tay Quang Tử, không để cho độc tính lan ra thêm. Sau đó, hắn lại ấn hai huyệt xích trạch, khúc trì, để bảo vệ một phần.

Mọi người ở đây đột nhiên thấy Sở Thiên xuất hiện trong sân thì đã vô cùng kinh ngạc, giờ lại thấy Sở Thiên di chuyển ngón tay rất thuần thục, nhận biết mọi thứ rất chính xác, hành động nhanh chóng thì thầm cảm thấy kinh ngạc: tên nhóc này cuối cùng là người như thế nào?

Sở Thiên không để ý đến thần sắc mọi người đang kinh ngạc, chỉ tập trung trị độc cho Quang Tử, ở chỗ cổ tay Quang Tử tạo hai cái lỗ để máy độc chảy ra ngoài, sau đó vận chân khí, chậm rãi di động trên cánh tay Quang Tử, giúp Quang Tử đẩy chất độc ra ngoài, máu mang theo chất độc chầm chậm chảy ra, nhỏ xuống dưới nền cỏ, một lát sau, máu độc của Quang Tử đã bị ép ra hết, sắc măt Quang Tử cũng không còn đau đớn như vừa rồi nữa, đã hơi hồi phục sắc hồng. Sở Thiên không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Triệu Đại Long đối với chất độc cũng chỉ hiểu sơ sơ vài phần, nếu không thì Quang Tử không những phải phế đi cả cánh tay, ngay cả mạng sống cũng chưa chắc đã giữ được.

Quang Tử đã nhận ra Sở Thiên, trong mắt toát ra mấy phần mừng rỡ, nhưng ngay lập tức liền biến thành đau đớn, lúc này Sở Thiên xuất hiện ở đây, cũng đâu có tác dụng gì với Tương bang? Chẳng qua là có thêm một người chết chung thôi. Quang Tử suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với Sở Thiên nói:

- Cám ơn cậu đã giúp, Quang Tử kiếp sau sẽ báo đáp.

Đương nhiên là Quang Tử không muốn lôi Sở Thiên vào cuộc ân oán này rồi.

Sở Thiên bỗng thấy cảm động, vị đại ca này quả nhiên là người có tình có nghĩa, bản thân mình nhìn thấy được chuyện sinh tử trên giang hồ, nên không muốn liên lụy đến danh nghĩa Tam gia của Sở Thiên.

Diệp Tam Tiếu mỉm cười nhìn Sở Thiên ở trong sân, quay đầu nói với bát gia:

- Bát gia, đệ tử Thanh bang của ông hóa ra vẫn còn có thể hành hiệp trượng nghĩa ư …

Bát gia khinh thường nhìn lướt qua Diệp Tam Tiếu cười nhạt nói:

- Đệ tử của Thanh bang luôn luôn quang minh chính đại, chết cũng phải chết cho đường hoàng, giết người cũng phải đường đường chính chính mà giết.

Lời Bát gia nói vô cùng đả kích Diệp Tam Tiếu, Diệp Tam Tiếu biết rõ rằng Bát gia đã nhìn thấy Triệu Đại Long hạ độc, nhưng y cũng biết rằng, lăn lộn ở đất Thượng Hải này, phải dựa vào thực lực. Nếu không phải nể cái danh xưng Bát gia và danh tiếng của lão năm xưa, thì bây giờ đối với y, lão cũng chỉ là một phế nhân thôi. Sau này còn có người dám đối kháng với y sao? Có lẽ là không cần phải nói đến chuyện sau này rồi, ngay cả đêm nay, tất cả những vị lão đại ngồi ở đây đoán chừng là không thể thoát khỏi đội phục kích ở sườn núi được trang bị toàn súng lục kia.



Diệp Tam Tiếu nghĩ đến đây, nụ cười dần dần trở lại trên môi, tương lai tốt đẹp đang chờ y.

Sở Thiên nghĩ bụng: “Hôm nay phải vạch trần âm mưu lừa đảo của Diệp Tam Tiếu, thì mới có thể khiến cho bang của hắn dừng tay lại được, nếu chỉ bằng so chiêu đánh nhau, một người sao có thể đấu lại hơn sáu trăm người? Huống hồ trong đó lại không thiếu những cao thủ do Diệp Tam Tiếu mời đến, có đổ máu cũng chưa chắc đã giữ được cái mạng của mình, càng không thể nói gì đến chuyện cứu Tương bang”. Nghĩ đến đó hắn cao giọng nói:

- Diệp Tam Tiếu, bang Phủ Đầu của ngài không phải nói là có đến 800 tinh nhuệ sao? Sao đêm nay chỉ mang có 300 người đến? Chẳng lẽ 500 người kia không biết việc này hay sao?

Qua mấy lời nhắc nhở của Sở Thiên, các vị lão đại khác cũng cảm thấy số người của Diệp Tam Tiếu mang đến có phần quá ít. Để giải quyết ân oán của bang Phủ Đầu, bang Phủ Đầu có bao nhiêu tinh nhuệ đáng ra phải dẫn theo hết, góp phần tạo nên một trận sấm sét lôi đình, sao lại chỉ dẫn có 300 người đến đây? Nhưng mấy vị lão đại còn lại đều nể sợ Diệp Tam Tiếu, cũng chẳng dám hỏi han gì, nhưng trong lòng không khỏi không cảnh giác.

Diệp Tam Tiếu phá lên cười, chứng tỏ thời điểm giết người đã đến, nhìn người thanh niên có ý đồ không tốt này, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, cậu là ai? Có biết đang nói chuyện với ai đây không? Bang Phủ Đầu có bao nhiêu người đến thì liên quan gì đến cậu?

Sở Thiên không trả lời. Hắn sờ sờ mũi, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Các vị lão đại, tôi muốn kể một câu chuyện, không biết mọi người có hứng thú nghe không?

Bang chủ bang Thiên Hùng Hoàng Thiên Hùng nghe Sở Thiên nói muốn kể một câu chuyện, rất không kiên nhẫn mà nói:

- Tiểu tử, nói đi, kể chuyện cái rắm gì, có chuyện gì nói mau, nếu không phải nể mặt Bát gia trên kia, lão đây đã sớm mang cậu ra chém rồi.

Sở Thiên mỉm cười, nói như độc thoại:

- Ở đại bản daonh của Thiên Hùng bang hơn mười người đã bị tập kích giết chết, bốn mươi mấy người tâm huyết của Thiên Lang giáo cũng đã đi đến hoàng tuyền, Bá Đao cũng sẽ mãi nhớ đến năm mươi mấy người đã tử vong, không biết các vị bang chủ cho hứng thú nghe chuyện này không?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong ba bang đều hoảng sợ, quát hỏi:

- Tiểu tử, cuối cùng là ngươi đang nói đến chuyện gì?

Diệp Tam Tiếu trong lòng cả kinh, không biết là tên tiểu tử này làm sao có thể biết được tất cả những chuyện này, y vốn yên tâm là việc tập kích đại bản doanh của bọn chúng đã hoàn toàn thuận lợi rồi, lúc này thấy các bang đang quay ra hỏi Sở Thiên, liền vội vàng thét lên:



- Tiểu tử, thì ra cậu muốn gây mâu thuẫn giữa các lão đại, quả thật là độc ác, Triệu Đại Long, mang tên tiểu tử này ra giết cho ta để các vị lão đại hả giận.

Diệp Tam Tiếu hoàn toàn không để cho Sở Thiên có cơ hội mở miệng nói tiếng nào, y vẫn tin rằng Sở Thiên không thể nào biết rõ được toàn bộ sự tình, nhưng mà nhỡ đâu Sở Thiên đã biết hết mọi chuyện rồi thì sao? Dù sao thì giờ cũng chưa phải là lúc có thể lật bài ngửa với các bang phái.

Triệu Đại Long hướng về phía Sở Thiên đánh như hổ như sói, nắm đấm hữu lực tiến đến chính diện, vù vù xé gió, tựa như một chút nữa là muốn đấm vỡ tung lồng ngực Sở Thiên. Sở Thiên trong lòng vốn đã hận tên này vì hạ độc từ trước, bởi vậy ra tay cũng không chút lưu tình, một quyền dũng mãnh lao tới đối chọi với quyền của gã. Triệu Đại Long trong lòng đã mừng thầm, cái tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không biết rằng trên tay mình có độc hay sao? Cho ngươi nếm thử nỗi khổ của Quang Tử.

Quang Tử nhìn thấy thế, vội vàng kêu lên:

- Cẩn thận, trên tay tên vô liêm sỉ đó có độc.

Chị em Tiêu gia cũng hoảng sợ nhìn Sở Thiên, lo lắng Sở Thiên sẽ bị thương tổn gì đó. Phải biết rằng mấy ngày này tất cả những nguy hiểm không gì sánh được đều vượt qua, tất cả đều là do Sở Thiên giúp bọn họ hóa giải, vô hình trung, Sở Thiên đã trở thành chỗ dựa an toàn cho bọn họ rồi.

Nhưng tất cả đã quá muộn, hai nắm đấm đã đụng vào nhau, chỉ nghe thấy một tiếng thét lên, người trong các bang đều cho rằng Sở Thiên đã bị trúng độc của Triệu Đại Long giống như Quang Tử, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vội vàng nhìn kỹ vào trong sân, chỉ thấy Sở Thiên hiên ngang đứng trước gió, bộ dạng vẫn thản nhiên như trước đây, ngược lại người ôm nắm đấm gào thét chính là tên .hèn hạ vô sỉ Triệu Đại Long, Triệu Đại Long tức giận nhìn Sở Thiên, lại nhìn lại các đốt ngón tay mình, máu tươi chảy đầm đìa, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thiên nói:

- Tiểu tử, mày thật là hèn hạ, dám dùng cái gì để ám hại ta?

Sở Thiên mỉm cười, giơ tay phải lên, mỗi kẽ ngón tay đều có kẹp một đồng tiền xu, tất nhiên là tiền xu đã đâm rách tay Triệu Đại Long. Nếu như không phải vì Triệu Đại Long dùng độc làm Quang Tử bị thương trước, việc Sở Thiên dùng tiền xu kẹp giữa các ngón tay có khả năng cũng sẽ bị người ở các bang phái coi thường. Nhưng bây giờ lại cảm giác được tầng tầng vui sướng, mặc dù Triệu Đại Long trên lý thuyết là cùng phe với bọn họ, nhưng trong lòng họ đã sớm chửi bới mong cho Triệu Đại Long chết không được tử tế rồi.

Nét mặt Triệu Đại Long vô cùng khó coi, gã cắn răng nghiến lợi tức giận hô lên:

- Thằng ranh, đêm nay tao cho mày chết không có chỗ chôn.

Triệu Đại Long vừa nói dứt lời, ba đồng tiền xu trong tay Sở Thiên đã bay tới, tốc độ bình thường. Mọi người trong các bang phái đều nhìn hắn cười khinh thường, cái này mà cũng có thể khiến cho người khác bị thương ư? Tên tiêu tử này cũng làm trò trẻ con quá.

Triệu Đại Long khinh thường nhìn mấy đồng tiền xu, đưa tay không bị thương ra muốn bắt lấy, biết đâu rằng, Sở Thiên lúc này bỗng la lớn:

- Cẩn thận phần ngực

Tay phải hắn nhẹ nhàng nâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook