Chương 384: Đòn sát thủ.
Nhất Khởi Thành Công
09/09/2013
Sáng sớm, ánh mắt trời không xuyên thấu được nhiều tầng mây, toàn bộ thành phố đều bị vây trong sương mù!
Đừng nói cách xa ba thước khó nhìn thấy mặt người, chính là ngồi cạnh nhau, cũng chỉ nghe thấy tiếng nói của người ta, không thấy người.
Các cụ già của thủ đô thì thào tự nói: Đây là hiện tượng lạ, thủ đô xảy ra chuyện lớn rồi!
Tuy rằng người trẻ tuổi đều cười nhạt, nhưng lúc nghe được tin tức, trong lòng đều lồi bộp.
Trong lúc mặt trời còn chưa lộ ra ánh hào quang, toàn bộ thủ đô cũng đã biết khu nhà Thanh Niên bị phần tử khủng bố đột kích. Ngay cả diễn viên thủ đô cũng bị phần tử khủng bố giết. Còn đang nói cười, tin quan trọng hơn truyền đến “Thiết bánh mỳ công” Lâm Ngọc Thanh cũng bị khủng bố tập kích ở quán lẩu lão Thạch, người bị bắn tám phát súng mà chết!
Người kinh thành đều phẫn nộ, Lâm Ngọc Thanh tước sau đều là tinh thần tượng trưng, có ông ấy, người thủ đô mới cảm giác bên mình có sự công bằng, bây giờ lại bị phần tử Đột Đột giết chết, trong lòng thật khó chấp nhận, không ít người có tinh thần trọng nghĩa đều chạy đến cục Cảnh sát, yêu cầu chính phủ phái binh lực tiêu diệt phần tử Đột Đột.
Phong trào chống khủng bố ở dân gian lần đầu rầm rộ ra đời ở thủ đô! Lâm Ngọc Thanh chết cũng là vì làm việc quan trọng cho chính phủ Thiên Triều!
Sở Thiên đương nhiên biết những tình huống này, mọi việc đều nằm trong dự liệu của hắn, thứ mà hắn cần chính là loại phản ứng này!
Hoa viên Tiềm Long, bàn vuông thật dài, ngồi trên đó là Sở Thiên, Phương Tinh, chị Mỵ, Khả Nhi, còn có người cả đêm quay về Lâm Ngọc Đình!
Trước mặt mỗi người đều bày một bát cháo, nhưng lại không ai động đũa.
Chị Mỵ và Lâm Ngọc Đình đã khóc cạn nước mắt, khóc đến câm cả tiếng, nếu không phải Sở Thiên cố gắng đem các cô từ trong nhà xác ra, không chừng các cô đến bây giờ vẫn ở bệnh viện bảo vệ thi thể của Lâm Ngọc Thanh, nỗi đau mất đi người thân đều để lộ ra trên sắc mặt.
Sở Thiên giọng điệu bình tĩnh nói:
- Mọi người ăn điểm tâm đi!
Lâm Ngọc Đình và chị Mỵ gần như lắc đầu cùng lúc, tất cả đều đồng thanh nói:
- Thật sự không ăn được, nuốt không trôi!
Sở Thiên bưng bát cháo hoa lên, quát mạnh:
- Ăn đi! Không ăn làm sao báo thù được? Không ăn làm sao có sức mà báo thù?
Sở Thiên đi đầu, cháo hoa theo yết hầu ừng ực trượt xuống bụng.
Đồ ăn tuy rằng không thể hóa giải nỗi đau, nhưng có thể chuyển hóa thành năng lượng, chuyển hóa thành năng lượng để tồn tại!
Phương Tình và Khả Nhi đều bưng bát lên!
Chị Mỵ và Lâm Ngọc Đình nhìn nhau thêm vài lần, rốt cục bưng bát cháo hoa lên từ từ ăn.
Một lát sau, Lâm Ngọc Đình đem cái bát không đặt trước mặt Sở Thiên, kiên nghị nói:
- Sở Thiên, em muốn tự tay cầm dao giết “Rắn Đuôi Chuông”.
Sở Thiên tuy rằng không muốn hai tay Lâm Ngọc Đình vấy máu, nhưng biết rõ sự quật cường của cô bé này, nếu không đồng ý với cô, chỉ sợ sẽ này sinh những chuyện rắc rối khác, vì thế gật gật đầu, trịnh trọng nói:
- Lâm nha đầu, nếu em ăn hết hai bát cháo trắng, ăn hết trứng trước mặt, cả chân giò hun khói, anh sẽ đồng ý với em, nhất định đem “Rắn Đuôi Chuông” đến trước mặt em, tùy em xử lý!
Lâm Ngọc Đình khẽ cắn môi, múc đầy cháo trắng cho mình, sau đó vù vù ăn hết!
Thù hận có thể làm cho con người đau khổ, cũng có thể làm cho con người kiên cường.
Sở Thiên chậm rãi đứng lên, dùng giọng điệu không để cho người khác phản đối nói:
- Chị Mỵ, Lâm nha đầu, hai người hai ngày nay ở lại hoa viên Tiềm Long, chuyện hậu sự của chú Lâm đã có chính phủ lo liệu, nếu hai người muốn đi nhà tang lễ, hãy để Khả Nhi đưa hai người đi!
Chị Mỵ và Lâm Ngọc Đình đồng thời gật gật đầu, sau khi Lâm Ngọc Thanh chết, bọn họ từ đáy lòng đã xem Sở Thiên là người thân duy nhất rồi.
Sở Thiên đi đến cửa, lẳng lặng nhìn về phía đông mịt mờ, ước chừng đứng hơn nửa tiếng!
Nhìn hắn vẫn kiên nghị như vậy, tự tin như vậy, ánh mặt trời chiếu lên quần áo của hắn, từng tia sáng long lánh như hoàng kim.
Sở Thiên đưa mắt từ phía chân trời thu hồi lại, liền nhìn thấy Phàm Gian đi đến, vẻ mặt rất tiều tụy, nỗi hổ thẹn trong lòng dâng lên day dứt, những ngày này quả thực đã làm khổ cực Phàm Gian rồi, có cơ hội phải để cậu ta nghỉ ngơi tốt mới được!
Phàm Gian đi đến bên Sở Thiên, mở văn kiện kẹp trong tay ra, đưa tài liệu cho Sở Thiên, nói:
- Toàn bộ công văn đã phê chuẩn rồi, bọn Chu Long Kiếm nghe được phần tử khủng bố đánh chết Lâm Ngọc Thanh, liền đem quyền sống chết của Maria giao cho thiếu tướng!
Tiếng nói của Phàm Gian rất thấp, hiển nhiên sợ bị Lâm Ngọc Đình các cô nghe được ba chữ “Lâm Ngọc Thanh”!
Sở Thiên đem công văn nhìn qua vài lần, để lại vào tay Phàm Gian, thản nhiên nói:
- Vậy thì tốt rồi, sử dụng đòn sát thủ của chúng ta, bức bọn “Rắn Đuôi Chuông” đi ra, tôi không tin lần này không giết được con rắn này!
Phàm Gian gật gật đầu, chần chừ một lát, hỏi nói:
- Vậy, chúng ra chọn chỗ nào thích hợp đây?
Sở Thiên không chút do dự nói:
- Hắc Long Tower còn chưa dỡ, chọn chỗ đó đi, Phàm Gian, buổi chiều cậu hãy đem tin tức này phát tán đi, để cho người của toàn thủ đô đều biết, trung tâm chống khủng bố trưa mai sẽ bắn một đám phần tử khủng bố, trong đó bao gồm cả Maria! Dùng máu tươi của bọn chúng hiến tế Lâm Ngọc Thanh!
Phàm Gian khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Thiếu soái quả nhiên kế sách thần kỳ, như vậy sẽ không sợ bọn “Rắn Đuôi Chuông” không nghĩ cách cứu viện, chỉ cần bọn chúng đến đây, cũng sẽ không trở về được nữa! Chiêu này so với bọn người thủ đô sưu tầm còn tốt hơn trăm lần!
Sở Thiên khe khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Tôi sở dĩ không thực hiện sớm hơn vài ngày, chủ yếu là lo Chu Long Kiểm bọn chúng không chịu đem quyền sống chết của Maria giao cho chúng ta, dù sao cô ta suy cho cùng cũng là nhân vật thứ hai của tổ chức Đột Đột, cho nên chuẩn bị đến ngày mười sáu, lợi dụng thời gian cấp bách lấy được sự ủng hộ của Chu Long Kiểm.
Phàm Gian chần chừ một chút, mở miệng hỏi:
- Như vậy giết chết bọn Maria, là giết thật hay là giết giả?
Sở Thiên trong mắt tràn đầy sát khí, bình tĩnh nói:
- Phàm Gian, nghĩ cách đem Maria trộm long tráo phụng, đem cô ta đưa vào tầng hầm ngầm của Soái quân, cô ta còn có chút giá trị, những phần tử Đột Đột khác một người cũng không giữ, dùng máu tươi của bọn chúng lập lên sự uy phong của Thiên Triều.
Phàm Gian gật gật đầu, sau đó nhận mệnh đi ra ngoài sắp xếp! Đây là tín hiệu Soái quân chủ động tuyên chiến với phần tử Đột Đột, tuy rằng nó còn khoác lên áo khoác hợp pháp của chính phủ Thiên Triều, nhưng dựa vào sử hiểu biết của anh ta đối với Sở Thiên. Những ngày trong tương lai, Soái quân sẽ không ngừng truy kích phần tử Đột Đột ở Thiên Triều!
Sở Thiên sở dĩ không giết Maria, cũng là bởi vì tám trăm triệu ở ngân hàng Thụy Sĩ vẫn chưa đến tay, hắn hiện nay trong lòng cũng thiếu tự tin, không biết mật mã và phương án của Maria đưa ra có thể lấy được tiền ra hay không, nếu giết cô ta, đến lúc lại không rút được tiền ra. Vậy thì thật đáng tiếc!
Xem ra phải nhanh chóng giải quyết xong “ Rắn Đuôi Chuông”, sau đó dành thời gian đi Vân Nam tìm Oánh Tử Tử, đưa tám trăm triệu đô la Mỹ này vào tài khoản của Soái quân, trong lòng mới có thể an tâm!
Sở Thiên trở về phòng khách, sau khi uống xong nửa ấm trà, quyết định đi đến nhà tang lễ, hắn muốn đi bái tế Lâm Ngọc Thanh!
Nhà tang lễ, trong ấn tượng của Sở Thiên, đều là lạnh như băng, đau buồn, nơi tan nát cõi lòng!
Nhưng hôm nay dường như có điểm không giống, nhà tang lễ tràn đầy nhân khí, tràn đầy trang nghiêm, tràn đầy sức mạnh!
Sở Thiên thật sự không ngờ, nhà tang lễ lạnh lùng ngày xưa lại tấp nập người như vậy, những con đường của nhà tang lễ hoàn toàn bị tắc, không phải bị tắc xe, mà là bị chằng chịt người, vòng hoa, hoa tươi trải đầy hai bên đường, tất cả chữ lưu niệm đều thương tiếc Lâm Ngọc Thanh.
Nhưng điều thật sự làm cho Sở Thiên chấn động, không phải là người nhiều hoa nhiều, mà là người khắp đường đều lặng ngắt như tờ! Yên tĩnh đến mức đến một cây kim rơi cũng nghe thấy!
Sở Thiên còn phát hiện Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang cũng ở bên trong, bọn họ đều là trợ thủ của Lâm Ngọc Thanh ở Nghị Hưng!
Thời khắc này, Sở Thiên cảm giác được nhân cách và sức hấp dẫn của Lâm Ngọc Thanh đều ở đây, tuy ông ấy thoạt nhìn cố chấp nhưng linh hoạt, chính trực làm cho người ta điên cuồng. Chính vì sự tồn tại của ông ấy, cuộc sống của mọi người mới có thêm nhiều phần an tâm tín nhiệm!
Sở Thiên nhìn xung quanh vài lần, cuối cùng vẫn không đi vào! Hắn sợ mình làm thô tục sự thần thánh thiêng liêng này!
Hiệu quả làm việc của Phàm Gian rất cao!
Không mất đến nửa ngày, cả thủ đô đều nhận được tin tức, chính phủ Thiên Triều ngày mai sẽ giải quyết một đám phần tử Đột Đột, trong đó bao gồm cả nhân vật thứ hai của tổ chức là Maria. Mọi người đều biết, đây là tín hiệu chính thức tuyên chiến với tổ chức Đột Đột của chính phủ Thiên Triều!
Chính phủ Thiên Triều đã từng vì hoàn cảnh ổn định đầu tư, khăng khăng cho rằng nội bộ Thiên Triều không có phần tử khủng bố, hiện nay lại lấy thái độ mạnh mẽ, cứng rắn để tấn công phần tử Đột Đột, ngoài thể hiện rõ lập trường của mình, cũng là để dấu chấm tròn viên mãn cho cái chết của Lâm Ngọc Thanh!
- Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa!
Lúc “Rắn Đuôi Chuông” biết tin tức này, hung hăng chửi một câu, lập tức giã một quyền trên vách tường.
Khe hở giữa các ngón tay của gã rất nhanh chảy ra máu tươi, chậm rãi chảy xuống theo vách tường, từ đáy lòng gã hận chết Phạm Tâm Tâm. Nếu không phải cô ta khiến mình đi giết Sở Thiên, sẽ không giết nhầm Lâm Ngọc Thanh, chính phủ Thiên Triều cũng không lựa chọn cách xử lí cực đoan!
Nghĩ đến chính phủ Thiên Triều ngày mai sẽ bắn chết bọn Maria, “Rắn Đuôi Chuông” lo lắng bất an. Chính mình vất cả đến Thiên Triều, làm mấy việc đại sự, chính là muốn bức chính phủ Thiên Triều thỏa hiệp thả Maria ra. Ai biết, trong lúc sự việc dần dần có sự thay đổi, bởi vì Phạm Tâm Tâm mà giết nhầm Lâm Ngọc Thanh, dẫn đến lập trường cứng rắn của chính phủ Thiên Triều, gã thật sự áp lực!
“Rắn Đuôi Chuông” thở dài thật mạnh, không ngờ được ngộ sát Lâm Ngọc Thanh so với phục kích bọn Hoa Cơ Vĩ còn nghiêm trọng hơn!
Gã thế nào cũng không nghĩ tới, bọn Hoa Cơ Vĩ trước sau vẫn còn sống, mà tượng trưng tinh thần công bằng của Thiên Triều Lâm Ngọc Thanh lại chết!
Một tên phần tử Đột Đột chần chừ một lát, rút ra súng lục, thấy chết không sờn hô lên:
- Đại ca, chúng ta bây giờ lên làm thế nào? Nếu không thì, chúng ta ngày mai đi cướp pháp trường, cứu bọn Maria?
Phần tử Đột Đột mặc dù nói rất nhiệt huyết sôi nổi, nhưng trong lòng cũng rất rõ, lo lắng không đủ.
“Rắn Đuôi Chuông” khe khẽ thở dài, mấy người này, đừng nói cứu được Maria, e rằng đến bản thân cũng khó giữ được mạng, nhưng với nhiệm vụ và tín ngưỡng của mình, lại không thể không có hành động, nếu không Maria chết rồi, chính mình cũng không sống nổi!
“Rắn Đuôi Chuông” suy nghĩ một lát, phát huy sự thông minh tài trí của gã, ánh mắt hiện lên sự hung ác, bình tĩnh nói:
- Chính phủ Thiên Triều sẽ không thể không đề phòng chúng ta, nên Hắc Long Tower ngày mai chắc chắn sẽ có trọng binh canh gác, cứu được Maria bọn họ thực sự không phải là chuyện dễ dàng!
Năm tên đột đột phần tử không hiểu nhìn “ Rắn Đuôi Chuông”, “Rắn Đuôi Chuông” mở bản đồ ra, chỉ vào Hắc Long Tower bắt đầu sắp xếp.
Đừng nói cách xa ba thước khó nhìn thấy mặt người, chính là ngồi cạnh nhau, cũng chỉ nghe thấy tiếng nói của người ta, không thấy người.
Các cụ già của thủ đô thì thào tự nói: Đây là hiện tượng lạ, thủ đô xảy ra chuyện lớn rồi!
Tuy rằng người trẻ tuổi đều cười nhạt, nhưng lúc nghe được tin tức, trong lòng đều lồi bộp.
Trong lúc mặt trời còn chưa lộ ra ánh hào quang, toàn bộ thủ đô cũng đã biết khu nhà Thanh Niên bị phần tử khủng bố đột kích. Ngay cả diễn viên thủ đô cũng bị phần tử khủng bố giết. Còn đang nói cười, tin quan trọng hơn truyền đến “Thiết bánh mỳ công” Lâm Ngọc Thanh cũng bị khủng bố tập kích ở quán lẩu lão Thạch, người bị bắn tám phát súng mà chết!
Người kinh thành đều phẫn nộ, Lâm Ngọc Thanh tước sau đều là tinh thần tượng trưng, có ông ấy, người thủ đô mới cảm giác bên mình có sự công bằng, bây giờ lại bị phần tử Đột Đột giết chết, trong lòng thật khó chấp nhận, không ít người có tinh thần trọng nghĩa đều chạy đến cục Cảnh sát, yêu cầu chính phủ phái binh lực tiêu diệt phần tử Đột Đột.
Phong trào chống khủng bố ở dân gian lần đầu rầm rộ ra đời ở thủ đô! Lâm Ngọc Thanh chết cũng là vì làm việc quan trọng cho chính phủ Thiên Triều!
Sở Thiên đương nhiên biết những tình huống này, mọi việc đều nằm trong dự liệu của hắn, thứ mà hắn cần chính là loại phản ứng này!
Hoa viên Tiềm Long, bàn vuông thật dài, ngồi trên đó là Sở Thiên, Phương Tinh, chị Mỵ, Khả Nhi, còn có người cả đêm quay về Lâm Ngọc Đình!
Trước mặt mỗi người đều bày một bát cháo, nhưng lại không ai động đũa.
Chị Mỵ và Lâm Ngọc Đình đã khóc cạn nước mắt, khóc đến câm cả tiếng, nếu không phải Sở Thiên cố gắng đem các cô từ trong nhà xác ra, không chừng các cô đến bây giờ vẫn ở bệnh viện bảo vệ thi thể của Lâm Ngọc Thanh, nỗi đau mất đi người thân đều để lộ ra trên sắc mặt.
Sở Thiên giọng điệu bình tĩnh nói:
- Mọi người ăn điểm tâm đi!
Lâm Ngọc Đình và chị Mỵ gần như lắc đầu cùng lúc, tất cả đều đồng thanh nói:
- Thật sự không ăn được, nuốt không trôi!
Sở Thiên bưng bát cháo hoa lên, quát mạnh:
- Ăn đi! Không ăn làm sao báo thù được? Không ăn làm sao có sức mà báo thù?
Sở Thiên đi đầu, cháo hoa theo yết hầu ừng ực trượt xuống bụng.
Đồ ăn tuy rằng không thể hóa giải nỗi đau, nhưng có thể chuyển hóa thành năng lượng, chuyển hóa thành năng lượng để tồn tại!
Phương Tình và Khả Nhi đều bưng bát lên!
Chị Mỵ và Lâm Ngọc Đình nhìn nhau thêm vài lần, rốt cục bưng bát cháo hoa lên từ từ ăn.
Một lát sau, Lâm Ngọc Đình đem cái bát không đặt trước mặt Sở Thiên, kiên nghị nói:
- Sở Thiên, em muốn tự tay cầm dao giết “Rắn Đuôi Chuông”.
Sở Thiên tuy rằng không muốn hai tay Lâm Ngọc Đình vấy máu, nhưng biết rõ sự quật cường của cô bé này, nếu không đồng ý với cô, chỉ sợ sẽ này sinh những chuyện rắc rối khác, vì thế gật gật đầu, trịnh trọng nói:
- Lâm nha đầu, nếu em ăn hết hai bát cháo trắng, ăn hết trứng trước mặt, cả chân giò hun khói, anh sẽ đồng ý với em, nhất định đem “Rắn Đuôi Chuông” đến trước mặt em, tùy em xử lý!
Lâm Ngọc Đình khẽ cắn môi, múc đầy cháo trắng cho mình, sau đó vù vù ăn hết!
Thù hận có thể làm cho con người đau khổ, cũng có thể làm cho con người kiên cường.
Sở Thiên chậm rãi đứng lên, dùng giọng điệu không để cho người khác phản đối nói:
- Chị Mỵ, Lâm nha đầu, hai người hai ngày nay ở lại hoa viên Tiềm Long, chuyện hậu sự của chú Lâm đã có chính phủ lo liệu, nếu hai người muốn đi nhà tang lễ, hãy để Khả Nhi đưa hai người đi!
Chị Mỵ và Lâm Ngọc Đình đồng thời gật gật đầu, sau khi Lâm Ngọc Thanh chết, bọn họ từ đáy lòng đã xem Sở Thiên là người thân duy nhất rồi.
Sở Thiên đi đến cửa, lẳng lặng nhìn về phía đông mịt mờ, ước chừng đứng hơn nửa tiếng!
Nhìn hắn vẫn kiên nghị như vậy, tự tin như vậy, ánh mặt trời chiếu lên quần áo của hắn, từng tia sáng long lánh như hoàng kim.
Sở Thiên đưa mắt từ phía chân trời thu hồi lại, liền nhìn thấy Phàm Gian đi đến, vẻ mặt rất tiều tụy, nỗi hổ thẹn trong lòng dâng lên day dứt, những ngày này quả thực đã làm khổ cực Phàm Gian rồi, có cơ hội phải để cậu ta nghỉ ngơi tốt mới được!
Phàm Gian đi đến bên Sở Thiên, mở văn kiện kẹp trong tay ra, đưa tài liệu cho Sở Thiên, nói:
- Toàn bộ công văn đã phê chuẩn rồi, bọn Chu Long Kiếm nghe được phần tử khủng bố đánh chết Lâm Ngọc Thanh, liền đem quyền sống chết của Maria giao cho thiếu tướng!
Tiếng nói của Phàm Gian rất thấp, hiển nhiên sợ bị Lâm Ngọc Đình các cô nghe được ba chữ “Lâm Ngọc Thanh”!
Sở Thiên đem công văn nhìn qua vài lần, để lại vào tay Phàm Gian, thản nhiên nói:
- Vậy thì tốt rồi, sử dụng đòn sát thủ của chúng ta, bức bọn “Rắn Đuôi Chuông” đi ra, tôi không tin lần này không giết được con rắn này!
Phàm Gian gật gật đầu, chần chừ một lát, hỏi nói:
- Vậy, chúng ra chọn chỗ nào thích hợp đây?
Sở Thiên không chút do dự nói:
- Hắc Long Tower còn chưa dỡ, chọn chỗ đó đi, Phàm Gian, buổi chiều cậu hãy đem tin tức này phát tán đi, để cho người của toàn thủ đô đều biết, trung tâm chống khủng bố trưa mai sẽ bắn một đám phần tử khủng bố, trong đó bao gồm cả Maria! Dùng máu tươi của bọn chúng hiến tế Lâm Ngọc Thanh!
Phàm Gian khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Thiếu soái quả nhiên kế sách thần kỳ, như vậy sẽ không sợ bọn “Rắn Đuôi Chuông” không nghĩ cách cứu viện, chỉ cần bọn chúng đến đây, cũng sẽ không trở về được nữa! Chiêu này so với bọn người thủ đô sưu tầm còn tốt hơn trăm lần!
Sở Thiên khe khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Tôi sở dĩ không thực hiện sớm hơn vài ngày, chủ yếu là lo Chu Long Kiểm bọn chúng không chịu đem quyền sống chết của Maria giao cho chúng ta, dù sao cô ta suy cho cùng cũng là nhân vật thứ hai của tổ chức Đột Đột, cho nên chuẩn bị đến ngày mười sáu, lợi dụng thời gian cấp bách lấy được sự ủng hộ của Chu Long Kiểm.
Phàm Gian chần chừ một chút, mở miệng hỏi:
- Như vậy giết chết bọn Maria, là giết thật hay là giết giả?
Sở Thiên trong mắt tràn đầy sát khí, bình tĩnh nói:
- Phàm Gian, nghĩ cách đem Maria trộm long tráo phụng, đem cô ta đưa vào tầng hầm ngầm của Soái quân, cô ta còn có chút giá trị, những phần tử Đột Đột khác một người cũng không giữ, dùng máu tươi của bọn chúng lập lên sự uy phong của Thiên Triều.
Phàm Gian gật gật đầu, sau đó nhận mệnh đi ra ngoài sắp xếp! Đây là tín hiệu Soái quân chủ động tuyên chiến với phần tử Đột Đột, tuy rằng nó còn khoác lên áo khoác hợp pháp của chính phủ Thiên Triều, nhưng dựa vào sử hiểu biết của anh ta đối với Sở Thiên. Những ngày trong tương lai, Soái quân sẽ không ngừng truy kích phần tử Đột Đột ở Thiên Triều!
Sở Thiên sở dĩ không giết Maria, cũng là bởi vì tám trăm triệu ở ngân hàng Thụy Sĩ vẫn chưa đến tay, hắn hiện nay trong lòng cũng thiếu tự tin, không biết mật mã và phương án của Maria đưa ra có thể lấy được tiền ra hay không, nếu giết cô ta, đến lúc lại không rút được tiền ra. Vậy thì thật đáng tiếc!
Xem ra phải nhanh chóng giải quyết xong “ Rắn Đuôi Chuông”, sau đó dành thời gian đi Vân Nam tìm Oánh Tử Tử, đưa tám trăm triệu đô la Mỹ này vào tài khoản của Soái quân, trong lòng mới có thể an tâm!
Sở Thiên trở về phòng khách, sau khi uống xong nửa ấm trà, quyết định đi đến nhà tang lễ, hắn muốn đi bái tế Lâm Ngọc Thanh!
Nhà tang lễ, trong ấn tượng của Sở Thiên, đều là lạnh như băng, đau buồn, nơi tan nát cõi lòng!
Nhưng hôm nay dường như có điểm không giống, nhà tang lễ tràn đầy nhân khí, tràn đầy trang nghiêm, tràn đầy sức mạnh!
Sở Thiên thật sự không ngờ, nhà tang lễ lạnh lùng ngày xưa lại tấp nập người như vậy, những con đường của nhà tang lễ hoàn toàn bị tắc, không phải bị tắc xe, mà là bị chằng chịt người, vòng hoa, hoa tươi trải đầy hai bên đường, tất cả chữ lưu niệm đều thương tiếc Lâm Ngọc Thanh.
Nhưng điều thật sự làm cho Sở Thiên chấn động, không phải là người nhiều hoa nhiều, mà là người khắp đường đều lặng ngắt như tờ! Yên tĩnh đến mức đến một cây kim rơi cũng nghe thấy!
Sở Thiên còn phát hiện Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang cũng ở bên trong, bọn họ đều là trợ thủ của Lâm Ngọc Thanh ở Nghị Hưng!
Thời khắc này, Sở Thiên cảm giác được nhân cách và sức hấp dẫn của Lâm Ngọc Thanh đều ở đây, tuy ông ấy thoạt nhìn cố chấp nhưng linh hoạt, chính trực làm cho người ta điên cuồng. Chính vì sự tồn tại của ông ấy, cuộc sống của mọi người mới có thêm nhiều phần an tâm tín nhiệm!
Sở Thiên nhìn xung quanh vài lần, cuối cùng vẫn không đi vào! Hắn sợ mình làm thô tục sự thần thánh thiêng liêng này!
Hiệu quả làm việc của Phàm Gian rất cao!
Không mất đến nửa ngày, cả thủ đô đều nhận được tin tức, chính phủ Thiên Triều ngày mai sẽ giải quyết một đám phần tử Đột Đột, trong đó bao gồm cả nhân vật thứ hai của tổ chức là Maria. Mọi người đều biết, đây là tín hiệu chính thức tuyên chiến với tổ chức Đột Đột của chính phủ Thiên Triều!
Chính phủ Thiên Triều đã từng vì hoàn cảnh ổn định đầu tư, khăng khăng cho rằng nội bộ Thiên Triều không có phần tử khủng bố, hiện nay lại lấy thái độ mạnh mẽ, cứng rắn để tấn công phần tử Đột Đột, ngoài thể hiện rõ lập trường của mình, cũng là để dấu chấm tròn viên mãn cho cái chết của Lâm Ngọc Thanh!
- Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa!
Lúc “Rắn Đuôi Chuông” biết tin tức này, hung hăng chửi một câu, lập tức giã một quyền trên vách tường.
Khe hở giữa các ngón tay của gã rất nhanh chảy ra máu tươi, chậm rãi chảy xuống theo vách tường, từ đáy lòng gã hận chết Phạm Tâm Tâm. Nếu không phải cô ta khiến mình đi giết Sở Thiên, sẽ không giết nhầm Lâm Ngọc Thanh, chính phủ Thiên Triều cũng không lựa chọn cách xử lí cực đoan!
Nghĩ đến chính phủ Thiên Triều ngày mai sẽ bắn chết bọn Maria, “Rắn Đuôi Chuông” lo lắng bất an. Chính mình vất cả đến Thiên Triều, làm mấy việc đại sự, chính là muốn bức chính phủ Thiên Triều thỏa hiệp thả Maria ra. Ai biết, trong lúc sự việc dần dần có sự thay đổi, bởi vì Phạm Tâm Tâm mà giết nhầm Lâm Ngọc Thanh, dẫn đến lập trường cứng rắn của chính phủ Thiên Triều, gã thật sự áp lực!
“Rắn Đuôi Chuông” thở dài thật mạnh, không ngờ được ngộ sát Lâm Ngọc Thanh so với phục kích bọn Hoa Cơ Vĩ còn nghiêm trọng hơn!
Gã thế nào cũng không nghĩ tới, bọn Hoa Cơ Vĩ trước sau vẫn còn sống, mà tượng trưng tinh thần công bằng của Thiên Triều Lâm Ngọc Thanh lại chết!
Một tên phần tử Đột Đột chần chừ một lát, rút ra súng lục, thấy chết không sờn hô lên:
- Đại ca, chúng ta bây giờ lên làm thế nào? Nếu không thì, chúng ta ngày mai đi cướp pháp trường, cứu bọn Maria?
Phần tử Đột Đột mặc dù nói rất nhiệt huyết sôi nổi, nhưng trong lòng cũng rất rõ, lo lắng không đủ.
“Rắn Đuôi Chuông” khe khẽ thở dài, mấy người này, đừng nói cứu được Maria, e rằng đến bản thân cũng khó giữ được mạng, nhưng với nhiệm vụ và tín ngưỡng của mình, lại không thể không có hành động, nếu không Maria chết rồi, chính mình cũng không sống nổi!
“Rắn Đuôi Chuông” suy nghĩ một lát, phát huy sự thông minh tài trí của gã, ánh mắt hiện lên sự hung ác, bình tĩnh nói:
- Chính phủ Thiên Triều sẽ không thể không đề phòng chúng ta, nên Hắc Long Tower ngày mai chắc chắn sẽ có trọng binh canh gác, cứu được Maria bọn họ thực sự không phải là chuyện dễ dàng!
Năm tên đột đột phần tử không hiểu nhìn “ Rắn Đuôi Chuông”, “Rắn Đuôi Chuông” mở bản đồ ra, chỉ vào Hắc Long Tower bắt đầu sắp xếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.