Chương 324: Đường Thiên Ngạo
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Mọi người lại hướng ánh mắt về phía cửa
Lúc này, ba thanh niên khí thế hào hùng bước vào. Người thanh niên đi đầu quần trắng áo trắng eo nhỏ vai rộng, ngón tay đeo một viên ngọc lấp lánh ánh sáng, thậm chí kính mắt cũng màu trắng, kết hợp với màu sắc của bộ y phục quả là tương xứng. Thanh niên đi phía sau anh ta quần đen áo đen, hai tay buông xuống thẳng tắp, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông.
Ánh mắt của Hà Đại Đảm bình thản quét qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Không ngờ sinh nhật con gái Hà Mỗ lại có nhiều khách không mời mà đến vậy, rốt cuộc là vinh hạnh của Hà Đại Đảm hay bất hạnh của các người?
Hai thanh niên đang đi bị Âu Dương Vô Kị đạp xuống đất, dường như không có mệnh lệnh của Hà Đại Đảm, cũng sẽ không bỏ qua.
- Hà Đại Đảm? Hình như là ủy viên chính trị gì đó của Bắc Kinh vừa mới được bổ nhiệm, có chút ấn tượng.
Người thanh nên đi đầu giọng điệu bình thản, dường như không vì khí thế của Hà Đại Đảm mà sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Tôi là Đường Thiên Ngạo, trưởng tôn của Đường môn Đường kiến Quốc ở phía nam.
Đám người Hà Đại Đảm mặt bỗng biến sắc, bọn họ dù không nhận ra Đường Thiên Ngạo nhưng lại biết Đường Kiến Quốc của Đường môn ở phía nam, Đường Kiến Quốc vốn dĩ không có gì đặc biệt hơn người, nhưng ông ta có ba đứa con gái và một người con trai.
Ba người con gái này trên thông thiên văn, dưới rành địa lí, cầm kì thi họa lại càng tinh thông, quan trọng hơn cả là: Con gái cả của Đường Kiến Quốc được gả cho phó tư lệnh quân khu miền nam của Thiên Triều, con gái thứ hai được gả cho trùm Hồng Kông Hoắc gia, con gái thứ ba lại lấy ông chủ bất động sản lớn nhất phía nam. Con đường của ba chị em hoàn toàn trái ngược, tự lập ra “Đường môn”, một tổ chức maphia, tám mươi phần trăm các tỉnh thành phía nam đều có đệ tử Đường môn. Có thể nói, vị trí của hội Hắc Long ở phía bắc và tổ chức xã hội đen của Đường môn ở phía nam không kém nhau bao nhiêu.
- Vô Kỵ, dừng tay!
Hà Đại Đảm hô lên, muốn tra rõ ý đồ của Đường Thiên Ngạo liền nói:
- Ra là trưởng tôn của Đường Kiến Quốc, Hà Đại Đảm nghe nói gia phong Đường môn rất nghiêm, nhưng sự việc hôm nay khiến Hà Mỗ có chút hoài nghi.
Hà Đại Đảm âm điệu mạnh mẽ nói với Đường Thiên Ngạo, ai ngờ Đường Thiên Ngạo hoàn toàn không chịu thua, lạnh lùng nói:
- Đừng nói mấy lời mơ hồ như vậy, ông đã sợ Đường gia, như vậy đến lượt Đường Thiên Ngạo tôi tính nợ, con trai ông đổ rượu lên đầu tôi, ông hiện tại còn để cho người mình đánh thương hai tùy tùng của tôi, ông nói nên làm thế nào?
Khách mời có chút ác cảm với với vẻ hung hăng của Đường Thiên Ngạo, muốn rút đao tương trợ, nhưng biết còn có người chỉ điểm đằng sau, ai ai cũng bắt đầu sợ hãi, đứng dậy, im lặng chuẩn bị xem náo nhiệt.
Hà Đại Đảm cho dù do dự về thế lực của Đường gia, nhưng không thể tỏ ra yếu thế trước đám đông quan khách, vì thế chỉ vào Hà Diệu Tổ nói:
- Tôi muốn hỏi Đường công tử, bây giờ nên làm gì với đứa con bất hiếu này?
Đường Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói:
- Đó là do cậu ta gieo gió gặt bão, ai bảo cậu ta có mắt không tròng dám chọc đến tôi.
- Còn nghe nói thủ hạ của ông giết đã giết chết vài tùy tùng của em trai tôi.
Hà Hãn Dũng không chịu nổi sự ngông cuồng của Đường Thiên Ngạo, tức giận nói:
- Giữa ban ngày ban mặt mà tùy tiện giết người, cậu làm như Bắc Kinh này không có người, không có vương pháp vậy?
Đường Thiên Ngạo như nghe thấy chuyện cười liền mỉm cười nói:
- Vương pháp? Thật là tức cười, dựa vào thế lực Đường môn ở phía nam tiêu diệt một vào người mà nói vương pháp với tôi, chẳng phải đáng cười lắm sao?
Ngay sau đó nhìn vào đám người Hà Diệu Tổ nói:
- Xem thân phận của Hà Đại Đảm ông, đêm nay tôi không cần cái mạng chó của nó, chỉ cần nó dập đầu tôi vài cái, mọi ân oán liền xóa hết.
Đường Thiên Ngạo nói lời ngông cuồng, không hề để ý đến những tranh luận của người ngoài.
Yêu cầu của Đường Thiên Ngạo không chỉ tức cười, thậm chí còn đáng xấu hổ, nhưng trong mắt gã là hoàn toàn chính đáng, thân là trưởng tôn độc nhất, hung ác thô bạo từ nhỏ, lại được sự cưng chiều của ông nội, ba cùng các cô, làm việc gì cũng tùy ý làm bậy. Lần này đến Bắc Kinh du ngoạn, cũng là tuổi trẻ ngông cuồng, hoàn toàn không để ý đến những sự việc của Bắc Kinh, luôn cảm thấy cán bộ thành phố này tuy nhiều nhưng đều không bằng Đường môn lẫy lừng.
Không chỉ những quan khách sắc mặt trở nên phẫn nộ, mà ngay cả mặt Hà Đại Đảm cũng trở nên khó coi, cốc rượu cầm trong tay dường như đã bị ông ta bóp nát, ông ta hận không thể dựng bàn mà đứng lên, muốn để cho Âu Dương Vô Kỵ bẻ đầu chúng thành từng đoạn. Nhưng không được, cho dù hoàn toàn có thể thực hiện nhưng sự nghiệp chính trị của bản thân chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại nghiêm trọng, thậm chí còn mất việc.
Không thể vì một người vô liêm sỉ mà đánh mất bản thân, đánh mất tương lai của Hà gia, Đường Thiên Ngạo vẫn thấy không đủ, bản thân còn nổi sát khí. Hà Đại Đảm âm thầm nghĩ: “Đúng là như bị chó điên cắn, bản thân không thể cắn lại chó điên”
Hà Hãn Dũng nhìn Đường Thiên Ngạo, tay nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị liều chết bất cứ lúc nào.
Sở Thiên thấy Hà Đại Đảm sắc mặt âm u bất định, trong lòng cười thầm lão già Hà Đại Đảm lớn mật cũng có lúc nhát gan.
Thấy Hà Đại Đảm không nói gì, Đường Thiên Ngạo cho rằng ông ta đã sợ mình, sợ Đường môn phía sau gã, sắc mặt hoàn toàn không dấu được vẻ đắc ý, ánh mắt không chút kiêng kị quét qua đám đông, đột nhiên dừng lại trên người Hà Ngạo Vi. Hà Ngạo Vi đang dìu Hà Diệu Tổ ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vết thương cho anh trai.
Đường Thiên Ngạo ánh mắt tham lam nhìn kỹ Hà Ngạo Vi, có lồi có lõm đường cong đủ cả, bộ ngực như ẩn như hiện, khiến cho dục vọng của gã nổi lên mãnh liệt, không chút do dự chỉ vào Hà Ngạo Vi:
- Cô nương này không tệ, tướng mạo xinh đẹp, không biết con gái nhà ai, có thể đem cô ấy tặng cho ta, đảm bảo vinh hoa phú quí cả đời.
Sát khí trong mắt những người đàn ông Hà gia đều đã nổi lên, đàn ông trong đám khách mời cũng hiện rõ sát khí. Sự kiêu ngạo ngông cuồng của Đường Thiên Ngạo dù khiến cho họ bất mãn phẫn nộ, nhưng còn có thể dùng lí chí chế áp hành động của bản thân, bây giờ lại đề xuất yêu cầu hoang đường, khiến cho tất cả đàn ông ở đây lửa giận dâng cao.
Đường Thiên Ngạo không chỉ trêu đùa, mà còn chầm chậm đi đến phía Hà Ngạo Vi
Sở Thiên biết những nhân vật ở Bắc Kinh này đều đang do dự về thế lực của Đường Thiên Ngạo, lại thấy gã ngông cuồng đến mức này, đành thở dài, xem ra mình lại phải làm đại hiệp rồi.
Đúng lúc Hà Hãn Dũng chuẩn bị xông lên, tách trà của Sợ Thiên đã bay ra ngoài, nước trà nóng bỏnh lập tức bắn khắp lồng ngực đang thở dồn dập của Đường Thiên Ngạo, khiến gã hừ nhẹ một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn Đường Thiên Ngạo, rồi nhìn chằm chằm Sở Thiên, cảm thấy hết sức vui sướng trước hành động của Sở Thiên. Tiểu tử này ra tay nghĩa hiệp mà đắc tội với Đường gia, đồng nghĩa với việc bước một chân vào chỗ chết, nếu như không có chỗ dựa vững chắc, vậy hắn nhất định phải chết rồi.
Hà Đại Đảm thấy Sở Thiên ra tay, thần sắc tức giận ban đầu nháy mắt đã chuyển sang sáng ngời, trong mắt lộ vẻ cảm kích. Trên thế giới này, người có thể đắc tội với thế lực của Đường gia, e rằng cũng chỉ có Sở Thiên.
Lý Thần Châu sắc thái không biểu lộ chút gì, Tô Xán sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước hồ, hoàn toàn khiến cho người khác nhìn không ra thái độ gì.
Anh em Hà gia ánh mắt hết sức phức tạp, nhưng đều có chung một điểm, đó là sự cảm kích.
Đường Thiên Ngạo xuất thân danh môn vọng tộc, không chỉ có các cao thủ đi theo, mà bản thân cũng lợi hại. Họ không ngờ Sở Thiên lại dám ra tay, dám coi nhẹ Đường gia, bởi vậy bị tấn công vội vàng không kịp chuẩn bị, trong mắt còn hung hãn hơn cả ngoài, hơn nữa là nổi sát khí.
Đường Thiên Ngạo lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Giết tên tiểu tử kia cho ta.
Mọi người đều cảm thấy lời của Đường Thiên Ngạo không phải đùa, với thực lực và sự hung hăng khinh người của gã, việc hoang đường gì gã cũng làm được. Gã hôm nay đắc tội với những nhân vật nhất nhì của Bắc Kinh, sau này việc đi lại của Đường gia ở miền Bắc nhất định gặp nhiều trở ngại lớn.
Hai thanh niên phía sau Đường Thiên Ngạo bước lên một chút, trong tay léo ra con dao găm, phóng về phía Sở Thiên. Sở Thiên lại rót trà, lẳng lặng uống, dường như hoàn toàn không thấy trận chiến sinh tử sắp tới.
Phong Vô Tình thấy chúng lộ ra con dao găm, đôi mắt hơi nhăn lại, thân hình chợt lóe lên, như chỗ không người vọt tới chúng, chém vào các khớp xương trên tay, lập tức lấy được hai con dao, hai thanh niên ngay sau đó giống như hạt trân châu bị bắn vào vách tường, lập tức ngã xuống.
Đả thương người không đáng sợ, đáng sợ chính là, cách thức anh ta xuất thủ nhanh chóng, chính xác, tàn khốc.
Không ai không khiếp sợ, không ngờ Phong Vô Tình bá đạo hung hãn như vậy. Hà Hãn Dũng và Âu Dương Vô Kị không tự chủ được lộ ra vẻ tán thưởng, ra tay mạnh mẽ, dứt khoát đơn giản, rõ ràng là chiến thuật chiến đấu của quân đội, nhưng trong tay Phong Vô Tình lại xuất ra uy lực hùng mãnh như vậy.
- Có giết chúng không?
Phong Vô Tình hỏi Sở Thiên
Những lời này nói rất khoa trương, nghe xong cũng khiến người ta tức cười nhưng Phong Vô Tình nói ra mọi người không ai cảm thấy đáng cười. Bất luận làm gì đều không khiến người ta cảm thấy buồn cười, bởi vì anh ta hỏi vô cùng chân thành, chỉ muốn làm một chuyện, toàn tâm toàn ý, đó là sự chân thành không cách nào hình dung được, không những khiến người khác cảm động mà còn làm cho họ cảm thấy đáng sợ vô cùng.
Sở Thiên lắc nhẹ đầu nói:
- Chúng không xứng!
Đường Thiên Ngạo thấy thủ hạ bị người ta đánh đến mức chẳng khác gì bột mì bị nhào nặn, không khỏi phẫn nộ, chỉ vào Sở Thiên mà nói:
- Tiểu tử, không ngờ mày dám lớn lối như vậy, dám đối đầu với Đường môn, chán sống rồi sao?
Sở Thiên ực một cái uống cạn chén trà, đứng dậy, tiến về phía Đường Thiên Ngạo vài bước:
- Đường Thiên Ngạo, đừng lúc nào cũng dựa vào Đường gia, thành thực mà nói, cho dù thế lực Đường gia hùng hậu, nhưng trong mắt tôi, lại không có gì đặc biệt, tôi đương nhiên tin Đường gia các cậu có thể giết tôi, nhưng tôi cũng có thể khẳng định với cậu, trước khi chết, tôi cam đoan có thể làm đại thương nguyên khí Đường gia, còn có thể đem cậu chôn cùng với tôi, cậu tin chứ?
Đám quan khách vốn cảm thấy những lời nói của Sở Thiên có chút khoa trương, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hắn, thì ba phần là mỉa mai, bảy phần biểu lộ sự lạnh lùng, không hộ thể không tin lời Sở Thiên hoàn toàn là sự thật
- Tiểu tử, danh tính của mày.
Đường Thiên Ngạo muốn biết kẻ không sợ sống chết này là thần thánh phương nào:
- Để tao xem mày là anh hùng chốn nào.
Ánh mắt Sở Thiên hàm chứa sự mỉa mai, xem thường nói:
- Sở Thiên, nhớ kĩ, nó có thể là cái tên ác mộng đời này quấn lấy cậu.
Đường Thiên Ngạo khí sắc trầm xuống, hai tay vẫy nhẹ, từ các góc độ bắn ra vài tiểu đao, còn có một cây châm nhỏ. Đường Thiên Ngạo không bao giờ dùng binh khí, bởi vì toàn thân gã đều có ám khí, đối với gã mà nói, giết người từ xa đao kiếm thật không bằng ám khí giết địch, quả rất thực tế.
Không ai ngờ tên thiếu gia ăn chơi kiêu ngạo này lại gan góc thế, ra tay nhanh chóng, ác độc như vậy, Trong khoảng cách gần như thế, Sở Thiên dường như khó tránh được những đòn công kích này.
Một số nữ khách mời đã hét ầm lên, sắc mặt Hà Ngạo Vi cũng trở nên hoảng sợ.
Lúc này, ba thanh niên khí thế hào hùng bước vào. Người thanh niên đi đầu quần trắng áo trắng eo nhỏ vai rộng, ngón tay đeo một viên ngọc lấp lánh ánh sáng, thậm chí kính mắt cũng màu trắng, kết hợp với màu sắc của bộ y phục quả là tương xứng. Thanh niên đi phía sau anh ta quần đen áo đen, hai tay buông xuống thẳng tắp, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông.
Ánh mắt của Hà Đại Đảm bình thản quét qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Không ngờ sinh nhật con gái Hà Mỗ lại có nhiều khách không mời mà đến vậy, rốt cuộc là vinh hạnh của Hà Đại Đảm hay bất hạnh của các người?
Hai thanh niên đang đi bị Âu Dương Vô Kị đạp xuống đất, dường như không có mệnh lệnh của Hà Đại Đảm, cũng sẽ không bỏ qua.
- Hà Đại Đảm? Hình như là ủy viên chính trị gì đó của Bắc Kinh vừa mới được bổ nhiệm, có chút ấn tượng.
Người thanh nên đi đầu giọng điệu bình thản, dường như không vì khí thế của Hà Đại Đảm mà sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Tôi là Đường Thiên Ngạo, trưởng tôn của Đường môn Đường kiến Quốc ở phía nam.
Đám người Hà Đại Đảm mặt bỗng biến sắc, bọn họ dù không nhận ra Đường Thiên Ngạo nhưng lại biết Đường Kiến Quốc của Đường môn ở phía nam, Đường Kiến Quốc vốn dĩ không có gì đặc biệt hơn người, nhưng ông ta có ba đứa con gái và một người con trai.
Ba người con gái này trên thông thiên văn, dưới rành địa lí, cầm kì thi họa lại càng tinh thông, quan trọng hơn cả là: Con gái cả của Đường Kiến Quốc được gả cho phó tư lệnh quân khu miền nam của Thiên Triều, con gái thứ hai được gả cho trùm Hồng Kông Hoắc gia, con gái thứ ba lại lấy ông chủ bất động sản lớn nhất phía nam. Con đường của ba chị em hoàn toàn trái ngược, tự lập ra “Đường môn”, một tổ chức maphia, tám mươi phần trăm các tỉnh thành phía nam đều có đệ tử Đường môn. Có thể nói, vị trí của hội Hắc Long ở phía bắc và tổ chức xã hội đen của Đường môn ở phía nam không kém nhau bao nhiêu.
- Vô Kỵ, dừng tay!
Hà Đại Đảm hô lên, muốn tra rõ ý đồ của Đường Thiên Ngạo liền nói:
- Ra là trưởng tôn của Đường Kiến Quốc, Hà Đại Đảm nghe nói gia phong Đường môn rất nghiêm, nhưng sự việc hôm nay khiến Hà Mỗ có chút hoài nghi.
Hà Đại Đảm âm điệu mạnh mẽ nói với Đường Thiên Ngạo, ai ngờ Đường Thiên Ngạo hoàn toàn không chịu thua, lạnh lùng nói:
- Đừng nói mấy lời mơ hồ như vậy, ông đã sợ Đường gia, như vậy đến lượt Đường Thiên Ngạo tôi tính nợ, con trai ông đổ rượu lên đầu tôi, ông hiện tại còn để cho người mình đánh thương hai tùy tùng của tôi, ông nói nên làm thế nào?
Khách mời có chút ác cảm với với vẻ hung hăng của Đường Thiên Ngạo, muốn rút đao tương trợ, nhưng biết còn có người chỉ điểm đằng sau, ai ai cũng bắt đầu sợ hãi, đứng dậy, im lặng chuẩn bị xem náo nhiệt.
Hà Đại Đảm cho dù do dự về thế lực của Đường gia, nhưng không thể tỏ ra yếu thế trước đám đông quan khách, vì thế chỉ vào Hà Diệu Tổ nói:
- Tôi muốn hỏi Đường công tử, bây giờ nên làm gì với đứa con bất hiếu này?
Đường Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói:
- Đó là do cậu ta gieo gió gặt bão, ai bảo cậu ta có mắt không tròng dám chọc đến tôi.
- Còn nghe nói thủ hạ của ông giết đã giết chết vài tùy tùng của em trai tôi.
Hà Hãn Dũng không chịu nổi sự ngông cuồng của Đường Thiên Ngạo, tức giận nói:
- Giữa ban ngày ban mặt mà tùy tiện giết người, cậu làm như Bắc Kinh này không có người, không có vương pháp vậy?
Đường Thiên Ngạo như nghe thấy chuyện cười liền mỉm cười nói:
- Vương pháp? Thật là tức cười, dựa vào thế lực Đường môn ở phía nam tiêu diệt một vào người mà nói vương pháp với tôi, chẳng phải đáng cười lắm sao?
Ngay sau đó nhìn vào đám người Hà Diệu Tổ nói:
- Xem thân phận của Hà Đại Đảm ông, đêm nay tôi không cần cái mạng chó của nó, chỉ cần nó dập đầu tôi vài cái, mọi ân oán liền xóa hết.
Đường Thiên Ngạo nói lời ngông cuồng, không hề để ý đến những tranh luận của người ngoài.
Yêu cầu của Đường Thiên Ngạo không chỉ tức cười, thậm chí còn đáng xấu hổ, nhưng trong mắt gã là hoàn toàn chính đáng, thân là trưởng tôn độc nhất, hung ác thô bạo từ nhỏ, lại được sự cưng chiều của ông nội, ba cùng các cô, làm việc gì cũng tùy ý làm bậy. Lần này đến Bắc Kinh du ngoạn, cũng là tuổi trẻ ngông cuồng, hoàn toàn không để ý đến những sự việc của Bắc Kinh, luôn cảm thấy cán bộ thành phố này tuy nhiều nhưng đều không bằng Đường môn lẫy lừng.
Không chỉ những quan khách sắc mặt trở nên phẫn nộ, mà ngay cả mặt Hà Đại Đảm cũng trở nên khó coi, cốc rượu cầm trong tay dường như đã bị ông ta bóp nát, ông ta hận không thể dựng bàn mà đứng lên, muốn để cho Âu Dương Vô Kỵ bẻ đầu chúng thành từng đoạn. Nhưng không được, cho dù hoàn toàn có thể thực hiện nhưng sự nghiệp chính trị của bản thân chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại nghiêm trọng, thậm chí còn mất việc.
Không thể vì một người vô liêm sỉ mà đánh mất bản thân, đánh mất tương lai của Hà gia, Đường Thiên Ngạo vẫn thấy không đủ, bản thân còn nổi sát khí. Hà Đại Đảm âm thầm nghĩ: “Đúng là như bị chó điên cắn, bản thân không thể cắn lại chó điên”
Hà Hãn Dũng nhìn Đường Thiên Ngạo, tay nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị liều chết bất cứ lúc nào.
Sở Thiên thấy Hà Đại Đảm sắc mặt âm u bất định, trong lòng cười thầm lão già Hà Đại Đảm lớn mật cũng có lúc nhát gan.
Thấy Hà Đại Đảm không nói gì, Đường Thiên Ngạo cho rằng ông ta đã sợ mình, sợ Đường môn phía sau gã, sắc mặt hoàn toàn không dấu được vẻ đắc ý, ánh mắt không chút kiêng kị quét qua đám đông, đột nhiên dừng lại trên người Hà Ngạo Vi. Hà Ngạo Vi đang dìu Hà Diệu Tổ ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vết thương cho anh trai.
Đường Thiên Ngạo ánh mắt tham lam nhìn kỹ Hà Ngạo Vi, có lồi có lõm đường cong đủ cả, bộ ngực như ẩn như hiện, khiến cho dục vọng của gã nổi lên mãnh liệt, không chút do dự chỉ vào Hà Ngạo Vi:
- Cô nương này không tệ, tướng mạo xinh đẹp, không biết con gái nhà ai, có thể đem cô ấy tặng cho ta, đảm bảo vinh hoa phú quí cả đời.
Sát khí trong mắt những người đàn ông Hà gia đều đã nổi lên, đàn ông trong đám khách mời cũng hiện rõ sát khí. Sự kiêu ngạo ngông cuồng của Đường Thiên Ngạo dù khiến cho họ bất mãn phẫn nộ, nhưng còn có thể dùng lí chí chế áp hành động của bản thân, bây giờ lại đề xuất yêu cầu hoang đường, khiến cho tất cả đàn ông ở đây lửa giận dâng cao.
Đường Thiên Ngạo không chỉ trêu đùa, mà còn chầm chậm đi đến phía Hà Ngạo Vi
Sở Thiên biết những nhân vật ở Bắc Kinh này đều đang do dự về thế lực của Đường Thiên Ngạo, lại thấy gã ngông cuồng đến mức này, đành thở dài, xem ra mình lại phải làm đại hiệp rồi.
Đúng lúc Hà Hãn Dũng chuẩn bị xông lên, tách trà của Sợ Thiên đã bay ra ngoài, nước trà nóng bỏnh lập tức bắn khắp lồng ngực đang thở dồn dập của Đường Thiên Ngạo, khiến gã hừ nhẹ một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn Đường Thiên Ngạo, rồi nhìn chằm chằm Sở Thiên, cảm thấy hết sức vui sướng trước hành động của Sở Thiên. Tiểu tử này ra tay nghĩa hiệp mà đắc tội với Đường gia, đồng nghĩa với việc bước một chân vào chỗ chết, nếu như không có chỗ dựa vững chắc, vậy hắn nhất định phải chết rồi.
Hà Đại Đảm thấy Sở Thiên ra tay, thần sắc tức giận ban đầu nháy mắt đã chuyển sang sáng ngời, trong mắt lộ vẻ cảm kích. Trên thế giới này, người có thể đắc tội với thế lực của Đường gia, e rằng cũng chỉ có Sở Thiên.
Lý Thần Châu sắc thái không biểu lộ chút gì, Tô Xán sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước hồ, hoàn toàn khiến cho người khác nhìn không ra thái độ gì.
Anh em Hà gia ánh mắt hết sức phức tạp, nhưng đều có chung một điểm, đó là sự cảm kích.
Đường Thiên Ngạo xuất thân danh môn vọng tộc, không chỉ có các cao thủ đi theo, mà bản thân cũng lợi hại. Họ không ngờ Sở Thiên lại dám ra tay, dám coi nhẹ Đường gia, bởi vậy bị tấn công vội vàng không kịp chuẩn bị, trong mắt còn hung hãn hơn cả ngoài, hơn nữa là nổi sát khí.
Đường Thiên Ngạo lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Giết tên tiểu tử kia cho ta.
Mọi người đều cảm thấy lời của Đường Thiên Ngạo không phải đùa, với thực lực và sự hung hăng khinh người của gã, việc hoang đường gì gã cũng làm được. Gã hôm nay đắc tội với những nhân vật nhất nhì của Bắc Kinh, sau này việc đi lại của Đường gia ở miền Bắc nhất định gặp nhiều trở ngại lớn.
Hai thanh niên phía sau Đường Thiên Ngạo bước lên một chút, trong tay léo ra con dao găm, phóng về phía Sở Thiên. Sở Thiên lại rót trà, lẳng lặng uống, dường như hoàn toàn không thấy trận chiến sinh tử sắp tới.
Phong Vô Tình thấy chúng lộ ra con dao găm, đôi mắt hơi nhăn lại, thân hình chợt lóe lên, như chỗ không người vọt tới chúng, chém vào các khớp xương trên tay, lập tức lấy được hai con dao, hai thanh niên ngay sau đó giống như hạt trân châu bị bắn vào vách tường, lập tức ngã xuống.
Đả thương người không đáng sợ, đáng sợ chính là, cách thức anh ta xuất thủ nhanh chóng, chính xác, tàn khốc.
Không ai không khiếp sợ, không ngờ Phong Vô Tình bá đạo hung hãn như vậy. Hà Hãn Dũng và Âu Dương Vô Kị không tự chủ được lộ ra vẻ tán thưởng, ra tay mạnh mẽ, dứt khoát đơn giản, rõ ràng là chiến thuật chiến đấu của quân đội, nhưng trong tay Phong Vô Tình lại xuất ra uy lực hùng mãnh như vậy.
- Có giết chúng không?
Phong Vô Tình hỏi Sở Thiên
Những lời này nói rất khoa trương, nghe xong cũng khiến người ta tức cười nhưng Phong Vô Tình nói ra mọi người không ai cảm thấy đáng cười. Bất luận làm gì đều không khiến người ta cảm thấy buồn cười, bởi vì anh ta hỏi vô cùng chân thành, chỉ muốn làm một chuyện, toàn tâm toàn ý, đó là sự chân thành không cách nào hình dung được, không những khiến người khác cảm động mà còn làm cho họ cảm thấy đáng sợ vô cùng.
Sở Thiên lắc nhẹ đầu nói:
- Chúng không xứng!
Đường Thiên Ngạo thấy thủ hạ bị người ta đánh đến mức chẳng khác gì bột mì bị nhào nặn, không khỏi phẫn nộ, chỉ vào Sở Thiên mà nói:
- Tiểu tử, không ngờ mày dám lớn lối như vậy, dám đối đầu với Đường môn, chán sống rồi sao?
Sở Thiên ực một cái uống cạn chén trà, đứng dậy, tiến về phía Đường Thiên Ngạo vài bước:
- Đường Thiên Ngạo, đừng lúc nào cũng dựa vào Đường gia, thành thực mà nói, cho dù thế lực Đường gia hùng hậu, nhưng trong mắt tôi, lại không có gì đặc biệt, tôi đương nhiên tin Đường gia các cậu có thể giết tôi, nhưng tôi cũng có thể khẳng định với cậu, trước khi chết, tôi cam đoan có thể làm đại thương nguyên khí Đường gia, còn có thể đem cậu chôn cùng với tôi, cậu tin chứ?
Đám quan khách vốn cảm thấy những lời nói của Sở Thiên có chút khoa trương, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hắn, thì ba phần là mỉa mai, bảy phần biểu lộ sự lạnh lùng, không hộ thể không tin lời Sở Thiên hoàn toàn là sự thật
- Tiểu tử, danh tính của mày.
Đường Thiên Ngạo muốn biết kẻ không sợ sống chết này là thần thánh phương nào:
- Để tao xem mày là anh hùng chốn nào.
Ánh mắt Sở Thiên hàm chứa sự mỉa mai, xem thường nói:
- Sở Thiên, nhớ kĩ, nó có thể là cái tên ác mộng đời này quấn lấy cậu.
Đường Thiên Ngạo khí sắc trầm xuống, hai tay vẫy nhẹ, từ các góc độ bắn ra vài tiểu đao, còn có một cây châm nhỏ. Đường Thiên Ngạo không bao giờ dùng binh khí, bởi vì toàn thân gã đều có ám khí, đối với gã mà nói, giết người từ xa đao kiếm thật không bằng ám khí giết địch, quả rất thực tế.
Không ai ngờ tên thiếu gia ăn chơi kiêu ngạo này lại gan góc thế, ra tay nhanh chóng, ác độc như vậy, Trong khoảng cách gần như thế, Sở Thiên dường như khó tránh được những đòn công kích này.
Một số nữ khách mời đã hét ầm lên, sắc mặt Hà Ngạo Vi cũng trở nên hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.