Đô Thị Thiếu Soái

Chương 408: Giết chết Thiên Lang.

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

Bên ngoài mưa như trút nước, bên trong trướng lại nóng như lửa đốt.

Trại Thiên Lang đèn đuốc sáng trưng.

Lúc này Thiên Lang đập bàn nổi giận lôi đình.

Ngoài việc tấn công trại Cáp Nhĩ khiến chúng hao binh tổn tướng thì điều quan trọng nhất là mấy chục người ở lại đóng giữ đại bản doanh đều bị giết hết, một nửa số phòng ở cũng bị đốt cho tan hoang sơ xác. Nếu như không phải chiều tối nay mưa lớn, có khi tối nay chúng không còn có chỗ để ngủ nữa.

Trừ người của trại Cáp Nhĩ ra ai dám phóng hỏa sau lưng gã? Thiên Lang từ không có chút manh mối nào chuyển thành phẫn nộ, trận cháy lớn này không chỉ thiêu đốt hết lương thực tồn kho còn đốt cháy không ít tài sản của gã, dùng tổn thất nghiêm trọng để hình dung không hề quá chút nào.

Đường Sơn Phong không nói gì, cúi đầu uống rượu, dường như chỉ có như thế mới có thể kiềm chế lửa giận. Hôm nay không chỉ để cho Sở Thiên trốn thoát mà còn để hắn truy giết gần trăm đệ tử Đường Môn, nói cho cùng chính là do Thiên Lang vì lợi ích không đáng kể của trại Thiên Lang mà rút lui.

A Mộc Đồng chạy vào, giũ nước mưa trên áo mưa rồi nói với Thiên Lang:

- Lão đại, đã kiểm tra rồi, chết mất ba mươi anh em, đa số đều bị bắn chết, chỉ có vài người là bị chết bởi lưỡi dao sắc bén, các lều trong trại bị đốt mất hơn hai mươi cái, tài sản thiệt hại gần ngàn vạn nhưng lại không hề phát hiện ra bóng dáng địch đâu, hình như đã chạy đi khi chúng ta đang trên đường trở về.

Thiên Lang ngửa đầu uống nốt số rượu còn lại trong bát, đi lên phía trước hai bước, đạp A Mộc Đồng ngã lăn ra, phẫn nộ nói:

- Mười mấy người bị giết một cách âm thầm như thế, còn bị chúng đốt rụi các lều trong trại, là địch quá giảo hoạt hay tại các ngươi quá ngu dốt? Mau đi điều tra, cho các anh em tản ra đi điều tra.

A Mộc Đồng từ mặt đất bò dậy, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng lại không mở miêng ra nói, gã sớm đã quan với hành động thô bạo của Thiên Lang, cũng từng khuyên Thiên Lang đừng vì tấn công trại Cáp Nhĩ mà đem hết đội quân tinh nhuệ ra. Bởi vì chỉ để lại mười mấy người già nua yếu ớt cùng những binh thương ở lại phòng thủ không có tác dụng gì cả. Bây giờ lo lắng trở thành hiện thực, gã lại nghiễm nhiên trở thành nơi trút giận cho Thiên Lang.

Bất quá gã cũng hiểu, ăn nhờ ở đậu, chung quy là phải nhẫn nhục.

Đường Sơn Phong chỉ ngồi uống rượu, cắn đùi gà, con mắt hiện lên tơ máu, oán trách Thiên Lang nói:

- Thiên Lang, cậu nên san bằng trại Cáp Nhĩ, đem đầu tên tiểu tử Sở Thiên điên cuồng kia vứt xuống đất chứ không phải là đi điều tra bọn địch đã chạy mất lâu rồi.

Thần sắc Thiên Lang đột biến, gã hận nhất là người khiêu chiến quyền uy của mình, âm thanh cũng trở nên lạnh lùng:

- Quảng gia Đường, lẽ nào ông không nhìn thấy thiết kỵ Thiên Lang đã tấn công trại Cáp Nhĩ dũng mãnh như thế nào sao? Lẽ nào không biết tôi vì các người mà tổn thất bao nhiêu người sao? Huống hồ trại Cáp Nhĩ bất cứ lúc nào cũng có thể bị san bằng, trại Thiên Lang bị người ta đốt rồi, về sau tôi làm sao có thể sống ở Hoang Nguyên nữa.

Đường Phong Sơn không hiểu được Thiên Lang hỏi:

- Bọn Sở Thiên đã thế suy sức yếu, thương vong hơn nửa, chỉ cần chúng ta làm hai đợt tấn công nữa là có thể công phá trại Cáp Nhĩ, lấy máu rửa sạch trại Cáp Nhĩ, chả lẽ không đúng sao?

Thiên Lang cười gian mấy tiếng, ngữ khí khinh thường, lạnh lùng nói:

- Đúng thế, thế suy sức yếu, vậy lúc đó Quản gia Đường làm gì mà lại không mang đệ tử Đường Môn tấn công chúng? Làm gì mà trên đường về còn bị Sở Thiên truy sát gần trăm người? Là Sở Thiên quá mạnh hay tại các người vô dụng?

Mấy câu nói đó chọc đúng vào chỗ đau của Đường Sơn Phong, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi, bỗng nhiên đập bàn đứng dậy, giận quá mất khôn nói:

- Thiên Lang cậu đang nói châm chọc gì thế, nhận tiền người khác thì phải thay người ta trừ họa, nếu như đệ tử Đường Môn chúng tôi xuất chiến thì còn cần phải đưa cho các người hai trăm triệu làm gì?

Thiên Lang khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang theo nét cười có vẻ như rất hưởng thụ nhìn Đường Sơn Phongg đang nổi giận lôi đình, thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, tôi nhận tiền của các người thì nhất đinh sẽ giúp các người xử lý Sở Thiên, đợi chúng tôi nghỉ ngơi vài ngày, đợi khi mưa dừng lại chúng tôi lại tiếp tục đến tàn sát trại Cáp Nhĩ một lần nữa.

Đường Phong Sơn cố gắng áp chế cơn tức giận, hừ một tiếng thật mạnh:

- Hy vọng có thể được như các ngươi nói.

- Không tin thì biến đi, ai sợ Đường Môn các người chứ.

Thiên Lang uống nửa bát rượu, ngang ngược vô lý nói:

- Trong mắt lão tử ta cái gì cũng không quan trọng.

Đường Sơn Phong muốn phát hỏa nhưng cũng biết chỉ làm cho mình thêm tức giận, vì vậy lại ngồi xuống vùi đầu vào uống rượu.

Mưa như trút nước, đêm đen như mực.

Ông trời không chỉ mang đến mưa mà còn mang đến không khí lạnh như băng.

Không khí như vậy đối với bất cứ ai mà nói, điều mong muốn nhất chính là ấm áp và nghỉ ngơi.

Trại Thiên Lang đã bị giày vò cả buổi tối cuối cùng cũng được yên tĩnh lại, những ngọn đèn dần dần tắt đi chỉ còn lại ánh đèn đường mờ nhạt.

Những người đã chiến đấu kịch liệt nửa ngày sau khi trở lại liền tìm kiếm khắp nơi, mọi người đều sức cùng lực kiệt, nằm xuống giường liền ngủ say, cho dù tiếng sấm ầm ầm cũng không làm cho chúng tỉnh giấc, huống chi là nằm trong đống chăn ấm áp khiến cho con người ta thích như thế.

Đêm nay tới lượt Phóng Tiêu canh gác, một bên thờ ơ tuần sát những góc tối, một bên oán giận mệnh khổ phải trực ban, nhưng không ai có thể ngờ tới đại bản doanh Thiên Láng lại bị tập kích, bởi vì thời tiết đêm nay quả thực rất ác liệt.



Bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra, cách đó không xa có mấy chục con mắt đang gắt gao nhìn chúng chằm chằm.

Sở Thiên nhẹ nhàng vung tay, đám người Phong Vô Tình lập tức lần tới chỗ bọn đang canh gác.

Một vài tên cảnh vệ đang chui vào góc không có mưa hút thuốc sưởi ấm, đúng vào lúc này, đột nhiên có hơn mười cái bóng đen từ bóng tối chui ra, bọn cảnh vệ nghe thấy động tĩnh theo thói quen ngoảnh đầu lên liền nhìn thấy đám người Phong Vô Tình, còn chưa kịp kêu lên liền ngã xuống dưới đất.

Bọn chúng chết một cách im lặng.

Còn có một tên vẫn còn sống nhưng yết hầu bị Nhiếp Vô Danh khống chế sau đó lôi tới trước mặt Sở Thiên.

Sở Thiên ngồi xổm xuống, vuốt đi nước mưa trên mặt, thản nhiên nói:

- Thiên Lang ở đâu?

Tên cảnh vệ còn sống nhìn rõ là đám người Sở Thiên, trong mắt xuất hiện vẻ khó tin, run rẩy nói:

- Nhà bạt trung tâm.

Sở Thiên đứng lên, quay người rời đi, con dao của Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đâm vào yết hầu của tên cảnh vệ.

Oánh Tử Tử xoa xoa khuôn mặt lạnh như băng, cho tới bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tin sự thật rằng chính mình đang đánh lén vào trại Thiên Lang.

Hơn ba mươi người trại Cáp Nhĩ theo sự phân phó của Sở Thiên, rất nhanh liền khống chế được những tên cảnh vệ ở đại bản doanh Thiên Lang, ẩn mình vào trong đêm tối, trong tay nắm chặt cug tên, bên người đặt năm bao đựng tên, mỗi bao có bốn mươi mũi tên.

Còn Sở Thiên lại mang theo đám người Oánh Tử Tử trực tiếp xông vào nơi mà Thiên Láng sống, đi vào một cách quang minh chính đại, hùng hùng hổ hổ, đi qua một vài con đường thấy vài tên cảnh vệ trung thành với công việc, hoàn toàn không để cho chúng có cơ hội nghi vấn liền dùng mũi tên bắn vào ngực chúng.

Mưa to át hết mọi âm thanh, bao gồm cả tiếng kêu gào thảm thiết.

Bọn Sở Thiên tiến gần lại trướng trại của Thiên Lang, ở đây vẫn còn vài tên canh gác, chúng đều là thân tín của Thiên Lang phản ứng tương đối nhanh nhẹn, đám người Sở Thiên chưa kịp tới gần đã có một tên bước lên trước vài bước hét lớn:

- Các người là ai?

Sở Thiên quét đi nước mưa trên mặt, thản nhiên nói:

- Là người muốn lấy mạng chúng mày.

Cảnh vệ của Thiên Lang châm đèn lên, bất ngờ tông thấy bọn Sở Thiên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lấy tay vòng ra phía sau, Thiết y thập bát kỵ sớm đã chuản bị sẵn sàng trong nháy mắt phóng ra những mũi tên đoạt mệnh, chuẩn xác bắn về phía bọn chúng.

Mười mấy âm thanh thảm thiết kêu lên, máu bắn tung tóe hòa với nước mưa chảy xuôi dòng.

Xa xa hiện lên một bóng người, đó chính là lính gác trốn trong bóng tối bên cạnh Thiên Lang, bọn chúng trông thấy đêm khuya có người đến tập kích, vội vàng cầm lấy kèn chuẩn bị thổi lên, Oánh Tử Tử nhanh tay nhanh mắt liên tục bắn ra bốn mũi tên, mũi tên xuyên qua màn mưa, bốn âm thanh thảm thiết vang lên, ngay lập tức lại trở lại yên lặng.

Trong doanh trướng vang lên động tĩnh, Sở Thiên cười nhạt, nhẹ nhàng nói:

- Thiên Lang, cần tao vào trong hay tự mày đi ra ngoài.

Không đợi cho Sở Thiên đạp vào doanh trướng, Thiên Láng đã như gió lốc đi ra, tay trái cầm đao toát ra hàn khí.

Một tia sét xẹt qua chiếu lên thân hình cao ngất của Thiên Lang, ngũ quan hung hãn âm trầm đáng sợ.

‘Oành’ tiếng sấm cùng tiếng sét vang lên.

Oánh Tử Tử quả quyết phất tay lên, mười mấy mũi tên sắc nhọn bắn về Thiên Lang, ánh mắt Thiên Lang trừng lớn, tay trái nhanh chóng xuất kích, những mũi tên gần như vậy bị gã quơ đao lên một vòng liền rơi xuống đất, thể hiện thân thủ nhanh nhẹn của gã.

Sở Thiên giơ tay ngăn Oánh Tử Tử phóng tên ra, không chịu được tán thưởng:

- Thiên Lang, mày thật có bản lĩnh.

Vừa rồi Thiên Lang đang ngủ say, cho tới khi tiêng kêu thảm thiết vang lên lần thứ hai mới khiến gã tỉnh lại, sau đó lại nghe thấy có người kêu tên mình, muốn ra ngoài chém đầu tên đó nhưng thật không ngờ, đứng trước mặt lại là Sở Thiên, từ sâu trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không ngăn được mà hỏi:

- Chúng mày lại dám đến đánh lén sao?

Sở Thiên thành thật gật đầu, cười nói:

- Thiên Lang, đừng có nói lời vô ích, tao không phải đang đứng trước mặt mày sao?

- Chúng mày vào bằng cách nào?

Thiên Lang nhìn lướt đám người Oánh Tử Tử, rồi nhìn ra cửa lớn đen ngòm:

- Canh gác đều bị chúng mày giết hết rồi sao?



Sở Thiên không trả lời, chỉ cười nụ cười thâm sâu khó lường.

- Chúng mày thật là kiêu ngạo, mười mấy người lại dám đến đánh lén tao.

Thiên Lang dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, sờ đầu mắng:

- Hơn nữa lại chọn vào lúc này, chúng mày chém giết nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy mệt sao? Thật là có khả năng chịu được dày vò.

Sở Thiên hướng mắt về phía Oánh Tử Tử, Oánh Tử Tử biết ý gật đầu, sau đó dẫn Thiết y thập bát kỵ lùi ra sau vài bước phòng thủ, phòng chống tên giảo hoạt này chạy trốn, đến lúc đó vung cánh tay hô lên, mười mấy người họ sẽ trở thành thịt cừu dâng lên miệng gã.

Đợi Oánh Tử Tử tản ra bày bố phòng thủ xong, trên mặt Sở Thiên mới cười khổ, thở dài nói:

- Thật sự là mệt muốn chết nhưng khi tất cả mọi người đều không nghĩ chúng tao sẽ đến, chúng tao xuất hiện là có ý gì, mày không biết sao?

Thiên Lang vỗ vỗ đầu, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nói:

- Giết tao. Chả trách Đường Sơn Phong lại sợ mày như vậy, quả là thiếu niên anh hùng.

- Không còn cách nào cả, tối nay tao không giết mày.

Sở Thiên để Minh Hồng chiến đao rửa trong nước mưa, sát khí theo nước mưa dần dần ngưng tụ lại:

- Thì ngày mai hoặc ngày kia, mày sẽ san bằng trại Cáp Nhĩ, tao không thể cho mày cơ hội này.

Thiên Lang nhìn Sở Thiên, thăm dò hỏi:

- Chúng ta có thể thương lượng, thậm chí tao có thể giao đầu của Đường Sơn Phong ra.

Người lật lọng như thế càng làm cho Sở Thiên tăng thêm quyết tâm giết chết, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình ngay lập tức xông lên.

Một con dao găm, một con tam lăng đâm đến, một con đao rút ra chặn lại kịch liệt, ánh đao lóe lên hung hãn hết lần này tới lần khác, trận đối chiến này đối với cả hai bên mà nói đều là trận đấu sống chết, nhất định phải dẫm lên thi thể của đối phương thì bên còn lại mới có cơ hội sống.

Thuộc hạ của Thiên Lang cuối cùng cũng nghe thấy có động tĩnh, dồn dập thức dậy đi xem xét, ai ngờ vừa mới mở cửa ra liền bị mũi tên bắn trúng, một vài tên phản ứng nhanh nhẹn ngay lập tức lăn vào trong phòng đóng chặt cửa.

Một số tên nửa tỉnh nửa ngủ bị mũi tên bắn xuyên qua ngực.

Hơn ba mươi dân trại Cáp Nhĩ đều ẩn nấp trong bóng đêm, bên cạnh đều có hai trăm mũi tên sắc nhọn đủ để chống lại kẻ đang ở ngoài ánh sáng kia.

Kỳ phùng địch thủ, cuộc chiến vô cùng ác liệt.

Tam lăng của Nhiếp Vô Danh như con rắn độc đâm tới Thiên Lang, đầu đao của Thiên Lang hơi trùng xuống, dùng thân đao nặng nề ngăn lại, Phong Vô Tình nhân cơ hội gã dùng hết lực, con dao găn sắc bén trở mình đâm về cho đén khi gã bị thương ở cổ tay phải, Thiên Lang phát hiện ra dụng ý của Phong Vô Tình, bước chân hơi dịch chuyển, quỷ đầu đao chuyển sang phía Nhiếp Vô Danh, thuận thế quẹt đi con dao.

Một vài tên côn đồ Hoang Nguyên tìm đủ mọi biện pháp trốn khỏi phòng, bấp chấp dân trại Cáp Nhĩ đang ẩn náu trong bóng tối, trong lòng đều rõ, nhất định sẽ toàn tâm toàn lực đối phó với Thiên Lang, ngay tức thì dùng hết sức chạy khỏi doanh trướng Thiên Lang, đến giữa đường liên tiếp bị tên bắn trúng, cơn mưa tên khiến chúng bị chết ngay trong cơn mưa.

Xông tới chỗ Thiên Lang chỉ có hơn ba mươi người, còn chưa kịp rút dao cứu viện, Oánh Tử Tử đã nhanh chóng dẫn theo Thiết y thập bát kỵ bắn ra hai đợt tên, sau đó vung đao chém tới những người còn sống, ánh đao lóe lên, máu tươi bắn tung tóe. Bọn chúng lập tức ngã vật xuống, chết trong vũng máu.

Trên mặt Thiên Lang cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng loạn.

Chiến đấu kịch liệt lâu như vậy, còn nghĩ rằng hơn nghìn huynh đệ đều đã nghe thấy động tĩnh sẽ nhanh chóng đến bao vây giết chết đám người Sở Thiên, ai ngờ một trận mưa to cùng với kế hoạch chu đáo của Sở Thiên lại khiến cho chi viện bị cắt đứt, lẽ nào đêm nay thực sự vận số của chúng đã hết sao?

Thiên Lang ra sức chém hai nhát sau đó gào thét giận dữ, muốn dùng cách này để cảnh cáo.

Trong khoảnh khắc gã dừng lại. Cũng chính trong lúc đó, Nhiếp Vô Danh như cung tròn muốn nổ tung ra, nhấc đùi phải lên đè lên Thiên Lang, linh hoạt sắc bén rút tam lăng ra khỏi quỷ đầu đao, sau đó rút đao đâm vào phần bụng không kịp phòng thủ của Thiên Lang.

Lảo đảo một cái, Thiên Lang phun ra một ngụm máu tươi, gắng gượng chống để không té nhào. Phong Vô Tình một khắc này lao đến đánh bay áo giáp mềm của Thiên Lang, một dòng máu tươi từ bả vai chảy ra.

Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình sắc mặt lạnh lùng đứng ở trong mưa, như người chết nhìn chằm chằm vào Thiên Lang.

Thiên Lang dùng quỷ đầu đao đâm vào mặt đất, muốn chống để đứng lên, nhưng nội thương ở bụng cùng với bả vai đau đớn khiến gã phải quỳ xuống.

Lúc này, thuộc hạ của Thiên Lang từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, một bộ phận dùng tên bắn lén, một bộ phận lớn hơn nữa vây quanh doanh trướng. Đường Sơn Phong cũng dẫn đầu đám đệ tử Đường Môn chen lấn đi lên. Oánh Tử Tử bọn họ thì kéo căng dây cùng vận sức chờ phát động.

Thiên Lang trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, vừa định phát ra mệnh lệnh công kích thì Sở Thiên đã vọt đến trước mặt gã.

Nụ cười như thiên sứ, động tác lại như ma quỷ.

Sở Thiên đặt tay trái ở đỉnh đầu Thiên Lang, Minh Hồng chiến đao trên tay phải ngăn cản quỷ đầu đao rồi dùng hết sức xẹt qua cổ gã.

Quát.

Máu tươi phun ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook