Đô Thị Thiếu Soái

Chương 337: Hoàng Thế Nhân

Nhất Khởi Thành Công

08/06/2013

Hai cây côn gỗ ác liệt từ sau lưng Sở Thiên đánh tới, Quách Đông Hải phía sau thông cảm nhìn bọn họ.

Sở Thiên đang lúc cùng Phàm Gian hàn huyên giống như phía sau ót có mắt, bước chân khẽ dời liền hai chân nặng nề đá vào bụng của hai người đàn ông to lớn. Hai người đàn ông to lớn kêu rên một tiếng giống như diều đứt dây bay ra ngoài, sau đó bò dậy lại ôm bụng cong lưng.

Sở Thiên tiến lên hai bước, không hề dừng lại lên gối một cái từ dưới lên đính lên ngực hai người đàn ông to lớn. Hai người đàn ông to lớn vừa gập người cong lưng thì bị đầu gối Sở Thiên đánh bay về phía sau. Cả đầu cũng lấy tư thế rất không tự nhiên hất về phía sau, đồng thời văng ra còn có máu tươi và mấy cái răng cửa.

Tất cả đều xảy ra rất nhanh, cũng xảy ra rất bất ngờ.

Hai người đàn ông to lớn rõ ràng không cam tâm mình bị ăn đòn, nhìn xung quanh rống lên:

- Có người gây chuyện, có người gây chuyện.

Hai tiếng kêu này tựa như dầu rớt xuống cái nồi nóng đang yên lặng, cả bản doanh Phi Xa Đảng huyên náo lên, mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng đang trong mộng mở to mắt buồn ngủ ào ào chạy tới, lúc chạy qua chỗ sửa xe, thuận tay cầm cờ lê hay côn thiết. Bất luận có thể đánh hay không, giả vờ đánh bên ngoài luôn là cần thiết

Trong chốc lát mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng đã bao vây Sở Thiên, nhưng Sở Thiên hoàn toàn không cảm thấy vẻ hung hãn gì, cả ánh mắt sắc bén cũng không có. Bọn họ đều lười biếng đứng xung quanh, một bộ dạng ăn chung nồi, có thể đánh có thể không đánh.

- Lão đại đến rồi, mau đứng nghiêm!

Một âm thanh nho nhỏ vang lên, liền sau đó một hồi tiếng động truyền tới. Bang chúng Phi Xa Đảng nhanh chóng né qua hai bên, trên mặt lộ ra một chút cung kính nghiêm túc, nhường ra một đường cho Hoàng Thế Nhân đi qua.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn qua, một người đàn ông to lớn uy mãnh dưới sự vây quanh của mấy người đi về phía mình. Người đàn ông to lớn uy mãnh chừng hai lăm tới ba mươi tuổi, vóc người cao lớn cường tráng, thật là một mẫu người của đàn ông Đông Bắc. Gã có con mắt đen loe lóe phát sáng và sâu hút, bên trong lóe ra khôn khéo giỏi đưa đẩy, cái mũi gấp khúc và một cái răng trắng tuyết giống như thú ăn thịt, đầu tóc búi cua tỏ ra tinh thần của gã.

Hai người đàn ông bị Sở Thiên đánh bị thương nhìn thấy Hoàng Thế Nhân giống như nhìn thấy chúa cứu thế, lăn bò chạy tới, uất ức nói:

- Lão đại, thằng nhóc này ra tay vừa âm vừa độc, thừa dịp bọn em không đề phòng đánh lén bọn em.

Người luôn luôn thích vì tài nghệ của mình không bằng người, tìm một số cớ để che dấu ngu xuẩn của mình.

Hoàng Thế Nhân nhẹ nhàng vỗ vai bọn họ, chậm rãi dạo bước tới trước mặt Sở Thiên, sơ lược quét nhìn mấy cái, lạnh lùng nói:

- Thằng nhóc, dám ở đại bản doanh Phi Xa Đảng làm bị thương người, có phải chán sống rồi không?

Sở Thiên nhẹ nhàng thở một tiếng, nói:

- Tao đâu muốn đánh bị thương người, tao còn muốn đánh bị thương mày, ai bảo mày nuốt hai trăm ngàn của anh Hải chứ?

Hoàng Thế Nhân lúc này mới phát hiện Quách Đông Hải đứng phía sau, chợt tỉnh ngộ vỗ vỗ đầu nói:

- Thì ra là thằng nhóc Quách Đông Hải mày mời người đến giúp. Quách Đông Hải, thằng nhóc mày cũng quá ngây thờ rồi, sao tìm thằng nhóc đầu chóp đến ra oai? Thật là chết cười người ta mà.

Trên mặt Quách Đông Hải lộ ra giận dữ chỉ Hoàng Thế Nhân nói:

- Hoàng Thế Nhân làm người quan trọng nhất là chữ tín, mày nhận hai trăm ngàn của tao lại không giúp tao cứu người. Mày sợ hội Hắc Long cũng thôi đi, nhưng mày không có lý do cả hai trăm ngàn cũng không trả lại tao.

Hoàng Thế Nhân ha ha cười lên, khinh thường lắc đầu nói:

- Quách Đông Hải, mày cũng quá ngây thơ. Tiền vào túi Hoàng Thế Nhân tao còn có thể móc ra, thật là tức cười. Cái tên Hoàng Thế Nhân của tao là nói không đấy. Các anh em, bọn mày nói có phải không hả?

Mấy người đàn ông to lớn bên cạnh Hoàng Thế Nhân đều cười lên, mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng xung quanh lại không tỏ ra phản ứng, nhưng xuất phát từ thị uy của Hoàng Thế Nhân cũng chỉ có thể cười gượng theo mấy tiếng tỏ ý ủng hộ.

Sở Thiên nghiêm túc gật đầu, nói:

- Hoàng Thế Nhân mày là một thằng vắt chày ra nước, không chừng tiền mồ hôi và máu của anh em Phi Xa Đảng đều để trong túi của mày rồi. Tao thấy lão đại như mày không cần làm nữa.

Hoàng Thế Nhân tự nhiên biết thủ hạ có chút bất mãn với mình, bây giờ bị Sở Thiên chọc tới chỗ đau, liền rống lên:

- Tao là giữ thay cho bọn nó, tránh bọn nó tiêu xài lung tung, đợi lúc bọn họ cần dùng tiền hãy trả cho bọn nó.

Bang chúng Phi Xa Đảng trong lòng gần như đồng thời hò hét: Bây giờ đang cần dùng tiền, bây giờ trả cho bọn em đi.

Sở Thiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, cười điểu nói:

- Phải không? Tại sao đồng hồ đeo tay mày đáng giá mấy chục ngàn chứ? Mà anh em Phi Xa Đảng ngay cả tiền lương cũng bị mày bớt xén, suýt chút nữa cũng không được ăn nữa chứ. Mày có bản lĩnh thì bây giờ phát tiền cho mọi người đi.

Bang chúng Phi Xa Đảng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Sở Thiên, hoàn toàn không xem Sở Thiên là kẻ địch, mà là xem là chúa cứu thế.



Hoàng Thế Nhân đương nhiên không thể mang tiền ra phân phát, tiền của đám anh em là tiền của gã, tiền của gã lại không phải tài sản của đám anh em, hổn hển hô:

- Thằng nhóc, đây là chuyện của Phi Xa Đảng bọn tao, liên quan gì mày? Mày là ở đâu tới?

Sở Thiên khẽ mỉm cười lộ ra má lún đồng tiền anh tuấn mê người, bước lên hai bước, tản ra khí thế uy nghiêm:

- Tại hạ Sở Thiên, chính là Sở Thiên giết mấy ngàn bang chúng hội Hắc Long, cũng chính là Sở Thiên, Quách Đông Hải dùng hai trăm ngàn yêu cầu mày cứu giúp.

Cây có bóng, người có tên.

Tuy bang chúng Phi Xa Đảng không biết Sở Thiên, nhưng chuyện quật khởi và bị diệt của Soái quân thủ đô bọn họ rất rõ ràng, trong đó Sở Thiên càng là nhân vật chính. Trận chiến quán bar Mê Tình đã làm cái tên “Sở Thiên” ăn sâu vào trong lòng người trong hắc đạo. Suất lĩnh hơn trăm Soái quân liều giết hết gần hai ngàn bang chúng hội Hắc Long, ngẫm nghĩ là làm người ta nhiệt huyết sôi trào.

Trong mắt của bang chúng Phi Xa Đảng bốc cháy ngọn lửa sùng bái gắt gao nhìn chằm chằm Sở Thiên.

Hoàng Thế Nhân trong lòng cũng bắt đầu hồi hộp, gã tự nhiên nghe nói qua lợi hại của Sở Thiên, nhưng không có tận mắt nhìn thấy, luôn cảm thấy thổi phồng, nhưng thần sắc trên mặt hơi chút trì hoãn, nói:

- Mày chính là Thiếu soái? Mày muốn thế nào?

Hôm nay Sở Thiên trong lòng sớm đã có tính toán, bỗng nhiên nhìn thấy Phàm Gian bên cạnh, dâng lên một ý niệm, quay đầu nói:

- Phàm Gian, cậu không phải thích làm phụ tá người khác để người ta huy hoàng tấn chức, ngàn thu lưu danh sao? Bây giờ để cậu thay tôi xử lý cục diện hôm nay. Nếu làm tôi hài lòng, Phàm Gian cậu chính là chủ tọa mưu thần của Soái quân tôi, lương một năm một triệu.

Lời nói của Sở Thiên không chỉ làm Phàm Gian chấn động, cũng làm trong mắt bang chúng Phi Xa Đảng dâng lên sắc quang chói rọi. Lương năm một triệu, làm việc cho Sở Thiên không ngờ lại được báo đáp hậu hĩnh như vậy. Sở Thiên ra tay không ngờ hào phóng như vậy, so với Hoàng Thế Nhân không biết hào sảng gấp bao nhiêu lần. Càng quan trọng là, cả ăn mày cũng có thể dựa vào năng lực và thể lực của mình làm Sở Thiên xem trọng, mình kỹ thuật xe trác tuyệt tại sao không thể?

Phàm Gian là người thông minh, biết Sở Thiên đang dùng kế nhất tiễn song điêu, nhưng nhất tiễn song điêu này làm người ta thán phục và tin phục. Suy nghĩ một lát, Phàm Gian đi lên mấy bước, cả người tản ra khí thể hoàn toàn khác với lúc nãy, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Hoàng Thế Nhân, tất cả mọi người đều biết mày nuốt hai trăm ngàn của anh Hải, tao nghĩ hôm nay Thiếu soái cũng không định lấy lại cho mình dùng.

Ánh mắt kẻ trộm của Hoàng Thế Nhân sáng lên, thầm nghĩ Phàm Gian này thật là lãng phí tiền cho Sở Thiên.

Phàm Gian khẽ mỉm cười, lập tức xoay người vung tay chắp lại với mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng xung quanh, nói:

- Hôm nay Thiếu soái lần đầu tiên gặp mặt anh em Phi Xa Đảng. Hoàng Thế Nhân mày lấy hai trăm ngàn đó của Thiếu soái ra phân phát cho mỗi anh em ở có mặt năm ngàn, làm quà gặp mặt của Thiếu soái, thế nào?

Ánh mắt của Sở Thiên sáng lên, rất có hứng thú nhìn Phàm Gian, còn bổ sung thêm một câu:

- Ý của Phàm Gian chính là ý của Sở Thiên tôi.

Con mắt của Hoàng Thế Nhân gần như muốn phun ra lửa giận, tuy biết nuốt hai trăm ngàn của Quách Đông Hải có chút không đạo nghĩa, nhưng vào túi mình mà phải lấy ra, tựa như đang cắt thịt trong lòng mình. Nhưng Phàm Gian nói chia cho anh em Phi Xa Đảng đang có mặt, nhưng lại giống như mang tiền của gã phân phát, khó mà chấp nhận.

Bang chúng Phi Xa Đảng toàn bộ đều lộ ra vẻ kinh hỉ, không ngờ Sở Thiên hại phân phát hai trăm ngàn cho bọn họ, hoàn toàn không có suy nghĩ đây là Phàm Gian châm ngòi quan hệ của bọn họ với Hoàng Thế Nhân.

Ánh mắt của Hoàng Thế Nhân đảo hai vòng, bình tĩnh hòa nhã nói:

- Vậy Hoàng Thế Nhân thay các anh em cảm ơn ý tốt của Thiếu soái. Hoàng Thế Nhân nhất định ghi khoản tiền này vào sổ của các anh em, chờ lúc bọn họ cần dùng tiền trả đủ hết.

Bọn Sở Thiên đều không có nói, nở nụ cười lẳng lặng chờ phản ứng của bang chúng Phi Xa Đảng.

Quả nhiên bang chúng Phi Xa Đảng thật sự không nhịn được, có một bang chúng đứng ra, nói:

- Lão đại, Diệp Hào em bây giờ đang cần dùng tiền, làm phiền lão đại phát tiền gặp mặt của Thiếu soái cho em.

Có Diệp Hào dẫn đầu, không ít người cũng cố lấy dũng khí đứng ra đòi tiền.

Trên mặt Hoàng Thế Nhân không nhịn được, mang uy nghiêm quát:

- Làm gì vậy? Bọn mày muốn tạo phản à? Bọn mày còn tin Hoàng Thế Nhân tao không? Bây giờ bọn mày ăn của tao, ở của tao, còn muốn đòi tiền, không cảm thấy quá đáng không?

Diệp Hào bước lên hai bước dường như muốn mang tất cả uất ức ngày xưa rống lên, nói:

- Bây giờ chúng tôi ăn, ở đều là anh em chúng tôi chiến đấu mà có, cũng không phải Hoàng Thế Nhân ông ban ơn cho chúng tôi. Bây giờ chúng tôi không phải đòi tiền của ông, mà là muốn đòi phần mà chúng tôi đáng có, sao có thể quá đáng?

Mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng rống lên:

- Không quá đáng, không quá đáng.



Hoàng Thế Nhân nhìn thấy tình cảm quần chúng mãnh liệt, nhẹ nhàng phất tay xông lên mấy người đàn ông bên cạnh, rút ra đoản đao mang theo người, đột nhiên chém vào người Diệp Hào dẫn đầu gây rối, hét:

- Bọn mày ai dám vô lễ với lão đại, đừng trách bọn tao không khách sáo.

Diệp Hào không có đề phòng cánh tay bị chém máu tươi chảy ra, mấy bang chúng Phi Xa Đảng đỡ anh ta lên. Những người khác nhìn thấy hung hăn của mấy người đàn ông to lớn, thanh thế cũng dần ngừng lại.

Sở Thiên không nói gì, chằm chằm nhìn Phàm Gian. Phàm Gian biết Sở Thiên đang chờ biểu hiện tiếp theo của mình, dùng giọng nói vang dội áp đảo:

- Kẻ rút đao với anh em trong lòng nhất định không có tình cảm với anh em, người người có thể đánh chết.

Lời nói của Phàm Gian tựa hồ như thêm dầu vào lửa, bang chúng Phi Xa Đảng vốn không có đấu chí hoàn toàn tỉnh ngộ lại, lần lượt cầm cờ lê, côn thiết trong tay lên, xông tới mấy người đàn ông to lớn. Mấy người đàn ông to lớn tuy dũng mãnh nhưng hai quyền khó địch bốn tay. Sau khi đoản đao đâm bị thương máy tên bang chúng, thì bị gôn thiết, cờ lê đập ngã lên đất, thậm chí còn không kịp kêu rên, chân ngập trời đá lên.

Sở Thiên nhìn thấy Diệp Hào đang đau đớn mồ hôi chảy ra, tay bị chém trúng gần như vẫn không có dừng chảy máu, nhẹ nhàng đi lên trước cũng không đợi Diệp Lá nói, nâng cánh tay bị thương của anh ta lên, ở chỗ huyệt nhẹ nhành ấn xuống mấy cái. Diệp Hào nhanh chóng cảm thấy đau đớn giảm đi hơn phân nửa, Sở Thiên vẫn không có nói chuyện, giật mảnh vải trên người giúp Diệp Hào cẩn thận băng bó vết thương.

Hai tay của Sở Thiên đều dính máu tươi, nhưng không hề quan tâm lau lên người mình, liền sau đó mới nói:

- Bây giờ nghỉ ngơi một lát, đừng động đậy, để máu tuần hoàn ổn định sau đó hãy nói.

Diệp Hào cảm kích nhìn Sở Thiên, đặc biệt là lúc Sở Thiên lau máu lên người mình, trong lòng càng thêm cảm kích.

Phàm Gian tự nhiênchú ý tới tất cả việc làm của Sở Thiên, trong lòng thầm khen ngợi:

- Soái tài trăm năm.

Hoàng Thế Nhân lúc này đang lòng nóng như lửa nhìn bang chúng dần dần ép tới, ánh mắt đảo tròn chuyển động. Rốt cuộc là gặp qua người thế gian, dưới tình hình hỗn loạn như vậy, còn có thể trong cái khó ló cái khôn, quát:

- Tất cả dừng tay.

Mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng đều im lặng, nhìn chằm chằm Hoàng Thế Nhân, chỉ cần Hoàng Thế Nhân nói sai lời bọn họ sẽ xông lên liền cùng thu dọn gã. Dù sao hôm nay đã tạo phản tới mức này rồi, không cần quan tâm Hoàng Thế Nhân cũng đánh.

Hoàng Thế Nhân hắng giọng, bộ dạng đau lòng, hô:

- Tao phát hai trăm ngàn của Thiếu soái cho bọn mày là được chứ gì?

Mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng trước tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng, không ngờ Hoàng Thế Nhân sẽ nói ra lời nói này, địch ý dần giảm mấy phần.

Phàm Gian biết biểu hiện hôm nay của mình trực tiếp ảnh hưởng đến việc sau này là ăn ngon mặc đẹp hay là trôi dạt khắp nơi, tràn đầy dũng khí tiếp lời Hoàng Thế Nhân:

- Hôm nay ông dám đánh bị thương nhiều anh em như vậy, khó bảo đảm ông sẽ sau này không tính sổ bọn họ, tới lúc đó các anh em chết cũng không có chỗ giải oan. Hoàng Thế Nhân, nếu có thành ý, trước tiên phân rõ tất cả khoản mục cho các anh em, để các anh em mình lựa chọn ở hay là đi.

Mấy chục bang chúng Phi Xa Đảng bị Phàm Gian nhắc nhở, quay đầu nhìn anh em bị mấy người đàn ông to lớn chém bị thương. Đặc biệt là Diệp Hào, cả cánh tay cũng phun đầy máu, lại nghĩ tới lòng dạ âm hiểm của Hoàng Thế Nhân, đồng thanh hô lên:

- Đúng, phân phát tất cả tiền, chúng tôi muốn rút khỏi bang, rút khỏi bang.

Bang chúng Phi Xa Đảng bọn họ rút khỏi bang đối với Hoàng Thế Nhân mà nói là không sao cả, dù sao mấy năm nay đã kiếm được không ít tiền. Nhưng muốn phân phát số tiền này ra, lại là vạn lần không được, cái đó còn quan trọng hơn tính mạng của gã. Thế là không ngừng lui ra ngoài, con mắt đảo tròn, muốn tìm phương án giải quyết ổn thỏa, cho dù không nghĩ ra cũng phải bảo vệ tài sản tính mạnh của mình.

Phàm Gian rõ ràng đoán được ý của Hoàng Thế Nhân, hô lên:

- Hoàng Thế Nhân muốn bỏ chạy, mọi người nhanh bắt lấy ông ta, bằng không sẽ không có tiền.

Bang chúng Phi Xa Đảng nghe thấy Hoàng Thế Nhân muốn chạy cũng không lo thật giả, như ong vỡ tổ đuổi tới.

Hoàng Thế Nhân đang lúc suy nghĩ nhìn thấy mọi người ép tới, vội cướp đường mà chạy. Tiếc rằng cơ thể sống an nhàn sung sướng luôn không nhanh nhẹn bằng các bang chúng mỗi ngày liều mạng. Chạy mười mấy bước, bang chúng Phi Xa Đảng càng ngày càng gần Hoàng Thế Nhân. Lúc nhìn thấy sắp bắt được Hoàng Thế Nhân, Hoàng Thế Nhân ầm một tiếng đụng mặt vào người cô gái đi đến

Hoàng Thế Nhân tức nước vỡ bờ cũng không quản cô gái xuất hiện lúc nào, rút đoản đao sau lưng, tay trái khống chế cổ cô gái, đoản đao áp lên ngực cô gái, lớn tiếng hét một tiếng:

- Không được qua đây, bằng không tao giết cô ta.

Bang chúng Phi Xa Đảng lần lượt đều ngơ ngẩn, Hoàng Thế Nhân làm sao dùng cô gái không quen biết để muốn khống chế bọn họ chứ?

Sở Thiên đang ngồi trên đấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy dung nhan của cô gái, sắc mặt hơi biến, hô:

- Tất cả lui xuống!

Cùng lúc đó Thiên Dưỡng Sinh đã chuyển động thân hình mấy cái đã chặn ngang trước mặt bang chúng Phi Xa Đảng, lanh lùng chăm chú nhìn cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook