Chương 702: Khách không mời mà đến
Nhất Khởi Thành Công
09/05/2014
Qua vài lần tiếp xúc, Liệt Dực cũng đã phần nào hiểu được tính tình của Sở Thiên.
Tuy rằng cuộc quyết chiến ở Hàng Châu và sự việc ở Trịnh Châu đều cho thấy Sở Thiên làm việc rất quyết đoán và hung ác, nhưng đó cũng là dựa trên quyền lực tồn tại của hai bang, bí mật cũng đáng để đổi lấy nhiệt huyết của nam nhi, như câu nói cũ kia, người trong giang hồ không thể tự mình quyết định được (nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ),
Vì thế Liệt Dực cười, bước lên trước nửa bước trấn an:
- Có một kẻ thù như anh, Đường Môn xem như là điều may lớn trong cơn bất hạnh rồi, về phần tôi, hướng đi sau này thì không cần phải lo lắng quá, chỉ cần tôi không giết người của Đường Môn, tôi sẽ không ngại cùng anh nam chinh bắc chiến. Dù sao thì mạng của tôi đã là của anh rồi.
Sở Thiên cười thoải mái, tiến lên ôm chặt anh ta, cảm kích nói:
- Chỉ cần anh không suy sụp tinh thần là tốt rồi, điều ta sợ nhất là hủy hoại đao khách đỉnh cấp như anh, bất luận là đối thủ hay là bạn bè, ta đều thấy áy náy; anh yên tâm, thiên hạ lớn như thế này, đao của anh không nhất định chỉ ra sức uống máu của bang chúng Đường Môn đâu.
Liệt Dực chân thành gật đầu.
Buổi chiều đấy, hai người uống hồng trà, còn Khả Nhi thì làm điểm tâm, họ từ từ nói chuyện với nhau dưới ánh nắng ôn hòa, ngày xưa là kẻ thù, nay lại trò chuyện vui vẻ với nhau, quan trọng hơn là, hai người đã bớt đi những trận chiến sống chết không hiểu nhau, tận sâu đáy lòng Sở Thiên không khỏi có chút cảm kích mạng sống của Đường Thiên Ngạo.
Khả Nhi thì lại ngồi ở trên xô-pha lau súng của mình, còn có đao của cô. Chạng vạng tối, điện thoại của Sở Thiên lại reo lên, nhận điện thoại xong Sở Thiên liền cười nói với Liệt dực:
- Ở trong này buồn bực cả ngày rồi, tối nay ta sẽ dẫn anh đi ra ngoài một chút, tiện thể có món quà tặng cho anh, ta nghĩ, anh nhất định sẽ rất thích.
Liệt Dực có chút kinh ngạc, không khỏi hỏi:
- Quà gì vậy?
Sở Thiên không trả lời ngay, cười huyền bí nói:
- Đi thì sẽ biết, tiện ở bên ngoài ăn luôn, đỡ cho Khả Nhi phải xuống bếp nữa. Cảnh sát Hồng Kông bây giờ đang bận xử lý việc Park Dong Huan bị rơi xuống biển, sẽ không có ai để ý tới việc hỗ trợ truy tìm Macao nữa, ta và anh có thể đường hoàng đi trên đường.
Đèn mới lên, quán ăn Lão mập.
Đẩy cửa phòng trong cùng ra, Sở Thiên nhìn thấy Phì Ba đã sớm đợi ở đây lâu rồi, thân hình to béo của gã trông giống như tượng Phật Di Lạc ngồi ngay ngắn, hơn mười món ngon được đặt ra trước mặt, hai gã đại hán cung kính đứng phía sau, lưng áo đều phình lên có hàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám người Sở Thiên đi đến.
Sự yên tĩnh ban đầu của Phì Ba khi nhìn thấy Sở Thiên, bỗng nhiên toàn thân linh động đứng lên, giống như chiếc chảo mỡ nhỏ yên tĩnh bỗng nhỏ mấy giọt nước vào vậy, khuôn mặt cười tươi, thân vừa động thì đã nghe tiếng cười nói:
- Thiếu soái mạnh khỏe chứ? Lâu rồi không gặp, thần thái vẫn sáng láng như trước, có thể thấy được không giống người phàm. Mời ngồi.
Phì Ba nói liên tục, cực nhanh với chiếc ghế dựa đưa cho Sở Thiên, Sở Thiên dẫn Liệt Dực và Khả Nhi đến ngồi, sau đó lấy giấy ăn ở mặt bàn lau sạch hai tay, sau khi ra hiệu cho Phì Ba ngồi xuống, hỏi:
- Ta bảo anh tìm đồ, có mang đến đây không?
Phì Ba gật đầu, lôi chiếc vali nhỏ từ gầm bàn ra, sau đó đi đến phía trước Sở Thiên mở ra, bên trong không phải bột trắng, tiền bạc mà là một con dao xấu xí, chính xác mà nói, là một thanh Đường đao, Liệt Dực nhìn thấy rất ngạc nhiên, vui mừng như điên, đứng dậy cầm lên, kích động giống như lâu rồi mới được gặp lại lão bằng hữu vậy.
Lúc sau Liệt Dực hỏi:
- Làm sao mà anh tìm được nó vậy?
Trước Liệt Dực đã dùng cây đao này giết chết Diệp Độc Túy, bị cảnh sát trang bị vũ khí bắt giữ, không chỉ có mình bị bắt vào nhà giam mà Đường đao cũng bị coi là công cụ phạm tội được lưu trữ. Anh ta còn cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại Đường đao nữa, không ngờ tối nay nó lại thần kì hiện ra trước mắt, làm sao mà không bị kích động chứ?
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên đáp:
- Bị cảnh sát cầm đi rồi, tự nhiên là lấy từ cảnh sát, ta biết thanh đao này đối với cảnh sát mà nói nó thậm chí còn không bằng con dao làm bếp, nhưng với anh nó lại mang ý nghĩa trọng đại cho nên ta mới nhờ Phì Ba thông qua mối quan hệ giúp anh tìm về, cũng coi như là sứ mệnh đi.
Liệt Dực thở dài, trịnh trọng gật đầu:
- Cảm ơn Thiếu Soái!
Sở Thiên khua tay cho Phì Ba ngồi xuống, sau đó rót trà cho gã, bình tĩnh nói:
- Phì Ba, lần này anh làm việc không tồi, không uổng công ta cứu anh từ tay Diệp Gia, hôm nay anh từ Macao đến, tình hình ở bên đó thế nào rồi? Có phải cảnh sát đầy đường tìm bọn ta không?
Lúc trước không phải anh bức bách ta bán đứng Diệp Gia mới khiến cho ta và Chúc Phấn Tư chút nữa thì bị diệt khẩu rồi sao! Trong lòng Phì Ba cười đau khổ nhưng biểu hiện ngoài mặt lại rất cung kính, ngoại trừ biết bản thân mình chọc không nổi vị bá chủ này, cũng biết rằng Liệt Dực bên cạnh hắn là người đã giết hại bảy mươi người nhà Diệp Gia, bản thân mình phải thành thật thôi.
Nghĩ tới đây, Phì Ba gật đầu đáp:
- Đúng vậy, cảnh sát đã ra lệnh truy nã, nhưng trong đó chỉ có ảnh của Liệt Dực với tên người Nga, về phần Thiếu Soái thì không có gì cả, tin tức bên cảnh sát nói rằng đây không phải là vụ cướp xe chở tù mà là cảnh ngục sơ sẩy làm lật xe khiến phạm nhân chạy trốn.
Sở Thiên có chút kinh ngạc, lập tức hiểu ra cảnh sát Macao không muốn để lộ ra sự tình, sự việc của Diệp Gia đã khiến cho lòng người bàng hoàng rồi, nếu để cho dân chúng Macao biết có người cướp ngục thì e rằng khủng hoảng sẽ càng lan tràn, điều này càng làm cho phía cảnh sát có thêm áp lực, bởi vậy thà rằng sơ sẩy khiến phạm nhân bỏ trốn vẫn tốt hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Thiên thở phào, vốn cho rằng cảnh sát Macao cho mình vào danh sách truy nã cơ, vậy phải phiền đến lão Tô xuống núi chút rồi, kết quả bây giờ lại đánh tan mọi nỗi lo của bản thân. Sở Thiên cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Phì Ba, ngày mai anh đi tìm người của Diệp Gia.
Phì Ba giật mình hỏi:
- Tìm người của Diệp Gia?
Sở Thiên nhẹ chuyển động chén trà, sát khí theo nước trà gợn sóng dần tản ra, nói:
- Đúng, anh tìm chủ quản của Diệp Gia truyền lời nói cho họ biết, nếu trong ba ngày mà không rời khỏi Macao thì sau này người nhà Diệp Gia không cần phải rời khỏi Macao nữa, ta sẽ đem bọn họ chôn trong đất vàng ấy.
Phì Ba nuốt nước bọt, đúng như tưởng tưởng của mình, Sở Thiên sẽ không bỏ qua cho người nhà Diệp Gia, ít nhất là không cho bọn họ ở Macao nữa, thủ đoạn của tên tiểu tử này đã biểu hiện ra từ lúc hắn dùng súng nhắm vào mình vì thế không dám chậm trễ trả lời:
- Thiếu Soái yên tâm, tôi cam đoan ngày mai sẽ đem lời chuyển đến bọn họ!
Sở Thiên không chút để ý gật đầu, móc lấy một tờ chi phiếu đưa cho Phì Ba và nói:
- Đây là tám triệu, không phải để cho anh ăn chơi đàm tiếu mà là ta muốn anh dùng tám triệu này để tuyển quân mua ngựa, cho anh thời gian là ba tháng, dọn sạch những hắc bang ở Macao, anh có lòng tin làm được không?
Đây chính là lời phát ngôn của người làm Soái Quân, Phì Ba vừa hưng phấn vừa lo sợ, hưng phấn là do mình dựa vào được cây to Sở Thiên, địa vị và thế lực ở Macao sau này sẽ như mặt trời ban trưa vậy, lo sợ là vì nếu như trong thời gian đấy bản thân không thể dọn sạch những hắc bang thì Sở Thiên liệu sẽ ra tay giết mình không nữa.
Sở Thiên biết gã lo lắng về điều gì, cười nụ cười hứa hẹn nói:
- Chẳng lẽ cơ hội tốt như vậy mà không dám sao? Hơn nữa anh không bán mạng thay ta, tin rằng không ít các hắc bang ở Macao nguyện vì Soái Quân đấu tranh, đến khi đấy, Phì Ba anh cũng trở thành bọ ngựa bị nghiền nát rồi, hoặc tham sống sợ chết rời xa Macao.
Mí mắt Phì Ba chớp chớp, cắn răng nói:
- Được, tôi chấp nhận!
Sở Thiên lại rót trà cho gã, nói trấn an:
- Anh cũng không cần phải lo lắng không làm gì được những bang phái khác, ta sẽ không để một mình anh chiến đấu đâu, qua ít hôm ta sẽ phái người qua Macao giúp anh, huynh đệ Soái Quân ai cũng mạnh mẽ dũng cảm, ta không tin Macao nhỏ bé kia lại có người có thể chống cự Soái Quân tinh nhuệ.
Phì Ba mừng rỡ, sau có lá chắn là tốt rồi.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, còn có tiếng kèm theo:
- Thức ăn đến!
Phì Bà có chút kinh ngạc, phất tay cho hai tên thuộc hạ đi xem, tự sờ đầu mình nói:
- Đồ ăn đều đã lên rồi, ai còn quấy rầy nữa đây?
Tên thanh niên trai tráng vừa mới kéo mở cửa đi ở phía trước, còn chưa nhìn rõ có người đến, đã thấy hai nắm tay đang từ nhỏ biến thành to, tốc độ cực nhanh, căn bản tránh không kịp, tiếp theo, với cái đầu bị thanh chùy đập mạnh vào, bọn họ nhìn thấy hàng vạn ngôi sao nhỏ bay bay, sau đó bị một lực mạnh kéo đi.
Gã ta như một khúc cây đá lăn ầm ầm hướng xuống sườn vách tường ngã xuống đất, tên thứ hai cũng trong nháy mắt đó, đầu bị kéo mạnh lên, mắt nhìn chằm chằm vào khuỷu tay của đối phương, đụng trúng vào ngực của mình, xương sườn gãy ra giòn tan, gã bay từ cửa trở lại, đập vào bàn đầy thức ăn.
Một giây sau, bốn người nhảy vào trong phòng.
Sở Thiên uống trà, điềm tĩnh nói:
- Giết!
Tuy rằng cuộc quyết chiến ở Hàng Châu và sự việc ở Trịnh Châu đều cho thấy Sở Thiên làm việc rất quyết đoán và hung ác, nhưng đó cũng là dựa trên quyền lực tồn tại của hai bang, bí mật cũng đáng để đổi lấy nhiệt huyết của nam nhi, như câu nói cũ kia, người trong giang hồ không thể tự mình quyết định được (nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ),
Vì thế Liệt Dực cười, bước lên trước nửa bước trấn an:
- Có một kẻ thù như anh, Đường Môn xem như là điều may lớn trong cơn bất hạnh rồi, về phần tôi, hướng đi sau này thì không cần phải lo lắng quá, chỉ cần tôi không giết người của Đường Môn, tôi sẽ không ngại cùng anh nam chinh bắc chiến. Dù sao thì mạng của tôi đã là của anh rồi.
Sở Thiên cười thoải mái, tiến lên ôm chặt anh ta, cảm kích nói:
- Chỉ cần anh không suy sụp tinh thần là tốt rồi, điều ta sợ nhất là hủy hoại đao khách đỉnh cấp như anh, bất luận là đối thủ hay là bạn bè, ta đều thấy áy náy; anh yên tâm, thiên hạ lớn như thế này, đao của anh không nhất định chỉ ra sức uống máu của bang chúng Đường Môn đâu.
Liệt Dực chân thành gật đầu.
Buổi chiều đấy, hai người uống hồng trà, còn Khả Nhi thì làm điểm tâm, họ từ từ nói chuyện với nhau dưới ánh nắng ôn hòa, ngày xưa là kẻ thù, nay lại trò chuyện vui vẻ với nhau, quan trọng hơn là, hai người đã bớt đi những trận chiến sống chết không hiểu nhau, tận sâu đáy lòng Sở Thiên không khỏi có chút cảm kích mạng sống của Đường Thiên Ngạo.
Khả Nhi thì lại ngồi ở trên xô-pha lau súng của mình, còn có đao của cô. Chạng vạng tối, điện thoại của Sở Thiên lại reo lên, nhận điện thoại xong Sở Thiên liền cười nói với Liệt dực:
- Ở trong này buồn bực cả ngày rồi, tối nay ta sẽ dẫn anh đi ra ngoài một chút, tiện thể có món quà tặng cho anh, ta nghĩ, anh nhất định sẽ rất thích.
Liệt Dực có chút kinh ngạc, không khỏi hỏi:
- Quà gì vậy?
Sở Thiên không trả lời ngay, cười huyền bí nói:
- Đi thì sẽ biết, tiện ở bên ngoài ăn luôn, đỡ cho Khả Nhi phải xuống bếp nữa. Cảnh sát Hồng Kông bây giờ đang bận xử lý việc Park Dong Huan bị rơi xuống biển, sẽ không có ai để ý tới việc hỗ trợ truy tìm Macao nữa, ta và anh có thể đường hoàng đi trên đường.
Đèn mới lên, quán ăn Lão mập.
Đẩy cửa phòng trong cùng ra, Sở Thiên nhìn thấy Phì Ba đã sớm đợi ở đây lâu rồi, thân hình to béo của gã trông giống như tượng Phật Di Lạc ngồi ngay ngắn, hơn mười món ngon được đặt ra trước mặt, hai gã đại hán cung kính đứng phía sau, lưng áo đều phình lên có hàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám người Sở Thiên đi đến.
Sự yên tĩnh ban đầu của Phì Ba khi nhìn thấy Sở Thiên, bỗng nhiên toàn thân linh động đứng lên, giống như chiếc chảo mỡ nhỏ yên tĩnh bỗng nhỏ mấy giọt nước vào vậy, khuôn mặt cười tươi, thân vừa động thì đã nghe tiếng cười nói:
- Thiếu soái mạnh khỏe chứ? Lâu rồi không gặp, thần thái vẫn sáng láng như trước, có thể thấy được không giống người phàm. Mời ngồi.
Phì Ba nói liên tục, cực nhanh với chiếc ghế dựa đưa cho Sở Thiên, Sở Thiên dẫn Liệt Dực và Khả Nhi đến ngồi, sau đó lấy giấy ăn ở mặt bàn lau sạch hai tay, sau khi ra hiệu cho Phì Ba ngồi xuống, hỏi:
- Ta bảo anh tìm đồ, có mang đến đây không?
Phì Ba gật đầu, lôi chiếc vali nhỏ từ gầm bàn ra, sau đó đi đến phía trước Sở Thiên mở ra, bên trong không phải bột trắng, tiền bạc mà là một con dao xấu xí, chính xác mà nói, là một thanh Đường đao, Liệt Dực nhìn thấy rất ngạc nhiên, vui mừng như điên, đứng dậy cầm lên, kích động giống như lâu rồi mới được gặp lại lão bằng hữu vậy.
Lúc sau Liệt Dực hỏi:
- Làm sao mà anh tìm được nó vậy?
Trước Liệt Dực đã dùng cây đao này giết chết Diệp Độc Túy, bị cảnh sát trang bị vũ khí bắt giữ, không chỉ có mình bị bắt vào nhà giam mà Đường đao cũng bị coi là công cụ phạm tội được lưu trữ. Anh ta còn cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại Đường đao nữa, không ngờ tối nay nó lại thần kì hiện ra trước mắt, làm sao mà không bị kích động chứ?
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên đáp:
- Bị cảnh sát cầm đi rồi, tự nhiên là lấy từ cảnh sát, ta biết thanh đao này đối với cảnh sát mà nói nó thậm chí còn không bằng con dao làm bếp, nhưng với anh nó lại mang ý nghĩa trọng đại cho nên ta mới nhờ Phì Ba thông qua mối quan hệ giúp anh tìm về, cũng coi như là sứ mệnh đi.
Liệt Dực thở dài, trịnh trọng gật đầu:
- Cảm ơn Thiếu Soái!
Sở Thiên khua tay cho Phì Ba ngồi xuống, sau đó rót trà cho gã, bình tĩnh nói:
- Phì Ba, lần này anh làm việc không tồi, không uổng công ta cứu anh từ tay Diệp Gia, hôm nay anh từ Macao đến, tình hình ở bên đó thế nào rồi? Có phải cảnh sát đầy đường tìm bọn ta không?
Lúc trước không phải anh bức bách ta bán đứng Diệp Gia mới khiến cho ta và Chúc Phấn Tư chút nữa thì bị diệt khẩu rồi sao! Trong lòng Phì Ba cười đau khổ nhưng biểu hiện ngoài mặt lại rất cung kính, ngoại trừ biết bản thân mình chọc không nổi vị bá chủ này, cũng biết rằng Liệt Dực bên cạnh hắn là người đã giết hại bảy mươi người nhà Diệp Gia, bản thân mình phải thành thật thôi.
Nghĩ tới đây, Phì Ba gật đầu đáp:
- Đúng vậy, cảnh sát đã ra lệnh truy nã, nhưng trong đó chỉ có ảnh của Liệt Dực với tên người Nga, về phần Thiếu Soái thì không có gì cả, tin tức bên cảnh sát nói rằng đây không phải là vụ cướp xe chở tù mà là cảnh ngục sơ sẩy làm lật xe khiến phạm nhân chạy trốn.
Sở Thiên có chút kinh ngạc, lập tức hiểu ra cảnh sát Macao không muốn để lộ ra sự tình, sự việc của Diệp Gia đã khiến cho lòng người bàng hoàng rồi, nếu để cho dân chúng Macao biết có người cướp ngục thì e rằng khủng hoảng sẽ càng lan tràn, điều này càng làm cho phía cảnh sát có thêm áp lực, bởi vậy thà rằng sơ sẩy khiến phạm nhân bỏ trốn vẫn tốt hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Thiên thở phào, vốn cho rằng cảnh sát Macao cho mình vào danh sách truy nã cơ, vậy phải phiền đến lão Tô xuống núi chút rồi, kết quả bây giờ lại đánh tan mọi nỗi lo của bản thân. Sở Thiên cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Phì Ba, ngày mai anh đi tìm người của Diệp Gia.
Phì Ba giật mình hỏi:
- Tìm người của Diệp Gia?
Sở Thiên nhẹ chuyển động chén trà, sát khí theo nước trà gợn sóng dần tản ra, nói:
- Đúng, anh tìm chủ quản của Diệp Gia truyền lời nói cho họ biết, nếu trong ba ngày mà không rời khỏi Macao thì sau này người nhà Diệp Gia không cần phải rời khỏi Macao nữa, ta sẽ đem bọn họ chôn trong đất vàng ấy.
Phì Ba nuốt nước bọt, đúng như tưởng tưởng của mình, Sở Thiên sẽ không bỏ qua cho người nhà Diệp Gia, ít nhất là không cho bọn họ ở Macao nữa, thủ đoạn của tên tiểu tử này đã biểu hiện ra từ lúc hắn dùng súng nhắm vào mình vì thế không dám chậm trễ trả lời:
- Thiếu Soái yên tâm, tôi cam đoan ngày mai sẽ đem lời chuyển đến bọn họ!
Sở Thiên không chút để ý gật đầu, móc lấy một tờ chi phiếu đưa cho Phì Ba và nói:
- Đây là tám triệu, không phải để cho anh ăn chơi đàm tiếu mà là ta muốn anh dùng tám triệu này để tuyển quân mua ngựa, cho anh thời gian là ba tháng, dọn sạch những hắc bang ở Macao, anh có lòng tin làm được không?
Đây chính là lời phát ngôn của người làm Soái Quân, Phì Ba vừa hưng phấn vừa lo sợ, hưng phấn là do mình dựa vào được cây to Sở Thiên, địa vị và thế lực ở Macao sau này sẽ như mặt trời ban trưa vậy, lo sợ là vì nếu như trong thời gian đấy bản thân không thể dọn sạch những hắc bang thì Sở Thiên liệu sẽ ra tay giết mình không nữa.
Sở Thiên biết gã lo lắng về điều gì, cười nụ cười hứa hẹn nói:
- Chẳng lẽ cơ hội tốt như vậy mà không dám sao? Hơn nữa anh không bán mạng thay ta, tin rằng không ít các hắc bang ở Macao nguyện vì Soái Quân đấu tranh, đến khi đấy, Phì Ba anh cũng trở thành bọ ngựa bị nghiền nát rồi, hoặc tham sống sợ chết rời xa Macao.
Mí mắt Phì Ba chớp chớp, cắn răng nói:
- Được, tôi chấp nhận!
Sở Thiên lại rót trà cho gã, nói trấn an:
- Anh cũng không cần phải lo lắng không làm gì được những bang phái khác, ta sẽ không để một mình anh chiến đấu đâu, qua ít hôm ta sẽ phái người qua Macao giúp anh, huynh đệ Soái Quân ai cũng mạnh mẽ dũng cảm, ta không tin Macao nhỏ bé kia lại có người có thể chống cự Soái Quân tinh nhuệ.
Phì Ba mừng rỡ, sau có lá chắn là tốt rồi.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, còn có tiếng kèm theo:
- Thức ăn đến!
Phì Bà có chút kinh ngạc, phất tay cho hai tên thuộc hạ đi xem, tự sờ đầu mình nói:
- Đồ ăn đều đã lên rồi, ai còn quấy rầy nữa đây?
Tên thanh niên trai tráng vừa mới kéo mở cửa đi ở phía trước, còn chưa nhìn rõ có người đến, đã thấy hai nắm tay đang từ nhỏ biến thành to, tốc độ cực nhanh, căn bản tránh không kịp, tiếp theo, với cái đầu bị thanh chùy đập mạnh vào, bọn họ nhìn thấy hàng vạn ngôi sao nhỏ bay bay, sau đó bị một lực mạnh kéo đi.
Gã ta như một khúc cây đá lăn ầm ầm hướng xuống sườn vách tường ngã xuống đất, tên thứ hai cũng trong nháy mắt đó, đầu bị kéo mạnh lên, mắt nhìn chằm chằm vào khuỷu tay của đối phương, đụng trúng vào ngực của mình, xương sườn gãy ra giòn tan, gã bay từ cửa trở lại, đập vào bàn đầy thức ăn.
Một giây sau, bốn người nhảy vào trong phòng.
Sở Thiên uống trà, điềm tĩnh nói:
- Giết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.