Chương 83: Khách lạ đến quán gây rối
Nhất Khởi Thành Công
21/03/2013
Trời vừa tối, quán Vong Ưu có thêm nhiều người, chị Mị bận rộn túi tăm mặt mũi. Nhưng vì kiếm tiền, bận rộn mấy cũng vui vẻ. Sở Thiên đêm nay không đi ra ngoài, hắn nhớ tới cuộc nói chuyện lúc sáng, hắn không yên tâm chút nào. Dù sao, quán Vong Ưu ở ngoài sáng, bọn Hắc Tử ở trong tối, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng bị bọn hắn tính kế. Sở Thiên tự nhiên sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, làm sao có thể bởi vì mình mà hại chị Mị, hại quán Vong Ưu ?
Sở Thiên ở trong quán rượu Vong Ưu ngây ngốc một mình, cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng. Hắn cầm bình rượu đi lại trước cửa quán, bỗng có người vỗ vai hắn, nói:
- Sở huynh đệ, quả nhiên phong phạm vẫn như xưa, còn béo lên nữa, xem ra không còn có việc gì làm khó được nha...
Sở Thiên quay lại, nhận ra Thường ca, đánh giá gã một chút thấy gã mặt mày hồng hào, xem ra tại nhà khách Duyên Giang những ngày này ăn uống không tồi, chẳng qua lấy làm lạ là gã sao lại ở đây? Không phải đang bị ngồi tù ư? Thấy gã thảnh thơi như đi dạo phố vậy. Hắn khó hiểu hỏi:
- Thường ca, các anh như thế nào mà ra được? Chẳng lẽ lại là có người mở cửa mời các anh ra? Hoặc là vượt ngục?
Thường ca lộ ra vài phần xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói:
- Sở lão đệ, cậu đừng ăn nói lung tung vậy chứ, chúng ta lần này là danh chính ngôn thuận đi ra. Chúng ta vốn thời hạn thi hành án cũng sắp hết, tăng thêm việc lần này lão Thường lập công, biểu hiện hài lòng. Lâm Kiểm sát trưởng hướng lên trên xin giảm án, được chấp nhận, cho nên liền được ra trước vài ngày hóng gió. Mấy anh em khác hối hận không đưa ra yêu cầu giống ta, về sau tất cả đều nhao nhao mở miệng, nhưng cũng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, cho nên mấy người chúng ta đi ra, còn bọn hắn tiếp tục ngồi trong tù nuôi muỗi.
Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là Lâm Ngọc Thanh giúp bọn hắn cầu tình, trách không được có thể sớm tự do như thế. Lâm Ngọc Thanh phá án quả nhiên lợi hại, bằng cách giúp đỡ lão Thường ra ngoài, liền đổi lấy nhiều lời khai của đám phạm nhân, đoán chừng còn có thể mang tới thật nhiều tin tức quan trọng, thật sự tính toán tốt, khó trách có người vội vã điều Lâm Ngọc Thanh đi lên thủ đô nhậm chức, nếu không lại bị Lâm Ngọc Thanh âm thầm điều tra tiếp, không biết sẽ có bao nhiêu chuyện nữa vỡ lở, lúc đó thật khó vãn hồi lại được.
Sở Thiên quét mắt nhìn đám người Thường ca, thấy trong mắt bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Thường ca, dẫn các anh em tới đây uống chén rượu nhạt đi?
Thường ca lắc đầu, tràn đầy cảm xúc nói:
- Sở lão đệ, chúng ta mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy lệ khí, sao có thể đi vào đâu? Đây không phải là tìm xúi quẩy cho cậu sao?
Sở Thiên cười cười, thiện ý vỗ vỗ bả vai Thường ca, nói:
- Thường ca, anh là bạn tốt của tôi, đã là bạn, tôi đương nhiên sẽ không để ý đến cái gì xúi quẩy rồi, đi thôi, cho anh cùng các anh em nếm thử mùi vị của Trúc Diệp Thanh.
Thường ca nghe được lời Sở Thiên, hưng phấn hẳn, vui vẻ dị thường, không phải là vì có thể uống cái gì mà Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, mà là Sở Thiên đã đem mình làm bạn, vội mở miệng nói:
- Sở lão đệ, lão Thường tôi trước kia đắc tội với cậu, cậu không hận tôi, còn muốn làm bạn, tôi thật không biết nói gì? Về sau, người anh em có chuyện gì cần lão Thường ta giúp cứ mở miệng, dù cho có xông qua núi đao biển lửa, lão Thường ta cũng sẵn lòng.
Sở Thiên gật đầu, Thường ca quả nhiên tính tình hào sảng, so với mấy kẻ bên ngoài chính nhân quân tử kỳ thật một bụng đầy âm mưu quỷ kế như Lý Tử Phong không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Sở Thiên uống hết rượu trong bình, vẻ mặt tươi cười mang theo Thường ca mấy người đi vào trong quán. Chị Mị nhìn thấy đám Thường ca vẻ mặt sững sờ. Bọn chúng tại sao lại đến đây? Lập tức nhìn thấy Sở Thiên trên mặt biểu tình thân mật, biết rõ là bạn không phải địch rồi, vì vậy cười cười, thân thiết nói:
- Em dẫn bọn họ lên “Mộc Lan các” đi, chỗ đó rộng đủ sáu bảy người ngồi, chị sẽ gọi mấy cô gái mang cho các em mấy chai rượu, cùng với mấy món nhậu.
Chị Mị rất hào phóng, lại vô cùng tinh tế, hoàn toàn không dài dòng hỏi han, có lẽ đây chính là điểm hơn người của chị.
Sở Thiên cảm kích nhìn chị Mị, dẫn đám Thường ca đi vào 'Mộc Lan các”. Đám Thường ca cẩn thận từng li từng tí đi qua lối nhỏ, sợ đụng hư đồ vật trong quán, thần sắc hoàn toàn đã không hề còn chút bóng dáng phong cách bá đạo, bởi vì trong lòng Thường ca có thể cùng Sở Thiên làm bạn, có thể uống rượu Sở Thiên mời là đã đủ hài lòng. Mặt khác, gã ũng không muốn quay lại đường cũ, huống chi chính mình cùng Sở Thiên so bì thì cái gì cũng chẳng bằng.
Sở Thiên rót cho đám Thường ca rượu Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, đợi bọn họ từ từ thưởng thức. Hết một chén, mặt mũi tràn đầy say mê, Thường ca thật lòng tán thưởng:
- Ngày ngày có thể uống rượu ngon như thế, mạng ngắn vài năm cũng không sao cả nhỉ?
Một tên khác cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy, tôi đã đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm, uống rượu so với ta nước uống còn hơn, cũng chưa từng uống qua loại rượu làm say lòng người như thế!
Sở Thiên nghe thấy câu “đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm” liền giật mình, nhớ tới một việc, vội hỏi:
- Các anh em, tôi có một vấn đề muốn các vị chỉ dạy một chút.
Đám người Thường ca toàn bộ đặt chén rượu xuống, hiển nhiên đối với việc Sở Thiên có vấn đề muốn thỉnh giáo bọn hắn rất là hiếu kỳ, tất cả đồng thanh nói:
- Sở huynh đệ, cứ việc nói thẳng.
Sở Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Dùng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của các anh em, có phương pháp gì có thể làm một cái quán rượu bình thường đóng cửa, trong đó có lưu manh cùng cảnh sát tham gia.
Thường ca cười lớn, các anh em khác cũng cười rộ, Thường ca lên tiếng trước:
- Sở lão đệ, đó căn bản không phải việc gì khó, thậm chí có chút hạ lưu. Khiến một quán rượu bình thường đóng cửa, rất dễ dàng. Giả như chúng ta muốn làm quán Vong Ưu đóng cửa, mấy người chúng ta tới nơi này uống rượu gây sự, sau đó vụng trộm giấu tại đây một ít bạch phiến, súng ống... Rồi âm thầm thông báo cho cảnh sát bẩn đến điều tra, tìm ra mấy thứ phạm pháp đó. Quán rượu tất nhiên phải đóng cửa. Tuy nhiên, những thủ đoạn này chỉ có mấy tên côn đồ mới làm. Với cấp bậc của bọn ta, làm loại chuyện này sẽ chỉ khiến người khác chế nhạo.
Sở Thiên còn có chút nghi vấn, hỏi:
- Vậy truớc lúc cảnh sát tới, tìm được mấy món đồ kia rồi vứt đi là được à?
Thường ca cười cười, đem kinh nghiệm trước kia lăn lộn giang hồ nói ra:
- Dù cho cậu biết những tên côn đồ có khả năng muốn vu oan hãm hại, nhưng chúng sẽ gây chuyện, dời sự chú ý của mọi người, khiến cậu không cách nào tìm ra nơi bọn chúng giấu hàng cấm ở đâu, đợi khi cảnh sát vừa đến, bọn chúng thay đổi họng súng làm chứng, như vậy các quán rượu bình thường căn bản vô lực chống đỡ.
Sở Thiên bừng tỉnh, trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn đều trở nên rõ ràng, đoán chừng thím thu mua Hắc Tử cũng biết sử dụng loại thủ đoạn này. Tuy hạ lưu một chút, nhưng rất hữu dụng, may mà mình đã có một lão tổ tông chỉ giáo.
Thường ca nhìn Sở Thiên, biết rõ Sở Thiên sẽ không vô cớ hỏi vấn đề này, nói:
- Sở lão đệ, có phải có người muốn hãm hại quán Vong Ưu, nói cho lão Thường, tôi đem mấy tên khốn khiếp kia chém chết.
Thường ca bản sắc anh hùng vốn có đã trở lại.
Sở Thiên cười cười, đã biết rõ thủ đoạn của đối phương vậy đối phó dễ dàng hơn nhiều rồi
Đúng lúc này, chị Mị đi tới, loạn như cào cào nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, ra ngoài giúp chị một chút. Tại “Thiên Nhai các” không biết từ đâu tới đây bốn tên người N. (tác giả ghi rõ tên nước, nhưng em mạn phép viết tắt, tránh động chạm chính trị, các bác hiểu ngầm vậy nhé, em cám ơn – thánh cô) tỏ vẻ bất mãn với rượu của chúng ta, còn đánh hai nhân viên phục vụ, lại còn nói muốn có mấy tiếp viên xinh đẹp đến tiếp khách. Chị nghe thấy mấy cô gái rất lo lắng, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, không dám một mình đi tới, cho nên muốn em tới xem thế nào.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn mấy người Thường ca, nói:
- Thường ca, mới vừa có chuyện xảy ra, các anh em có thể cùng tôi đi xem một chút không.
Thường ca nghe thấy có người tới gây chuyện, đã rất khó chịu, hơn nữa lại là người N. càng đổ dầu thêm dầu vào lửa, nghe được Sở Thiên muốn nhờ bọn hắn cùng đi, lập tức đứng dậy cuốn tay áo, đi theo Sở Thiên, mặt đằng đằng sát khí hướng về 'Thiên Nhai các'. Bọn họ mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy khí chất thô bạo, hung ác. Đập mấy thằng thích gây chuyện này sống dở chết dở là chuyện thường, cùng lắm là lại vào tù ngồi bóc lịch, ra ngoài mấy ngày coi như là đi hóng mát.
Sở Thiên vừa bước vào “Thiên Nhai các”, một cái bình nhỏ liền bay tới, Sở Thiên tiện tay đỡ lấy, quét mắt trong phòng, chỉ thấy trên mặt đất chén, đĩa, chai lọ bừa bộn. Hai nhân viên của quán kêu rên không dậy nổi, nằm trên mặt đất, xem ra bốn tên người N. quốc ra tay rất nặng. Sở Thiên cực kỳ tức giận đưa cái chai cho chị Mị, lạnh lùng nhìn bọn chúng. Một tên trong số đó dùng tiếng Trung lưu loát tức giận mắng:
- Các ngươi toàn đồ bỏ đi, các ngươi mang rượu tốt nhất ra đây, tìm mấy Hoa cô nương xinh đẹp tới. Các ngươi tìm khắp mấy loại rượu vớ vẩn, còn không bằng chúng ta tự lấy, nhanh mang lên, chúng ta cần mấy Hoa cô nương bồi rượu, không chúng ta hủy quán.
Sở Thiên vung tay lên, Thường ca mấy huynh đệ đỡ hai nhân viên đi ra ngoài. Tên đeo mắt kính người N. còn cười:
- Một đám đồ bỏ đi, còn muốn động thủ với chúng ta, ta cho các ngươi biết rõ cái gì là cao thủ Đông Doanh.
Đột nhiên hắn nhìn thấy chị Mị , lập tức cười dùng tiếng bản quốc nói chuyện với tên bên cạnh, sau đó hài lòng cười, y chỉ vào chị Mị nói:
- Hay lắm, Hoa cô nương phải xinh đẹp như vậy, cô em mau tới đây ngồi, ta là Kimura, ta rất ưa thích văn hóa Trung Quốc, cũng rất ưa thích các cô nương Trung Quốc xinh đẹp, nhanh, tới đây ngồi.
Sở Thiên lắc mình, chắn trước chị Mị, không ai biết hắn di động như thế nào, Kimura lập tức trong mắt bắn ra quang mang. Gã biết rõ đã găpj cao thủ, nhưng không thèm để ý chút nào, gã - Kimura tập võ 4 - 5 năm, chẳng lẽ không bằng tên vắt mũi chưa sạch kia sao? Gã quét mắt nhìn Sở Thiên vài lần, khinh thường nói:
- Anh bạn, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của chúng ta, hoặc là đem Hoa cô nương giao ra đây, hoặc là kêu chủ của các ngươi đến.
Sở Thiên ở trong quán rượu Vong Ưu ngây ngốc một mình, cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng. Hắn cầm bình rượu đi lại trước cửa quán, bỗng có người vỗ vai hắn, nói:
- Sở huynh đệ, quả nhiên phong phạm vẫn như xưa, còn béo lên nữa, xem ra không còn có việc gì làm khó được nha...
Sở Thiên quay lại, nhận ra Thường ca, đánh giá gã một chút thấy gã mặt mày hồng hào, xem ra tại nhà khách Duyên Giang những ngày này ăn uống không tồi, chẳng qua lấy làm lạ là gã sao lại ở đây? Không phải đang bị ngồi tù ư? Thấy gã thảnh thơi như đi dạo phố vậy. Hắn khó hiểu hỏi:
- Thường ca, các anh như thế nào mà ra được? Chẳng lẽ lại là có người mở cửa mời các anh ra? Hoặc là vượt ngục?
Thường ca lộ ra vài phần xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói:
- Sở lão đệ, cậu đừng ăn nói lung tung vậy chứ, chúng ta lần này là danh chính ngôn thuận đi ra. Chúng ta vốn thời hạn thi hành án cũng sắp hết, tăng thêm việc lần này lão Thường lập công, biểu hiện hài lòng. Lâm Kiểm sát trưởng hướng lên trên xin giảm án, được chấp nhận, cho nên liền được ra trước vài ngày hóng gió. Mấy anh em khác hối hận không đưa ra yêu cầu giống ta, về sau tất cả đều nhao nhao mở miệng, nhưng cũng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, cho nên mấy người chúng ta đi ra, còn bọn hắn tiếp tục ngồi trong tù nuôi muỗi.
Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là Lâm Ngọc Thanh giúp bọn hắn cầu tình, trách không được có thể sớm tự do như thế. Lâm Ngọc Thanh phá án quả nhiên lợi hại, bằng cách giúp đỡ lão Thường ra ngoài, liền đổi lấy nhiều lời khai của đám phạm nhân, đoán chừng còn có thể mang tới thật nhiều tin tức quan trọng, thật sự tính toán tốt, khó trách có người vội vã điều Lâm Ngọc Thanh đi lên thủ đô nhậm chức, nếu không lại bị Lâm Ngọc Thanh âm thầm điều tra tiếp, không biết sẽ có bao nhiêu chuyện nữa vỡ lở, lúc đó thật khó vãn hồi lại được.
Sở Thiên quét mắt nhìn đám người Thường ca, thấy trong mắt bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Thường ca, dẫn các anh em tới đây uống chén rượu nhạt đi?
Thường ca lắc đầu, tràn đầy cảm xúc nói:
- Sở lão đệ, chúng ta mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy lệ khí, sao có thể đi vào đâu? Đây không phải là tìm xúi quẩy cho cậu sao?
Sở Thiên cười cười, thiện ý vỗ vỗ bả vai Thường ca, nói:
- Thường ca, anh là bạn tốt của tôi, đã là bạn, tôi đương nhiên sẽ không để ý đến cái gì xúi quẩy rồi, đi thôi, cho anh cùng các anh em nếm thử mùi vị của Trúc Diệp Thanh.
Thường ca nghe được lời Sở Thiên, hưng phấn hẳn, vui vẻ dị thường, không phải là vì có thể uống cái gì mà Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, mà là Sở Thiên đã đem mình làm bạn, vội mở miệng nói:
- Sở lão đệ, lão Thường tôi trước kia đắc tội với cậu, cậu không hận tôi, còn muốn làm bạn, tôi thật không biết nói gì? Về sau, người anh em có chuyện gì cần lão Thường ta giúp cứ mở miệng, dù cho có xông qua núi đao biển lửa, lão Thường ta cũng sẵn lòng.
Sở Thiên gật đầu, Thường ca quả nhiên tính tình hào sảng, so với mấy kẻ bên ngoài chính nhân quân tử kỳ thật một bụng đầy âm mưu quỷ kế như Lý Tử Phong không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Sở Thiên uống hết rượu trong bình, vẻ mặt tươi cười mang theo Thường ca mấy người đi vào trong quán. Chị Mị nhìn thấy đám Thường ca vẻ mặt sững sờ. Bọn chúng tại sao lại đến đây? Lập tức nhìn thấy Sở Thiên trên mặt biểu tình thân mật, biết rõ là bạn không phải địch rồi, vì vậy cười cười, thân thiết nói:
- Em dẫn bọn họ lên “Mộc Lan các” đi, chỗ đó rộng đủ sáu bảy người ngồi, chị sẽ gọi mấy cô gái mang cho các em mấy chai rượu, cùng với mấy món nhậu.
Chị Mị rất hào phóng, lại vô cùng tinh tế, hoàn toàn không dài dòng hỏi han, có lẽ đây chính là điểm hơn người của chị.
Sở Thiên cảm kích nhìn chị Mị, dẫn đám Thường ca đi vào 'Mộc Lan các”. Đám Thường ca cẩn thận từng li từng tí đi qua lối nhỏ, sợ đụng hư đồ vật trong quán, thần sắc hoàn toàn đã không hề còn chút bóng dáng phong cách bá đạo, bởi vì trong lòng Thường ca có thể cùng Sở Thiên làm bạn, có thể uống rượu Sở Thiên mời là đã đủ hài lòng. Mặt khác, gã ũng không muốn quay lại đường cũ, huống chi chính mình cùng Sở Thiên so bì thì cái gì cũng chẳng bằng.
Sở Thiên rót cho đám Thường ca rượu Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, đợi bọn họ từ từ thưởng thức. Hết một chén, mặt mũi tràn đầy say mê, Thường ca thật lòng tán thưởng:
- Ngày ngày có thể uống rượu ngon như thế, mạng ngắn vài năm cũng không sao cả nhỉ?
Một tên khác cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy, tôi đã đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm, uống rượu so với ta nước uống còn hơn, cũng chưa từng uống qua loại rượu làm say lòng người như thế!
Sở Thiên nghe thấy câu “đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm” liền giật mình, nhớ tới một việc, vội hỏi:
- Các anh em, tôi có một vấn đề muốn các vị chỉ dạy một chút.
Đám người Thường ca toàn bộ đặt chén rượu xuống, hiển nhiên đối với việc Sở Thiên có vấn đề muốn thỉnh giáo bọn hắn rất là hiếu kỳ, tất cả đồng thanh nói:
- Sở huynh đệ, cứ việc nói thẳng.
Sở Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Dùng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của các anh em, có phương pháp gì có thể làm một cái quán rượu bình thường đóng cửa, trong đó có lưu manh cùng cảnh sát tham gia.
Thường ca cười lớn, các anh em khác cũng cười rộ, Thường ca lên tiếng trước:
- Sở lão đệ, đó căn bản không phải việc gì khó, thậm chí có chút hạ lưu. Khiến một quán rượu bình thường đóng cửa, rất dễ dàng. Giả như chúng ta muốn làm quán Vong Ưu đóng cửa, mấy người chúng ta tới nơi này uống rượu gây sự, sau đó vụng trộm giấu tại đây một ít bạch phiến, súng ống... Rồi âm thầm thông báo cho cảnh sát bẩn đến điều tra, tìm ra mấy thứ phạm pháp đó. Quán rượu tất nhiên phải đóng cửa. Tuy nhiên, những thủ đoạn này chỉ có mấy tên côn đồ mới làm. Với cấp bậc của bọn ta, làm loại chuyện này sẽ chỉ khiến người khác chế nhạo.
Sở Thiên còn có chút nghi vấn, hỏi:
- Vậy truớc lúc cảnh sát tới, tìm được mấy món đồ kia rồi vứt đi là được à?
Thường ca cười cười, đem kinh nghiệm trước kia lăn lộn giang hồ nói ra:
- Dù cho cậu biết những tên côn đồ có khả năng muốn vu oan hãm hại, nhưng chúng sẽ gây chuyện, dời sự chú ý của mọi người, khiến cậu không cách nào tìm ra nơi bọn chúng giấu hàng cấm ở đâu, đợi khi cảnh sát vừa đến, bọn chúng thay đổi họng súng làm chứng, như vậy các quán rượu bình thường căn bản vô lực chống đỡ.
Sở Thiên bừng tỉnh, trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn đều trở nên rõ ràng, đoán chừng thím thu mua Hắc Tử cũng biết sử dụng loại thủ đoạn này. Tuy hạ lưu một chút, nhưng rất hữu dụng, may mà mình đã có một lão tổ tông chỉ giáo.
Thường ca nhìn Sở Thiên, biết rõ Sở Thiên sẽ không vô cớ hỏi vấn đề này, nói:
- Sở lão đệ, có phải có người muốn hãm hại quán Vong Ưu, nói cho lão Thường, tôi đem mấy tên khốn khiếp kia chém chết.
Thường ca bản sắc anh hùng vốn có đã trở lại.
Sở Thiên cười cười, đã biết rõ thủ đoạn của đối phương vậy đối phó dễ dàng hơn nhiều rồi
Đúng lúc này, chị Mị đi tới, loạn như cào cào nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, ra ngoài giúp chị một chút. Tại “Thiên Nhai các” không biết từ đâu tới đây bốn tên người N. (tác giả ghi rõ tên nước, nhưng em mạn phép viết tắt, tránh động chạm chính trị, các bác hiểu ngầm vậy nhé, em cám ơn – thánh cô) tỏ vẻ bất mãn với rượu của chúng ta, còn đánh hai nhân viên phục vụ, lại còn nói muốn có mấy tiếp viên xinh đẹp đến tiếp khách. Chị nghe thấy mấy cô gái rất lo lắng, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, không dám một mình đi tới, cho nên muốn em tới xem thế nào.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn mấy người Thường ca, nói:
- Thường ca, mới vừa có chuyện xảy ra, các anh em có thể cùng tôi đi xem một chút không.
Thường ca nghe thấy có người tới gây chuyện, đã rất khó chịu, hơn nữa lại là người N. càng đổ dầu thêm dầu vào lửa, nghe được Sở Thiên muốn nhờ bọn hắn cùng đi, lập tức đứng dậy cuốn tay áo, đi theo Sở Thiên, mặt đằng đằng sát khí hướng về 'Thiên Nhai các'. Bọn họ mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy khí chất thô bạo, hung ác. Đập mấy thằng thích gây chuyện này sống dở chết dở là chuyện thường, cùng lắm là lại vào tù ngồi bóc lịch, ra ngoài mấy ngày coi như là đi hóng mát.
Sở Thiên vừa bước vào “Thiên Nhai các”, một cái bình nhỏ liền bay tới, Sở Thiên tiện tay đỡ lấy, quét mắt trong phòng, chỉ thấy trên mặt đất chén, đĩa, chai lọ bừa bộn. Hai nhân viên của quán kêu rên không dậy nổi, nằm trên mặt đất, xem ra bốn tên người N. quốc ra tay rất nặng. Sở Thiên cực kỳ tức giận đưa cái chai cho chị Mị, lạnh lùng nhìn bọn chúng. Một tên trong số đó dùng tiếng Trung lưu loát tức giận mắng:
- Các ngươi toàn đồ bỏ đi, các ngươi mang rượu tốt nhất ra đây, tìm mấy Hoa cô nương xinh đẹp tới. Các ngươi tìm khắp mấy loại rượu vớ vẩn, còn không bằng chúng ta tự lấy, nhanh mang lên, chúng ta cần mấy Hoa cô nương bồi rượu, không chúng ta hủy quán.
Sở Thiên vung tay lên, Thường ca mấy huynh đệ đỡ hai nhân viên đi ra ngoài. Tên đeo mắt kính người N. còn cười:
- Một đám đồ bỏ đi, còn muốn động thủ với chúng ta, ta cho các ngươi biết rõ cái gì là cao thủ Đông Doanh.
Đột nhiên hắn nhìn thấy chị Mị , lập tức cười dùng tiếng bản quốc nói chuyện với tên bên cạnh, sau đó hài lòng cười, y chỉ vào chị Mị nói:
- Hay lắm, Hoa cô nương phải xinh đẹp như vậy, cô em mau tới đây ngồi, ta là Kimura, ta rất ưa thích văn hóa Trung Quốc, cũng rất ưa thích các cô nương Trung Quốc xinh đẹp, nhanh, tới đây ngồi.
Sở Thiên lắc mình, chắn trước chị Mị, không ai biết hắn di động như thế nào, Kimura lập tức trong mắt bắn ra quang mang. Gã biết rõ đã găpj cao thủ, nhưng không thèm để ý chút nào, gã - Kimura tập võ 4 - 5 năm, chẳng lẽ không bằng tên vắt mũi chưa sạch kia sao? Gã quét mắt nhìn Sở Thiên vài lần, khinh thường nói:
- Anh bạn, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của chúng ta, hoặc là đem Hoa cô nương giao ra đây, hoặc là kêu chủ của các ngươi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.