Chương 257: Không được yên tĩnh
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Ông chủ mập mạp lắc đầu, đối với Thịnh Ca mà nói vào cục công an còn thoải mái hơn về nhà, chỉ sợ chân trước bước đi vào, chân sau tự bước ra rồi. Hơn nữa ông chủ mập đích thực là người thiện tâm, sợ đám Thinh Ca mượn cớ sinh sự, liên lụy đến cặp Kim Đồng Ngọc Nữ, vì vậy vội mở miệng nói:
- Cám ơn cô nương, quả thật cửa hàng của tôi đã sai sót, không chú ý có con gián để cho Thịnh Ca ăn phải đồ không sạch cho nên 5000 này tôi sẽ bồi thường, sẽ bồi thường bọn họ.
Nét mặt Tô Dung Dung hiện ra vẻ khó hiểu, không hiểu vì sao ông chủ mập lại nuốt giận làm ngơ như vậy, tình nguyện bỏ ra 5000 tệ uổng phí cũng không chịu báo cảnh sát, cô nhẹ nhàng lắc đầu thở dài , bất đắc dĩ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên tự nhiên biết rõ ông chủ mập muốn dàn xếp ổn thỏa tránh sau khi gọi cảnh sát, những người này bị bắt vào cục công an cảnh cáo một trận, sau này bọn chúng sẽ quay lại trả thù, dù sao cảnh sát cũng không có biện pháp xử lý đám côn đồ đánh nhau gây sự mà giam cầm mãi cũng không được, chờ bọn chúng được thả ra, đến lúc đó chỉ sợ 5000 tệ cũng không thể dọn dẹp.
Sở Thiên biết, đối mặt với loại chuyện này, hảo tâm giải quyết chuyện bất công hoàn toàn có thể làm hỏng chuyện, lại làm tổn thất của ông chủ mập càng nặng hơn, vì vậy nhẹ nhàng buông tiếng thở dài:
- Dung Dung, chúng ta đi thôi.
Nói xong, dắt tay Tô Dung Dung hướng ra cửa chuẩn bị rời đi.
Thịnh Ca nháy mắt với đồng bọn, hai tên lưu manh lập tức nhảy ra ngoài chặn ngay trước mặt Sở Thiên và Tô Dung Dung, vênh váo hung hăng nói :
- Tiểu tử, ông chủ Thịnh Ca của chúng tao không cho chúng mày đi, thật không ngờ chúng mày dám cả gan làm loạn, lại tự tiện rời đi, không muốn sống nữa hả?
- Thịnh Ca, bọn họ còn nhỏ không hiểu chuyện nói sai rồi, tôi, tôi đồng ý bồi thường 8 ngàn.
Ông chủ mập thấy bọn Thịnh Ca quả nhiên mượn cơ hội tìm Sở Thiên và Tô Dung Dung gây sự, sợ có chuyện gì không hay xảy ra với hai vị Kim Đồng Ngọc Nữ này, vì vậy móc ra tám ngàn tệ đặt trên tay Thịnh Ca cười nói :
- Thịnh Ca đại nhân đại lượng, không so đo hơn thua với bọn trẻ con như họ, cậu tha cho họ đi.
Ông chủ mập này là một người tốt. Sở Thiên thầm gật đầu, nếu đổi thành những người khác không bắt ngươi nhận hết phiền phức là đã tốt lắm rồi, càng không thể thay ngươi bỏ tiền ra hóa giải tai nạn.
Thịnh Ca không chút khách khí cầm lấy 8000 tệ, nhét vào trong túi, vỗ ông chủ mập mạp nói:
- Ông chủ, thái độ của ông rất tốt, hi vọng tiếp tục phát huy, tiền tôi nhận, việc này ông cũng đừng quản nhiều. Trước giờ tôi không thích người thích xen vào chuyện của người khác.
Sắc mặt ông chủ mập thay đổi, đám chó hoang này ăn người còn không nhả xương, rồi ông lập tức nhìn bọn Tô Dung Dung, cũng không biết Thịnh Ca sẽ đối phó với 2 người lương thiện này như thế nào.
Đều là mình sai, cho Thịnh Ca 5000 tệ sớm 1 chút thì tốt rồi. Ông mập tự trách mình, giấu bàn tay mập mạp vào túi đồng thời chuẩn bị bấm 110. Dù thế nào, cũng phải giải cứu Sở Thiên cùng Tô Dung Dung khỏi miệng cọp.
Thịnh Ca uốn éo cổ, đi đến trước mặt Tô Dung Dung cùng Sở Thiên, thấy cơ thể Sở Thiên không đủ cường tráng để chống đỡ, lập tức ngoắc mắt nhìn Tô Dung Dung, nét mặt lộ nên nụ cười gian sảo nói :
- Cô nương tuổi còn nhỏ nhưng gan lại không nhỏ nha, dám quản chuyện của Thịnh ca ta, còn hét lớn muốn báo cảnh sát, nào để ca ca xem cô nhanh mồm nhanh miệng thế nào.
Trước giờ, Thịnh Ca "kinh nam bá nữ" là chuyện cơm bữa thường ngày, vì vậy vừa nói vừa đưa bàn tay gian tà sờ mặt Tô Dung Dung, 2 mắt Tô Dung Dung đều không nháy, cô tin Sở Thiên bên cạnh cô sẽ bảo vệ cô. Quả nhiên, bàn tay Thịnh Ca đưa ra tới một nửa, lại phát hiện không đưa qua được nữa, nhìn kỹ mới phát hiện không biết từ lúc nào Sở Thiên đã nắm lấy cổ tay anh ta, uy lực mạnh mẽ làm cho anh ta không thể động đậy được, thậm chí chỗ cổ tay còn hơi đau đau .
- Yo, vị huynh đệ này cũng luyện võ à?
Tuy Thịnh Ca bị Sở Thiên giữ chặt cổ tay nhưng khí thế trên mặt không giảm bớt chút nào, hung hăng càn quấy nói:
- Cậu tưởng giữ chặt tay tôi là được ư? Các anh em, xông lên cho ta.
Mấy tên đồng bọn của Thịnh Ca lập tức nhào vệ hướng Sở Thiên, nhìn thân hình Sở Thiên, ngay cả dao cũng lười móc ra, tự tin rằng tay không tất sắt cũng đủ sức đánh Sở Thiên nằm đo đất, huống chi bên cạnh có Tô Dung Dung cực phẩm mỹ nữ quan sát, tự nhiên khí lực dâng đầy ở đầu nắm tay.
- Ây yoo, ây yoo.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang vọng nhà hàng, tất cả thực khách quan sát đều lo lắng thay cho Sở Thiên, không biết anh chàng này bị đánh thành như thế nào rồi, ít nhất trên người cũng thấy chút máu nếu không sẽ không kêu thảm như vậy.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với dự liệu của tất cả mọi người, Sở Thiên đứng cười nhạt bên cạnh Tô Dung Dung, vẫn giữ chặt cổ tay Thịnh ca như cũ, mấy tên lưu manh đánh tới Sở Thiên lại té nằm trên mặt đất, ôn lấy đầu gối không ngừng kêu rên, hoàn toàn không có sức lực để đứng lên, xem ra đầu gối đã bị trọng thương. Mọi người kinh nhạc nhìn Sở Thiên, không biết Sở Thiên ra tay đánh bại bọn chúng lúc nào.
Trong nhà ăn vốn còn mấy phần xì xào bàn tán, giờ khắc này bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, đều dùng một loại ánh mắt khó có thể tin được để nhìn Sở Thiên. Người nên ngã thì không ngã, người không nên ngã lại nằm kín cả đất, hơn nữa là trong khoảnh khắc bỗng nhiên đã bị đánh ngã xuống.
Người thanh niên này nếu như đơn thân đánh với ba bốn tên lưu manh, đại chiến mấy trăm hiệp, sau đó thắng lợi với khí thế nuốt núi sông, cũng sẽ không khiến bọn họ kinh ngạc như thế, chỉ là Sở Thiên dường như ngay cả nhúc nhíc cũng không nhúc nhích, chớp mắt mấy tên lưu manh đã té trên mặt đất rồi, như là cao thủ tuyệt đỉnh trong tiểu thuyết đang sống sờ sờ trước mặt vậy, bảo sao bọn họ không kinh ngạc không hiểu được chứ!
Thịnh Ca hoảng sợ nhìn tiểu tử này, anh ta cũng không biết Sở Thiên sử dụng ma pháp gì làm cho đám lâu la té trên mặt đất, nhưng anh ta biết rõ, bản thân mình trở thành cá trong tay Sở Thiên, có thể bị Sở Thiên giết bất cứ lúc nào.
Sở Thiên hơi dùng lực, Thịnh Ca lập tức cảm giác được 1 lực lượng không thể kháng cự được từ cổ tay truyền đến làm cổ tay làm anh ta tê liệt trước rồi sau đó lập tức bắt đầu cảm thấy đau, toàn thân Thịnh ca bắt đầu run rẩy, hét lên:
- Tiểu tử dám làm tao bị thương? Biết tao là người như thế nào không? Tao là người của bang Hắc Long,mày làm tao bị thương chính là đối nghịch với cả bang Hắc Long.
Chân trái của Sở Thiên nhẹ nhàng nâng lên, đá vào đầu gối của Thịnh ca, lạnh nhạt nói:
- Mày rơi vào tay tao rồi còn dám hung hăng như vậy? Đừng nói là mày, ngay cả bang trưởng bang Hắc Long của chúng mày tao cũng không coi ra gì.
Ruột gan Thịnh ca bất ổn, lập tức quỳ gối trước mặt Sở Thiên, đau đớn đến nỗi mồ hôi chảy ra như tắm, vội vàng xin tha:
- Không hung hăng, không dám hung hăng nữa.
Tô Dung Dung tiến lên một bước, giật nhẹ ống tay áo của Sở Thiên, lắc lắc đầu nói:
- Chúng ta không cần so đo với những người này.
Sở Thiên từ từ buông lỏng cổ tay, Thịnh ca lập tức co quắp ngồi dưới đất, Sở Thiên cười cười nói:
- Lầm sau chớ để tao nhìn thấy mày làm xằng làm bậy. Không, nên nói là đừng có xuất hiện trong tầm mắt của tao.
Thịnh ca mừng rỡ trong lòng, cuống quít đứng lên, liên tục thở dài nói:
- Không dám nữa, không dám nữa, sau này tôi tuyệt đối cải tà quy chính, thay đổi triệt để, làm lại từ đầu.
Chỉ là trong mắt lại toát ra vẻ oán hận, quay người vung tay lên, rồi lập tức rời đi cùng lũ đồng bọn.
Sở Thiên cười cười lên tiếng:
- Đứng lại!
Trong lòng Thịnh ca hơi rùng mình, từ từ xoay người lại, vẻ mặt âm tàn khẽ cười lên một chút:
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
- Lấy 8000 tệ trong túi ra.
Nhìn qua đống bừa bộn trên đất Sở Thiên nhíu mày:
- Tao thấy lấy ra 9000 tệ là được rồi, những đồ bị phá hỏng cũng cần tiền sửa.
Thịnh ca nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng Sở Thiên, sắc mặt lại mang nụ cười sáng lạn, đồng ý lấy ra 8000 tệ mà ông chủ vừa mới đưa cho hắn, sau đó từ sau lưng lấy ra thêm 1000 tệ gom góp đủ 9000 tệ đưa vào tay Sở Thiên.
Sở Thiên bước đến trước mặt ông chủ mập, đặt 9000 tệ vào tay ông, cười nói:
- Ông chủ, ông là người tốt, tôi vẫn luôn không thích người tốt phải chịu thiệt, đây là 9000 tệ ông nhận đi.
Ông chủ mập sớm đã khâm phục sát đất Sở Thiên. Ông từ nhỏ cũng có “đại hiệp mộng” không ngờ hôm nay lại có thể gặp “đại hiệp” trong nhà hàng của mình, trong lòng khâm phục cũng vô cùng hưng phấn. Ông nhận lấy 9000 tệ mà Sở Thiên đưa, vội vàng nói:
- Cám ơn lão đệ, cám ơn lão đệ, nhưng mà những đồ đã bị đập nát không đáng tiền, không đáng tiền.
Sau khi ông chủ mập mạp nói xong, vội vàng trả lại 1000 tệ cho Thịnh ca, rồi sau đó lại đưa thêm 1000 tệ, cười cười nói:
- Thịnh ca, đưa các huynh đệ đi uống trà, uống trà.
Sở Thiên không ngăn ông chủ mập, hắn biết, mình có thể vỗ mông rời khỏi chỗ này, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ông chủ mập vẫn muốn tiếp tục kinh doanh, tiếp tục nuôi sống gia đình, tự nhiên không thể đắc tội với đám ô hợp của cái bang gọi là Hắc Long này.
Thịnh ca cầm lấy 2000 tệ, nhìn Sở Thiên, nét mặt mang chút lúng túng, Sở Thên vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói:
- Cầm lấy đi, nhớ lấy, sau này muốn trả thù thì đến đại học Thiên Kinh tìm tao, tao tên là Sở Thiên.
Rồi hắn lập tức chỉ ông chủ mập nói:
- Đừng có ra tay với ông chủ mập nếu không thì tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày.
Sau khi Sở Thiên nói xong, cầm lấy chiếc đũa dùng một lần tiện tay phi về phía chai bia ở bên cạnh, mỉm cười với bọn ông chủ mập sau đó kéo Tô Dung Dung không quay đầu lại cứ thế rời khỏi “nhà hàng Hữu Gian”.
Sau khi Sở Thiên rời đi, ông chủ mập kinh ngạc nhìn chai bia, bọn Thịnh ca cũng nhìn về hướng chai bia đó, nét mặt đều đã hít một hơi khí lạnh. Trời ơi, tên tiểu tử này là người không?
Chiếc đũa dùng một lần diễu võ dương oai cắm vào chai bia ở trên bàn.
Trong lòng bọn Thịnh ca hơi run rẩy, nếu chiếc đũa này đâm vào người mình? Anh ta run rẩy một chút không dám tưởng tượng tiếp vội vàng cùng lũ đồng bọn vịn vai nhau rời khỏi “nhà hàng Hữu Gian”.
Trời dần dần tối, tứ phía Kinh thành đều đã sáng đèn, không biết lúc nào Tô Dung Dung đã rúc vào trong ngực Sở Thiên, trong mắt cô cái ôm của Sở Thiên là ấm áp nhất, an toàn nhất.
Dù trời long đất lở cũng không sợ hãi, Tô Dung Dung nhàn nhạt nghĩ.
- Sở Thiên anh cũng thật biết hưởng thụ nha.
Một âm thanh làm cho Sở Thiên cùng Tô Dung Dung cười khổ từ phía sau vọng tới.
Hai người quay đầu lại thì thấy ba anh chàng cùng ba cô nàng đang đứng sau lưng họ, cô gái cầm đầu là Liễu Yên đang một lòng muốn chia rẽ đôi uyên ương.
- Đêm nay thật sự không được yên tĩnh!
Sở Thiên thầm than một tiếng.
- Cám ơn cô nương, quả thật cửa hàng của tôi đã sai sót, không chú ý có con gián để cho Thịnh Ca ăn phải đồ không sạch cho nên 5000 này tôi sẽ bồi thường, sẽ bồi thường bọn họ.
Nét mặt Tô Dung Dung hiện ra vẻ khó hiểu, không hiểu vì sao ông chủ mập lại nuốt giận làm ngơ như vậy, tình nguyện bỏ ra 5000 tệ uổng phí cũng không chịu báo cảnh sát, cô nhẹ nhàng lắc đầu thở dài , bất đắc dĩ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên tự nhiên biết rõ ông chủ mập muốn dàn xếp ổn thỏa tránh sau khi gọi cảnh sát, những người này bị bắt vào cục công an cảnh cáo một trận, sau này bọn chúng sẽ quay lại trả thù, dù sao cảnh sát cũng không có biện pháp xử lý đám côn đồ đánh nhau gây sự mà giam cầm mãi cũng không được, chờ bọn chúng được thả ra, đến lúc đó chỉ sợ 5000 tệ cũng không thể dọn dẹp.
Sở Thiên biết, đối mặt với loại chuyện này, hảo tâm giải quyết chuyện bất công hoàn toàn có thể làm hỏng chuyện, lại làm tổn thất của ông chủ mập càng nặng hơn, vì vậy nhẹ nhàng buông tiếng thở dài:
- Dung Dung, chúng ta đi thôi.
Nói xong, dắt tay Tô Dung Dung hướng ra cửa chuẩn bị rời đi.
Thịnh Ca nháy mắt với đồng bọn, hai tên lưu manh lập tức nhảy ra ngoài chặn ngay trước mặt Sở Thiên và Tô Dung Dung, vênh váo hung hăng nói :
- Tiểu tử, ông chủ Thịnh Ca của chúng tao không cho chúng mày đi, thật không ngờ chúng mày dám cả gan làm loạn, lại tự tiện rời đi, không muốn sống nữa hả?
- Thịnh Ca, bọn họ còn nhỏ không hiểu chuyện nói sai rồi, tôi, tôi đồng ý bồi thường 8 ngàn.
Ông chủ mập thấy bọn Thịnh Ca quả nhiên mượn cơ hội tìm Sở Thiên và Tô Dung Dung gây sự, sợ có chuyện gì không hay xảy ra với hai vị Kim Đồng Ngọc Nữ này, vì vậy móc ra tám ngàn tệ đặt trên tay Thịnh Ca cười nói :
- Thịnh Ca đại nhân đại lượng, không so đo hơn thua với bọn trẻ con như họ, cậu tha cho họ đi.
Ông chủ mập này là một người tốt. Sở Thiên thầm gật đầu, nếu đổi thành những người khác không bắt ngươi nhận hết phiền phức là đã tốt lắm rồi, càng không thể thay ngươi bỏ tiền ra hóa giải tai nạn.
Thịnh Ca không chút khách khí cầm lấy 8000 tệ, nhét vào trong túi, vỗ ông chủ mập mạp nói:
- Ông chủ, thái độ của ông rất tốt, hi vọng tiếp tục phát huy, tiền tôi nhận, việc này ông cũng đừng quản nhiều. Trước giờ tôi không thích người thích xen vào chuyện của người khác.
Sắc mặt ông chủ mập thay đổi, đám chó hoang này ăn người còn không nhả xương, rồi ông lập tức nhìn bọn Tô Dung Dung, cũng không biết Thịnh Ca sẽ đối phó với 2 người lương thiện này như thế nào.
Đều là mình sai, cho Thịnh Ca 5000 tệ sớm 1 chút thì tốt rồi. Ông mập tự trách mình, giấu bàn tay mập mạp vào túi đồng thời chuẩn bị bấm 110. Dù thế nào, cũng phải giải cứu Sở Thiên cùng Tô Dung Dung khỏi miệng cọp.
Thịnh Ca uốn éo cổ, đi đến trước mặt Tô Dung Dung cùng Sở Thiên, thấy cơ thể Sở Thiên không đủ cường tráng để chống đỡ, lập tức ngoắc mắt nhìn Tô Dung Dung, nét mặt lộ nên nụ cười gian sảo nói :
- Cô nương tuổi còn nhỏ nhưng gan lại không nhỏ nha, dám quản chuyện của Thịnh ca ta, còn hét lớn muốn báo cảnh sát, nào để ca ca xem cô nhanh mồm nhanh miệng thế nào.
Trước giờ, Thịnh Ca "kinh nam bá nữ" là chuyện cơm bữa thường ngày, vì vậy vừa nói vừa đưa bàn tay gian tà sờ mặt Tô Dung Dung, 2 mắt Tô Dung Dung đều không nháy, cô tin Sở Thiên bên cạnh cô sẽ bảo vệ cô. Quả nhiên, bàn tay Thịnh Ca đưa ra tới một nửa, lại phát hiện không đưa qua được nữa, nhìn kỹ mới phát hiện không biết từ lúc nào Sở Thiên đã nắm lấy cổ tay anh ta, uy lực mạnh mẽ làm cho anh ta không thể động đậy được, thậm chí chỗ cổ tay còn hơi đau đau .
- Yo, vị huynh đệ này cũng luyện võ à?
Tuy Thịnh Ca bị Sở Thiên giữ chặt cổ tay nhưng khí thế trên mặt không giảm bớt chút nào, hung hăng càn quấy nói:
- Cậu tưởng giữ chặt tay tôi là được ư? Các anh em, xông lên cho ta.
Mấy tên đồng bọn của Thịnh Ca lập tức nhào vệ hướng Sở Thiên, nhìn thân hình Sở Thiên, ngay cả dao cũng lười móc ra, tự tin rằng tay không tất sắt cũng đủ sức đánh Sở Thiên nằm đo đất, huống chi bên cạnh có Tô Dung Dung cực phẩm mỹ nữ quan sát, tự nhiên khí lực dâng đầy ở đầu nắm tay.
- Ây yoo, ây yoo.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang vọng nhà hàng, tất cả thực khách quan sát đều lo lắng thay cho Sở Thiên, không biết anh chàng này bị đánh thành như thế nào rồi, ít nhất trên người cũng thấy chút máu nếu không sẽ không kêu thảm như vậy.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với dự liệu của tất cả mọi người, Sở Thiên đứng cười nhạt bên cạnh Tô Dung Dung, vẫn giữ chặt cổ tay Thịnh ca như cũ, mấy tên lưu manh đánh tới Sở Thiên lại té nằm trên mặt đất, ôn lấy đầu gối không ngừng kêu rên, hoàn toàn không có sức lực để đứng lên, xem ra đầu gối đã bị trọng thương. Mọi người kinh nhạc nhìn Sở Thiên, không biết Sở Thiên ra tay đánh bại bọn chúng lúc nào.
Trong nhà ăn vốn còn mấy phần xì xào bàn tán, giờ khắc này bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, đều dùng một loại ánh mắt khó có thể tin được để nhìn Sở Thiên. Người nên ngã thì không ngã, người không nên ngã lại nằm kín cả đất, hơn nữa là trong khoảnh khắc bỗng nhiên đã bị đánh ngã xuống.
Người thanh niên này nếu như đơn thân đánh với ba bốn tên lưu manh, đại chiến mấy trăm hiệp, sau đó thắng lợi với khí thế nuốt núi sông, cũng sẽ không khiến bọn họ kinh ngạc như thế, chỉ là Sở Thiên dường như ngay cả nhúc nhíc cũng không nhúc nhích, chớp mắt mấy tên lưu manh đã té trên mặt đất rồi, như là cao thủ tuyệt đỉnh trong tiểu thuyết đang sống sờ sờ trước mặt vậy, bảo sao bọn họ không kinh ngạc không hiểu được chứ!
Thịnh Ca hoảng sợ nhìn tiểu tử này, anh ta cũng không biết Sở Thiên sử dụng ma pháp gì làm cho đám lâu la té trên mặt đất, nhưng anh ta biết rõ, bản thân mình trở thành cá trong tay Sở Thiên, có thể bị Sở Thiên giết bất cứ lúc nào.
Sở Thiên hơi dùng lực, Thịnh Ca lập tức cảm giác được 1 lực lượng không thể kháng cự được từ cổ tay truyền đến làm cổ tay làm anh ta tê liệt trước rồi sau đó lập tức bắt đầu cảm thấy đau, toàn thân Thịnh ca bắt đầu run rẩy, hét lên:
- Tiểu tử dám làm tao bị thương? Biết tao là người như thế nào không? Tao là người của bang Hắc Long,mày làm tao bị thương chính là đối nghịch với cả bang Hắc Long.
Chân trái của Sở Thiên nhẹ nhàng nâng lên, đá vào đầu gối của Thịnh ca, lạnh nhạt nói:
- Mày rơi vào tay tao rồi còn dám hung hăng như vậy? Đừng nói là mày, ngay cả bang trưởng bang Hắc Long của chúng mày tao cũng không coi ra gì.
Ruột gan Thịnh ca bất ổn, lập tức quỳ gối trước mặt Sở Thiên, đau đớn đến nỗi mồ hôi chảy ra như tắm, vội vàng xin tha:
- Không hung hăng, không dám hung hăng nữa.
Tô Dung Dung tiến lên một bước, giật nhẹ ống tay áo của Sở Thiên, lắc lắc đầu nói:
- Chúng ta không cần so đo với những người này.
Sở Thiên từ từ buông lỏng cổ tay, Thịnh ca lập tức co quắp ngồi dưới đất, Sở Thiên cười cười nói:
- Lầm sau chớ để tao nhìn thấy mày làm xằng làm bậy. Không, nên nói là đừng có xuất hiện trong tầm mắt của tao.
Thịnh ca mừng rỡ trong lòng, cuống quít đứng lên, liên tục thở dài nói:
- Không dám nữa, không dám nữa, sau này tôi tuyệt đối cải tà quy chính, thay đổi triệt để, làm lại từ đầu.
Chỉ là trong mắt lại toát ra vẻ oán hận, quay người vung tay lên, rồi lập tức rời đi cùng lũ đồng bọn.
Sở Thiên cười cười lên tiếng:
- Đứng lại!
Trong lòng Thịnh ca hơi rùng mình, từ từ xoay người lại, vẻ mặt âm tàn khẽ cười lên một chút:
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
- Lấy 8000 tệ trong túi ra.
Nhìn qua đống bừa bộn trên đất Sở Thiên nhíu mày:
- Tao thấy lấy ra 9000 tệ là được rồi, những đồ bị phá hỏng cũng cần tiền sửa.
Thịnh ca nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng Sở Thiên, sắc mặt lại mang nụ cười sáng lạn, đồng ý lấy ra 8000 tệ mà ông chủ vừa mới đưa cho hắn, sau đó từ sau lưng lấy ra thêm 1000 tệ gom góp đủ 9000 tệ đưa vào tay Sở Thiên.
Sở Thiên bước đến trước mặt ông chủ mập, đặt 9000 tệ vào tay ông, cười nói:
- Ông chủ, ông là người tốt, tôi vẫn luôn không thích người tốt phải chịu thiệt, đây là 9000 tệ ông nhận đi.
Ông chủ mập sớm đã khâm phục sát đất Sở Thiên. Ông từ nhỏ cũng có “đại hiệp mộng” không ngờ hôm nay lại có thể gặp “đại hiệp” trong nhà hàng của mình, trong lòng khâm phục cũng vô cùng hưng phấn. Ông nhận lấy 9000 tệ mà Sở Thiên đưa, vội vàng nói:
- Cám ơn lão đệ, cám ơn lão đệ, nhưng mà những đồ đã bị đập nát không đáng tiền, không đáng tiền.
Sau khi ông chủ mập mạp nói xong, vội vàng trả lại 1000 tệ cho Thịnh ca, rồi sau đó lại đưa thêm 1000 tệ, cười cười nói:
- Thịnh ca, đưa các huynh đệ đi uống trà, uống trà.
Sở Thiên không ngăn ông chủ mập, hắn biết, mình có thể vỗ mông rời khỏi chỗ này, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ông chủ mập vẫn muốn tiếp tục kinh doanh, tiếp tục nuôi sống gia đình, tự nhiên không thể đắc tội với đám ô hợp của cái bang gọi là Hắc Long này.
Thịnh ca cầm lấy 2000 tệ, nhìn Sở Thiên, nét mặt mang chút lúng túng, Sở Thên vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói:
- Cầm lấy đi, nhớ lấy, sau này muốn trả thù thì đến đại học Thiên Kinh tìm tao, tao tên là Sở Thiên.
Rồi hắn lập tức chỉ ông chủ mập nói:
- Đừng có ra tay với ông chủ mập nếu không thì tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày.
Sau khi Sở Thiên nói xong, cầm lấy chiếc đũa dùng một lần tiện tay phi về phía chai bia ở bên cạnh, mỉm cười với bọn ông chủ mập sau đó kéo Tô Dung Dung không quay đầu lại cứ thế rời khỏi “nhà hàng Hữu Gian”.
Sau khi Sở Thiên rời đi, ông chủ mập kinh ngạc nhìn chai bia, bọn Thịnh ca cũng nhìn về hướng chai bia đó, nét mặt đều đã hít một hơi khí lạnh. Trời ơi, tên tiểu tử này là người không?
Chiếc đũa dùng một lần diễu võ dương oai cắm vào chai bia ở trên bàn.
Trong lòng bọn Thịnh ca hơi run rẩy, nếu chiếc đũa này đâm vào người mình? Anh ta run rẩy một chút không dám tưởng tượng tiếp vội vàng cùng lũ đồng bọn vịn vai nhau rời khỏi “nhà hàng Hữu Gian”.
Trời dần dần tối, tứ phía Kinh thành đều đã sáng đèn, không biết lúc nào Tô Dung Dung đã rúc vào trong ngực Sở Thiên, trong mắt cô cái ôm của Sở Thiên là ấm áp nhất, an toàn nhất.
Dù trời long đất lở cũng không sợ hãi, Tô Dung Dung nhàn nhạt nghĩ.
- Sở Thiên anh cũng thật biết hưởng thụ nha.
Một âm thanh làm cho Sở Thiên cùng Tô Dung Dung cười khổ từ phía sau vọng tới.
Hai người quay đầu lại thì thấy ba anh chàng cùng ba cô nàng đang đứng sau lưng họ, cô gái cầm đầu là Liễu Yên đang một lòng muốn chia rẽ đôi uyên ương.
- Đêm nay thật sự không được yên tĩnh!
Sở Thiên thầm than một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.