Đô Thị Thiếu Soái

Chương 69: Một trăm ba mươi triệu

Nhất Khởi Thành Công

21/03/2013



Mọi người đều hướng về phía bác Ba.

Bác Ba nhẹ nhàng hắng giọng:

- Mặc dù mấy năm nay ta ở nước ngoài kiếm được không ít tiền, nhưng ta không có con cái, vì vậy 5 năm trước ta đạ đem phần lớn số tiền kiếm được đầu tư ở Bắc Kinh, cổ phần ở một công ty vận tải lớn. Đó là công ty vận tải hàng hóa Hồng Phát. Tài sản khoảng một trăm ba mươi triệu. Đây là một trong số các lý do khiến ta đến Đại học Thiên Kinh dạy học. Lần này ta về đây tìm mọi người, ngoại trừ việc gặp mặt, ta cũng muốn tìm một người trẻ tuổi tài cao trong gia tộc chúng ta để kế thừa khối tài sản đó, tiếp quản công ty của ta, vì vậy ta muốn chọn giữa Sở Thiên và Sở Hân Hân một người làm người thừa kế.

Một trăm ba mươi triệu!

Ánh mắt chú, thím và cả Sở Hân Hân bừng sáng lên, giống như đang có hàng đống tiền bày trước mắt chỉ chờ họ tới nhặt.

Bộ dạng Sở Thiên lúc này vẫn rất lạnh nhạt, ánh mắt không hề cuồng nhiệt, thậm chí không chút dao động. Bác Ba thầm nhìn, trong lòng thêm khen ngợi.

Người thím tất nhiên không thể kìm nén, cất lời:

- Đại bá, Hân Hân nhà em học hành thành đạt, thông minh có thể làm được, tôi thấy nó rất phù hợp gánh vác kỳ vọng của bá.

Người chú cũng nói giúp vào:

- Đúng vậy, đại bá, Hân Hân tương lai sau này sẽ rất thành công, nhất định sẽ không phụ sự yêu mến của bá đâu.

Bác Ba cười cười, nói:

- Đừng vội, ta bây giờ chỉ là muốn chọn ra một người, đề phòng sau này nếu ta có chuyện gì thì sẽ thuận tiện cho luật sư làm việc. Ta cũng không bảo nó ngay lập tức kế thừa tài sản của ta, cũng không bảo là nó phải ngay lập tức tiếp quản công ty. Bởi vì bây giờ cái gì cũng chưa hiểu, phải chờ sau khi tốt nghiệp đại học, thông qua sự đánh giá của Hội đồng quản trị, mới có thề hoàn toàn tiếp nhận công ty của ta được.

Vợ chồng chú thím nghe thấy nói chờ sau khi tốt nghiệp đại học, thì trong lòng thở phào. Hân Hân nhất định là sẽ thi đậu đại học, còn Sở Thiên dáng vẻ như vô dụng kia thì làm sao có cơ hội thi đậu đại học cơ chứ? Nếu Sở Thiên có cơ hội thi đấu với Hân Hân thì trong lòng họ có hối hận đến chết cũng đâu đưa bác Ba đến trường tìm Sở Thiên. Trong lòng Sở Hân Hân nghe có chút xao động. Cô ân hận vì chưa nói với cha mẹ chuyện Sở Thiên thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối. Bây giờ mà nói ra khác gì dát thêm vàng vào mặt Sở Thiên, vì vậy mà lại nhịn xuống.

Bác Ba cười cười, tiếp tục nói:

- Hơn nữa ta cũng không quyết định nhanh như vậy được. Ta sẽ phải âm thầm kiểm tra hai đứa đã. Sau nửa năm, cũng là lúc chúng khi xong thì sẽ đưa ra quyết định.

Tiếp đó ông liền quay sang hỏi:

- Hân Hân, cháu chuẩn bị thi trường gì?

Hân Hân cũng là người khéo đưa đẩy:

- Bác Ba, cháu nghĩ năng lực của cháu bây giờ có thể thi đậu Trường Tây An, nhưng nếu cố gắng nửa năm nữa, cháu có thể thi đậu Đại học Thiên Kinh, lúc đó có thể được nhận sự chiếu cố của bác rồi

Vợ chồng chú thím tất nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Sở Hân Hân, trong lòng nghĩ thầm, đứa bé này quả nhiên là thông minh y như cha mẹ nó vậy.

Bác Ba dường như cũng không bất ngờ, gật đầu khen ngợi:

- Con cháu Sở Gia chúng ta quả nhiên có chí khí, vậy ta đợi cháu ở Đại Học Thiên Kinh nhé.



Thực ra trong lòng ông biết rõ rằng không dễ gì thi đậu vào trường đại học đứng đầu cả nước, đó là nới tập trung những người tài của cả nước. Sở Hân Hân như vậy rõ ràng là tự khiến mình vui sướng, nhưng cũng không có lý do gì để không cổ vũ cho đứa cháu.

- Sở Thiên, còn cháu thì sao?

Bác Ba quay sang hỏi đứa cháu lễ phép của mình. Ông sớm đã biết qua lời bố mẹ Sở Hân Hân rằng Sở Thiên liên tục là người kém nhất Trường trung học Thiên đô, thậm chí nhìn thấy cha mẹ Sở Hân Hân lấy ra bài thi điểm thấp từ phòng trọ của Sở Thiên ngày trước. Vì vậy ông cũng không kỳ vọng Sở Thiên có thể thi một trường đại học tốt nào. Tuy nhiên ông biết rằng xã hội nhiều khi làm người quan trọng hơn là làm việc. Nhưng cái bằng đại học vẫn ít nhiều là loại văn bằng cần thiết, ít nhất là đại diện cho năng lực, nếu không dù là qua được cửa của ông, nhưng Hội đồng quản trị cũng không đồng ý một người không có bằng đại học tiếp quản công ty.

- Đại học Thiên Kinh.

Sở Thiên nói không hơn, không thiếu từ nào.

Tất thảy mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên, thằng nhỏ này khẩu khí sao mà lớn vậy nhỉ?

Nét mặt vợ chồng người chú thím lộ rõ vẻ khinh thường, khóe miệng cười vẻ giễu cợt. Nếu như không phải có bác Ba đang ngồi đó thì đã sớm bỏ ra ngoài che cười rồi. Sở Hân Hân cũng cảm thấy tức cười, mặc dù nghe tin thành tích Sở Thiên gần đây rất tốt, thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối, nhưng không tận mắt chứng kiến, nên trong lòng không dám chắc chắn. Khi đó nghe Sở Thiên nói muốn thi Đại học Thiên Kinh thì âm thầm lắc đầu. Cô khó mà tưởng tượng được rằng Sở Thiên có đủ năng lực thi vào Đại học Thiên Kinh.

Bác Ba do dự một chút, trong lòng cũng không tin tưởng, nhưng vẫn cười nói:

- Tốt, tốt. Con cháu Sở Gia đều có chí khí.

Nhưng trong lòng ông cũng thở dài. “Đứa trẻ này cần gì phải giận dữ với Sở Hân Hân chứ? Người ta thi Đại học Thiên Kinh còn có chút hy vọng, còn Sở Thiên thi Đại học Thiên Kinh như là chui vào đầm rồng hang hổ”. Trong lòng bác Ba cho rằng Sở Thiên chỉ là mơ hồ hư vinh, khẩu chiến, nên ấn tượng về hắn có chút giảm đi.

Sở Thiên biết rõ mọi người đều không tin, nhưng hắn không muốn giải thích điều gì, đợi thời gian sau, những việc không phải ác cảm tự nhiên sẽ được làm rõ.

Đúng lúc này, một âm thanh vọng lại:

- Sở Hân Hân, em cũng tới đây ăn cơm à?

Sở Hân Hân vội ngẩng đầu nhìn, thì ra thầy Hà dạy toán đang cùng mấy người nữa cùng bước vào tiệm cơm. Sở Hân Hân tỏ ra tôn sư trọng đạo đáp

- Em chào thầy Hà, thầy cũng tới đây ăn cơm ạ?

Thầy Hà lúc này nói với mấy người bên cạnh một tiếng, rồi tới chào hỏi chỗ Sở Hân Hân. Sở Hân Hân vội giới thiệu cha mẹ cô với thầy Hà, còn giới thiệu cả bác Ba. Thầy Hà sau khi chào hỏi mọi người vài câu, liền nói với cha mẹ Sở Hân Hân:

- Anh Sở, Hân Hân nhà anh chị gần đây học hành rất tiến bộ. Kỳ thi cuối khóa vừa qua đã lọt vào top 10. Kỳ thi cuối khóa môn toán khó như vậy cũng vào top 4. Chỉ cần tiếp tục cố gắng thì bất cứ cánh cổng trường đại học nào cũng sẽ rộng mở với Hân Hân.

Vợ chồng chú thím vui mừng gật đầu, tỏ ra rất thích thú:

- Thầy giáo Hà, cháu nó đành phiền thầy, rất mong thầy bồi dưỡng cháu hơn nữa.

Bác Ba không khỏi nhìn Sở Hân Hân mấy lần, đứa nhỏ này xem ra thật sự đang tiến tới đây.

Thầy giáo Hà đáp lời:

- Đâu có, đâu có, đâu cần tôi bồi dưỡng gì đâu? Nghe nói Sở Thiên là anh họ của Hân Hân, cậu ấy bây giờ là kỳ tài trăm năm của Trường trung học Thiên Đô, thi cuối khóa tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối. Ngay cả đến các giáo viên như chúng tôi cũng cảm thấy không bằng. Vì vậy, Hân Hân nếu muốn tìm người bồi dưỡng để nâng cao thì tìm anh họ Sở Thiên là đúng rồi.

Ánh mắt chú thím lập tức tỏ vẻ lúng túng, vẻ mặt Sở Hân Hân cũng không còn được tự nhiên nữa.



Ánh mắt bác Ba đột nhiên thay đổi. Sở Thiên là kỳ tài trăm năm? Trong lòng ông xốn xang, nói với thầy Hà:

- Thầy Hà, đây chính là Sở Thiên.

Bác Ba tủm tỉm cười chỉ vào Sở Thiên đang ngồi bên cạnh.

Ánh mắt thầy Hà lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nắm lấy tay Sở Thiên:

- Sở Thiên, em chính là Sở Thiên sao? Thật là nghe danh không bằng gặp mặt. Em thông minh và đẹp trai thế này, quả nhiên là số một Trường trung học Thiên Đô. Hôm nào hãy giúp thầy xem dạy đám học trò bên dưới thế nào nhé.

Sở Thiên vội khiêm tốn đáp:

- Thầy Hà quá khen rồi ạ. Có thời gian mọi người cùng thảo luận là được ạ.

Thầy Hà vui vẻ gật đầu, sau đó lại hàn huyên mấy câu rồi bước đi. Lúc đi còn dặn Sở Thiên khi nào có thời gian rảnh thì bảo ông.

Bác Ba có vẻ phấn khích hỏi Sở Thiên:

- Sở Thiên, kỳ thi cuối khóa cháu thật sự là đạt điểm tuyệt đối chứ? Không phải là có viết văn nữa sao?

Sở Thiên thành thật trả lời:

- Bác Ba, vâng ạ, đạt điểm tuyệt đối. Bài văn cũng được giáo viên ưu ái nên cũng đạt điểm tuyệt đối ạ.

Bác Ba gật gật đầu. Nếu như Sở Thiên không nói dối, thì đây thật sự là kỳ tài trăm năm.

Ánh mắt chú thím có vẻ không tin, nhìn Sở Thiên, lại nhìn Sở Hân Hân có vẻ oán trách, trách Hân Hân sao không nói với họ tình hình gần đây của Sở Thiên, trách Hân Hân sao lại để Thầy giáo Hà dát thêm vàng lên Sở Thiên trước mặt bác Ba.

Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đem đồ ăn lên. Bác Ba lại bắt đầu vui vẻ, giảng hòa:

- Việc thừa kế tạm thời dừng lại. Ta cũng chỉ là muốn nói trước với mọi người một tiếng, chưa có thái độ gì, sau này ta sẽ tự có chủ trương. Bây giờ chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi. Cơm chay ở đây vô cùng tuyệt vời, mọi người thử xem.

Bác Ba bắt đầu lấy đũa gắp đồ ăn, nhưng trong lòng vẫn nghĩ thầm chẳng lẽ Sở Thiên thật sự là kỳ tài trăm năm sao? Nếu như thế thì cha mẹ Hân Hân đã cố tình lừa gạt mình. Haiz, đều là người thân cả, hà tất phải vậy?

Bác Ba ăn một miếng khoai lang Ngũ Phúc, khen:

- Thật ngon miệng, không biết đầu bếp đã làm thế nào nhỉ?

Vợ chồng chú thím vừa rót trà, vừa nói:

- Không phải là cho thêm một chút vị gà sẽ làm cho món ăn chay phổ thông sẽ ngon hơn sao?

- Đem khoai sọ tím, khoai lang, dược phẩm, hạt tiêu vàng, măng tây, măng trắng cho thêm hạt tiêu vàng, măng tây, rồi chiên lên. Vì vậy màu sắc tự nhiên sẽ trở lại như ban đầu.

Sở Thiên cũng ăn một miếng khoai lang Ngũ Phúc rồi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook