Chương 110: Mưu đồ
Nhất Khởi Thành Công
21/03/2013
Sở Thiên không có phản ứng gì, thật ra Bát gia là ai hắn cũng không biết, thấy Hỏa ca khẽ cười, nói:
- Chính là Bát gia, người có tiếng tăm lớn nhất ở Thượng Hải.
Chị Lệ hiển nhiên không có chút gì ngạc nhiên khi nghe đến tên Bát gia, gật gật đầu nói:
- Bát gia, đó là đại ca của Thanh bang nổi tiếng ở Thượng Hải, cùng huynh đệ chỉ ba năm đã bành trướng cả nửa Thượng Hải, chẳng qua là sau này thu hồi lãnh thổ nên rút khỏi giang hồ, Thanh bang mới từ từ đi xuống, nhưng Hỏa ca nói không sai, Bát gia vẫn là người có uy lớn nhất trong số các đại ca lớn, kể cả là có sự giúp đỡ của bang Phủ Đầu ở Thượng Hải thì vẫn phải có tiếng nói của Bát gia.
Hỏa ca không đủ kiên nhẫn để nghe những lời giảng dạy của chị Lệ, nhìn eo nhỏ gọn của Chị Lệ thì có chút nóng ruột, trong lòng bực bội vì không thể lập tức lao tới, vì vậy giục:
- Chị Lệ, hãy nói công việc chúng ta cần làm đi, chúng ta đều sống nhờ lưỡi đao, nhận tiền của ai sẽ dốc toàn lực giúp đỡ người đó.
Lời của Hỏa ca cũng như lời của mấy vị sát thủ khác, vì bạn hắn đều là do Hỏa ca giới thiệu đến, nhìn mặt Hỏa ca thì không có câu hỏi nào nữa.
Chị Lệ cười quyến rũ, đặt tay lên vai Hỏa ca nói:
- Được, được, được, tôi nói vào đề đây, mười giờ đêm nay, hai đứa con gái của Bát gia sẽ lên chuyến tàu này, hơn nữa sẽ ở phòng VIP bên cạnh, chắc chắn bên cạnh họ sẽ có bảo vệ. Các anh có năm người, ngày mai phải dùng thân phận người Tương bang đánh đổ bảo vệ của họ, sau đó vứt họ ra giường, lăng nhục họ một phen, nhưng phải nhớ kỹ, không được giết chết bọn chúng, ta còn cần bọn chúng trở về khóc lóc với Bát gia.
Năm người của Hỏa ca nghĩ rằng vụ này khó khăn lắm, mới phải trả số tiền lớn như vậy, nhưng vừa nghe xong thì thật là đơn giản, lại còn được hưởng thụ hai vị cô nương, đều không thể kìm được cười ranh ma, có tên thậm chí còn tưởng tượng được hình ảnh lúc đó rồi.
Hỏa ca cười ha ha, ôm chầm lấy chị Lệ nói:
- Việc nhỏ vậy thôi sao? Quá dễ mà.
Đương nhiên chị Lệ đoán được suy nghĩ của đám người này nói:
- Các ngươi thật là xấu xa.
Một tên cười xong, có chút nghi ngờ nói:
- Thật sự chúng ta sẽ làm việc đó thật sao? Nói như vậy, chẳng khác nào để lại manh mối cho Bát gia rửa hận sao? Về sau chẳng phải là hậu quả không lường?
Chị Lệ đứng lên, xoa xoa vào ngực gã, cười:
- Chú em ngốc, đương nhiên muốn dễ che giấu thôi, hãy đeo thêm một cặp kính vào, mang thêm cái khẩu trang nữa cũng không sao, sẽ không ai nhận ra các ngươi đâu.
Hỏa ca hạ giọng mắng:
- Kiệt Tử, mày có cần hỏi những vấn đề đơn giản như vậy không, chuyến đi này của chúng ta, càng bí mật thì càng an toàn, nếu như mày không mải thưởng thức ‘Khoái đao pháp’ thì ta đã phát tài rồi, quay về mổ heo đi.
Kiệt Tử xấu hổ cúi xuống, nghĩ một chút, lấy lại dũng khí nói:
- Chị Lệ, nếu như đang hành động mà bị phát hiện thì phải làm sao? Có giết chúng không?
Hỏa ca nở nụ cười vỗ vai Kiệt Tử:
- Đúng vậy, câu hỏi thật hay, Kiệt Tử, xem ra mày rất cẩn thận, tao còn tưởng rằng mày không biết gì. Chị Lệ, Kiệt Tử nói không sai, cho chúng ta đáp án đi.
Chị Lệ đặt một nụ hôn lên má Kiệt Tử, nói:
- Cậu em này thật không tồi.
Rồi lập tức nghiêm túc nói với Hỏa ca:
- Bên ngoài kia có một chiếc xe, ngoại trừ nhân viên thì rất ít khi có người ra đó, nếu thật sự bị phát hiện, các anh hãy nhanh chóng làm cho xong đi, nhưng trước lúc đó, nhất định phải báo tên là Tương bang, khi đó chúng ta sẽ chính thức khiêu chiến với Bát gia, chính thức bắt đầu.
Chị Lệ lập tức rút đưa thẻ bạc cho Hỏa ca nói:
- Nhớ rõ, sau khi xong việc, nhớ là phải làm rơi cái này, nhất định phải làm rơi.
Sở Thiên thấy chị Lệ nhắc đến Tương bang thì thấy kỳ lạ. Chị Lệ tự xưng là Tương bang nhưng thật ra không đơn giản. Tương bang là thuê sát thủ để khiêu khích Bát gia sao? Dù có là như vậy thì sao Hải Tử và Quang Tử không trực tiếp đi, còn tìm sát thủ làm gì cho thêm chuyện?
Trong khi Sở Thiên mải suy nghĩ thì mọi người trong phòng đã tản đi, chỉ còn lại Hỏa ca cùng chị Lệ, Hỏa ca nhìn mọi người đi ra, không kìm nén thêm được, kéo Chị Lệ qua ngồi lên đùi mình, sau đó giở trò sờ soạng. Chị Lệ thở hổn hển thì thào:
- Hỏa ca, Hỏa ca, đừng làm như vậy, đại sự còn chưa làm mà.
Miệng Hỏa ca há ra, cười cười:
- Chị Lệ thật là người của Tương bang sao? Tôi xem ra không phải như thế.
Chị Lệ cố hết sức để thoát khỏi Hỏa ca, nhưng đôi tay kia như ma lực khiêu khích khiến chị run rẩy, thấy Hỏa ca có ý thăm dò, nên trả lời thành thật:
- Tôi là người của Phủ Đầu…
- Tôi cũng không cần biết chị là gì, dù sao tôi cũng nhận tiền của chị, giúp chị xong việc là được.
Hỏa ca cười phóng khoáng.
Sau chữ ấy thì không rõ nữa, chắc là Hỏa ca và chị Lệ đang vào việc chính rồi.
Sở Thiên không thể nghe thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy cho dãn gân cốt, vừa nhảy xuống dưới hiên thì gặp ngay Thiên Dưỡng Sinh đang đứng đó, chắc chắn là giúp Sở Thiên canh chừng.
Sở Thiên gật gật đầu bày tỏ sự cảm ơn rồi trở về chỗ ngồi của mình, tất cả mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, đi vào chỗ thì thấy mấy công nhân đang nằm đó. Sở Thiên vỗ vỗ gọi họ trở về chỗ, lau chỗ vừa nằm rồi đứng tránh qua một bên. Sở Thiên hít một hơi, bọn họ là những người cùng cực nhất rồi nhưng lại vô cùng lương thiện và chất phác, chủ yếu là chờ sự đối đãi của xã hội.
Sở Thiên ném mười cái bánh bao đắt đỏ cho Thiên Dưỡng Sinh, lấy gói bích quy ra ăn. Thiên Dưỡng Sinh bật cười khi thấy Sở Thiên cũng mang 10 cái bánh bao về.
Sở Thiên nhìn đồng hồ, chỉ còn bốn năm canh giờ nữa hai cô con gái của Bát gia sẽ lên tàu nên ngẫm nghĩ kế sách. Sở Thiên không gọi điện cho Hải Tử và Quang Tử, mà muốn điều tra sự việc cho rõ ràng đã. tránh cho họ trong lòng cảm thấy lo lắng, Sở Thiên nhìn gương mặt sáng sủa của Thiên Dưỡng Sinh nói:
- Nếu như người nào cũng tài giỏi như anh thì thật hoàn hảo.
Sở Thiên nói câu đó vì ở Thiên Dưỡng Sinh có cái gì đó khiến cho người ta phải cảnh giác.
Thiên Dưỡng Sinh hơi ngạc nhiên và giật mình, Sở Thiên cũng biết nói đạo lý, lúc nào cũng đề cao tài năng nhưng lại không bao giờ làm tổn thương người khác.
Sở Thiên nhắm mắt lại thiu thiu ngủ.
Lúc này, phụ việc toa ăn uống đi đến rao to:
- Cặp lồng đựng cơm 10 đồng, có rượu, bia, sữa bò, cháo đậu Bát Bảo đây.
Trên tàu, hành khách khắp nơi cùng ở chung một khoang, có người dựa vào của sổ, có người ngồi, vài người tựa vào khoang tàu hút thuốc. Nghe được tiếng người của toa ăn uống, lập tức ồn ào, có vài người đi ra mua đồ ăn, những người khác đều đã chuẩn bị đồ ăn khô như mỳ, bánh bích quy, bánh mì đều bắt đầu ăn uống.
Sở Thiên thức dậy bực bội, đành quay ra nhìn phong cảnh bên ngoài đường ray đang dần dần hiện lên dưới đèn rực rỡ.
- Chính là Bát gia, người có tiếng tăm lớn nhất ở Thượng Hải.
Chị Lệ hiển nhiên không có chút gì ngạc nhiên khi nghe đến tên Bát gia, gật gật đầu nói:
- Bát gia, đó là đại ca của Thanh bang nổi tiếng ở Thượng Hải, cùng huynh đệ chỉ ba năm đã bành trướng cả nửa Thượng Hải, chẳng qua là sau này thu hồi lãnh thổ nên rút khỏi giang hồ, Thanh bang mới từ từ đi xuống, nhưng Hỏa ca nói không sai, Bát gia vẫn là người có uy lớn nhất trong số các đại ca lớn, kể cả là có sự giúp đỡ của bang Phủ Đầu ở Thượng Hải thì vẫn phải có tiếng nói của Bát gia.
Hỏa ca không đủ kiên nhẫn để nghe những lời giảng dạy của chị Lệ, nhìn eo nhỏ gọn của Chị Lệ thì có chút nóng ruột, trong lòng bực bội vì không thể lập tức lao tới, vì vậy giục:
- Chị Lệ, hãy nói công việc chúng ta cần làm đi, chúng ta đều sống nhờ lưỡi đao, nhận tiền của ai sẽ dốc toàn lực giúp đỡ người đó.
Lời của Hỏa ca cũng như lời của mấy vị sát thủ khác, vì bạn hắn đều là do Hỏa ca giới thiệu đến, nhìn mặt Hỏa ca thì không có câu hỏi nào nữa.
Chị Lệ cười quyến rũ, đặt tay lên vai Hỏa ca nói:
- Được, được, được, tôi nói vào đề đây, mười giờ đêm nay, hai đứa con gái của Bát gia sẽ lên chuyến tàu này, hơn nữa sẽ ở phòng VIP bên cạnh, chắc chắn bên cạnh họ sẽ có bảo vệ. Các anh có năm người, ngày mai phải dùng thân phận người Tương bang đánh đổ bảo vệ của họ, sau đó vứt họ ra giường, lăng nhục họ một phen, nhưng phải nhớ kỹ, không được giết chết bọn chúng, ta còn cần bọn chúng trở về khóc lóc với Bát gia.
Năm người của Hỏa ca nghĩ rằng vụ này khó khăn lắm, mới phải trả số tiền lớn như vậy, nhưng vừa nghe xong thì thật là đơn giản, lại còn được hưởng thụ hai vị cô nương, đều không thể kìm được cười ranh ma, có tên thậm chí còn tưởng tượng được hình ảnh lúc đó rồi.
Hỏa ca cười ha ha, ôm chầm lấy chị Lệ nói:
- Việc nhỏ vậy thôi sao? Quá dễ mà.
Đương nhiên chị Lệ đoán được suy nghĩ của đám người này nói:
- Các ngươi thật là xấu xa.
Một tên cười xong, có chút nghi ngờ nói:
- Thật sự chúng ta sẽ làm việc đó thật sao? Nói như vậy, chẳng khác nào để lại manh mối cho Bát gia rửa hận sao? Về sau chẳng phải là hậu quả không lường?
Chị Lệ đứng lên, xoa xoa vào ngực gã, cười:
- Chú em ngốc, đương nhiên muốn dễ che giấu thôi, hãy đeo thêm một cặp kính vào, mang thêm cái khẩu trang nữa cũng không sao, sẽ không ai nhận ra các ngươi đâu.
Hỏa ca hạ giọng mắng:
- Kiệt Tử, mày có cần hỏi những vấn đề đơn giản như vậy không, chuyến đi này của chúng ta, càng bí mật thì càng an toàn, nếu như mày không mải thưởng thức ‘Khoái đao pháp’ thì ta đã phát tài rồi, quay về mổ heo đi.
Kiệt Tử xấu hổ cúi xuống, nghĩ một chút, lấy lại dũng khí nói:
- Chị Lệ, nếu như đang hành động mà bị phát hiện thì phải làm sao? Có giết chúng không?
Hỏa ca nở nụ cười vỗ vai Kiệt Tử:
- Đúng vậy, câu hỏi thật hay, Kiệt Tử, xem ra mày rất cẩn thận, tao còn tưởng rằng mày không biết gì. Chị Lệ, Kiệt Tử nói không sai, cho chúng ta đáp án đi.
Chị Lệ đặt một nụ hôn lên má Kiệt Tử, nói:
- Cậu em này thật không tồi.
Rồi lập tức nghiêm túc nói với Hỏa ca:
- Bên ngoài kia có một chiếc xe, ngoại trừ nhân viên thì rất ít khi có người ra đó, nếu thật sự bị phát hiện, các anh hãy nhanh chóng làm cho xong đi, nhưng trước lúc đó, nhất định phải báo tên là Tương bang, khi đó chúng ta sẽ chính thức khiêu chiến với Bát gia, chính thức bắt đầu.
Chị Lệ lập tức rút đưa thẻ bạc cho Hỏa ca nói:
- Nhớ rõ, sau khi xong việc, nhớ là phải làm rơi cái này, nhất định phải làm rơi.
Sở Thiên thấy chị Lệ nhắc đến Tương bang thì thấy kỳ lạ. Chị Lệ tự xưng là Tương bang nhưng thật ra không đơn giản. Tương bang là thuê sát thủ để khiêu khích Bát gia sao? Dù có là như vậy thì sao Hải Tử và Quang Tử không trực tiếp đi, còn tìm sát thủ làm gì cho thêm chuyện?
Trong khi Sở Thiên mải suy nghĩ thì mọi người trong phòng đã tản đi, chỉ còn lại Hỏa ca cùng chị Lệ, Hỏa ca nhìn mọi người đi ra, không kìm nén thêm được, kéo Chị Lệ qua ngồi lên đùi mình, sau đó giở trò sờ soạng. Chị Lệ thở hổn hển thì thào:
- Hỏa ca, Hỏa ca, đừng làm như vậy, đại sự còn chưa làm mà.
Miệng Hỏa ca há ra, cười cười:
- Chị Lệ thật là người của Tương bang sao? Tôi xem ra không phải như thế.
Chị Lệ cố hết sức để thoát khỏi Hỏa ca, nhưng đôi tay kia như ma lực khiêu khích khiến chị run rẩy, thấy Hỏa ca có ý thăm dò, nên trả lời thành thật:
- Tôi là người của Phủ Đầu…
- Tôi cũng không cần biết chị là gì, dù sao tôi cũng nhận tiền của chị, giúp chị xong việc là được.
Hỏa ca cười phóng khoáng.
Sau chữ ấy thì không rõ nữa, chắc là Hỏa ca và chị Lệ đang vào việc chính rồi.
Sở Thiên không thể nghe thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy cho dãn gân cốt, vừa nhảy xuống dưới hiên thì gặp ngay Thiên Dưỡng Sinh đang đứng đó, chắc chắn là giúp Sở Thiên canh chừng.
Sở Thiên gật gật đầu bày tỏ sự cảm ơn rồi trở về chỗ ngồi của mình, tất cả mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, đi vào chỗ thì thấy mấy công nhân đang nằm đó. Sở Thiên vỗ vỗ gọi họ trở về chỗ, lau chỗ vừa nằm rồi đứng tránh qua một bên. Sở Thiên hít một hơi, bọn họ là những người cùng cực nhất rồi nhưng lại vô cùng lương thiện và chất phác, chủ yếu là chờ sự đối đãi của xã hội.
Sở Thiên ném mười cái bánh bao đắt đỏ cho Thiên Dưỡng Sinh, lấy gói bích quy ra ăn. Thiên Dưỡng Sinh bật cười khi thấy Sở Thiên cũng mang 10 cái bánh bao về.
Sở Thiên nhìn đồng hồ, chỉ còn bốn năm canh giờ nữa hai cô con gái của Bát gia sẽ lên tàu nên ngẫm nghĩ kế sách. Sở Thiên không gọi điện cho Hải Tử và Quang Tử, mà muốn điều tra sự việc cho rõ ràng đã. tránh cho họ trong lòng cảm thấy lo lắng, Sở Thiên nhìn gương mặt sáng sủa của Thiên Dưỡng Sinh nói:
- Nếu như người nào cũng tài giỏi như anh thì thật hoàn hảo.
Sở Thiên nói câu đó vì ở Thiên Dưỡng Sinh có cái gì đó khiến cho người ta phải cảnh giác.
Thiên Dưỡng Sinh hơi ngạc nhiên và giật mình, Sở Thiên cũng biết nói đạo lý, lúc nào cũng đề cao tài năng nhưng lại không bao giờ làm tổn thương người khác.
Sở Thiên nhắm mắt lại thiu thiu ngủ.
Lúc này, phụ việc toa ăn uống đi đến rao to:
- Cặp lồng đựng cơm 10 đồng, có rượu, bia, sữa bò, cháo đậu Bát Bảo đây.
Trên tàu, hành khách khắp nơi cùng ở chung một khoang, có người dựa vào của sổ, có người ngồi, vài người tựa vào khoang tàu hút thuốc. Nghe được tiếng người của toa ăn uống, lập tức ồn ào, có vài người đi ra mua đồ ăn, những người khác đều đã chuẩn bị đồ ăn khô như mỳ, bánh bích quy, bánh mì đều bắt đầu ăn uống.
Sở Thiên thức dậy bực bội, đành quay ra nhìn phong cảnh bên ngoài đường ray đang dần dần hiện lên dưới đèn rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.