Chương 518: Ngang Ngược Càn Rỡ (I)
Nhất Khởi Thành Công
08/10/2013
Tiếng điện thoại vang lên chính là lúc Sở Thiên đang hôn lên đôi môi của Tô Dung Dung.
Lời kêu gọi điên cuồng khiến họ ngưng lại hành động thân mật. Sở Thiên buông Tô Dung Dung ra khẽ thở dài, quay người cầm lấy chiếc điện thoại kêu không đúng lúc, vừa alô thì tiếng nói nghiêm túc của Chu Long Kiếm vọng tới:
- Sở Thiên, cậu đang ở đâu vậy? Bên cạnh cậu có người ngoài nào không vậy? Tổ chức muốn giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Khả năng nghe giọng đoán ý với họ mà nói thì đều được dày công tu luyện, nghe được ngữ điệu nghiêm túc đầy thâm ý của Chu Long Kiếm, Sở Thiên biết ngay đây tuyệt đối không phải là một cú điện thoại bình thường như trước kia thì lập tức không dám chậm trễ sau khi nhìn Tô Dung Dung mấy lượt ra hiệu không được lên tiếng, rồi thản nhiên nói:
- Bộ Trưởng Chu, xin ông cứ nói!
Chu Long Kiếm cuối cùng cũng yên tâm, trước khi gọi điện ông ta còn lo Sở Thiên cười nhạomình, vậy thì có vẻ ấu trĩ, thật không ngờ tên này lại có thể nắm được ngữ điệu của mình.
Thế là Chu Long Kiếm khẽ hắng giọng, châm rãi nói:
- Sở Thiên, đây là phòng hội nghị Trung Nam Hải, cú điện thoại này lấy danh nghĩa của phía chính phủ để nói chuyện vói cậu, nọi dung đàm thoại là những vấn đề cơ mật. Nhập vào hồ sơ quốc gia thì trong vòng mười năm không được phép tiết lộ nếu không sẽ bị khép vào tội phản quốc.
Sắc mặt Sở Thiên hơi thay đổi, đến tội phản quốc cũng lôi ra đây thì xem ra sự việc lần này thật sự lớn lắm đây. Hơn nữa bên cạnh ông ta chắc chắn đang có không ít những nhân vật có máu mặt nếu không hắn không thể nào kính cẩn thận trọng như vậy, vội nghiêm túc trả lời:
- Bộ trưởng Chu xin cứ chỉ thị, chỉ cần đất nước cần thì Sở Thiên nguyện xông vào nước sội lửa bỏng cũng không từ.
- Hôm nay con trai trưởng Lý Hoán Hồng của ông Lý Gia Thành ở Hongkong nửa đường lên núi thì gặp phải bọn cướp.
Chu Long Kiếm cuối cùng cũng nói đến vấn đề trọng tâm, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Bọn cướp lấy đi bốn mươi tỷ, chúng còn uy hiếp không cho ông Lý báo cảnh sát, chúng tuyên bố có mật thám trong sở cảnh sát nếu có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ giết con tin.
Khốn nạn! Sở Thiêm xém chút thì chửi ra lời. Bốn mươi tỷ á? Bọn cướp này có vẻ dễ dàng quá rồi?
- Lý tiên sinh rơi vào đường cùng đành phải kêu cứu với Chủ tịch!
Khi Chu Long Kiếm nói tới hai từ “Chủ Tịch” thì lời nói có chút nặng nề:
- Ông Lý là danh nhân có cống hiến to lớn cho quốc gia, bất luận là cứu tế lũ lụt hay giúp nơi động đất và cả những kiến thiết cơ bản về phương diện khác đều không thể bỏ qua công lao của ông nên Trung Nam Hải quyết định giúp đỡ.
Ám chỉ của Chu Long Kiếm đã khiến Sở Thiên đoán được bên cạnh ông ta là người nào rồi, hóa ra chủ tịch đang ở bên cạnh may mà mình không có lời nào quá đáng, dọa hắn nghĩ mà cũng sợ vội đáp lại:
- Có phải tổ chức muốn Sở Thiên đi giúp ông Lý thóat khỏi nguy hiểm không?
Tiếng của Chu Long Kiếm dần dần trở lên nhẹ nhàng, đầy thâm ý nói:
- Đúng thế, cảnh sát Hongkong có nằm vùng của bọn cướp không tiện dùng lực lượng cảnh sát ở đó. Phái người của Thiên Triều qua đó giả quyết thì lo không quen với cuộc sống nơi đây thì khó mà hoàn thành tốt nhiệm vụ được nên được sự đề nghị của Tô lão gia và mấy Ủy viên thường vụ cấp cao thảo luận quyết định vận dụng con dao sắc của Soái quân.
- Chiều hai giờ cậu tới nhà ông Lý thăm dò tình hình, với thân phận và tầm ảnh hưởng của ông Lý thì cậu phải giải quyết êm xuôi vụ việc này. Đồng thời để giúp cậu ứng phó với bọn cướp hung ác thì cậu có quyền điều động bộ đội khẩn cấp tại Hongkong, mật lệnh sẽ gửi tới cho cậu sau, không biết Soái quân các cậu có tự tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ không?
Nhiệm vụ của bô đội ở Hongkong là phòng ngự, điều động họ trừ phi là có tình huống nào đặc biệt cần có yêu cầu của chính phủ Đặc khu Hongkong và thông qua sự phê chuẩn của chính phủ nhân dân Thiên Triều mới được phép trợ giúp chính phủ đặc khu duy trì trị an xã hội và giúp đỡ thiên tai. Nhưng lại không làm cản trở thời cơ đặc biệt nhằm vào những tình huống đặc biệt để tiến hành xử lý những sự kiện đặc biệt.
Cơ hội là gì, đậy chính là cơ hội! Lòng tin của Sở Thiên về việc đối phó với Hoắc gia lập tức dâng lên, không ngờ có lợi cho thay đổi của mình lại tới nhanh như vậy đúng là trời muốn diệt Hoắc gia chứ không phải là mình, sau khi suy nghĩ chốc lát, ý sâu xa nói:
- Sở Thiên tin tưởng tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng giờ bị trói buộc khó mà thoát được.
Nhóc con này đang vòi tặng thưởng đây!
Các bô lão không những không tức giận mà còn thấy tên nhóc này đáng yêu, đúng thật là người trẻ tuổi.
Sở Thiên cũng biết mình đang lợi dụng sơ hở nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một nhất định phải nắm chặt bèn ngoài việc kể khổ cũng không quên giậu đổ bìm leo chậm rãi nói:
- Đến Lan bà bà cũng bị làm cho kinh hãi, cửa lớn bị người ta đập cho tan tành cho dù tôi có muốn vào nhà ông Lý thì chỉ e những người ở ngoài cũng không đồng ý thả tôi đi.
Sở thiên tin rằng đưa lá bài Lan bà bà ra thì sẽ tăng thêm không ít giá trị, đầu dây bên kia không có tiếng ai hết Sở Thiên tưởng tượng ra trường hợp của Trung Nam Hải, đám cáo già kia đều nhìn người đưa ra quyết sách cao nhất như là đều đang đợi cậu ta đánh nhịp, thật lâu sau, âm thanh của hùng hậu của một người đàn ông thản nhiên vọng tới:
- Tùy cơ ứng biến!
Bốn chữ này đầy thâm ý, Sở Thiên hiểu được ý của nó liền một mực cung kính đáp:
- Vâng!
Hắn đoán ra âm thanh kia hẳn là Chủ tịch.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên nhanh chóng cầm chìa khóa mật lệnh của Chu Long Kiếm ra, điện thoại lại gọi tới bộ đội ở Hongkong, đã muốn mình tùy cơ ứng biến thì ít ra cũng muốn mượn sự giúp đỡ của lục lượng bộ đội để mình bước ra cửa của Lâm gia. Cho dù thân thủ của mình có nhanh nhẹn đi nữa mà bị mấy trăm khẩu súng và những tay bắn súng bắn tới thì đến hài cốt cũng không còn.
Tô Dung Dung thấy vẻ vui mừng của Sở Thiên thì biết ngay cục diện bàn cờ đã bắt đầu chuyển động, vội bưng nước cho hắn Sở Thiên cầm lấy uống vài ngụm rồi ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Tô Dung Dung nói:
- Dung Dung, giờ tới lượt chúng ta tung hoành rồi, hất bỏ quỷ xà đang nhe nanh múa vuốt trước mặt Lan bà bà đi.
Tô Dung Dung gật đầu nghĩ thầm cú điện thoại đó là của ai chứ?
Đường Hoàng quả thực muốn tung hoành nhưng trước mặt Lan bà bà thì toàn thân không được tự nhiên, bà cố gắng thuyết phục bản thân rằng lão thái thái trước mặt là rác rưởi không có tác dụng gì hết, nhưng mắt không dám nhìn thẳng bà ta, bon Hoắc Quang cũng lúng túng nhiều hơn chất vấn, Hàn Kỳ Phong lại càng chửi Đường Hoàng hữu tâm vô lực.
Liên Tử Đường uống xong, cuối cùng Lan bà bà đã đập tan vẻ trầm lặng, tiếng nói thản nhiên phát ra:
- Dường như các người không coi bà già này ra gì hết? Đến cửa của Lâm gia cũng dám đập, xem ra Hoắc gia cũng thật là nhiều tiền thế lớn, cũng không biết Hoắc lão gia gia giáo thế nào mà làm sao có thể ngây thơ buồn cười như thế.
Hoắc Quang cúi đầu.
Đường Hoàng thừa lúc Lan bà bà nói chuyện giọng điệu hết sức chậm rãi, trời sinh bà ta mạnh mẽ không thể cam tâm bị bà Lan áp đảo, cá tính mạnh mẽ và áp lực khiến hắn hét lên :
- Các ngươi đều là rác rưởi, sợ lão thái thái cái gì? Bà ta có thể ăn hay giết các ngươi? Giờ là Lâm gia bao che phạm nhân, chúng ta làm theo quốc pháp thì sợ cái gì?
Lan bà bà vẫn không có nụ cười, thản nhiên nói:
- Là bề trên, ít nhiều tôi cũng độ lượng nên tôi cho qua thái đội vô lễ của các cậu, giờ cút ra và đóng cửa của Lâm gia lại thì tôi có thể không truy cứu các cậu nhưng nếu vẫn dám hỗn láo thì những ngày tháng tươi đẹp của các cậu xem như chấm hết.
Khí thế áp đảo Đường Hoàng của bà Lan càng thêm cường loạn, bà ta không cam tâm để cho lão thái thái đánh cho mình đầy thương tích. Hậu phương phí sau cô còn có Hoắc gia và Đường gia còn Lão thái bà chỉ có hư danh mà thôi, bà ta dựa vào cái gì mà đi dạy dỗ mình chứ, bèn tập chung khí lực toàn thân và tức giận phản kích nói:
- Buồn cười thật, chúng tôi tới bắt người, Thự Trưởng Hàn, tìm người!
Con cái Lâm gia không ai nói năng gì, trong lúc tức giận vì sự vênh váo của Đường Hoàng và cũng mặc niệm vì bà ta.
Hàn Kỳ Phong chần chừ một chút vẻ cực kỳ mâu thuẫn, sau khi suy nghĩ thì vẫn thấy nghe theo lời của Đường hoàng là trên hết suy cho cùng lực lượng của Đường gia cũng đáng sợ. Ở sau Hắc Bạch hai nhà đều là ông trùm mà Lan bà bà cũng chả có gì khiến người khác kinh sợ, ngoài những tin đồn ngày xưa về bà, thế là anh ta lấy ra lệnh khám xét đặt trước mặt bà Lan, khẽ phất tay:
- Lục soát!
- Không cần lục soát nữa, tôi tới rồi đây!
Sở Thiên ôm lấy Tô Dung Dung chậm rãi từ cầu thang đi xuống, nhìm bọn Hàn Kỳ Phong vài lượt rồi nhìn vào mặt Đường Hoàng, hóa ra bà ta là mẹ của Hoắc Vô túy, hai người gần giống nhau xem ra nước của Đường gia thật là nuôi người nhưng đáng tiếc đều là người ngang ngược Đường Thiên Ngao, Hoắc Vô Túy đã thế mà ngay đến Đường Hoàng cũng như vậy.
Bọn Đường Hoàng thấy Sở Thiên thì trên mặt lộ ra đủ các vẻ mặt phẫn nộ, căm thù và cả khó hiểu, nhưng đều không xông lên mà ngược lại bình tĩnh chờ hắn bước tới đại sảnh. Đường Hoàng nghĩ tới con gái bị bị xé nát quần thì nắm chặt tay giận dữ nhưng bình tĩnh nói:
- Mày chính là tên hung thủ điên cuồng ở quán rượu?
Sở Thiên buông Tô Dung Dung ra, đầy thâm ý nhìn Đường Hoàng, thuận tiên tung ra mấy câu:
- Bà lầm rồi, tôi không phải là hung thủ, tôi là anh hùng!
Đối đầu với Lan bà bà thì không đủ dũng cảm, nhưng dư sức đối phó với tiểu tử này. Hàn Kỳ Phong bước lên mấy bước, vẻ mặt giải quyết việc chung bày ra:
- Anh hùng á? Ngươi giết và làm bị thương vô số người còn dám xưng là anh hùng? Mấy chục người làm chứng ngươi là hung thủ vụ quán rượu, tôi nghĩ không có ai cứu được anh rồi, Hongkong là xã hội pháp trị.
Không trả lời Hàn Kỳ Phong Sở thiên quay người gật đầu với bà Lan, cung kính nói:
- Bà Lan, việc này để Sở Thiên giải quyết.
Sau đó nói với bọn Đường Hoàng:
- Việc làm của Sở Thiên không liên quan gì tới Lâm gia, tất cả mọi viêc một mình Sở Thiên chịu trách nhiệm, bất luận là sát phạt hay là pháp luật có chuyên gì bất mãn thì hãy tìm tôi.
Bà Lan gật đầu, ánh mắt khen ngợi.
Câu nói này không những cắt đứt quan hệ của Sở Thiên và Lâm gia cũng cho thấy Sở Thiên không cần sự bao che của Lâm gia, điều này khiến Lâm Vũ Địch và bọn Đường Hoàng thở phào. Lâm Vũ địch thở phào là vì Sở Thiên không hề liên lụy tới Lâm gia, còn bọn Đường Hoàng là vì Sở Thiên mất đi chỗ dựa thì sẽ trở thành người bình thường mạng nhỏ như kiến vậy.
Hàn Kỳ Phong là người khôn khéo, không cho Sở Thiên có cơ hội đổi ý vội thừa cơ ngăn đường lui của hắn:
- Nhóc con, có khí phách, ngươi đã không có quan hệ gì với Lâm gia thì cũng không cần phải ở lại Lâm gia làm phiền Lan bà bà nữa, giờ ngươi theo chúng ta về cục cảnh sát để phối hợp điều tra, đi thôi.
Lời kêu gọi điên cuồng khiến họ ngưng lại hành động thân mật. Sở Thiên buông Tô Dung Dung ra khẽ thở dài, quay người cầm lấy chiếc điện thoại kêu không đúng lúc, vừa alô thì tiếng nói nghiêm túc của Chu Long Kiếm vọng tới:
- Sở Thiên, cậu đang ở đâu vậy? Bên cạnh cậu có người ngoài nào không vậy? Tổ chức muốn giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Khả năng nghe giọng đoán ý với họ mà nói thì đều được dày công tu luyện, nghe được ngữ điệu nghiêm túc đầy thâm ý của Chu Long Kiếm, Sở Thiên biết ngay đây tuyệt đối không phải là một cú điện thoại bình thường như trước kia thì lập tức không dám chậm trễ sau khi nhìn Tô Dung Dung mấy lượt ra hiệu không được lên tiếng, rồi thản nhiên nói:
- Bộ Trưởng Chu, xin ông cứ nói!
Chu Long Kiếm cuối cùng cũng yên tâm, trước khi gọi điện ông ta còn lo Sở Thiên cười nhạomình, vậy thì có vẻ ấu trĩ, thật không ngờ tên này lại có thể nắm được ngữ điệu của mình.
Thế là Chu Long Kiếm khẽ hắng giọng, châm rãi nói:
- Sở Thiên, đây là phòng hội nghị Trung Nam Hải, cú điện thoại này lấy danh nghĩa của phía chính phủ để nói chuyện vói cậu, nọi dung đàm thoại là những vấn đề cơ mật. Nhập vào hồ sơ quốc gia thì trong vòng mười năm không được phép tiết lộ nếu không sẽ bị khép vào tội phản quốc.
Sắc mặt Sở Thiên hơi thay đổi, đến tội phản quốc cũng lôi ra đây thì xem ra sự việc lần này thật sự lớn lắm đây. Hơn nữa bên cạnh ông ta chắc chắn đang có không ít những nhân vật có máu mặt nếu không hắn không thể nào kính cẩn thận trọng như vậy, vội nghiêm túc trả lời:
- Bộ trưởng Chu xin cứ chỉ thị, chỉ cần đất nước cần thì Sở Thiên nguyện xông vào nước sội lửa bỏng cũng không từ.
- Hôm nay con trai trưởng Lý Hoán Hồng của ông Lý Gia Thành ở Hongkong nửa đường lên núi thì gặp phải bọn cướp.
Chu Long Kiếm cuối cùng cũng nói đến vấn đề trọng tâm, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Bọn cướp lấy đi bốn mươi tỷ, chúng còn uy hiếp không cho ông Lý báo cảnh sát, chúng tuyên bố có mật thám trong sở cảnh sát nếu có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ giết con tin.
Khốn nạn! Sở Thiêm xém chút thì chửi ra lời. Bốn mươi tỷ á? Bọn cướp này có vẻ dễ dàng quá rồi?
- Lý tiên sinh rơi vào đường cùng đành phải kêu cứu với Chủ tịch!
Khi Chu Long Kiếm nói tới hai từ “Chủ Tịch” thì lời nói có chút nặng nề:
- Ông Lý là danh nhân có cống hiến to lớn cho quốc gia, bất luận là cứu tế lũ lụt hay giúp nơi động đất và cả những kiến thiết cơ bản về phương diện khác đều không thể bỏ qua công lao của ông nên Trung Nam Hải quyết định giúp đỡ.
Ám chỉ của Chu Long Kiếm đã khiến Sở Thiên đoán được bên cạnh ông ta là người nào rồi, hóa ra chủ tịch đang ở bên cạnh may mà mình không có lời nào quá đáng, dọa hắn nghĩ mà cũng sợ vội đáp lại:
- Có phải tổ chức muốn Sở Thiên đi giúp ông Lý thóat khỏi nguy hiểm không?
Tiếng của Chu Long Kiếm dần dần trở lên nhẹ nhàng, đầy thâm ý nói:
- Đúng thế, cảnh sát Hongkong có nằm vùng của bọn cướp không tiện dùng lực lượng cảnh sát ở đó. Phái người của Thiên Triều qua đó giả quyết thì lo không quen với cuộc sống nơi đây thì khó mà hoàn thành tốt nhiệm vụ được nên được sự đề nghị của Tô lão gia và mấy Ủy viên thường vụ cấp cao thảo luận quyết định vận dụng con dao sắc của Soái quân.
- Chiều hai giờ cậu tới nhà ông Lý thăm dò tình hình, với thân phận và tầm ảnh hưởng của ông Lý thì cậu phải giải quyết êm xuôi vụ việc này. Đồng thời để giúp cậu ứng phó với bọn cướp hung ác thì cậu có quyền điều động bộ đội khẩn cấp tại Hongkong, mật lệnh sẽ gửi tới cho cậu sau, không biết Soái quân các cậu có tự tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ không?
Nhiệm vụ của bô đội ở Hongkong là phòng ngự, điều động họ trừ phi là có tình huống nào đặc biệt cần có yêu cầu của chính phủ Đặc khu Hongkong và thông qua sự phê chuẩn của chính phủ nhân dân Thiên Triều mới được phép trợ giúp chính phủ đặc khu duy trì trị an xã hội và giúp đỡ thiên tai. Nhưng lại không làm cản trở thời cơ đặc biệt nhằm vào những tình huống đặc biệt để tiến hành xử lý những sự kiện đặc biệt.
Cơ hội là gì, đậy chính là cơ hội! Lòng tin của Sở Thiên về việc đối phó với Hoắc gia lập tức dâng lên, không ngờ có lợi cho thay đổi của mình lại tới nhanh như vậy đúng là trời muốn diệt Hoắc gia chứ không phải là mình, sau khi suy nghĩ chốc lát, ý sâu xa nói:
- Sở Thiên tin tưởng tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng giờ bị trói buộc khó mà thoát được.
Nhóc con này đang vòi tặng thưởng đây!
Các bô lão không những không tức giận mà còn thấy tên nhóc này đáng yêu, đúng thật là người trẻ tuổi.
Sở Thiên cũng biết mình đang lợi dụng sơ hở nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một nhất định phải nắm chặt bèn ngoài việc kể khổ cũng không quên giậu đổ bìm leo chậm rãi nói:
- Đến Lan bà bà cũng bị làm cho kinh hãi, cửa lớn bị người ta đập cho tan tành cho dù tôi có muốn vào nhà ông Lý thì chỉ e những người ở ngoài cũng không đồng ý thả tôi đi.
Sở thiên tin rằng đưa lá bài Lan bà bà ra thì sẽ tăng thêm không ít giá trị, đầu dây bên kia không có tiếng ai hết Sở Thiên tưởng tượng ra trường hợp của Trung Nam Hải, đám cáo già kia đều nhìn người đưa ra quyết sách cao nhất như là đều đang đợi cậu ta đánh nhịp, thật lâu sau, âm thanh của hùng hậu của một người đàn ông thản nhiên vọng tới:
- Tùy cơ ứng biến!
Bốn chữ này đầy thâm ý, Sở Thiên hiểu được ý của nó liền một mực cung kính đáp:
- Vâng!
Hắn đoán ra âm thanh kia hẳn là Chủ tịch.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên nhanh chóng cầm chìa khóa mật lệnh của Chu Long Kiếm ra, điện thoại lại gọi tới bộ đội ở Hongkong, đã muốn mình tùy cơ ứng biến thì ít ra cũng muốn mượn sự giúp đỡ của lục lượng bộ đội để mình bước ra cửa của Lâm gia. Cho dù thân thủ của mình có nhanh nhẹn đi nữa mà bị mấy trăm khẩu súng và những tay bắn súng bắn tới thì đến hài cốt cũng không còn.
Tô Dung Dung thấy vẻ vui mừng của Sở Thiên thì biết ngay cục diện bàn cờ đã bắt đầu chuyển động, vội bưng nước cho hắn Sở Thiên cầm lấy uống vài ngụm rồi ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Tô Dung Dung nói:
- Dung Dung, giờ tới lượt chúng ta tung hoành rồi, hất bỏ quỷ xà đang nhe nanh múa vuốt trước mặt Lan bà bà đi.
Tô Dung Dung gật đầu nghĩ thầm cú điện thoại đó là của ai chứ?
Đường Hoàng quả thực muốn tung hoành nhưng trước mặt Lan bà bà thì toàn thân không được tự nhiên, bà cố gắng thuyết phục bản thân rằng lão thái thái trước mặt là rác rưởi không có tác dụng gì hết, nhưng mắt không dám nhìn thẳng bà ta, bon Hoắc Quang cũng lúng túng nhiều hơn chất vấn, Hàn Kỳ Phong lại càng chửi Đường Hoàng hữu tâm vô lực.
Liên Tử Đường uống xong, cuối cùng Lan bà bà đã đập tan vẻ trầm lặng, tiếng nói thản nhiên phát ra:
- Dường như các người không coi bà già này ra gì hết? Đến cửa của Lâm gia cũng dám đập, xem ra Hoắc gia cũng thật là nhiều tiền thế lớn, cũng không biết Hoắc lão gia gia giáo thế nào mà làm sao có thể ngây thơ buồn cười như thế.
Hoắc Quang cúi đầu.
Đường Hoàng thừa lúc Lan bà bà nói chuyện giọng điệu hết sức chậm rãi, trời sinh bà ta mạnh mẽ không thể cam tâm bị bà Lan áp đảo, cá tính mạnh mẽ và áp lực khiến hắn hét lên :
- Các ngươi đều là rác rưởi, sợ lão thái thái cái gì? Bà ta có thể ăn hay giết các ngươi? Giờ là Lâm gia bao che phạm nhân, chúng ta làm theo quốc pháp thì sợ cái gì?
Lan bà bà vẫn không có nụ cười, thản nhiên nói:
- Là bề trên, ít nhiều tôi cũng độ lượng nên tôi cho qua thái đội vô lễ của các cậu, giờ cút ra và đóng cửa của Lâm gia lại thì tôi có thể không truy cứu các cậu nhưng nếu vẫn dám hỗn láo thì những ngày tháng tươi đẹp của các cậu xem như chấm hết.
Khí thế áp đảo Đường Hoàng của bà Lan càng thêm cường loạn, bà ta không cam tâm để cho lão thái thái đánh cho mình đầy thương tích. Hậu phương phí sau cô còn có Hoắc gia và Đường gia còn Lão thái bà chỉ có hư danh mà thôi, bà ta dựa vào cái gì mà đi dạy dỗ mình chứ, bèn tập chung khí lực toàn thân và tức giận phản kích nói:
- Buồn cười thật, chúng tôi tới bắt người, Thự Trưởng Hàn, tìm người!
Con cái Lâm gia không ai nói năng gì, trong lúc tức giận vì sự vênh váo của Đường Hoàng và cũng mặc niệm vì bà ta.
Hàn Kỳ Phong chần chừ một chút vẻ cực kỳ mâu thuẫn, sau khi suy nghĩ thì vẫn thấy nghe theo lời của Đường hoàng là trên hết suy cho cùng lực lượng của Đường gia cũng đáng sợ. Ở sau Hắc Bạch hai nhà đều là ông trùm mà Lan bà bà cũng chả có gì khiến người khác kinh sợ, ngoài những tin đồn ngày xưa về bà, thế là anh ta lấy ra lệnh khám xét đặt trước mặt bà Lan, khẽ phất tay:
- Lục soát!
- Không cần lục soát nữa, tôi tới rồi đây!
Sở Thiên ôm lấy Tô Dung Dung chậm rãi từ cầu thang đi xuống, nhìm bọn Hàn Kỳ Phong vài lượt rồi nhìn vào mặt Đường Hoàng, hóa ra bà ta là mẹ của Hoắc Vô túy, hai người gần giống nhau xem ra nước của Đường gia thật là nuôi người nhưng đáng tiếc đều là người ngang ngược Đường Thiên Ngao, Hoắc Vô Túy đã thế mà ngay đến Đường Hoàng cũng như vậy.
Bọn Đường Hoàng thấy Sở Thiên thì trên mặt lộ ra đủ các vẻ mặt phẫn nộ, căm thù và cả khó hiểu, nhưng đều không xông lên mà ngược lại bình tĩnh chờ hắn bước tới đại sảnh. Đường Hoàng nghĩ tới con gái bị bị xé nát quần thì nắm chặt tay giận dữ nhưng bình tĩnh nói:
- Mày chính là tên hung thủ điên cuồng ở quán rượu?
Sở Thiên buông Tô Dung Dung ra, đầy thâm ý nhìn Đường Hoàng, thuận tiên tung ra mấy câu:
- Bà lầm rồi, tôi không phải là hung thủ, tôi là anh hùng!
Đối đầu với Lan bà bà thì không đủ dũng cảm, nhưng dư sức đối phó với tiểu tử này. Hàn Kỳ Phong bước lên mấy bước, vẻ mặt giải quyết việc chung bày ra:
- Anh hùng á? Ngươi giết và làm bị thương vô số người còn dám xưng là anh hùng? Mấy chục người làm chứng ngươi là hung thủ vụ quán rượu, tôi nghĩ không có ai cứu được anh rồi, Hongkong là xã hội pháp trị.
Không trả lời Hàn Kỳ Phong Sở thiên quay người gật đầu với bà Lan, cung kính nói:
- Bà Lan, việc này để Sở Thiên giải quyết.
Sau đó nói với bọn Đường Hoàng:
- Việc làm của Sở Thiên không liên quan gì tới Lâm gia, tất cả mọi viêc một mình Sở Thiên chịu trách nhiệm, bất luận là sát phạt hay là pháp luật có chuyên gì bất mãn thì hãy tìm tôi.
Bà Lan gật đầu, ánh mắt khen ngợi.
Câu nói này không những cắt đứt quan hệ của Sở Thiên và Lâm gia cũng cho thấy Sở Thiên không cần sự bao che của Lâm gia, điều này khiến Lâm Vũ Địch và bọn Đường Hoàng thở phào. Lâm Vũ địch thở phào là vì Sở Thiên không hề liên lụy tới Lâm gia, còn bọn Đường Hoàng là vì Sở Thiên mất đi chỗ dựa thì sẽ trở thành người bình thường mạng nhỏ như kiến vậy.
Hàn Kỳ Phong là người khôn khéo, không cho Sở Thiên có cơ hội đổi ý vội thừa cơ ngăn đường lui của hắn:
- Nhóc con, có khí phách, ngươi đã không có quan hệ gì với Lâm gia thì cũng không cần phải ở lại Lâm gia làm phiền Lan bà bà nữa, giờ ngươi theo chúng ta về cục cảnh sát để phối hợp điều tra, đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.