Chương 64: Nghe lén
Nhất Khởi Thành Công
21/03/2013
Lý Tử Phong bây giờ như ếch trong nước ấm, càng ngày càng lo lắng, quát tháo mấy nguời Hồng Diệp:
- Bọn chúng mà sát thủ gì, còn sát thủ thứ ba bảng nữa. Con mẹ nó, ngay cả một Lưu Đại Dũng cũng giết không được, tức chết đi được.
Hồng Diệp cẩn thận nói:
- Nghe nói Đội đặc công Phi Long bảo vệ Lưu Đại Dũng, cho nên anh em Y Sinh không tiến mà lui.
Lý Tử Long nhướng mày, vỗ bàn:
- Tao không cần biết Phi Long hay Phi Hổ, nhanh chóng tìm một sát thủ khác không chút sơ hở, dọn sạch bọn chúng cho tao, nếu bọn chúng không chết, vậy tao nhất định phải chết.
Lục Tụ, một trong Tứ đại Hoa Kim nói:
- Sợ là không còn kịp nữa, đặc công Phi Long đã hộ tống Lưu Đại Dũng tới tay của Lâm Ngọc Thanh. Mấy nhân vật quan trọng của đám Ngưu béo thấy Lưu Đại Dũng bị thương như vậy, nhưng vẫn còn sống, biết chúng ta giết người diệt khẩu nên đã quay đầu giáo. Hơn nữa, đám Ngưu béo cũng sẽ nghĩ, cho dù bọn chúng không khai thì Lưu Đại Dũng cũng sẽ khai. Cho nên mấy người Ngưu béo nhất định sẽ khai ra chúng ta trước cả Lưu Đại Dũng, để mong được khoan hồng.
Lý Tử Long quát:
- Nếu biết mấy thằng ranh con này không đáng tin, cô còn không phái người đến nhà khách Duyên Giang sớm giết giết sạch mấy thằng đó cho tao.
Lục Tụ lắc đầu:
- Nhà khách Duyên Giang bây giờ cảnh giác nghiêm mật. Cảnh sát vũ trang bên trong toàn là nguời từ trung uơng đến tỉnh điều tới, bản lĩnh đều rất tốt. Còn có năm đặc công Phi Long hộ tống, ngay cả Lý Thần Châu Đội trưởng Đội đặc công Phi Long cũng tới. Trừ phi nội bộ chúng ta có người chịu mạo hiểm rất lớn làm việc, bằng không chúng ta hoàn toàn không thể xuống tay diệt khẩu bọn Ngưu Côn.
Lý Tử Long con mắt hơi sáng lên:
- Lý Thần Châu?
Lục Tụ gật đầu, có chút kỳ quái. Lý Tử Phong sao nghe thấy Lý Thần Châu thì mắt lại sáng lên chứ, trên mặt còn có kính nể:
- Phải, Đội trưởng đặc công Phi Long Lý Thần Châu.
Lý Tử Long không có nói, trong mắt lại mơ hồ dâng lên chút hi vọng, có chút suy nghĩ, sau một hồi, phất tay bảo bọn Diệp, Lục Tụ ra ngoài, một mình vào phòng.
Trong hoa viên biệt thự của Lý Tử Phong, Hồng Diệp và Lục Tụ chậm rãi đi song song. Lục Tụ nhìn HồngDiệplo lắng:
- Em gái, chẳng lẽ em thật sự rất yêu thằng đó?
Hồng Diệp cả kinh:
- Chị có ý gì?
Lục Tụ nhàn nhạt:
- Anh em Y Sinh đều không phải đặc công Phi Long gì đó đánh bại, mà là một người trẻ tuổi. Tên hình như là Sở Thiên, là nó đánh bại anh em Y Sinh. Tại sao em không báo cáo chi tiết cho Cục trưởng Lý chứ?
Hồng Diệp trong lòng hơi chấn động. Xem ra Lục Tụ mấy ngày nay cũng đang âm thầm chú ý bọn Lưu Đại Dũng, cho nên mới biết rõ chi tiết như vậy. Cô lập tức bình tĩnh trở lại như trước, vẫn tươi cười:
- Chị quá lo rồi, chỉ là một tên vô danh, không nên làm Cục trưởng Lý càng thêm đau đầu. Đặc công Phi Long có danh tiếng, Cục trưởng Lý dễ chấp nhận hơn. Vả lại, Hồng Diệp sao có thể có tình yêu chứ?
Lục Tụ mỉm cười, thở dài:
- Hi vọng như vậy
Sau đó cô ta đi tới bên hồ cho cá ăn. Hồng Diệp chần chờ một chút, không đi theo, trong lòng cảm thấy hơi loạn, muốn trở lại sân thượng của biệt thự xem bầu trời, hi vọng có thể làm mình bình tĩnh trở lại.
Hồng Diệp đi vào biệt thự, lúc qua cửa phòng của Lý Tử Phong, phát hiện cửa phòng không khóa, có tiếng nói của Lý Tử Phong truyền ra. Hồng Diệp trong lòng hơi động, ma xui quỷ khiến dừng chân lại. Cô biết nghe Lý Tử Phong nói chuyện là không phải, nhưng cô không thể kiềm chế đuợc mình. Cô sợ Lý Tử Phong lại tìm sát thủ hung hãn, không chừng sẽ liên lụy đến Sở Thiên.
Lý Tử Phong trong phòng đang cung cung kính kính cầm điện thoại riêng nói với người đầu dây bên kia:
- Bên phía tôi bây giờ nguy hiểm khắp nơi, đám thuộc hạ liên tục thất bại, bây giờ không còn cách nào, lầu cao bị nghiêng, rất mong Bộ trưởng giúp đỡ cho.
Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng u ám của Bộ trưởng:
- Ông Lý, tôi cũng muốn giúp ông, nhưng tôi ở tận Thủ đô, làm sao giúp ông chứ? Còn chuyện đút lót? Cái này rất quan trọng, ai dám làm những chuyện chạm họng súng đâu? Hơn nữa Lâm Ngọc Thanh một giọt nuớc cũng không uống, ai nói cũng vô dụng.
Lý Tử Phong có chút tuyệt vọng:
- Vậy tôi chỉ có chờ chết? Chờ Lâm Ngọc Thanh bắt? Chờ bị hình phạt?
Bộ trưởng chần chờ một chút, đưa ra một hạ sách:
- Bây giờ ông nghĩ cách đi, có lẽ còn kịp, ra tới nước ngoài thì tất cả đều an toàn rồi.
Lý Tử Phong thầm chửi “Chạy trốn? Cả gia nghiệp của ông cũng không cần nữa sao? Liều mạng nửa đời để đổi lấy cuộc sống chạy trốn? Còn chút hi vọng cũng không bỏ qua. Huống hồ cái này có xác suất thành công rất lớn. Thế nên Lý Tử Phong tiếp tục cẩn thận nói:
- Bộ trưởng, tôi nghe nói Đội trưởng Lý cũng đến rồi, còn ở bên cạnh Lâm Ngọc Thanh. Anh ta là người của ông, ông có thể bảo ông ta giúp tôi làm sạch Lý Đại Dũng.
Bộ trưởng rõ ràng rất tức giận với ý đồ của Lý Tử Phong, mắng:
- Cái gì? Ông gây họa còn muốn người của tôi giúp ông giải quyết? Bây giờ nhà khách Duyên Giang canh phòng nghiêm mật, chẳng may Đội trưởng Lý để lộ ra vậy chẳng phải là tôi bù không nổi tổn thất. Ông có biết tôi tốn bao nhiêu tâm huyết mới ngồi tới cái vị trí này như bây giờ không?
Lý Tử Phong nóng nảy, đây là hy vọng cuối cùng của y, chẳng lẽ có thể bỏ qua:
- Nhưng bây giờ, tôi quả thật hết cách rồi, chỉ có Đội trưởng Lý mới có cơ hội làm chuyện này. Lưu Đại Dũng, bọn Ngưu Côn rất nhanh sẽ khai ra tôi, không chừng là buổi chiều nay.
Lúc này Bộ trưởng dĩ nhiên không muốn mua dây buộc mình, dùng khẩu khí chém đinh chặt sắt nói:
- Không được, tuyệt đối không được, không thương lượng được.
Lý Tử Phong cũng không kiềm chế nữa, che miệng quát:
- Chu Bao Thiên, tôi nói cho ông biết, ông không giúp tôi, tôi chết cũng là ông chết, cùng lắm tôi đem chuyện tôi và ông đi buôn lậu nói cho Lâm Ngọc Thanh, xem lão dám động tới ông không.
Bộ trưởng Chu trong lòng hơi phát lạnh, sát khí nổi lên. Lý Tử Phong này lại dám nói tên của mình ra, còn dám lấy chuyện đi buôn lậu uy hiếp mình, thật sự chán sống rồi. Nhưng Chu Bao Thiên bên ngoài vẫn bình tĩnh, lão quyết định phải trấn an Lý Tử Phong:
- Ông Lý à, đừng kích động như vậy, mọi người nói chuyện vui vẻ, bên cạnh ông có người không? Tuy tôi bây giờ không thể dùng Đội trưởng Lý, nhưng tôi có thể phái một người cho ông. Bây giờ tôi bảo nó bay tới, Lưu Đại Dũng ít nhất buổi tối mới có thể khai. Bọn Ngưu Côn cũng trải qua đấu tranh tư tưởng mới khai ra ông. Khoảng thời gian trống này, người của tôi phái tới nhất định sẽ chuốc cung bọn Lưu Đại Dũng giúp ông thu xếp ổn thỏa. Khoảng bốn giờ chiều tới, khoảng năm giờ chiều ông có thể nhận được tin rồi.
Lý Tử Phong rất mừng, Chu Bao Thiên bảo đảm như vậy, tất nhiên có phần thắng, vội nói:
- Yên tâm, Bộ trưởng, bên cạnh tôi không có ai. Vậy tôi cám ơn Bộ trưởng trước.
Hồng Diệp nghe thấy Lý Tử Phong để điện thoại xuống, vội vàng bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ:“Chu Bao Thiên? Lý Đội trưởng, buôn lậu?” Hồng Diệp đột nhiên phát hiện mình rất nguy hiểm. Nếu bị Lý Tử Phong biết mình nghe lén những chuyện này, mình rất có thể bị diệt khẩu.
Chu Bao Thiên để điện thoại xuống, trong mắt có tia hàn quang, cầm điện thoại lên, mặt đầy sát khí.
- Bọn chúng mà sát thủ gì, còn sát thủ thứ ba bảng nữa. Con mẹ nó, ngay cả một Lưu Đại Dũng cũng giết không được, tức chết đi được.
Hồng Diệp cẩn thận nói:
- Nghe nói Đội đặc công Phi Long bảo vệ Lưu Đại Dũng, cho nên anh em Y Sinh không tiến mà lui.
Lý Tử Long nhướng mày, vỗ bàn:
- Tao không cần biết Phi Long hay Phi Hổ, nhanh chóng tìm một sát thủ khác không chút sơ hở, dọn sạch bọn chúng cho tao, nếu bọn chúng không chết, vậy tao nhất định phải chết.
Lục Tụ, một trong Tứ đại Hoa Kim nói:
- Sợ là không còn kịp nữa, đặc công Phi Long đã hộ tống Lưu Đại Dũng tới tay của Lâm Ngọc Thanh. Mấy nhân vật quan trọng của đám Ngưu béo thấy Lưu Đại Dũng bị thương như vậy, nhưng vẫn còn sống, biết chúng ta giết người diệt khẩu nên đã quay đầu giáo. Hơn nữa, đám Ngưu béo cũng sẽ nghĩ, cho dù bọn chúng không khai thì Lưu Đại Dũng cũng sẽ khai. Cho nên mấy người Ngưu béo nhất định sẽ khai ra chúng ta trước cả Lưu Đại Dũng, để mong được khoan hồng.
Lý Tử Long quát:
- Nếu biết mấy thằng ranh con này không đáng tin, cô còn không phái người đến nhà khách Duyên Giang sớm giết giết sạch mấy thằng đó cho tao.
Lục Tụ lắc đầu:
- Nhà khách Duyên Giang bây giờ cảnh giác nghiêm mật. Cảnh sát vũ trang bên trong toàn là nguời từ trung uơng đến tỉnh điều tới, bản lĩnh đều rất tốt. Còn có năm đặc công Phi Long hộ tống, ngay cả Lý Thần Châu Đội trưởng Đội đặc công Phi Long cũng tới. Trừ phi nội bộ chúng ta có người chịu mạo hiểm rất lớn làm việc, bằng không chúng ta hoàn toàn không thể xuống tay diệt khẩu bọn Ngưu Côn.
Lý Tử Long con mắt hơi sáng lên:
- Lý Thần Châu?
Lục Tụ gật đầu, có chút kỳ quái. Lý Tử Phong sao nghe thấy Lý Thần Châu thì mắt lại sáng lên chứ, trên mặt còn có kính nể:
- Phải, Đội trưởng đặc công Phi Long Lý Thần Châu.
Lý Tử Long không có nói, trong mắt lại mơ hồ dâng lên chút hi vọng, có chút suy nghĩ, sau một hồi, phất tay bảo bọn Diệp, Lục Tụ ra ngoài, một mình vào phòng.
Trong hoa viên biệt thự của Lý Tử Phong, Hồng Diệp và Lục Tụ chậm rãi đi song song. Lục Tụ nhìn HồngDiệplo lắng:
- Em gái, chẳng lẽ em thật sự rất yêu thằng đó?
Hồng Diệp cả kinh:
- Chị có ý gì?
Lục Tụ nhàn nhạt:
- Anh em Y Sinh đều không phải đặc công Phi Long gì đó đánh bại, mà là một người trẻ tuổi. Tên hình như là Sở Thiên, là nó đánh bại anh em Y Sinh. Tại sao em không báo cáo chi tiết cho Cục trưởng Lý chứ?
Hồng Diệp trong lòng hơi chấn động. Xem ra Lục Tụ mấy ngày nay cũng đang âm thầm chú ý bọn Lưu Đại Dũng, cho nên mới biết rõ chi tiết như vậy. Cô lập tức bình tĩnh trở lại như trước, vẫn tươi cười:
- Chị quá lo rồi, chỉ là một tên vô danh, không nên làm Cục trưởng Lý càng thêm đau đầu. Đặc công Phi Long có danh tiếng, Cục trưởng Lý dễ chấp nhận hơn. Vả lại, Hồng Diệp sao có thể có tình yêu chứ?
Lục Tụ mỉm cười, thở dài:
- Hi vọng như vậy
Sau đó cô ta đi tới bên hồ cho cá ăn. Hồng Diệp chần chờ một chút, không đi theo, trong lòng cảm thấy hơi loạn, muốn trở lại sân thượng của biệt thự xem bầu trời, hi vọng có thể làm mình bình tĩnh trở lại.
Hồng Diệp đi vào biệt thự, lúc qua cửa phòng của Lý Tử Phong, phát hiện cửa phòng không khóa, có tiếng nói của Lý Tử Phong truyền ra. Hồng Diệp trong lòng hơi động, ma xui quỷ khiến dừng chân lại. Cô biết nghe Lý Tử Phong nói chuyện là không phải, nhưng cô không thể kiềm chế đuợc mình. Cô sợ Lý Tử Phong lại tìm sát thủ hung hãn, không chừng sẽ liên lụy đến Sở Thiên.
Lý Tử Phong trong phòng đang cung cung kính kính cầm điện thoại riêng nói với người đầu dây bên kia:
- Bên phía tôi bây giờ nguy hiểm khắp nơi, đám thuộc hạ liên tục thất bại, bây giờ không còn cách nào, lầu cao bị nghiêng, rất mong Bộ trưởng giúp đỡ cho.
Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng u ám của Bộ trưởng:
- Ông Lý, tôi cũng muốn giúp ông, nhưng tôi ở tận Thủ đô, làm sao giúp ông chứ? Còn chuyện đút lót? Cái này rất quan trọng, ai dám làm những chuyện chạm họng súng đâu? Hơn nữa Lâm Ngọc Thanh một giọt nuớc cũng không uống, ai nói cũng vô dụng.
Lý Tử Phong có chút tuyệt vọng:
- Vậy tôi chỉ có chờ chết? Chờ Lâm Ngọc Thanh bắt? Chờ bị hình phạt?
Bộ trưởng chần chờ một chút, đưa ra một hạ sách:
- Bây giờ ông nghĩ cách đi, có lẽ còn kịp, ra tới nước ngoài thì tất cả đều an toàn rồi.
Lý Tử Phong thầm chửi “Chạy trốn? Cả gia nghiệp của ông cũng không cần nữa sao? Liều mạng nửa đời để đổi lấy cuộc sống chạy trốn? Còn chút hi vọng cũng không bỏ qua. Huống hồ cái này có xác suất thành công rất lớn. Thế nên Lý Tử Phong tiếp tục cẩn thận nói:
- Bộ trưởng, tôi nghe nói Đội trưởng Lý cũng đến rồi, còn ở bên cạnh Lâm Ngọc Thanh. Anh ta là người của ông, ông có thể bảo ông ta giúp tôi làm sạch Lý Đại Dũng.
Bộ trưởng rõ ràng rất tức giận với ý đồ của Lý Tử Phong, mắng:
- Cái gì? Ông gây họa còn muốn người của tôi giúp ông giải quyết? Bây giờ nhà khách Duyên Giang canh phòng nghiêm mật, chẳng may Đội trưởng Lý để lộ ra vậy chẳng phải là tôi bù không nổi tổn thất. Ông có biết tôi tốn bao nhiêu tâm huyết mới ngồi tới cái vị trí này như bây giờ không?
Lý Tử Phong nóng nảy, đây là hy vọng cuối cùng của y, chẳng lẽ có thể bỏ qua:
- Nhưng bây giờ, tôi quả thật hết cách rồi, chỉ có Đội trưởng Lý mới có cơ hội làm chuyện này. Lưu Đại Dũng, bọn Ngưu Côn rất nhanh sẽ khai ra tôi, không chừng là buổi chiều nay.
Lúc này Bộ trưởng dĩ nhiên không muốn mua dây buộc mình, dùng khẩu khí chém đinh chặt sắt nói:
- Không được, tuyệt đối không được, không thương lượng được.
Lý Tử Phong cũng không kiềm chế nữa, che miệng quát:
- Chu Bao Thiên, tôi nói cho ông biết, ông không giúp tôi, tôi chết cũng là ông chết, cùng lắm tôi đem chuyện tôi và ông đi buôn lậu nói cho Lâm Ngọc Thanh, xem lão dám động tới ông không.
Bộ trưởng Chu trong lòng hơi phát lạnh, sát khí nổi lên. Lý Tử Phong này lại dám nói tên của mình ra, còn dám lấy chuyện đi buôn lậu uy hiếp mình, thật sự chán sống rồi. Nhưng Chu Bao Thiên bên ngoài vẫn bình tĩnh, lão quyết định phải trấn an Lý Tử Phong:
- Ông Lý à, đừng kích động như vậy, mọi người nói chuyện vui vẻ, bên cạnh ông có người không? Tuy tôi bây giờ không thể dùng Đội trưởng Lý, nhưng tôi có thể phái một người cho ông. Bây giờ tôi bảo nó bay tới, Lưu Đại Dũng ít nhất buổi tối mới có thể khai. Bọn Ngưu Côn cũng trải qua đấu tranh tư tưởng mới khai ra ông. Khoảng thời gian trống này, người của tôi phái tới nhất định sẽ chuốc cung bọn Lưu Đại Dũng giúp ông thu xếp ổn thỏa. Khoảng bốn giờ chiều tới, khoảng năm giờ chiều ông có thể nhận được tin rồi.
Lý Tử Phong rất mừng, Chu Bao Thiên bảo đảm như vậy, tất nhiên có phần thắng, vội nói:
- Yên tâm, Bộ trưởng, bên cạnh tôi không có ai. Vậy tôi cám ơn Bộ trưởng trước.
Hồng Diệp nghe thấy Lý Tử Phong để điện thoại xuống, vội vàng bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ:“Chu Bao Thiên? Lý Đội trưởng, buôn lậu?” Hồng Diệp đột nhiên phát hiện mình rất nguy hiểm. Nếu bị Lý Tử Phong biết mình nghe lén những chuyện này, mình rất có thể bị diệt khẩu.
Chu Bao Thiên để điện thoại xuống, trong mắt có tia hàn quang, cầm điện thoại lên, mặt đầy sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.