Chương 591: Nghĩa Trang Vân Hạc
Nhất Khởi Thành Công
09/11/2013
Sáng sớm, hơn mười chiếc xe xa hoa tiến vào nghĩa trang Vân Hạc. Khi Sở Thiên bước ra khỏi xe, mới thấy khu mộ này còn xinh đẹp và sạch
sẽ hơn nhiều so với tưởng tượng. Trăm cây to đã được cắt tỉa cẩn thận.
Con đường vốn u tối cũng đã được dọn sạch lá cây. Nếu nơi đây không có
bia mộ, rất khó để người ta có thể nghĩ đây là nơi yên nghỉ cuối cùng
của những con người.
Thiền táo lâm du tĩnh, điểu minh sơn canh u!
(Dịch: Ve kêu rừng càng tĩnh, chim hót núi thêm trầm!)
Nhưng khi Sở Thiên bước đi trên con đường nhỏ, thấy phía trước hàng loạt lá cây rơi lả tả, cảm xúc khó nói thành lời sinh ra, im lặng, quá mức im lặng, trực giác báo cho hắn, nghĩa trang có vô vàn hung hiểm, có lẽ, mỗi một bước đều là bước trên con đường ranh giới đến hoàng tuyền. Rất nhanh, nở một nụ cười rất vui vẻ nhưng cũng đầy thâm sâu.
Hôm nay những người tham dự bái tế, có mười người là thành viên trung cao cấp của Hắc Dạ hội, ngoại trừ Thủy ca bị thương nên không tới; Đại Phi, Sảng ca và Ngưu Ma vương đều trong nhóm người này. Hôm nay ngoại trừ việc bái tế, anh Húc còn chuẩn bị tuyên bố chuyện quan trọng, Hắc Dạ hội từ nay về sau quy phục dưới trướng Sở Thiên.
Đại Phi và Sảng ca nhìn thấy Sở Thiên cùng anh Húc trò chuyện vui vẻ thì rất ngạc nhiên, và không còn được tự nhiên như trước. Lúc trước, khi tranh đoạt quán bar Mạn Diêu cũng bởi do đề nghị của Sở Thiên khiến cho bọn họ bị sỉ nhục mà còn mất đi chỗ làm ăn, cho nên chẳng có lấy chút hảo cảm nào với tên nhóc chưa mọc hết lông này. Hai người nhìn nhau cười, ngầm thỏa thuận với nhau chuẩn bị tìm cơ hội lấy chút điểm tố.
Từ trước đến nay, anh Húc rất chịu chi tiền vì anh em, cho dù là người đã chết hay không còn ra sức được nữa. Sườn đông của khu mộ Vân Hạc rộng mấy trăm mét vuông, là do anh Húc sau khi nắm quyền ở Hắc Dạ hội cho mua trăm cái bia mộ. Trong những bia mộ ấy, có cái đã có tên, có cái chờ người nằm xuống. Trong hoàn cảnh tấc đất tấc vàng như hiện nay có thể thấy sự thành tâm của anh Húc lớn tới mức nào.
Do các anh em Hắc Dạ hội đã chuẩn bị đầy đủ đồ bái tế, nên khu sườn Đông đã thành lập hai cái trại tạm thời để cất giữ đồ đạc được canh giữ cẩn thận. Khi thấy lão đại đi đến, họ vội cúi chào. Anh Húc liền phân phó người đem đồ ra bái tế.
Ánh mắt Sở Thiên nhìn xung quanh bốn phía, quan sát thật cẩn thận mọi động tĩnh. Nắng ấm đi dần vào trung tâm. Gió lạnh khiến cho người ta có cảm giác thê lương, tiêu điều. Cảm giác này giống như con hổ đang nấp bên sườn núi chờ đợi con mồi sơ hở. Sở Thiên biết, hôm nay nghĩa trang này sẽ phải đổ không ít máu mới có thể trở lại bính yên.
Nhưng ánh mắt nhìn tất cả mọi nơi đều không có khả năng có người ẩn nấp! Bọn họ rốt cục nấp ở đâu? Sở Thiên vắt tay sau lưng đứng dậy.
Bảy tám người của Hắc Dạ hội không ngừng vận chuyển hương đèn, nến ra ngoài chỗ tế lễ. Đại Phi đứng bên cạnh huýt sáo, nháy mắt ra hiệu với Sảng ca cười nói:
- Lão Sảng, mày nói người đã chết còn muốn làm lễ cái quái gì? Những anh em đã chết sẽ cảm động đội mồ sống lại sao? Đại ca đúng là người sống phí tiền cho người chết.
Sảng ca thế nào cũng là người có chừng mực, nghe thấy lời trêu đùa kia vội hạ giọng nói:
- Đại Phi ngậm miệng lại, lão đại mà nghe thấy mày sẽ bị vả vào mồm.
Đại Phi nhìn anh Húc đang bận rộn, cười khoái trá:
- Sợ cái gì? Đại ca đang bận rộn với người chết rồi, làm gì còn chỗ nào cho chúng ta, Lão Sảng, khi nào mày bị người ta bổ chết, tao cam đoan sẽ khóc thật lớn, mỗi ngày đều nói: Sảng chết mất! Sảng chết mất! (DG: Sảng tên Sảng ca nhưng cũng có nghĩa là “sung sướng”)
Sảng ca bực mình đá một cái, trúng mông Đại Phi, miệng cười mắng:
- Móa Đại Phi, mồm chó nhả không ra ngà voi, mỗi ngày liền mắng bố mày chết, nói cho mày biết, nếu bố bị người đánh chết, vậy mày cũng bị chôn sống, tuy nhiên mày yên tâm đi chết đi, vợ, con gái của mày để tao nuôi.
Đại Phi phủi mông, xoay tay lại đánh ra trọng quyền, đáng tiếc còn không có đánh vào người Sảng ca đã bị người giữ lại, lực lượng khổng lồ từ tay truyền tới tận khớp xương. Đại Phi đau đớn, răng nghiến ken két, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt không mấy vui vẻ của Sở Thiên. Sở Thiên thản nhiên mở miệng:
- Dường như các anh rất vui vẻ?
- Bố vui vẻ thì liên quan gì tới mày?
Đại Phi không ngờ Sở Thiên có lực lượng bá đạo như thế, nhưng cũng không thể vì thế mà mất mặt mũi, đá ra vào chỗ hiểm của Sở Thiên. Đây kết quả của nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn giang hồ của gã. Sở Thiên nở nụ cười châm biếm, xảo diệu xoay cổ tay Đại Phi lại, khiến gã như con diều đứt dây, xoay tròn bay ra ngoài.
- A!
Theo âm thanh thảm thiết, cả người gã xoay tròn 360 độ ngã trên mặt đất, từ sự đau đớn trên mặt thì có thể thấy cú ngã này không nhẹ. Bốn năm tên đàn em của Đại Phi tới nâng gã dậy. Sảng ca vui trên nỗi đau của kẻ khác, Đại Phi càng gặp họa gã càng vui sướng.
Nhưng Sở Thiên cũng không có quên gã, quay đầu mở miệng chất vấn:
- Đi ra giang hồ lăn lộn, nhìn thấy anh em mình bị ức hiếp, không chỉ có không có tiến lên hỗ trợ, ngược lại vui sướng khi người khác gặp họa, không có chút tình nghĩa anh em nào, khó trách nơi đây lại có nhiều bia mộ của các anh em Hắc Dạ hội như thế. Cái chết của bọn họ đều là bởi vì các ngươi khoanh tay đứng nhìn!
Lời nói này rất đau, cho nên Sở Thiên vừa dứt lời, Sảng ca liền vung quyền hung mãnh đánh tới. Sở Thiên biết hôm nay ngoại trừ bái tế, cũng phải lập uy trước mặt các Đường chủ, anh em Hắc Dạ hội. Khi quả đấm sắp tới, không hề nhăn mặt tiến lên đấm ra, lấy cứng chọi cứng.
- Bịch!
Âm thanh va chạm phát ra tiếng trầm đục. Sở Thiên không lùi mà tiến tới đứng ở vị trí cũ của Sảng ca, mà Sảng ca bị xung lực đánh lại 4-5m, ngã lăn xuống đất không đứng dậy nổi. Vài tên thân tín vội vàng tới đỡ Sảng ca đang vô cùng chật vật. Đại Phi vốn cực độ hận Sở Thiên, cũng không giấu nổi nụ cười.
Sảng ca thở hổn hển, phủi bụi đất trên người, đẩy mấy người thân tín ra, xấu hổ quát Đại Phi:
- Mày còn cười, cười cái rắm a, người ta khinh bỉ chúng ta không đoàn kết, hiện tại chúng ta liền đoàn kết cho hắn nhìn, cho hắn biết Hắc Dạ hội chúng ta không dễ bắt nạt, tao cũng không tin thằng nhóc chua mọc đủ lông này có thể đánh bại hai ta liên thủ.
Đại Phi không cười nữa, chuẩn bị liên hợp đối phó Sở Thiên.
Hai tay Sở Thiên giấu trong tay áo, thần sắc thong dong tự nhiên, đứng ngạo nghễ như núi Nhạc. Mặc dù hắn không bày ra tư thế gì đặc biệt, nhưng không có chút nào sơ hở, tựa như hòa hợp với đất trời, vượt qua sự hạn chế của người thường. Khí thế rất khó miêu tả bằng lời này khiến họ thu lại trái tim coi rẻ Sở Thiên, một lần nữa đánh giá lại hắn.
Nhưng sau khi nhìn nhau vài lần, Đại Phi và Sảng ca cùng tiến lên trước vài bước, Sự quan trọng của sĩ diện khiến họ bỏ qua nỗi sợ, miệng hung tợn mắng:
- Móa nhóc con, hôm nay bố mày đánh cho mày tàn tật không làm ăn gì được, cho mày biết sự lợi hại của Đường chủ Hắc Dạ hội.
Ở bên cạnh, anh Húc vốn trầm mặc nhìn cuộc chiết, rốt cục không kiềm chế được, quát:
- Làm càn! Đại Phi, A Sảng chúng mày muốn tao chấp hành gia pháp hả? Tao nói cho chúng mày biết đây là Thiếu soái Soái quân người đứng đầu nửa giang sơn xã hội đen, nói thêm cho chúng mày biết, tao đã đem Hắc Dạ hội đầu nhập vào Soái quân.
Ngoại trừ Ngưu Ma vương cùng với thân tín của anh Húc, các Đường chủ khác ngạc nhiên. Đại Phi và Sảng ca há hốc mồm. Bọn họ không bao giờ có thể nghĩ rằng anh Húc đem Hắc Dạ hội quy thuận Soái quân, càng không nghĩ tới, người thanh niên này chính là Thiếu soái Soái quân. Vị Thống soái Soái quân giằng co với Đường Môn.
Một lát trầm mặc, Đại Phi đứng dậy nói:
- Lão Đại, tuy rằng Soái quân thế lực hùng mạnh, nhưng các anh em từ xưa tới nay chưa từng khuất phục trước các bang phái cường đại khác, cũng không hy vọng xa vời bọn họ có thể giúp chúng ta trèo lên cây cao hóa Phượng hoàng bay xa. Chúng ta cũng chỉ nghĩ có thể làm ăn dưới mặt đất. Hơn nữa, đại ca còn tuyên bố quá đột ngột, các Đường chủ còn chưa hay biết gì.
Anh Húc mỉm cười, thản nhiên nói:
- Hiện tại nói cho chúng mày biết cũng không muộn, dù sao tao đã quy thuận, nếu các anh em tin lời tao thì đi theo, nếu cảm thấy không muốn bị người điều khiển, như vậy các người có thể tự tách ra tìm con đường khác, thậm chí có thể mang các anh em của mình đi.
Sở Thiên không khỏi khen ngợi, anh Húc thật đúng là nhân nghĩa. Mình từng yêu cầu anh ta đọc lại lịch sử của các danh nhân xem cách làm của họ. Ở gần ba trăm tên đao phủ, có người có ý kiến bất đồng, sẽ có loạn đao chém giết, anh nhưng Húc vẫn kiên trì nguyên tắc đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hơn nữa anh ta cũng tin rằng dù các anh em đã thoát ly cũng sẽ không trở thành địch với anh ta.
Đại Phi và Sảng ca nhìn nhau, đều có ý nghĩ giống nhau, vì thế tiến lên trước vài bước đồng thanh nói:
- Đại ca, em và anh là anh em sống chết có nhau; đáng lẽ phải liều chết theo anh, nhưng bọn em cần chút thời gian suy nghĩ, vài ngày nữa nếu ý kiến bất đồng, chúng ta nên mỗi người một ngả.
Mấy Đường chủ khác cũng do dự không quyết.
Anh Húc nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, đã đoán ra sâu xa trong đó, nhưng hôm nay chủ yếu là cho thấy thái độ của mình, vì thế cũng không cưỡng cầu nữa, chậm rãi nói:
- Không ngờ tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau, chuyện này nói sau. Bây giờ chúng ta bắt đầu hiến tế các anh em đã chết.
Đại Phi cùng các Đường chủ khác gật đầu, nhưng không ai tập trung cả.
Tất cả đồ hiến tế cũng đã chuẩn bị thoat đáng, chỉ còn chờ anh Húc đốt mộc hương. Anh Húc đi đến phía trước tiếp nhận lấy cây mộc hương từ người anh em chủ trì nghi thức, nhưng cũng không đốt lên, mà là xoay người giao nó cho Sở Thiên, cung kính nói:
- Thiếu soái, em bây giờ là Đại ca của anh, hương này do em tới châm.
Sở Thiên không chút khách khí nhận lấy, vốn Đại Phi không có hứng thú với lễ bái tế này, sắc mặt trầm xuống, lập tức cao giọng nói:
- Lão Đại, hôm nay là ngày Hắc Dạ hội bái tế các anh em mình, chúng ta còn chưa quy thuận Soái quân. Nén hương này Hà huynh đệ cũng có thể châm, nhưng hắn không thể bởi hắn không phải người của Hắc Dạ hội.
Ánh mắt anh Húc nhìn Đại Phi chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Cậu ấy không phải người của Hắc Dạ hội, nhưng Hắc Dạ hội cũng là một phần của Soái quân, Đại Phi, tao đã quyết không cần phải nói nhiều nữa. Lúc nãy, mày còn nói cái gì dùng tiền tế cho người chết là lãng phí tiền của người sống, tuy là nói đùa nhưng là cực độ bất kính.
Đại Phi lập tức im lặng.
Sở Thiên trịnh trọng cầm cây hương tiến vào hương đàn, cẩn thận cắm vào tráp. Việc này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, nó cho thấy quyết tâm thu phục Hắc Dạ hội của Sở Thiên cũng biểu lộ thái độ tuyệt đối của anh Húc. Đại Phi và mấy Đường chủ còn đang do dự nhưng gần nửa anh em theo anh Húc đã quy thuận Soái quân, đây là việc ván đã đóng thuyền.
Cây mộc hương theo thứ tự dần cắm xuống nhưng rất nhiều người bồn chồn không yên.
Bên cạnh sớm đã đào một chiếc hố để hóa vàng mã. Lửa đỏ rực, bao nhiêu mĩ nữ, nhà lầu xe hơi đi về với cát bụi, tro tàn bay phất phơ trong gió tạo ra một chút thê lương.
Lúc Sở Thiên đọc bài văn tế, lúc cuối cùng, một chiếc xe jeep hung hăng xông thẳng vào, mục tiêu là Sở Thiên và những người đang bái tế. Chiếc xe sang trọng, hung hăng càn quấy, khiến các anh em Hắc Dạ hội làm nhiệm vụ cảnh giới sinh ra cảnh giác, lấy vũ khí ra ngăn cản quát:
- Dừng xe!
Khi các anh em Hắc Dạ hội muốn giơ súng lên, xe jeep đột nhiên dừng lại, còn không có đợi mọi người quát hỏi, cửa xe liền nhanh chóng mở ra. Một cô gái tuyệt sắc mặc một bộ đồ đen, rất vui mừng, cao giọng hướng Sở Thiên hô:
- Sư phụ! Sư phụ! Người quả nhiên không gạt con, đồ nhi phải cùng người hiến tế.
Anh Húc ngạc nhiên, quay đầu hỏi:
- Thiếu Soái, cô ta là ai à?
Sở Thiên cười khổ lắc đầu, thống khổ nói:
- Là khắc tinh của em!
Người tới chính là tiểu Lolita Kim Nhật Thiện, nhìn cô bé đầy sự vui mừng, còn có nét gì đó bí ẩn, hơn nữa bên cạnh cô cũng không có bất cứ vệ sĩ nào, có lẽ là cô đã vụng trộm chạy đến đấy. Sở Thiên không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, sự xuất hiện của Kim Nhật Thiện càng khiến mình chịu nguy hiểm hơn nhưng cũng đầy cơ hội cho mình.
Kim Nhật Thiện như con thiêu thân lao vào lửa, xuyên qua đám người Hắc Dạ hội. Mọi người đều biết cô là bạn của Sở Thiên nên tự giác nhường đường, chỉ có Đại Phi làm như vẻ không biết, chắn ngang nửa đường. Tiểu Lolita khẽ nhíu mày, không chút khách khí đụng tới. Sảng ca nhìn thân hình khôi ngô của Đại Phi, than thầm đúng là con kiến đụng con voi.
Ai ngờ, hai người đụng vào nhau, Đại Phi ngã lui ra sau hai mét. Kim Nhật Thiện dương dương đắc ý le lưỡi, bỏ chạy đến bên người Sở Thiên khoác vào cánh tay của hắn, mọi người đến lúc này cũng không có kịp phản ứng, ai cũng không có dự liệu được tiểu Lolita kình lực lại bá đạo như thế, Đại Phi cao 1m8 lại bị một cô bé đẩy lui.
Kim Nhật Thiện nhìn sắc mặt khó chịu của Đại Phi, trấn an:
- Anh không nên buồn bực làm gì, đừng nói là loại rác rưởi như thế này, chính là con trâu nặng hai trăm cân, bổn tiểu thư cũng có thể dễ dàng bắt nó lui lại. Hơn nữa, thân thể anh lao lực quá độ, nếu không cũng sẽ không ngã xa như vậy, trở về kiêng rượu giới sắc đi.
Sở Thiên thật sự xấu hổ, cô gái nhỏ này nói chuyện thật đúng là không khách khí, lời này rõ ràng làm người ta thêm nhục nhã chứ trấn an cái gì. Anh Húc lại cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác tiểu Lolita rất hợp tính mình, đồng thời cũng là cảnh báo lớn cho đám Đại Phi, suốt ngày thanh sắc khuyển mã, phỏng chừng tương lai cũng đánh không lại một cô bé.
Đại Phi bình tĩnh lại, trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không tiện cáu giận với cô bé kia, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn vào Sở Thiên, ngấm ngầm hại người nói:
- Trong miệng còn nói phải tôn kính người chết, chính mình lại cùng bạn gái tới mộ địa triền miên, Thống soái như thế, nếu quả thật đi theo rồi, chỉ sợ sẽ hối hận sẽ cả đời.
Anh Húc đang muốn nói chuyện, Sở Thiên phất tay ngăn lại, thản nhiên nói:
- Đại Phi, làm đàn ông phải quang minh lỗi lạc, đừng ở chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nếu anh không phải anh em Hắc Dạ hội, đã có cống hiến rất nhiều cho xã đoàn, cũng trung thành với anh Húc, thì chỉ sợ tôi đã đem anh ném vào trong hố lửa đốt.
Dường như Kim Nhật Thiện cũng biết Hắc Dạ hội, theo phản xạ quát lên:
- Sư phụ, người là xã hội đen à? Thật quá tàn bạo rồi, Nhật Thiện không trở về, chơi mấy tháng ở Hongkong với người? Hoặc là con đem Đồng Tử quân điều đến đây, bọn họ tuy rằng không thân thủ gì đáng kể, nhưng tài bắn súng cũng rất tinh chuẩn trác tuyệt đấy.
Đầu Sở Thiên muốn nổ tung, bị cô gái nhỏ này cả ngày đi theo, sẽ sống không bằng chết, vì thế vội khoát tay khách khí trả lời:
- Không cần, không cần! Xã hội đen Hongkong, sư phụ vẫn có thể đủ thu phục đấy, em tốt nhất hãy sớm về nước bảo vệ cho ông nội và cha mình. Được rồi, chúng ta cũng đã bái tế xong rồi, hiện tại nên về thôi.
Anh Húc cảm thấy buồn cười, chưa từng thấy Sở Thiên sợ hãi cái gì, nhưng cô bé này dường như khiến hắn sợ hãi, bất quá nhớ tới cô bé này quát Đại Phi, trong lòng liền trở nên thoải mái, ngay lần đầu gặp đã không hề nể mặt, cô bé này chắc là Đại vương rắc rối.
Nghe thấy có thể rời khỏi, người đầu tiên đi ra là Đại Phi. Hôm nay gã rất tức giận không có chỗ phát tiết, chuẩn bị trở về đến địa bàn của mình uống vài chén, chơi mấy con đàn bà để tiết hỏa, đồng thời cũng suy nghĩ sau này đi con đường nào, chủ yếu hơn chính là không muốn gặp lại Sở Thiên. Đại Phi cùng bốn năm thủ hạ thân tín đi rất nhanh.
Bỗng nhiên sát khí trở nên nồng đậm!
Ánh mắt Sở Thiên hơi nhíu lại, thấy mấy cái đây trong khu mộ đang rung động. Hai bóng người từ trên cây nhảy xuống, vội hét lớn:
- Đại Phi, cẩn thận!
Vừa hét lên, hai người đàn ông mặc áo xanh lá cây đã nhảy xuống giữa đám Đại Phi, không đợi bọn họ kịp phản ứng, hai thanh dao găm nhanh như chớp đã đâm vào lồng ngực hai người bên cạnh, khi máu tươi còn đang chảy, rút tay ra, cắt họng hai người anh em khác. Tất cả các động tác như nước chảy mây trôi, đúng lúc đúng chỗ.
Đặc công Triều Tiên quả nhiên đến rồi! Nhìn thủ pháp giết người của bọn họ giống như nhào bột mì; Sở Thiên cũng đã phân biệt ra bọn họ là thần thánh phương nào, đồng thời cũng không khỏi không bội phục bọn họ có thể ẩn mình trong tán cây cảnh này. Bởi lẽ, cây bách có thể che giấu được người không nhiều, khả năng chịu đựng cũng rất kém nên chẳng ai nghĩ chúng ở đó.
Chuyện người khác không thể làm được, chúng lại làm được.
Đại Phi thừa dịp bốn người thủ hạ chết, ù té chạy về bên cạnh anh Húc, lại nhìn thấy Sở Thiên vẫn ung dung bình tĩnh không hề sợ hãi, ngờ vực vô căn cứ nói ra:
- Đại ca, tên nhóc Sở Thiên này phái người mai phục, muốn diệt trừ những người đối lập trong Hắc Dạ hội, chúng ta trước tiên phải giết hắn.
Anh Húc còn không có bất kỳ phản ứng, trong khu mộ liền xuất hiện rất nhiều đại hán, tiến tới cạnh các Đường chủ, vẫn ra tay rất đơn giản nhưng giết người rất thực dụng. Đâm, cắt, chọc chiêu thức đơn giản trong tay bọn chúng lại trở nên tinh diệu vô cùng. Chỉ vài chục giây sau, các thủ hạ do các Đường chủ mang tới gần như chết hết.
Rất nhanh hiện trường chỉ còn lại mười thân tín của anh Húc, loại cục diện này cũng bởi vì các Đường chủ khác, đều không muốn đứng gần, ngoại trừ không muốnthân cận quá với Sở Thiên, còn vì cũng không hứng thú với việc lễ tế, cho nên lúc bọn sát thủ tấn công, bọn họ ở ngoài đương nhiên sẽ đứng mũi chịu sào.
Máu tươi đã kích thích mọi người, một thành viên trung cấp gào khóc dẫn hai người anh em vung đao về phía trước. Tên đại ca của nhóm đặc công đi đầu, ánh mắt như như độc xà nhe răng cười độc ác, bước lên vài bước nghênh đao của mấy kẻ kia, dao găm hoa lệ đâm tới, trên cổ họng bọn họ mỗi người có một lỗ thủng.
Giống như một người tự dùng dao cạo tóc mai, vô ý lưa lại vết máu dạng lề sách, nhưng tia đỏ vừa hiện, máu tươi phun ra như suối. Khi họ ngã xuống, máu của bọn họ phun ra bay thẳng lên trời, thân thể họ không dính máu của mình.
Đây là vận may hay bất hạnh của bọn họ?
Máu nóng rơi vào bùn lạnh, ngay cả sát thủ lãnh huyết cũng bị đóng thành băng khối.
Ba tia máu như ba ánh hào quang, nhỏ như ba sợi tơ phun ra.
Đại Phi nhìn ra điểm quan trọng, tâm huyết và tình nghĩa lúc sinh tử dâng trào, quay đầu hướng anh Húc nói:
- Đại ca, anh đi trước, bọn chúng rất lợi hại, chỉ sợ là Đông Hưng hội bỏ giá cao thuê sát thủ, muốn nhân lúc chúng ta bái tế mà tiêu diệt chúng ta, khiến Hắc Dạ hội quần long vô chủ mà nhảy vào chiếm địa bàn.
Khôi phục lý trí gã đã hiểu rõ kẻ thù không phải là Sở Thiên, nếu không đã sớm nhảy đến trận doanh kẻ thù giương nanh múa vuốt, huống chi Sở Thiên muốn tiêu diệt bọn họ thì cũng không thể làm trước mặt anh Húc, tùy tiện tìm ngày hoàng đạo là có thể ám sát bọn họ, cho nên đương nhiên mấy tên sát thủ này là do Đông Hưng hội phái tới.
Sảng ca cũng cầm đao, phụ họa nói:
- Đúng, chúng em cản hậu!
Còn có Đường chủ muốn xông tới, anh Húc biết sự lợi hại của đối phương, không thể để cho thủ hạ dễ dàng đi chịu chết, vội ra tiếng quát:
- Tất cả trở lại cho tao.
Bao gồm cả Kim Nhật Thiên, phe Sở Thiên chỉ còn lại hai mươi người.
Mà kẻ địch cũng có mười tám người, sau lưng vác lấy khảm đao, nắm trong tay cầm lấy dao găm đẫm máu, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm đám người Sở Thiên, hơn nữa do tố chất huấn luyện mà họ đã bịt tất cả đường lui. Nhưng khiến Sở Thiên an tâm, đó là bọn họ không có súng, tảng đá đè nặng đã được gỡ bỏ.
Kim Nhật Thiện buông tay Sở Thiên, mắt lạnh nói ra:
- Đặc công Triều Tiên? Chẳng lẽ là tới ám sát bổn tiểu thư.
Hàng năm, quan hệ thù địch song phương hiểu biết đối thủ tựa như hiểu biết chính mình, tuy Kim Nhật Thiện tuổi còn nhỏ nhưng cũng không ngoại lệ, theo thủ pháp của bọn chúng là có thể phân biệt ra được người trước mắt là đặc công Triều Tiên, ở trong này nhìn thấy bọn họ, liên tưởng đến mục đích của mình và cha trong chuyến viếng thăm lần này. Vì vậy cho rằng đặc công Triều Tiên tới là để đối phó mình.
Tuy rằng Sở Thiên không sợ đặc công Triều Tiên, nhưng nếu để cho bọn họ biết thân phận của Kim Nhật Thiên mọi chuyện sẽ trở nên càng phức tạp. Sở Thiên vội ôm cô bé vào ngực, hạ giọng nói:
- Không được nói ra tiếng, mọi chuyện để sư phụ đến ứng phó, có nghe hay không? Nếu không lập tức giải trừ quan hệ thầy trò!
Nghe hơi thở đàn ông trên người Sở Thên, Kim Nhật Thiện cảm thất rất mê say và thoải mái, vội thuận theo gật đầu:
- Được, Nhật Thiện nghe theo lời sư phụ!
Đương nhiên, cô bé còn nhỏ tuổi như thế chưa biết tình cảm là cái gì, nhiều nhất chỉ là hảo cảm mà thôi.
Đại hán tạo thành vòng vây, giơ khảm đao lên chuẩn bị tấn công.
Sở Thiên muốn kéo dài thêm thời gian, vì thế buông Kim Nhật Thiện ra, thản nhiên nói:
- Các người rốt cuộc đã tới? Triều Tiên đến Thiên Triều, nước xa núi dài sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?
Thiền táo lâm du tĩnh, điểu minh sơn canh u!
(Dịch: Ve kêu rừng càng tĩnh, chim hót núi thêm trầm!)
Nhưng khi Sở Thiên bước đi trên con đường nhỏ, thấy phía trước hàng loạt lá cây rơi lả tả, cảm xúc khó nói thành lời sinh ra, im lặng, quá mức im lặng, trực giác báo cho hắn, nghĩa trang có vô vàn hung hiểm, có lẽ, mỗi một bước đều là bước trên con đường ranh giới đến hoàng tuyền. Rất nhanh, nở một nụ cười rất vui vẻ nhưng cũng đầy thâm sâu.
Hôm nay những người tham dự bái tế, có mười người là thành viên trung cao cấp của Hắc Dạ hội, ngoại trừ Thủy ca bị thương nên không tới; Đại Phi, Sảng ca và Ngưu Ma vương đều trong nhóm người này. Hôm nay ngoại trừ việc bái tế, anh Húc còn chuẩn bị tuyên bố chuyện quan trọng, Hắc Dạ hội từ nay về sau quy phục dưới trướng Sở Thiên.
Đại Phi và Sảng ca nhìn thấy Sở Thiên cùng anh Húc trò chuyện vui vẻ thì rất ngạc nhiên, và không còn được tự nhiên như trước. Lúc trước, khi tranh đoạt quán bar Mạn Diêu cũng bởi do đề nghị của Sở Thiên khiến cho bọn họ bị sỉ nhục mà còn mất đi chỗ làm ăn, cho nên chẳng có lấy chút hảo cảm nào với tên nhóc chưa mọc hết lông này. Hai người nhìn nhau cười, ngầm thỏa thuận với nhau chuẩn bị tìm cơ hội lấy chút điểm tố.
Từ trước đến nay, anh Húc rất chịu chi tiền vì anh em, cho dù là người đã chết hay không còn ra sức được nữa. Sườn đông của khu mộ Vân Hạc rộng mấy trăm mét vuông, là do anh Húc sau khi nắm quyền ở Hắc Dạ hội cho mua trăm cái bia mộ. Trong những bia mộ ấy, có cái đã có tên, có cái chờ người nằm xuống. Trong hoàn cảnh tấc đất tấc vàng như hiện nay có thể thấy sự thành tâm của anh Húc lớn tới mức nào.
Do các anh em Hắc Dạ hội đã chuẩn bị đầy đủ đồ bái tế, nên khu sườn Đông đã thành lập hai cái trại tạm thời để cất giữ đồ đạc được canh giữ cẩn thận. Khi thấy lão đại đi đến, họ vội cúi chào. Anh Húc liền phân phó người đem đồ ra bái tế.
Ánh mắt Sở Thiên nhìn xung quanh bốn phía, quan sát thật cẩn thận mọi động tĩnh. Nắng ấm đi dần vào trung tâm. Gió lạnh khiến cho người ta có cảm giác thê lương, tiêu điều. Cảm giác này giống như con hổ đang nấp bên sườn núi chờ đợi con mồi sơ hở. Sở Thiên biết, hôm nay nghĩa trang này sẽ phải đổ không ít máu mới có thể trở lại bính yên.
Nhưng ánh mắt nhìn tất cả mọi nơi đều không có khả năng có người ẩn nấp! Bọn họ rốt cục nấp ở đâu? Sở Thiên vắt tay sau lưng đứng dậy.
Bảy tám người của Hắc Dạ hội không ngừng vận chuyển hương đèn, nến ra ngoài chỗ tế lễ. Đại Phi đứng bên cạnh huýt sáo, nháy mắt ra hiệu với Sảng ca cười nói:
- Lão Sảng, mày nói người đã chết còn muốn làm lễ cái quái gì? Những anh em đã chết sẽ cảm động đội mồ sống lại sao? Đại ca đúng là người sống phí tiền cho người chết.
Sảng ca thế nào cũng là người có chừng mực, nghe thấy lời trêu đùa kia vội hạ giọng nói:
- Đại Phi ngậm miệng lại, lão đại mà nghe thấy mày sẽ bị vả vào mồm.
Đại Phi nhìn anh Húc đang bận rộn, cười khoái trá:
- Sợ cái gì? Đại ca đang bận rộn với người chết rồi, làm gì còn chỗ nào cho chúng ta, Lão Sảng, khi nào mày bị người ta bổ chết, tao cam đoan sẽ khóc thật lớn, mỗi ngày đều nói: Sảng chết mất! Sảng chết mất! (DG: Sảng tên Sảng ca nhưng cũng có nghĩa là “sung sướng”)
Sảng ca bực mình đá một cái, trúng mông Đại Phi, miệng cười mắng:
- Móa Đại Phi, mồm chó nhả không ra ngà voi, mỗi ngày liền mắng bố mày chết, nói cho mày biết, nếu bố bị người đánh chết, vậy mày cũng bị chôn sống, tuy nhiên mày yên tâm đi chết đi, vợ, con gái của mày để tao nuôi.
Đại Phi phủi mông, xoay tay lại đánh ra trọng quyền, đáng tiếc còn không có đánh vào người Sảng ca đã bị người giữ lại, lực lượng khổng lồ từ tay truyền tới tận khớp xương. Đại Phi đau đớn, răng nghiến ken két, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt không mấy vui vẻ của Sở Thiên. Sở Thiên thản nhiên mở miệng:
- Dường như các anh rất vui vẻ?
- Bố vui vẻ thì liên quan gì tới mày?
Đại Phi không ngờ Sở Thiên có lực lượng bá đạo như thế, nhưng cũng không thể vì thế mà mất mặt mũi, đá ra vào chỗ hiểm của Sở Thiên. Đây kết quả của nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn giang hồ của gã. Sở Thiên nở nụ cười châm biếm, xảo diệu xoay cổ tay Đại Phi lại, khiến gã như con diều đứt dây, xoay tròn bay ra ngoài.
- A!
Theo âm thanh thảm thiết, cả người gã xoay tròn 360 độ ngã trên mặt đất, từ sự đau đớn trên mặt thì có thể thấy cú ngã này không nhẹ. Bốn năm tên đàn em của Đại Phi tới nâng gã dậy. Sảng ca vui trên nỗi đau của kẻ khác, Đại Phi càng gặp họa gã càng vui sướng.
Nhưng Sở Thiên cũng không có quên gã, quay đầu mở miệng chất vấn:
- Đi ra giang hồ lăn lộn, nhìn thấy anh em mình bị ức hiếp, không chỉ có không có tiến lên hỗ trợ, ngược lại vui sướng khi người khác gặp họa, không có chút tình nghĩa anh em nào, khó trách nơi đây lại có nhiều bia mộ của các anh em Hắc Dạ hội như thế. Cái chết của bọn họ đều là bởi vì các ngươi khoanh tay đứng nhìn!
Lời nói này rất đau, cho nên Sở Thiên vừa dứt lời, Sảng ca liền vung quyền hung mãnh đánh tới. Sở Thiên biết hôm nay ngoại trừ bái tế, cũng phải lập uy trước mặt các Đường chủ, anh em Hắc Dạ hội. Khi quả đấm sắp tới, không hề nhăn mặt tiến lên đấm ra, lấy cứng chọi cứng.
- Bịch!
Âm thanh va chạm phát ra tiếng trầm đục. Sở Thiên không lùi mà tiến tới đứng ở vị trí cũ của Sảng ca, mà Sảng ca bị xung lực đánh lại 4-5m, ngã lăn xuống đất không đứng dậy nổi. Vài tên thân tín vội vàng tới đỡ Sảng ca đang vô cùng chật vật. Đại Phi vốn cực độ hận Sở Thiên, cũng không giấu nổi nụ cười.
Sảng ca thở hổn hển, phủi bụi đất trên người, đẩy mấy người thân tín ra, xấu hổ quát Đại Phi:
- Mày còn cười, cười cái rắm a, người ta khinh bỉ chúng ta không đoàn kết, hiện tại chúng ta liền đoàn kết cho hắn nhìn, cho hắn biết Hắc Dạ hội chúng ta không dễ bắt nạt, tao cũng không tin thằng nhóc chua mọc đủ lông này có thể đánh bại hai ta liên thủ.
Đại Phi không cười nữa, chuẩn bị liên hợp đối phó Sở Thiên.
Hai tay Sở Thiên giấu trong tay áo, thần sắc thong dong tự nhiên, đứng ngạo nghễ như núi Nhạc. Mặc dù hắn không bày ra tư thế gì đặc biệt, nhưng không có chút nào sơ hở, tựa như hòa hợp với đất trời, vượt qua sự hạn chế của người thường. Khí thế rất khó miêu tả bằng lời này khiến họ thu lại trái tim coi rẻ Sở Thiên, một lần nữa đánh giá lại hắn.
Nhưng sau khi nhìn nhau vài lần, Đại Phi và Sảng ca cùng tiến lên trước vài bước, Sự quan trọng của sĩ diện khiến họ bỏ qua nỗi sợ, miệng hung tợn mắng:
- Móa nhóc con, hôm nay bố mày đánh cho mày tàn tật không làm ăn gì được, cho mày biết sự lợi hại của Đường chủ Hắc Dạ hội.
Ở bên cạnh, anh Húc vốn trầm mặc nhìn cuộc chiết, rốt cục không kiềm chế được, quát:
- Làm càn! Đại Phi, A Sảng chúng mày muốn tao chấp hành gia pháp hả? Tao nói cho chúng mày biết đây là Thiếu soái Soái quân người đứng đầu nửa giang sơn xã hội đen, nói thêm cho chúng mày biết, tao đã đem Hắc Dạ hội đầu nhập vào Soái quân.
Ngoại trừ Ngưu Ma vương cùng với thân tín của anh Húc, các Đường chủ khác ngạc nhiên. Đại Phi và Sảng ca há hốc mồm. Bọn họ không bao giờ có thể nghĩ rằng anh Húc đem Hắc Dạ hội quy thuận Soái quân, càng không nghĩ tới, người thanh niên này chính là Thiếu soái Soái quân. Vị Thống soái Soái quân giằng co với Đường Môn.
Một lát trầm mặc, Đại Phi đứng dậy nói:
- Lão Đại, tuy rằng Soái quân thế lực hùng mạnh, nhưng các anh em từ xưa tới nay chưa từng khuất phục trước các bang phái cường đại khác, cũng không hy vọng xa vời bọn họ có thể giúp chúng ta trèo lên cây cao hóa Phượng hoàng bay xa. Chúng ta cũng chỉ nghĩ có thể làm ăn dưới mặt đất. Hơn nữa, đại ca còn tuyên bố quá đột ngột, các Đường chủ còn chưa hay biết gì.
Anh Húc mỉm cười, thản nhiên nói:
- Hiện tại nói cho chúng mày biết cũng không muộn, dù sao tao đã quy thuận, nếu các anh em tin lời tao thì đi theo, nếu cảm thấy không muốn bị người điều khiển, như vậy các người có thể tự tách ra tìm con đường khác, thậm chí có thể mang các anh em của mình đi.
Sở Thiên không khỏi khen ngợi, anh Húc thật đúng là nhân nghĩa. Mình từng yêu cầu anh ta đọc lại lịch sử của các danh nhân xem cách làm của họ. Ở gần ba trăm tên đao phủ, có người có ý kiến bất đồng, sẽ có loạn đao chém giết, anh nhưng Húc vẫn kiên trì nguyên tắc đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hơn nữa anh ta cũng tin rằng dù các anh em đã thoát ly cũng sẽ không trở thành địch với anh ta.
Đại Phi và Sảng ca nhìn nhau, đều có ý nghĩ giống nhau, vì thế tiến lên trước vài bước đồng thanh nói:
- Đại ca, em và anh là anh em sống chết có nhau; đáng lẽ phải liều chết theo anh, nhưng bọn em cần chút thời gian suy nghĩ, vài ngày nữa nếu ý kiến bất đồng, chúng ta nên mỗi người một ngả.
Mấy Đường chủ khác cũng do dự không quyết.
Anh Húc nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, đã đoán ra sâu xa trong đó, nhưng hôm nay chủ yếu là cho thấy thái độ của mình, vì thế cũng không cưỡng cầu nữa, chậm rãi nói:
- Không ngờ tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau, chuyện này nói sau. Bây giờ chúng ta bắt đầu hiến tế các anh em đã chết.
Đại Phi cùng các Đường chủ khác gật đầu, nhưng không ai tập trung cả.
Tất cả đồ hiến tế cũng đã chuẩn bị thoat đáng, chỉ còn chờ anh Húc đốt mộc hương. Anh Húc đi đến phía trước tiếp nhận lấy cây mộc hương từ người anh em chủ trì nghi thức, nhưng cũng không đốt lên, mà là xoay người giao nó cho Sở Thiên, cung kính nói:
- Thiếu soái, em bây giờ là Đại ca của anh, hương này do em tới châm.
Sở Thiên không chút khách khí nhận lấy, vốn Đại Phi không có hứng thú với lễ bái tế này, sắc mặt trầm xuống, lập tức cao giọng nói:
- Lão Đại, hôm nay là ngày Hắc Dạ hội bái tế các anh em mình, chúng ta còn chưa quy thuận Soái quân. Nén hương này Hà huynh đệ cũng có thể châm, nhưng hắn không thể bởi hắn không phải người của Hắc Dạ hội.
Ánh mắt anh Húc nhìn Đại Phi chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Cậu ấy không phải người của Hắc Dạ hội, nhưng Hắc Dạ hội cũng là một phần của Soái quân, Đại Phi, tao đã quyết không cần phải nói nhiều nữa. Lúc nãy, mày còn nói cái gì dùng tiền tế cho người chết là lãng phí tiền của người sống, tuy là nói đùa nhưng là cực độ bất kính.
Đại Phi lập tức im lặng.
Sở Thiên trịnh trọng cầm cây hương tiến vào hương đàn, cẩn thận cắm vào tráp. Việc này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, nó cho thấy quyết tâm thu phục Hắc Dạ hội của Sở Thiên cũng biểu lộ thái độ tuyệt đối của anh Húc. Đại Phi và mấy Đường chủ còn đang do dự nhưng gần nửa anh em theo anh Húc đã quy thuận Soái quân, đây là việc ván đã đóng thuyền.
Cây mộc hương theo thứ tự dần cắm xuống nhưng rất nhiều người bồn chồn không yên.
Bên cạnh sớm đã đào một chiếc hố để hóa vàng mã. Lửa đỏ rực, bao nhiêu mĩ nữ, nhà lầu xe hơi đi về với cát bụi, tro tàn bay phất phơ trong gió tạo ra một chút thê lương.
Lúc Sở Thiên đọc bài văn tế, lúc cuối cùng, một chiếc xe jeep hung hăng xông thẳng vào, mục tiêu là Sở Thiên và những người đang bái tế. Chiếc xe sang trọng, hung hăng càn quấy, khiến các anh em Hắc Dạ hội làm nhiệm vụ cảnh giới sinh ra cảnh giác, lấy vũ khí ra ngăn cản quát:
- Dừng xe!
Khi các anh em Hắc Dạ hội muốn giơ súng lên, xe jeep đột nhiên dừng lại, còn không có đợi mọi người quát hỏi, cửa xe liền nhanh chóng mở ra. Một cô gái tuyệt sắc mặc một bộ đồ đen, rất vui mừng, cao giọng hướng Sở Thiên hô:
- Sư phụ! Sư phụ! Người quả nhiên không gạt con, đồ nhi phải cùng người hiến tế.
Anh Húc ngạc nhiên, quay đầu hỏi:
- Thiếu Soái, cô ta là ai à?
Sở Thiên cười khổ lắc đầu, thống khổ nói:
- Là khắc tinh của em!
Người tới chính là tiểu Lolita Kim Nhật Thiện, nhìn cô bé đầy sự vui mừng, còn có nét gì đó bí ẩn, hơn nữa bên cạnh cô cũng không có bất cứ vệ sĩ nào, có lẽ là cô đã vụng trộm chạy đến đấy. Sở Thiên không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, sự xuất hiện của Kim Nhật Thiện càng khiến mình chịu nguy hiểm hơn nhưng cũng đầy cơ hội cho mình.
Kim Nhật Thiện như con thiêu thân lao vào lửa, xuyên qua đám người Hắc Dạ hội. Mọi người đều biết cô là bạn của Sở Thiên nên tự giác nhường đường, chỉ có Đại Phi làm như vẻ không biết, chắn ngang nửa đường. Tiểu Lolita khẽ nhíu mày, không chút khách khí đụng tới. Sảng ca nhìn thân hình khôi ngô của Đại Phi, than thầm đúng là con kiến đụng con voi.
Ai ngờ, hai người đụng vào nhau, Đại Phi ngã lui ra sau hai mét. Kim Nhật Thiện dương dương đắc ý le lưỡi, bỏ chạy đến bên người Sở Thiên khoác vào cánh tay của hắn, mọi người đến lúc này cũng không có kịp phản ứng, ai cũng không có dự liệu được tiểu Lolita kình lực lại bá đạo như thế, Đại Phi cao 1m8 lại bị một cô bé đẩy lui.
Kim Nhật Thiện nhìn sắc mặt khó chịu của Đại Phi, trấn an:
- Anh không nên buồn bực làm gì, đừng nói là loại rác rưởi như thế này, chính là con trâu nặng hai trăm cân, bổn tiểu thư cũng có thể dễ dàng bắt nó lui lại. Hơn nữa, thân thể anh lao lực quá độ, nếu không cũng sẽ không ngã xa như vậy, trở về kiêng rượu giới sắc đi.
Sở Thiên thật sự xấu hổ, cô gái nhỏ này nói chuyện thật đúng là không khách khí, lời này rõ ràng làm người ta thêm nhục nhã chứ trấn an cái gì. Anh Húc lại cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác tiểu Lolita rất hợp tính mình, đồng thời cũng là cảnh báo lớn cho đám Đại Phi, suốt ngày thanh sắc khuyển mã, phỏng chừng tương lai cũng đánh không lại một cô bé.
Đại Phi bình tĩnh lại, trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không tiện cáu giận với cô bé kia, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn vào Sở Thiên, ngấm ngầm hại người nói:
- Trong miệng còn nói phải tôn kính người chết, chính mình lại cùng bạn gái tới mộ địa triền miên, Thống soái như thế, nếu quả thật đi theo rồi, chỉ sợ sẽ hối hận sẽ cả đời.
Anh Húc đang muốn nói chuyện, Sở Thiên phất tay ngăn lại, thản nhiên nói:
- Đại Phi, làm đàn ông phải quang minh lỗi lạc, đừng ở chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nếu anh không phải anh em Hắc Dạ hội, đã có cống hiến rất nhiều cho xã đoàn, cũng trung thành với anh Húc, thì chỉ sợ tôi đã đem anh ném vào trong hố lửa đốt.
Dường như Kim Nhật Thiện cũng biết Hắc Dạ hội, theo phản xạ quát lên:
- Sư phụ, người là xã hội đen à? Thật quá tàn bạo rồi, Nhật Thiện không trở về, chơi mấy tháng ở Hongkong với người? Hoặc là con đem Đồng Tử quân điều đến đây, bọn họ tuy rằng không thân thủ gì đáng kể, nhưng tài bắn súng cũng rất tinh chuẩn trác tuyệt đấy.
Đầu Sở Thiên muốn nổ tung, bị cô gái nhỏ này cả ngày đi theo, sẽ sống không bằng chết, vì thế vội khoát tay khách khí trả lời:
- Không cần, không cần! Xã hội đen Hongkong, sư phụ vẫn có thể đủ thu phục đấy, em tốt nhất hãy sớm về nước bảo vệ cho ông nội và cha mình. Được rồi, chúng ta cũng đã bái tế xong rồi, hiện tại nên về thôi.
Anh Húc cảm thấy buồn cười, chưa từng thấy Sở Thiên sợ hãi cái gì, nhưng cô bé này dường như khiến hắn sợ hãi, bất quá nhớ tới cô bé này quát Đại Phi, trong lòng liền trở nên thoải mái, ngay lần đầu gặp đã không hề nể mặt, cô bé này chắc là Đại vương rắc rối.
Nghe thấy có thể rời khỏi, người đầu tiên đi ra là Đại Phi. Hôm nay gã rất tức giận không có chỗ phát tiết, chuẩn bị trở về đến địa bàn của mình uống vài chén, chơi mấy con đàn bà để tiết hỏa, đồng thời cũng suy nghĩ sau này đi con đường nào, chủ yếu hơn chính là không muốn gặp lại Sở Thiên. Đại Phi cùng bốn năm thủ hạ thân tín đi rất nhanh.
Bỗng nhiên sát khí trở nên nồng đậm!
Ánh mắt Sở Thiên hơi nhíu lại, thấy mấy cái đây trong khu mộ đang rung động. Hai bóng người từ trên cây nhảy xuống, vội hét lớn:
- Đại Phi, cẩn thận!
Vừa hét lên, hai người đàn ông mặc áo xanh lá cây đã nhảy xuống giữa đám Đại Phi, không đợi bọn họ kịp phản ứng, hai thanh dao găm nhanh như chớp đã đâm vào lồng ngực hai người bên cạnh, khi máu tươi còn đang chảy, rút tay ra, cắt họng hai người anh em khác. Tất cả các động tác như nước chảy mây trôi, đúng lúc đúng chỗ.
Đặc công Triều Tiên quả nhiên đến rồi! Nhìn thủ pháp giết người của bọn họ giống như nhào bột mì; Sở Thiên cũng đã phân biệt ra bọn họ là thần thánh phương nào, đồng thời cũng không khỏi không bội phục bọn họ có thể ẩn mình trong tán cây cảnh này. Bởi lẽ, cây bách có thể che giấu được người không nhiều, khả năng chịu đựng cũng rất kém nên chẳng ai nghĩ chúng ở đó.
Chuyện người khác không thể làm được, chúng lại làm được.
Đại Phi thừa dịp bốn người thủ hạ chết, ù té chạy về bên cạnh anh Húc, lại nhìn thấy Sở Thiên vẫn ung dung bình tĩnh không hề sợ hãi, ngờ vực vô căn cứ nói ra:
- Đại ca, tên nhóc Sở Thiên này phái người mai phục, muốn diệt trừ những người đối lập trong Hắc Dạ hội, chúng ta trước tiên phải giết hắn.
Anh Húc còn không có bất kỳ phản ứng, trong khu mộ liền xuất hiện rất nhiều đại hán, tiến tới cạnh các Đường chủ, vẫn ra tay rất đơn giản nhưng giết người rất thực dụng. Đâm, cắt, chọc chiêu thức đơn giản trong tay bọn chúng lại trở nên tinh diệu vô cùng. Chỉ vài chục giây sau, các thủ hạ do các Đường chủ mang tới gần như chết hết.
Rất nhanh hiện trường chỉ còn lại mười thân tín của anh Húc, loại cục diện này cũng bởi vì các Đường chủ khác, đều không muốn đứng gần, ngoại trừ không muốnthân cận quá với Sở Thiên, còn vì cũng không hứng thú với việc lễ tế, cho nên lúc bọn sát thủ tấn công, bọn họ ở ngoài đương nhiên sẽ đứng mũi chịu sào.
Máu tươi đã kích thích mọi người, một thành viên trung cấp gào khóc dẫn hai người anh em vung đao về phía trước. Tên đại ca của nhóm đặc công đi đầu, ánh mắt như như độc xà nhe răng cười độc ác, bước lên vài bước nghênh đao của mấy kẻ kia, dao găm hoa lệ đâm tới, trên cổ họng bọn họ mỗi người có một lỗ thủng.
Giống như một người tự dùng dao cạo tóc mai, vô ý lưa lại vết máu dạng lề sách, nhưng tia đỏ vừa hiện, máu tươi phun ra như suối. Khi họ ngã xuống, máu của bọn họ phun ra bay thẳng lên trời, thân thể họ không dính máu của mình.
Đây là vận may hay bất hạnh của bọn họ?
Máu nóng rơi vào bùn lạnh, ngay cả sát thủ lãnh huyết cũng bị đóng thành băng khối.
Ba tia máu như ba ánh hào quang, nhỏ như ba sợi tơ phun ra.
Đại Phi nhìn ra điểm quan trọng, tâm huyết và tình nghĩa lúc sinh tử dâng trào, quay đầu hướng anh Húc nói:
- Đại ca, anh đi trước, bọn chúng rất lợi hại, chỉ sợ là Đông Hưng hội bỏ giá cao thuê sát thủ, muốn nhân lúc chúng ta bái tế mà tiêu diệt chúng ta, khiến Hắc Dạ hội quần long vô chủ mà nhảy vào chiếm địa bàn.
Khôi phục lý trí gã đã hiểu rõ kẻ thù không phải là Sở Thiên, nếu không đã sớm nhảy đến trận doanh kẻ thù giương nanh múa vuốt, huống chi Sở Thiên muốn tiêu diệt bọn họ thì cũng không thể làm trước mặt anh Húc, tùy tiện tìm ngày hoàng đạo là có thể ám sát bọn họ, cho nên đương nhiên mấy tên sát thủ này là do Đông Hưng hội phái tới.
Sảng ca cũng cầm đao, phụ họa nói:
- Đúng, chúng em cản hậu!
Còn có Đường chủ muốn xông tới, anh Húc biết sự lợi hại của đối phương, không thể để cho thủ hạ dễ dàng đi chịu chết, vội ra tiếng quát:
- Tất cả trở lại cho tao.
Bao gồm cả Kim Nhật Thiên, phe Sở Thiên chỉ còn lại hai mươi người.
Mà kẻ địch cũng có mười tám người, sau lưng vác lấy khảm đao, nắm trong tay cầm lấy dao găm đẫm máu, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm đám người Sở Thiên, hơn nữa do tố chất huấn luyện mà họ đã bịt tất cả đường lui. Nhưng khiến Sở Thiên an tâm, đó là bọn họ không có súng, tảng đá đè nặng đã được gỡ bỏ.
Kim Nhật Thiện buông tay Sở Thiên, mắt lạnh nói ra:
- Đặc công Triều Tiên? Chẳng lẽ là tới ám sát bổn tiểu thư.
Hàng năm, quan hệ thù địch song phương hiểu biết đối thủ tựa như hiểu biết chính mình, tuy Kim Nhật Thiện tuổi còn nhỏ nhưng cũng không ngoại lệ, theo thủ pháp của bọn chúng là có thể phân biệt ra được người trước mắt là đặc công Triều Tiên, ở trong này nhìn thấy bọn họ, liên tưởng đến mục đích của mình và cha trong chuyến viếng thăm lần này. Vì vậy cho rằng đặc công Triều Tiên tới là để đối phó mình.
Tuy rằng Sở Thiên không sợ đặc công Triều Tiên, nhưng nếu để cho bọn họ biết thân phận của Kim Nhật Thiên mọi chuyện sẽ trở nên càng phức tạp. Sở Thiên vội ôm cô bé vào ngực, hạ giọng nói:
- Không được nói ra tiếng, mọi chuyện để sư phụ đến ứng phó, có nghe hay không? Nếu không lập tức giải trừ quan hệ thầy trò!
Nghe hơi thở đàn ông trên người Sở Thên, Kim Nhật Thiện cảm thất rất mê say và thoải mái, vội thuận theo gật đầu:
- Được, Nhật Thiện nghe theo lời sư phụ!
Đương nhiên, cô bé còn nhỏ tuổi như thế chưa biết tình cảm là cái gì, nhiều nhất chỉ là hảo cảm mà thôi.
Đại hán tạo thành vòng vây, giơ khảm đao lên chuẩn bị tấn công.
Sở Thiên muốn kéo dài thêm thời gian, vì thế buông Kim Nhật Thiện ra, thản nhiên nói:
- Các người rốt cuộc đã tới? Triều Tiên đến Thiên Triều, nước xa núi dài sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.