Chương 265: Người âm thầm giúp đỡ
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Phó cục trưởng Cổ đương nhiên không thể mất mặt trước đám sinh viên, huống hồ bên cạnh còn có Phạm Tâm Tâm đang đứng nhìn mình dương oai, nếu bị tên nhãi Sở Thiên hù dọa vậy đêm nay sao có thể đắc chí trên giường đây?
- Còng tay lại!
Phó cục trưởng Cổ hét lớn một tiếng, trực tiếp đốt cháy giai đoạn, đưa ra kết quả.
Bọn người Liễu Yên trên khuôn mặt có chút khinh thường, mặc dù bọn họ cũng thích những người thích vênh váo hung hăng, ngang ngược ngông cuồng, nhưng loại trắng đen bất phân, thẹn quá hóa giận, lấy quyền lực nhà nước ban cho để xử lý việc cá nhân, trong mắt bọn họ vô cùng phản cảm. Liễu Yên muốn nói gì đó, với thế lực và địa vị của gia đình Liễu Yên rất dễ dàng làm ổn thỏa chuyện này.
Hai tên cảnh sát cầm còng tay, không chút chần chừ đi về phía Sở Thiên, hưởng bổng lộc của ai thì phải làm việc cho người đó, mặc dù bản thân có được lương do chính phủ cấp, nhưng phó cục trưởng Cổ là cấp trên của mình, lại đào tạo mình lâu như vậy, bây giờ không thể hiện thì khi nào thể hiện đây?
Tô Dung Dung vẻ mặt rất bình tĩnh, trong tay cầm điện thoại lên, lại đặt xuống, với khả năng của Sở Thiên, giải quyết mấy chuyện này không thành vấn đề.
Phó cục trưởng Cổ và Phạm Tâm Tâm đều cười lạnh nhìn Sở Thiên, chẳng nhẽ cậu nhóc này dám chống lại pháp luật sao?
Sở Thiên nhìn hai nhân viên cảnh sát đang dần dần đi đến, quát lên:
- Đường Thương Hùng, Tôn Bân, Âu Dương Thắng Cơ, ai trong các cậu là anh em sống chết với tớ?
Bọn người Đường Thương Hùng hơi sững người, không biết Sở Thiên hỏi như vậy có ý gì, nhưng Đường Thương Hùng bước lên nửa bước, nhiệt huyết sôi trào hét lên:
- Có tớ!
- Cả chúng tớ nữa!
Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ cũng đứng ra.
Sở Thiên rất hài lòng nhìn ba người bạn cùng phòng, bình thản nói:
- Nếu đã là anh em sống chết, có nguyện vì tôi mà xử lý hai cảnh sát trước mặt ở trước giảng đường Nghìn Năm không? Trừ hại cho quốc gia.
Bất kì sự việc gì chỉ cần thêm vào hai chữ “Vì nước” đều khiến người ta cảm thấy có vài phần cao thượng, sau khi Sở Thiên nói xong, nghĩ đến Hà Đại Đảm, cũng không biết người này đã đến thủ đô chưa?
Bọn người phó cục trưởng Cổ và bọn người Tần Thành đều khiếp sợ, không ngờ lại dám xui bạn cùng họ chống lại cơ quan chấp pháp của nhà nước, là Sở Thiên ngông cuồng hay là Sở Thiên đã điên rồi?
Liễu Yên không hiểu gì run rẩy người, cậu nhóc này biết dùng người, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Bọn người Đường Thương Hùng đã sớm bị lời hô hào của Sở Thiên làm sôi sục nhiệt huyết, gào lên:
- Đồng ý!
Sau đó ba người họ như ba con sư tử lao về phía hai người cảnh sát, ba người Đường Thương Hùng có thể đánh không lại hai vệ sĩ của Phạm Tâm Tâm nhưng đối với hai viên cảnh sát ngày thường vẫn ăn chơi đánh bạc gái gú thì không thành vấn đề, hơn nữa hai tên cảnh sát này vốn không ngờ Sở Thiên lại chống lại pháp luật, còn kêu gọi người xông lên, khí thế và tâm lí lập tức bị trùng xuống.
Đường Thương Hùng và Âu Dương Thắng Cơ xông lên trước, xử lý hai viên cảnh sát, Tôn Bân cố ý lùi lại phía sau nửa bước, bọn người Liễu Yên đều cho rằng anh chàng này ham sống sợ chết. Ai biết được, Tôn Bân cởi bỏ thắt lưng, lặng lẽ đi đến phía sau tên cảnh sát đang chiến đấu với Đường Thương Hùng, chụp mạnh vào đầu y, dùng lực kéo một phát, thân hình khổng lồ của tên cảnh sát lập tức loạng choạng không vững, cổ ngửa ra phía sau, đồng thời đạp đạp chân lùi lại vài bước. Đường Thương Hùng là người giỏi nắm bắt thời cơ, đương nhiên xông lên, ngáng chân y, rồi tấn công phần người.
Tôn Bân lên trước giúp một chân một tay, liền nhìn thấy Âu Dương Thắng Cơ ở bên cạnh bị yếu thế, liền cởi thắt lưng, lặng lẽ tiến đến.
Sở Thiên mỉm cười, Tôn Bân quả nhiên là người biết thời thế, nhân tài có thể đào tạo, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành một quân sư của mình.
Phó cục trưởng Cổ vô cùng tức giận, nhưng với thân phận của ông ta lại không muốn nhắc thuộc hạ cẩn thận, oán hận cầm điện thoại lên, tập trung nhân lực đến, đương nhiên, lần này có kinh nghiệm rồi, còn kêu bọn thuộc hạ mang theo giấy tờ đến.
Một trận hỗn chiến, hai bên đánh nhau hùng hục khí thế, mười mấy phút sau mới phân thắng bại. Quần áo của hai viên cảnh sát đã bị xé rách nát rồi, bọn người Đường Thương Hùng cũng thở hồng hộc, hai bên đều quỳ gối xuống, lúc này ai cũng biết, bên nào thêm một chút lực nữa thôi là cũng có thể thắng được đối phương.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, trong lòng có chút hổ thẹn, mình đã đẩy ba người anh em tốt lên đài, nhưng Sở Thiên biết, trong thế giới của bọn họ chỉ có sự phân biệt thiện ác, từ trước đến giờ chưa hề có sự phân biệt trắng đen. Hôm nay cho ba người anh em vào vòng xoáy đúng sai, sau này nhất định sẽ trở thành những nhân vật nổi tiếng của thời đại, Tiếu Ngạo Thần Châu.
Hai tên cảnh sát nhìn mình vẻ đầy chật vật, lại nhìn bọn người Đường Thương Hùng mặc dù có vẻ chật vật nhưng vẫn đầy khí thế, trong lòng trào dâng cảm giác nhục nhã vô cùng. Tay chúng sờ về phía thắt lưng, một lát sau hai cây súng đen nhánh đã nằm trên tay.
Bọn người Đường Thương Hùng mặc dù kinh sợ, nhưng không chút ý định lùi bước.
Bọn người Liễu Yên cau mày, càng khinh bỉ nhìn hai nhân viên cảnh sát.
Phó cục trưởng Cổ trong lòng lại hài lòng gật gật đầu, bây giờ, mũi súng hướng về ai, người đó sẽ là kẻ thua cuộc.
- Chúng mày dám chống lại pháp luật, còn dám đánh lén cảnh sát, ông mày sẽ bắn chết chúng mày!
Nhân viên cảnh sát số hiệu 3728 lau máu tươi trên miệng.
Sở Thiên vỗ vỗ vai Tô Dung Dung ở bên cạnh, mỉm cười, làm cô yên tâm, sau đó bước lên vài bước, ngăn cản bọn người Đường Thương Hùng, thản nhiên nói:
- Tôi có thể chịu trách nhiệm khi cho anh biết, khi anh bóp cò, tay của anh sẽ gãy ngay lập tức, thậm chí còn có thể chết!
Bọn người Đường Thương Hùng liền cảm động, Sở Thiên luôn chinh phục họ như vậy, kích thích tinh thần của bọn họ.
Khí thế tự phát ra trên người Sở Thiên, có có lời uy hiếp khiến hai viên cảm sát sững sờ, phó cục trưởng Cổ và Phạm Tâm Tâm cũng sững sờ người. Bọn người Tần Thành còn cho rằng Sở Thiên đang khoác lác, liền thở dài, chỉ có Liễu Yên và Tô Dung Dung là biết Sở Thiên có thể làm được, đến phần tử khủng bố còn chết trong tay Sở Thiên, huống chi hai viên cảnh sát này.
Viên cảnh sát 3728 có vẻ bất mãn với sự hung hăng của Sở Thiên, đứng dậy, nắm lấy súng, nhắm vào đầu Sở Thiên, oán hận nói:
- Ông mày không tin, mày không được đụng đậy, đụng đây tao sẽ bắn chết, 4721 lên còng tay thằng này lại!
Vừa nói xong, “vèo, vèo”, hai tiếng vang lên trong đêm, lập tức, hai tên cảnh sát kêu lên đau đớn, hai chiếc súng rơi trên mặt đất, nơi cổ tay dính hai con dao nhỏ không biết từ đâu bay đến. Hai viên cảnh sát ôm tay kêu rên đau đớn, Liễu Yên và Tô Dung Dung đều nhìn Sở Thiên, cho rằng là Sở Thiên ra tay, nhưng động tác quá nhanh, căn bản không ai nhìn thấy được.
Phó cục trưởng Cổ và Phạm Tâm Tâm và bọn người Tần Thành đều kinh ngạc nhìn Sở Thiên, chẳng lẽ anh chàng này lại biết làm ảo thuật? Không một tiếng động làm người khác bị thương?
Sở Thiên thấy mọi người đều nhìn mình, cười khổ, vừa rồi hắn cũng hơi bất ngờ, vì mình vốn không ra tay, không lẽ có người âm thầm giúp đỡ cậu? Sở Thiên nhìn tứ phía, nhưng không thấy xuất hiện bóng dáng khả nghi nào.
Chẳng lẽ là cô ấy? Sở Thiên trong lòng hơi động đậy.
Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát đã lặng lẽ đi đến, phó cục trưởng Cổ đã dặn trước bọn họ, khi vào trường đại học Thiên Kinh thì phải yên lặng, không được ấn còi cảnh sát, tránh làm to chuyện, kinh động đến phía nhà trường, như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện phiền phức. Phó cục trưởng Cổ cũng biết, bản thân không cùng đẳng cấp với hiệu trưởng trường đại học Thiên Kinh, người ta lúc nào cũng có thể tìm bộ trưởng uống trà, còn bản thân mình đến hình dáng của bộ trưởng cũng chưa được gặp.
Mấy người bước xuống từ chiếc xe cảnh sát, ồ ạt tiến về phía Phó cục trưởng Cổ, người dẫn đầu cung kính nói:
- Phó cục trưởng Cổ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Phó cục trưởng Cổ nhìn thấy cứu binh đến, khí thế đang yếu liền xung trở lại, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Tên nhóc kia và ba tên quỳ trên mặt đất không chỉ chống lại pháp luật mà còn làm bị thương người thi hành công vụ, đội trưởng Văn, cậu dẫn anh em còng tay chúng lại, cho vào đồn!
Phó cục trưởng Cổ không mở rộng phạm vi điều tra, vì ông ta biết, mảnh đất Thủ Đô chật hẹp nhỏ bé này, đặc biệt là đại học Thiên Kinh, bọn người Liễu Yên, những sinh viên sáng sủa, không chừng là con cháu quyền thế, bản thân không thể chuốc thêm phiền phức nữa.
Phạm Tâm Tâm cơ hồ nhớ tới việc quan trọng gì đó, sắc mặt hưng phấn khác thường:
- Đúng rồi, đúng rồi, tên nhãi này còn là xã hội đen ở Thượng Hải, làm xằng làm bậy ở Thượng Hải, các cậu bắt hắn lại, sau đó điều tra có thể biết được tội đồ của hắn.
Bọn người Phó cục trưởng Cổ đều kinh ngạc nhìn Sở Thiên, cậu nhóc này thì ra là xã hội đen, chẳng trách lại liều lĩnh như vậy. Vẻ mặt của Phó cục trưởng Cổ không hề vui vẻ thêm chút nào, ngược lại còn lo lắng, những năm gần đây, xã hội đen liều lĩnh đều có lai lịch lớn, thậm chí có bối cảnh thâm hậu.
Liễu Yên trợn trừng mắt, nhìn Sở Thiên, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không đơn giản, xem ra đêm nay về nên tìm người điều tra kĩ càng thí sinh thiên tài này, nếu thật sự là xã hội đen, Sở Thiên và Tô Dung Dung không cần mình chia rẽ, tất cũng sẽ tự chia ly.
Đội trưởng Văn gật gật đầu, xoay người lại, dẫn theo người bên cạnh chuẩn bị đi về phía bọn người Sở Thiên, trên mặt bỗng vô cùng kinh ngạc.
Sở Thiên thản nhiên cười, thế giới này thật sự là quá nhỏ, không ngờ trưởng phòng Văn ở Thượng Hải của ngày trước đã trở thành Đội trưởng ở Thủ đô.
Sở Thiên nghĩ đến việc trong tay vẫn còn đoạn băng ghi lại lúc đội trưởng Văn chơi gái mại dâm liền không nhịn nổi ý cười, nhưng đội trưởng Văn cũng đã từng giúp hắn một việc lớn, lúc mình khống chế cục trưởng Hoàng đã bắn chết đường chủ Hàn Trình Tiến, như vậy mới ép cục trưởng Hoàng chạy khỏi Thượng Hải ngay trong đêm, không có cơ hội điều binh đối phó.
Đội trưởng Văn đương nhiên biết thân phận của Sở Thiên, cũng biết thủ đoạn của Sở Thiên, tay cầm còng tay bất giác run lên, còng hay là không đây? Đội trưởng Văn đột nhiên cảm thấy quyết định này chẳng tkhác gì việc chọn một cô gái xấu giầu có với một cô gái nghèo xinh đẹp?
Nếu mọi người đã từng là bạn vậy về sau vẫn có thể là bạn. Sở Thiên đột nhiên cảm thấy, tên Đội trưởng Văn này nhất định sẽ giúp được mình trong việc đứng vững trong thủ đô, vì vậy quyết định nương tay với đội trưởng Văn.
Vì vậy, Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đội trưởng Văn, không phiền các anh còng tay, chúng tôi sẽ theo các anh về đồn!
Đội trưởng Văn trong lòng vô cùng sung sướng, thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Sở Thiên, quay đầu nhìn phó cục trưởng Cổ, đợi chỉ thị của y. Nếu phó cục trưởng Cổ không từ chỗ Phạm Tâm Tâm biết được Sở Thiên là xã hội đen, ông ta nhất định sẽ kiên quyết bắt đội trưởng Văn còng tay Sở Thiên đi, nhưng sau khi biết rồi, trong lòng như có muôn vàn gai nhọn vô hình đâm vào, cảm thấy cứ giữ cho mình một con đường đi, sau này còn vui vẻ gặp lại, vì vậy gật gật đầu.
Sở Thiên kéo tay bọn người Đường Thương Hùng, thản nhiên nói:
- Các anh em tốt, có nguyện cùng tôi vào tù không?
Bọn người Đường Thương Hùng vẻ mặt không hề sợ hãi, không hẹn mà cùng gào lên:
- Đồng ý!
Sở Thiên quay lại gật gật đầu với Tô Dung Dung, dịu dàng nói:
- Dung Dung, em cứ về kí túc với bọn người Liễu Yên trước đi, em yên tâm nhé, thiên hạ này không có chỗ nào Sở Thiên anh không dám đi và không thể đi, anh nhất định sẽ bình an ra ngoài.
- Có thể, sáng ngày mai anh sẽ ở dưới lầu chờ em cùng đi ăn sáng!
Nụ cười rạng ngời mê hoặc của Sở Thiên đã trấn an Tô Dung Dung.
- Còng tay lại!
Phó cục trưởng Cổ hét lớn một tiếng, trực tiếp đốt cháy giai đoạn, đưa ra kết quả.
Bọn người Liễu Yên trên khuôn mặt có chút khinh thường, mặc dù bọn họ cũng thích những người thích vênh váo hung hăng, ngang ngược ngông cuồng, nhưng loại trắng đen bất phân, thẹn quá hóa giận, lấy quyền lực nhà nước ban cho để xử lý việc cá nhân, trong mắt bọn họ vô cùng phản cảm. Liễu Yên muốn nói gì đó, với thế lực và địa vị của gia đình Liễu Yên rất dễ dàng làm ổn thỏa chuyện này.
Hai tên cảnh sát cầm còng tay, không chút chần chừ đi về phía Sở Thiên, hưởng bổng lộc của ai thì phải làm việc cho người đó, mặc dù bản thân có được lương do chính phủ cấp, nhưng phó cục trưởng Cổ là cấp trên của mình, lại đào tạo mình lâu như vậy, bây giờ không thể hiện thì khi nào thể hiện đây?
Tô Dung Dung vẻ mặt rất bình tĩnh, trong tay cầm điện thoại lên, lại đặt xuống, với khả năng của Sở Thiên, giải quyết mấy chuyện này không thành vấn đề.
Phó cục trưởng Cổ và Phạm Tâm Tâm đều cười lạnh nhìn Sở Thiên, chẳng nhẽ cậu nhóc này dám chống lại pháp luật sao?
Sở Thiên nhìn hai nhân viên cảnh sát đang dần dần đi đến, quát lên:
- Đường Thương Hùng, Tôn Bân, Âu Dương Thắng Cơ, ai trong các cậu là anh em sống chết với tớ?
Bọn người Đường Thương Hùng hơi sững người, không biết Sở Thiên hỏi như vậy có ý gì, nhưng Đường Thương Hùng bước lên nửa bước, nhiệt huyết sôi trào hét lên:
- Có tớ!
- Cả chúng tớ nữa!
Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ cũng đứng ra.
Sở Thiên rất hài lòng nhìn ba người bạn cùng phòng, bình thản nói:
- Nếu đã là anh em sống chết, có nguyện vì tôi mà xử lý hai cảnh sát trước mặt ở trước giảng đường Nghìn Năm không? Trừ hại cho quốc gia.
Bất kì sự việc gì chỉ cần thêm vào hai chữ “Vì nước” đều khiến người ta cảm thấy có vài phần cao thượng, sau khi Sở Thiên nói xong, nghĩ đến Hà Đại Đảm, cũng không biết người này đã đến thủ đô chưa?
Bọn người phó cục trưởng Cổ và bọn người Tần Thành đều khiếp sợ, không ngờ lại dám xui bạn cùng họ chống lại cơ quan chấp pháp của nhà nước, là Sở Thiên ngông cuồng hay là Sở Thiên đã điên rồi?
Liễu Yên không hiểu gì run rẩy người, cậu nhóc này biết dùng người, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Bọn người Đường Thương Hùng đã sớm bị lời hô hào của Sở Thiên làm sôi sục nhiệt huyết, gào lên:
- Đồng ý!
Sau đó ba người họ như ba con sư tử lao về phía hai người cảnh sát, ba người Đường Thương Hùng có thể đánh không lại hai vệ sĩ của Phạm Tâm Tâm nhưng đối với hai viên cảnh sát ngày thường vẫn ăn chơi đánh bạc gái gú thì không thành vấn đề, hơn nữa hai tên cảnh sát này vốn không ngờ Sở Thiên lại chống lại pháp luật, còn kêu gọi người xông lên, khí thế và tâm lí lập tức bị trùng xuống.
Đường Thương Hùng và Âu Dương Thắng Cơ xông lên trước, xử lý hai viên cảnh sát, Tôn Bân cố ý lùi lại phía sau nửa bước, bọn người Liễu Yên đều cho rằng anh chàng này ham sống sợ chết. Ai biết được, Tôn Bân cởi bỏ thắt lưng, lặng lẽ đi đến phía sau tên cảnh sát đang chiến đấu với Đường Thương Hùng, chụp mạnh vào đầu y, dùng lực kéo một phát, thân hình khổng lồ của tên cảnh sát lập tức loạng choạng không vững, cổ ngửa ra phía sau, đồng thời đạp đạp chân lùi lại vài bước. Đường Thương Hùng là người giỏi nắm bắt thời cơ, đương nhiên xông lên, ngáng chân y, rồi tấn công phần người.
Tôn Bân lên trước giúp một chân một tay, liền nhìn thấy Âu Dương Thắng Cơ ở bên cạnh bị yếu thế, liền cởi thắt lưng, lặng lẽ tiến đến.
Sở Thiên mỉm cười, Tôn Bân quả nhiên là người biết thời thế, nhân tài có thể đào tạo, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành một quân sư của mình.
Phó cục trưởng Cổ vô cùng tức giận, nhưng với thân phận của ông ta lại không muốn nhắc thuộc hạ cẩn thận, oán hận cầm điện thoại lên, tập trung nhân lực đến, đương nhiên, lần này có kinh nghiệm rồi, còn kêu bọn thuộc hạ mang theo giấy tờ đến.
Một trận hỗn chiến, hai bên đánh nhau hùng hục khí thế, mười mấy phút sau mới phân thắng bại. Quần áo của hai viên cảnh sát đã bị xé rách nát rồi, bọn người Đường Thương Hùng cũng thở hồng hộc, hai bên đều quỳ gối xuống, lúc này ai cũng biết, bên nào thêm một chút lực nữa thôi là cũng có thể thắng được đối phương.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, trong lòng có chút hổ thẹn, mình đã đẩy ba người anh em tốt lên đài, nhưng Sở Thiên biết, trong thế giới của bọn họ chỉ có sự phân biệt thiện ác, từ trước đến giờ chưa hề có sự phân biệt trắng đen. Hôm nay cho ba người anh em vào vòng xoáy đúng sai, sau này nhất định sẽ trở thành những nhân vật nổi tiếng của thời đại, Tiếu Ngạo Thần Châu.
Hai tên cảnh sát nhìn mình vẻ đầy chật vật, lại nhìn bọn người Đường Thương Hùng mặc dù có vẻ chật vật nhưng vẫn đầy khí thế, trong lòng trào dâng cảm giác nhục nhã vô cùng. Tay chúng sờ về phía thắt lưng, một lát sau hai cây súng đen nhánh đã nằm trên tay.
Bọn người Đường Thương Hùng mặc dù kinh sợ, nhưng không chút ý định lùi bước.
Bọn người Liễu Yên cau mày, càng khinh bỉ nhìn hai nhân viên cảnh sát.
Phó cục trưởng Cổ trong lòng lại hài lòng gật gật đầu, bây giờ, mũi súng hướng về ai, người đó sẽ là kẻ thua cuộc.
- Chúng mày dám chống lại pháp luật, còn dám đánh lén cảnh sát, ông mày sẽ bắn chết chúng mày!
Nhân viên cảnh sát số hiệu 3728 lau máu tươi trên miệng.
Sở Thiên vỗ vỗ vai Tô Dung Dung ở bên cạnh, mỉm cười, làm cô yên tâm, sau đó bước lên vài bước, ngăn cản bọn người Đường Thương Hùng, thản nhiên nói:
- Tôi có thể chịu trách nhiệm khi cho anh biết, khi anh bóp cò, tay của anh sẽ gãy ngay lập tức, thậm chí còn có thể chết!
Bọn người Đường Thương Hùng liền cảm động, Sở Thiên luôn chinh phục họ như vậy, kích thích tinh thần của bọn họ.
Khí thế tự phát ra trên người Sở Thiên, có có lời uy hiếp khiến hai viên cảm sát sững sờ, phó cục trưởng Cổ và Phạm Tâm Tâm cũng sững sờ người. Bọn người Tần Thành còn cho rằng Sở Thiên đang khoác lác, liền thở dài, chỉ có Liễu Yên và Tô Dung Dung là biết Sở Thiên có thể làm được, đến phần tử khủng bố còn chết trong tay Sở Thiên, huống chi hai viên cảnh sát này.
Viên cảnh sát 3728 có vẻ bất mãn với sự hung hăng của Sở Thiên, đứng dậy, nắm lấy súng, nhắm vào đầu Sở Thiên, oán hận nói:
- Ông mày không tin, mày không được đụng đậy, đụng đây tao sẽ bắn chết, 4721 lên còng tay thằng này lại!
Vừa nói xong, “vèo, vèo”, hai tiếng vang lên trong đêm, lập tức, hai tên cảnh sát kêu lên đau đớn, hai chiếc súng rơi trên mặt đất, nơi cổ tay dính hai con dao nhỏ không biết từ đâu bay đến. Hai viên cảnh sát ôm tay kêu rên đau đớn, Liễu Yên và Tô Dung Dung đều nhìn Sở Thiên, cho rằng là Sở Thiên ra tay, nhưng động tác quá nhanh, căn bản không ai nhìn thấy được.
Phó cục trưởng Cổ và Phạm Tâm Tâm và bọn người Tần Thành đều kinh ngạc nhìn Sở Thiên, chẳng lẽ anh chàng này lại biết làm ảo thuật? Không một tiếng động làm người khác bị thương?
Sở Thiên thấy mọi người đều nhìn mình, cười khổ, vừa rồi hắn cũng hơi bất ngờ, vì mình vốn không ra tay, không lẽ có người âm thầm giúp đỡ cậu? Sở Thiên nhìn tứ phía, nhưng không thấy xuất hiện bóng dáng khả nghi nào.
Chẳng lẽ là cô ấy? Sở Thiên trong lòng hơi động đậy.
Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát đã lặng lẽ đi đến, phó cục trưởng Cổ đã dặn trước bọn họ, khi vào trường đại học Thiên Kinh thì phải yên lặng, không được ấn còi cảnh sát, tránh làm to chuyện, kinh động đến phía nhà trường, như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện phiền phức. Phó cục trưởng Cổ cũng biết, bản thân không cùng đẳng cấp với hiệu trưởng trường đại học Thiên Kinh, người ta lúc nào cũng có thể tìm bộ trưởng uống trà, còn bản thân mình đến hình dáng của bộ trưởng cũng chưa được gặp.
Mấy người bước xuống từ chiếc xe cảnh sát, ồ ạt tiến về phía Phó cục trưởng Cổ, người dẫn đầu cung kính nói:
- Phó cục trưởng Cổ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Phó cục trưởng Cổ nhìn thấy cứu binh đến, khí thế đang yếu liền xung trở lại, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Tên nhóc kia và ba tên quỳ trên mặt đất không chỉ chống lại pháp luật mà còn làm bị thương người thi hành công vụ, đội trưởng Văn, cậu dẫn anh em còng tay chúng lại, cho vào đồn!
Phó cục trưởng Cổ không mở rộng phạm vi điều tra, vì ông ta biết, mảnh đất Thủ Đô chật hẹp nhỏ bé này, đặc biệt là đại học Thiên Kinh, bọn người Liễu Yên, những sinh viên sáng sủa, không chừng là con cháu quyền thế, bản thân không thể chuốc thêm phiền phức nữa.
Phạm Tâm Tâm cơ hồ nhớ tới việc quan trọng gì đó, sắc mặt hưng phấn khác thường:
- Đúng rồi, đúng rồi, tên nhãi này còn là xã hội đen ở Thượng Hải, làm xằng làm bậy ở Thượng Hải, các cậu bắt hắn lại, sau đó điều tra có thể biết được tội đồ của hắn.
Bọn người Phó cục trưởng Cổ đều kinh ngạc nhìn Sở Thiên, cậu nhóc này thì ra là xã hội đen, chẳng trách lại liều lĩnh như vậy. Vẻ mặt của Phó cục trưởng Cổ không hề vui vẻ thêm chút nào, ngược lại còn lo lắng, những năm gần đây, xã hội đen liều lĩnh đều có lai lịch lớn, thậm chí có bối cảnh thâm hậu.
Liễu Yên trợn trừng mắt, nhìn Sở Thiên, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không đơn giản, xem ra đêm nay về nên tìm người điều tra kĩ càng thí sinh thiên tài này, nếu thật sự là xã hội đen, Sở Thiên và Tô Dung Dung không cần mình chia rẽ, tất cũng sẽ tự chia ly.
Đội trưởng Văn gật gật đầu, xoay người lại, dẫn theo người bên cạnh chuẩn bị đi về phía bọn người Sở Thiên, trên mặt bỗng vô cùng kinh ngạc.
Sở Thiên thản nhiên cười, thế giới này thật sự là quá nhỏ, không ngờ trưởng phòng Văn ở Thượng Hải của ngày trước đã trở thành Đội trưởng ở Thủ đô.
Sở Thiên nghĩ đến việc trong tay vẫn còn đoạn băng ghi lại lúc đội trưởng Văn chơi gái mại dâm liền không nhịn nổi ý cười, nhưng đội trưởng Văn cũng đã từng giúp hắn một việc lớn, lúc mình khống chế cục trưởng Hoàng đã bắn chết đường chủ Hàn Trình Tiến, như vậy mới ép cục trưởng Hoàng chạy khỏi Thượng Hải ngay trong đêm, không có cơ hội điều binh đối phó.
Đội trưởng Văn đương nhiên biết thân phận của Sở Thiên, cũng biết thủ đoạn của Sở Thiên, tay cầm còng tay bất giác run lên, còng hay là không đây? Đội trưởng Văn đột nhiên cảm thấy quyết định này chẳng tkhác gì việc chọn một cô gái xấu giầu có với một cô gái nghèo xinh đẹp?
Nếu mọi người đã từng là bạn vậy về sau vẫn có thể là bạn. Sở Thiên đột nhiên cảm thấy, tên Đội trưởng Văn này nhất định sẽ giúp được mình trong việc đứng vững trong thủ đô, vì vậy quyết định nương tay với đội trưởng Văn.
Vì vậy, Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đội trưởng Văn, không phiền các anh còng tay, chúng tôi sẽ theo các anh về đồn!
Đội trưởng Văn trong lòng vô cùng sung sướng, thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Sở Thiên, quay đầu nhìn phó cục trưởng Cổ, đợi chỉ thị của y. Nếu phó cục trưởng Cổ không từ chỗ Phạm Tâm Tâm biết được Sở Thiên là xã hội đen, ông ta nhất định sẽ kiên quyết bắt đội trưởng Văn còng tay Sở Thiên đi, nhưng sau khi biết rồi, trong lòng như có muôn vàn gai nhọn vô hình đâm vào, cảm thấy cứ giữ cho mình một con đường đi, sau này còn vui vẻ gặp lại, vì vậy gật gật đầu.
Sở Thiên kéo tay bọn người Đường Thương Hùng, thản nhiên nói:
- Các anh em tốt, có nguyện cùng tôi vào tù không?
Bọn người Đường Thương Hùng vẻ mặt không hề sợ hãi, không hẹn mà cùng gào lên:
- Đồng ý!
Sở Thiên quay lại gật gật đầu với Tô Dung Dung, dịu dàng nói:
- Dung Dung, em cứ về kí túc với bọn người Liễu Yên trước đi, em yên tâm nhé, thiên hạ này không có chỗ nào Sở Thiên anh không dám đi và không thể đi, anh nhất định sẽ bình an ra ngoài.
- Có thể, sáng ngày mai anh sẽ ở dưới lầu chờ em cùng đi ăn sáng!
Nụ cười rạng ngời mê hoặc của Sở Thiên đã trấn an Tô Dung Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.